Chương 53: Quyển 2 - Chương 52: Bách Phú Quỷ Lịch - Tế Lò Nung ( Trung )
Kiya.s
03/01/2017
Mặc dù không dám nhắc đến chuyện về tiểu tỷ tỷ nữa, nhưng, ta vẫn cứ nhằm lúc người canh cổng không chú ý đi tìm tỷ ấy. Dù cho cuối cùng vẫn bị người ta phát hiện, đưa về, nhưng ta vẫn luôn không tức giận. Bởi vì, chỉ cần được nhìn thấy tỷ ấy, là ta đã rất vui vẻ rồi.
Ta còn đem cho tiểu tỷ tỷ bánh hoa quế mà ta thích ăn nhất, nhưng tỷ ấy chỉ nhìn ta , chứ không chịu ăn.
Ta vò đầu suy nghĩ rất lâu, bèn đi ngắt một bó hoa cúc dại nhỏ trong vườn.
Tiểu tỷ tỷ khi nhìn thấy bó cúc nhỏ vừa tươi vừa xinh đẹp, cuối cùng đã nở nụ cười.
Nụ cười đó, là nụ cười đầu tiên mà ta nhìn thấy, cũng là lần cuối cùng.
Rốt cuộc đến một ngày, tiểu tỷ tỷ bị đưa đi. Ta liều mạng gào khóc kéo tỷ ấy, không để cho người ta đưa đi. Đang lúc ta khóc thương tâm nhất, thì một ca ca đứng vào trước mặt ta.
Ca ca này thực đẹp quá, ta vẫn cho rằng trên thế giới này chỉ có nương và tiểu tỷ tỷ là xinh đẹp nhất cơ đấy !
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta.
Đột nhiên, hắn giơ tay ra sờ sờ vào trên trán ta, sau khi hơi nhíu nhíu đôi mắt anh tuấn, lại lật xem đôi bàn tay bé nhỏ của ta. Cuối cùng thì cười lên.
Hắn cười thực sự rất đẹp, cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng nhìn thấy nụ cười nào đẹp hơn của hắn. Nhưng, sâu đậm hơn sự đẹp đẽ đó, lại là tà ác.
Phụ thân vừa nhìn thấy hắn cười với ta, bèn hoảng loạn mà ôm ta vào lòng, quỳ xuống đất nói : “Quốc sư đại nhân, khuyển tử tuổi còn nhỏ, không biết lễ phép, xin quốc sư đại nhân tha tội.”
“Không sao đâu … …”
Ca ca xinh đẹp đem theo nụ cười đầy tà khí mà bước đi.
Còn phụ thân lại đem ta nhốt vào trong phòng ngay lập tức, không cho phép ta được ra ngoài nữa.
Trong phòng rất tối, ta sợ hãi lắm. Nhưng bất luận ta có khóc thế nào, có đập cửa thế nào, cũng chẳng có ai quan tâm đến ta cả.
Cho đến khi nương lén lút đến, trên người nương vác một cái bao to đùng.
Ta lau nước mắt, ủy khuất vô cùng mà nói : “Nương … …phụ thân hư lắm, phụ thân nhốt Ý Nhi vào trong căn phòng tối này.”
“Xuỵt, Ý Nhi ngoan, ngàn vạn lần đừng có nói gì a ! Có nương đây, nương sẽ không để Ý Nhi có chuyện gì đâu !” Nương thần bí mà thấp giọng nói, đôi mắt lại hoảng sợ nhìn khắp bốn phía.
Song còn chưa đợi ta trả lời, đại bá mẫu đã đập cửa xông vào, còn lớn giọng chất vấn nương : “Tống Nhạn Liên ! Ngươi đang làm gì thế ? Nếu như ngươi dám đem Ý Nhi đi, quốc sư đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho Sử gia nhà chúng ta đâu ! Ngươi muốn làm cho Sử gia nhà chúng ta bị liên lụy cũng như Tống gia nhà các ngươi bị chém hết đúng không ?”
Nương không nói gì, chỉ đem ta ôm thật chặt vào trong lòng, nước mắt nóng hổi lại từng giọt từng giọt rơi xuống trán ta.
Nhưng đại bá mẫu vẫn không đồng ý bỏ qua cho nương : “Lúc đầu tiểu thúc cứ cố chấp mà cưới ngươi về, ta đã phản đối, ngươi vốn chẳng phải là người ! Cưới ngươi về chỉ làm hại đến Sử gia nhà chúng ta mà thôi ! Song tiểu thúc không chịu nghe … … Bây giờ thì sao ? Bị ta nói trúng rồi có đúng không ?”
