Chương 21: Quyển 1 - Chương 20: Tâm Nguyện Của Tiểu Man -Trung
Kiya.s
03/01/2017
Trên xe, mọi người đều trầm mặc không nói lời nào. Chính xác là không dám phát ra tiếng động. Bởi vì mọi người đều nhận ra rằng, Bách Phú đã nổi giận lên như thế này, đúng là một chuyện rất đáng sợ. Nhưng mọi người lại đều cùng cảm thấy, rằng Bách Phú mắng thế là rất đúng. Người phụ nữ đó đã cố chấp đến mức độ không còn bình thường nữa rồi, bà ta thậm chỉ đến cả đứa con gái đáng quý như tính mệnh chính mình cũng không quan tâm đến, thật là đáng hận !
Bộ dáng Bách Phú mắng ầm lên lúc đó, làm tất cả mọi người đều thấy rất thú vị. Dù cho kết quả chuyện của tiểu Man cuối cùng có không tốt đi nữa, Bách Phú thân là người hoàn toàn không có liên can gì, cũng đã cố gắng hết sức rồi. Sự nỗ lực của Bách Phú, mọi người đều tận mắt trông thấy, không ai nỡ nhẫn tâm mà đi trách móc cô cả. Hơn nữa, cô cũng chỉ là nói giúp lời trong tim mỗi người mà thôi.
Song thực ra, Bách Phú hiện giờ lại đang không ngừng trách móc bản thân, sao lại có thể quá xúc động đến vậy, lo lắng rằng sự thiếu lý trí của mình rồi sẽ ảnh hưởng đến quyết định của tiểu Man, rồi lại lần nữa gây thương tổn tới cô ấy.
Làm sao đây ? Tâm nguyện của tiểu Man có thể sẽ không thể thành hiện thực được nữa rồi! Mình thế này sao còn xứng đáng với tiểu Man nữa, nghĩ thế chỉ trong chốc lát, mà trái tim của Bách Phú rớt xuống đáy vực, chỉ muốn khóc ầm lên cho thỏa.
“Cô đâu có làm sai gì đâu, đừng buồn như thế nữa.”Lăng Hạo không muốn nhìn thấy Bách Phú một bộ dạng đang tự trách móc bản thân như thế nữa, lãnh đạm nói.
“Đúng vậy, đều là tại bà ta tâm lý không được bình thường ! Em mắng thế là đúng lắm !” Trương Dương cũng an ủi nói.
Dịch Đạo lại cũng thêm vào : “Chính thế chính thế, cô cũng đã gắng hết sức rồi, mọi người ai mà không biết.”
Đến tiểu Dạng cũng an ủi Bách Phú nói : “Cô an tâm, không phải lỗi của cô đâu, cô cũng chỉ vì bất bình thay cho tiểu Man mà thôi. Nếu thực sự không được, tôi dù có phải trói lại cũng sẽ trói bà ấy đưa đến. Đừng buồn nữa.”
“Bách Phú, cô biết không? ” Lăng Hạo có chút trêu đùa mà nhìn Bách Phú cười nói, “Bộ dáng tức giận của cô vừa rồi, thực sự là rất cool đấy.”
“Đúng thế đúng thế, đúng là rất đẹp, tôi cũng sắp yêu cô mất rồi !” Dịch Đạo cũng thêm miệng vào.
“Anh ? Thôi đi cho.” Bách Phú ngán ngẩm trừng với anh ta một cái. Xin anh , anh vốn là khắc tinh chẳng vừa đâu a !
“Ý gì thế chứ !” Nhìn thấy phản ứng này của Bách Phú, Dịch Đạo rõ ràng là thất vọng vô cùng.
Những người bên cạnh thấy Dịch Đạo một bộ dạng xấu hổ không trốn đi đâu được, ai nấy đều cười ầm lên.
