Chương 130: Quyển 4 - Chương 129: Bí Mật Của Thợ Săn ( thượng )
Kiya.s
03/01/2017
Trong lúc vô ý nhìn xe chạy bên đường, Dịch Đạo lại thấy bất an.
Thấy Dịch Đạo giống như con sâu bò đi bò lại, Thợ săn cũng không bình tĩnh được nữa : “Được rồi, được rồi, anh mau đi đi ! Đỡ phải ở lại làm bực mình người khác thêm !”
Vừa nghe thấy lời này, Dịch Đạo giống như được đại xá vậy, đến chào hỏi cũng chẳng kịp, vội vội vàng vàng, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lăng Hạo biết Dịch Đạo đi đâu, trong lòng cũng thư thái hơn ít nhiều.
Vừa nãy khi để Kỷ Nhan rời đi một mình như vậy, trong lòng anh ta cũng rất không yên. Chỉ là việc của Bách Phú hiện giờ cấp thiết hơn, anh ta cũng không thể nào một mình rời đi được. Hơn nữa anh cũng sợ sẽ khiến cho Kỷ Nhan có bất cứ hi vọng nào, điều đó sẽ chỉ làm cho cô càng thêm đau lòng.
Bởi vì anh ta giờ càng lúc càng có thể khẳng định trong lòng mình đang chất chứa một bóng hình, khiến cho anh ta nhớ thương, không thể dứt bỏ được. Dù cho bóng hình đó luôn khiến cho Lăng Hạo không cách nào khống chế được nỗi đau đớn trong lòng mình, nhưng trong trái tim anh ta, ngoài cô ấy đã không còn có thể chứa đựng bất cứ điều gì khác.
Sau khi Mậu Ly từ trong nhà bước ra, bèn bảo tất cả mọi người về nghỉ ngơi, song cũng dặn dò phải chú ý đến Bách Phú. Những lời khác, một câu cũng không nói thêm.
“Chú hồn kia phải làm sao bây giờ ? Chúng tôi không đuổi kịp nó.” Thợ săn cúi đầu nói, giống như một đứa trẻ phạm lỗi vậy.
Mậu Ly bình tĩnh trả lời : “Không sao cả, bảy ngày sau, nó sẽ tự động hiện thân.”
Sau khi đã thở dài nhẹ nhõm được, sự việc rốt cục cũng đã xong một phần.
*
Sau khi Mậu Ly lần nữa thần bí rời đi, Ninh Tiêu và Lăng Hạo cũng lần lượt trở về nhà. Những ngày này tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi, nhất là Lăng Hạo, vết thương trên vai anh ta vẫn còn tương đối nghiêm trọng.
Trời đã tờ mờ sáng, Anh Đào và Trương Dương sau cơn khẩn trương đã bị sự mệt mỏi đánh bại, nhìn Bách Phú vẫn đang ngủ say, hai người họ an tâm mà về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ có Thợ săn là vẫn tinh thần quắc thước, không có chút buồn ngủ nào, ngược lại còn vô cùng hưng phấn. Nằm ở trên chiếc giường nhỏ dưới tầng hầm, anh ta mở to đôi mắt, gương mặt mang theo nụ cười. Một Thợ săn như vậy, bất kỳ ai cũng chưa từng được nhìn thấy.
Mười ba lời nguyền của Bách Phú rốt cục đã có hi vọng phá giải ! Điều này cũng có nghĩa là lời nguyền trên người anh ta cũng đã có hy vọng được hóa giải ! Biết bao năm , anh ta đã phải trải qua cuộc sống như thế nào ? Hiện giờ viễn cảnh tất cả đã sắp kết thúc, khiến anh ta như nhìn thấy được một tia sáng rạng đông xinh đẹp.
Thợ săn cẩn thận khóa cửa lại, đứng trước gương, rồi cởi bỏ trang phục trên người.
Chiếc gương này được Thợ săn đặc biệt mua về. Bình thường toàn bộ chiếc gương đều được dùng một tấm vải nhung dày che phủ, hôm nay, anh ta cuối cùng đã có thể bỏ nó ra.
