Chương 126: Quyển 4 - Chương 125: Nguồn Gốc Mười Ba Lời Nguyền
Kiya.s
03/01/2017
Dịch Đạo nhìn bộ dáng suy sút rồi hưng phấn vừa rồi của Trương Dương, cười an ủi gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn nhìn Kỷ Nhan đang ở trong phòng. Nếu như cô ấy không yêu Lăng Hạo nhiều đến vậy sẽ tốt biết bao ?
Ninh Tiêu quay sang Thợ săn ở bên cạnh hỏi : “Liệu có ai biết được, cái thứ mười ba lời nguyền này là gì không ?”
Nghe thấy câu hỏi này của Ninh Tiêu, Dịch Đạo do dự một chút, không nói gì. Dù sao, bản thân anh ta biết được cũng không nhiều, vậy thì cớ gì mà đem thêm nghi vấn đưa cho người khác đây.
“Tôi có nghe nói qua một chút.” Thợ săn lại mở miệng nói.
“Tôi là được nghe từ bậc cha chú kể lại cho nghe. Truyền thuyết rằng, mười ba lời nguyền ( thập tam chú ) là từ dẫn dụ lời nguyền ( chú dẫn ) và vật thể mang lời nguyền ( chú thể ) mà tạo thành, còn vật thể mang lời nguyền lại là do mười ba linh hồn mang lời nguyền ( thập tam chú hồn ) tạo ra, mỗi một linh hồn mang lời nguyền ( chú hồn ) đại biểu cho một loại sức mạnh. Mười ba linh hồn mang lời nguyền này ( thập tam chú hồn ) không thể nào đầu thai chuyển thế, cho nên chúng sẽ dùng sức mạnh mà chúng có liên hợp lại cùng một chỗ, tạo thành mười ba lời nguyền ( thập tam chú ) .”
“Khi hạ mười ba lời nguyền nhất định phải có oán khí đến cực độ. Cho nên vào trước khi hạ mười ba lời nguyền, thông thường phải làm một lễ tế ngàn người. Chính là nói, dùng tính mệnh của một ngàn người và máu tươi để kích khởi oán khí, hơn nữa oán khí càng lớn, thì sức mạnh của lời nguyền càng lớn mạnh. Cho nên, những kẻ bị mang tế này thông thường vào lúc trước khi chết đều phải chịu hết mọi sự tra tấn dày vò. Khi bị xử tử, cũng không để cho bọn họ lập tức chết đi, mà là để cho sinh mệnh của họ chầm chậm trôi qua, ở trong sự thống khổ cùng tuyệt vọng đến cực độ mà chết đi. Đây, chính là chú dẫn của mười ba lời nguyền.”
Thợ săn ngừng lại một lát, mấy người bên cạnh nghe mà dựng hết cả tóc gáy, cùng âm thầm cảm thán, khó trách mà mười ba lời nguyền này lại âm độc đến vậy.
“Mười ba linh hồn mang lời nguyền kia lại phải lựa chọn những người có bát tự đặc biệt kỳ lạ, thả hồn đi mà cũng không thể tiêu tan, chỉ cần hơi hơi thi triển pháp lực là đã có thể tập kết thành lời nguyền. Kẻ bị nguyền cũng vì tác dụng của những sức mạnh này, ,mà không cách nào đầu thai chuyển thế được, thậm chí không có cách nào để chết đi. Tổng kết lại một câu : nếu là người sống, cả đời phải chịu khổ ; nếu là người chết, mãi mãi không thể đầu thai.”
“Sở Phương dù không hề già đi, cũng không chết, liệu có phải cũng có quan hệ với mười ba lời nguyền không ?” Ninh Tiêu nhớ tới Sở Phương, lại không cầm được mà có chút cảm giác lạnh hết cả sống lưng, cứ cảm thấy như về sau sẽ có thể phải gặp lại hắn ta vậy.
“Ừm … …rất có khả năng. Tôi đoán chuyện của mười ba lời nguyền này, đương nhiên có quan hệ với cuộn da người, chỉ là không thể xác định được rốt cuộc có quan hệ gì.”
