Chương 132: Quyển 4 - Chương 131: Bí Mật Của Thợ Săn ( hạ )
Kiya.s
03/01/2017
“Con à, cha biết nhiều năm nay, con đã phải chịu ủy khuất rồi. Có điều, đây là trách nhiệm mà gia tộc chúng ta phải gánh lấy, ai cũng không thoát được. Đến cha cũng vậy. ” Nói xong, cha của Thợ săn cởi bỏ áo trên mình xuống, để lộ ra thân thể cũng đầy những con mắt trên đó.
Thợ săn không nói gì quay đầu đi, không muốn đối mặt : hóa ra thân thể của mình lại đáng sợ như vậy, thảm nào mà lũ trẻ mới coi anh ta là quái vật, mới dùng đất đá để ném mình. Anh ta ý thức được bèn kéo kéo ống tay áo, muốn nỗ lực để che đi những con mắt kinh khủng trên người mình, còn có cả vết sẹo kia nữa.
“Chúng ta đều bị trúng lời nguyền. Đừng sợ, dù cho đời cha không còn trông mong được gì nữa, nhưng con vẫn còn có cơ hội.”
Sau đó, cha của Thợ săn kể cho anh ta về câu chuyện xưa như thần thoại kia :
“Kỳ thực chúng ta vốn dĩ thuộc về một bộ lạc thần bí, từ rất sớm vào thời Tần, để trốn tránh chiến loạn bèn thành lập quốc gia của chính mình ở trong một ngọn núi sâu. Nơi đó thanh bình, xinh đẹp, an tường … …trong suốt một ngàn năm, tất cả mọi người ở trong đất nước chúng ta đều được qua cuộc sống thoải mái hạnh phúc, tựa như đào nguyên ngoại thế dưới ngòi bút của Đào Nguyên Minh vậy. Nam canh nữ chức, đêm đến cũng không cần đóng cửa.
Song hết thảy đều vì một cuộc chiến mà hủy diệt.
Sát nghiệt quá nhiều, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt của trời, nghịch thiên mà làm tuyệt đối không thể thoát được. Sau khi chiến tranh qua đi, toàn bộ quốc gia như đã bị nguyền rủa, không ngừng xảy ra hoạn nạn.
Thiên tai rồi thêm nhân họa, rốt cục đã hủy hoại quốc gia này. Nghe nói cảnh tượng lúc đó vô cùng thảm thiết ! Đến mặt trăng trên bầu trời cũng như bị máu nhuộm đỏ ! Từ đó về sau, mỗi khi mặt trăng đỏ xuất hiện, nhất định sẽ mang tới hoạn nạn, bởi vì nó đại diện cho máu tanh, thù hận và vô số mạng người mất đi.
May mắn, tổ tiên của chúng ta sớm đã đoán được, bèn lệnh cho người nhà chạy trước, gia tộc của chúng ta mới tránh được một kiếp nạn đó.
Ai ngờ tránh được một lúc, song lại bị định là phải chịu thống khổ một đời. Vì nợ máu của tổ tiên, mà những thế hệ sau, cứ là nam nhân nhất định sẽ bị trúng lời nguyền, toàn thân đều mọc mắt trên đó. Hơn nữa vào ngày mà con trai nối dõi đủ hai mươi tuổi, sẽ phải chết đi. Rất nhiều người vì thế mà không muốn sinh con nối dõi nữa, khiến cho gia tộc của chúng ta càng ngày càng ít người, hiện giờ đã chỉ còn lại có hai cha con ta.”
Vừa nghe đến đó, Thợ săn trợn to đôi mắt, âm thầm cảm thấy đau lòng, tựa như năm đó lúc mẹ rời đi, và khi những người bạn nhỏ làm tổn thương mình vậy.
Phụ thân cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Thợ săn, dịu dàng đến vậy, từ ái đến vậy : “Đứa nhỏ này, đã được đủ một ngàn năm. Sự tình cũng đã đến lúc cần phải kết thúc rồi. Sau khi con lớn lên sẽ gặp được một cô gái trên mình mang mười ba lời nguyền, con cần phải giúp cô ấy giải được lời nguyền đó, nỗ lực vì gia tộc chúng ta chuộc tội. Đợi sau khi mười ba lời nguyền đó được giải, con sẽ biết được tất cả những sự tình phát sinh ở một ngàn năm trước, đến lúc đó những con mắt trên người con cũng sẽ tự động khép lại, rồi con sẽ trở về là một người bình thường có thể sinh con đẻ cái, không cần phải chịu đựng sự tra tấn của lời nguyền này nữa.”
