Chương 18: Quyển 1 - Chương 17: Liên Minh Ba Người
Kiya.s
03/01/2017
“Tôi á, từ lúc hiểu chuyện thì đã đi theo sư phụ rồi, sư phụ chỉ có một đồ đệ là tôi, mà sư phụ vốn cũng rất bận, cho nên đa phần tôi chỉ có một mình. Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ khác được vui đùa cùng nhau, tôi đã ngưỡng mộ vô cùng. ”
“Sư phụ nói, vì kiếp trước tôi đã làm sai một chuyện, dẫn đến cuối cùng sát nghiệt vô số. Mặc dù người không phải là do tôi trực tiếp ghết, nhưng tôi không giết bá nhị, bá nhị lại vì tôi mà chết, bất kể dù nói thế nào, tôi cũng chính là nguyên nhân tạo thành sự sát nghiệt này. Vì vậy ông trời đã trừng phạt tôi, bắt tôi kiếp này phải mang theo ” sát ” trong mệnh. Không thể ở lâu cùng với người bình thường được, nếu không sẽ đem đến tai nạn cho bọn họ, ~ . Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, mà từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cũng chưa từng đến thăm tôi. Đại khái, bọn họ chắc cũng cho rằng tôi chính là sao quả tạ, có thể thoát được khỏi tôi đã cảm thấy rất vui mừng rồi.”
“Chỉ có sư phụ, sự phụ giống như cha mẹ ân cần dạy dỗ tôi, quan tâm đến tôi. Nhưng, tôi thực sự vẫn rất muốn có một người bạn. Tôi đã từng lén lút nuôi cá, nuôi rùa con, nuôi chim nhỏ, còn trồng cả cây xương rồng nữa. Nhưng, chẳng có lần nào có thể nuôi được quá bảy ngày. Vậy mà, đến năm 7 tuổi, tôi vẫn giấu sư phụ lén lút nuôi một chú chó con. Một chú chó con màu vàng, lông rất dài, đáng yêu lắm. Vừa mới nhìn thấy nó, tôi đã thích vô cùng rồi. Tôi đã dùng một chuỗi vòng phỉ thúy chân trâu mà sư phụ tặng để đổi lấy nó. Bộ dáng nó dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm ngón tay tôi, cả đời này tôi cũng chẳng thể quên được. Tôi mỗi ngày đều bớt lại chút cơm của mình để cho nó ăn, mỗi lần nhìn thấy nó vui mừng điên cuồng vẫy đuôi chạy lại phía mình, tôi lại cảm thấy, kể cả mình có phải đói bụng cũng rất đáng.”
“Nhưng, bảy ngày, lại là bảy ngày, đến ngày thứ bảy thì nó chết. Vừa mới nhìn thấy nó, rõ ràng còn nhảy nhót vui vẻ, vậy mà chỉ chớp mắt sau đã thất khiếu xuất huyết ( thất khiếu : bảy cái lỗ trên mặt gồm có hai lỗ tai – hai lỗ mũi – hai lỗ mắt – và miệng ) , toàn thân đen lại, chết rất thảm! Nếu như không phải là vì tôi, nó cũng sẽ không chết như vậy. Có lúc tôi vẫn nghĩ, tôi rốt cuộc kiếp trước đã làm nên chuyện xấu gì, mà để kiếp này tôi phải chịu lời nguyền độc ác như vậy.”
“Ngày hôm đó, tôi đã quỳ bên chú chó nhỏ đáng thương đó khóc rất thương tâm. Sau, sư phụ đến, nói với tôi rằng, tôi nhất định phải đối phó hết được với kiếp nạn ở kiếp này, giải quyết nghiệt tội ở kiếp trước, mới có thể giải được lời nguyền trên thân mình. Đến lúc đó, tôi sẽ có thể tùy ý mà kết bạn, nuôi sủng vật được rồi. Cũng từ ngày đó, tôi đã không còn nuôi thêm con gì nữa, luôn nỗ lực cố gắng học cho hết pháp thuật mà sư phụ dạy cho mình, đợi sẽ đến một ngày, tôi có thể giải được lời nguyền độc trên người mình. Đến lúc đó tôi sẽ nuôi một bầy tiểu động vật, còn kết rất nhiều bạn nữa… … ”
“Có biết không ? Hai người chính là những người đầu tiên mà tôi từ nhỏ lến lớn được kết giao vui vẻ nhất đấy … … ”
“Hey , dừng một chút, dừng một chút … … ” Trương Dương cau mày cắt ngang hồi ức của Dịch Đạo, “Này, anh hiện giờ, cái lời nguyền gì đó đã được hóa giải chưa ?”
“Chưa a .”
“Chưa !” Tiếng hét to cùng lúc của Trương Dương và Bách Phú vang lên.
“Này! Không phải chứ ! Theo cách nói của anh, chỉ trừ sư phụ anh ra, làm gì còn ai tiếp xúc với anh đủ bảy ngày mà còn sống được. Vậy thì chúng tôi giờ không phải đang rất nguy hiểm sao ? Haizz , chúng tôi với anh làm gì có thâm thù đại hận gì, anh thế này không phải là hại chúng tôi sao ? ” Trương Dương chỉ một chốc đã đem những lời cũng là lời Bách Phú muốn nói mà ngại không dám, đều nói thẳng hết cả ra.
