Chương 152: Quyển 5 - Chương 151: Dưới Tàng Cây Đa ( bốn )
Kiya.s
03/01/2017
Chuyển ngữ: Bibon
Những thứ đã từng dùng qua vẫn được đặt ở chỗ cũ. Chỉ là đã cũ nát lắm rồi, hơn nữa còn bị phủ lên một lớp bụi dầy kín. Song Thợ săn khi nhìn thấy những thứ này, vẫn vui mừng như một đứa trẻ.
Chiếc bàn trang điểm này là của mẹ, bà trước đây vẫn thường chải đầu ở chỗ này. Trong thôn Cây đa không có dùng bàn trang điểm, đây là do cha đặc biệt nhờ người mang từ trên thành phố về đây. Nhớ ngày hôm đó, mẹ đã rất vui.
Đi sang bên này… …chiếc bàn kia là của cha, vẫn nhớ ông rất thích ngồi đọc sách một mình ở nơi này, viết lách gì đó. Có lẽ sẽ vẫn còn thứ gì đó cha đã từng viết, Thợ săn ngậm chiếc đèn pin trong miệng, lật lật mấy thứ trên bàn lên.
Quả nhiên, ngoài một số bài thơ mà cha vẫn thích ra, Thợ săn còn phát hiện một quyển sổ màu đen, lúc nhỏ anh ta vẫn thường nhìn thấy cha viết viết vẽ vẽ lên trên đó.
Đang muốn mở ra xem thử, tiếng gọi của Từ đại gia lại vang lên: “Con à, mau mau xuống đây!”
Không thể suy nghĩ nhiều hơn, Thợ săn đem quyển sổ cất vào trong túi áo ngực rồi chạy xuống.
“Con à, nghe nói đứa bé nhà thôn trưởng Dương xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau tới đó xem xem!”
*
Lúc Thợ săn và Từ đại gia tới nơi, thấy thôn trưởng Dương đang ngồi ngây ngốc trên chiếc ghế gỗ trước cửa, trong tay đang cầm điếu thuốc, song lại không hề hút tí nào. Trong nhà có lẽ là vợ của thôn trưởng, đang khóc ầm ỹ hết cả lên, Thợ săn từ cách đó một trăm mét đã có thể nghe thấy.
“Con gái của mẹ a, con không thể xảy ra chuyện gì được, nếu con mà có chuyện gì, thì mẹ và cha con phải làm thế nào đây … …”
Vội vã chạy vào trong phòng, Thợ săn lại phát hiện một đứa bé gái mập mạp đang dựa vào trong lòng vợ thôn trưởng, còn vợ thôn trưởng thì vừa khóc, vừa kêu gào. Thấy có người bước vào, cô bé kia còn quay mặt ra, nhìn nhìn Thợ săn. Gương mặt phấn hồng nhỏ bé kia, khiến Thợ săn nhớ tới táo nhỏ.
“Con bé bị sao thế?” Từ đại gia tiến lên phía trước, lo lắng hỏi han.
Vợ thôn trưởng vừa khóc, vừa xắn tay áo cô bé lên: “Từ đại gia, ông xem.”
Trên cổ tay trắng nõn của cô bé, rõ ràng lưu lại một dấu tay màu tím xanh, giống như có ai đó dùng lực kéo cô bé vậy.
Thấy Thợ săn có chút mơ hồ, Từ đại gia vội vàng giải thích: “Trong thôn gần đây đã mất tích ba đứa bé, những đứa bé bị mất tích, đứa nào cũng có dấu tay này.”
Thợ săn tiến lên, lấy tay thử qua một chút, quả nhiên có luồng âm khí nhè nhẹ liều mạng hướng tới làn da anh ta mà chui vào. Lẽ nào là tên trong cỗ quan tài đỏ kia chui ra sao? Song cảm giác lại không giống như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì?
“Hôm nay đưa con bé cho cháu ta đi.” Từ đại gia nói rồi vỗ vỗ vai Thợ săn, “Đứa cháu này của ta chính là cứu tinh của thôn, có thể giúp được các người đấy… …”
Thợ săn không lên tiếng, anh ta biết sự tin tưởng của Từ đại gia đối với mình đều là do tín nhiệm cha anh ta, mà bản thân cũng tuyệt đối không thể làm mất mặt cha mình được.