Thợ săn thành thực trả lời. Về vấn đề này anh ta cũng đã suy nghĩ từ rất lâu, hiện giờ chỉ có lời giải thích như vậy. Bộ dáng Sở Phương trường sinh bất lão anh ta cũng đã được nhìn thấy, đây là chuyện mà bao người thèm muốn a. Có điều, bản thân Sở Phương lại có một loại cô đơn và bi thương trong lòng. Xem ra có lúc, trường sinh bất lão cũng không phải là việc gì tốt đẹp !
Thợ săn ngừng một chút, rồi tiếp tục nói : “Chỉ có cách đem hóa giải sức mạnh của mười ba lời nguyền này, mới có thể giải trừ được nó. Song vấn đề khó nhất nằm ở chỗ, mười ba cỗ sức mạnh này có thể theo thời gian mà tăng cường lên, nếu như không có sức mạnh lớn hơn nó, chỉ e là khó mà giải được mười ba lời nguyền hung ác này. Chỉ dựa vào sức mạnh của chúng ta, căn bản là không thể làm gì được.”
Dịch Đạo cúi đầu xuống, nhớ tới sức mạnh đã bị sư phụ phong ấn của mình, có lẽ đại kiếp nạn của anh ta cũng đã đến. Điều này khiến cho trong lòng anh ta có chút nặng nề không nói ra thành lời, bời vì thực sự là không cách nào buông cô ấy ra được. Dịch Đạo nhịn không được mà thầm mắng mình vô dụng, cũng không thể hiểu được sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà bản thân anh ta lại chìm vào sâu thế, gần như là không thể dứt ra được nữa.
“Chú dẫn đó lại là cái thứ gì ? Cũng cần phải hóa giải sao ?” Trương Dương cau mày bất đắc dĩ hỏi.
Cúi đầu, Thợ săn nhẹ thở dài một hơi : ” Chú dẫn là thứ lợi hại nhất bên trong mười ba lời nguyền ! Còn lợi hại hơn cả sức mạnh của mười ba linh hồn mang lời nguyền kia nữa ! Nếu sau khi đã hóa giải được mười ba linh hồn mang lời nguyền kia, nhất định phải hóa giải tiếp chú dẫn, nếu không, Bách Phú sẽ phải thay thế cho chú dẫn kia chịu đựng hết tất thảy những thống khổ không có sự kết thúc đó.”
“Anh nói mười ba cỗ sức mạnh kia sẽ gia tăng theo thời gian. Vậy còn chú dẫn ? Sức mạnh liệu có sẽ tăng lên không ?” Dịch Đạo quay sang hỏi Thợ săn.
Thợ săn gật gật đầu, tiếp tục nói : “Đúng vậy, sức mạnh của chú dẫn cũng sẽ tăng lên. Nhưng rốt cuộc là có bao phần lớn mạnh, lại căn bản chẳng ai có thể biết được.”
Dịch Đạo kinh ngạc nói : “Sư phụ của tôi nói, mười ba lời nguyền của Bách Phú đã có đủ ngàn năm rồi ! Một ngàn năm ! Ai có thể chiến thắng được cỗ sức mạnh đã tích tụ ngàn năm chứ.”
Mọi người cùng trầm mặc, mọi người đang đứng ở đây dù cho có tập hợp lại, cũng chưa chắc đã đối phó được với một linh hồn mang lời nguyền, càng đừng nói đến chuyện đối phó với những mười ba linh hồn ! Hơn nữa, còn có một cỗ lực lượng không biết có bao phần lớn mạnh là chú dẫn nữa.
“Tôi thực rất tò mò rốt cuộc là ai, mà lại phải đối phó với Bách Phú như vậy.” Lăng Hạo từ trong nhà bước ra.
“Ý, sao anh lại ra đây ? Kỷ Nhan đâu ?” Dịch Đạo cuống quít lên truy hỏi.