” Ha ha ha ha .” Dịch Đạo cười vang, “Không nhìn ra đấy, tiểu tử nhà cậu trên mặt thì thấy rất có cá tính, hóa ra cũng sợ chết ra phết ! Ha ha ha ha … … ”
“Này, lão đại, đây là chuyện liên quan đến tính mạng a, đổi là người khác, cũng phải căng thẳng như thế thôi! ” Lần này, Bách Phú hoàn toàn đứng về phía Trương Dương. Mặc dù câu chuyện mà Dịch Đạo kể lúc nãy cũng làm cô cảm động ít nhiều, nhưng tính mệnh thì vẫn phải quan trọng hơn chứ. Bản thân mệnh cô từ nhỏ vốn cũng rất ” khắc “, nhưng cái ” khắc ” của anh mập này cũng quá lợi hại rồi đấy !
Dịch Đạo lắc lắc đầu nói : “Yên tâm đi, một năm trước sư phụ đã giúp tôi phong ấn lời nguyền lại rồi. Nếu không, ông làm sao có thể để tôi ra ngoài đi thu quỷ như thế chứ !”
“Đúng oh.” Bách Phú vỡ lẽ ra, nếu Dịch Đạo vẫn khắc đến nỗi cứ bảy ngày lại khắc chết một người, vậy thì đến giờ cũng đã chết không ít người rồi, Bạch Long đại sư chắc chắn không cho phép a.
Dịch Đạo bỗng nhiên im lặng, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Bách Phú và Trương Dương rồi nói , “Mặc dù lời nguyền đã bị phong ấn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phát ra, ở cùng một chỗ với tôi vẫn sẽ có nguy hiểm. Hai người … …có còn muốn … …làm bạn với tôi nữa không? Nếu không đồng ý cũng không sao cả, uống hết cốc rượu này, ai đi đường nấy.”
“Chúng ta đâu phải là bạn bè.” Trương Dương uống một hơi hết cốc rượu, không lạnh không nhạt nói.
Nhìn thấy ánh mắt phút chốc biến thành ảm đạm của Dịch Đạo, Bách Phú có chút buồn phiền, cũng do mùi vị bị người khác ghét bỏ cô cũng đã từng phải nếm trải. Lúc còn nhỏ, tất cả người thân đều nói là cô khắc chết cha mẹ cùng em trai mới hai tuổi của mình … … Haiz , cái anh tiểu Hắc này, cũng thật nhẫn tâm, dù gì mọi người cũng đều thân thiết thế rồi.
Đang lúc cô muốn kéo vạt áo Trương Dương một cái, để anh đừng quá tuyệt tình như thế, thì Trương Dương đột nhiên cười lớn, đem tay để lên trên bàn tay Dịch Đạo, nói ” Chúng ta , là đồng đội !”
Có thế chứ, tiểu Hắc đâu phải là người không có nghĩa khí đâu ! Nhìn bộ dạng Dịch Đạo vui mừng đến ngây ngốc ra kia, Bách Phú cũng cười ha ha rồi đem tay đặt lên trên tay của hai người kia, nói to : “Đúng, chúng ta là đồng đội ! Lúc cô đơn, thì cứ đến tìm chúng tôi !”
Dịch Đạo vui mừng nói : “Yên tâm, làm đồng đội với tôi chắc chắn sẽ không làm hai người thất vọng. Ha ha ha ha ”
“Mà hai người cũng không cần phải lo lắng, tôi không khắc được hai người đâu.” Dịch Đạo có vẻ thần bí cười cười nói.
“A ?” Trương Dương cùng Bách Phú ngây ra.
“Tiểu tử nhà anh, có phải vừa rồi là lừa chúng tôi , cố ý để thử lòng chúng tôi hả ?” Trương Dương lại là người đầu tiên bất mãn nói.
“Không phải !” Nhìn thấy gương mặt Bách Phú và Trương Dương càng lúc càng tức giận, Dịch Đạo vội vàng giải thích : “Tôi không hề lừa hai người ! Những lời tôi nói vừa rồi câu nào cũng đều là sự thật. Chỉ có điều, cách mệnh của hai người đều đặc biệt kỳ lạ, vì vậy tôi mới không khắc đến hai người được. Nhất là Bách Phú, cách mệnh của cô ấy là độc nhất vô nhị. Chỉ có cô ấy khắc tôi mà thôi, tôi làm gì có bản lĩnh khắc lại cô ấy.”
“Còn về phần Trương Dương, tôi đã xem qua bát tự của cậu, mệnh của cậu thuộc mệnh Hỏa, lại sinh vào năm dương – tháng âm – ngày dương – giờ âm, lại có tướng đại phúc, cậu a, ít nhất cũng phải sống đến hơn chín mươi tuổi ! Để tôi xem đường chỉ tay cho cậu.”
