Chương 43: Quyển 2 - Chương 42: Chiếc Bóng ( Bốn )
Kiya.s
03/01/2017
Lại đến lúc hết giờ làm.
Không biết vì sao, mà cứ nghĩ đến lúc về nhà đối mặt với cha, là Ninh Tiêu lại không thể đừng được mà sầu hết cả lòng. Nhưng, hiện giờ là lúc anh ta không thể nào bỏ mặc cha mình được.
Vừa về đến nhà, Ninh Tiêu đã không nhịn được mà trùng hết cả tinh thần xuống.
Trong phòng tối đen, một chút ánh sáng cũng không có, thậm chí đển cả đèn ở cửa cũng không sáng nữa. ( Đèn cảm ứng, cứ mở cửa là sẽ sáng lên ý.). Căn nhà vốn dĩ ấm áp tràn ánh sáng, giờ lại âm âm u u, làm người ta chẳng muốn đến gần.
Cũng do cha thích sự yên tĩnh, nên đã đặc biệt chọn một nơi vô cùng yên tĩnh ở khu vực Nam Cát để xây dựng một căn nhà riêng với phong cách cổ điển. Ban ngày ở nơi đây sau lưng là núi trước mặt có biển, thực đúng là một địa điểm không tồi. Nhưng cứ khi đêm xuống, là lại đặc biệt yên tĩnh, giống như hoang đảo vậy. Nhất là hiện giờ vào lúc đang bị bóng đêm che phủ hoàn toàn, đến cả cánh cửa lớn được khắc những đóa hoa cổ điển đẹp ưu nhã giờ lại cũng giống như một cái lỗ đen ngòm vậy, như đang muốn nuốt đi tất cả. Cứ nghĩ đến chuyện kinh khủng đêm hôm trước đã trải qua, toàn thân Ninh Tiêu lại nổi hết cả da gà lên.
Ninh Tiêu sờ vào vết thương vẫn còn đang đau nhức nơi cánh tay trái của mình, kiên trì đi vào trong nhà. Vừa vào đến nhà, anh trước tiên bật tất cả đèn lên, không để cho toàn bộ không gian bị bóng tối chiếm lấy nữa.
Theo thói quen mà mở tủ lạnh ra, nhưng Ninh Tiêu lại kinh ngạc nhận ra chiếc tủ lạnh tối hôm qua còn đầy ắp, giờ đã trống rỗng, toàn bộ chỗ thịt kia đã không thấy đâu nữa. Chẳng có gì cả, cha cũng chưa về, Ninh Tiêu đành phải gọi chút đồ ăn đến đợi cha về cùng ăn.
Nhưng mãi cho đến khi chiếc đồng hồ cổ trong nhà đánh mười hai tiếng, mà Ninh Chấn Hoa vẫn chưa về, điện thoại cũng vẫn không có ai nghe như cũ. Ninh Tiêu đành phải ăn qua loa một chút, rồi đi về phòng.
Lần này đi tắm hoàn toàn không gặp phải chuyện nguy hiểm. Nhưng anh ta vừa mới nằm xuống giường, đang chuẩn bị lật xem quyển sách hôm trước mới mua, thì đèn, không chút tiếng động nào mà bị tắt mất.
Trong chốc lát, toàn bộ gian phòng lại rơi vào bóng tối. Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ cho rằng công tắc nguồn điện xảy ra vấn đề, nhưng do đã trải qua không ít chuyện kinh khủng nên Ninh Tiêu hiểu rõ, đây tuyệt đối không thể nào là nguồn điện có vấn đề được.
Ninh Tiêu cẩn thận từng chút mà lấy ra lá bùa Bách Phú đã đưa cho mang trên người, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
“Hi hi … …hi hi … …” Từ phòng khách truyền đến tiếng cười như tiếng chuông bạc leng keng dễ nghe.