Nhìn thấy đại bá mẫu liên tục mắng chửi nương, ta tức khí, ta biết nương đều là vì ta, vì vậy ta bèn lớn tiếng phản đối lại đại bá mẫu : “Không cho phép ngươi mắng nương ta ! Ngươi mới chính là đồ không phải là người !”
“Ngươi … …” Đại bá mẫu tức giận đến mức sắc mặt tím tái lại, giơ tay ra định đánh ta.
Nương nhìn thấy cuống lên, bèn xô một cái đại bá mẫu to gấp hai lần nương ngã xuống đất.
Đại bá mẫu gương mặt đầy mỡ thống khổ mà vặn vẹo người, miệng còn không ngừng lải nhải : “Ngươi … …cái đồ sao chổi nhà ngươi ! Nhẽ ra không được để cho ngươi bước vào cửa ! Toàn gia nhà chúng ta đều bị ngươi hại chết thôi … … Aiyo … … ”
Nương không nói gì hết, chỉ kiên trì nhẫn nhịn ôm chặt ta vào lòng bảo vệ.
“Có chuyện gì thế ?” Phụ thân đến, nhưng không giống với lúc thường, hôm nay gương mặt phụ thân không có ý cười nào cả.
“Liên Nhi, đừng gây chuyện nữa, mau đi về đi.”
“Thanh … …” Nương ai oán gọi.
Nhưng phụ thân không chịu nhìn nương dù chỉ một cái, lại càng không nhìn đến ta, chỉ gọi hạ nhân kéo nương ra ngoài.
Ta ngây ngốc đứng đó nhìn phụ thân, cảm thấy phụ thân đã không còn cần ta nữa rồi.
Không, mà là tất cả mọi người đã không còn cần ta nữa.
Chỉ trừ có nương.
Ta lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến vậy, còn sợ hãi hơn cả khi phải một mình đối mặt với bóng tối trong căn phòng đen ngòm này.
Còn nhớ lúc trước, tất cả mọi người đều sủng nịnh mà nói với ta rằng : Ý Nhi còn nhỏ, còn chưa hiểu gì hết.
Nhưng lúc này, ta lại có thể rõ ràng cảm nhận được mình đã bị mọi người bỏ rơi.
Ta mở to mắt, nghi ngờ mà nhìn từng người từng người thân thiết rời xa khỏi mình, gọi một tiếng bóng dáng cuối cùng rời đi đó.
“Phụ thân … … ”
Phụ thân dừng lại, thân thể còn chấn động mạnh một cái, nhưng, cuối cùng vẫn là không chịu quay đầu lại nhìn ta cái nào.
Tại sao lại bỏ Ý Nhi vứt ở nơi này ? Ý Nhi rốt cuộc đã làm sai gì chứ ?
Đêm hôm đó ta không khóc, chỉ nghĩ mãi về chuyện này.
Là vì chuyện của tiểu tỷ tỷ sao ?
Nương nói không được nói cho bất kỳ ai, vậy thì nương đương nhiên cũng sẽ không nói .
Hay là … …vì Ý Nhi không ngoan, không chịu học thuộc lòng thơ chứ ?
Nhưng, ngày hôm đó là vì tổ phụ ( ông nội ) bảo Ý Nhi đấm chân cho, nên ta mới không học thuộc lòng chứ ?
Tổ phụ ? Tại sao tổ phụ lại không đến thăm Ý Nhi chứ ? Ông nói ông thương Ý Nhi nhất mà ?
Ừm , nhất định là vì phụ thân thấy Ý Nhi không ngoan, nên mới tức giận với Ý Nhi thế này.
Tổ phụ không nói với phụ thân, không phải là lỗi của Ý Nhi sao ?
Lần tới khi phụ thân đến, Ý Nhi nhất định sẽ nhận lỗi với phụ thân, học thuộc lòng thơ, như vậy phụ thân sẽ không trách phạt Ý Nhi nữa rồi !
Sau khi nghĩ thông, ta cảm thấy thực vui vẻ ! Cuối cùng đã cảm thấy bóng đêm không còn đáng sợ như vậy nữa rồi.
Ta bò lên chiếc cửa sổ bằng gỗ nhỏ mà ngắm mặt trăng, mặt trăng sắp tròn rồi, vậy là cũng sắp đến sinh nhật của Ý Nhi. Đúng rồi, phụ thân có nói sẽ đưa nương và Ý Nhi cùng đi ngắm hoa đăng, đến lúc đó Ý Nhi sẽ không phải ở đây nữa rồi, bởi vì phụ thân trước giờ chưa bao giờ lừa Ý Nhi cả. Trước đây chưa từng, sau này, đương nhiên cũng sẽ không có.
Ta vui vẻ mà cầu nguyện về phía mặt trăng : Mặt trăng a mặt trăng , xin ngươi mau mau tròn đi nhé …
Ta còn đem cho tiểu tỷ tỷ bánh hoa quế mà ta thích ăn nhất, nhưng tỷ ấy chỉ nhìn ta , chứ không chịu ăn.
Ta vò đầu suy nghĩ rất lâu, bèn đi ngắt một bó hoa cúc dại nhỏ trong vườn.
Tiểu tỷ tỷ khi nhìn thấy bó cúc nhỏ vừa tươi vừa xinh đẹp, cuối cùng đã nở nụ cười.
Nụ cười đó, là nụ cười đầu tiên mà ta nhìn thấy, cũng là lần cuối cùng.
Rốt cuộc đến một ngày, tiểu tỷ tỷ bị đưa đi. Ta liều mạng gào khóc kéo tỷ ấy, không để cho người ta đưa đi. Đang lúc ta khóc thương tâm nhất, thì một ca ca đứng vào trước mặt ta.
Ca ca này thực đẹp quá, ta vẫn cho rằng trên thế giới này chỉ có nương và tiểu tỷ tỷ là xinh đẹp nhất cơ đấy !
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta.
Đột nhiên, hắn giơ tay ra sờ sờ vào trên trán ta, sau khi hơi nhíu nhíu đôi mắt anh tuấn, lại lật xem đôi bàn tay bé nhỏ của ta. Cuối cùng thì cười lên.
Hắn cười thực sự rất đẹp, cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng nhìn thấy nụ cười nào đẹp hơn của hắn. Nhưng, sâu đậm hơn sự đẹp đẽ đó, lại là tà ác.
Phụ thân vừa nhìn thấy hắn cười với ta, bèn hoảng loạn mà ôm ta vào lòng, quỳ xuống đất nói : “Quốc sư đại nhân, khuyển tử tuổi còn nhỏ, không biết lễ phép, xin quốc sư đại nhân tha tội.”
“Không sao đâu … …”
Ca ca xinh đẹp đem theo nụ cười đầy tà khí mà bước đi.
Còn phụ thân lại đem ta nhốt vào trong phòng ngay lập tức, không cho phép ta được ra ngoài nữa.
Trong phòng rất tối, ta sợ hãi lắm. Nhưng bất luận ta có khóc thế nào, có đập cửa thế nào, cũng chẳng có ai quan tâm đến ta cả.
Cho đến khi nương lén lút đến, trên người nương vác một cái bao to đùng.
Ta lau nước mắt, ủy khuất vô cùng mà nói : “Nương … …phụ thân hư lắm, phụ thân nhốt Ý Nhi vào trong căn phòng tối này.”
“Xuỵt, Ý Nhi ngoan, ngàn vạn lần đừng có nói gì a ! Có nương đây, nương sẽ không để Ý Nhi có chuyện gì đâu !” Nương thần bí mà thấp giọng nói, đôi mắt lại hoảng sợ nhìn khắp bốn phía.
Song còn chưa đợi ta trả lời, đại bá mẫu đã đập cửa xông vào, còn lớn giọng chất vấn nương : “Tống Nhạn Liên ! Ngươi đang làm gì thế ? Nếu như ngươi dám đem Ý Nhi đi, quốc sư đại nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho Sử gia nhà chúng ta đâu ! Ngươi muốn làm cho Sử gia nhà chúng ta bị liên lụy cũng như Tống gia nhà các ngươi bị chém hết đúng không ?”
Nương không nói gì, chỉ đem ta ôm thật chặt vào trong lòng, nước mắt nóng hổi lại từng giọt từng giọt rơi xuống trán ta.
Nhưng đại bá mẫu vẫn không đồng ý bỏ qua cho nương : “Lúc đầu tiểu thúc cứ cố chấp mà cưới ngươi về, ta đã phản đối, ngươi vốn chẳng phải là người ! Cưới ngươi về chỉ làm hại đến Sử gia nhà chúng ta mà thôi ! Song tiểu thúc không chịu nghe … … Bây giờ thì sao ? Bị ta nói trúng rồi có đúng không ?”
Nhìn thấy đại bá mẫu liên tục mắng chửi nương, ta tức khí, ta biết nương đều là vì ta, vì vậy ta bèn lớn tiếng phản đối lại đại bá mẫu : “Không cho phép ngươi mắng nương ta ! Ngươi mới chính là đồ không phải là người !”
“Ngươi … …” Đại bá mẫu tức giận đến mức sắc mặt tím tái lại, giơ tay ra định đánh ta.
Nương nhìn thấy cuống lên, bèn xô một cái đại bá mẫu to gấp hai lần nương ngã xuống đất.
Đại bá mẫu gương mặt đầy mỡ thống khổ mà vặn vẹo người, miệng còn không ngừng lải nhải : “Ngươi … …cái đồ sao chổi nhà ngươi ! Nhẽ ra không được để cho ngươi bước vào cửa ! Toàn gia nhà chúng ta đều bị ngươi hại chết thôi … … Aiyo … … ”
Nương không nói gì hết, chỉ kiên trì nhẫn nhịn ôm chặt ta vào lòng bảo vệ.
“Có chuyện gì thế ?” Phụ thân đến, nhưng không giống với lúc thường, hôm nay gương mặt phụ thân không có ý cười nào cả.
“Liên Nhi, đừng gây chuyện nữa, mau đi về đi.”
“Thanh … …” Nương ai oán gọi.
Nhưng phụ thân không chịu nhìn nương dù chỉ một cái, lại càng không nhìn đến ta, chỉ gọi hạ nhân kéo nương ra ngoài.
Ta ngây ngốc đứng đó nhìn phụ thân, cảm thấy phụ thân đã không còn cần ta nữa rồi.
Không, mà là tất cả mọi người đã không còn cần ta nữa.
Chỉ trừ có nương.
Ta lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến vậy, còn sợ hãi hơn cả khi phải một mình đối mặt với bóng tối trong căn phòng đen ngòm này.
Còn nhớ lúc trước, tất cả mọi người đều sủng nịnh mà nói với ta rằng : Ý Nhi còn nhỏ, còn chưa hiểu gì hết.
Nhưng lúc này, ta lại có thể rõ ràng cảm nhận được mình đã bị mọi người bỏ rơi.
Ta mở to mắt, nghi ngờ mà nhìn từng người từng người thân thiết rời xa khỏi mình, gọi một tiếng bóng dáng cuối cùng rời đi đó.
“Phụ thân … … ”
Phụ thân dừng lại, thân thể còn chấn động mạnh một cái, nhưng, cuối cùng vẫn là không chịu quay đầu lại nhìn ta cái nào.
Tại sao lại bỏ Ý Nhi vứt ở nơi này ? Ý Nhi rốt cuộc đã làm sai gì chứ ?
Đêm hôm đó ta không khóc, chỉ nghĩ mãi về chuyện này.
Là vì chuyện của tiểu tỷ tỷ sao ?
Nương nói không được nói cho bất kỳ ai, vậy thì nương đương nhiên cũng sẽ không nói .
Hay là … …vì Ý Nhi không ngoan, không chịu học thuộc lòng thơ chứ ?
Nhưng, ngày hôm đó là vì tổ phụ ( ông nội ) bảo Ý Nhi đấm chân cho, nên ta mới không học thuộc lòng chứ ?
Tổ phụ ? Tại sao tổ phụ lại không đến thăm Ý Nhi chứ ? Ông nói ông thương Ý Nhi nhất mà ?
Ừm , nhất định là vì phụ thân thấy Ý Nhi không ngoan, nên mới tức giận với Ý Nhi thế này.
Tổ phụ không nói với phụ thân, không phải là lỗi của Ý Nhi sao ?
Lần tới khi phụ thân đến, Ý Nhi nhất định sẽ nhận lỗi với phụ thân, học thuộc lòng thơ, như vậy phụ thân sẽ không trách phạt Ý Nhi nữa rồi !
Sau khi nghĩ thông, ta cảm thấy thực vui vẻ ! Cuối cùng đã cảm thấy bóng đêm không còn đáng sợ như vậy nữa rồi.
Ta bò lên chiếc cửa sổ bằng gỗ nhỏ mà ngắm mặt trăng, mặt trăng sắp tròn rồi, vậy là cũng sắp đến sinh nhật của Ý Nhi. Đúng rồi, phụ thân có nói sẽ đưa nương và Ý Nhi cùng đi ngắm hoa đăng, đến lúc đó Ý Nhi sẽ không phải ở đây nữa rồi, bởi vì phụ thân trước giờ chưa bao giờ lừa Ý Nhi cả. Trước đây chưa từng, sau này, đương nhiên cũng sẽ không có.
Ta vui vẻ mà cầu nguyện về phía mặt trăng : Mặt trăng a mặt trăng , xin ngươi mau mau tròn đi nhé …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.