( Bát tự : hay còn được gọi là Bát tự Hà Lạc — tám chữ Hà Lạc gồm có : can, chi của năm sinh ; can, chi của tháng sinh ; can, chi của ngày sinh ; can, chi của giờ sinh. Bát tự Hà Lạc (có sách ghi là Tám chữ Hà Lạc) là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành,… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính. )
Dịch Đạo lật lòng bàn tay Trương Dương ra, “Đường sinh mệnh của cậu vừa rõ lại vừa dài, hơn nữa lại không bị đứt đoạn, nói lên số mệnh của cậu rất trôi chảy, không có mấy khó khăn, hơn nữa gia đình lại hài hòa. Cậu xem, còn có một đường quý nhân phù trợ xuyên suốt trên lòng bàn tay, đường này cũng rất rõ ràng, nói rõ cậu rất có mệnh quý nhân, gặp nguy hóa an gặp dữ hóa lanh. Mệnh của cậu cũng rất ” cứng ” , vừa có dương khí vừa có cả cực vượng, đúng là không phải cách mệnh bình thường ! Cậu lại luôn có thể hóa an trong lúc nguy nan, rõ ràng đây chính là phúc tinh từ trời giáng xuống a ! Tôi cũng chẳng khắc nổi cậu đâu !”
“Phúc tinh giáng trần! Có phải là khoa trương quá không thế ? Hả ? Anh làm sao mà biết được về sinh thần bát tự của tôi ? Không phải là lợi hại đến mức vừa nhìn thấy tôi là đã nhìn ra được ngay đấy chứ ? Tôi mà là phúc tinh ? Thế sao tôi trước giờ mua bao nhiêu là xổ số mà có trúng được đâu ?” Trương Dương nghi ngờ không dứt hỏi .
“Ưm … …” Bách Phú rụt rè giơ tay lên, “Là em nói cho anh ta biết sinh nhật của anh đấy.”
“Oh, thảm nào !” Trương Dương cực kỳ không hài lòng nhìn Bách Phú một cái, làm Bách Phú nghiêng mặt cười cười , bộ dáng như một chú cún con vậy.
“Vậy còn tôi ?” Bách Phú hiếu kỳ giơ tay ra, “Mau giúp tôi xem đi, ngày hôm đó sư phụ anh còn nói tôi có cách mệnh tuyệt thế mỹ nhân oh.”
“Ông ấy nhìn lầm rồi đúng không ?” Trương Dương có chút buồn cười mà nhìn Bách Phú, làm Bách Phú trừng mắt với anh một cái, rồi lại hướng đôi mắt đầy hi vọng về phía Dịch Đạo.
Dịch Đạo nhìn lòng bàn tay Bách Phú, than một tiếng : “Cách mệnh của cô, tôi không thể nhìn ra được. Cũng như lời sư phụ đã nói, cô là cách mệnh tuyệt thế mỹ nhân. Hơn nữa linh khí trên người cô thậm chí còn mạnh hơn cả sư phụ tôi nữa. Xem ra, sắp tới cô nhất định sẽ gặp chuyện phải mạo hiểm !”
“Hơn nữa … … ” Dịch Đạo đột nhiên thần bí liếc Trương Dương một cái, tiếp tục nói : “Mệnh đào hoa của cô… … Mạnh lắm đấy.”
A … … Đào … … Đào hoa ? !!!
” Thật sao ?” Bách Phú hưng phấn vô cùng ! Woa, đào hoa a ! Từ nhỏ đến lớn, thực sự là chưa từng có ai nói cô với đào hoa có cùng nguồn gốc cả. Trời ơi !!! Mừng quá đi mất ! Bay a ! Nhảy a ! Woa kha kha … … Đào hoa a , ta đến đây , ta nhất định sẽ trân trọng ngươi … …
Bách Phú trong phút kích động nắm chặt lấy tay Dịch Đạo dùng lực mà lắc, lắp bắp nói : “Cám ơn a … … Cảm… Cảm ơn anh rất nhiều !”
Nhìn gương mặt vì vui mừng mà đỏ ửng cả lên của Bách Phú, Trương Dương trong tim lại chẳng có hứng thú gì, anh chướng mắt mà nói : “Này , anh mập đáng chết, anh rốt cuộc có hiểu rõ không đấy ? Đào hoa với cô ấy có thể có quan hệ gì chứ ?”
A ? !!! Cái gì chứ ? Đào hoa thì có thể có quan hệ gì với tôi ? Cái anh tiểu Hắc đáng chết này ! Bách Phú phút chốc bực đến nỗi không nói được lời nào cả, dứt khoát giơ tay lên đánh.
Trương Dương nhìn thấy gương mặt Bách Phú vì tức giận mà đã sắp biến dạng kia, chỉ dám giận mà không dám nói gì thêm, đành trừng mắt với Dịch Đạo vô tội, như đang phát tiết chút oán khí của mình.
“Đúng rồi, mập mập. Anh nói cái độc tình nguyền kia là cái gì a ? Còn nữa, ngày hôm đó hình như Bạch Long đại sư có nói gì , ưm … … Mười ba lời nguyền, đó lại là cái gì thế ?”