“Cha, nhưng còn cha … …”
Thợ săn còn chưa nói xong, đã bị cha mình ngắt lời : “Đừng buồn, đây là số mệnh, không thể làm trái được. Nếu như cố tình sửa đổi số mệnh, hậu quả sẽ như quốc gia của chúng ta … …con à, sau này cha sẽ không còn chăm sóc được cho con nữa, may mà con là một đứa trẻ mạnh mẽ. Để có thể giúp thêm cho con, cha đã đi rất nhiều nơi để nghe ngóng, đáng tiếc là không có phát hiện gì. Cha thực là vô dụng. “
Cha Thợ săn ôm lấy anh ta cười khổ hướng về phía xa, có chút đau thương. Song lúc này Thợ săn chỉ cảm thấy ấm áp không gì sánh được. Lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên cha ôm anh ta.
“Kỳ thực cũng như con vậy, cha đã từng oán trách tại sao lại phải sống trên cái thế giới này, tại sao người khác luôn coi chúng ta như yêu quái. Cái cảm giác đó … …dần dần, cha đã bắt đầu nghi hoặc, rốt cuộc một ngàn năm trước đây gia tộc chúng ta đã làm chuyện gì, mà lại phải chịu lời nguyền như vậy. Con trai, nếu như con biết được sự thật, nhất định phải nhớ đến trước mộ cha nói một tiếng, đừng để cha chết mà không nhắm mắt được.”
Cha đem tất cả những gì mà mình biết, về mười ba lời nguyền tất cả đều nói cho Thợ săn, hơn nữa còn đem toàn bộ tài sản của mình ra giao cho Thợ săn. Ông rất sợ sau khi mình chết đi, đứa con đáng thương của mình càng vất vả thêm.
Qua cha mình, Thợ săn mới biết con đường sau này của anh ta có biết bao gian nan khổ sở, có bao phần nguy hiểm. Cũng hiểu rõ tại sao cha trước giờ luôn nghiêm khắc ép buộc anh ta tu luyện. Hóa ra từng giọt mồ hôi đổ ra, là anh ta lại có thêm một tia hi vọng. Có phải liệu cha cũng nghĩ như vậy hay không ?
“Hiện giờ con đã có đủ sức lực để bảo hộ chính mình, có điều vẫn là không được quên phải tu luyện pháp thuật. Con đường con phải đi còn rất dài … …”
“Cha đã giúp con đăng ký tên ở một trường trong thành phố, tất cả mọi chuyện đã được an bài đầy đủ, nhớ phải học cho tốt, không cho phép đánh nhau với các bạn … …”
“Nhớ kỹ phải ăn tốt một chút, dù cho chỉ có một mình, cũng không được bạc đãi chính mình … …”
“Nếu gặp phải nguy hiểm, không thể ứng phó được, thì phải mau chạy đi. Đây không phải là chuyện gì mất mặt cả, giữ lại một mạng, con mới có cơ hội để báo thù, ngàn vạn lần đừng cứng đầu đối phó … …”
… …
Đêm đó, người cha không hay nói chuyện của Thợ săn nói mãi suốt một đêm.
Thợ săn ôm chặt lấy cha mình, như sợ bản thân chỉ cần quay đi một chút là ông sẽ ra đi vậy.
Nhưng, vận mệnh vẫn là vận mệnh. Thợ săn mới qua tuổi hai mươi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, khó mà chống đỡ được cơn buồn ngủ.
Kỳ thực, Thợ săn chỉ ngủ có ba phút. Nhưng chính sau ba phút đó, cha anh ta ra đi.
Tình cảnh khi chết của cha rất thảm, Thợ săn hiện giờ vẫn không cách nào quên được.
Toàn bộ căn phòng đều là màu đỏ chói mắt, máu của cha như đã bị chảy hết vậy, chảy ra từ chính những con mắt trên cơ thể kia.
Những con mắt trên toàn thân ông giờ chỉ còn lại có hốc mắt, nhãn cầu bên trong cũng không cánh mà bay, chỉ còn lại một cái động đen ngòm, hướng về phía Thợ săn như muốn nuốt xuống, khiến cho người ta khi nhìn thấy hết cả hồn.
Phần mặt của cha bị méo mó vô cùng nghiêm trọng, hoàn toàn không còn vẻ từ ái và thương tiếc vừa rồi, tựa hồ như đã gặp phải sự tra tấn không thể chịu đựng được vậy.
Thợ săn tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng lại không hề, chỉ đứng rất lâu nhìn thi thể của cha, không muốn rời đi.
*
Nhớ tới chuyện cũ, Thợ săn lại vô cùng trầm trọng và mệt mỏi.
