Mười Ba Lời Nguyền

Chương 25: Quyển 1 - Chương 24 : Mạo Hiểm Vào Căn Phòng Ma - P2

Kiya.s

03/01/2017

Ai cũng không thể ngờ tới, Bách Phú lại lợi hại đến mức này ! Cô chỉ vừa mới dùng tay đẩy tay đám quỷ kia một cái, đã thấy chúng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết , rồi chớp mắt đã biến mất không còn dấu tích.

“Woa ! Tôi lợi hại quá !” Bách Phú cũng không dám tin mà nhìn vào đôi tay mình, trong tim lại thầm than, mình từ lúc nào mà lại biến thành kẻ vênh vang thế này chứ !

Những thứ vừa rồi còn bay trên đầu Trương Dương cũng đã biến mất, chỉ còn lại kiếm gỗ đào và cờ định hồn là vừa hay rơi thẳng xuống đầu Dịch Đạo đen đủi đang cúi xuống xem thương thế cho Trương Dương.

“Ai !” Dịch Đạo kêu thảm một tiếng.

Đáng tiếc, Bách Phú và Trương Dương đều chẳng còn thời gian rỗi để quan tâm đến anh ta, lúc này chỉ đang lo hỏi han lẫn nhau.

“Em không sao chứ ? Vừa rồi bảo em đi , sao em lại không đi. Nguy hiểm thế cơ mà! ”

“Anh có bảo em đi đâu, mà là bảo em ‘cút’ đấy chứ !”

“Sao mà nhỏ nhen thế ! Anh chỉ là sợ em gặp nguy hiểm thôi .”

“Anh mới là người đang gặp nguy hiểm mới đúng, có nhiều ma quỷ tóm lấy anh như vậy, suýt chút nữa là mất mạng rồi còn gì !”

“Anh biết rồi, anh biết rồi, là Bách Phú đã cứu anh, Bách Phú là dũng cảm nhất !”

“Vậy mà còn nói , woa kha kha … … ”

… …

Nói chuyện suốt một lúc, hai người mới nhớ tới Dịch Đạo đáng thương bên cạnh. Nhìn sang đã thấy anh ta ánh mắt đong đầy phiền muộn, cứ như một chú cún con bị bỏ rơi vậy, đang dùng ánh mắt của mình để khiếu nại mình bị đối xử bất công.

Bách Phú và Trương Dương thấy vậy bèn nhanh chóng quay sang an ủi Dịch Đạo, cũng chẳng dễ gì mới xoa dịu được vết thương lòng đó của anh ta.

“Sao hai người lại khổ sở thế a !” Bách Phú đột nhiên hỏi, “Lệ quỷ không phải đã bị các anh phong ấn lại rồi sao ?”

Vừa mới nhắc đến chuyện này, Dịch Đạo đã biến thành vẻ vô cùng nghiêm trọng : “Việc này rõ ràng là không bình thường chút nào. Chúng tôi vừa mới đến, đã bị thua ngay tại chỗ, hơn nữa tất cả pháp khí cùng bùa chú đều không có linh nghiệm nữa, đến pháp lực của tôi cũng không dùng được. Nếu như không phải nhờ có Bách Phú cô, e là tôi và Trương Dương chết chắc rồi.”

“Sao nào, tôi lợi hại đúng không ?” Bách Phú cười không khép được miệng lại nữa.

“Nói thật, Bách Phú, lần này may mà có cô. Nếu không hậu quả e là … … ” Dịch Đạo ngán ngẩm mà than một tiếng.

“Bách Phú đã cứu cả hai chúng ta, đúng thực là một tiểu anh hùng a!” Trương Dương không để lỡ cơ hội để nịnh nọt ngay lập tức.

Woa kha kha kha , ta cười đắc ý, ta cười đắc ý a … … ( Bách Phú nha ~ mất hết cả hình tượng ~ )

Nhìn Bách Phú đang đắc ý lắc lắc đầu liên tục, Trương Dương và Dịch Đạo cũng mới thoải mái được phần nào.

Bách Phú vẫn đang đắc ý mà giơ tay hươ hươ trước mặt Trương Dương và Dịch Đạo, làm Dịch Đạo không nhịn được cười mà hất tay cô ra : “Này, lợi hại có phải là cái tay này của cô đâu, mà là máu của cô cùng ánh sáng trên trán đấy !”

“Máu ?” Bách Phú cúi đầu xuống xem, quả nhiên nhìn thấy trong lòng bàn tay đang có một vết thương chảy máu, có lẽ là do lúc phá cửa đã bị thương mà cô không biết.



