Chương 27: Quyển 1 - Chương 26: Dạ Yến
Kiya.s
03/01/2017
Ba người hội Bách Phú vẻ vang mà quay về khách sạn. Lăng Hạo nghe được mọi chuyện đã được giải quyết xong xong hoàn toàn, cũng vô cùng vui vẻ, bèn lập tức cho Bách Phú và Trương Dương nghỉ mấy ngày. Đồng thời cũng đưa cho ba người họ ba tấm thiệp đỏ lớn, bên trên viết ngày làm lễ đính hôn của mình và Kỷ Nhan.
Ba người họ vội vàng chúc mừng Lăng thiếu, nhất là Trương Dương, cái vẻ vui mừng đó còn hơn cả là anh được đính hôn nữa. Còn Bách Phú trong tim dù không tránh khỏi có chút thất vọng. Nhưng cứ nghĩ lại sự bình thường của mình, cũng cảm thấy Lăng Hạo chẳng qua chỉ là giấc mộng đẹp của mình mà thôi, hiện giờ, cũng đã đến lúc tỉnh mộng rồi.
Đến tối cô vẫn cùng Dịch Đạo và Trương Dương ăn một bữa lẩu linh đình. Dịch Đạo còn đưa cho Bách Phú và Trương Dương mỗi người một tấm thẻ ngân hàng. Thấy Bách Phú và Trương Dương ai cũng không cầm, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, Dịch Đạo bèn vội vàng giải thích : “Hai người đừng có suy nghĩ linh tinh, lần này được hai người giúp đỡ, tôi đương nhiên phải trả thù lao cho hai người rồi.”
… …
“Nếu như chỉ có mình tôi cầm tiền, tôi cũng ngại lắm.”
… …
“Đừng như thế chứ, hai người cứ coi như đi làm việc đi, không có gì đáng suy nghĩ thế cả đúng không nào ?”
… …
“Hai người mà không nhận, thì lần sau tôi cũng chẳng dám đến nhờ nữa đâu.”
… …
“… … Hai người đã cố chấp không chịu nhận như thế, vậy thì thôi !”
Xoẹt một tiếng, hai tấm thẻ trên bàn đã không thấy đâu nữa rồi.
“Làm cái gì thế, mập đáng chết kia, mới thế mà đã muốn cầm tiền đi rồi à !”
“Mập mập, anh quá không có nghĩa khí đấy, cũng không khuyên giải chúng tôi thêm chút nữa.”
“Bao nhiêu tiền thế ? Không được ít hơn anh đâu đấy !”
“Mập mập, bữa lẩu hôm nay vẫn tính cho anh đấy nhé, đúng không ?”
“Thế này lát nữa còn mời chúng tôi uống rượu được không đấy ?”
“Mấy ngày này tôi với Trương Dương đều được nghỉ, anh mời chúng tôi đi chơi nhé… … ”
… …
Nghe Trương Dương và Bách Phú hai người câu trước câu sau liên tục, Dịch Đạo tức đến sắp nổ tung ra rồi ! Thật đúng là không biết gặp phải đồng đội thế này, là tốt hay là không đây !
+++ +++ +++ +++ +++
Vốn dĩ ngày thứ hai là được nghỉ ngơi, nhưng một cuộc điện thoại của Lăng Hạo lại đem Bách Phú đang mơ màng trong mộng đẹp bị đánh thức dậy.
Bách Phú mơ mơ màng màng chu miệng liên tục, trong tim lại nghĩ : thái tử gia này, thật chẳng giữ chữ tín gì cả, rõ ràng nói là cho mình nghỉ mấy hôm.
Có điều cô không thể ngờ tới, chờ đợi cô lại là một việc tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Hóa ra người muốn tìm Bách Phú, là nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm làm tang lễ cho mẹ của tiểu Man. Bà ấy trước khi tự sát có để lại một di thư, trên đó viết rõ để lại cho Bách Phú tài sản đứng tên bà. Vì việc này, mà Lăng Hạo còn đặc biệt hỏi kỹ phía luật sư của khách sạn, rồi kiểm kê tài sản của mẹ tiểu Man.
Tiền bạc của bà tuy không nhiều, nhưng lại có một căn nhà để lại, mà căn phòng đó vừa hay lại chính là căn phòng tư bị ma ám mà hội Bách Phú đã đi qua.
Nghe được tin tức này, Bách Phú vui mừng khôn xiết, có nằm mơ cô cũng muốn có được một căn nhà nhỏ của chính mình, nhất là trong tình trạng hiện giờ giá nhà đất đang cao đến vậy. Có thể sở hữu một căn nhà nhỏ ba tầng độc lập còn có cả hoa viên xinh đẹp thực sự là điều cô chưa từng dám nghĩ tới. Nhưng, để cô sở hữu, lại cảm thấy có chút không xứng đáng.
Lúc Trương Dương và Dịch Đạo nghe thấy chuyện này, cũng vui mừng vô cùng. Nhìn bộ dạng bất an của Bách Phú, bèn không ngừng khuyên nhủ cô, thậm chí còn mặt dày muốn chuyển đến đó ở chung nữa.
Có điều căn nhà này không phải có đến ba tầng sao, hơn nữa địa điểm cũng có chút hẻo lánh, nếu có xe của Dịch Đạo hàng ngày đưa đón, vậy cũng không tệ chút nào. Hơn nữa Dịch Đạo lại biết đạo thuật, có anh ta ở bên cạnh thì cũng sẽ không phải lo lắng có thứ gì đáng sợ nữa. Ha ha … …càng nghĩ lại càng thấy vui !!!
Nhanh chóng quyết định xong xuôi, cũng do căn nhà nhỏ độc lập đó vốn dĩ đã rất sạch sẽ, mặc dù trang trí không được đẹp lắm, nhưng lại rất nhã nhặn và ấm áp.
Vì thế ba người họ sau khi thương lượng, cùng tự đi mua sơn về, đơn giản quét lại căn phòng một chút. Đồ đạc trong nhà cũng rất đầy đủ, hơn nữa lại được giữ gìn rất cẩn thận, cho nên lại tiết kiệm được không ít để mua thêm đồ điện tử. Xong xuôi hết rồi, ba người họ sẽ chuyển đến đó.
Đến hôm chuyển nhà, ba người họ còn đi thăm mộ mẹ con tiểu Man. Do được nhận quà tặng này của mẹ tiểu Man, nên Bách Phú đã tự mình bỏ tiền ra để chôn cất hai mẹ con cùng một chỗ.
Đến khi đi thăm viếng, vừa hay , lại gặp cả tiểu Dạng. Hóa ra tiểu Dạng thực đã bị mẹ của tiểu Man đâm bị thương, vốn dĩ mẹ của tiểu Man có thể giết được anh ta, nhưng, sau đó lại không nỡ xuống tay. Haiz, xem ra sự si tình của tiểu Dạng với tiểu Man, không chỉ làm cảm động đến tiểu Man, mà cũng làm cảm động cả mẹ của tiểu Man vốn dĩ rất hận anh ta đó.
Tất cả có lẽ đều là số mệnh, nghĩ lại lúc đó
Nếu Bách Phú không đến thăm mộ tiểu Man
Nếu ở nơi đó không gặp được tiểu Dạng
Nếu tiểu Dạng không giúp đỡ tiểu Man
Nếu như … …
Đúng vậy, có quá nhiều nếu như, đời người thật sự rất kỳ diệu !
Quyết định sai lầm của bạn ở giây phút này, rất có khả năng sẽ trở thành chìa khóa thành công về sau của bạn ; nhưng giây phút khác khi đã cho rằng mình phán đoán chuẩn xác rồi, lại rất có thể sẽ trở thành viên đá chắn ngang con đường phát triển sau này.
Cuối cùng cũng đã đến ngày đính hôn của Lăng Hạo.
Để tham gia lễ đính hôn này mà Bách Phú đã đặc biệt đi chọn một bộ lễ phục nhỏ màu đen. Cũng do hình thể của Bách Phú, ưm … …hơi hơi to một chút xíu, nên cũng phải mất không ít công sức để lựa chọn được bộ đồ thích hợp.
Lễ đính hôn này đúng như trong mong đợi vô cùng náo nhiệt và hoa lệ, có rất nhiều người có máu mặt hôm nay cũng xuất hiện ở nơi đây, cả ông nội của Lăng Hạo cũng đặc biệt từ Mỹ bay về.
Kỷ Nhan ngày hôm nay lại càng đẹp đẽ cao quý, trên người mặc một bộ đồ màu xanh lam nhạt dài chấm đất, lại càng làm cho cô lộ rõ vẻ gợi cảm mê người, mà màu sắc đẹp đẽ này cũng vừa hay lại phối hợp hoàn hảo với chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng trên ngón tay của cô. Cô gái bình thường luôn kiêu ngạo lạnh lùng như băng sơn mỹ nhân này lần đầu tiên thể hiện ra vẻ e thẹn và mê hoặc của thiếu nữ trước mắt mọi người.
Lăng Hạo đứng kế bên cũng đẹp trai chết người, đôi mắt dịu dàng kia, làm biết bao mỹ nữ đứng xung quanh đều tim đập rộn ràng, cùng âm thầm mà ghen tị với Kỷ Nhan tốt số kia.
+++ +++ +++ +++ +++
Thực ra, nghi lễ đính hôn mỹ lệ để người khác phải hâm mộ này, chẳng qua cũng chỉ là trò chơi mà số phận đang đùa giỡn bọn họ. Đây chỉ là chìa khóa mở cửa cho sự khởi đầu của thù hận và ghen ghét mà thôi.
+++ +++ +++ +++ +++
Bách Phú đứng ở bên này nhìn Kỷ Nhan xinh đẹp, cũng vô cùng ngưỡng mộ. Lại nhìn bộ lễ phục bó chặt lấy thân mình, rồi nghĩ tới bộ dáng cười thầm của cô bán hàng hôm đó, lại sản sinh ra một loại cảm giác tự ti trước giờ chưa từng có. Chỉ cảm thấy thế giới này thật quá không công bằng, tại sao có người lại có thể dễ dàng có được mọi thứ, còn những người khác lại phải phấn đấu cả một đời, cũng khó mà so được với việc người ta nhẹ nhàng động tay một cái.
Bữa tiệc hôm nay là tiệc ngoài trời, gió nhẹ thổi đến dễ chịu vô cùng, thức ăn cũng rất ngon miệng, lại bao gồm nhiều loại. Có âm nhạc du dương, có những mỹ nhân mê hồn người, những quý ông trong bộ vest lịch thiệp … …dường như cô đang ở trong mơ vậy.
Bách Phú cũng là con gái, cô đương nhiên cũng có sự phù du như bất kỳ cô gái nào khác. Cô cũng có khát vọng được người khác chú ý tới, theo đuổi khát vọng được ưu tú hơn đối với bản thân mình. Nhưng với điều kiện của bản thân cô, căn bản là không có tư chất để người khác nhìn hơn một lần. Hiện giờ tất cả những thứ trước mắt này, đều chỉ làm cho Bách Phú cảm thấy hoàn toàn không hòa nhập vào được, toàn thân đều thấy không được tự nhiên chút nào.
Haiz, đều là một đám người không quen biết. Trương Dương đáng ghét kia do phần mạng của khách sạn gặp phải sự cố nên phải tức tốc quay về giúp đỡ, không biết lúc nào mới quay lại được. Còn Dịch Đạo đáng chết kia cũng vì chuyện pháp khí mất linh, mà đã quay về để thỉnh giáo sư phụ, thà không đến còn hơn, lại còn to mồm nói là, còn có rất nhiều người đang đợi anh ta giúp đỡ chứ. Căn bản là chỉ muốn nhanh chóng về kiếm tiền ! Đúng là đồ đạo đức giả.
Còn cô bạn Đặng Hân duy nhất, do chức phận thấp, nên không nằm trong phạm vi khách mời.
Kết quả, chỉ còn lại mình kẻ đáng thương đơn độc là cô đến tham gia một buổi lễ mà chính mình căn bản là không nên đến tham gia chút nào này. Trời ơi ! Chân đau quá, giày cao gót này đúng là khi đi vào đẹp thật, nhưng thật quá biết hành hạ người khác mà. Vẫn là nên ngồi nghỉ một chút vậy.
Một mình Bách Phú chầm chậm, hướng về phía một góc không có ai để ý mà dịch chuyển đến.
“Cạch” một tiếng Bách Phú đã không cẩn thận mà đâm vào một vật thể cứng, mà điều tệ hại nhất là, đôi mắt kính trước giờ chưa từng rời cô cũng “cạch” một cái mà rơi xuống dưới đất.
“Chết rồi.” Bách Phú than một tiếng, luống cuống quỳ xuống mò mẫm đôi kính của mình. Đột nhiên lúc đó một đôi tay to tóm lấy cô, “Đừng động đậy, kính của cô bị vỡ mất rồi, đừng làm tay cô bị thương nữa.”
Giọng nói thật hay quá. Bách Phú ngước lên, mặc dù mắt cô bị cận thị khá nặng, nhưng do khoảng cách rất gần, nên gương mặt của người đó cô vẫn nhìn được rõ ràng. Là một chàng trai rất sáng sủa, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Lăng Hạo nữa, chỉ là nụ cười bên khóe miệng kia lại có chút tà khí.
Chàng trai kia khi nhìn thấy đôi mắt của Bách Phú, ngây ra một chút, rồi thành thật nói : “Woa, đôi mắt của cô thật là mê người.”
Bách Phú trong phút chốc cảm giác được gương mặt mình đang nóng lên, cũng do trước giờ chưa từng có ai như anh ta khen cô như vậy cả.
“Cô có bạn nhảy chưa ?”
Bách Phú lắc lắc đầu.
“Vậy thì … …làm bạn nhảy của tôi nhé, được không ?” Ánh mắt của chàng trai đó thành thật đến làm người ta cảm thấy nếu như còn nghi ngờ anh ta, thì đúng là một việc độc ác vô cùng.
“Ưm… …” Bách Phú ngạc nhiên vô cùng, không ngờ tới, ở yến tiệc hoa lệ đẹp đẽ , mỹ nữ nhiều như mây trời thế này lại có người mời người không bắt mắt chút nào là mình cùng nhảy. Lại ngạc nhiên hơn nữa vì bản thân không biết sao mà cứ thế gật đầu.
Chàng trai đó hưng phấn đến nỗi dường như bàn tay cũng đang nhảy nhót, xem ra câu trả lời của Bách Phú rõ ràng làm anh ta vui vẻ vô cùng.
Phản ứng của anh ta làm Bách Phú rõ ràng thấy có chút kỳ lạ : anh ta đẹp trai như vậy, sao mà lại không tìm được bạn nhảy. Chỉ cần anh ta đồng ý, thì phải đến một đám mỹ nhân chạy đến dẫm chết cả anh ta ấy chứ ! Chỉ vì một người bình thường vô cùng như mình, mà có thể vui vẻ đến vậy sao ?
“Xin chào, tôi là Ninh Tiêu . Có thể nắm tay với cô không?”
Bách Phú có chút hoảng hốt mà giơ tay ra, anh chàng đó cũng ưu nhã đưa tay ra nắm lấy. Bàn tay thật mềm quá, tay anh ta được bảo dưỡng còn tốt hơn cả mình a .
Anh chàng kia nhẹ nhàng dìu Bách Phú, cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ nhẹ quan tâm vang lên : “Không sao chứ ? Vừa rồi va vào có làm cô bị thương không ?”
“Không sao.” Giọng nói của Bách Phú lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy đươc nữa. Lòng thầm nghĩ sao mà lần nào gặp chuyện khó xử cũng như thế này, thật mất mặt quá !
“Anh họ, chúc mừng anh nhé !” Ninh Tiêu cười ha ha nói chuyện với người sau lưng Bách Phú.
Bách Phú quay đầu sang nhìn, hóa ra chẳng phải ai khác, mà chính là Lăng Hạo và Kỷ Nhan.
“Hi, Kỷ Nhan, lâu lắm không gặp rồi. Thực đúng là ngày càng đẹp ra đấy!” Ninh Tiêu cười có vẻ hư hỏng, nhưng vẫn vô cùng thu hút người khác. Cũng chẳng có cách nào, xã hội hiện giờ đang mốt nam nhân hư mà !
“Em đang làm gì đấy ?” Lăng Hạo cau mày nghiêm túc hỏi.
“Em ? Đâu có làm gì ?” Ninh Tiêu xoay đầu nhìn Bách Phú, rồi cười rất ‘thâm tình’ mà nói , “Em đã tìm thấy bạn nhảy tối nay rồi.”
Ba người họ vội vàng chúc mừng Lăng thiếu, nhất là Trương Dương, cái vẻ vui mừng đó còn hơn cả là anh được đính hôn nữa. Còn Bách Phú trong tim dù không tránh khỏi có chút thất vọng. Nhưng cứ nghĩ lại sự bình thường của mình, cũng cảm thấy Lăng Hạo chẳng qua chỉ là giấc mộng đẹp của mình mà thôi, hiện giờ, cũng đã đến lúc tỉnh mộng rồi.
Đến tối cô vẫn cùng Dịch Đạo và Trương Dương ăn một bữa lẩu linh đình. Dịch Đạo còn đưa cho Bách Phú và Trương Dương mỗi người một tấm thẻ ngân hàng. Thấy Bách Phú và Trương Dương ai cũng không cầm, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, Dịch Đạo bèn vội vàng giải thích : “Hai người đừng có suy nghĩ linh tinh, lần này được hai người giúp đỡ, tôi đương nhiên phải trả thù lao cho hai người rồi.”
… …
“Nếu như chỉ có mình tôi cầm tiền, tôi cũng ngại lắm.”
… …
“Đừng như thế chứ, hai người cứ coi như đi làm việc đi, không có gì đáng suy nghĩ thế cả đúng không nào ?”
… …
“Hai người mà không nhận, thì lần sau tôi cũng chẳng dám đến nhờ nữa đâu.”
… …
“… … Hai người đã cố chấp không chịu nhận như thế, vậy thì thôi !”
Xoẹt một tiếng, hai tấm thẻ trên bàn đã không thấy đâu nữa rồi.
“Làm cái gì thế, mập đáng chết kia, mới thế mà đã muốn cầm tiền đi rồi à !”
“Mập mập, anh quá không có nghĩa khí đấy, cũng không khuyên giải chúng tôi thêm chút nữa.”
“Bao nhiêu tiền thế ? Không được ít hơn anh đâu đấy !”
“Mập mập, bữa lẩu hôm nay vẫn tính cho anh đấy nhé, đúng không ?”
“Thế này lát nữa còn mời chúng tôi uống rượu được không đấy ?”
“Mấy ngày này tôi với Trương Dương đều được nghỉ, anh mời chúng tôi đi chơi nhé… … ”
… …
Nghe Trương Dương và Bách Phú hai người câu trước câu sau liên tục, Dịch Đạo tức đến sắp nổ tung ra rồi ! Thật đúng là không biết gặp phải đồng đội thế này, là tốt hay là không đây !
+++ +++ +++ +++ +++
Vốn dĩ ngày thứ hai là được nghỉ ngơi, nhưng một cuộc điện thoại của Lăng Hạo lại đem Bách Phú đang mơ màng trong mộng đẹp bị đánh thức dậy.
Bách Phú mơ mơ màng màng chu miệng liên tục, trong tim lại nghĩ : thái tử gia này, thật chẳng giữ chữ tín gì cả, rõ ràng nói là cho mình nghỉ mấy hôm.
Có điều cô không thể ngờ tới, chờ đợi cô lại là một việc tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Hóa ra người muốn tìm Bách Phú, là nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm làm tang lễ cho mẹ của tiểu Man. Bà ấy trước khi tự sát có để lại một di thư, trên đó viết rõ để lại cho Bách Phú tài sản đứng tên bà. Vì việc này, mà Lăng Hạo còn đặc biệt hỏi kỹ phía luật sư của khách sạn, rồi kiểm kê tài sản của mẹ tiểu Man.
Tiền bạc của bà tuy không nhiều, nhưng lại có một căn nhà để lại, mà căn phòng đó vừa hay lại chính là căn phòng tư bị ma ám mà hội Bách Phú đã đi qua.
Nghe được tin tức này, Bách Phú vui mừng khôn xiết, có nằm mơ cô cũng muốn có được một căn nhà nhỏ của chính mình, nhất là trong tình trạng hiện giờ giá nhà đất đang cao đến vậy. Có thể sở hữu một căn nhà nhỏ ba tầng độc lập còn có cả hoa viên xinh đẹp thực sự là điều cô chưa từng dám nghĩ tới. Nhưng, để cô sở hữu, lại cảm thấy có chút không xứng đáng.
Lúc Trương Dương và Dịch Đạo nghe thấy chuyện này, cũng vui mừng vô cùng. Nhìn bộ dạng bất an của Bách Phú, bèn không ngừng khuyên nhủ cô, thậm chí còn mặt dày muốn chuyển đến đó ở chung nữa.
Có điều căn nhà này không phải có đến ba tầng sao, hơn nữa địa điểm cũng có chút hẻo lánh, nếu có xe của Dịch Đạo hàng ngày đưa đón, vậy cũng không tệ chút nào. Hơn nữa Dịch Đạo lại biết đạo thuật, có anh ta ở bên cạnh thì cũng sẽ không phải lo lắng có thứ gì đáng sợ nữa. Ha ha … …càng nghĩ lại càng thấy vui !!!
Nhanh chóng quyết định xong xuôi, cũng do căn nhà nhỏ độc lập đó vốn dĩ đã rất sạch sẽ, mặc dù trang trí không được đẹp lắm, nhưng lại rất nhã nhặn và ấm áp.
Vì thế ba người họ sau khi thương lượng, cùng tự đi mua sơn về, đơn giản quét lại căn phòng một chút. Đồ đạc trong nhà cũng rất đầy đủ, hơn nữa lại được giữ gìn rất cẩn thận, cho nên lại tiết kiệm được không ít để mua thêm đồ điện tử. Xong xuôi hết rồi, ba người họ sẽ chuyển đến đó.
Đến hôm chuyển nhà, ba người họ còn đi thăm mộ mẹ con tiểu Man. Do được nhận quà tặng này của mẹ tiểu Man, nên Bách Phú đã tự mình bỏ tiền ra để chôn cất hai mẹ con cùng một chỗ.
Đến khi đi thăm viếng, vừa hay , lại gặp cả tiểu Dạng. Hóa ra tiểu Dạng thực đã bị mẹ của tiểu Man đâm bị thương, vốn dĩ mẹ của tiểu Man có thể giết được anh ta, nhưng, sau đó lại không nỡ xuống tay. Haiz, xem ra sự si tình của tiểu Dạng với tiểu Man, không chỉ làm cảm động đến tiểu Man, mà cũng làm cảm động cả mẹ của tiểu Man vốn dĩ rất hận anh ta đó.
Tất cả có lẽ đều là số mệnh, nghĩ lại lúc đó
Nếu Bách Phú không đến thăm mộ tiểu Man
Nếu ở nơi đó không gặp được tiểu Dạng
Nếu tiểu Dạng không giúp đỡ tiểu Man
Nếu như … …
Đúng vậy, có quá nhiều nếu như, đời người thật sự rất kỳ diệu !
Quyết định sai lầm của bạn ở giây phút này, rất có khả năng sẽ trở thành chìa khóa thành công về sau của bạn ; nhưng giây phút khác khi đã cho rằng mình phán đoán chuẩn xác rồi, lại rất có thể sẽ trở thành viên đá chắn ngang con đường phát triển sau này.
Cuối cùng cũng đã đến ngày đính hôn của Lăng Hạo.
Để tham gia lễ đính hôn này mà Bách Phú đã đặc biệt đi chọn một bộ lễ phục nhỏ màu đen. Cũng do hình thể của Bách Phú, ưm … …hơi hơi to một chút xíu, nên cũng phải mất không ít công sức để lựa chọn được bộ đồ thích hợp.
Lễ đính hôn này đúng như trong mong đợi vô cùng náo nhiệt và hoa lệ, có rất nhiều người có máu mặt hôm nay cũng xuất hiện ở nơi đây, cả ông nội của Lăng Hạo cũng đặc biệt từ Mỹ bay về.
Kỷ Nhan ngày hôm nay lại càng đẹp đẽ cao quý, trên người mặc một bộ đồ màu xanh lam nhạt dài chấm đất, lại càng làm cho cô lộ rõ vẻ gợi cảm mê người, mà màu sắc đẹp đẽ này cũng vừa hay lại phối hợp hoàn hảo với chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng trên ngón tay của cô. Cô gái bình thường luôn kiêu ngạo lạnh lùng như băng sơn mỹ nhân này lần đầu tiên thể hiện ra vẻ e thẹn và mê hoặc của thiếu nữ trước mắt mọi người.
Lăng Hạo đứng kế bên cũng đẹp trai chết người, đôi mắt dịu dàng kia, làm biết bao mỹ nữ đứng xung quanh đều tim đập rộn ràng, cùng âm thầm mà ghen tị với Kỷ Nhan tốt số kia.
+++ +++ +++ +++ +++
Thực ra, nghi lễ đính hôn mỹ lệ để người khác phải hâm mộ này, chẳng qua cũng chỉ là trò chơi mà số phận đang đùa giỡn bọn họ. Đây chỉ là chìa khóa mở cửa cho sự khởi đầu của thù hận và ghen ghét mà thôi.
+++ +++ +++ +++ +++
Bách Phú đứng ở bên này nhìn Kỷ Nhan xinh đẹp, cũng vô cùng ngưỡng mộ. Lại nhìn bộ lễ phục bó chặt lấy thân mình, rồi nghĩ tới bộ dáng cười thầm của cô bán hàng hôm đó, lại sản sinh ra một loại cảm giác tự ti trước giờ chưa từng có. Chỉ cảm thấy thế giới này thật quá không công bằng, tại sao có người lại có thể dễ dàng có được mọi thứ, còn những người khác lại phải phấn đấu cả một đời, cũng khó mà so được với việc người ta nhẹ nhàng động tay một cái.
Bữa tiệc hôm nay là tiệc ngoài trời, gió nhẹ thổi đến dễ chịu vô cùng, thức ăn cũng rất ngon miệng, lại bao gồm nhiều loại. Có âm nhạc du dương, có những mỹ nhân mê hồn người, những quý ông trong bộ vest lịch thiệp … …dường như cô đang ở trong mơ vậy.
Bách Phú cũng là con gái, cô đương nhiên cũng có sự phù du như bất kỳ cô gái nào khác. Cô cũng có khát vọng được người khác chú ý tới, theo đuổi khát vọng được ưu tú hơn đối với bản thân mình. Nhưng với điều kiện của bản thân cô, căn bản là không có tư chất để người khác nhìn hơn một lần. Hiện giờ tất cả những thứ trước mắt này, đều chỉ làm cho Bách Phú cảm thấy hoàn toàn không hòa nhập vào được, toàn thân đều thấy không được tự nhiên chút nào.
Haiz, đều là một đám người không quen biết. Trương Dương đáng ghét kia do phần mạng của khách sạn gặp phải sự cố nên phải tức tốc quay về giúp đỡ, không biết lúc nào mới quay lại được. Còn Dịch Đạo đáng chết kia cũng vì chuyện pháp khí mất linh, mà đã quay về để thỉnh giáo sư phụ, thà không đến còn hơn, lại còn to mồm nói là, còn có rất nhiều người đang đợi anh ta giúp đỡ chứ. Căn bản là chỉ muốn nhanh chóng về kiếm tiền ! Đúng là đồ đạo đức giả.
Còn cô bạn Đặng Hân duy nhất, do chức phận thấp, nên không nằm trong phạm vi khách mời.
Kết quả, chỉ còn lại mình kẻ đáng thương đơn độc là cô đến tham gia một buổi lễ mà chính mình căn bản là không nên đến tham gia chút nào này. Trời ơi ! Chân đau quá, giày cao gót này đúng là khi đi vào đẹp thật, nhưng thật quá biết hành hạ người khác mà. Vẫn là nên ngồi nghỉ một chút vậy.
Một mình Bách Phú chầm chậm, hướng về phía một góc không có ai để ý mà dịch chuyển đến.
“Cạch” một tiếng Bách Phú đã không cẩn thận mà đâm vào một vật thể cứng, mà điều tệ hại nhất là, đôi mắt kính trước giờ chưa từng rời cô cũng “cạch” một cái mà rơi xuống dưới đất.
“Chết rồi.” Bách Phú than một tiếng, luống cuống quỳ xuống mò mẫm đôi kính của mình. Đột nhiên lúc đó một đôi tay to tóm lấy cô, “Đừng động đậy, kính của cô bị vỡ mất rồi, đừng làm tay cô bị thương nữa.”
Giọng nói thật hay quá. Bách Phú ngước lên, mặc dù mắt cô bị cận thị khá nặng, nhưng do khoảng cách rất gần, nên gương mặt của người đó cô vẫn nhìn được rõ ràng. Là một chàng trai rất sáng sủa, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Lăng Hạo nữa, chỉ là nụ cười bên khóe miệng kia lại có chút tà khí.
Chàng trai kia khi nhìn thấy đôi mắt của Bách Phú, ngây ra một chút, rồi thành thật nói : “Woa, đôi mắt của cô thật là mê người.”
Bách Phú trong phút chốc cảm giác được gương mặt mình đang nóng lên, cũng do trước giờ chưa từng có ai như anh ta khen cô như vậy cả.
“Cô có bạn nhảy chưa ?”
Bách Phú lắc lắc đầu.
“Vậy thì … …làm bạn nhảy của tôi nhé, được không ?” Ánh mắt của chàng trai đó thành thật đến làm người ta cảm thấy nếu như còn nghi ngờ anh ta, thì đúng là một việc độc ác vô cùng.
“Ưm… …” Bách Phú ngạc nhiên vô cùng, không ngờ tới, ở yến tiệc hoa lệ đẹp đẽ , mỹ nữ nhiều như mây trời thế này lại có người mời người không bắt mắt chút nào là mình cùng nhảy. Lại ngạc nhiên hơn nữa vì bản thân không biết sao mà cứ thế gật đầu.
Chàng trai đó hưng phấn đến nỗi dường như bàn tay cũng đang nhảy nhót, xem ra câu trả lời của Bách Phú rõ ràng làm anh ta vui vẻ vô cùng.
Phản ứng của anh ta làm Bách Phú rõ ràng thấy có chút kỳ lạ : anh ta đẹp trai như vậy, sao mà lại không tìm được bạn nhảy. Chỉ cần anh ta đồng ý, thì phải đến một đám mỹ nhân chạy đến dẫm chết cả anh ta ấy chứ ! Chỉ vì một người bình thường vô cùng như mình, mà có thể vui vẻ đến vậy sao ?
“Xin chào, tôi là Ninh Tiêu . Có thể nắm tay với cô không?”
Bách Phú có chút hoảng hốt mà giơ tay ra, anh chàng đó cũng ưu nhã đưa tay ra nắm lấy. Bàn tay thật mềm quá, tay anh ta được bảo dưỡng còn tốt hơn cả mình a .
Anh chàng kia nhẹ nhàng dìu Bách Phú, cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ nhẹ quan tâm vang lên : “Không sao chứ ? Vừa rồi va vào có làm cô bị thương không ?”
“Không sao.” Giọng nói của Bách Phú lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy đươc nữa. Lòng thầm nghĩ sao mà lần nào gặp chuyện khó xử cũng như thế này, thật mất mặt quá !
“Anh họ, chúc mừng anh nhé !” Ninh Tiêu cười ha ha nói chuyện với người sau lưng Bách Phú.
Bách Phú quay đầu sang nhìn, hóa ra chẳng phải ai khác, mà chính là Lăng Hạo và Kỷ Nhan.
“Hi, Kỷ Nhan, lâu lắm không gặp rồi. Thực đúng là ngày càng đẹp ra đấy!” Ninh Tiêu cười có vẻ hư hỏng, nhưng vẫn vô cùng thu hút người khác. Cũng chẳng có cách nào, xã hội hiện giờ đang mốt nam nhân hư mà !
“Em đang làm gì đấy ?” Lăng Hạo cau mày nghiêm túc hỏi.
“Em ? Đâu có làm gì ?” Ninh Tiêu xoay đầu nhìn Bách Phú, rồi cười rất ‘thâm tình’ mà nói , “Em đã tìm thấy bạn nhảy tối nay rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.