Chương 114: Quyển 4 - Chương 113: Bách Phú Mất Tích ( hai )
Kiya.s
03/01/2017
Đang lúc mấy người họ vò đầu suy nghĩ, lại có một người khác đến, không phải ai khác, mà là Mậu Ly. Anh ta vẫn như trước đây lạnh lùng như nước, căn bản không hề nhìn thấy sự thoải mái như khi ở bên Bách Phú.
“Các người đừng tìm nữa, không tìm được đâu. Tới lúc, Bách Phú sẽ tự nhiên trở về.”
“Chờ, phải chờ tới khi nào chứ !” Trương Dương là người đầu tiên kêu lên, nam nhân trước mắt tuấn mỹ đến mức khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, lại còn hoài nghi người đàn ông trước mắt mình đây liệu có phải thực sự là nam nhân nữa hay không, nào là răng trắng môi hồng, rõ ràng chính là bộ dạng của một cô gái.
“Đến lúc đó Bách Phú … …nếu có chuyện gì, chúng tôi tìm thấy cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì nữa !”
“Bách Phú sẽ không có chuyện gì.” Mậu Ly vẫn gương mặt không chút biểu tình chậm rãi nói : “Bởi vì … …tôi không cho phép.”
Nghe thấy câu nói này, Lăng Hạo và Trương Dương cùng đồng thời nhướn cao mày, thầm ý thức được người đàn ông nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối này, tuyệt đối không hề đơn giản như thoạt nhìn.
Không biết là vì sao, mặc dù không quen biết, nhưng lời nói của Mậu Ly vẫn làm cho bốn người họ an tâm hẳn. Mặc dù Lăng Hạo và Trương Dương đều chẳng hề thích thú gì anh chàng tên Mậu Ly này, nhưng lại chẳng hề nghi ngờ gì lời nói của anh ta, như thể trên người anh ta có một loại sức lực nào đó, khiến cho người ta không thể không tin tưởng, không thể không phục tùng.
Vì vậy, mấy người họ nghe theo lời Mậu Ly, không tìm kiếm Bách Phú nữa, mang theo Thợ săn đang bị thương quan về nhà. Còn Mậu Ly, không hề đi cùng họ, mà lập tức một mình rời đi.
Mậu Ly không hề lái xe đến, mọi người đều nhìn thấy cả, vậy mà khi mấy người họ đến trước cửa nhà, đã thấy Mậu Ly sớm đang đứng chờ.
Ai nấy đều kinh ngạc vô cùng, nhưng lại cố gắng không để lộ ra ngoài mặt.
Nhất là Trương Dương, anh ta càng không muốn để cho Mậu Ly nhìn thấy sự kinh ngạc và chút khâm phục của mình, cố ý làm bộ dạng khinh thường nhất có thể. Chỉ có điều, Mậu Ly dù chỉ một chút cũng không hề để ý tới anh ta.
Trương Dương và Lăng Hạo hai người hợp lực đem Thợ săn đưa tới chỗ tầng hầm anh ta ở, Mậu Ly cũng đi theo mấy người họ đến bên giường của Thợ săn. Mậu Ly nắm lấy cổ tay Thợ săn, bắt mạch cho anh ta. Sau đó chậm rãi nói : “Anh ta không sao. Chỉ là dùng pháp lực quá độ, tạo thành việc cơ thể bị suy yếu, lại thêm bị trúng một đòn của Sở Phương, nên huyết khí ức trệ, mới gây nên hôn mê như thế này.”
Nói xong, Mậu Ly đem bàn tay đặt lên đỉnh đầu thợ săn, trong giây lát, đã có những đạo ánh sáng sắc đen bắt đầu khởi động, bao lấy thân thể của Thợ săn. Rất nhanh, gương mặt trắng bệch của anh ta cũng dần biến thành đỏ ửng, hơi thở cũng dồn dập lên, sau mấy cái run rẩy kịch liệt cuối cùng cũng dần dần yên ổn trở lại.
Qua một hồi, Thợ săn đã mở được mắt, dù mới chỉ mở mắt nhưng đã vội vã nói ngay : “Mau, mau cứu, Bách Bách Phú … …” sau đó lại lập tức rơi vào hôn mê.
*
An bài xong xuôi cho Thợ săn, Lăng Hạo cùng Trương Dương bắt đầu muốn tìm hiểu kỹ về con người Mậu Ly, Anh Đào vẫn luôn chờ đợi muốn nhanh chóng biết được tin tức của chị họ Bách Phú, chỉ có Tô Vi Tín là rời đi, trở về nhà mình. Cũng không ai muốn cho ông ta ở lại, Anh Đào lại càng không.