“Độc tình nguyền là để chỉ người bị trúng độc không thể có thất tình lục dục, nếu không sẽ làm hại đến tất cả những người để ý cũng như yêu thương. Cái độc của lời nguyền độc này là ở chỗ, người bị trúng độc chỉ có thể đơn độc một mình, cả đời cô độc. Nếu không, thì chỉ có thể giơ mắt ra mà nhìn những người thương yêu nhất chết thảm trước mắt mình, chịu đựng nỗi đau khổ sinh ly tử biệt.”
“Woa ! Kẻ đã hạ độc này, chắc là phải hận anh lắm nhỉ. Anh rốt cuộc đã làm việc xấu gì chứ ?” Bách Phú quả thực là tò mò chết đi được.
“Haiz , không biết nữa .” Dịch Đạo bất lực đáp lời.
“Những đại sư lợi hại không phải đều có thể để người ta nhìn thấy được kiếp trước của mình sao ? Với công lực của Bạch Long đại sư có lẽ cũng không phải là vấn đề mà ?”
“Vốn dĩ đúng là thế, nhưng kẻ hạ lời nguyền này, cực kỳ lợi hại, hơn nữa còn thâm độc vô cùng. Theo như sư phụ tính toán, lời nguyền này đã hành hạ tôi cả ngàn năm nay rồi. Nếu như không phải khó giải quyết như vậy, thì sư phụ sớm đã giúp tôi giải lời nguyền này rồi.”
“Oh !” Bách Phú và Trương Dương cũng trợn tròn mắt, cứ như đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy.
“Về phần mười ba lời nguyền kia… … Tôi cũng không được rõ lắm. Chỉ nghe sư phụ nói đó là một loại lời nguyền cực kỳ ác độc. Người bị trúng lời nguyền này vĩnh viễn đều phải chịu đựng sự đau khổ khó mà chịu được, hơn nữa quỷ thần cũng không lại gần, như vậy là sẽ không thể nào đầu thai chuyển kiếp, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, bị ngăn cách ở bên ngoài Tam giới.” Dịch Đạo lại liếc Bách Phú một cái, có điều là mỗi khi anh ta dùng cái nhìn này, thì sự việc lại biến thành bất thường , ” Bách Phú , cô … …cô là bị trúng lời nguyền này.”
“A !” Bách Phú miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa cả một quả trứng gà vào đó, ” Rốt cuộc là ai mà lại hận tôi đến vậy chứ ?”
“Vậy thì phải làm thế nào ?” Trương Dương rõ ràng là còn căng thẳng hơn cả Bách Phú, “Sư phụ của anh không phải rất lợi hại sao ? Lẽ nào không có cách gì để giải nguyền sao ?”
Dịch Đạo trầm ngâm một lúc, rồi nói : “Mười ba lời nguyền này so với loại nguyền mà tôi bị trúng còn lợi hại gấp mấy lần. Sư phụ chỉ nói có thể mà thôi.”
“Theo như lời anh nói, Bách Phú, thì kiếp này mới bị trúng lời nguyền này a. Em đã kết mối thù lớn vậy với ai thế ?”
“Em … ..em không biết a .” Bách Phú thực sự là ngán ngẩm vô cùng. Bản thân hiện giờ còn chưa quá hai mươi hai tuổi, có thể kết thù với ai cơ chứ a !
“Bách Phú là bị trúng mười ba lời nguyền từ kiếp trước ! Loại nguyền độc này do thuộc về âm độc, sớm đã thất truyền. Mà sự ác độc nhất của lời nguyền này là ở chỗ, người bị trúng độc không có cách nào để đầu thai cả, bởi vì đến Diêm Vương cũng không dám đến thu người. Đây cũng chính là điểm mà sư phụ thấy kỳ quái, rõ ràng là trúng mười ba lời nguyền, nhưng Bách Phú lại vẫn có thể đầu thai được. Nhưng, nếu vậy cũng chỉ có thể đàn áp được một lúc, nếu muốn hoàn toàn giải được mười ba lời nguyền này, vẫn cần trải qua một quá trình.”
Nghe xong mọi người đều trầm mặc không nói được gì .
“Bách Phú.” Trương Dương kiên định nhìn vào Bách Phú đang ưu tư kia, “Em đừng sợ, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì . Mười ba lời nguyền thôi mà , có gì đáng ghê gớm ! Nhất định sẽ giải được. Bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ đứng bên cạnh em, ủng hộ em !”
Nhìn sự kiên định của Trương Dương, Bách Phú trong tim sung sướng vô cùng. Dù cho bây giờ có chết ngay tức khắc, cô cũng thấy cam tâm rồi !
“Còn có tôi nữa ! Đừng có quên tôi a. Chúng ta, là đồng đội mà ! Hai người biết đấy, đời này, quan trọng nhất đối với tôi chính là sư phụ, hiện giờ tôi lấy danh nghĩa của sư phụ để thề rằng, sẽ dùng sinh mạng của tôi để giúp đỡ cô — Bách Phú !” Dịch Đạo thu về vẻ hung hăng lúc bình thường, mà thể hiện ra sự nghiêm túc cùng trang trọng trước giờ chưa từng thấy.
“Thật ghê quá !” Bách Phú dù nói thế nhưng trong tim đã mãn nguyện đến chảy cả mật ra rồi.
