Chương 124: Quyển 4 - Chương 123: Vết Thương
Kiya.s
03/01/2017
Mậu Ly quay đầu lại cười lạnh một cái, không trả lời.
“Vì sao lại là tôi ?” Lăng Hạo tiếp tục hỏi, “Tôi với cuộn da người này rốt cuộc có quan hệ gì ? Anh nhất định biết, đúng không ?”
“Hiện giờ vẫn chưa phải là lúc anh nên biết.” Sự lạnh lẽo trong thanh âm của Mậu Ly không mang chút hơi người nào.
“Anh có biện pháp nào xử lý vết thương của anh họ hay không ?” Ninh Tiêu không để ý đến cuộc đối thoại của hai người, dù sao tình hình miệng vết thương quả thực đang xấu vô cùng.
Nhìn thoáng qua Ninh Tiêu đang lo lắng, trong mắt Mậu Ly hiện lên một tia mất mát. Anh ta nhẹ nhàng đưa cho Ninh Tiêu một viên thuốc màu đen phát sáng : “Đưa cái này cho anh ta uống, một viên là đủ rồi.”
“Đây là được làm từ thứ gì vậy ?” Lăng Hạo có chút hoài nghi nhìn viên thuốc màu đen kia. Anh ta biết, đây tuyệt đối không phải là loại thuốc viên bình thường như ở hiệu thuốc vẫn hay bán. Thứ ánh sáng màu đen đang lấp lánh trên viên thuốc, khiến anh ta cứ có cảm giác âm ỷ bất an.
Mậu Ly nở nụ cười tà, nói : “Nếu tôi nói cho anh rồi, chỉ sợ anh sẽ không dám uống nữa đâu.”
“Vậy thì vẫn là không nên nói.” Ninh Tiêu chen vào, viên thuốc này cũng khiến anh ta không thoải mái, nhưng trực giác nói với anh ta, Mậu Ly không hoàn toàn muốn mệnh của Lăng Hạo. Vì thế, Ninh Tiêu lại quay về hướng Lăng Hạo, cố ý dùng ngữ khí khích anh ta : “Mau uống đi, đừng nói nhiều nữa. Một nam nhân, còn sợ uống một viên thuốc sao .”
Lăng Hạo có chút khó chịu trừng mắt với Ninh Tiêu, uống viên thuốc kia xuống. Mùi vị của viên thuốc này rất kỳ quái, dường như rất thơm, song lại có một mùi tanh nồng, khiến Lăng Hạo nhịn không được trong lòng thầm buồn nôn. Tuy nhiên lòng tự tôn của một nam nhân không cho phép anh ta được mất mặt trước Mậu Ly, chỉ đành cố gắng nhịn xuống.
Ninh Tiêu cười cười vỗ bờ vai Lăng Hạo, Lăng Hạo chỉ thở dài một hơi, dựa vào để Ninh Tiêu đỡ dậy cùng Mậu Ly đi về.
*
Khi Anh Đào về đến nhà, Bách Phú đã lại giống như mọi khi, đang ở trong bếp làm thức ăn, điều này khiến Anh Đào và Trương Dương an tâm được phần nào, ít nhất cũng không phải bất lực nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Bách Phú nữa.
Bách Phú của hiện giờ cũng khiến Anh Đào cảm thấy lạ lẫm, cô thường xuyên mới giây trước còn cười đùa, giây sau đã lạnh lùng, khiến cho người khác hoàn toàn không thể nào hiểu được. Không chỉ có cô ta, đến Trương Dương và Dịch Đạo cũng y hệt luôn cẩn thận quan sát sắc mặt Bách Phú, như sợ chỉ cần không để ý là cô sẽ biến đổi vậy.
Hôm nay Lăng Hạo vội vội vàng vàng đi cùng cái người tên Mậu Ly kia, không biết vì lý do gì, điều này cũng làm cho Anh Đào có chút lo âu, giống như có sự việc gì đó sắp phát sinh vậy.