“Oh, cô ấy cùng với Bách Phú và Anh Đào đang cùng nấu cơm rồi.” Lăng Hạo nghĩ tới Bách Phú là lại không nhịn được mà thở dài, chỉ là bước ra bước vào qua một cánh cửa mà sao cô ấy có thể thay đổi lớn đến vậy, tình hình của cô ấy đúng là khiến người khác càng lúc càng lo lắng hơn. Thật kỳ quái, Bách Phú giờ lại đeo lên cái cặp kính ngốc nghếch kia nữa. Ha ha, điều này lại khiến cho anh ta nhớ lại khi mới gặp Bách Phú, tới bộ dáng hàm hậu đáng yêu của cô. Dường như anh ta vẫn thích Bách Phú của khi đó hơn một chút !
“Anh họ nói rất đúng.” Ninh Tiêu cũng lắc lắc cái đầu nói : “Tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là thứ thù hận đến nhường nào, có thể khiến cho một người hi sinh biết bao sinh mạng để đi nguyền rủa một người khác như vậy … …con người, thật đúng là loài động vật khó mà lường được.”
Vấn đề này đúng là một dấu hỏi lớn trong lòng mỗi người.
“Mọi người nói xem … ….Mậu Ly kia có thể giúp được Bách Phú không ?” Lăng Hạo hỏi mấy người họ : “Tôi cảm thấy anh ta có một loại sức mạnh rất lớn, hơn nữa … …anh ta dường như vô cùng quan tâm đến Bách Phú.”
Kỳ thực khi nhắc tới Mậu Ly, Lăng Hạo lại nghĩ tới cơn đau nhức trên vai mình. Dù cho không hề thích con người này, nhưng e rằng anh ta lại chính là sức mạnh cần thiết để hóa giải được mười ba lời nguyền đáng sợ trên người Bách Phú.
Lăng Hạo quay sang Ninh Tiêu hỏi : “Mậu Ly nói anh ta sẽ đến đây sao ?”
“Đúng vậy, anh ta nói anh ta đi làm một chút chuyện, rồi sẽ đến sau.” Ninh Tiêu đáp.
Ninh Tiêu cũng có cảm giác giữa Mậu Ly và anh họ mình dường như có luôn tồn tại một ranh giới không thể vượt qua được. Hơn nữa nói thực, những việc mà Mậu Ly đã làm cũng thực sự khiến cho người ta tức giận, nếu như trong lòng Lăng Hạo có oán giận đi nữa cũng không có gì là lạ.
Nhưng thái độ của Mậu Ly đối với bản thân anh ta lại hoàn toàn khác hẳn, thậm chí còn rất quan tâm, cứ nhìn khi Mậu Ly quyết hi sinh để cứu anh ta thì biết. Điều này khiến Mậu Ly quả thực đã biến thành một người không cách nào khiến cho người khác hiểu được ! Mà anh ta không hiểu sao lại cứ có một cảm giác thân thiết với con người không thể hiểu thấu được này.
Hiện giờ có lẽ trong mấy người họ thì buồn bực nhất chính là Trương Dương. Cuộc sống vốn dĩ vẫn luôn bình lặng của anh ta và Bách Phú, giờ bống chốc xuất hiện Lăng Hạo, rồi sau đó lại liên tục gặp phải những chuyện nguy hiểm. Đến giờ , Bách Phú lại biến thành kỳ lạ, người không biết khéo còn cho rằng cô ấy tinh thần phân liệt mất ? Tình địch xung quanh thì càng lúc càng nhiều hơn, thậm chí còn kẻ sau ưu tú hơn kẻ trước, điều này thực khiến cho Trương Dương vẫn luôn tự tin cũng cảm thấy có chút tự ti hẳn.
Còn người tên Mậu Ly đó, quả thực rất đáng sợ. Hắn ta có thể như rất bình thường nhìn mình và Lăng Hạo một cái, vậy mà khiến cho hai người họ đứng bất động cả đêm. MN, bản thân lúc nào mới có thể lợi hại đến mức đó chứ !!! Trương Dương uể oải vô cùng, thân là một nam nhân, vậy mà đến bản lĩnh vì người con gái mình thích làm chút chuyện cũng không có, thực là vô dụng !