Không còn cách nào nữa, sự việc đã rơi vào bế tắc như vậy, mấy người họ chỉ đành quay về khách sạn. Bách Phú thất vọng mà đi đến phòng 1423 nói với tiểu Man chuyện đã xảy ra trước, thực sự rất khó mở lời. Nhưng Bách Phú biết, có những việc muốn tránh cũng không cách nào tránh được, chuyện phải đối mặt thì nhất định vẫn phải làm. Hơn nữa, người sai lại là mình, cho dù tiểu Man có oán trách, thì cô cũng nhận.
Bách Phú tự nhận mình không phải là người dũng cảm gì cho cam, nhưng tuyệt đối không phải là người đùn đẩy trách nhiệm.
May mà tiểu Man không hề oán trách, ngược lại còn đến an ủi cô, nhưng Bách Phú do cảm thấy có lỗi nên vẫn tránh đi, bởi vì cô không muốn thấy tiểu Man rõ ràng là trong tim đang rất buồn vậy mà còn đến an ủi cho lỗi lầm của cô.
Thật may, vì Bách Phú tuy là cô gái từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu thương, cũng đã tận mắt thấy hết cuộc sống này nên vô cùng mạnh mẽ. Cô không hề vì lỗi lầm lúc này của mình mà cảm thấy thất bại, ngược lại lại tận dụng thời gian này để đi xem xét câu chuyện buổi sáng mà Lăng Hạo đã nói với mình.
Do chịu sự ảnh hưởng từ Trương Dương là người của bộ phận mạng, nên Bách Phú cũng được coi là người thành thạo về vi tính. Chạy về văn phòng của mình, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của đồng sự cũng như của Đặng Hân, cô lên mạng kiểm tra tư liệu của mấy người kia.
Vừa xem cô đã bị giật mình, sự việc này còn nghiêm trọng hơn những gì Lăng Hạo kể với cô nhiều. Trong vòng ba tháng sau khi tiểu Man qua đời, những nam sinh đã làm hại tiểu Man mà lại thoát được vòng lao lý, trước tiên là bị vây đánh, sau đó lại liên tiếp mà mất tích. Cũng trong một năm sau đó, ba nữ sinh làm nhục tiểu Man cũng bắt đầu gặp rắc rối, một người gặp phải tai nạn xe, sau đó lại cũng cùng với hai nữ sinh khác mất tích một cách bí ẩn. Chỉ có một nữ sinh, do đi du học ở nước ngoài nên mới tránh được tai nạn.
Hơn nữa những nam sinh và nữ sinh mất tích này đến giờ vẫn không có tin tức, sống không thấy người mà chết cũng không thấy xác. Trong đó có gia đình của hai nam sinh trong lúc điên cuồng đi tìm con, lại đồng thời cũng gặp phải hỏa hoạn ! Xem ra sự việc này đúng thật là không đơn giản chút nào.
Đang lúc Bách Phú đau đầu suy nghĩ, đột nhiên không hề phòng bị mà có một gương mặt hướng đến gần cô, dọa cô đến mức nhảy dựng cả lên.
Hóa ra là Lăng Hạo !
Bách Phú nắm chặt lấy vùng ngực đang nhảy loan lên của mình, lớn tiếng trách móc : “Dọa tôi sợ chết lên được ! Anh làm gì thế ? Tôi còn cứ nghĩ lại gặp quỷ nữa chứ !”
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, đến cả giám đốc Kỷ Nhan trước giờ không bao giờ hóng hớt cũng phải chạy ra khỏi văn phòng.
Bách Phú khi đã hồi thần lại được lập tức nhận ra sự thất lễ của mình. Trời ạ ! Đây là thái tử gia mà ! Mặc dù đúng là mình và anh ta có chút giao tình, nhưng cũng chưa phải là bạn bè đến mức có thể không cần phép tắc thế này a! Hơn nữa giờ xung quanh còn có biết bao thủ hạ đang đứng đây, hix, nhờ mình mà anh ta bị mất hết cả thể diện rồi.
Nhìn thấy gương mặt trước giờ luôn thoải mái của Lăng Hạo bỗng chốc biến thành gượng gạo, Bách Phú bị dọa đến không nhỏ, chỉ biết cúi đầu thấp xuống, giống như chú cún nhỏ biết mình phạm lỗi đang chờ bị chủ trách phạt vậy.
