Chương 110: Quyển 4 - Chương 109: Bí Hiểm ( ba )
Kiya.s
03/01/2017
Nói ra cũng kỳ quái, suốt một đêm nằm trên sofa nhà Bách Phú, Tô Vi Tín lại không hề nằm mơ thấy cơn ác mộng nào. Ông ra từ lúc nằm lên sofa, ngủ thẳng một mạch cho đến khi mặt trời lên cao.
Vẫn là Bách Phú thấy Tô Vi Tín quả thực có chút đáng thương, còn cố ý dặn dò Thợ săn ở bên cạnh xem chừng, đừng làm ông ta tỉnh giấc, còn mình với Anh Đào đến khách sạn làm việc trước.
Chẳng dễ gì chờ được Tô Vi Tín tỉnh lại, Thợ săn sớm đã mất hết kiên nhẫn không ngừng thúc giục ông ta mau lên một chút.
Sau khi hai người họ đã tới khách sạn, liền bị Bách Phú thần thần bí bí kéo sang một bên.
Hóa ra, trong lúc hai người họ còn chưa tới, Bách Phú đã len lén nghe ngóng được một vài chuyện, còn tự mình đi chứng thực nữa.
*
Sự tình là như vậy.
Sáng sớm khi đến khách sạn, Bách Phú đã vội chạy đến bộ phận phòng khách của Diêu Diệp, muốn thử xem trước xem Diêu Diệp có điểm nào bất thường hay không.
Ai ngờ Bách Phú vừa mới hỏi đến Diêu Diệp, thì đã có một nữ phục vụ tên là Tiểu Lương gọi cô sang một bên, thì thầm nói chuyện với Bách Phú. Sau khi nghe xong, Bách Phú cuối cùng đã hiểu những nhân viên phục vụ đó vì sao lại sợ hãi khi nhắc đến Diêu Diệp.
Cũng chính vào lúc này, Diêu Diệp đến.
Quả Nhiên, Tiểu Lương nói không sai, từ xa xa, ít nhất phải xa hơn mười mấy mét, mà Bách Phú đã ngửi thấy một mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn, giống như có thứ gì đó đang thối rữa vậy.
Bản thân Diêu Diệp dường như lại chẳng hề cảm giác thấy bất cứ điều gì, vẻ mặt ngây ngô đẩy chiếc xe đẩy nhỏ về phía trước. Không biết có phải thời gian gần đây tinh thần cô ta không được tốt hay không, mà làn da vốn dĩ trắng ngần nay lại hiện ra một màu xám xanh kỳ dị, trên mặt và cánh tay cũng xuất hiện không ít những vết lấm tấm nhợt nhạt.
Đột nhiên, chiếc xe đẩy nhỏ hình như bị thứ gì đó mắc vào, làm thế nào bánh xe cũng không quay nữa. Diêu Diệp nhíu nhíu mày, dứt khoát đem chiếc xe đẩy nhỏ đó nhấc hẳn lên, giống như chiếc xe đẩy nhỏ này có trọng lượng chỉ bằng một chiếc xe đồ chơi vậy.
Điều này khiến Bách Phú nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, không nói được tiếng nào chỉ có thể dùng ánh mắt để trao đổi với Tiểu Lương. Tiểu Lương cũng nhanh chóng dùng ánh mắt vừa bất lực vừa sợ hãi nhìn sang Bách Phú, xem ra chuyện này không phải lần đầu mới phát sinh ! Hai người họ chỉ đành nén hơi thở lại, như sợ sẽ bị Diêu Diệp phát hiện.
Song đang lúc hai người họ đang tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, Diêu Diệp đã tới.
Diêu Diệp nhìn thẳng vào Bách Phú, sau đó bước đến bên cô, giống như mấy chú cún ngửi mùi trên người Bách Phú. Cái thứ mùi hôi thối như thứ gì đó đang thối rữa trên người Diêu Diệp nồng nặc đến nỗi suýt nữa khiến Bách Phú nôn cả ra, nhưng cô vẫn sống chết cố nhịn xuống, chỉ sợ sẽ chọc giận đến Diêu Diệp.
“Cô và anh ấy đã ở cùng một chỗ sao ?” Diêu Diệp vẻ mặt không chút thay đổi dùng thanh âm lạnh lẽo nói.
“Cái gì?”
Bách Phú nhất thời không phản ứng lại được, hoàn toàn không hiểu Diêu Diệp đang nói đến ai. Nhưng Diêu Diệp trước mắt lúc này dường như đang càng lúc càng phẫn nộ hơn, làn da xanh xám kia hình như lại đen hơn một chút, đôi mắt trắng kia đột ngột biến thành đỏ ngầu.
