Chương 2: Cô Là Con Thỏ Của Ai? (2)
Bả Trẫm Đích Tiểu Ngư Càn Nã Lai
08/12/2023
Trên đường đến trường, Trầm Diệp liên tục xin lỗi, Bạch Nhan không muốn hắn nhắc tới chuyện này nữa nên cô dùng điện thoại nói với anh rằng cô không ngại.
Bạch Nhan là một người câm, căn bệnh này sau khi lớn lên cô mới mắc phải, may mắn thay, cô cũng tương đối hướng nội, thế nên cũng không quá quan tâm đến việc mình bị câm.
Cô không biết cãi nhau cũng không biết nói lý lẽ, nếu cô không câm thì nhất định phải nói lung tung, chắc cô sẽ mệt mỏi lắm...
Hôm nay là Hứa Gia Ngôn có lịch trực, nếu đến trường học, có thể gặp anh ngay ở cổng.
Đến cổng trường, cô liền vui vẻ lấy phù hiệu của trường ra.
Ủa? Phù hiệu đâu mất tiêu rồi?
Cô hốt hoảng dừng lại, lục tung các túi áo đồng phục học sinh, lục tung mọi ngóc ngách trong cặp sách nhưng không tìm thấy gì.
“Bạch Nhan, sao cậu không mang phù hiệu trường…”
Khi nào tật xấu của cô gái nhỏ này mới có thể thay đổi chứ?
“Lần sau cứ để ở chỗ của anh.”
Trầm Diệp đi tới kéo cô đi khỏi đó.
Cô tránh tay của hắn, đôi mắt ướt đẫm nước mắt tỏ ra voi cùng tức giận, trông cực kỳ đáng thương, giống như một chú cún con bị bỏ rơi vậy.
“Mau đi thôi, may mắn hôm nay là lịch trực của Hứa Gia Ngôn, anh có thể bảo cậu ấy thả cho em đi.”
Bạch Nhan nghe xong câu này thì lại càng luống cuống hơn.
Cô không mang phù hiệu trường, nhất định sẽ bị Hứa Gia Ngôn chặn lại...
Cô căn bản vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện với anh, để đối mặt với anh.
Cô cảm thấy sợ anh... một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời.
“Em vẫn còn sợ Hứa Gia Ngôn sao? Chẳng phải anh đã nói cho em biết, cậu ấy là người tốt sao, lần trước em thấy có người đánh nha , đánh người kia là tên côn đồ…”
Trầm Diệp vừa giải thích ngắn gọn vừa kéo tay áo cô.
Lần trước cô gái nhỏ này nhìn thấy cậu ấy đánh nhau, bây giờ cô nhìn thấy Hứa Gia Ngôn lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu như hắn và Hứa Gia Ngôn cùng nhau đi tới, cô sẽ không chào hỏi một tiếng mà nhanh chóng trốn đi, giống như tránh né hồng thuỷ mãnh thú.
“Em còn do dự gì nữa, cứ lề mà lề mề, nếu như đến muộn, cả hai chúng ta sẽ bị ghi tên.”
Bạch Nhan cam chịu đứng dậy, thu dọn sách vở trên mặt đất, chậm rãi theo sát Trầm Diệp.
Bỏi vì cô cúi thấp đầu cho nên không có ai nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô.
“Cậu lại nghiên cứu địa hình sao?”
Giọng nói trong trẻo, trầm khàn của Hứa Gia Ngôn vang lên.
“Đúng vậy, Bạch Nhan quên mang phù hiệu của trường, cậu cũng đừng có nhớ cô ấy.”
Trầm Diệp cúi người thì thầm.
“Hả? Đây là thanh mai trúc mã của cậu đó à?”
Bạch Nhan cảm thấy có một ánh mắt đang rơi xuống đỉnh đầu của mình, cô muốn phản bác lại, nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cô cũng không có.