Biểu tình đáng thương này của Bách Phú làm Lăng Hạo cảm thấy có chút buồn cười, lại tự hỏi mình, chẳng lẽ mình đáng sợ đến vậy sao ?
“Tôi dọa cô sợ rồi sao ?” Lăng Hạo nhìn Bách Phú, rất ôn nhu cười hỏi, “ Xin lỗi, tôi … …chỉ là hiếu kỳ không biết cô đang xem gì mà nhập tâm đến vậy.”
“Ưm … … “ Bách Phú không biết phải trả lời anh ta thế nào, lại cũng không thể đem chuyện của tiểu Man nói ra đây được.
“Oh, đúng rồi, tôi đến để tìm giám đốc Kỷ.” Lăng Hạo thông minh chuyển đề tài nói, bắt đầu hỏi Kỷ Nhan, “Vừa hay Bách Phú cũng ở đây. Giám đốc Kỷ, tôi vừa mới đến đây, còn thiếu một trợ lý. Tôi muốn để Bách Phú ở bộ phận bán hàng của các vị đến đảm nhận, cô thấy thế nào ?”
Ánh mắt của Kỷ Nhan ảm đạm hẳn xuống, song vẫn lập tức trả lời : “Đương nhiên không có vấn đề gì cả.” Sau đó lại quay sang phía Bách Phú thân thiết nói : “Bách Phú, mặc dù thành tích của cô ở bộ phận bán hàng cũng chỉ bình thường, nhưng cô có bao phần nỗ lực, bao phần chăm chỉ, mọi người đều đã thấy. Tôi thích nhất là sự cố gắng chăm chỉ không bao giờ oán thán của cô, hiện giờ trên đời này, người như cô chẳng còn mấy nữa. Cho nên tôi vẫn luôn rất tín nhiệm cô. Đây là một cơ hội tốt, nhớ làm cho tốt nhé !”
Bách Phú nghe xong những lời đó của Kỷ Nhan, súyt nữa thì rơi nước mắt. Woa, thần tượng đang khen mình ! Hạnh phúc quá ! Làm trợ lý ? Cho thái tử gia ? trời ơi !!! cái thân xui xẻo cả đời này sao tự dưng lại được xoay chuyển nhanh thế a ? Xem ra đúng là người tốt nhất định sẽ được báo đáp !
“Bách Phú, cô đi làm việc trước đi, tôi còn có mấy lời cần nói với giám đốc Kỷ.” Lời nói của Lăng Hạo mang theo ý tứ nhìn sang bên Kỷ Nhan.
Lăng Hạo vừa mới đi khỏi, Đặng Hân đã chạy qua kéo Bách Phú đến “ điểm hẹn cũ “ ngay lập tức.
Nhìn ánh mắt soi xét sắc nhọn của Đặng Hân, Bách Phú chỉ biết giơ hai tay đầu hàng. Cô lập tức đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cho Đặng Hân nghe,, đương nhiên, hoàn toàn bỏ qua chuyện cô say rượu kia.
“Oh, hóa ra là thế .” Đặng Hân nhẹ thở dài một tiếng, “Tớ thực sự rất sợ cậu bị rơi vào chuyện kia cơ.” Nói xong, cô đem miệng kề sát vào tai Bách Phú nhỏ giọng nói.
Đặng Hân đem chuyện mình đã nghe ngóng được nói với Bách Phú xong, cười rất gian xảo, lại dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn Bách Phú rồi nói : “Bách Phú, chúng ta vốn là chị em tốt nha, cậu sắp được làm trợ lý của thái tử gia rồi, nhớ là nhất định phải dùng tình bạn của cậu mà nâng đỡ tớ đấy nhé !”
Nhìn Đặng Hân đúng kiểu cún con nhờ vả, Bách Phú nghĩa khí gật đầu : “Nhất định !”