“Đúng rồi, Bách Phú, cô không phải nói muốn tìm giám đốc Hoàng sao , chúng ta mau đi thôi.” Tiểu Lương cũng bị dọa cho sợ chết khiếp như Bách Phú bịa đại một lý do, rồi kéo Bách Phú chạy mất.
*
Bách Phú bị dọa đến không ít quay trở lại văn phòng vẫn còn thở hổn hến, mãi nửa ngày mà trong lòng vẫn không bình tĩnh lại được. Thực không ngờ Diêu Diệp ngày trước uy phong bát diệm, rực rỡ chiếu sáng người ta giờ lại biến thành thứ khiến người khác nhìn vào phát run như thế này.
May mà Thợ săn với Tô Vi Tín không bao lâu sau đã tới, nếu không Bách Phú không biết sẽ còn sợ hãi đến lúc nào.
Nghe xong Bách Phú kể, hiện giờ Thợ săn càng thêm xác định Diêu Diệp này đã không còn là người nữa.
“Đi thôi .” Thợ săn xoay người định đi ra ngoài, song lại bị Bách Phú cản lại.
“Anh muốn đi đâu ?” Bách Phú hỏi.
“Đi thu nữ quỷ !” Thợ săn có chút bực mình nhìn Bách Phú không hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề ngốc nghếch như thế ?
“Hiện giờ không thể đi được ! Cô ta hiện đang ở trong khách sạn, anh mà ở đây thu cô ta, nhất định sẽ dọa đến không ít khách hàng !” Bách Phú cau mày nói một tràng.
Thợ săn thở dài một hơi , “Vậy hiện giờ phải làm thế nào?”
Bách Phú nhìn Tô Vi Tín một cái : “Trước tiên để Tô tổng dụ Diêu Diệp ra, sau đó hẵng thu cô ta !”
Lúc này mọi ánh mắt đều tập trung trên người Tô Vi Tín, mặc dù ông ta trong lòng có không đồng ý đến một trăm lần, nhưng vẫn phải cố mà đáp ứng, dù sao chuyện này mà còn không nhanh giải quyết, e là bản thân ông ta đến cái mạng cũng chẳng thể giữ được.
Ba người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định để Tô Vi Tín ra mặt, vào buổi tối sẽ hẹn Diêu Diệp ra ngoại ô. Nơi đó ít người, không dễ bị phát hiện.
Phương án đã được định, Tô Vi Tín trong lòng cũng thoải mái hơn được phần nào.
Thợ săn được Tô Vi Tín bố trí tới một căn phòng tốt nhất trong khách sạn để nghỉ ngơi, lại còn tặng thêm một bữa ăn vô cùng phong phú, khiến anh ta thập phần thỏa mãn.
Đợi chờ suốt cả ngày, rốt cuộc cũng đến giờ tan tầm. Bách Phú và Thợ săn vội vàng ăn mấy miếng cơm, sau đó đến điểm hẹn trước, để chuẩn bị mọi việc.
Còn Tô Vi Tín phải gánh lấy phần nguy hiểm nhất, dùng xe để đưa Diêu Diệp tới nơi đó. Trên đường đi, Tô Vi Tín cứ liên tục lo lắng bất an, một là do cái thứ mùi tanh tưởi trên người Diêu Diệp, ngoài ra còn một lý do khác nữa là vì cô ta cứ bám dính lên người ông ta hít hà không chịu rời.
Tô Vi Tín bất đắc dĩ đành phải mở cửa kính xe tới mức lớn nhất, đến cửa sổ phía nóc xe cũng được mở ra, nhưng vẫn không tránh được việc ngửi thấy cỗ hương vị khiến người khác khó chịu vô cùng này. Diêu Diệp vừa ngửi ngửi ông ta, vừa dùng ánh mắt dò xét để chăm chăm nhìn. Tô Vi Tín cả kinh đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể lái xe với tốc độ nhanh nhất, mong cho mau mau đến được điểm hẹn.
Cuối cùng cũng tới nơi, nhìn thấy bóng dáng của Bách Phú và Thợ săn, Tô Vi Tín mới yên tâm được.
Ông ta vừa xuống xe đã lập tức chạy như điên về phía hai người kia, không ngừng xoay người nôn khan. Cỗ hương vị kia thật không ai có thể chịu được, cũng khó mà trách ông ta.
Diêu Diệp vừa thấy vậy, cũng lập tức đuổi theo về hướng đó, hung dữ ở bên này đôi co với Thợ săn.