“Anh rốt cuộc là ai ? Sao anh lại biết chuyện của Sở Phương ? Anh rốt cuộc đã biết được bao nhiêu chuyện ?” Lăng Hạo mở lời hỏi, những hoài nghi trong lòng anh ta quả thực quá nhiều, đối với người đàn ông tuấn mỹ còn hơn cả nữ giới trước mắt này, thực sự khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng cũng vô cùng tò mò.
Mậu Ly khóe miệng hơi hơi nhếch lên, miễn cưỡng có thể gọi là ‘cười’, song ngoài điều đó ra, anh ta không có bất cứ phản ứng nào khác, căn bản không hề có ý định trả lời câu hỏi của Lăng Hạo.
Trương Dương lại một lần nữa phát hỏa, anh ta phẫn nộ hét lớn : “Anh nói nhanh lên có được không, vừa rồi chúng tôi tìm Bách Phú, là anh ngăn cản; hiện giờ chúng tôi hỏi chuyện anh, anh lại không trả lời, rốt cuộc muốn làm gì thế hả !!!”
Mậu Ly nhẹ nhàng liếc Trương Dương một cái, vẫn là bộ dạng không một tiếng động, lười nhác vô cùng.
Lần này, Lăng Hạo với Trương Dương đều phát hỏa, hai người họ còn muốn đem tên này trói lại hung hăng đánh cho một trận, nghiêm hình bức cung mới thỏa. Song, còn chưa đợi bọn họ động thủ, Mậu Ly rất nhanh đã tùy ý liếc mắt qua hai người họ một cái.
Tức khắc, hai người họ phát hiện bản thân có điểm không thích hợp — họ không động đậy được nữa ! Đến cả nói chuyện cũng đã không thể.
Mậu Ly nhẹ nhàng nở một nụ cười, tuấn mỹ không gì sánh được, nhưng cũng vô cùng tà khí.
Đến cả Anh Đào vốn luôn mê luyến Lăng Hạo nhìn vậy cũng không thể nhịn được mà động lòng, ngay cả Lăng Hạo và Trương Dương cũng không thể không nhìn anh ta, mặc dù trong lòng vẫn cứ mắng mỏ : Đường đường một đại nam nhân, cười đẹp đẽ như thế để làm cái gì chứ ?
“Các người tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, với người khác vẫn nên lịch sự chút thì tốt hơn.” Mậu Ly cuối cùng cũng đã mở miệng, nhưng lại càng khiến cho Lăng Hạo với Trương Dương phát hỏa lớn hơn.
Đến lúc này, Anh Đào mới phát hiện hai người họ có chỗ không ổn, nhìn hai người họ hiện giờ gương mặt đỏ ửng hết cả lên, cô khẩn cầu nhìn về phía Mậu Ly, muốn lên tiếng van xin, để Mậu Ly thả họ ra. Nhưng lời sắp đến bên miệng, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Trương Dương với Lăng Hạo đánh bại, dù sao điều này cũng quan hệ đến lòng tự tôn của đàn ông. Anh Đào chỉ có thể đáng thương nhìn Mậu Ly, song chẳng thể nói được lời nào.
“Các người là bạn của Bách Phú, tôi sẽ không làm khó dễ mấy người, đợi sau khi thái dương lên, hai người sẽ không sao nữa. Bỏ qua cho hai người không phải vì tôi sợ, chỉ là vì nếu hai người có chuyện, Bách Phú nhất định sẽ không tha thứ cho tôi mà thôi.” Nói xong, Mậu Ly rời khỏi phòng, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.
Hai người còn lại vừa tức vừa thẹn đành bất đắc dĩ đứng im tại chỗ, Anh Đào ở bên cạnh với họ, muốn giúp đặt họ lên giường, nhưng sức lực không đủ. Cho nên chỉ có thể ngồi bên cạnh, ngây ngốc nhìn gương mặt vừa tự trách vừa bi thương của Lăng Hạo.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời theo cửa lớn chiếu vào. Ngay lúc ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Trương Dương đứng gần cửa nhất đã có thể động đậy.
Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, xoay xoay bả vai nhức mỏi cả đêm, lần đầu mới biết được hóa ra có thể cử động lại là điều hạnh phúc đến vậy.
Chỉ là sau đó thấy Anh Đào kinh hô lên khiến Trương Dương không thể lý giải, hóa ra, Lăng Hạo vẫn chưa cử động được.