+++ +++ +++ +++ +++
Trong khi đó bên này Kỷ Nhan đang trầm ngâm đối mặt với Lăng Hạo.
Nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt Kỷ Nhan, Lăng Hạo trong tim thầm cười : lại đang ghen đây. Có điều, có lẽ cũng là vì bản thân không hề đem lại cho cô ấy cảm giác an toàn nên mới thế. Anh ta dịu dàng kéo tay trái của Kỷ Nhan, nhẹ nhàng kéo ra chiếc găng tay màu trắng trên đó, ám muội nói : “Tay của em, vẫn lạnh lẽo như vậy. Có làm ấm cách nào cũng không ấm lại được.”
Kỷ Nhan vốn cho rằng trái tim đã lạnh băng rồi, nhưng lại không cách nào đánh lừa chính trái tim mình, bàn tay dù vẫn lạnh băng như thế, nhưng trái tim cô đã bắt đầu thấy có ánh nắng chiếu rọi vào.
Đây có lẽ là tình yêu chăng, bất luận bản thân nhẫn nhịn biết bao đau khổ, bị tổn thương biết bao nhiêu lần, song lại chỉ cần một nụ cười của anh ấy, một câu nói đường mật, là lại có thể hoàn toàn bị xóa mờ. Bản thân đúng là đã quá yêu người đàn ông này mất rồi !
Mặc dù biết rằng tính cách của anh ấy hay biến đổi như vậy, lúc thì quan tâm ôn nhu dịu dàng, khi lại lãnh khốc vô tình, lúc lại thâm tình vô tận, rồi khi lại phong lưu vô độ như thế. Sự thay đổi của anh cứ luôn làm bản thân bị tổn thương đến không cách nào bình phục lại được, nhưng bản thân vẫn luôn yêu anh đến vậy, yêu đến điên cuồng ! Bất luận có bao nhiêu người đàn ông đeo đuổi, song đều không cách nào hơn được một câu hỏi thăm nơi anh.
Dường như đã phát hiện ra có gì đó bất thường, Kỷ Nhan cúi đầu, nhìn thấy trên ngón tay kia đang được đeo lên một chiếc nhẫn gắn đá lam ngọc pha lê tinh khiết. Trong tim, lại run rẩy đến mãnh liệt.
“Anh … …đây là ý gì ?” Mặc dù bản thân đã cố gắng che đậy, nhưng giọng nói của Kỷ Nhan vẫn có chút run rẩy trong đó.
“Cầu hôn !” Lăng Hạo ôn nhu nhìn về phía đôi mắt xinh đẹp kia, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên ngón tay thon dài đang đeo chiếc nhẫn. Sau đó, lại như làm ảo thuật lấy ra một đóa hoa hồng đỏ nữa.
“Anh … …anh lại đang chơi gì thế ?” Kỷ Nhan vẫn không dám tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt lúc này, “Anh không phải đã nói, cả đời này cũng không kết hôn sao ?”
“Con người đều sẽ trưởng thành lên, hiện giờ anh, đã rất muốn có một gia đình ổn định rồi.” Lăng Hạo rất chân thành, “Em, chính là người được lựa chọn thích hợp nhất.”
Người được lựa chọn ? Những từ này đâm vào trong tim Kỷ Nhan. Quả nhiên là như thế … …
Nhìn thấy vẻ thất vọng trong đôi mắt Kỷ Nhan, Lăng Hạo lại tiếp tục chậm rãi nói : “Quan trọng nhất là … …từ sau khi em rời đi, anh mới phát hiện ra rằng, em, chính là người con gái quan trọng nhất trên đời này của anh.”
Sau đó, lại cúi đầu nhẹ hôn xuống lòng bàn tay không có đường chỉ tay của Kỷ Nhan, “Những gì em đã làm vì anh, anh vĩnh viễn cũng không thể quên được.”
Nhìn thấy Lăng Hạo để lộ ra biểu tình trước giờ chưa từng có, Kỷ Nhan nhẹ cắn đôi môi đã có chút khô đi kia, khó khăn nói : “Em – đầu – hàng .”