“Em an tâm, anh cũng sẽ giúp em !”
Cứ như thế, ba người họ hợp thành một nhóm kỳ lạ. Lúc đó ba người họ không thể biết được rằng, liên minh ba người này, lại có ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh ba người họ sau này.
“Sư phụ nói, vì kiếp trước tôi đã làm sai một chuyện, dẫn đến cuối cùng sát nghiệt vô số. Mặc dù người không phải là do tôi trực tiếp ghết, nhưng tôi không giết bá nhị, bá nhị lại vì tôi mà chết, bất kể dù nói thế nào, tôi cũng chính là nguyên nhân tạo thành sự sát nghiệt này. Vì vậy ông trời đã trừng phạt tôi, bắt tôi kiếp này phải mang theo ” sát ” trong mệnh. Không thể ở lâu cùng với người bình thường được, nếu không sẽ đem đến tai nạn cho bọn họ, ~ . Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, mà từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cũng chưa từng đến thăm tôi. Đại khái, bọn họ chắc cũng cho rằng tôi chính là sao quả tạ, có thể thoát được khỏi tôi đã cảm thấy rất vui mừng rồi.”
“Chỉ có sư phụ, sự phụ giống như cha mẹ ân cần dạy dỗ tôi, quan tâm đến tôi. Nhưng, tôi thực sự vẫn rất muốn có một người bạn. Tôi đã từng lén lút nuôi cá, nuôi rùa con, nuôi chim nhỏ, còn trồng cả cây xương rồng nữa. Nhưng, chẳng có lần nào có thể nuôi được quá bảy ngày. Vậy mà, đến năm 7 tuổi, tôi vẫn giấu sư phụ lén lút nuôi một chú chó con. Một chú chó con màu vàng, lông rất dài, đáng yêu lắm. Vừa mới nhìn thấy nó, tôi đã thích vô cùng rồi. Tôi đã dùng một chuỗi vòng phỉ thúy chân trâu mà sư phụ tặng để đổi lấy nó. Bộ dáng nó dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm ngón tay tôi, cả đời này tôi cũng chẳng thể quên được. Tôi mỗi ngày đều bớt lại chút cơm của mình để cho nó ăn, mỗi lần nhìn thấy nó vui mừng điên cuồng vẫy đuôi chạy lại phía mình, tôi lại cảm thấy, kể cả mình có phải đói bụng cũng rất đáng.”
“Nhưng, bảy ngày, lại là bảy ngày, đến ngày thứ bảy thì nó chết. Vừa mới nhìn thấy nó, rõ ràng còn nhảy nhót vui vẻ, vậy mà chỉ chớp mắt sau đã thất khiếu xuất huyết ( thất khiếu : bảy cái lỗ trên mặt gồm có hai lỗ tai – hai lỗ mũi – hai lỗ mắt – và miệng ) , toàn thân đen lại, chết rất thảm! Nếu như không phải là vì tôi, nó cũng sẽ không chết như vậy. Có lúc tôi vẫn nghĩ, tôi rốt cuộc kiếp trước đã làm nên chuyện xấu gì, mà để kiếp này tôi phải chịu lời nguyền độc ác như vậy.”
“Ngày hôm đó, tôi đã quỳ bên chú chó nhỏ đáng thương đó khóc rất thương tâm. Sau, sư phụ đến, nói với tôi rằng, tôi nhất định phải đối phó hết được với kiếp nạn ở kiếp này, giải quyết nghiệt tội ở kiếp trước, mới có thể giải được lời nguyền trên thân mình. Đến lúc đó, tôi sẽ có thể tùy ý mà kết bạn, nuôi sủng vật được rồi. Cũng từ ngày đó, tôi đã không còn nuôi thêm con gì nữa, luôn nỗ lực cố gắng học cho hết pháp thuật mà sư phụ dạy cho mình, đợi sẽ đến một ngày, tôi có thể giải được lời nguyền độc trên người mình. Đến lúc đó tôi sẽ nuôi một bầy tiểu động vật, còn kết rất nhiều bạn nữa… … ”
“Có biết không ? Hai người chính là những người đầu tiên mà tôi từ nhỏ lến lớn được kết giao vui vẻ nhất đấy … … ”
“Hey , dừng một chút, dừng một chút … … ” Trương Dương cau mày cắt ngang hồi ức của Dịch Đạo, “Này, anh hiện giờ, cái lời nguyền gì đó đã được hóa giải chưa ?”
“Chưa a .”
“Chưa !” Tiếng hét to cùng lúc của Trương Dương và Bách Phú vang lên.
“Này! Không phải chứ ! Theo cách nói của anh, chỉ trừ sư phụ anh ra, làm gì còn ai tiếp xúc với anh đủ bảy ngày mà còn sống được. Vậy thì chúng tôi giờ không phải đang rất nguy hiểm sao ? Haizz , chúng tôi với anh làm gì có thâm thù đại hận gì, anh thế này không phải là hại chúng tôi sao ? ” Trương Dương chỉ một chốc đã đem những lời cũng là lời Bách Phú muốn nói mà ngại không dám, đều nói thẳng hết cả ra.