Thợ săn nhìn thấy Diêu Diệp, nhẹ nhàng lắc đầu nói : “Cô nên đi đi. Cô đã không còn thuộc về thế giới này nữa rồi, vẫn là nên sớm một chút đi đầu thai đi.”
Diêu Diệp điên cuồng giận dữ hét : “Không ! Tôi không đi ! Tôi còn muốn sinh con mình ra, cùng với người đàn ông mà tôi yêu nhất cùng nhau nuôi dạy nó !”
Nói xong, một luồng gió âm lãnh quái dị quét tới, khiến cho Tô Vi Tín lạnh đến phát run rẩy.
Thợ săn với Bách Phú thật ra lại chẳng cảm thấy gì hết, cũng do Thợ săn thì có pháp lực, còn Bách Phú vốn dĩ chính là một “quái nhân”.
“Con cô đã không còn nữa rồi.” Thợ săn có chút thương hại nói.
“Ngươi nói bậy !” Diêu Diệp vừa hò hét, vừa đem luồng gió xoáy kia mạnh mẽ đánh về phía Thợ săn.
Thợ săn không chút hoang mang, hai tay tạo thành hình chữ thập , mắt phóng ra kim quang, nhẹ nhàng cản luồng gió đó đánh trở về.
“Nếu không tin thì tự cô nhìn đi !”
Sau khi hét lớn một tiếng, Thợ săn dùng bàn tay bổ ra một ánh sáng, trực tiếp cắt rách chiếc áo trên của Diêu Diệp.
“A!”
Vừa thấy cái bụng của Diêu Diệp, Bách Phú sợ hãi tới mức bật ra thành tiếng kêu.
Hóa ra, bụng của Diêu Diệp sớm đã bị người ta mổ banh ra rồi.
Da bụng của cô ta hiện giờ giống như một cái miệng đang mở lớn, rách to vô cùng, mãi cho đến tận phía xương sườn phía dưới, bên trong thậm chí còn có thể nhìn thấy máu đã bị biến thành màu đen cùng với nội tạng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Vi Tín vừa mới nôn xong kia giờ lại không nhịn được mà lần nữa xoay người nôn mửa.
Diêu Diệp cúi đầu nhìn bụng mình, lập tức nét mặt hung ác dần trở nên mờ mịt rồi bất lực.
Cô ta nhìn Tô Vi Tín đang không ngừng nôn mửa, âm u hỏi : “Con của em không còn nữa rồi, Vi Tín, anh còn đồng ý cùng với em không ?”
Vẫn là Bách Phú thấy Tô Vi Tín quả thực có chút đáng thương, còn cố ý dặn dò Thợ săn ở bên cạnh xem chừng, đừng làm ông ta tỉnh giấc, còn mình với Anh Đào đến khách sạn làm việc trước.
Chẳng dễ gì chờ được Tô Vi Tín tỉnh lại, Thợ săn sớm đã mất hết kiên nhẫn không ngừng thúc giục ông ta mau lên một chút.
Sau khi hai người họ đã tới khách sạn, liền bị Bách Phú thần thần bí bí kéo sang một bên.
Hóa ra, trong lúc hai người họ còn chưa tới, Bách Phú đã len lén nghe ngóng được một vài chuyện, còn tự mình đi chứng thực nữa.
*
Sự tình là như vậy.
Sáng sớm khi đến khách sạn, Bách Phú đã vội chạy đến bộ phận phòng khách của Diêu Diệp, muốn thử xem trước xem Diêu Diệp có điểm nào bất thường hay không.
Ai ngờ Bách Phú vừa mới hỏi đến Diêu Diệp, thì đã có một nữ phục vụ tên là Tiểu Lương gọi cô sang một bên, thì thầm nói chuyện với Bách Phú. Sau khi nghe xong, Bách Phú cuối cùng đã hiểu những nhân viên phục vụ đó vì sao lại sợ hãi khi nhắc đến Diêu Diệp.
Cũng chính vào lúc này, Diêu Diệp đến.
Quả Nhiên, Tiểu Lương nói không sai, từ xa xa, ít nhất phải xa hơn mười mấy mét, mà Bách Phú đã ngửi thấy một mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn, giống như có thứ gì đó đang thối rữa vậy.
Bản thân Diêu Diệp dường như lại chẳng hề cảm giác thấy bất cứ điều gì, vẻ mặt ngây ngô đẩy chiếc xe đẩy nhỏ về phía trước. Không biết có phải thời gian gần đây tinh thần cô ta không được tốt hay không, mà làn da vốn dĩ trắng ngần nay lại hiện ra một màu xám xanh kỳ dị, trên mặt và cánh tay cũng xuất hiện không ít những vết lấm tấm nhợt nhạt.