Khi Lăng Hạo máu chảy đầm đìa về được đến nhà Bách Phú, dự cảm của Anh Đào cuối cùng đã được chứng minh. Cô rất muốn lên trước để đỡ lấy Lăng Hạo, chăm sóc, nhưng, chuyện cô muốn làm lại bị một người khác tranh mất.
Đó là Bách Phú.
Bách Phú vừa nhìn thấy gương mặt và làn môi tái nhợt của Lăng Hạo bèn vội vàng chạy qua, nhiệt tình hơn trước đây rất nhiều, Trương Dương ở bên cạnh thấy vậy sắc mặt vô cùng khó coi.
Thợ săn thì lại liên tục chăm chú nhìn vào vết thương của Lăng Hạo, bộ dạng như đang có điều suy nghĩ.
Ninh Tiêu thì vừa giật mình, vừa cũng có chút mất mát, hảo cảm đối với Bách Phú trước giờ vẫn luôn bị anh ta chôn chặt trong lòng. Nhưng, anh ta nhìn ra được, trong lòng Bách Phú quan tâm vẫn luôn là anh họ Lăng Hạo, cho nên anh ta mới giả vờ như chẳng hề có chuyện gì, tiếp tục làm bạn tốt của cô, chú ý từng chuyện xảy ra quanh cô.
Tiếc là Bách Phú cô gái lương thiện này, chưa bao giờ đối với ai vượt quá ranh giới của tình đồng sự thông thường.
Có điều hôm nay Bách Phú đúng là có chút kỳ lạ, dường như có chút nhiệt tình thái quá. Cô không ngừng sờ sờ trán Lăng Hạo, xem xét vết thương của anh ta. Còn không ngừng oán trách với Dịch Đạo đang băng bó vết thương giúp Lăng Hạo là hạ thủ quá mạnh, bộ dạng vô cùng khẩn trương.
Bách Phú như vậy khiến Lăng Hạo trợn hết cả mắt lên nhìn cô, có chút không biết phải làm sao, nhưng lại có chút vui mừng thầm trong lòng.
Vốn Lăng Hạo không hề nghĩ đến đây, sợ Bách Phú thấy được mình vì cô ấy mà bị thương thế này. Song Mậu Ly lại nhất định muốn Lăng Hạo cùng Ninh Tiêu đến đây tận tay đưa cuộn da người cho Bách Phú, rồi đợi anh ta đến. Thật không ngờ được Bách Phú đối với vết thương của anh ta lại khẩn trương đến vậy, trong lòng thực đúng là ngọt ngào không có từ ngữ nào có thể hình dung được, chỉ để mặc cho Bách Phú ở bên không ngừng hỏi han lo lắng cho anh ta.
Ninh Tiêu, Anh Đào và Thợ săn chỉ đành ở bên cạnh, ngượng ngạo không biết nên đi hay nên ở.
*
Trương Dương yên lặng một lát, không nói không rằng xoay người rời đi, Dịch Đạo bị Bách Phú oán trách đến nửa ngày thì vội vàng lui ra ngoài điện thoại cho Kỷ Nhan, sau đó cùng với Trương Dương đi ra ngoài vườn.
“Anh ta rất ưu tú đúng không ?” Trương Dương cúi đầu hỏi.
Dịch Đạo nhớ tới Kỷ Nhan, trong lòng lại thêm phần chua xót. Cảm giác hiện giờ của Trương Dương, không ai có thể rõ bằng anh ta.
Trương Dương tiếp tục nói : “Biết vì sao tôi lại thôi việc ở đó không ? Bởi vì tôi không muốn làm việc dưới quyền của anh ta, nhìn bộ dáng anh ta cao cao tại thượng. Cái cảm giác đó thực đúng là rất tệ.”
“Tôi hiểu.” Tiếng nói của Dịch Đạo vô cùng thấp.