“Có đau không ?” Trương Dương vừa muốn lấy giấy ăn ra để giúp Bách Phú lau đi vết máu trên tay cô, thì lại bị Dịch Đạo căng thẳng cướp lấy tay Bách Phú, rồi dùng bùa chú lau đi vết máu đó. Nhìn thấy ánh mắt không hiểu gì của hai người họ, Dịch Đạo giải thích : “Nghe nói máu của người bị trúng mười ba lời nguyền có thể khắc pháp khí của những người dùng đạo thuật chúng tôi, tôi muốn thử nghiệm xem xem.”

Bách Phú trên mặt lập tức xuất hiện mấy vệt đen : “Thử nghiệm sao ? Anh coi tôi là chuột bạch đấy à ?”

Giả vờ như không nhìn thấy cái mặt thối của Bách Phú lúc này, Dịch Đạo mặt dày kia đem lá bùa có máu của cô đưa vào trong lòng.

“Hiện giờ pháp khí đều đã không còn linh nữa rồi, có phải là cũng không cách nào để siêu độ cho đám lệ quỷ kia nữa ?” Trương Dương lo lắng hỏi.

Dịch Đạo cũng bất lực mà thở dài, bộ dạng không nắm bắt được chút suy nghĩ nào. Anh ta nhặt cờ định hồn cùng kiếm gỗ đào từ dưới đất lên, lại khởi động lại pháp lực của mình, đột ngột, anh ta trợn mắt kêu lên : “Lại bình thường rồi !”

“A ?” Bách Phú cùng Trương Dương đều là một bộ dạng như muốn ngất đi cho rồi, đây là pháp khí sao ? Lúc nguy hiểm thì mất linh, giờ nguy hiểm biến mất thì lại khôi phục lại như lúc đầu, sao mà so với hai người họ lại còn biết mềm biết rắn đúng lúc thế cơ chứ ?

Dịch Đạo lại cầm lấy gương bát quái trên người Bách Phú, hồ nghi mà liếc Bách Phú một cái, “Không thể dùng được nữa, bị máu của cô làm nhiễm bẩn rồi. Xem ra máu của cô đúng là khắc tinh của pháp khí a.”

“Nhiễm bẩn !” Bách Phú tức điên lên, “Nếu như không có tôi, các anh sớm đã chết rồi, còn được ngồi đây mà oán trách máu tôi nhiễm bẩn pháp khí của anh nữa sao ! Sớm biết thế này thì cứ để đám ma quỷ đó bắt hai người đi cho rồi.”

Thấy thế, Dịch Đạo hi hi ha ha nịnh Bách Phú mất một lúc lâu, mới làm cho cô bớt giận phần nào.

Sau đó Dịch Đạo được sự giúp đỡ của Bách Phú và Trương Dương, bắt đầu công việc siêu độ cho linh hồn, miệng lẩm bẩm đọc lời giải cho nguyền kết oan và độ vãng sinh nguyền :

Chúng sinh đa kết oán, oán sâu khó giải được.

Một kiếp này kết oán, ba kiếp báo không hết được.

Ta giờ truyền diệu pháp, hóa giải mọi oán nghiệp này.

Đã nghe thông tâm chí, oán gia tự mình phân tách đến đây.

Cần tu đại đạo pháp, tinh tâm cảm thái minh ( quá đen tối )

Giờ ngũ tạng kết thai nhi, u hồn sinh thiên đàng.

Phúc hội vô bất lượt, từ giờ lại là chúng sinh.

( Thông cảm nhá !!! Cái phần này ta không làm nó thành vần hơn được nữa ~.~ )

Theo lời đọc của Dịch Đạo, Bách Phú cũng mơ mơ màng màng rơi vào trong giấc mộng.

Nói thì là giấc mộng, nhưng cũng không bằng nói thẳng ra là ác mộng.

Bởi vì trong giấc mơ đó, đều là tiếng “chát chát” của thắt lưng da đánh lên da thịt con người, tiếng “tí tách” của máu chảy trên mặt đất, tiếng kêu gào cầu xin của những kẻ bị đối xử tàn bạo vô cùng, rồi lại tiếng kêu than đau khổ khó mà nhịn lại được, cả tiếng rên rỉ trước khi chết nữa … …

Trong giấc mộng Bách Phú bị dọa đến mức run lên, cô biết, đây là sự đau khổ của những oan hồn kia đang truyền đạt cho cô. Chúng vẫn là những kẻ thiện lương chăng, bởi vì chúng chỉ để cho Bách Phú nghe thấy những âm thanh khủng khiếp đó, chứ không hề thực sự để cho cô phải chịu đựng những nỗi đau như của chúng.