Từng con mắt từng con mắt trên người anh ta sắp đến lúc khép hết lại rồi sao ? dù rằng chỉ có một chút, Thợ săn cũng đều vẫn biết được. Bởi vì biết bao năm như vậy, những con mắt này đã quá quen thuộc đối với anh ta.
Từng, anh ta đã từng thống hận những con mắt này thậm chí là cả thân thể của mình, đến tắm rửa cũng cố gắng giảm bớt. Gương còn là thứ mà anh ta vô cùng ghét bỏ, trước ở nhà anh ta cũng chưa từng có một cái gương nào.
Hiện giờ anh ta lại đang như vậy đứng đối diện trước gương, không có chút tự ti hay phẫn hận nào, ngược lại chỉ có khát vọng hướng tới tương lai và ảo tưởng.
Anh ta cuối cùng sắp được như những người bình thường rồi sao ?
Như vậy, anh ta cũng có thể giống như người khác, thoải mái hưởng thụ ánh mặt trời, trên bờ cát nếm thử niềm vui trong làn nước biển… …tất cả đều khiến người ta chờ mong đến như vậy !
Nhưng, vừa nhìn thấy vết sẹo dài trên cổ tay, nụ cười của Thợ săn lại vụt tắt, những kỷ niệm không vui của tuổi thơ lại lần nữa lần lượt hiện về trước mắt.
*
Khi còn chưa hiểu chuyện, tiểu Thợ săn còn từng cho rằng người khác cũng giống như mình, toàn thân đều mọc biết bao con mắt trừng trừng đó. Nhưng khi nhìn thấy làn da bóng loáng non mịn trên người bạn bè, cậu bé dần dần hiểu ra mình khác với những người bên cạnh.
Còn nhớ lúc năm tuổi, tiểu Thợ săn cùng với các bạn nhỏ trong thôn chơi trò chơi.
Một bé gái có gương mặt phấn hồng như trái táo, cực kỳ đáng yêu đặt câu hỏi đầu tiên : “Các cậu có biết người có bao nhiêu mắt không ?”
Tiểu Thợ săn còn chưa kịp trả lời, mấy đứa bé bên cạnh đã tranh nhau kêu lên : “Tớ biết, tớ biết, có hai con mắt !”
“Không đúng !” Tiểu Thợ săn vẻ mặt thần khí nói : “Có rất nhiều rất nhiều.”
“Cậu gạt người !” Hai đứa bé nam bất mãn kêu lên, cô bé mặt táo hồng đáng yêu cũng ngẩng gương mặt tròn tròn lên, tò mò nhìn tiểu Thợ săn.
Tiểu Thợ săn thấy mấy gương mặt nhỏ bé không chịu tin mình, lớn tiếng kêu : “Tớ không gạt người ! Không tin thì các cậu nhìn đây !” Nói xong, bèn lật áo mình lên.
(Haiz ~ tiểu Thợ săn khó qua ải mỹ nhân táo nhỏ ^^)
Lúc đó tiểu Thợ săn nào có biết những con mắt trên người cậu bé đáng sợ đến nhường nào. Anh ta chỉ nhìn thấy mấy người bạn nhỏ của mình ngây ra mấy giây, sau đó là hoảng sợ kêu thét ầm ỹ, ngay cả táo nhỏ đáng yêu kia cũng bị dọa đến mức khóc ầm lên.
“Yêu quái ! Nó là yêu quái !”
“Không, tớ không phải !”
… …
Tiểu Thợ săn cuống quít quơ đôi tay nhỏ bé, phản ứng của bạn bè khiến cho cậu bé cũng vô cùng hoảng sợ, cũng không biết mình đã làm sai điều gì, sao mọi người lại phải sợ hãi đến mức đó.
Mấy đứa bé vừa nãy còn cười cười nói nói đồng loại nhặt những viên đá rơi trên mặt đất, ném về phía tiểu Thợ săn, đến cả táo nhỏ đáng yêu trông yếu ớt như vậy cũng không ngoại lệ.
Cô bé nhặt một miếng đá sắc nhọn trên mặt đất lên, toàn lực hướng về phía tiểu Thợ săn mà ném, miệng còn hô : “Yêu quái đáng ghét , mau cút đi !”
Hòn đá góc cạnh cắt rất sâu qua cổ tay tiểu Thợ săn, máu tươi đỏ rực ào ào theo tay cậu bé chảy xuống. Cậu bé giật mình, ngây ra nhìn táo nhỏ. Táo nhỏ bình thường vẫn là người bạn tốt nhất trong lòng cậu bé cơ mà !
Mấy đứa trẻ bên cạnh nhìn thấy dòng máu tươi trên tay tiểu Thợ săn chảy mạnh như thế cũng không hề thương xót, ngược lại còn hưng phấn mà hô lên : “Nó chảy máu rồi, yêu quái chảy máu rồi ! Chúng ta mau ném chết nó đi, không nó sẽ ăn thịt hết đấy !”
Đất đá như mưa rơi xuống người tiểu Thợ săn, khiến cậu bé chỉ còn cách nhanh chóng chạy mất.
Chuyện bị hòn đá làm bị thương tiểu Thợ săn không dám nói với cha mẹ, chỉ một mình trốn trong tủ mà khóc. Cậu bé có thể cảm nhận được, nếu như mình nói với cha mẹ chuyện ngày hôm nay, chỉ có thể kéo đến sóng to gió lớn.
Nhưng, sóng to gió lớn cũng chẳng thể vì sự im lặng của tiểu Thợ săn mà ngừng lại.
Chạng vạng, trong thôn đã truyền hết một vòng chuyện trên người tiểu Thợ săn mọc đầy những con mắt. Dù sao nói ra chuyện này cũng chỉ là mấy đứa trẻ mới chỉ năm sáu tuổi, thôn dân cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Nhưng cứ nghĩ tới gia đình tiểu Thợ săn, bình thường đều là những người kỳ lạ, lại có không ít người cảm thấy chuyện này rất có thể là sự thật.
Cha mẹ của tiểu Thợ săn bình thường luôn ở trong nhà, chỉ có cha của tiểu Thợ săn cứ cách một quãng thời gian lại ra ngoài một lần, khoảng một tuần mới quay trở lại. Không ai biết họ từ đâu đến, thậm chí không ai biết những người đó họ tên là gì.
Gia đình thần bí này ba năm trước đột nhiên dọn đến đây. Bọn họ mua lại một ngôi nhà hai tầng nhỏ bên cạnh núi của một người họ Trương, vốn dĩ đã cách khá là xa nơi thôn làng ở. Lại thêm vào gia đình này luôn hướng nội, không nói nhiều lời, cho nên bình thường cũng không có mấy đi lại với người trong thôn.
Kỳ thật đối với gia đình này, người trong thôn sớm đã có không ít lời đồn đãi, lần này lại thêm lời của mấy đứa trẻ, đã khiến cho những điều suy đoán trong lòng bấy lâu như có thêm chứng cứ.
Loại phán đoán cùng với nghi ngờ này trong thôn ngày càng nghiêm trọng. Nhưng do chẳng ai muốn xen vào chuyện của người khác, nên vẫn chưa có hành động gì, nhiều lắm cũng chỉ là đến trước cửa nhà tiểu Thợ săn chỉ trỏ.
Cứ như vậy, mãi cho đến ba ngày sau, cô bé táo nhỏ mất tích.
Cha của táo nhỏ là thôn trưởng trong thôn. Lúc đầu khi gia đình tiểu Thợ săn dọn đến đây, thân là trưởng thôn, ông đã từng giúp đỡ cha mẹ của tiểu Thợ săn không ít. Cho nên khi có những lời đồn đãi kia, ông cũng từng nghiêm cấm thôn dân không được đi quấy phá.
Nhưng hiện giờ lại là con gái mà ông thương yêu hết mực, điều này khiến ông âm thầm hận bản thân dẫn sói về nhà, vì thế đích thân dẫn người đến trước cửa nhà tiểu Thợ săn hỏi tội. ~
Thấy Dịch Đạo giống như con sâu bò đi bò lại, Thợ săn cũng không bình tĩnh được nữa : “Được rồi, được rồi, anh mau đi đi ! Đỡ phải ở lại làm bực mình người khác thêm !”
Vừa nghe thấy lời này, Dịch Đạo giống như được đại xá vậy, đến chào hỏi cũng chẳng kịp, vội vội vàng vàng, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lăng Hạo biết Dịch Đạo đi đâu, trong lòng cũng thư thái hơn ít nhiều.
Vừa nãy khi để Kỷ Nhan rời đi một mình như vậy, trong lòng anh ta cũng rất không yên. Chỉ là việc của Bách Phú hiện giờ cấp thiết hơn, anh ta cũng không thể nào một mình rời đi được. Hơn nữa anh cũng sợ sẽ khiến cho Kỷ Nhan có bất cứ hi vọng nào, điều đó sẽ chỉ làm cho cô càng thêm đau lòng.
Bởi vì anh ta giờ càng lúc càng có thể khẳng định trong lòng mình đang chất chứa một bóng hình, khiến cho anh ta nhớ thương, không thể dứt bỏ được. Dù cho bóng hình đó luôn khiến cho Lăng Hạo không cách nào khống chế được nỗi đau đớn trong lòng mình, nhưng trong trái tim anh ta, ngoài cô ấy đã không còn có thể chứa đựng bất cứ điều gì khác.
Sau khi Mậu Ly từ trong nhà bước ra, bèn bảo tất cả mọi người về nghỉ ngơi, song cũng dặn dò phải chú ý đến Bách Phú. Những lời khác, một câu cũng không nói thêm.
“Chú hồn kia phải làm sao bây giờ ? Chúng tôi không đuổi kịp nó.” Thợ săn cúi đầu nói, giống như một đứa trẻ phạm lỗi vậy.
Mậu Ly bình tĩnh trả lời : “Không sao cả, bảy ngày sau, nó sẽ tự động hiện thân.”
Sau khi đã thở dài nhẹ nhõm được, sự việc rốt cục cũng đã xong một phần.
*
Sau khi Mậu Ly lần nữa thần bí rời đi, Ninh Tiêu và Lăng Hạo cũng lần lượt trở về nhà. Những ngày này tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi, nhất là Lăng Hạo, vết thương trên vai anh ta vẫn còn tương đối nghiêm trọng.
Trời đã tờ mờ sáng, Anh Đào và Trương Dương sau cơn khẩn trương đã bị sự mệt mỏi đánh bại, nhìn Bách Phú vẫn đang ngủ say, hai người họ an tâm mà về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ có Thợ săn là vẫn tinh thần quắc thước, không có chút buồn ngủ nào, ngược lại còn vô cùng hưng phấn. Nằm ở trên chiếc giường nhỏ dưới tầng hầm, anh ta mở to đôi mắt, gương mặt mang theo nụ cười. Một Thợ săn như vậy, bất kỳ ai cũng chưa từng được nhìn thấy.
Mười ba lời nguyền của Bách Phú rốt cục đã có hi vọng phá giải ! Điều này cũng có nghĩa là lời nguyền trên người anh ta cũng đã có hy vọng được hóa giải ! Biết bao năm , anh ta đã phải trải qua cuộc sống như thế nào ? Hiện giờ viễn cảnh tất cả đã sắp kết thúc, khiến anh ta như nhìn thấy được một tia sáng rạng đông xinh đẹp.
Thợ săn cẩn thận khóa cửa lại, đứng trước gương, rồi cởi bỏ trang phục trên người.
Chiếc gương này được Thợ săn đặc biệt mua về. Bình thường toàn bộ chiếc gương đều được dùng một tấm vải nhung dày che phủ, hôm nay, anh ta cuối cùng đã có thể bỏ nó ra.
Từng con mắt từng con mắt trên người anh ta sắp đến lúc khép hết lại rồi sao ? dù rằng chỉ có một chút, Thợ săn cũng đều vẫn biết được. Bởi vì biết bao năm như vậy, những con mắt này đã quá quen thuộc đối với anh ta.
Từng, anh ta đã từng thống hận những con mắt này thậm chí là cả thân thể của mình, đến tắm rửa cũng cố gắng giảm bớt. Gương còn là thứ mà anh ta vô cùng ghét bỏ, trước ở nhà anh ta cũng chưa từng có một cái gương nào.
Hiện giờ anh ta lại đang như vậy đứng đối diện trước gương, không có chút tự ti hay phẫn hận nào, ngược lại chỉ có khát vọng hướng tới tương lai và ảo tưởng.
Anh ta cuối cùng sắp được như những người bình thường rồi sao ?
Như vậy, anh ta cũng có thể giống như người khác, thoải mái hưởng thụ ánh mặt trời, trên bờ cát nếm thử niềm vui trong làn nước biển… …tất cả đều khiến người ta chờ mong đến như vậy !
Nhưng, vừa nhìn thấy vết sẹo dài trên cổ tay, nụ cười của Thợ săn lại vụt tắt, những kỷ niệm không vui của tuổi thơ lại lần nữa lần lượt hiện về trước mắt.
*
Khi còn chưa hiểu chuyện, tiểu Thợ săn còn từng cho rằng người khác cũng giống như mình, toàn thân đều mọc biết bao con mắt trừng trừng đó. Nhưng khi nhìn thấy làn da bóng loáng non mịn trên người bạn bè, cậu bé dần dần hiểu ra mình khác với những người bên cạnh.
Còn nhớ lúc năm tuổi, tiểu Thợ săn cùng với các bạn nhỏ trong thôn chơi trò chơi.
Một bé gái có gương mặt phấn hồng như trái táo, cực kỳ đáng yêu đặt câu hỏi đầu tiên : “Các cậu có biết người có bao nhiêu mắt không ?”
Tiểu Thợ săn còn chưa kịp trả lời, mấy đứa bé bên cạnh đã tranh nhau kêu lên : “Tớ biết, tớ biết, có hai con mắt !”
“Không đúng !” Tiểu Thợ săn vẻ mặt thần khí nói : “Có rất nhiều rất nhiều.”
“Cậu gạt người !” Hai đứa bé nam bất mãn kêu lên, cô bé mặt táo hồng đáng yêu cũng ngẩng gương mặt tròn tròn lên, tò mò nhìn tiểu Thợ săn.
Tiểu Thợ săn thấy mấy gương mặt nhỏ bé không chịu tin mình, lớn tiếng kêu : “Tớ không gạt người ! Không tin thì các cậu nhìn đây !” Nói xong, bèn lật áo mình lên.
(Haiz ~ tiểu Thợ săn khó qua ải mỹ nhân táo nhỏ ^^)
Lúc đó tiểu Thợ săn nào có biết những con mắt trên người cậu bé đáng sợ đến nhường nào. Anh ta chỉ nhìn thấy mấy người bạn nhỏ của mình ngây ra mấy giây, sau đó là hoảng sợ kêu thét ầm ỹ, ngay cả táo nhỏ đáng yêu kia cũng bị dọa đến mức khóc ầm lên.
“Yêu quái ! Nó là yêu quái !”
“Không, tớ không phải !”
… …
Tiểu Thợ săn cuống quít quơ đôi tay nhỏ bé, phản ứng của bạn bè khiến cho cậu bé cũng vô cùng hoảng sợ, cũng không biết mình đã làm sai điều gì, sao mọi người lại phải sợ hãi đến mức đó.
Mấy đứa bé vừa nãy còn cười cười nói nói đồng loại nhặt những viên đá rơi trên mặt đất, ném về phía tiểu Thợ săn, đến cả táo nhỏ đáng yêu trông yếu ớt như vậy cũng không ngoại lệ.
Cô bé nhặt một miếng đá sắc nhọn trên mặt đất lên, toàn lực hướng về phía tiểu Thợ săn mà ném, miệng còn hô : “Yêu quái đáng ghét , mau cút đi !”
Hòn đá góc cạnh cắt rất sâu qua cổ tay tiểu Thợ săn, máu tươi đỏ rực ào ào theo tay cậu bé chảy xuống. Cậu bé giật mình, ngây ra nhìn táo nhỏ. Táo nhỏ bình thường vẫn là người bạn tốt nhất trong lòng cậu bé cơ mà !
Mấy đứa trẻ bên cạnh nhìn thấy dòng máu tươi trên tay tiểu Thợ săn chảy mạnh như thế cũng không hề thương xót, ngược lại còn hưng phấn mà hô lên : “Nó chảy máu rồi, yêu quái chảy máu rồi ! Chúng ta mau ném chết nó đi, không nó sẽ ăn thịt hết đấy !”
Đất đá như mưa rơi xuống người tiểu Thợ săn, khiến cậu bé chỉ còn cách nhanh chóng chạy mất.
Chuyện bị hòn đá làm bị thương tiểu Thợ săn không dám nói với cha mẹ, chỉ một mình trốn trong tủ mà khóc. Cậu bé có thể cảm nhận được, nếu như mình nói với cha mẹ chuyện ngày hôm nay, chỉ có thể kéo đến sóng to gió lớn.
Nhưng, sóng to gió lớn cũng chẳng thể vì sự im lặng của tiểu Thợ săn mà ngừng lại.
Chạng vạng, trong thôn đã truyền hết một vòng chuyện trên người tiểu Thợ săn mọc đầy những con mắt. Dù sao nói ra chuyện này cũng chỉ là mấy đứa trẻ mới chỉ năm sáu tuổi, thôn dân cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Nhưng cứ nghĩ tới gia đình tiểu Thợ săn, bình thường đều là những người kỳ lạ, lại có không ít người cảm thấy chuyện này rất có thể là sự thật.
Cha mẹ của tiểu Thợ săn bình thường luôn ở trong nhà, chỉ có cha của tiểu Thợ săn cứ cách một quãng thời gian lại ra ngoài một lần, khoảng một tuần mới quay trở lại. Không ai biết họ từ đâu đến, thậm chí không ai biết những người đó họ tên là gì.
Gia đình thần bí này ba năm trước đột nhiên dọn đến đây. Bọn họ mua lại một ngôi nhà hai tầng nhỏ bên cạnh núi của một người họ Trương, vốn dĩ đã cách khá là xa nơi thôn làng ở. Lại thêm vào gia đình này luôn hướng nội, không nói nhiều lời, cho nên bình thường cũng không có mấy đi lại với người trong thôn.
Kỳ thật đối với gia đình này, người trong thôn sớm đã có không ít lời đồn đãi, lần này lại thêm lời của mấy đứa trẻ, đã khiến cho những điều suy đoán trong lòng bấy lâu như có thêm chứng cứ.
Loại phán đoán cùng với nghi ngờ này trong thôn ngày càng nghiêm trọng. Nhưng do chẳng ai muốn xen vào chuyện của người khác, nên vẫn chưa có hành động gì, nhiều lắm cũng chỉ là đến trước cửa nhà tiểu Thợ săn chỉ trỏ.
Cứ như vậy, mãi cho đến ba ngày sau, cô bé táo nhỏ mất tích.
Cha của táo nhỏ là thôn trưởng trong thôn. Lúc đầu khi gia đình tiểu Thợ săn dọn đến đây, thân là trưởng thôn, ông đã từng giúp đỡ cha mẹ của tiểu Thợ săn không ít. Cho nên khi có những lời đồn đãi kia, ông cũng từng nghiêm cấm thôn dân không được đi quấy phá.
Nhưng hiện giờ lại là con gái mà ông thương yêu hết mực, điều này khiến ông âm thầm hận bản thân dẫn sói về nhà, vì thế đích thân dẫn người đến trước cửa nhà tiểu Thợ săn hỏi tội. ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.