Anh ta hiện giờ quả thực vô cùng nhớ nhung những ngày tháng bình đạm trước đây, ít nhất cũng không cần thiết phải khổ não để sinh tồn như thế này !
Ninh Tiêu quay sang Thợ săn ở bên cạnh hỏi : “Liệu có ai biết được, cái thứ mười ba lời nguyền này là gì không ?”
Nghe thấy câu hỏi này của Ninh Tiêu, Dịch Đạo do dự một chút, không nói gì. Dù sao, bản thân anh ta biết được cũng không nhiều, vậy thì cớ gì mà đem thêm nghi vấn đưa cho người khác đây.
“Tôi có nghe nói qua một chút.” Thợ săn lại mở miệng nói.
“Tôi là được nghe từ bậc cha chú kể lại cho nghe. Truyền thuyết rằng, mười ba lời nguyền ( thập tam chú ) là từ dẫn dụ lời nguyền ( chú dẫn ) và vật thể mang lời nguyền ( chú thể ) mà tạo thành, còn vật thể mang lời nguyền lại là do mười ba linh hồn mang lời nguyền ( thập tam chú hồn ) tạo ra, mỗi một linh hồn mang lời nguyền ( chú hồn ) đại biểu cho một loại sức mạnh. Mười ba linh hồn mang lời nguyền này ( thập tam chú hồn ) không thể nào đầu thai chuyển thế, cho nên chúng sẽ dùng sức mạnh mà chúng có liên hợp lại cùng một chỗ, tạo thành mười ba lời nguyền ( thập tam chú ) .”
“Khi hạ mười ba lời nguyền nhất định phải có oán khí đến cực độ. Cho nên vào trước khi hạ mười ba lời nguyền, thông thường phải làm một lễ tế ngàn người. Chính là nói, dùng tính mệnh của một ngàn người và máu tươi để kích khởi oán khí, hơn nữa oán khí càng lớn, thì sức mạnh của lời nguyền càng lớn mạnh. Cho nên, những kẻ bị mang tế này thông thường vào lúc trước khi chết đều phải chịu hết mọi sự tra tấn dày vò. Khi bị xử tử, cũng không để cho bọn họ lập tức chết đi, mà là để cho sinh mệnh của họ chầm chậm trôi qua, ở trong sự thống khổ cùng tuyệt vọng đến cực độ mà chết đi. Đây, chính là chú dẫn của mười ba lời nguyền.”
Thợ săn ngừng lại một lát, mấy người bên cạnh nghe mà dựng hết cả tóc gáy, cùng âm thầm cảm thán, khó trách mà mười ba lời nguyền này lại âm độc đến vậy.
“Mười ba linh hồn mang lời nguyền kia lại phải lựa chọn những người có bát tự đặc biệt kỳ lạ, thả hồn đi mà cũng không thể tiêu tan, chỉ cần hơi hơi thi triển pháp lực là đã có thể tập kết thành lời nguyền. Kẻ bị nguyền cũng vì tác dụng của những sức mạnh này, ,mà không cách nào đầu thai chuyển thế được, thậm chí không có cách nào để chết đi. Tổng kết lại một câu : nếu là người sống, cả đời phải chịu khổ ; nếu là người chết, mãi mãi không thể đầu thai.”
“Sở Phương dù không hề già đi, cũng không chết, liệu có phải cũng có quan hệ với mười ba lời nguyền không ?” Ninh Tiêu nhớ tới Sở Phương, lại không cầm được mà có chút cảm giác lạnh hết cả sống lưng, cứ cảm thấy như về sau sẽ có thể phải gặp lại hắn ta vậy.
“Ừm … …rất có khả năng. Tôi đoán chuyện của mười ba lời nguyền này, đương nhiên có quan hệ với cuộn da người, chỉ là không thể xác định được rốt cuộc có quan hệ gì.”