Anh ta nhìn vào bản thân mình trong gương, nhẹ nhàng nói : “Cha, con nhất định sẽ phá giải lời nguyền. Đến lúc đó con nhất định sẽ đưa cháu của cha đến bái mộ người. Lúc đó, con còn phải nói cho cha biết đáp án của ngàn năm trước kia. Sẽ không để cha phải mãi mãi mơ hồ nữa.” ~
— Hết quyển 4 —
Thợ săn không nói gì quay đầu đi, không muốn đối mặt : hóa ra thân thể của mình lại đáng sợ như vậy, thảm nào mà lũ trẻ mới coi anh ta là quái vật, mới dùng đất đá để ném mình. Anh ta ý thức được bèn kéo kéo ống tay áo, muốn nỗ lực để che đi những con mắt kinh khủng trên người mình, còn có cả vết sẹo kia nữa.
“Chúng ta đều bị trúng lời nguyền. Đừng sợ, dù cho đời cha không còn trông mong được gì nữa, nhưng con vẫn còn có cơ hội.”
Sau đó, cha của Thợ săn kể cho anh ta về câu chuyện xưa như thần thoại kia :
“Kỳ thực chúng ta vốn dĩ thuộc về một bộ lạc thần bí, từ rất sớm vào thời Tần, để trốn tránh chiến loạn bèn thành lập quốc gia của chính mình ở trong một ngọn núi sâu. Nơi đó thanh bình, xinh đẹp, an tường … …trong suốt một ngàn năm, tất cả mọi người ở trong đất nước chúng ta đều được qua cuộc sống thoải mái hạnh phúc, tựa như đào nguyên ngoại thế dưới ngòi bút của Đào Nguyên Minh vậy. Nam canh nữ chức, đêm đến cũng không cần đóng cửa.
Song hết thảy đều vì một cuộc chiến mà hủy diệt.
Sát nghiệt quá nhiều, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt của trời, nghịch thiên mà làm tuyệt đối không thể thoát được. Sau khi chiến tranh qua đi, toàn bộ quốc gia như đã bị nguyền rủa, không ngừng xảy ra hoạn nạn.
Thiên tai rồi thêm nhân họa, rốt cục đã hủy hoại quốc gia này. Nghe nói cảnh tượng lúc đó vô cùng thảm thiết ! Đến mặt trăng trên bầu trời cũng như bị máu nhuộm đỏ ! Từ đó về sau, mỗi khi mặt trăng đỏ xuất hiện, nhất định sẽ mang tới hoạn nạn, bởi vì nó đại diện cho máu tanh, thù hận và vô số mạng người mất đi.
May mắn, tổ tiên của chúng ta sớm đã đoán được, bèn lệnh cho người nhà chạy trước, gia tộc của chúng ta mới tránh được một kiếp nạn đó.
Ai ngờ tránh được một lúc, song lại bị định là phải chịu thống khổ một đời. Vì nợ máu của tổ tiên, mà những thế hệ sau, cứ là nam nhân nhất định sẽ bị trúng lời nguyền, toàn thân đều mọc mắt trên đó. Hơn nữa vào ngày mà con trai nối dõi đủ hai mươi tuổi, sẽ phải chết đi. Rất nhiều người vì thế mà không muốn sinh con nối dõi nữa, khiến cho gia tộc của chúng ta càng ngày càng ít người, hiện giờ đã chỉ còn lại có hai cha con ta.”
Vừa nghe đến đó, Thợ săn trợn to đôi mắt, âm thầm cảm thấy đau lòng, tựa như năm đó lúc mẹ rời đi, và khi những người bạn nhỏ làm tổn thương mình vậy.
Phụ thân cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Thợ săn, dịu dàng đến vậy, từ ái đến vậy : “Đứa nhỏ này, đã được đủ một ngàn năm. Sự tình cũng đã đến lúc cần phải kết thúc rồi. Sau khi con lớn lên sẽ gặp được một cô gái trên mình mang mười ba lời nguyền, con cần phải giúp cô ấy giải được lời nguyền đó, nỗ lực vì gia tộc chúng ta chuộc tội. Đợi sau khi mười ba lời nguyền đó được giải, con sẽ biết được tất cả những sự tình phát sinh ở một ngàn năm trước, đến lúc đó những con mắt trên người con cũng sẽ tự động khép lại, rồi con sẽ trở về là một người bình thường có thể sinh con đẻ cái, không cần phải chịu đựng sự tra tấn của lời nguyền này nữa.”
“Cha, nhưng còn cha … …”
Thợ săn còn chưa nói xong, đã bị cha mình ngắt lời : “Đừng buồn, đây là số mệnh, không thể làm trái được. Nếu như cố tình sửa đổi số mệnh, hậu quả sẽ như quốc gia của chúng ta … …con à, sau này cha sẽ không còn chăm sóc được cho con nữa, may mà con là một đứa trẻ mạnh mẽ. Để có thể giúp thêm cho con, cha đã đi rất nhiều nơi để nghe ngóng, đáng tiếc là không có phát hiện gì. Cha thực là vô dụng. “
Cha Thợ săn ôm lấy anh ta cười khổ hướng về phía xa, có chút đau thương. Song lúc này Thợ săn chỉ cảm thấy ấm áp không gì sánh được. Lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên cha ôm anh ta.