Giọng điệu đùa giỡn, không có ác ý gì.
Hứa Gia Ngôn cao một mét tám mươi, cô lại chỉ cao một mét sáu mươi, cúi đầu xuống, Hứa Gia Ngôn chỉ có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu, anh cũng không biết cô dùng loại dầu gội nào, có mùi ngọt ngào, nhưng lại không khiến anh cảm thấy khó chịu.
“Khụ khụ! Sao cậu cứ đi theo mà nói lung tung vậy!”
Hứa Gia Ngôn bị Trầm Diệp vỗ một cái.
“Đi thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này mà làm nữa.”
Câu này là nói với Bạch Nhan, giọng nói gần gũi, cả người của anh hơi thấp xuống, ngữ khí có chút cưng chiều khó có thể phát hiện, đại khái anh cũng coi cô như là em gái của bạn mình.
Chiếc áo sơ mi trắng và cái nơ treo lủng lẳng trước mắt cô.
Cô biết, đó là của Hứa Gia Ngôn, bởi vì trên đó có một dấu ấn, bị khe hở của bàn ấn vào, Trầm Diệp nói với cô.
Đi thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này mà làm nữa...
Trong lòng Bạch Nhan âm thầm cân nhắc câu nói này, quyết định khi về sẽ ghi nói vào bên trong quyển nhật ký.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bạch Nhan có thành tích học tập bình thường, ngoại hình cũng bình thường và tất nhiên là tính cách cũng rất bình thường.
Làm sao một khuôn mặt trắng trẻo bình thường như vậy có thể thu hút sự chú ý của Hứa Gia Ngôn?
Cho nên cô chỉ muốn, âm thầm một mình, không nói với ai, si tâm vọng tưởng mà hàng ngày nghĩ đến anh.
Đây là một trận đấu bóng rổ giữa học sinh khối lớp mười và khối lớp mười một.
Hứa Gia Ngôn là học sinh trung học lớp mười một...
Vừa đúng lúc đối đầu với ban của bọn họ.
Cô lắng nghe những cô gái tràn đầy sức sống xung quanh la hét "cố lến, cố lên" bên cạnh cô, nhưng thế giới của cô cũng không ầm ĩ.
Thế giới có Hứa Gia Ngôn là một nơi yên tĩnh, cô ở trong góc, còn Hứa Gia Ngôn là ánh sáng duy nhất ở trung tâm.
Anh ngăn cản bóng, nhẹ nhàng nhảy vọt lên, mồ hôi trên mặt rơi xuống quần áo, yết hầu của anh rõ ràng...
Một cú ném ăn ba điểm, các cô gái đều lớn tiếng cổ vũ và khen hay vì anh.
Ngay cả những cô gái trong lớp của cô, cũng lâm trận phản chiến.
Anh chính là một cái vật sáng, được nhiều người chào đón, yêu mến, điều này khiến cô cảm thấy không vui và vô cùng ghen tị, chỉ muốn giấu anh đi.
Không biết có phải ánh mắt của cô nhìn anh quá lộ liễu hay không mà chàng trai đang cười rạng rỡ bỗng nhiên nhìn sang và bắt gặp ánh mắt có chút tức giận của cô.
Trong đôi mắt của thiếu niên này có muôn ngàn vì sao...
Bạch Nhan cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, nhưng thực ra ngay sau đó, sự chú ý của đôi mắt của cậu bé lại quay trở lại quả bóng.
Cô không dám nhìn nữa, cô chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đất.
Phần thân dưới không biết vì sao lại ướt đẫm nước nhờn, hắn chỉ cần nghiêm túc nhìn hắn đổ mồ hôi, hình ảnh bị hắn làm tình khóc lóc đã hiện lên trong đầu.
Hứa Gia Ngôn, trên giường...... nếu bạn đổ mồ hôi, nó sẽ gợi cảm như thế này.
Cô chạy trở lại sân chơi và ngồi nhìn ra xa khỏi sân bóng rổ.