” Ha ha ha ha .” Dịch Đạo cười vang, “Không nhìn ra đấy, tiểu tử nhà cậu trên mặt thì thấy rất có cá tính, hóa ra cũng sợ chết ra phết ! Ha ha ha ha … … ”
“Này, lão đại, đây là chuyện liên quan đến tính mạng a, đổi là người khác, cũng phải căng thẳng như thế thôi! ” Lần này, Bách Phú hoàn toàn đứng về phía Trương Dương. Mặc dù câu chuyện mà Dịch Đạo kể lúc nãy cũng làm cô cảm động ít nhiều, nhưng tính mệnh thì vẫn phải quan trọng hơn chứ. Bản thân mệnh cô từ nhỏ vốn cũng rất ” khắc “, nhưng cái ” khắc ” của anh mập này cũng quá lợi hại rồi đấy !
Dịch Đạo lắc lắc đầu nói : “Yên tâm đi, một năm trước sư phụ đã giúp tôi phong ấn lời nguyền lại rồi. Nếu không, ông làm sao có thể để tôi ra ngoài đi thu quỷ như thế chứ !”
“Đúng oh.” Bách Phú vỡ lẽ ra, nếu Dịch Đạo vẫn khắc đến nỗi cứ bảy ngày lại khắc chết một người, vậy thì đến giờ cũng đã chết không ít người rồi, Bạch Long đại sư chắc chắn không cho phép a.
Dịch Đạo bỗng nhiên im lặng, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Bách Phú và Trương Dương rồi nói , “Mặc dù lời nguyền đã bị phong ấn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phát ra, ở cùng một chỗ với tôi vẫn sẽ có nguy hiểm. Hai người … …có còn muốn … …làm bạn với tôi nữa không? Nếu không đồng ý cũng không sao cả, uống hết cốc rượu này, ai đi đường nấy.”
“Chúng ta đâu phải là bạn bè.” Trương Dương uống một hơi hết cốc rượu, không lạnh không nhạt nói.
Nhìn thấy ánh mắt phút chốc biến thành ảm đạm của Dịch Đạo, Bách Phú có chút buồn phiền, cũng do mùi vị bị người khác ghét bỏ cô cũng đã từng phải nếm trải. Lúc còn nhỏ, tất cả người thân đều nói là cô khắc chết cha mẹ cùng em trai mới hai tuổi của mình … … Haiz , cái anh tiểu Hắc này, cũng thật nhẫn tâm, dù gì mọi người cũng đều thân thiết thế rồi.
Đang lúc cô muốn kéo vạt áo Trương Dương một cái, để anh đừng quá tuyệt tình như thế, thì Trương Dương đột nhiên cười lớn, đem tay để lên trên bàn tay Dịch Đạo, nói ” Chúng ta , là đồng đội !”
Có thế chứ, tiểu Hắc đâu phải là người không có nghĩa khí đâu ! Nhìn bộ dạng Dịch Đạo vui mừng đến ngây ngốc ra kia, Bách Phú cũng cười ha ha rồi đem tay đặt lên trên tay của hai người kia, nói to : “Đúng, chúng ta là đồng đội ! Lúc cô đơn, thì cứ đến tìm chúng tôi !”
Dịch Đạo vui mừng nói : “Yên tâm, làm đồng đội với tôi chắc chắn sẽ không làm hai người thất vọng. Ha ha ha ha ”
“Mà hai người cũng không cần phải lo lắng, tôi không khắc được hai người đâu.” Dịch Đạo có vẻ thần bí cười cười nói.
“A ?” Trương Dương cùng Bách Phú ngây ra.
“Tiểu tử nhà anh, có phải vừa rồi là lừa chúng tôi , cố ý để thử lòng chúng tôi hả ?” Trương Dương lại là người đầu tiên bất mãn nói.
“Không phải !” Nhìn thấy gương mặt Bách Phú và Trương Dương càng lúc càng tức giận, Dịch Đạo vội vàng giải thích : “Tôi không hề lừa hai người ! Những lời tôi nói vừa rồi câu nào cũng đều là sự thật. Chỉ có điều, cách mệnh của hai người đều đặc biệt kỳ lạ, vì vậy tôi mới không khắc đến hai người được. Nhất là Bách Phú, cách mệnh của cô ấy là độc nhất vô nhị. Chỉ có cô ấy khắc tôi mà thôi, tôi làm gì có bản lĩnh khắc lại cô ấy.”
“Còn về phần Trương Dương, tôi đã xem qua bát tự của cậu, mệnh của cậu thuộc mệnh Hỏa, lại sinh vào năm dương – tháng âm – ngày dương – giờ âm, lại có tướng đại phúc, cậu a, ít nhất cũng phải sống đến hơn chín mươi tuổi ! Để tôi xem đường chỉ tay cho cậu.”