“Biết bao lâu nay, tôi nỗ lực để làm việc, người khác một ngày chỉ gặp một khách hàng, tôi sẽ đi gặp ba khách hàng. Kỳ thực, tôi cũng chỉ là muốn chứng minh, tôi cũng rất có thực lực … …ít nhất cũng không hề quá kém so với anh ta.” Trương Dương thở một hơi dài, cười khổ một cái : “Có điều, tôi phát hiện bất luận tôi có làm gì, Bách Phú cũng chỉ nhìn thấy anh ta.”
Dịch Đạo không biết nên nói gì, chỉ đành đưa cho Trương Dương một lon bia vừa lấy từ tủ lạnh ra. Quả thực, bản thân anh ta nào có hơn gì ? Rõ ràng biết trong lòng Kỷ Nhan chỉ có một mình Lăng Hạo, còn không phải cũng vẫn nguyện rơi vào đó hay sao.
Nhìn thấy Lăng Hạo bị thương, anh ta đến nghĩ cũng không nghĩ đã lập tức điện thoại báo cho cô. Rõ ràng rất sợ phải nhìn thấy bộ dáng cô thân mật với anh ta, song lại nguyện dù có bị tra tấn cũng muốn được nhìn thấy cô một cái … …đây rốt cuộc là vì cái gì ?
Hai người họ cứ như vậy ai ôm nỗi lòng người nấy ngồi uống rượu.
*
Nhận được điện thoại của Dịch Đạo, Kỷ Nhan ngay cả quần áo cũng không buồn thay ra vội vàng chạy thẳng đến nhà Bách Phú. Nhìn thấy Dịch Đạo cùng Trương Dương đang ngồi uống rượu ở phía ngoài, cũng chẳng để ý đến gương mặt Dịch Đạo tươi cười chào hỏi, mà vội vã hỏi át đi : “Anh ấy đang ở đâu ?”
“Tôi đưa cô đi.” Dịch Đạo có chút thất vọng thu hồi nụ cười, lập tức đứng dậy đưa Kỷ Nhan đến phòng khách.
May mà lúc này Bách Phú đã đi ra ngoài lấy nước cho Lăng Hạo, nếu không , e là Kỷ Nhan sẽ lại phải chịu sự đả kích đến từ Bách Phú. Dịch Đạo thấy vậy như thở phào được một hơi.
“Anh sao rồi ? Là ai đã làm anh bị thương thành ra thế này ?” Kỷ Nhan khổ sở hai mắt đỏ ngầu lên, suýt chút nữa là rơi lệ.
“Anh không sao, em đừng như vậy.” Lăng Hạo có chút bất đắc dĩ nói. Mỗi khi phải đối mặt với Kỷ Nhan, Lăng Hạo lại thấy có chút áy này, dù sao cũng là do anh ta đã phản bội lại lời thề của mình trước, nên lúc nào cũng thấy có lỗi với cô.
“Vậy hai người nói chuyện đi, chúng tôi ra ngoài trước.” Nói xong, Dịch Đạo nháy mắt một cái với Ninh Tiêu, Thợ săn và Anh Đào, cùng đi ra ngoài.
“Mọi người làm sao thế ?” Bách Phú đột nhiên trở lại, mỉm cười hỏi.
“A, không có gì, chúng tôi chỉ muốn để cho Lăng Hạo nghỉ ngơi chút thôi. Bây giờ không nên vào quấy rầy anh ta làm gì.” Dịch Đạo thuận miệng bịa một lý do, trực giác nói cho anh ta, nếu nói với Bách Phú là Kỷ Nhan đến thăm, nhất định sẽ có chuyện rắc rối.
Ninh Tiêu với Thợ săn len lén trao đổi ánh mắt, không ai nói gì.
Song chính vào lúc này, sắc mặt Bách Phú lại thay đổi. Nụ cười động lòng người vừa rồi chớp mắt đã bị thay bằng gương mặt lạnh như băng, hơi sương trong mắt như biến thành kiếm sắc, bức Dịch Đạo đến mức khiến anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa.
Cục diện gượng gạo này chẳng kéo dài được lâu, Bách Phú lại nở ra một nụ cười cực kỷ kiều diễm, dùng khẩu khí đanh thép nói : “Ta muốn đi vào, ngay bây giờ.”