Có rất nhiều nữ sinh cổ vũ cho anh ấy, vừa rồi cô nhìn thấy, hoa khôi của trường cũng ở đó...
Nếu cô xinh đẹp hơn, liệu cô có thể ở bên Hứa Gia Ngôn không?
“Bạch Nhan, sao cậu lại ở đây một mình!”
Trầm Diệp đi tới.
Người này thật phong lưu, trường học lớn như vậy, mỗi ngày Cô còn gặp anh ta vài lần.
“Lát nữa anh chơi bóng, em có muốn xem không!”
Trầm Diệp xoa đầu cô hỏi.
Bạch Nhan lắc đầu, không có hứng thú.
“Được, vậy chuẩn bị chai nước cho anh nhé?”
Trầm Diệp không thể nhìn thấy cô ngồi một mình như thế này.
Bạch Nhan có chút khó chịu với Trầm Diệp, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra và gửi cho anh ấy một tin nhắn.
“Hừ, thật coi mình là anh trai!”
“Vậy làm em gái anh đi? Làm ơn đi, lần trước chạy đua đường dài, anh mua nước cho em!”
Người đàn ông đáp lại cô bằng một giọng thô lỗ.
“Được, anh Trầm."
Bạch Nhan cười híp mắt gõ chữ, kiêu ngạo hất cằm, sau đó xốc váy đi đến căng tin.
Trầm Diệp nhìn bóng lưng của cô, cưng chiều cười.
Mẹ của Trầm Diệp và mẹ của Bạch Nhan là bạn thân trong nhiều năm.
Hai căn nhà cũng được mua ở cửa đối diện, vừa vặn là Trầm Diệp sinh ra, Bạch Nghiên năm sau cũng sinh ra.
Hai người chơi với nhau từ nhỏ, quen thuộc với những chuyện xấu hổ của nhau hơn cả bố mẹ.
Nhưng Bạch Nhan không dám nói với Trầm Diệp rằng cô thích Hứa Gia Ngôn.
Cô là một cô gái lớn, cô nên có những mối quan tâm của riêng mình.
Bạch Nhan là một người câm, căn bệnh này sau khi lớn lên cô mới mắc phải, may mắn thay, cô cũng tương đối hướng nội, thế nên cũng không quá quan tâm đến việc mình bị câm.
Cô không biết cãi nhau cũng không biết nói lý lẽ, nếu cô không câm thì nhất định phải nói lung tung, chắc cô sẽ mệt mỏi lắm...
Hôm nay là Hứa Gia Ngôn có lịch trực, nếu đến trường học, có thể gặp anh ngay ở cổng.
Đến cổng trường, cô liền vui vẻ lấy phù hiệu của trường ra.
Ủa? Phù hiệu đâu mất tiêu rồi?
Cô hốt hoảng dừng lại, lục tung các túi áo đồng phục học sinh, lục tung mọi ngóc ngách trong cặp sách nhưng không tìm thấy gì.
“Bạch Nhan, sao cậu không mang phù hiệu trường…”
Khi nào tật xấu của cô gái nhỏ này mới có thể thay đổi chứ?
“Lần sau cứ để ở chỗ của anh.”
Trầm Diệp đi tới kéo cô đi khỏi đó.
Cô tránh tay của hắn, đôi mắt ướt đẫm nước mắt tỏ ra voi cùng tức giận, trông cực kỳ đáng thương, giống như một chú cún con bị bỏ rơi vậy.
“Mau đi thôi, may mắn hôm nay là lịch trực của Hứa Gia Ngôn, anh có thể bảo cậu ấy thả cho em đi.”
Bạch Nhan nghe xong câu này thì lại càng luống cuống hơn.
Cô không mang phù hiệu trường, nhất định sẽ bị Hứa Gia Ngôn chặn lại...
Cô căn bản vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện với anh, để đối mặt với anh.