( Bát tự : hay còn được gọi là Bát tự Hà Lạc — tám chữ Hà Lạc gồm có : can, chi của năm sinh ; can, chi của tháng sinh ; can, chi của ngày sinh ; can, chi của giờ sinh. Bát tự Hà Lạc (có sách ghi là Tám chữ Hà Lạc) là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành,… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính. )
Dịch Đạo lật lòng bàn tay Trương Dương ra, “Đường sinh mệnh của cậu vừa rõ lại vừa dài, hơn nữa lại không bị đứt đoạn, nói lên số mệnh của cậu rất trôi chảy, không có mấy khó khăn, hơn nữa gia đình lại hài hòa. Cậu xem, còn có một đường quý nhân phù trợ xuyên suốt trên lòng bàn tay, đường này cũng rất rõ ràng, nói rõ cậu rất có mệnh quý nhân, gặp nguy hóa an gặp dữ hóa lanh. Mệnh của cậu cũng rất ” cứng ” , vừa có dương khí vừa có cả cực vượng, đúng là không phải cách mệnh bình thường ! Cậu lại luôn có thể hóa an trong lúc nguy nan, rõ ràng đây chính là phúc tinh từ trời giáng xuống a ! Tôi cũng chẳng khắc nổi cậu đâu !”
“Phúc tinh giáng trần! Có phải là khoa trương quá không thế ? Hả ? Anh làm sao mà biết được về sinh thần bát tự của tôi ? Không phải là lợi hại đến mức vừa nhìn thấy tôi là đã nhìn ra được ngay đấy chứ ? Tôi mà là phúc tinh ? Thế sao tôi trước giờ mua bao nhiêu là xổ số mà có trúng được đâu ?” Trương Dương nghi ngờ không dứt hỏi .
“Ưm … …” Bách Phú rụt rè giơ tay lên, “Là em nói cho anh ta biết sinh nhật của anh đấy.”
“Oh, thảm nào !” Trương Dương cực kỳ không hài lòng nhìn Bách Phú một cái, làm Bách Phú nghiêng mặt cười cười , bộ dáng như một chú cún con vậy.
“Vậy còn tôi ?” Bách Phú hiếu kỳ giơ tay ra, “Mau giúp tôi xem đi, ngày hôm đó sư phụ anh còn nói tôi có cách mệnh tuyệt thế mỹ nhân oh.”
“Ông ấy nhìn lầm rồi đúng không ?” Trương Dương có chút buồn cười mà nhìn Bách Phú, làm Bách Phú trừng mắt với anh một cái, rồi lại hướng đôi mắt đầy hi vọng về phía Dịch Đạo.
Dịch Đạo nhìn lòng bàn tay Bách Phú, than một tiếng : “Cách mệnh của cô, tôi không thể nhìn ra được. Cũng như lời sư phụ đã nói, cô là cách mệnh tuyệt thế mỹ nhân. Hơn nữa linh khí trên người cô thậm chí còn mạnh hơn cả sư phụ tôi nữa. Xem ra, sắp tới cô nhất định sẽ gặp chuyện phải mạo hiểm !”
“Hơn nữa … … ” Dịch Đạo đột nhiên thần bí liếc Trương Dương một cái, tiếp tục nói : “Mệnh đào hoa của cô… … Mạnh lắm đấy.”
A … … Đào … … Đào hoa ? !!!
” Thật sao ?” Bách Phú hưng phấn vô cùng ! Woa, đào hoa a ! Từ nhỏ đến lớn, thực sự là chưa từng có ai nói cô với đào hoa có cùng nguồn gốc cả. Trời ơi !!! Mừng quá đi mất ! Bay a ! Nhảy a ! Woa kha kha … … Đào hoa a , ta đến đây , ta nhất định sẽ trân trọng ngươi … …
Bách Phú trong phút kích động nắm chặt lấy tay Dịch Đạo dùng lực mà lắc, lắp bắp nói : “Cám ơn a … … Cảm… Cảm ơn anh rất nhiều !”
Nhìn gương mặt vì vui mừng mà đỏ ửng cả lên của Bách Phú, Trương Dương trong tim lại chẳng có hứng thú gì, anh chướng mắt mà nói : “Này , anh mập đáng chết, anh rốt cuộc có hiểu rõ không đấy ? Đào hoa với cô ấy có thể có quan hệ gì chứ ?”
A ? !!! Cái gì chứ ? Đào hoa thì có thể có quan hệ gì với tôi ? Cái anh tiểu Hắc đáng chết này ! Bách Phú phút chốc bực đến nỗi không nói được lời nào cả, dứt khoát giơ tay lên đánh.
Trương Dương nhìn thấy gương mặt Bách Phú vì tức giận mà đã sắp biến dạng kia, chỉ dám giận mà không dám nói gì thêm, đành trừng mắt với Dịch Đạo vô tội, như đang phát tiết chút oán khí của mình.
“Đúng rồi, mập mập. Anh nói cái độc tình nguyền kia là cái gì a ? Còn nữa, ngày hôm đó hình như Bạch Long đại sư có nói gì , ưm … … Mười ba lời nguyền, đó lại là cái gì thế ?”
“Độc tình nguyền là để chỉ người bị trúng độc không thể có thất tình lục dục, nếu không sẽ làm hại đến tất cả những người để ý cũng như yêu thương. Cái độc của lời nguyền độc này là ở chỗ, người bị trúng độc chỉ có thể đơn độc một mình, cả đời cô độc. Nếu không, thì chỉ có thể giơ mắt ra mà nhìn những người thương yêu nhất chết thảm trước mắt mình, chịu đựng nỗi đau khổ sinh ly tử biệt.”