Sau câu nói đó, hai người cùng nhìn vào mắt nhau nở nụ cười .
+++ +++ +++ +++ +++
Bách Phú đã bước ra khỏi khách sạn, vừa quay lại nhìn phòng 1423, trong tim vừa nghĩ : “Tiểu Man, xin cô hãy vì chính mình, ngày mai an tâm mà đi nhé .”
Bộ dáng Bách Phú mắng ầm lên lúc đó, làm tất cả mọi người đều thấy rất thú vị. Dù cho kết quả chuyện của tiểu Man cuối cùng có không tốt đi nữa, Bách Phú thân là người hoàn toàn không có liên can gì, cũng đã cố gắng hết sức rồi. Sự nỗ lực của Bách Phú, mọi người đều tận mắt trông thấy, không ai nỡ nhẫn tâm mà đi trách móc cô cả. Hơn nữa, cô cũng chỉ là nói giúp lời trong tim mỗi người mà thôi.
Song thực ra, Bách Phú hiện giờ lại đang không ngừng trách móc bản thân, sao lại có thể quá xúc động đến vậy, lo lắng rằng sự thiếu lý trí của mình rồi sẽ ảnh hưởng đến quyết định của tiểu Man, rồi lại lần nữa gây thương tổn tới cô ấy.
Làm sao đây ? Tâm nguyện của tiểu Man có thể sẽ không thể thành hiện thực được nữa rồi! Mình thế này sao còn xứng đáng với tiểu Man nữa, nghĩ thế chỉ trong chốc lát, mà trái tim của Bách Phú rớt xuống đáy vực, chỉ muốn khóc ầm lên cho thỏa.
“Cô đâu có làm sai gì đâu, đừng buồn như thế nữa.”Lăng Hạo không muốn nhìn thấy Bách Phú một bộ dạng đang tự trách móc bản thân như thế nữa, lãnh đạm nói.
“Đúng vậy, đều là tại bà ta tâm lý không được bình thường ! Em mắng thế là đúng lắm !” Trương Dương cũng an ủi nói.
Dịch Đạo lại cũng thêm vào : “Chính thế chính thế, cô cũng đã gắng hết sức rồi, mọi người ai mà không biết.”
Đến tiểu Dạng cũng an ủi Bách Phú nói : “Cô an tâm, không phải lỗi của cô đâu, cô cũng chỉ vì bất bình thay cho tiểu Man mà thôi. Nếu thực sự không được, tôi dù có phải trói lại cũng sẽ trói bà ấy đưa đến. Đừng buồn nữa.”
“Bách Phú, cô biết không? ” Lăng Hạo có chút trêu đùa mà nhìn Bách Phú cười nói, “Bộ dáng tức giận của cô vừa rồi, thực sự là rất cool đấy.”
“Đúng thế đúng thế, đúng là rất đẹp, tôi cũng sắp yêu cô mất rồi !” Dịch Đạo cũng thêm miệng vào.
“Anh ? Thôi đi cho.” Bách Phú ngán ngẩm trừng với anh ta một cái. Xin anh , anh vốn là khắc tinh chẳng vừa đâu a !
“Ý gì thế chứ !” Nhìn thấy phản ứng này của Bách Phú, Dịch Đạo rõ ràng là thất vọng vô cùng.
Những người bên cạnh thấy Dịch Đạo một bộ dạng xấu hổ không trốn đi đâu được, ai nấy đều cười ầm lên.
Không còn cách nào nữa, sự việc đã rơi vào bế tắc như vậy, mấy người họ chỉ đành quay về khách sạn. Bách Phú thất vọng mà đi đến phòng 1423 nói với tiểu Man chuyện đã xảy ra trước, thực sự rất khó mở lời. Nhưng Bách Phú biết, có những việc muốn tránh cũng không cách nào tránh được, chuyện phải đối mặt thì nhất định vẫn phải làm. Hơn nữa, người sai lại là mình, cho dù tiểu Man có oán trách, thì cô cũng nhận.