“Vì sao lại là tôi ?” Lăng Hạo tiếp tục hỏi, “Tôi với cuộn da người này rốt cuộc có quan hệ gì ? Anh nhất định biết, đúng không ?”
“Hiện giờ vẫn chưa phải là lúc anh nên biết.” Sự lạnh lẽo trong thanh âm của Mậu Ly không mang chút hơi người nào.
“Anh có biện pháp nào xử lý vết thương của anh họ hay không ?” Ninh Tiêu không để ý đến cuộc đối thoại của hai người, dù sao tình hình miệng vết thương quả thực đang xấu vô cùng.
Nhìn thoáng qua Ninh Tiêu đang lo lắng, trong mắt Mậu Ly hiện lên một tia mất mát. Anh ta nhẹ nhàng đưa cho Ninh Tiêu một viên thuốc màu đen phát sáng : “Đưa cái này cho anh ta uống, một viên là đủ rồi.”
“Đây là được làm từ thứ gì vậy ?” Lăng Hạo có chút hoài nghi nhìn viên thuốc màu đen kia. Anh ta biết, đây tuyệt đối không phải là loại thuốc viên bình thường như ở hiệu thuốc vẫn hay bán. Thứ ánh sáng màu đen đang lấp lánh trên viên thuốc, khiến anh ta cứ có cảm giác âm ỷ bất an.
Mậu Ly nở nụ cười tà, nói : “Nếu tôi nói cho anh rồi, chỉ sợ anh sẽ không dám uống nữa đâu.”
“Vậy thì vẫn là không nên nói.” Ninh Tiêu chen vào, viên thuốc này cũng khiến anh ta không thoải mái, nhưng trực giác nói với anh ta, Mậu Ly không hoàn toàn muốn mệnh của Lăng Hạo. Vì thế, Ninh Tiêu lại quay về hướng Lăng Hạo, cố ý dùng ngữ khí khích anh ta : “Mau uống đi, đừng nói nhiều nữa. Một nam nhân, còn sợ uống một viên thuốc sao .”
Lăng Hạo có chút khó chịu trừng mắt với Ninh Tiêu, uống viên thuốc kia xuống. Mùi vị của viên thuốc này rất kỳ quái, dường như rất thơm, song lại có một mùi tanh nồng, khiến Lăng Hạo nhịn không được trong lòng thầm buồn nôn. Tuy nhiên lòng tự tôn của một nam nhân không cho phép anh ta được mất mặt trước Mậu Ly, chỉ đành cố gắng nhịn xuống.
Ninh Tiêu cười cười vỗ bờ vai Lăng Hạo, Lăng Hạo chỉ thở dài một hơi, dựa vào để Ninh Tiêu đỡ dậy cùng Mậu Ly đi về.
*
Khi Anh Đào về đến nhà, Bách Phú đã lại giống như mọi khi, đang ở trong bếp làm thức ăn, điều này khiến Anh Đào và Trương Dương an tâm được phần nào, ít nhất cũng không phải bất lực nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Bách Phú nữa.
Bách Phú của hiện giờ cũng khiến Anh Đào cảm thấy lạ lẫm, cô thường xuyên mới giây trước còn cười đùa, giây sau đã lạnh lùng, khiến cho người khác hoàn toàn không thể nào hiểu được. Không chỉ có cô ta, đến Trương Dương và Dịch Đạo cũng y hệt luôn cẩn thận quan sát sắc mặt Bách Phú, như sợ chỉ cần không để ý là cô sẽ biến đổi vậy.
Hôm nay Lăng Hạo vội vội vàng vàng đi cùng cái người tên Mậu Ly kia, không biết vì lý do gì, điều này cũng làm cho Anh Đào có chút lo âu, giống như có sự việc gì đó sắp phát sinh vậy.