“Kỳ thực cũng như con vậy, cha đã từng oán trách tại sao lại phải sống trên cái thế giới này, tại sao người khác luôn coi chúng ta như yêu quái. Cái cảm giác đó … …dần dần, cha đã bắt đầu nghi hoặc, rốt cuộc một ngàn năm trước đây gia tộc chúng ta đã làm chuyện gì, mà lại phải chịu lời nguyền như vậy. Con trai, nếu như con biết được sự thật, nhất định phải nhớ đến trước mộ cha nói một tiếng, đừng để cha chết mà không nhắm mắt được.”
Cha đem tất cả những gì mà mình biết, về mười ba lời nguyền tất cả đều nói cho Thợ săn, hơn nữa còn đem toàn bộ tài sản của mình ra giao cho Thợ săn. Ông rất sợ sau khi mình chết đi, đứa con đáng thương của mình càng vất vả thêm.
Qua cha mình, Thợ săn mới biết con đường sau này của anh ta có biết bao gian nan khổ sở, có bao phần nguy hiểm. Cũng hiểu rõ tại sao cha trước giờ luôn nghiêm khắc ép buộc anh ta tu luyện. Hóa ra từng giọt mồ hôi đổ ra, là anh ta lại có thêm một tia hi vọng. Có phải liệu cha cũng nghĩ như vậy hay không ?
“Hiện giờ con đã có đủ sức lực để bảo hộ chính mình, có điều vẫn là không được quên phải tu luyện pháp thuật. Con đường con phải đi còn rất dài … …”
“Cha đã giúp con đăng ký tên ở một trường trong thành phố, tất cả mọi chuyện đã được an bài đầy đủ, nhớ phải học cho tốt, không cho phép đánh nhau với các bạn … …”
“Nhớ kỹ phải ăn tốt một chút, dù cho chỉ có một mình, cũng không được bạc đãi chính mình … …”
“Nếu gặp phải nguy hiểm, không thể ứng phó được, thì phải mau chạy đi. Đây không phải là chuyện gì mất mặt cả, giữ lại một mạng, con mới có cơ hội để báo thù, ngàn vạn lần đừng cứng đầu đối phó … …”
… …
Đêm đó, người cha không hay nói chuyện của Thợ săn nói mãi suốt một đêm.
Thợ săn ôm chặt lấy cha mình, như sợ bản thân chỉ cần quay đi một chút là ông sẽ ra đi vậy.
Nhưng, vận mệnh vẫn là vận mệnh. Thợ săn mới qua tuổi hai mươi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, khó mà chống đỡ được cơn buồn ngủ.
Kỳ thực, Thợ săn chỉ ngủ có ba phút. Nhưng chính sau ba phút đó, cha anh ta ra đi.
Tình cảnh khi chết của cha rất thảm, Thợ săn hiện giờ vẫn không cách nào quên được.
Toàn bộ căn phòng đều là màu đỏ chói mắt, máu của cha như đã bị chảy hết vậy, chảy ra từ chính những con mắt trên cơ thể kia.
Những con mắt trên toàn thân ông giờ chỉ còn lại có hốc mắt, nhãn cầu bên trong cũng không cánh mà bay, chỉ còn lại một cái động đen ngòm, hướng về phía Thợ săn như muốn nuốt xuống, khiến cho người ta khi nhìn thấy hết cả hồn.
Phần mặt của cha bị méo mó vô cùng nghiêm trọng, hoàn toàn không còn vẻ từ ái và thương tiếc vừa rồi, tựa hồ như đã gặp phải sự tra tấn không thể chịu đựng được vậy.
Thợ săn tưởng rằng mình sẽ khóc, nhưng lại không hề, chỉ đứng rất lâu nhìn thi thể của cha, không muốn rời đi.
*
Nhớ tới chuyện cũ, Thợ săn lại vô cùng trầm trọng và mệt mỏi.
Anh ta nhìn vào bản thân mình trong gương, nhẹ nhàng nói : “Cha, con nhất định sẽ phá giải lời nguyền. Đến lúc đó con nhất định sẽ đưa cháu của cha đến bái mộ người. Lúc đó, con còn phải nói cho cha biết đáp án của ngàn năm trước kia. Sẽ không để cha phải mãi mãi mơ hồ nữa.” ~
— Hết quyển 4 —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.