Từ sau khi trải qua chuyện của tiểu Man, cô biết chúng có thể làm như vậy, nhưng giờ chúng lại không hề … … Chúng chỉ muốn diễn lại một lần nữa bi kịch lúc đó, để người khác biết được chúng đã phải chịu đựng sự đau khổ thế nào, từ đó mà phát tiết được sự oán hận trong tim chúng, mà cũng không làm tổn thương đến Bách Phú đang muốn giúp đỡ chúng lúc này.



Dần dần, âm thanh ngày càng nhỏ lại, cuối cùng đã yên tĩnh.

Khi Bách Phú mệt mỏi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Trương Dương và Dịch Đạo giờ đã kết thúc công việc, giống như hai con sư tử đá bất động đang ngồi bên cạnh cô, trong tay vẫn còn cầm pháp khí, dường như sợ kẻ khác làm hại đến cô vậy.

Bách Phú trong tim cảm thấy ấm áp hẳn lên, từ nhỏ đến lớn những người thực sự yêu thương cô ít ỏi vô cùng. Nhưng hiện giờ, lại thực sự đang có hai người quan tâm đến mình như vậy, yêu thương cô, làm cô thức sự cảm thấy quá hạnh phúc !

Nhìn thấy Bách Phú đã tỉnh lại, hai người họ lại liên tiếp hỏi han. Bách Phú cũng đem chuyện vừa trải qua kể lại cho họ, ai ai cũng chìm đắm trong suy tư.

Oán khí trong căn nhà ma giờ đã bị tan biến, Dịch Đạo lại thiết lập ở nơi này vài pháp trận, đề phòng âm khí của lệ quỷ đã tích tụ ở nơi này quá lâu, rồi lại thu hút những thứ không sạch sẽ khác vào.

Khu vườn xinh đẹp nơi đây lại lần nữa được khôi phục vẻ xinh đẹp cùng yên tĩnh của nó.

+++ +++ +++ +++ +++

Trên đường về, Bách Phú cùng Dịch Đạo cùng thảo luận mấy chuyện :

Hỏi : Tại sao tôi lại không cảm nhận được âm khí của căn nhà ma ?

Đáp : Bởi vì con người vào lúc bị nguy hiểm đến tính mạng đều có tính cảnh giác mẫn cảm vô cùng, nhưng ma quỷ lại không thể làm bị thương đến cô, nên đương nhiên tính cảnh giác của cô không mẫn cảm rồi.

Hỏi : Tại sao đám lệ quỷ đó muốn giết hai người, mà lại dường như không hề muốn giết tôi ?

Đáp : Thực ra chúng không phải là những hồn ma tà ác, chỉ là vì oán khí trong tim không cách nào biến mất được, thế nên mới dùng cách thức làm tổn thương đến người khác để diễn đạt sự đau khổ của chính mình, nhưng cô lại có thể cảm nhận được chúng, nên mới có thể để chúng phát tiết được oán hận trong tim.

Hỏi : Tại sao họ lại sợ máu của tôi như vậy ?

Đáp : Bởi vì cô là thể nguyền mang mười ba lời nguyền, cho nên trong máu cô cũng có khí oán độc rất đáng sợ, loại sức mạnh này còn vượt xa cả sức mạnh của quỷ hồn, thậm chí đến cả quỷ sai dưới địa phủ cũng phải sợ hãi, vì vậy gặp cô chúng mới trốn còn không kịp như vậy !

Hỏi : Quỷ sai cũng sợ sao ? Vậy có phải là tôi sẽ không phải chết nữa không ?

Đáp : … …

Hỏi : Tại sao tôi lại cảm nhận được lúc còn sống của những con quỷ đó ?

Đáp : Bởi vì mười ba lời nguyền kia làm âm khí của cô rất nặng, cho nên mới có thể làm đầu mối giao tiếp của âm giới, với lại sự giao tiếp của cô còn lợi hại hơn rất nhiều so với những thứ đồ chuyên nghiệp khác a. Nếu như không muốn làm việc ở khách sạn nữa, không bằng hợp tác với tôi đi ?

Hỏi : Sao lại biến thành anh hỏi tôi thế ?

Đáp : … …

Hỏi : Anh nói tôi là khắc tinh của pháp khí, thế tôi còn có thể học pháp thuật không ?

Đáp : … … ~

( “… …” này có thể hiểu là : Tôi không còn gì để nói cả ! )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Ba Lời Nguyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook