Chương 99: Quyển 3 - Chương 98: Bách Phú Hoàn Toàn Mới ( Hạ )
Kiya.s
03/01/2017
Một thân ảnh mặc một thân váy búp bê trắng giống hệt như Ỷ Lệ xuất hiện.
Nhìn thấy thân ảnh này, khiến mọi người ở nơi đó đều nhất thời sửng sốt.
Cô gái này là ai? Trong lòng mọi người đều có một câu hỏi giống nhau. Bởi vì, cô gái này đưa đến cho tất cả mọi người một cảm giác không thể không động tâm được.
Làn da nhẵn mềm như sứ trắng tinh tế, làm nổi bật lên đôi cánh môi như hoa đào kiều nhuận của cô, mềm mại như nước, thật khiến người khác muốn chạm vào một chút, xem xem liệu có non mềm hơn so với cánh hoa hay không.
Chiếc cổ thon cao, trắng noãn tinh tế, ưu nhã như thiên nga vậy.
Trên hai gò má hơi hơi hiện lên hai vầng màu đỏ, giống như ánh nắng chiều kiều diễm, làm ai nhìn thấy đều bất tri bất giác mà say mê vào trong đó.
Còn có hàng mi nồng đậm như chiếc quạt nhỏ kia nữa, tạo thành một tầng bóng râm thật dài bên dưới mắt.
Nhất là đôi con ngươi trong suốt bên dưới hàng bóng râm kia, giống như làn nước lưu động, từng gợn từng gợn, trực tiếp đi thẳng vào bên trong trái tim mỗi người ở đây. Trên mặt nước đang gợn sóng còn lấp lánh ánh sao, chỉ đáng tiếc đã bị một tầng hơi nước mông lung che khuất. Cũng không biết được ánh sao sáng đang lấp lánh kia, rốt cuộc là đang vì chàng thanh niên may mắn nào ở đây mà nở rộ.
Trên người cô mặc lên chiếc váy búp bê màu trắng kia, càng hiện rõ vẻ thanh thuần, giống như một đóa bách hợp trắng không chút tì vết, phát ra hương thơm ngát thanh nhã, hoàn toàn không thể tìm ra được một điểm tỳ vết nhỏ nào.
Cô gái xinh đẹp tươi cười: “Thật không ngờ chiếc váy cỡ S này tôi mặc lên lại hợp như vậy. Váy của cô hình như là cỡ M đúng không ? To quá rồi. Làm người ta có cảm giác giống như chính cô vậy … … ra vẻ quá. ”
Cô gái vừa cười đúng thật chí mạng, khiến mọi người ở hội trường ai nấy trước mắt lại bừng sáng lên. Cái đẹp này, mang theo một sự xâm lược vô hình, đến cả các cô gái đứng đây cũng không nhịn được mà phải nhìn thêm một hai lầng.
“Cô là Bách Phú sao ?” Ỷ Lệ vẻ mặt hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy.” Bách Phú cười ngây thơ, “Thế nào, cô không nhận ra tôi nữa sao?”
Bách Phú !
Mấy người quen biết Bách Phú hoàn toàn ngây ra hết tại chỗ, nào Lăng Hạo, Ninh Tiêu, Tô Vi Tín, Dịch Đạo, Kỷ Nhan, thận chí cả Đặng Hân vẫn gặp mặt cô hàng ngày nữa.
Chỉ có Trương Dương đang đứng sau lưng Bách Phú, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ và hoang mang. Một Bách Phú hoàn toàn mới mẻ như thế này cố nhiên làm cho anh cảm thấy kinh diễm, song lại càng như có cảm giác bị thủy triều đánh úp vậy.
Không thể nào, làm sao mà chỉ trong một đêm có thể biến đổi nhiều đến thế chứ ! Những người khác vẫn đang ngẩn người ra.
“Cô đi chỉnh hình rồi đúng không ?” Ỷ Lệ không phục hỏi.
“Tôi đâu có như cô, toàn thân trên dưới đều giả như thế.” Bách Phú cười cười, gương mặt hướng ra phía Lăng Hạo, “Tôi ngày nào cũng đi làm, không tin cô cứ hỏi anh ta xem.”
Lập tức tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lại trên người Lăng Hạo, làm Lăng Hạo trước tiên ngẩn ra, sau đó vội vàng gật gật đầu, trong lòng không có nguyên nhân gì mà khẩn trương lên.
Lăng Hạo quay sang nhìn Bách Phú, lại nhìn nhìn Ỷ Lệ, thật thà nói : “Ỷ Lệ, Bách Phú mặc bộ váy này đúng là xinh đẹp hơn cô đấy.”
Ỷ Lệ nhìn ra chung quanh, thấy ánh mắt tất cả mọi người đều đang nhất trí đồng ý. Các cô gái ngày thường vẫn phải nhìn sắc mặt Ỷ Lệ, giờ thậm chí còn đang bắt đầu cười trộm khúc khích.
Đều trách Ỷ Lệ này ngày thường quá mức kiệu ngạo ương ngạnh, sớm đã phạm vào sự phẫn nộ trong lòng mọi người. Hiện giờ có cơ hội để làm cho cô ta mất mặt như vậy, dường như ai nấy trong lòng đều cảm thấy cực kỳ thống khoái.
Bộ dạng xem kịch vui của mọi người càng thêm chọc giận Ỷ Lệ được nuông chiều đến ngoa ngoắt, cô ta đem hết mọi tức giận đều trút lên đầu Bách Phú.
“Cô dám nói chuyện với tôi như thế à, cẩn thận tôi đuổi cô ra ngoài đấy !” Ỷ Lệ tức đến bại hoại hết người.
“Cô ấy là khách anh mời đến, không cho phép em vô lễ như thế !”
Ỷ Cương từ đằng sau bước ra. Anh ta hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe thấy tên Bách Phú, cùng với tiếng hò hét ầm ỹ của em gái mình. Mặc dù như vậy anh cũng biết nhất định là em gái mình lại đang làm khó cô gái tên Bách Phú kia.
Cô em này của anh, từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức, vô quy vô củ, hoành hành ngang ngược. Trước mặt nhiều người, còn vô lễ với khách thế này … …thực đúng là chẳng ra sao ! Ỷ Cương bất mãn nhíu lông mày lại thành một đường dài.
Ỷ Lệ vừa thấy Ỷ Cương tới, lập tức chỉ vào Bách Phú kêu lên: “Anh ! Em ghét cô gái này vô cùng, mau đuổi cô ta ra đi !”
“Im ngay !” Ỷ Cương tức giận : “Qua cửa là khách, em làm sao có thể như thế với khách chứ ! Đừng có náo loạn lên nữa ! Bằng không thì về nhà đi, không cho phép ra đây ! ”
Ỷ Lệ hiển nhiên chưa bao giờ phải chịu qua ủy khuất thấy anh trai xưa nay yêu thương mình như vậy giờ cũng đứng về phía Bách Phú, uất ức cắn môi chạy ra ngoài.
Lần này Ỷ Cương không như những lần trước chạy theo em gái để an ủi, mà không ngừng xin lỗi quan khách.
Khi anh ta quay đầu nhìn đến Bách Phú, rõ ràng đã sửng sốt một chút, sau đó hỏi dò: “Bách Phú ?”
Bách Phú mỉm cười gật gật đầu, khiến trong mắt Ỷ Cương hiện lên một tia kinh diễm.
Ỷ Cương vừa mới bước về phía trước một bước, Trương Dương đã nhanh chóng kéo lấy tay Bách Phú lạnh lùng nói : “Cô ấy đã có bạn nhảy rồi !”
“Oh, vậy sao.” Ỷ Cương khách khí cười cười : “Bách Phú tiểu thư, chơi vui vẻ nhé.” Sau đó, thất vọng lại nhìn Bách Phú thêm một cái, xoay người đi tiếp đón quan khách.
“Oa, Bách Phú, cậu đẹp quá! Ngay cả tớ cũng thiếu chút nữa không nhận ra được đấy ! “
Đặng Hân vừa kêu lên, vừa lôi kéo Ninh Tiêu bên cạnh. Song, Ninh Tiêu lại không hề nhúc nhích. Đặng Hân nghi hoặc nhìn về Ninh Tiêu, bắt gặp ánh mắt đang nhìn chăm chú vào Bách Phú của Ninh Tiêu, nhìn đến không chớp mắt. Trái tim Đặng Hân lập tức rơi xuống đáy vực, bởi vì, cô đã nhìn thấy sự động tâm trong ánh mắt của Ninh Tiêu.
Bách Phú lại không có phát ra sự mất mác này của Đặng Hân, ngược lại giật mình nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhan với Dịch Đạo.
Đối diện với cái nhìn trách móc còn hơn cả Lăng Hạo của Bách Phú, Dịch Đạo thực sự không thể trụ được, đành kéo tay Kỷ Nhan xoay người rời đi.
Ánh mắt của Kỷ Nhan vẫn bi thương nhìn chăm chú vào Lăng Hạo, không cần Lăng Hạo mở miệng, cô cũng đã cảm giác được, trái tim của anh với cô đã càng ngày càng xa nhau. Kỷ Nhan trong lòng không ngừng cười khổ. Từng, cô còn cho rằng, khi so sánh tướng mạo mình với Bách Phú, ít nhất còn có ưu thế dung mạo. Song hôm nay nhìn thấy Bách Phú đã hoàn toàn thay hình đổi dáng, cô mới biết được, giờ đến cả điểm ưu thế này mình cũng đã mất đi.
Lúc này Kỷ Nhan như một con búp bê gỗ mất hồn, tùy ý để Dịch Đạo kéo mình sang một bên.
Lăng Hạo nhìn thoáng qua bàn tay Trương Dương đang nắm lấy tay của Bách Phú, cũng thản nhiên mỉm cười một chút, rồi rời đi.
Bách Phú không khách khí thoát khỏi bàn tay Trương Dương, quay sang Ninh Tiêu hỏi: “Thương nhân của tiệm đồ cổ kia đã đến chưa ?”
Ninh Tiêu thấy Bách Phú đột ngột quay sang phía mình, không khỏi đỏ mặt lên, lập tức trả lời: “Ừm… …vẫn chưa đến. “
“Hả ?” Bách Phú có chút thất vọng.
Lần này đến Party, đúng là để chọc tức cô Ỷ Lệ kia rất quan trọng, nhưng, bản thân cô vẫn rất muốn được gặp thương nhân của tiệm đồ cổ thần bí kia. Bởi vì, trực giác nói với cô rằng, chuyện được ghi lên cuộn da người kia, nhất định là có quan hệ với cô.
“Đặng Hân cậu làm sao vậy?” Bách Phú bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Đặng Hân không tốt, có chút lo lắng hỏi han.
“Hả , tớ không sao.” Đặng Hân cũng cảm giác được chính mình thất thố, vội vàng cười nói.
Nhìn sắc mặt Đặng Hân có chút kỳ lạ, Ninh Tiêu cũng quan tâm hỏi han: “Có phải là đói bụng không, chúng ta đi ăn mấy thứ đi.” Sau đó lại chuyển hướng về phía Bách Phú, “Đi thôi, cùng đi.”
“Không cần đâu. ” Bách Phú vội vàng giữ chặt Trương Dương đang muốn đi theo, đây là một cơ hội tốt, không thể đi theo làm bóng đèn được , “Chúng tôi không đói bụng, sang bên kia xem một chút đã nhé .”
Nói xong, Bách Phú liền lôi kéo Trương Dương đi khỏi.
Party lần này đối với Bách Phú mà nói, giống như cảnh trong mơ vậy. Từng đoàn từng đoàn nam nhân hướng về phía cô đi tới, tự giới thiệu. Tuy rằng cuối cùng đều bị sắc mặt sắt đá của Trương Dương dọa chạy mất, song dù có như vậy, người trước giờ chưa từng được nhìn chăm chú như thế này khiến cho Bách Phú cũng tương đối mãn nguyện .
Mà khiến Bách Phú không ngờ được, là các cô gái ở Party này không những không khinh thường, thậm chí còn rất hoan nghênh cô. Các cô gái chủ động tiến đến bắt chuyện với cô, nhiệt tình khen ngợi trang phục và diện mạo Bách Phú, rồi còn nói sang cả chuyện chăm sóc làm đẹp có sức hút nhất giữa các cô gái nữa.
Bách Phú ngày hôm nay, không nghi ngờ gì, chính là ngôi sao sáng nhất trong Party
Nhìn thấy thân ảnh này, khiến mọi người ở nơi đó đều nhất thời sửng sốt.
Cô gái này là ai? Trong lòng mọi người đều có một câu hỏi giống nhau. Bởi vì, cô gái này đưa đến cho tất cả mọi người một cảm giác không thể không động tâm được.
Làn da nhẵn mềm như sứ trắng tinh tế, làm nổi bật lên đôi cánh môi như hoa đào kiều nhuận của cô, mềm mại như nước, thật khiến người khác muốn chạm vào một chút, xem xem liệu có non mềm hơn so với cánh hoa hay không.
Chiếc cổ thon cao, trắng noãn tinh tế, ưu nhã như thiên nga vậy.
Trên hai gò má hơi hơi hiện lên hai vầng màu đỏ, giống như ánh nắng chiều kiều diễm, làm ai nhìn thấy đều bất tri bất giác mà say mê vào trong đó.
Còn có hàng mi nồng đậm như chiếc quạt nhỏ kia nữa, tạo thành một tầng bóng râm thật dài bên dưới mắt.
Nhất là đôi con ngươi trong suốt bên dưới hàng bóng râm kia, giống như làn nước lưu động, từng gợn từng gợn, trực tiếp đi thẳng vào bên trong trái tim mỗi người ở đây. Trên mặt nước đang gợn sóng còn lấp lánh ánh sao, chỉ đáng tiếc đã bị một tầng hơi nước mông lung che khuất. Cũng không biết được ánh sao sáng đang lấp lánh kia, rốt cuộc là đang vì chàng thanh niên may mắn nào ở đây mà nở rộ.
Trên người cô mặc lên chiếc váy búp bê màu trắng kia, càng hiện rõ vẻ thanh thuần, giống như một đóa bách hợp trắng không chút tì vết, phát ra hương thơm ngát thanh nhã, hoàn toàn không thể tìm ra được một điểm tỳ vết nhỏ nào.
Cô gái xinh đẹp tươi cười: “Thật không ngờ chiếc váy cỡ S này tôi mặc lên lại hợp như vậy. Váy của cô hình như là cỡ M đúng không ? To quá rồi. Làm người ta có cảm giác giống như chính cô vậy … … ra vẻ quá. ”
Cô gái vừa cười đúng thật chí mạng, khiến mọi người ở hội trường ai nấy trước mắt lại bừng sáng lên. Cái đẹp này, mang theo một sự xâm lược vô hình, đến cả các cô gái đứng đây cũng không nhịn được mà phải nhìn thêm một hai lầng.
“Cô là Bách Phú sao ?” Ỷ Lệ vẻ mặt hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy.” Bách Phú cười ngây thơ, “Thế nào, cô không nhận ra tôi nữa sao?”
Bách Phú !
Mấy người quen biết Bách Phú hoàn toàn ngây ra hết tại chỗ, nào Lăng Hạo, Ninh Tiêu, Tô Vi Tín, Dịch Đạo, Kỷ Nhan, thận chí cả Đặng Hân vẫn gặp mặt cô hàng ngày nữa.
Chỉ có Trương Dương đang đứng sau lưng Bách Phú, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ và hoang mang. Một Bách Phú hoàn toàn mới mẻ như thế này cố nhiên làm cho anh cảm thấy kinh diễm, song lại càng như có cảm giác bị thủy triều đánh úp vậy.
Không thể nào, làm sao mà chỉ trong một đêm có thể biến đổi nhiều đến thế chứ ! Những người khác vẫn đang ngẩn người ra.
“Cô đi chỉnh hình rồi đúng không ?” Ỷ Lệ không phục hỏi.
“Tôi đâu có như cô, toàn thân trên dưới đều giả như thế.” Bách Phú cười cười, gương mặt hướng ra phía Lăng Hạo, “Tôi ngày nào cũng đi làm, không tin cô cứ hỏi anh ta xem.”
Lập tức tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lại trên người Lăng Hạo, làm Lăng Hạo trước tiên ngẩn ra, sau đó vội vàng gật gật đầu, trong lòng không có nguyên nhân gì mà khẩn trương lên.
Lăng Hạo quay sang nhìn Bách Phú, lại nhìn nhìn Ỷ Lệ, thật thà nói : “Ỷ Lệ, Bách Phú mặc bộ váy này đúng là xinh đẹp hơn cô đấy.”
Ỷ Lệ nhìn ra chung quanh, thấy ánh mắt tất cả mọi người đều đang nhất trí đồng ý. Các cô gái ngày thường vẫn phải nhìn sắc mặt Ỷ Lệ, giờ thậm chí còn đang bắt đầu cười trộm khúc khích.
Đều trách Ỷ Lệ này ngày thường quá mức kiệu ngạo ương ngạnh, sớm đã phạm vào sự phẫn nộ trong lòng mọi người. Hiện giờ có cơ hội để làm cho cô ta mất mặt như vậy, dường như ai nấy trong lòng đều cảm thấy cực kỳ thống khoái.
Bộ dạng xem kịch vui của mọi người càng thêm chọc giận Ỷ Lệ được nuông chiều đến ngoa ngoắt, cô ta đem hết mọi tức giận đều trút lên đầu Bách Phú.
“Cô dám nói chuyện với tôi như thế à, cẩn thận tôi đuổi cô ra ngoài đấy !” Ỷ Lệ tức đến bại hoại hết người.
“Cô ấy là khách anh mời đến, không cho phép em vô lễ như thế !”
Ỷ Cương từ đằng sau bước ra. Anh ta hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe thấy tên Bách Phú, cùng với tiếng hò hét ầm ỹ của em gái mình. Mặc dù như vậy anh cũng biết nhất định là em gái mình lại đang làm khó cô gái tên Bách Phú kia.
Cô em này của anh, từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức, vô quy vô củ, hoành hành ngang ngược. Trước mặt nhiều người, còn vô lễ với khách thế này … …thực đúng là chẳng ra sao ! Ỷ Cương bất mãn nhíu lông mày lại thành một đường dài.
Ỷ Lệ vừa thấy Ỷ Cương tới, lập tức chỉ vào Bách Phú kêu lên: “Anh ! Em ghét cô gái này vô cùng, mau đuổi cô ta ra đi !”
“Im ngay !” Ỷ Cương tức giận : “Qua cửa là khách, em làm sao có thể như thế với khách chứ ! Đừng có náo loạn lên nữa ! Bằng không thì về nhà đi, không cho phép ra đây ! ”
Ỷ Lệ hiển nhiên chưa bao giờ phải chịu qua ủy khuất thấy anh trai xưa nay yêu thương mình như vậy giờ cũng đứng về phía Bách Phú, uất ức cắn môi chạy ra ngoài.
Lần này Ỷ Cương không như những lần trước chạy theo em gái để an ủi, mà không ngừng xin lỗi quan khách.
Khi anh ta quay đầu nhìn đến Bách Phú, rõ ràng đã sửng sốt một chút, sau đó hỏi dò: “Bách Phú ?”
Bách Phú mỉm cười gật gật đầu, khiến trong mắt Ỷ Cương hiện lên một tia kinh diễm.
Ỷ Cương vừa mới bước về phía trước một bước, Trương Dương đã nhanh chóng kéo lấy tay Bách Phú lạnh lùng nói : “Cô ấy đã có bạn nhảy rồi !”
“Oh, vậy sao.” Ỷ Cương khách khí cười cười : “Bách Phú tiểu thư, chơi vui vẻ nhé.” Sau đó, thất vọng lại nhìn Bách Phú thêm một cái, xoay người đi tiếp đón quan khách.
“Oa, Bách Phú, cậu đẹp quá! Ngay cả tớ cũng thiếu chút nữa không nhận ra được đấy ! “
Đặng Hân vừa kêu lên, vừa lôi kéo Ninh Tiêu bên cạnh. Song, Ninh Tiêu lại không hề nhúc nhích. Đặng Hân nghi hoặc nhìn về Ninh Tiêu, bắt gặp ánh mắt đang nhìn chăm chú vào Bách Phú của Ninh Tiêu, nhìn đến không chớp mắt. Trái tim Đặng Hân lập tức rơi xuống đáy vực, bởi vì, cô đã nhìn thấy sự động tâm trong ánh mắt của Ninh Tiêu.
Bách Phú lại không có phát ra sự mất mác này của Đặng Hân, ngược lại giật mình nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhan với Dịch Đạo.
Đối diện với cái nhìn trách móc còn hơn cả Lăng Hạo của Bách Phú, Dịch Đạo thực sự không thể trụ được, đành kéo tay Kỷ Nhan xoay người rời đi.
Ánh mắt của Kỷ Nhan vẫn bi thương nhìn chăm chú vào Lăng Hạo, không cần Lăng Hạo mở miệng, cô cũng đã cảm giác được, trái tim của anh với cô đã càng ngày càng xa nhau. Kỷ Nhan trong lòng không ngừng cười khổ. Từng, cô còn cho rằng, khi so sánh tướng mạo mình với Bách Phú, ít nhất còn có ưu thế dung mạo. Song hôm nay nhìn thấy Bách Phú đã hoàn toàn thay hình đổi dáng, cô mới biết được, giờ đến cả điểm ưu thế này mình cũng đã mất đi.
Lúc này Kỷ Nhan như một con búp bê gỗ mất hồn, tùy ý để Dịch Đạo kéo mình sang một bên.
Lăng Hạo nhìn thoáng qua bàn tay Trương Dương đang nắm lấy tay của Bách Phú, cũng thản nhiên mỉm cười một chút, rồi rời đi.
Bách Phú không khách khí thoát khỏi bàn tay Trương Dương, quay sang Ninh Tiêu hỏi: “Thương nhân của tiệm đồ cổ kia đã đến chưa ?”
Ninh Tiêu thấy Bách Phú đột ngột quay sang phía mình, không khỏi đỏ mặt lên, lập tức trả lời: “Ừm… …vẫn chưa đến. “
“Hả ?” Bách Phú có chút thất vọng.
Lần này đến Party, đúng là để chọc tức cô Ỷ Lệ kia rất quan trọng, nhưng, bản thân cô vẫn rất muốn được gặp thương nhân của tiệm đồ cổ thần bí kia. Bởi vì, trực giác nói với cô rằng, chuyện được ghi lên cuộn da người kia, nhất định là có quan hệ với cô.
“Đặng Hân cậu làm sao vậy?” Bách Phú bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Đặng Hân không tốt, có chút lo lắng hỏi han.
“Hả , tớ không sao.” Đặng Hân cũng cảm giác được chính mình thất thố, vội vàng cười nói.
Nhìn sắc mặt Đặng Hân có chút kỳ lạ, Ninh Tiêu cũng quan tâm hỏi han: “Có phải là đói bụng không, chúng ta đi ăn mấy thứ đi.” Sau đó lại chuyển hướng về phía Bách Phú, “Đi thôi, cùng đi.”
“Không cần đâu. ” Bách Phú vội vàng giữ chặt Trương Dương đang muốn đi theo, đây là một cơ hội tốt, không thể đi theo làm bóng đèn được , “Chúng tôi không đói bụng, sang bên kia xem một chút đã nhé .”
Nói xong, Bách Phú liền lôi kéo Trương Dương đi khỏi.
Party lần này đối với Bách Phú mà nói, giống như cảnh trong mơ vậy. Từng đoàn từng đoàn nam nhân hướng về phía cô đi tới, tự giới thiệu. Tuy rằng cuối cùng đều bị sắc mặt sắt đá của Trương Dương dọa chạy mất, song dù có như vậy, người trước giờ chưa từng được nhìn chăm chú như thế này khiến cho Bách Phú cũng tương đối mãn nguyện .
Mà khiến Bách Phú không ngờ được, là các cô gái ở Party này không những không khinh thường, thậm chí còn rất hoan nghênh cô. Các cô gái chủ động tiến đến bắt chuyện với cô, nhiệt tình khen ngợi trang phục và diện mạo Bách Phú, rồi còn nói sang cả chuyện chăm sóc làm đẹp có sức hút nhất giữa các cô gái nữa.
Bách Phú ngày hôm nay, không nghi ngờ gì, chính là ngôi sao sáng nhất trong Party
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.