Bách Phú tự nhận mình không phải là người dũng cảm gì cho cam, nhưng tuyệt đối không phải là người đùn đẩy trách nhiệm.
May mà tiểu Man không hề oán trách, ngược lại còn đến an ủi cô, nhưng Bách Phú do cảm thấy có lỗi nên vẫn tránh đi, bởi vì cô không muốn thấy tiểu Man rõ ràng là trong tim đang rất buồn vậy mà còn đến an ủi cho lỗi lầm của cô.
Thật may, vì Bách Phú tuy là cô gái từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu thương, cũng đã tận mắt thấy hết cuộc sống này nên vô cùng mạnh mẽ. Cô không hề vì lỗi lầm lúc này của mình mà cảm thấy thất bại, ngược lại lại tận dụng thời gian này để đi xem xét câu chuyện buổi sáng mà Lăng Hạo đã nói với mình.
Do chịu sự ảnh hưởng từ Trương Dương là người của bộ phận mạng, nên Bách Phú cũng được coi là người thành thạo về vi tính. Chạy về văn phòng của mình, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của đồng sự cũng như của Đặng Hân, cô lên mạng kiểm tra tư liệu của mấy người kia.
Vừa xem cô đã bị giật mình, sự việc này còn nghiêm trọng hơn những gì Lăng Hạo kể với cô nhiều. Trong vòng ba tháng sau khi tiểu Man qua đời, những nam sinh đã làm hại tiểu Man mà lại thoát được vòng lao lý, trước tiên là bị vây đánh, sau đó lại liên tiếp mà mất tích. Cũng trong một năm sau đó, ba nữ sinh làm nhục tiểu Man cũng bắt đầu gặp rắc rối, một người gặp phải tai nạn xe, sau đó lại cũng cùng với hai nữ sinh khác mất tích một cách bí ẩn. Chỉ có một nữ sinh, do đi du học ở nước ngoài nên mới tránh được tai nạn.
Hơn nữa những nam sinh và nữ sinh mất tích này đến giờ vẫn không có tin tức, sống không thấy người mà chết cũng không thấy xác. Trong đó có gia đình của hai nam sinh trong lúc điên cuồng đi tìm con, lại đồng thời cũng gặp phải hỏa hoạn ! Xem ra sự việc này đúng thật là không đơn giản chút nào.
Đang lúc Bách Phú đau đầu suy nghĩ, đột nhiên không hề phòng bị mà có một gương mặt hướng đến gần cô, dọa cô đến mức nhảy dựng cả lên.
Hóa ra là Lăng Hạo !
Bách Phú nắm chặt lấy vùng ngực đang nhảy loan lên của mình, lớn tiếng trách móc : “Dọa tôi sợ chết lên được ! Anh làm gì thế ? Tôi còn cứ nghĩ lại gặp quỷ nữa chứ !”
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, đến cả giám đốc Kỷ Nhan trước giờ không bao giờ hóng hớt cũng phải chạy ra khỏi văn phòng.
Bách Phú khi đã hồi thần lại được lập tức nhận ra sự thất lễ của mình. Trời ạ ! Đây là thái tử gia mà ! Mặc dù đúng là mình và anh ta có chút giao tình, nhưng cũng chưa phải là bạn bè đến mức có thể không cần phép tắc thế này a! Hơn nữa giờ xung quanh còn có biết bao thủ hạ đang đứng đây, hix, nhờ mình mà anh ta bị mất hết cả thể diện rồi.
Nhìn thấy gương mặt trước giờ luôn thoải mái của Lăng Hạo bỗng chốc biến thành gượng gạo, Bách Phú bị dọa đến không nhỏ, chỉ biết cúi đầu thấp xuống, giống như chú cún nhỏ biết mình phạm lỗi đang chờ bị chủ trách phạt vậy.
Biểu tình đáng thương này của Bách Phú làm Lăng Hạo cảm thấy có chút buồn cười, lại tự hỏi mình, chẳng lẽ mình đáng sợ đến vậy sao ?