Khi Lăng Hạo máu chảy đầm đìa về được đến nhà Bách Phú, dự cảm của Anh Đào cuối cùng đã được chứng minh. Cô rất muốn lên trước để đỡ lấy Lăng Hạo, chăm sóc, nhưng, chuyện cô muốn làm lại bị một người khác tranh mất.
Đó là Bách Phú.
Bách Phú vừa nhìn thấy gương mặt và làn môi tái nhợt của Lăng Hạo bèn vội vàng chạy qua, nhiệt tình hơn trước đây rất nhiều, Trương Dương ở bên cạnh thấy vậy sắc mặt vô cùng khó coi.
Thợ săn thì lại liên tục chăm chú nhìn vào vết thương của Lăng Hạo, bộ dạng như đang có điều suy nghĩ.
Ninh Tiêu thì vừa giật mình, vừa cũng có chút mất mát, hảo cảm đối với Bách Phú trước giờ vẫn luôn bị anh ta chôn chặt trong lòng. Nhưng, anh ta nhìn ra được, trong lòng Bách Phú quan tâm vẫn luôn là anh họ Lăng Hạo, cho nên anh ta mới giả vờ như chẳng hề có chuyện gì, tiếp tục làm bạn tốt của cô, chú ý từng chuyện xảy ra quanh cô.
Tiếc là Bách Phú cô gái lương thiện này, chưa bao giờ đối với ai vượt quá ranh giới của tình đồng sự thông thường.
Có điều hôm nay Bách Phú đúng là có chút kỳ lạ, dường như có chút nhiệt tình thái quá. Cô không ngừng sờ sờ trán Lăng Hạo, xem xét vết thương của anh ta. Còn không ngừng oán trách với Dịch Đạo đang băng bó vết thương giúp Lăng Hạo là hạ thủ quá mạnh, bộ dạng vô cùng khẩn trương.
Bách Phú như vậy khiến Lăng Hạo trợn hết cả mắt lên nhìn cô, có chút không biết phải làm sao, nhưng lại có chút vui mừng thầm trong lòng.
Vốn Lăng Hạo không hề nghĩ đến đây, sợ Bách Phú thấy được mình vì cô ấy mà bị thương thế này. Song Mậu Ly lại nhất định muốn Lăng Hạo cùng Ninh Tiêu đến đây tận tay đưa cuộn da người cho Bách Phú, rồi đợi anh ta đến. Thật không ngờ được Bách Phú đối với vết thương của anh ta lại khẩn trương đến vậy, trong lòng thực đúng là ngọt ngào không có từ ngữ nào có thể hình dung được, chỉ để mặc cho Bách Phú ở bên không ngừng hỏi han lo lắng cho anh ta.
Ninh Tiêu, Anh Đào và Thợ săn chỉ đành ở bên cạnh, ngượng ngạo không biết nên đi hay nên ở.
*
Trương Dương yên lặng một lát, không nói không rằng xoay người rời đi, Dịch Đạo bị Bách Phú oán trách đến nửa ngày thì vội vàng lui ra ngoài điện thoại cho Kỷ Nhan, sau đó cùng với Trương Dương đi ra ngoài vườn.
“Anh ta rất ưu tú đúng không ?” Trương Dương cúi đầu hỏi.
Dịch Đạo nhớ tới Kỷ Nhan, trong lòng lại thêm phần chua xót. Cảm giác hiện giờ của Trương Dương, không ai có thể rõ bằng anh ta.
Trương Dương tiếp tục nói : “Biết vì sao tôi lại thôi việc ở đó không ? Bởi vì tôi không muốn làm việc dưới quyền của anh ta, nhìn bộ dáng anh ta cao cao tại thượng. Cái cảm giác đó thực đúng là rất tệ.”
“Tôi hiểu.” Tiếng nói của Dịch Đạo vô cùng thấp.
“Biết bao lâu nay, tôi nỗ lực để làm việc, người khác một ngày chỉ gặp một khách hàng, tôi sẽ đi gặp ba khách hàng. Kỳ thực, tôi cũng chỉ là muốn chứng minh, tôi cũng rất có thực lực … …ít nhất cũng không hề quá kém so với anh ta.” Trương Dương thở một hơi dài, cười khổ một cái : “Có điều, tôi phát hiện bất luận tôi có làm gì, Bách Phú cũng chỉ nhìn thấy anh ta.”