Thợ săn thành thực trả lời. Về vấn đề này anh ta cũng đã suy nghĩ từ rất lâu, hiện giờ chỉ có lời giải thích như vậy. Bộ dáng Sở Phương trường sinh bất lão anh ta cũng đã được nhìn thấy, đây là chuyện mà bao người thèm muốn a. Có điều, bản thân Sở Phương lại có một loại cô đơn và bi thương trong lòng. Xem ra có lúc, trường sinh bất lão cũng không phải là việc gì tốt đẹp !
Thợ săn ngừng một chút, rồi tiếp tục nói : “Chỉ có cách đem hóa giải sức mạnh của mười ba lời nguyền này, mới có thể giải trừ được nó. Song vấn đề khó nhất nằm ở chỗ, mười ba cỗ sức mạnh này có thể theo thời gian mà tăng cường lên, nếu như không có sức mạnh lớn hơn nó, chỉ e là khó mà giải được mười ba lời nguyền hung ác này. Chỉ dựa vào sức mạnh của chúng ta, căn bản là không thể làm gì được.”
Dịch Đạo cúi đầu xuống, nhớ tới sức mạnh đã bị sư phụ phong ấn của mình, có lẽ đại kiếp nạn của anh ta cũng đã đến. Điều này khiến cho trong lòng anh ta có chút nặng nề không nói ra thành lời, bời vì thực sự là không cách nào buông cô ấy ra được. Dịch Đạo nhịn không được mà thầm mắng mình vô dụng, cũng không thể hiểu được sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, mà bản thân anh ta lại chìm vào sâu thế, gần như là không thể dứt ra được nữa.
“Chú dẫn đó lại là cái thứ gì ? Cũng cần phải hóa giải sao ?” Trương Dương cau mày bất đắc dĩ hỏi.
Cúi đầu, Thợ săn nhẹ thở dài một hơi : ” Chú dẫn là thứ lợi hại nhất bên trong mười ba lời nguyền ! Còn lợi hại hơn cả sức mạnh của mười ba linh hồn mang lời nguyền kia nữa ! Nếu sau khi đã hóa giải được mười ba linh hồn mang lời nguyền kia, nhất định phải hóa giải tiếp chú dẫn, nếu không, Bách Phú sẽ phải thay thế cho chú dẫn kia chịu đựng hết tất thảy những thống khổ không có sự kết thúc đó.”
“Anh nói mười ba cỗ sức mạnh kia sẽ gia tăng theo thời gian. Vậy còn chú dẫn ? Sức mạnh liệu có sẽ tăng lên không ?” Dịch Đạo quay sang hỏi Thợ săn.
Thợ săn gật gật đầu, tiếp tục nói : “Đúng vậy, sức mạnh của chú dẫn cũng sẽ tăng lên. Nhưng rốt cuộc là có bao phần lớn mạnh, lại căn bản chẳng ai có thể biết được.”
Dịch Đạo kinh ngạc nói : “Sư phụ của tôi nói, mười ba lời nguyền của Bách Phú đã có đủ ngàn năm rồi ! Một ngàn năm ! Ai có thể chiến thắng được cỗ sức mạnh đã tích tụ ngàn năm chứ.”
Mọi người cùng trầm mặc, mọi người đang đứng ở đây dù cho có tập hợp lại, cũng chưa chắc đã đối phó được với một linh hồn mang lời nguyền, càng đừng nói đến chuyện đối phó với những mười ba linh hồn ! Hơn nữa, còn có một cỗ lực lượng không biết có bao phần lớn mạnh là chú dẫn nữa.
“Tôi thực rất tò mò rốt cuộc là ai, mà lại phải đối phó với Bách Phú như vậy.” Lăng Hạo từ trong nhà bước ra.
“Ý, sao anh lại ra đây ? Kỷ Nhan đâu ?” Dịch Đạo cuống quít lên truy hỏi.
“Oh, cô ấy cùng với Bách Phú và Anh Đào đang cùng nấu cơm rồi.” Lăng Hạo nghĩ tới Bách Phú là lại không nhịn được mà thở dài, chỉ là bước ra bước vào qua một cánh cửa mà sao cô ấy có thể thay đổi lớn đến vậy, tình hình của cô ấy đúng là khiến người khác càng lúc càng lo lắng hơn. Thật kỳ quái, Bách Phú giờ lại đeo lên cái cặp kính ngốc nghếch kia nữa. Ha ha, điều này lại khiến cho anh ta nhớ lại khi mới gặp Bách Phú, tới bộ dáng hàm hậu đáng yêu của cô. Dường như anh ta vẫn thích Bách Phú của khi đó hơn một chút !
“Anh họ nói rất đúng.” Ninh Tiêu cũng lắc lắc cái đầu nói : “Tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc là thứ thù hận đến nhường nào, có thể khiến cho một người hi sinh biết bao sinh mạng để đi nguyền rủa một người khác như vậy … …con người, thật đúng là loài động vật khó mà lường được.”
Vấn đề này đúng là một dấu hỏi lớn trong lòng mỗi người.
“Mọi người nói xem … ….Mậu Ly kia có thể giúp được Bách Phú không ?” Lăng Hạo hỏi mấy người họ : “Tôi cảm thấy anh ta có một loại sức mạnh rất lớn, hơn nữa … …anh ta dường như vô cùng quan tâm đến Bách Phú.”
Kỳ thực khi nhắc tới Mậu Ly, Lăng Hạo lại nghĩ tới cơn đau nhức trên vai mình. Dù cho không hề thích con người này, nhưng e rằng anh ta lại chính là sức mạnh cần thiết để hóa giải được mười ba lời nguyền đáng sợ trên người Bách Phú.
Lăng Hạo quay sang Ninh Tiêu hỏi : “Mậu Ly nói anh ta sẽ đến đây sao ?”
“Đúng vậy, anh ta nói anh ta đi làm một chút chuyện, rồi sẽ đến sau.” Ninh Tiêu đáp.
Ninh Tiêu cũng có cảm giác giữa Mậu Ly và anh họ mình dường như có luôn tồn tại một ranh giới không thể vượt qua được. Hơn nữa nói thực, những việc mà Mậu Ly đã làm cũng thực sự khiến cho người ta tức giận, nếu như trong lòng Lăng Hạo có oán giận đi nữa cũng không có gì là lạ.
Nhưng thái độ của Mậu Ly đối với bản thân anh ta lại hoàn toàn khác hẳn, thậm chí còn rất quan tâm, cứ nhìn khi Mậu Ly quyết hi sinh để cứu anh ta thì biết. Điều này khiến Mậu Ly quả thực đã biến thành một người không cách nào khiến cho người khác hiểu được ! Mà anh ta không hiểu sao lại cứ có một cảm giác thân thiết với con người không thể hiểu thấu được này.
Hiện giờ có lẽ trong mấy người họ thì buồn bực nhất chính là Trương Dương. Cuộc sống vốn dĩ vẫn luôn bình lặng của anh ta và Bách Phú, giờ bống chốc xuất hiện Lăng Hạo, rồi sau đó lại liên tục gặp phải những chuyện nguy hiểm. Đến giờ , Bách Phú lại biến thành kỳ lạ, người không biết khéo còn cho rằng cô ấy tinh thần phân liệt mất ? Tình địch xung quanh thì càng lúc càng nhiều hơn, thậm chí còn kẻ sau ưu tú hơn kẻ trước, điều này thực khiến cho Trương Dương vẫn luôn tự tin cũng cảm thấy có chút tự ti hẳn.
Còn người tên Mậu Ly đó, quả thực rất đáng sợ. Hắn ta có thể như rất bình thường nhìn mình và Lăng Hạo một cái, vậy mà khiến cho hai người họ đứng bất động cả đêm. MN, bản thân lúc nào mới có thể lợi hại đến mức đó chứ !!! Trương Dương uể oải vô cùng, thân là một nam nhân, vậy mà đến bản lĩnh vì người con gái mình thích làm chút chuyện cũng không có, thực là vô dụng !
Anh ta hiện giờ quả thực vô cùng nhớ nhung những ngày tháng bình đạm trước đây, ít nhất cũng không cần thiết phải khổ não để sinh tồn như thế này !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.