“Tôi dọa cô sợ rồi sao ?” Lăng Hạo nhìn Bách Phú, rất ôn nhu cười hỏi, “ Xin lỗi, tôi … …chỉ là hiếu kỳ không biết cô đang xem gì mà nhập tâm đến vậy.”
“Ưm … … “ Bách Phú không biết phải trả lời anh ta thế nào, lại cũng không thể đem chuyện của tiểu Man nói ra đây được.
“Oh, đúng rồi, tôi đến để tìm giám đốc Kỷ.” Lăng Hạo thông minh chuyển đề tài nói, bắt đầu hỏi Kỷ Nhan, “Vừa hay Bách Phú cũng ở đây. Giám đốc Kỷ, tôi vừa mới đến đây, còn thiếu một trợ lý. Tôi muốn để Bách Phú ở bộ phận bán hàng của các vị đến đảm nhận, cô thấy thế nào ?”
Ánh mắt của Kỷ Nhan ảm đạm hẳn xuống, song vẫn lập tức trả lời : “Đương nhiên không có vấn đề gì cả.” Sau đó lại quay sang phía Bách Phú thân thiết nói : “Bách Phú, mặc dù thành tích của cô ở bộ phận bán hàng cũng chỉ bình thường, nhưng cô có bao phần nỗ lực, bao phần chăm chỉ, mọi người đều đã thấy. Tôi thích nhất là sự cố gắng chăm chỉ không bao giờ oán thán của cô, hiện giờ trên đời này, người như cô chẳng còn mấy nữa. Cho nên tôi vẫn luôn rất tín nhiệm cô. Đây là một cơ hội tốt, nhớ làm cho tốt nhé !”
Bách Phú nghe xong những lời đó của Kỷ Nhan, súyt nữa thì rơi nước mắt. Woa, thần tượng đang khen mình ! Hạnh phúc quá ! Làm trợ lý ? Cho thái tử gia ? trời ơi !!! cái thân xui xẻo cả đời này sao tự dưng lại được xoay chuyển nhanh thế a ? Xem ra đúng là người tốt nhất định sẽ được báo đáp !
“Bách Phú, cô đi làm việc trước đi, tôi còn có mấy lời cần nói với giám đốc Kỷ.” Lời nói của Lăng Hạo mang theo ý tứ nhìn sang bên Kỷ Nhan.
Lăng Hạo vừa mới đi khỏi, Đặng Hân đã chạy qua kéo Bách Phú đến “ điểm hẹn cũ “ ngay lập tức.
Nhìn ánh mắt soi xét sắc nhọn của Đặng Hân, Bách Phú chỉ biết giơ hai tay đầu hàng. Cô lập tức đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cho Đặng Hân nghe,, đương nhiên, hoàn toàn bỏ qua chuyện cô say rượu kia.
“Oh, hóa ra là thế .” Đặng Hân nhẹ thở dài một tiếng, “Tớ thực sự rất sợ cậu bị rơi vào chuyện kia cơ.” Nói xong, cô đem miệng kề sát vào tai Bách Phú nhỏ giọng nói.
Đặng Hân đem chuyện mình đã nghe ngóng được nói với Bách Phú xong, cười rất gian xảo, lại dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn Bách Phú rồi nói : “Bách Phú, chúng ta vốn là chị em tốt nha, cậu sắp được làm trợ lý của thái tử gia rồi, nhớ là nhất định phải dùng tình bạn của cậu mà nâng đỡ tớ đấy nhé !”
Nhìn Đặng Hân đúng kiểu cún con nhờ vả, Bách Phú nghĩa khí gật đầu : “Nhất định !”
+++ +++ +++ +++ +++
Trong khi đó bên này Kỷ Nhan đang trầm ngâm đối mặt với Lăng Hạo.
Nhìn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt Kỷ Nhan, Lăng Hạo trong tim thầm cười : lại đang ghen đây. Có điều, có lẽ cũng là vì bản thân không hề đem lại cho cô ấy cảm giác an toàn nên mới thế. Anh ta dịu dàng kéo tay trái của Kỷ Nhan, nhẹ nhàng kéo ra chiếc găng tay màu trắng trên đó, ám muội nói : “Tay của em, vẫn lạnh lẽo như vậy. Có làm ấm cách nào cũng không ấm lại được.”