Nhưng Ninh Tiêu khi nghe thấy âm thanh đó lại không khỏi dựng hết cả tóc gáy lên, bởi tiếng cười kia mặc dù rất dễ nghe, nhưng lại trống rỗng vô cùng, lại giống như đang trong động không ngừng vang vọng. Trong nhà rất rộng, nhưng do bày nhiều đồ dùng bằng gỗ lim, cho nên có hiệu quả hấp dẫn vô cùng, tuyệt đối không thể nào có tiếng vang được ! Hơn nữa, trong nhà cũng không thể nào có trẻ con được a! Vết tích trên tay mình cũng là của một đứa bé, trong này nhất định có điều kỳ quái.
Ninh Tiêu dũng cảm lao xuống dưới cầu thang, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì. Thực ra anh ta rất sợ hãi, nhưng anh ta lại còn sợ hơn nữa rằng cái thứ không biết gọi là gì kia sẽ hại cha mình.
Trái tim đập đến điên cuồng, Ninh Tiêu vẫn dứt khoát tìm khắp căn phòng một lượt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Đang lúc anh ta trù trừ không biết nên làm thế nào , đột nhiên trong vườn lại truyền đến âm thanh “peng … … Peng … …peng … … ”
Ninh Tiêu chấn tĩnh lại tinh thần, nắm chắc lấy bùa chú, dũng cảm bước nhanh vào trong vườn.
Khu vườn bên ngoài cũng tối om, nhưng hôm nay trăng trên bầu trời lại đặc biệt sáng, dưới ánh trăng, Ninh Tiêu rốt cuộc đã thấy rõ thứ phát ra âm thanh kia — chính là quả bóng rổ của mình.
Quả bóng rổ này Ninh Tiêu bình thường khi vận động vẫn hay dùng tới, anh ta thích nhất là chơi bóng rổ. Ở cách nhà anh ta không xa có một câu lạc bộ thể hình đầy đủ các đồ dùng để tập bóng rổ, vì vậy nên anh ta vẫn thường xuyên đi chơi bóng rổ.
Nhưng hiện giờ … …quả bóng rổ bình thường này lại làm cho Ninh Tiêu toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.
Quả bóng, đang tự mình đập lên đập xuống. Mỗi một lần bay lên, đều lên thẳng đến cửa sổ tầng hai rồi mới rơi xuống. Hơn nữa bất luận lần nào cũng vậy độ cao đều giống như nhau… … Cứ như có người đã ghi lại động tác chơi bóng rổ, rồi lặp lại liên tục vậy.
Ninh Tiêu ngây ra, cũng không biết đã nhìn bao lâu, đột nhiên quả bóng kia hướng về phía anh ta mà lao đến! Anh ta nhìn thấy phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau do đã có nhiều năm kinh nghiệm chơi bóng rổ, đã giúp anh ta có được thần kinh vận động rất tốt, ý thức sau đó giúp anh ta lấy ngay lá bùa chú ra đỡ. Kết quả, chỉ nghe thấy một tiếng kêu sắc nhọn mà thống khổ ” A —” thảm thiết vang lên, quả bóng rổ cuối cùng cũng không thể tự mình này lên được nữa. Ngay sau đó đèn trong nhà cũng theo đó sáng lên.
Nhưng do bị quả bóng rổ đập vào quá mạnh, mà lá bùa trong tay Ninh Tiêu bị rơi vào trong vũng nước bẩn trong vườn hoa. Anh ta cũng bất chấp có bẩn hay không, lập tức chạy qua nhặt lá bùa lên rồi lau sạch.
Đã không còn gì bất thường, Ninh Tiêu bước lên lầu, chuẩn bị đi về phòng mình. Đang lúc chuẩn bị bước vào cửa, lại liếc mắt một cái về phía phòng của Ninh Chấn Hoa. Lại nghĩ nếu quả thực có thứ đồ không sạch sẽ, vậy liệu cha có gặp nguy hiểm hay không ?
Ninh Tiêu đến trước cửa phòng của Ninh Chấn Hoa, gõ cửa một lúc lâu, nhưng không có ai trả lời. Xem ra cha vẫn chưa về. Cân nhắc trước sau, Ninh Tiêu vẫn mở cửa phòng cha ra.
Không biết có phải do nguyên nhân không có ai dọn dẹp, mà toàn bộ gian phòng của Ninh Chấn Hoa đều loạn hết cả lên, lại cả mùi tanh cùng mùi thối rữa như có như không xông thẳng vào lỗ mũi của Ninh Tiêu, làm anh ta không thể nhịn được mà nhíu nhíu lông mày. Hơn nữa trong căn phòng này lại âm lãnh đến dị thường, cứ như thể ở đây mùa đông đã đến sớm vậy. Nhưng giờ vẫn đang là tháng chín, bên ngoài dù có gió nhẹ thổi qua, song cũng không thể nào âm lãnh đến mức này được.
Không dám bỏ lỡ thời cơ, Ninh Tiêu hơi suy nghĩ một chút, rồi đem lá bùa nhét vào trong gối đầu của cha mình. Sau đó hài lòng xoay người rời đi, “Nhất định không thể bị cha phát hiện được !” . Anh ta đắc ý với chủ ý này của mình.
Sau khi lá bùa đã được cất kỹ, Ninh Tiêu rốt cuộc cũng đã an tâm được phần nào. Cũng do tối hôm qua không được ngủ ngon, nên vừa mới đặt đầu xuống gối, anh ta đã nặng nề thiếp đi.
Đáng tiếc là Ninh Tiêu không thể ngờ được, cái anh ta rơi vào lại là cơn ác mộng đáng sợ. Trong giấc mơ, người cha luôn yêu thương anh lại trở nên vô cùng dữ tợn. Người cha hung ác dữ dằn kia một tay đem anh ta lôi vào trong một cái hầm đá đầy lửa, ngọn lửa kia đốt lên làn da đau đớn vô cùng. Nỗi đau do không cách nào thở được cùng với chuyện bị cha phản bội cùng nhau kéo đến với anh ta. Ninh Tiêu kêu to lên tỉnh lại, toàn thân ra đầy mồ hôi.
Hóa ra chỉ là giấc mơ !
Ninh Tiêu nhất thời thở dài một hơi. Nếu cha thực sự làm vậy với anh ta, vậy thì … … Ninh Tiêu không dám nghĩ tiếp nữa. Biết bao năm qua, cha đều chính là trụ cột tinh thần của anh ta, thân là một người con, cha vĩnh viễn luôn là người để tin cậy và dựa dẫm vào. Nếu như nơi duy nhất có thể dựa vào và tin tưởng này cũng phản bội mình nữa, hi sinh chính mình, thì anh ta sẽ phải thế nào đây ?
Có lẽ do ra quá nhiều mồ hôi dẫn đến mất nước, Ninh Tiêu cảm thấy mồm miệng khô vô cùng, chỉ đành miễn cưỡng mở mắt ra mà chạy xuống nhà bếp lấy nước.
Còn chưa đi đến được nhà bếp, Ninh Tiêu đã nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh “nhóp nhép nhóp nhép ” . Ninh Tiêu không đừng được mà vui hẳn lên, xem ra là cha đã về rồi, đang vào bếp để tìm đồ ăn đây. Đúng lúc anh ta đang định chuẩn bị để chào hỏi với cha mình, thì tình cảnh trước mắt lại làm cho anh ta sợ đến ngây hết cả người ra.
Đây … …đúng thực là cha của anh ta sao ?
Ninh Chấn Hoa lúc này đang ôm một khối thịt máu tươi chảy nhễ nhại, nhai từng miếng từng miếng, như đang ăn một thứ đồ ngon vậy, vết máu dính đầy trên gương mặt tham lam toát ra đầy vẻ của dã thú. Đôi tay đã có chút khô héo kia, đang dùng lực xé ra một mảng thịt tươi, bên trên kia cũng không biết từ lúc nào đã mọc ra móng tay dài sắc nhọn như dao. Hàm răng trắng như tuyết cũng bị nhuộm đỏ lòm, máu tươi theo khóe miệng ông chảy thành một đường xuống dưới.
Không biết là vì quá sợ hãi, hay là vì căn phòng quá lạnh lẽo, mà đôi môi Ninh Tiêu run lẩy bẩy, không thể khống chế được mà run rẩy lên.
Đột nhiên, Ninh Chấn Hoa ngẩng cái đầu đang như chôn vào trong miếng thịt kia lên, hai mắt lóe ra ánh sáng đỏ kỳ dị. Nhìn thấy Ninh Tiêu, Ninh Chấn Hoa nhếch miệng lên vui vẻ, lên tiếng hỏi : “Con trai, con có đói bụng không ? Có muốn ăn thịt hay không ? Ha ha ha ha … …. ”
Ninh Tiêu mắt nhìn thấy Ninh Chấn Hoa đang đi về phía mình, rất muốn xoay người chạy đi. Nhưng thân thể lại như bị trúng bùa định thân vậy, không cách nào nhúc nhích được.
“Con trai … ..ăn thịt đi, ăn thịt … … ” Ninh Chấn Hoa đem miếng thịt vẫn còn vết máu đưa đến bên miệng Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu rốt cuộc không thể chịu hơn được sự sợ hãi cùng kích thích này nữa, không biết gì mà ngất đi.
+++ +++ +++ +++ +++
Khi mở mắt ra, mặt trời đã lên tuốt trên cao kia rồi.
Ninh Tiêu bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào làm anh ta chớp chớp mắt nhìn, lại nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhìn khắp mọi nơi, hóa ra mình lại đang nằm trên giường. Chuyện xảy ra tối hôm qua … …lẽ nào là mơ sao ?
Nếu đúng là mơ, thì giấc mơ này cũng quá thực rồi ?
Nghĩ tới đó, Ninh Tiêu lại phiền hết cả lòng. Anh ta lười nhác đi vào phòng tắm một cái.
Tắm xong quả nhiên tỉnh táo ra không ít, nhưng Ninh Tiêu trong gương kia lại chán chường như thể một con người khác vậy. Đôi mắt đầy những tơ máu đỏ rực trong đó được bao phủ bởi một quầng thâm đen bên ngoài, gương mặt trắng còn hơn cả giấy, bờ môi cũng do quá khô nẻ mà nứt ra từng mảng lớn.
Ninh Tiêu bất đắc dĩ thở dài, đây là hình tượng mà mình vẫn luôn yêu quý sao ? Sao mà lại giống như vừa mới từ trên Thượng Cam Lĩnh xuống thế này ? ( Thượng Cam Lĩnh là một địa điểm ở Hắc Long Giang )
Giữa lúc Ninh Tiêu còn đang than thở cái dung nhan tiều tụy của mình, Ninh Chấn Hoa đột nhiên mở cửa phòng anh ta ra.
“Chuẩn bị xong chưa , con trai ? Chúng ta phải khởi hành rồi.” Ninh Chấn Hoa mỉm cười gọi Ninh Tiêu.
Song Ninh Tiêu vừa thấy cha mình, lại thấy hàn ý không rõ lý do kéo đến. Anh ta cố gắng hết sức để khống chế cho tinh thần của mình không được căng thẳng, chậm rãi đáp lại : ” Đã chuẩn bị xong rồi ạ, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
“Được ! Let’s go !”
Ninh Tiêu đi theo cha ra cửa, lúc đi tới phòng khách, anh ta không nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn căn phòng bếp làm anh ta run sợ trong lòng kia, tiếc là đã chẳng còn gì để nhìn cả.
Hôm nay tinh thần Ninh Chấn Hoa tốt vô cùng, còn đeo một cái cà vạt màu đỏ thẫm. Ông ngồi trên xe, vừa thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa vui vẻ mà ngâm nga một bài hát, cảm giác dường như nhất thời trẻ ra đến mười tuổi vậy.
Ninh Tiêu ở bên cạnh nhìn cha mình đang vui vẻ một cách bất thường như thế, trong tim lại ngấm ngầm nổi lên sự bất an.
Không biết vì sao, mà cứ nghĩ đến lúc về nhà đối mặt với cha, là Ninh Tiêu lại không thể đừng được mà sầu hết cả lòng. Nhưng, hiện giờ là lúc anh ta không thể nào bỏ mặc cha mình được.
Vừa về đến nhà, Ninh Tiêu đã không nhịn được mà trùng hết cả tinh thần xuống.
Trong phòng tối đen, một chút ánh sáng cũng không có, thậm chí đển cả đèn ở cửa cũng không sáng nữa. ( Đèn cảm ứng, cứ mở cửa là sẽ sáng lên ý.). Căn nhà vốn dĩ ấm áp tràn ánh sáng, giờ lại âm âm u u, làm người ta chẳng muốn đến gần.
Cũng do cha thích sự yên tĩnh, nên đã đặc biệt chọn một nơi vô cùng yên tĩnh ở khu vực Nam Cát để xây dựng một căn nhà riêng với phong cách cổ điển. Ban ngày ở nơi đây sau lưng là núi trước mặt có biển, thực đúng là một địa điểm không tồi. Nhưng cứ khi đêm xuống, là lại đặc biệt yên tĩnh, giống như hoang đảo vậy. Nhất là hiện giờ vào lúc đang bị bóng đêm che phủ hoàn toàn, đến cả cánh cửa lớn được khắc những đóa hoa cổ điển đẹp ưu nhã giờ lại cũng giống như một cái lỗ đen ngòm vậy, như đang muốn nuốt đi tất cả. Cứ nghĩ đến chuyện kinh khủng đêm hôm trước đã trải qua, toàn thân Ninh Tiêu lại nổi hết cả da gà lên.
Ninh Tiêu sờ vào vết thương vẫn còn đang đau nhức nơi cánh tay trái của mình, kiên trì đi vào trong nhà. Vừa vào đến nhà, anh trước tiên bật tất cả đèn lên, không để cho toàn bộ không gian bị bóng tối chiếm lấy nữa.
Theo thói quen mà mở tủ lạnh ra, nhưng Ninh Tiêu lại kinh ngạc nhận ra chiếc tủ lạnh tối hôm qua còn đầy ắp, giờ đã trống rỗng, toàn bộ chỗ thịt kia đã không thấy đâu nữa. Chẳng có gì cả, cha cũng chưa về, Ninh Tiêu đành phải gọi chút đồ ăn đến đợi cha về cùng ăn.
Nhưng mãi cho đến khi chiếc đồng hồ cổ trong nhà đánh mười hai tiếng, mà Ninh Chấn Hoa vẫn chưa về, điện thoại cũng vẫn không có ai nghe như cũ. Ninh Tiêu đành phải ăn qua loa một chút, rồi đi về phòng.
Lần này đi tắm hoàn toàn không gặp phải chuyện nguy hiểm. Nhưng anh ta vừa mới nằm xuống giường, đang chuẩn bị lật xem quyển sách hôm trước mới mua, thì đèn, không chút tiếng động nào mà bị tắt mất.
Trong chốc lát, toàn bộ gian phòng lại rơi vào bóng tối. Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ cho rằng công tắc nguồn điện xảy ra vấn đề, nhưng do đã trải qua không ít chuyện kinh khủng nên Ninh Tiêu hiểu rõ, đây tuyệt đối không thể nào là nguồn điện có vấn đề được.
Ninh Tiêu cẩn thận từng chút mà lấy ra lá bùa Bách Phú đã đưa cho mang trên người, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
“Hi hi … …hi hi … …” Từ phòng khách truyền đến tiếng cười như tiếng chuông bạc leng keng dễ nghe.
Nhưng Ninh Tiêu khi nghe thấy âm thanh đó lại không khỏi dựng hết cả tóc gáy lên, bởi tiếng cười kia mặc dù rất dễ nghe, nhưng lại trống rỗng vô cùng, lại giống như đang trong động không ngừng vang vọng. Trong nhà rất rộng, nhưng do bày nhiều đồ dùng bằng gỗ lim, cho nên có hiệu quả hấp dẫn vô cùng, tuyệt đối không thể nào có tiếng vang được ! Hơn nữa, trong nhà cũng không thể nào có trẻ con được a! Vết tích trên tay mình cũng là của một đứa bé, trong này nhất định có điều kỳ quái.
Ninh Tiêu dũng cảm lao xuống dưới cầu thang, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì. Thực ra anh ta rất sợ hãi, nhưng anh ta lại còn sợ hơn nữa rằng cái thứ không biết gọi là gì kia sẽ hại cha mình.
Trái tim đập đến điên cuồng, Ninh Tiêu vẫn dứt khoát tìm khắp căn phòng một lượt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Đang lúc anh ta trù trừ không biết nên làm thế nào , đột nhiên trong vườn lại truyền đến âm thanh “peng … … Peng … …peng … … ”
Ninh Tiêu chấn tĩnh lại tinh thần, nắm chắc lấy bùa chú, dũng cảm bước nhanh vào trong vườn.
Khu vườn bên ngoài cũng tối om, nhưng hôm nay trăng trên bầu trời lại đặc biệt sáng, dưới ánh trăng, Ninh Tiêu rốt cuộc đã thấy rõ thứ phát ra âm thanh kia — chính là quả bóng rổ của mình.
Quả bóng rổ này Ninh Tiêu bình thường khi vận động vẫn hay dùng tới, anh ta thích nhất là chơi bóng rổ. Ở cách nhà anh ta không xa có một câu lạc bộ thể hình đầy đủ các đồ dùng để tập bóng rổ, vì vậy nên anh ta vẫn thường xuyên đi chơi bóng rổ.
Nhưng hiện giờ … …quả bóng rổ bình thường này lại làm cho Ninh Tiêu toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.
Quả bóng, đang tự mình đập lên đập xuống. Mỗi một lần bay lên, đều lên thẳng đến cửa sổ tầng hai rồi mới rơi xuống. Hơn nữa bất luận lần nào cũng vậy độ cao đều giống như nhau… … Cứ như có người đã ghi lại động tác chơi bóng rổ, rồi lặp lại liên tục vậy.
Ninh Tiêu ngây ra, cũng không biết đã nhìn bao lâu, đột nhiên quả bóng kia hướng về phía anh ta mà lao đến! Anh ta nhìn thấy phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau do đã có nhiều năm kinh nghiệm chơi bóng rổ, đã giúp anh ta có được thần kinh vận động rất tốt, ý thức sau đó giúp anh ta lấy ngay lá bùa chú ra đỡ. Kết quả, chỉ nghe thấy một tiếng kêu sắc nhọn mà thống khổ ” A —” thảm thiết vang lên, quả bóng rổ cuối cùng cũng không thể tự mình này lên được nữa. Ngay sau đó đèn trong nhà cũng theo đó sáng lên.
Nhưng do bị quả bóng rổ đập vào quá mạnh, mà lá bùa trong tay Ninh Tiêu bị rơi vào trong vũng nước bẩn trong vườn hoa. Anh ta cũng bất chấp có bẩn hay không, lập tức chạy qua nhặt lá bùa lên rồi lau sạch.
Đã không còn gì bất thường, Ninh Tiêu bước lên lầu, chuẩn bị đi về phòng mình. Đang lúc chuẩn bị bước vào cửa, lại liếc mắt một cái về phía phòng của Ninh Chấn Hoa. Lại nghĩ nếu quả thực có thứ đồ không sạch sẽ, vậy liệu cha có gặp nguy hiểm hay không ?
Ninh Tiêu đến trước cửa phòng của Ninh Chấn Hoa, gõ cửa một lúc lâu, nhưng không có ai trả lời. Xem ra cha vẫn chưa về. Cân nhắc trước sau, Ninh Tiêu vẫn mở cửa phòng cha ra.
Không biết có phải do nguyên nhân không có ai dọn dẹp, mà toàn bộ gian phòng của Ninh Chấn Hoa đều loạn hết cả lên, lại cả mùi tanh cùng mùi thối rữa như có như không xông thẳng vào lỗ mũi của Ninh Tiêu, làm anh ta không thể nhịn được mà nhíu nhíu lông mày. Hơn nữa trong căn phòng này lại âm lãnh đến dị thường, cứ như thể ở đây mùa đông đã đến sớm vậy. Nhưng giờ vẫn đang là tháng chín, bên ngoài dù có gió nhẹ thổi qua, song cũng không thể nào âm lãnh đến mức này được.
Không dám bỏ lỡ thời cơ, Ninh Tiêu hơi suy nghĩ một chút, rồi đem lá bùa nhét vào trong gối đầu của cha mình. Sau đó hài lòng xoay người rời đi, “Nhất định không thể bị cha phát hiện được !” . Anh ta đắc ý với chủ ý này của mình.
Sau khi lá bùa đã được cất kỹ, Ninh Tiêu rốt cuộc cũng đã an tâm được phần nào. Cũng do tối hôm qua không được ngủ ngon, nên vừa mới đặt đầu xuống gối, anh ta đã nặng nề thiếp đi.
Đáng tiếc là Ninh Tiêu không thể ngờ được, cái anh ta rơi vào lại là cơn ác mộng đáng sợ. Trong giấc mơ, người cha luôn yêu thương anh lại trở nên vô cùng dữ tợn. Người cha hung ác dữ dằn kia một tay đem anh ta lôi vào trong một cái hầm đá đầy lửa, ngọn lửa kia đốt lên làn da đau đớn vô cùng. Nỗi đau do không cách nào thở được cùng với chuyện bị cha phản bội cùng nhau kéo đến với anh ta. Ninh Tiêu kêu to lên tỉnh lại, toàn thân ra đầy mồ hôi.
Hóa ra chỉ là giấc mơ !
Ninh Tiêu nhất thời thở dài một hơi. Nếu cha thực sự làm vậy với anh ta, vậy thì … … Ninh Tiêu không dám nghĩ tiếp nữa. Biết bao năm qua, cha đều chính là trụ cột tinh thần của anh ta, thân là một người con, cha vĩnh viễn luôn là người để tin cậy và dựa dẫm vào. Nếu như nơi duy nhất có thể dựa vào và tin tưởng này cũng phản bội mình nữa, hi sinh chính mình, thì anh ta sẽ phải thế nào đây ?
Có lẽ do ra quá nhiều mồ hôi dẫn đến mất nước, Ninh Tiêu cảm thấy mồm miệng khô vô cùng, chỉ đành miễn cưỡng mở mắt ra mà chạy xuống nhà bếp lấy nước.
Còn chưa đi đến được nhà bếp, Ninh Tiêu đã nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh “nhóp nhép nhóp nhép ” . Ninh Tiêu không đừng được mà vui hẳn lên, xem ra là cha đã về rồi, đang vào bếp để tìm đồ ăn đây. Đúng lúc anh ta đang định chuẩn bị để chào hỏi với cha mình, thì tình cảnh trước mắt lại làm cho anh ta sợ đến ngây hết cả người ra.
Đây … …đúng thực là cha của anh ta sao ?
Ninh Chấn Hoa lúc này đang ôm một khối thịt máu tươi chảy nhễ nhại, nhai từng miếng từng miếng, như đang ăn một thứ đồ ngon vậy, vết máu dính đầy trên gương mặt tham lam toát ra đầy vẻ của dã thú. Đôi tay đã có chút khô héo kia, đang dùng lực xé ra một mảng thịt tươi, bên trên kia cũng không biết từ lúc nào đã mọc ra móng tay dài sắc nhọn như dao. Hàm răng trắng như tuyết cũng bị nhuộm đỏ lòm, máu tươi theo khóe miệng ông chảy thành một đường xuống dưới.
Không biết là vì quá sợ hãi, hay là vì căn phòng quá lạnh lẽo, mà đôi môi Ninh Tiêu run lẩy bẩy, không thể khống chế được mà run rẩy lên.
Đột nhiên, Ninh Chấn Hoa ngẩng cái đầu đang như chôn vào trong miếng thịt kia lên, hai mắt lóe ra ánh sáng đỏ kỳ dị. Nhìn thấy Ninh Tiêu, Ninh Chấn Hoa nhếch miệng lên vui vẻ, lên tiếng hỏi : “Con trai, con có đói bụng không ? Có muốn ăn thịt hay không ? Ha ha ha ha … …. ”
Ninh Tiêu mắt nhìn thấy Ninh Chấn Hoa đang đi về phía mình, rất muốn xoay người chạy đi. Nhưng thân thể lại như bị trúng bùa định thân vậy, không cách nào nhúc nhích được.
“Con trai … ..ăn thịt đi, ăn thịt … … ” Ninh Chấn Hoa đem miếng thịt vẫn còn vết máu đưa đến bên miệng Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu rốt cuộc không thể chịu hơn được sự sợ hãi cùng kích thích này nữa, không biết gì mà ngất đi.
+++ +++ +++ +++ +++
Khi mở mắt ra, mặt trời đã lên tuốt trên cao kia rồi.
Ninh Tiêu bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào làm anh ta chớp chớp mắt nhìn, lại nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhìn khắp mọi nơi, hóa ra mình lại đang nằm trên giường. Chuyện xảy ra tối hôm qua … …lẽ nào là mơ sao ?
Nếu đúng là mơ, thì giấc mơ này cũng quá thực rồi ?
Nghĩ tới đó, Ninh Tiêu lại phiền hết cả lòng. Anh ta lười nhác đi vào phòng tắm một cái.
Tắm xong quả nhiên tỉnh táo ra không ít, nhưng Ninh Tiêu trong gương kia lại chán chường như thể một con người khác vậy. Đôi mắt đầy những tơ máu đỏ rực trong đó được bao phủ bởi một quầng thâm đen bên ngoài, gương mặt trắng còn hơn cả giấy, bờ môi cũng do quá khô nẻ mà nứt ra từng mảng lớn.
Ninh Tiêu bất đắc dĩ thở dài, đây là hình tượng mà mình vẫn luôn yêu quý sao ? Sao mà lại giống như vừa mới từ trên Thượng Cam Lĩnh xuống thế này ? ( Thượng Cam Lĩnh là một địa điểm ở Hắc Long Giang )
Giữa lúc Ninh Tiêu còn đang than thở cái dung nhan tiều tụy của mình, Ninh Chấn Hoa đột nhiên mở cửa phòng anh ta ra.
“Chuẩn bị xong chưa , con trai ? Chúng ta phải khởi hành rồi.” Ninh Chấn Hoa mỉm cười gọi Ninh Tiêu.
Song Ninh Tiêu vừa thấy cha mình, lại thấy hàn ý không rõ lý do kéo đến. Anh ta cố gắng hết sức để khống chế cho tinh thần của mình không được căng thẳng, chậm rãi đáp lại : ” Đã chuẩn bị xong rồi ạ, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
“Được ! Let’s go !”
Ninh Tiêu đi theo cha ra cửa, lúc đi tới phòng khách, anh ta không nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn căn phòng bếp làm anh ta run sợ trong lòng kia, tiếc là đã chẳng còn gì để nhìn cả.
Hôm nay tinh thần Ninh Chấn Hoa tốt vô cùng, còn đeo một cái cà vạt màu đỏ thẫm. Ông ngồi trên xe, vừa thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa vui vẻ mà ngâm nga một bài hát, cảm giác dường như nhất thời trẻ ra đến mười tuổi vậy.
Ninh Tiêu ở bên cạnh nhìn cha mình đang vui vẻ một cách bất thường như thế, trong tim lại ngấm ngầm nổi lên sự bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.