Lần này đúng là Trương Dương và Anh Đào không biết phải làm sao nữa.
Trương Dương nghĩ đến nát cả óc : Có lý do gì mà anh ta không sao rồi, Lăng Hạo lại vẫn không thể cử động ? Lẽ nào cái tên Mậu Ly kia cảm thấy Lăng Hạo nhìn không thuận mắt, cho nên mới để anh ta phải chịu đựng lâu hơn chăng ?
Lăng Hạo không thể nhúc nhích dùng gương mặt mỏi mệt nhìn Trương Dương, liên tục đảo tròn con mắt, giống như đang ám hiệu gì đó vậy. Trương Dương thuận theo ánh nhìn của anh ta đến nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong đó.
Hóa ra điều Lăng Hạo đang không ngừng ám hiệu với Trương Dương là : ánh mặt trời.
Trương Dương dùng thân thể đau nhức cố sức dịch chuyển Lăng Hạo ra nơi có ánh nắng, kết quả vừa mới đụng vào nơi có ánh nắng, Lăng Hạo đã có thể cử động được.
Sau đó, hai con sâu đáng thương cả một đêm bất động quá mỏi mệt lập tức lăn ra sofa ngủ say như chết.
Anh Đào ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Hạo, mãn nguyện cười cười, đem chiếc chăn được làm ấm phủ lên trên người hai bọn họ.
*
Mãi cho đến sáu giờ chiều, Lăng Hạo với Trương Dương mới tỉnh dậy, hơn nữa vừa tỉnh lại đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng. Hai người mang hai cái bụng đói không chịu thua kém nhau lập tức nghe thấy tiếng biểu tình trong bụng, đến cả Thợ săn đang hôn mê giờ cũng mở được mắt.
“Các anh tỉnh rồi sao ?” Anh Đào cười ngọt ngào, bưng đồ ăn lên.
“Cô nấu à ?” Trương Dương có chút ngượng ngạo hỏi, bình thường anh ta cứ đôi lúc lại cười nhạo cô tiểu thư ham ăn không chịu làm việc này, thật không ngờ, cô ta làm cơm cũng thơm ngon như vậy.
Anh Đào cười với Trương Dương một cái, rồi đặt bát đũa xuống trước mặt hai người họ .
“Ấy, Thợ săn cũng tỉnh rồi sao ?” Lời nói của Lăng Hạo khiến Trương Dương và Anh Đào đều chuyển chú ý ra phía sau mình.
“Các người đừng tìm nữa, không tìm được đâu. Tới lúc, Bách Phú sẽ tự nhiên trở về.”
“Chờ, phải chờ tới khi nào chứ !” Trương Dương là người đầu tiên kêu lên, nam nhân trước mắt tuấn mỹ đến mức khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, lại còn hoài nghi người đàn ông trước mắt mình đây liệu có phải thực sự là nam nhân nữa hay không, nào là răng trắng môi hồng, rõ ràng chính là bộ dạng của một cô gái.
“Đến lúc đó Bách Phú … …nếu có chuyện gì, chúng tôi tìm thấy cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì nữa !”
“Bách Phú sẽ không có chuyện gì.” Mậu Ly vẫn gương mặt không chút biểu tình chậm rãi nói : “Bởi vì … …tôi không cho phép.”
Nghe thấy câu nói này, Lăng Hạo và Trương Dương cùng đồng thời nhướn cao mày, thầm ý thức được người đàn ông nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối này, tuyệt đối không hề đơn giản như thoạt nhìn.
Không biết là vì sao, mặc dù không quen biết, nhưng lời nói của Mậu Ly vẫn làm cho bốn người họ an tâm hẳn. Mặc dù Lăng Hạo và Trương Dương đều chẳng hề thích thú gì anh chàng tên Mậu Ly này, nhưng lại chẳng hề nghi ngờ gì lời nói của anh ta, như thể trên người anh ta có một loại sức lực nào đó, khiến cho người ta không thể không tin tưởng, không thể không phục tùng.
Vì vậy, mấy người họ nghe theo lời Mậu Ly, không tìm kiếm Bách Phú nữa, mang theo Thợ săn đang bị thương quan về nhà. Còn Mậu Ly, không hề đi cùng họ, mà lập tức một mình rời đi.
Mậu Ly không hề lái xe đến, mọi người đều nhìn thấy cả, vậy mà khi mấy người họ đến trước cửa nhà, đã thấy Mậu Ly sớm đang đứng chờ.