Dịch Đạo không biết nên nói gì, chỉ đành đưa cho Trương Dương một lon bia vừa lấy từ tủ lạnh ra. Quả thực, bản thân anh ta nào có hơn gì ? Rõ ràng biết trong lòng Kỷ Nhan chỉ có một mình Lăng Hạo, còn không phải cũng vẫn nguyện rơi vào đó hay sao.
Nhìn thấy Lăng Hạo bị thương, anh ta đến nghĩ cũng không nghĩ đã lập tức điện thoại báo cho cô. Rõ ràng rất sợ phải nhìn thấy bộ dáng cô thân mật với anh ta, song lại nguyện dù có bị tra tấn cũng muốn được nhìn thấy cô một cái … …đây rốt cuộc là vì cái gì ?
Hai người họ cứ như vậy ai ôm nỗi lòng người nấy ngồi uống rượu.
*
Nhận được điện thoại của Dịch Đạo, Kỷ Nhan ngay cả quần áo cũng không buồn thay ra vội vàng chạy thẳng đến nhà Bách Phú. Nhìn thấy Dịch Đạo cùng Trương Dương đang ngồi uống rượu ở phía ngoài, cũng chẳng để ý đến gương mặt Dịch Đạo tươi cười chào hỏi, mà vội vã hỏi át đi : “Anh ấy đang ở đâu ?”
“Tôi đưa cô đi.” Dịch Đạo có chút thất vọng thu hồi nụ cười, lập tức đứng dậy đưa Kỷ Nhan đến phòng khách.
May mà lúc này Bách Phú đã đi ra ngoài lấy nước cho Lăng Hạo, nếu không , e là Kỷ Nhan sẽ lại phải chịu sự đả kích đến từ Bách Phú. Dịch Đạo thấy vậy như thở phào được một hơi.
“Anh sao rồi ? Là ai đã làm anh bị thương thành ra thế này ?” Kỷ Nhan khổ sở hai mắt đỏ ngầu lên, suýt chút nữa là rơi lệ.
“Anh không sao, em đừng như vậy.” Lăng Hạo có chút bất đắc dĩ nói. Mỗi khi phải đối mặt với Kỷ Nhan, Lăng Hạo lại thấy có chút áy này, dù sao cũng là do anh ta đã phản bội lại lời thề của mình trước, nên lúc nào cũng thấy có lỗi với cô.
“Vậy hai người nói chuyện đi, chúng tôi ra ngoài trước.” Nói xong, Dịch Đạo nháy mắt một cái với Ninh Tiêu, Thợ săn và Anh Đào, cùng đi ra ngoài.
“Mọi người làm sao thế ?” Bách Phú đột nhiên trở lại, mỉm cười hỏi.
“A, không có gì, chúng tôi chỉ muốn để cho Lăng Hạo nghỉ ngơi chút thôi. Bây giờ không nên vào quấy rầy anh ta làm gì.” Dịch Đạo thuận miệng bịa một lý do, trực giác nói cho anh ta, nếu nói với Bách Phú là Kỷ Nhan đến thăm, nhất định sẽ có chuyện rắc rối.
Ninh Tiêu với Thợ săn len lén trao đổi ánh mắt, không ai nói gì.
Song chính vào lúc này, sắc mặt Bách Phú lại thay đổi. Nụ cười động lòng người vừa rồi chớp mắt đã bị thay bằng gương mặt lạnh như băng, hơi sương trong mắt như biến thành kiếm sắc, bức Dịch Đạo đến mức khiến anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa.
Cục diện gượng gạo này chẳng kéo dài được lâu, Bách Phú lại nở ra một nụ cười cực kỷ kiều diễm, dùng khẩu khí đanh thép nói : “Ta muốn đi vào, ngay bây giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.