Cô cảm thấy sợ anh... một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời.
“Em vẫn còn sợ Hứa Gia Ngôn sao? Chẳng phải anh đã nói cho em biết, cậu ấy là người tốt sao, lần trước em thấy có người đánh nha , đánh người kia là tên côn đồ…”
Trầm Diệp vừa giải thích ngắn gọn vừa kéo tay áo cô.
Lần trước cô gái nhỏ này nhìn thấy cậu ấy đánh nhau, bây giờ cô nhìn thấy Hứa Gia Ngôn lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu như hắn và Hứa Gia Ngôn cùng nhau đi tới, cô sẽ không chào hỏi một tiếng mà nhanh chóng trốn đi, giống như tránh né hồng thuỷ mãnh thú.
“Em còn do dự gì nữa, cứ lề mà lề mề, nếu như đến muộn, cả hai chúng ta sẽ bị ghi tên.”
Bạch Nhan cam chịu đứng dậy, thu dọn sách vở trên mặt đất, chậm rãi theo sát Trầm Diệp.
Bỏi vì cô cúi thấp đầu cho nên không có ai nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô.
“Cậu lại nghiên cứu địa hình sao?”
Giọng nói trong trẻo, trầm khàn của Hứa Gia Ngôn vang lên.
“Đúng vậy, Bạch Nhan quên mang phù hiệu của trường, cậu cũng đừng có nhớ cô ấy.”
Trầm Diệp cúi người thì thầm.
“Hả? Đây là thanh mai trúc mã của cậu đó à?”
Bạch Nhan cảm thấy có một ánh mắt đang rơi xuống đỉnh đầu của mình, cô muốn phản bác lại, nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cô cũng không có.
Giọng điệu đùa giỡn, không có ác ý gì.
Hứa Gia Ngôn cao một mét tám mươi, cô lại chỉ cao một mét sáu mươi, cúi đầu xuống, Hứa Gia Ngôn chỉ có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu, anh cũng không biết cô dùng loại dầu gội nào, có mùi ngọt ngào, nhưng lại không khiến anh cảm thấy khó chịu.
“Khụ khụ! Sao cậu cứ đi theo mà nói lung tung vậy!”
Hứa Gia Ngôn bị Trầm Diệp vỗ một cái.
“Đi thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này mà làm nữa.”
Câu này là nói với Bạch Nhan, giọng nói gần gũi, cả người của anh hơi thấp xuống, ngữ khí có chút cưng chiều khó có thể phát hiện, đại khái anh cũng coi cô như là em gái của bạn mình.
Chiếc áo sơ mi trắng và cái nơ treo lủng lẳng trước mắt cô.
Cô biết, đó là của Hứa Gia Ngôn, bởi vì trên đó có một dấu ấn, bị khe hở của bàn ấn vào, Trầm Diệp nói với cô.
Đi thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này mà làm nữa...
Trong lòng Bạch Nhan âm thầm cân nhắc câu nói này, quyết định khi về sẽ ghi nói vào bên trong quyển nhật ký.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bạch Nhan có thành tích học tập bình thường, ngoại hình cũng bình thường và tất nhiên là tính cách cũng rất bình thường.
Làm sao một khuôn mặt trắng trẻo bình thường như vậy có thể thu hút sự chú ý của Hứa Gia Ngôn?
Cho nên cô chỉ muốn, âm thầm một mình, không nói với ai, si tâm vọng tưởng mà hàng ngày nghĩ đến anh.
Đây là một trận đấu bóng rổ giữa học sinh khối lớp mười và khối lớp mười một.
Hứa Gia Ngôn là học sinh trung học lớp mười một...
Vừa đúng lúc đối đầu với ban của bọn họ.
Cô lắng nghe những cô gái tràn đầy sức sống xung quanh la hét "cố lến, cố lên" bên cạnh cô, nhưng thế giới của cô cũng không ầm ĩ.
Thế giới có Hứa Gia Ngôn là một nơi yên tĩnh, cô ở trong góc, còn Hứa Gia Ngôn là ánh sáng duy nhất ở trung tâm.
Anh ngăn cản bóng, nhẹ nhàng nhảy vọt lên, mồ hôi trên mặt rơi xuống quần áo, yết hầu của anh rõ ràng...
Một cú ném ăn ba điểm, các cô gái đều lớn tiếng cổ vũ và khen hay vì anh.
Ngay cả những cô gái trong lớp của cô, cũng lâm trận phản chiến.
Anh chính là một cái vật sáng, được nhiều người chào đón, yêu mến, điều này khiến cô cảm thấy không vui và vô cùng ghen tị, chỉ muốn giấu anh đi.
Không biết có phải ánh mắt của cô nhìn anh quá lộ liễu hay không mà chàng trai đang cười rạng rỡ bỗng nhiên nhìn sang và bắt gặp ánh mắt có chút tức giận của cô.
Trong đôi mắt của thiếu niên này có muôn ngàn vì sao...
Bạch Nhan cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, nhưng thực ra ngay sau đó, sự chú ý của đôi mắt của cậu bé lại quay trở lại quả bóng.
Cô không dám nhìn nữa, cô chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đất.
Phần thân dưới không biết vì sao lại ướt đẫm nước nhờn, hắn chỉ cần nghiêm túc nhìn hắn đổ mồ hôi, hình ảnh bị hắn làm tình khóc lóc đã hiện lên trong đầu.
Hứa Gia Ngôn, trên giường...... nếu bạn đổ mồ hôi, nó sẽ gợi cảm như thế này.
Cô chạy trở lại sân chơi và ngồi nhìn ra xa khỏi sân bóng rổ.
Có rất nhiều nữ sinh cổ vũ cho anh ấy, vừa rồi cô nhìn thấy, hoa khôi của trường cũng ở đó...
Nếu cô xinh đẹp hơn, liệu cô có thể ở bên Hứa Gia Ngôn không?
“Bạch Nhan, sao cậu lại ở đây một mình!”
Trầm Diệp đi tới.
Người này thật phong lưu, trường học lớn như vậy, mỗi ngày Cô còn gặp anh ta vài lần.
“Lát nữa anh chơi bóng, em có muốn xem không!”
Trầm Diệp xoa đầu cô hỏi.
Bạch Nhan lắc đầu, không có hứng thú.
“Được, vậy chuẩn bị chai nước cho anh nhé?”
Trầm Diệp không thể nhìn thấy cô ngồi một mình như thế này.
Bạch Nhan có chút khó chịu với Trầm Diệp, vì vậy cô lấy điện thoại di động ra và gửi cho anh ấy một tin nhắn.
“Hừ, thật coi mình là anh trai!”
“Vậy làm em gái anh đi? Làm ơn đi, lần trước chạy đua đường dài, anh mua nước cho em!”
Người đàn ông đáp lại cô bằng một giọng thô lỗ.
“Được, anh Trầm."
Bạch Nhan cười híp mắt gõ chữ, kiêu ngạo hất cằm, sau đó xốc váy đi đến căng tin.
Trầm Diệp nhìn bóng lưng của cô, cưng chiều cười.
Mẹ của Trầm Diệp và mẹ của Bạch Nhan là bạn thân trong nhiều năm.
Hai căn nhà cũng được mua ở cửa đối diện, vừa vặn là Trầm Diệp sinh ra, Bạch Nghiên năm sau cũng sinh ra.
Hai người chơi với nhau từ nhỏ, quen thuộc với những chuyện xấu hổ của nhau hơn cả bố mẹ.
Nhưng Bạch Nhan không dám nói với Trầm Diệp rằng cô thích Hứa Gia Ngôn.
Cô là một cô gái lớn, cô nên có những mối quan tâm của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.