Ai nấy đều kinh ngạc vô cùng, nhưng lại cố gắng không để lộ ra ngoài mặt.
Nhất là Trương Dương, anh ta càng không muốn để cho Mậu Ly nhìn thấy sự kinh ngạc và chút khâm phục của mình, cố ý làm bộ dạng khinh thường nhất có thể. Chỉ có điều, Mậu Ly dù chỉ một chút cũng không hề để ý tới anh ta.
Trương Dương và Lăng Hạo hai người hợp lực đem Thợ săn đưa tới chỗ tầng hầm anh ta ở, Mậu Ly cũng đi theo mấy người họ đến bên giường của Thợ săn. Mậu Ly nắm lấy cổ tay Thợ săn, bắt mạch cho anh ta. Sau đó chậm rãi nói : “Anh ta không sao. Chỉ là dùng pháp lực quá độ, tạo thành việc cơ thể bị suy yếu, lại thêm bị trúng một đòn của Sở Phương, nên huyết khí ức trệ, mới gây nên hôn mê như thế này.”
Nói xong, Mậu Ly đem bàn tay đặt lên đỉnh đầu thợ săn, trong giây lát, đã có những đạo ánh sáng sắc đen bắt đầu khởi động, bao lấy thân thể của Thợ săn. Rất nhanh, gương mặt trắng bệch của anh ta cũng dần biến thành đỏ ửng, hơi thở cũng dồn dập lên, sau mấy cái run rẩy kịch liệt cuối cùng cũng dần dần yên ổn trở lại.
Qua một hồi, Thợ săn đã mở được mắt, dù mới chỉ mở mắt nhưng đã vội vã nói ngay : “Mau, mau cứu, Bách Bách Phú … …” sau đó lại lập tức rơi vào hôn mê.
*
An bài xong xuôi cho Thợ săn, Lăng Hạo cùng Trương Dương bắt đầu muốn tìm hiểu kỹ về con người Mậu Ly, Anh Đào vẫn luôn chờ đợi muốn nhanh chóng biết được tin tức của chị họ Bách Phú, chỉ có Tô Vi Tín là rời đi, trở về nhà mình. Cũng không ai muốn cho ông ta ở lại, Anh Đào lại càng không.
“Anh rốt cuộc là ai ? Sao anh lại biết chuyện của Sở Phương ? Anh rốt cuộc đã biết được bao nhiêu chuyện ?” Lăng Hạo mở lời hỏi, những hoài nghi trong lòng anh ta quả thực quá nhiều, đối với người đàn ông tuấn mỹ còn hơn cả nữ giới trước mắt này, thực sự khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng cũng vô cùng tò mò.
Mậu Ly khóe miệng hơi hơi nhếch lên, miễn cưỡng có thể gọi là ‘cười’, song ngoài điều đó ra, anh ta không có bất cứ phản ứng nào khác, căn bản không hề có ý định trả lời câu hỏi của Lăng Hạo.
Trương Dương lại một lần nữa phát hỏa, anh ta phẫn nộ hét lớn : “Anh nói nhanh lên có được không, vừa rồi chúng tôi tìm Bách Phú, là anh ngăn cản; hiện giờ chúng tôi hỏi chuyện anh, anh lại không trả lời, rốt cuộc muốn làm gì thế hả !!!”
Mậu Ly nhẹ nhàng liếc Trương Dương một cái, vẫn là bộ dạng không một tiếng động, lười nhác vô cùng.
Lần này, Lăng Hạo với Trương Dương đều phát hỏa, hai người họ còn muốn đem tên này trói lại hung hăng đánh cho một trận, nghiêm hình bức cung mới thỏa. Song, còn chưa đợi bọn họ động thủ, Mậu Ly rất nhanh đã tùy ý liếc mắt qua hai người họ một cái.
Tức khắc, hai người họ phát hiện bản thân có điểm không thích hợp — họ không động đậy được nữa ! Đến cả nói chuyện cũng đã không thể.
Mậu Ly nhẹ nhàng nở một nụ cười, tuấn mỹ không gì sánh được, nhưng cũng vô cùng tà khí.
Đến cả Anh Đào vốn luôn mê luyến Lăng Hạo nhìn vậy cũng không thể nhịn được mà động lòng, ngay cả Lăng Hạo và Trương Dương cũng không thể không nhìn anh ta, mặc dù trong lòng vẫn cứ mắng mỏ : Đường đường một đại nam nhân, cười đẹp đẽ như thế để làm cái gì chứ ?