Đột nhiên, chiếc xe đẩy nhỏ hình như bị thứ gì đó mắc vào, làm thế nào bánh xe cũng không quay nữa. Diêu Diệp nhíu nhíu mày, dứt khoát đem chiếc xe đẩy nhỏ đó nhấc hẳn lên, giống như chiếc xe đẩy nhỏ này có trọng lượng chỉ bằng một chiếc xe đồ chơi vậy.
Điều này khiến Bách Phú nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, không nói được tiếng nào chỉ có thể dùng ánh mắt để trao đổi với Tiểu Lương. Tiểu Lương cũng nhanh chóng dùng ánh mắt vừa bất lực vừa sợ hãi nhìn sang Bách Phú, xem ra chuyện này không phải lần đầu mới phát sinh ! Hai người họ chỉ đành nén hơi thở lại, như sợ sẽ bị Diêu Diệp phát hiện.
Song đang lúc hai người họ đang tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, Diêu Diệp đã tới.
Diêu Diệp nhìn thẳng vào Bách Phú, sau đó bước đến bên cô, giống như mấy chú cún ngửi mùi trên người Bách Phú. Cái thứ mùi hôi thối như thứ gì đó đang thối rữa trên người Diêu Diệp nồng nặc đến nỗi suýt nữa khiến Bách Phú nôn cả ra, nhưng cô vẫn sống chết cố nhịn xuống, chỉ sợ sẽ chọc giận đến Diêu Diệp.
“Cô và anh ấy đã ở cùng một chỗ sao ?” Diêu Diệp vẻ mặt không chút thay đổi dùng thanh âm lạnh lẽo nói.
“Cái gì?”
Bách Phú nhất thời không phản ứng lại được, hoàn toàn không hiểu Diêu Diệp đang nói đến ai. Nhưng Diêu Diệp trước mắt lúc này dường như đang càng lúc càng phẫn nộ hơn, làn da xanh xám kia hình như lại đen hơn một chút, đôi mắt trắng kia đột ngột biến thành đỏ ngầu.
“Đúng rồi, Bách Phú, cô không phải nói muốn tìm giám đốc Hoàng sao , chúng ta mau đi thôi.” Tiểu Lương cũng bị dọa cho sợ chết khiếp như Bách Phú bịa đại một lý do, rồi kéo Bách Phú chạy mất.
*
Bách Phú bị dọa đến không ít quay trở lại văn phòng vẫn còn thở hổn hến, mãi nửa ngày mà trong lòng vẫn không bình tĩnh lại được. Thực không ngờ Diêu Diệp ngày trước uy phong bát diệm, rực rỡ chiếu sáng người ta giờ lại biến thành thứ khiến người khác nhìn vào phát run như thế này.
May mà Thợ săn với Tô Vi Tín không bao lâu sau đã tới, nếu không Bách Phú không biết sẽ còn sợ hãi đến lúc nào.
Nghe xong Bách Phú kể, hiện giờ Thợ săn càng thêm xác định Diêu Diệp này đã không còn là người nữa.
“Đi thôi .” Thợ săn xoay người định đi ra ngoài, song lại bị Bách Phú cản lại.
“Anh muốn đi đâu ?” Bách Phú hỏi.
“Đi thu nữ quỷ !” Thợ săn có chút bực mình nhìn Bách Phú không hiểu vì sao cô lại hỏi vấn đề ngốc nghếch như thế ?
“Hiện giờ không thể đi được ! Cô ta hiện đang ở trong khách sạn, anh mà ở đây thu cô ta, nhất định sẽ dọa đến không ít khách hàng !” Bách Phú cau mày nói một tràng.
Thợ săn thở dài một hơi , “Vậy hiện giờ phải làm thế nào?”
Bách Phú nhìn Tô Vi Tín một cái : “Trước tiên để Tô tổng dụ Diêu Diệp ra, sau đó hẵng thu cô ta !”
Lúc này mọi ánh mắt đều tập trung trên người Tô Vi Tín, mặc dù ông ta trong lòng có không đồng ý đến một trăm lần, nhưng vẫn phải cố mà đáp ứng, dù sao chuyện này mà còn không nhanh giải quyết, e là bản thân ông ta đến cái mạng cũng chẳng thể giữ được.
Ba người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định để Tô Vi Tín ra mặt, vào buổi tối sẽ hẹn Diêu Diệp ra ngoại ô. Nơi đó ít người, không dễ bị phát hiện.