“Woa ! Kẻ đã hạ độc này, chắc là phải hận anh lắm nhỉ. Anh rốt cuộc đã làm việc xấu gì chứ ?” Bách Phú quả thực là tò mò chết đi được.
“Haiz , không biết nữa .” Dịch Đạo bất lực đáp lời.
“Những đại sư lợi hại không phải đều có thể để người ta nhìn thấy được kiếp trước của mình sao ? Với công lực của Bạch Long đại sư có lẽ cũng không phải là vấn đề mà ?”
“Vốn dĩ đúng là thế, nhưng kẻ hạ lời nguyền này, cực kỳ lợi hại, hơn nữa còn thâm độc vô cùng. Theo như sư phụ tính toán, lời nguyền này đã hành hạ tôi cả ngàn năm nay rồi. Nếu như không phải khó giải quyết như vậy, thì sư phụ sớm đã giúp tôi giải lời nguyền này rồi.”
“Oh !” Bách Phú và Trương Dương cũng trợn tròn mắt, cứ như đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy.
“Về phần mười ba lời nguyền kia… … Tôi cũng không được rõ lắm. Chỉ nghe sư phụ nói đó là một loại lời nguyền cực kỳ ác độc. Người bị trúng lời nguyền này vĩnh viễn đều phải chịu đựng sự đau khổ khó mà chịu được, hơn nữa quỷ thần cũng không lại gần, như vậy là sẽ không thể nào đầu thai chuyển kiếp, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, bị ngăn cách ở bên ngoài Tam giới.” Dịch Đạo lại liếc Bách Phú một cái, có điều là mỗi khi anh ta dùng cái nhìn này, thì sự việc lại biến thành bất thường , ” Bách Phú , cô … …cô là bị trúng lời nguyền này.”
“A !” Bách Phú miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa cả một quả trứng gà vào đó, ” Rốt cuộc là ai mà lại hận tôi đến vậy chứ ?”
“Vậy thì phải làm thế nào ?” Trương Dương rõ ràng là còn căng thẳng hơn cả Bách Phú, “Sư phụ của anh không phải rất lợi hại sao ? Lẽ nào không có cách gì để giải nguyền sao ?”
Dịch Đạo trầm ngâm một lúc, rồi nói : “Mười ba lời nguyền này so với loại nguyền mà tôi bị trúng còn lợi hại gấp mấy lần. Sư phụ chỉ nói có thể mà thôi.”
“Theo như lời anh nói, Bách Phú, thì kiếp này mới bị trúng lời nguyền này a. Em đã kết mối thù lớn vậy với ai thế ?”
“Em … ..em không biết a .” Bách Phú thực sự là ngán ngẩm vô cùng. Bản thân hiện giờ còn chưa quá hai mươi hai tuổi, có thể kết thù với ai cơ chứ a !
“Bách Phú là bị trúng mười ba lời nguyền từ kiếp trước ! Loại nguyền độc này do thuộc về âm độc, sớm đã thất truyền. Mà sự ác độc nhất của lời nguyền này là ở chỗ, người bị trúng độc không có cách nào để đầu thai cả, bởi vì đến Diêm Vương cũng không dám đến thu người. Đây cũng chính là điểm mà sư phụ thấy kỳ quái, rõ ràng là trúng mười ba lời nguyền, nhưng Bách Phú lại vẫn có thể đầu thai được. Nhưng, nếu vậy cũng chỉ có thể đàn áp được một lúc, nếu muốn hoàn toàn giải được mười ba lời nguyền này, vẫn cần trải qua một quá trình.”
Nghe xong mọi người đều trầm mặc không nói được gì .
“Bách Phú.” Trương Dương kiên định nhìn vào Bách Phú đang ưu tư kia, “Em đừng sợ, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì . Mười ba lời nguyền thôi mà , có gì đáng ghê gớm ! Nhất định sẽ giải được. Bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ đứng bên cạnh em, ủng hộ em !”
Nhìn sự kiên định của Trương Dương, Bách Phú trong tim sung sướng vô cùng. Dù cho bây giờ có chết ngay tức khắc, cô cũng thấy cam tâm rồi !
“Còn có tôi nữa ! Đừng có quên tôi a. Chúng ta, là đồng đội mà ! Hai người biết đấy, đời này, quan trọng nhất đối với tôi chính là sư phụ, hiện giờ tôi lấy danh nghĩa của sư phụ để thề rằng, sẽ dùng sinh mạng của tôi để giúp đỡ cô — Bách Phú !” Dịch Đạo thu về vẻ hung hăng lúc bình thường, mà thể hiện ra sự nghiêm túc cùng trang trọng trước giờ chưa từng thấy.
“Thật ghê quá !” Bách Phú dù nói thế nhưng trong tim đã mãn nguyện đến chảy cả mật ra rồi.
“Em an tâm, anh cũng sẽ giúp em !”
Cứ như thế, ba người họ hợp thành một nhóm kỳ lạ. Lúc đó ba người họ không thể biết được rằng, liên minh ba người này, lại có ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh ba người họ sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.