“Các người tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, với người khác vẫn nên lịch sự chút thì tốt hơn.” Mậu Ly cuối cùng cũng đã mở miệng, nhưng lại càng khiến cho Lăng Hạo với Trương Dương phát hỏa lớn hơn.
Đến lúc này, Anh Đào mới phát hiện hai người họ có chỗ không ổn, nhìn hai người họ hiện giờ gương mặt đỏ ửng hết cả lên, cô khẩn cầu nhìn về phía Mậu Ly, muốn lên tiếng van xin, để Mậu Ly thả họ ra. Nhưng lời sắp đến bên miệng, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Trương Dương với Lăng Hạo đánh bại, dù sao điều này cũng quan hệ đến lòng tự tôn của đàn ông. Anh Đào chỉ có thể đáng thương nhìn Mậu Ly, song chẳng thể nói được lời nào.
“Các người là bạn của Bách Phú, tôi sẽ không làm khó dễ mấy người, đợi sau khi thái dương lên, hai người sẽ không sao nữa. Bỏ qua cho hai người không phải vì tôi sợ, chỉ là vì nếu hai người có chuyện, Bách Phú nhất định sẽ không tha thứ cho tôi mà thôi.” Nói xong, Mậu Ly rời khỏi phòng, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.
Hai người còn lại vừa tức vừa thẹn đành bất đắc dĩ đứng im tại chỗ, Anh Đào ở bên cạnh với họ, muốn giúp đặt họ lên giường, nhưng sức lực không đủ. Cho nên chỉ có thể ngồi bên cạnh, ngây ngốc nhìn gương mặt vừa tự trách vừa bi thương của Lăng Hạo.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời theo cửa lớn chiếu vào. Ngay lúc ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Trương Dương đứng gần cửa nhất đã có thể động đậy.
Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, xoay xoay bả vai nhức mỏi cả đêm, lần đầu mới biết được hóa ra có thể cử động lại là điều hạnh phúc đến vậy.
Chỉ là sau đó thấy Anh Đào kinh hô lên khiến Trương Dương không thể lý giải, hóa ra, Lăng Hạo vẫn chưa cử động được.
Lần này đúng là Trương Dương và Anh Đào không biết phải làm sao nữa.
Trương Dương nghĩ đến nát cả óc : Có lý do gì mà anh ta không sao rồi, Lăng Hạo lại vẫn không thể cử động ? Lẽ nào cái tên Mậu Ly kia cảm thấy Lăng Hạo nhìn không thuận mắt, cho nên mới để anh ta phải chịu đựng lâu hơn chăng ?
Lăng Hạo không thể nhúc nhích dùng gương mặt mỏi mệt nhìn Trương Dương, liên tục đảo tròn con mắt, giống như đang ám hiệu gì đó vậy. Trương Dương thuận theo ánh nhìn của anh ta đến nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong đó.
Hóa ra điều Lăng Hạo đang không ngừng ám hiệu với Trương Dương là : ánh mặt trời.
Trương Dương dùng thân thể đau nhức cố sức dịch chuyển Lăng Hạo ra nơi có ánh nắng, kết quả vừa mới đụng vào nơi có ánh nắng, Lăng Hạo đã có thể cử động được.
Sau đó, hai con sâu đáng thương cả một đêm bất động quá mỏi mệt lập tức lăn ra sofa ngủ say như chết.
Anh Đào ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Hạo, mãn nguyện cười cười, đem chiếc chăn được làm ấm phủ lên trên người hai bọn họ.
*
Mãi cho đến sáu giờ chiều, Lăng Hạo với Trương Dương mới tỉnh dậy, hơn nữa vừa tỉnh lại đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng. Hai người mang hai cái bụng đói không chịu thua kém nhau lập tức nghe thấy tiếng biểu tình trong bụng, đến cả Thợ săn đang hôn mê giờ cũng mở được mắt.
“Các anh tỉnh rồi sao ?” Anh Đào cười ngọt ngào, bưng đồ ăn lên.
“Cô nấu à ?” Trương Dương có chút ngượng ngạo hỏi, bình thường anh ta cứ đôi lúc lại cười nhạo cô tiểu thư ham ăn không chịu làm việc này, thật không ngờ, cô ta làm cơm cũng thơm ngon như vậy.
Anh Đào cười với Trương Dương một cái, rồi đặt bát đũa xuống trước mặt hai người họ .
“Ấy, Thợ săn cũng tỉnh rồi sao ?” Lời nói của Lăng Hạo khiến Trương Dương và Anh Đào đều chuyển chú ý ra phía sau mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.