Phương án đã được định, Tô Vi Tín trong lòng cũng thoải mái hơn được phần nào.
Thợ săn được Tô Vi Tín bố trí tới một căn phòng tốt nhất trong khách sạn để nghỉ ngơi, lại còn tặng thêm một bữa ăn vô cùng phong phú, khiến anh ta thập phần thỏa mãn.
Đợi chờ suốt cả ngày, rốt cuộc cũng đến giờ tan tầm. Bách Phú và Thợ săn vội vàng ăn mấy miếng cơm, sau đó đến điểm hẹn trước, để chuẩn bị mọi việc.
Còn Tô Vi Tín phải gánh lấy phần nguy hiểm nhất, dùng xe để đưa Diêu Diệp tới nơi đó. Trên đường đi, Tô Vi Tín cứ liên tục lo lắng bất an, một là do cái thứ mùi tanh tưởi trên người Diêu Diệp, ngoài ra còn một lý do khác nữa là vì cô ta cứ bám dính lên người ông ta hít hà không chịu rời.
Tô Vi Tín bất đắc dĩ đành phải mở cửa kính xe tới mức lớn nhất, đến cửa sổ phía nóc xe cũng được mở ra, nhưng vẫn không tránh được việc ngửi thấy cỗ hương vị khiến người khác khó chịu vô cùng này. Diêu Diệp vừa ngửi ngửi ông ta, vừa dùng ánh mắt dò xét để chăm chăm nhìn. Tô Vi Tín cả kinh đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể lái xe với tốc độ nhanh nhất, mong cho mau mau đến được điểm hẹn.
Cuối cùng cũng tới nơi, nhìn thấy bóng dáng của Bách Phú và Thợ săn, Tô Vi Tín mới yên tâm được.
Ông ta vừa xuống xe đã lập tức chạy như điên về phía hai người kia, không ngừng xoay người nôn khan. Cỗ hương vị kia thật không ai có thể chịu được, cũng khó mà trách ông ta.
Diêu Diệp vừa thấy vậy, cũng lập tức đuổi theo về hướng đó, hung dữ ở bên này đôi co với Thợ săn.
Thợ săn nhìn thấy Diêu Diệp, nhẹ nhàng lắc đầu nói : “Cô nên đi đi. Cô đã không còn thuộc về thế giới này nữa rồi, vẫn là nên sớm một chút đi đầu thai đi.”
Diêu Diệp điên cuồng giận dữ hét : “Không ! Tôi không đi ! Tôi còn muốn sinh con mình ra, cùng với người đàn ông mà tôi yêu nhất cùng nhau nuôi dạy nó !”
Nói xong, một luồng gió âm lãnh quái dị quét tới, khiến cho Tô Vi Tín lạnh đến phát run rẩy.
Thợ săn với Bách Phú thật ra lại chẳng cảm thấy gì hết, cũng do Thợ săn thì có pháp lực, còn Bách Phú vốn dĩ chính là một “quái nhân”.
“Con cô đã không còn nữa rồi.” Thợ săn có chút thương hại nói.
“Ngươi nói bậy !” Diêu Diệp vừa hò hét, vừa đem luồng gió xoáy kia mạnh mẽ đánh về phía Thợ săn.
Thợ săn không chút hoang mang, hai tay tạo thành hình chữ thập , mắt phóng ra kim quang, nhẹ nhàng cản luồng gió đó đánh trở về.
“Nếu không tin thì tự cô nhìn đi !”
Sau khi hét lớn một tiếng, Thợ săn dùng bàn tay bổ ra một ánh sáng, trực tiếp cắt rách chiếc áo trên của Diêu Diệp.
“A!”
Vừa thấy cái bụng của Diêu Diệp, Bách Phú sợ hãi tới mức bật ra thành tiếng kêu.
Hóa ra, bụng của Diêu Diệp sớm đã bị người ta mổ banh ra rồi.
Da bụng của cô ta hiện giờ giống như một cái miệng đang mở lớn, rách to vô cùng, mãi cho đến tận phía xương sườn phía dưới, bên trong thậm chí còn có thể nhìn thấy máu đã bị biến thành màu đen cùng với nội tạng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Vi Tín vừa mới nôn xong kia giờ lại không nhịn được mà lần nữa xoay người nôn mửa.
Diêu Diệp cúi đầu nhìn bụng mình, lập tức nét mặt hung ác dần trở nên mờ mịt rồi bất lực.
Cô ta nhìn Tô Vi Tín đang không ngừng nôn mửa, âm u hỏi : “Con của em không còn nữa rồi, Vi Tín, anh còn đồng ý cùng với em không ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.