Kỷ Nhan vốn cho rằng trái tim đã lạnh băng rồi, nhưng lại không cách nào đánh lừa chính trái tim mình, bàn tay dù vẫn lạnh băng như thế, nhưng trái tim cô đã bắt đầu thấy có ánh nắng chiếu rọi vào.
Đây có lẽ là tình yêu chăng, bất luận bản thân nhẫn nhịn biết bao đau khổ, bị tổn thương biết bao nhiêu lần, song lại chỉ cần một nụ cười của anh ấy, một câu nói đường mật, là lại có thể hoàn toàn bị xóa mờ. Bản thân đúng là đã quá yêu người đàn ông này mất rồi !
Mặc dù biết rằng tính cách của anh ấy hay biến đổi như vậy, lúc thì quan tâm ôn nhu dịu dàng, khi lại lãnh khốc vô tình, lúc lại thâm tình vô tận, rồi khi lại phong lưu vô độ như thế. Sự thay đổi của anh cứ luôn làm bản thân bị tổn thương đến không cách nào bình phục lại được, nhưng bản thân vẫn luôn yêu anh đến vậy, yêu đến điên cuồng ! Bất luận có bao nhiêu người đàn ông đeo đuổi, song đều không cách nào hơn được một câu hỏi thăm nơi anh.
Dường như đã phát hiện ra có gì đó bất thường, Kỷ Nhan cúi đầu, nhìn thấy trên ngón tay kia đang được đeo lên một chiếc nhẫn gắn đá lam ngọc pha lê tinh khiết. Trong tim, lại run rẩy đến mãnh liệt.
“Anh … …đây là ý gì ?” Mặc dù bản thân đã cố gắng che đậy, nhưng giọng nói của Kỷ Nhan vẫn có chút run rẩy trong đó.
“Cầu hôn !” Lăng Hạo ôn nhu nhìn về phía đôi mắt xinh đẹp kia, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên ngón tay thon dài đang đeo chiếc nhẫn. Sau đó, lại như làm ảo thuật lấy ra một đóa hoa hồng đỏ nữa.
“Anh … …anh lại đang chơi gì thế ?” Kỷ Nhan vẫn không dám tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt lúc này, “Anh không phải đã nói, cả đời này cũng không kết hôn sao ?”
“Con người đều sẽ trưởng thành lên, hiện giờ anh, đã rất muốn có một gia đình ổn định rồi.” Lăng Hạo rất chân thành, “Em, chính là người được lựa chọn thích hợp nhất.”
Người được lựa chọn ? Những từ này đâm vào trong tim Kỷ Nhan. Quả nhiên là như thế … …
Nhìn thấy vẻ thất vọng trong đôi mắt Kỷ Nhan, Lăng Hạo lại tiếp tục chậm rãi nói : “Quan trọng nhất là … …từ sau khi em rời đi, anh mới phát hiện ra rằng, em, chính là người con gái quan trọng nhất trên đời này của anh.”
Sau đó, lại cúi đầu nhẹ hôn xuống lòng bàn tay không có đường chỉ tay của Kỷ Nhan, “Những gì em đã làm vì anh, anh vĩnh viễn cũng không thể quên được.”
Nhìn thấy Lăng Hạo để lộ ra biểu tình trước giờ chưa từng có, Kỷ Nhan nhẹ cắn đôi môi đã có chút khô đi kia, khó khăn nói : “Em – đầu – hàng .”
Sau câu nói đó, hai người cùng nhìn vào mắt nhau nở nụ cười .
+++ +++ +++ +++ +++
Bách Phú đã bước ra khỏi khách sạn, vừa quay lại nhìn phòng 1423, trong tim vừa nghĩ : “Tiểu Man, xin cô hãy vì chính mình, ngày mai an tâm mà đi nhé .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.