Vợ thôn trưởng ngừng khóc ngay, thôn trưởng cũng xông vào, dùng ánh mắt hồ nghi xem xét ánh mắt chắc chắn của ông già, lại nhìn nhìn đứa con gái dễ thương, sau đó quyết tâm nói: “Từ đại gia, ông là người già nhất ở hai cái thôn này… …tôi tin ông!”
*
Mọi người sau khi nghe lời dặn dò của Thợ săn, tất cả đều lui ra ngoài, chỉ để lại Thợ săn và đứa con gái của trưởng thôn.
Anh chàng Thợ săn lại chẳng hiểu rõ cách giao tiếp với một đứa bé gái, chỉ có thể tay chân vụng về lóng ngóng dỗ cho nó ngủ, sau đó bản thân cũng yên lặng ngồi bên cạnh lật xem quyển sổ ghi chép của cha mình.
Hơi ẩm cùng bụi bặm xâm nhập đã khiến cho trang giấy trở nên khô vàng, ngay cả chữ viết trên bề mặt cũng trở nên mơ hồ. Thợ săn phải khó khăn lắm mới hiểu được nội dung trên đó, trong đó có rất nhiều chuyện khi nhỏ của anh ta. Cha hóa ra lại quan tâm đến anh ta như vậy! Thợ săn trong lòng chua xót vô cùng.
Cứ như thế, trên gương mặt Thợ săn khi thì vui mừng, khi thì bi thương. Song càng lật về phía sau, nét mặt của anh ta càng lúc càng trầm trọng hơn. Hóa ra, trong thôn này có thứ có liên quan với mười ba lời nguyền! Cho nên cha mới đưa cả nhà chuyển đến nơi đây, hơn nữa hàng năm đều đi loanh quanh trong thôn, xem xem có biến chuyển gì hay không.
Khó trách lại mạnh đến vậy! Thợ săn âm thầm nghĩ, mắt thấy mười ba lời nguyền đã bắt đầu có ảnh hưởng tới thôn này, như vậy thì chuyện những đứa trẻ gần đây bị mất tích là có liên quan đến việc Mậu Ly thả chú hồn ra sao? Vậy táo nhỏ thì sao, cũng là chịu ảnh hưởng của nó?
Đang muốn buông quyển sổ xuống để cho cặp mắt đau nhức được nghỉ ngơi, Thợ săn bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, nhắm hai mắt lại.
Không được! Không được ngủ! Thợ săn trước mắt đột nhiên xuất hiện thảm cảnh phụ thân chết thảm, lúc đó anh ta cũng đang ngủ say. Anh ta nhanh chóng nhảy dựng lên từ chiếc ghế, muốn tỉnh táo lại, song lại phát hiện đứa bé nằm trên chiếc giường không thấy đâu nữa! Liếc nhanh ra phía ngoài nhà lại phát hiện thấy có một chiếc bóng màu đen.
“Không được đi!” Thợ săn hét lớn một tiếng rồi đuổi theo, ra đến cửa thì phát hiện thấy đứa bé gái đang bị một chiếc bóng nắm tay dắt đi.
Chiếc bóng này cao hơn một chút so với cô bé kia, khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi. Cứ như không hề nghe thấy tiếng gọi của Thợ săn, cô bé nhỏ vẫn bị chiếc bóng đó dắt đi về phía trước, căn bản không hề quay đầu lại.
Thợ săn âm thầm niệm thần chú, sau đó hung hăng đánh một đạo kim quang về phía chiếc bóng kia. Song chiếc bóng kia không hề có tiếng thét thảm nào như Thợ săn đã nghĩ, chỉ cứng đờ một chút, song nó cũng đã chịu buông tay đứa bé ra. Cùng lúc nó buông tay, đứa bé gái dần dần ngã xuống mặt đất, vẫn chìm trong giấc ngủ say.
Chiếc bóng kia chậm rãi quay đầu lại, gương mặt khiến Thợ săn sợ đến hoảng hồn.
Đó nào phải một gương mặt! Bên phải như người bình thường, là một thiếu niên tuấn tú trắng trẻo; bên trái lại tím bầm thô ráp như da voi, song đáng sợ hơn là, gò má phía bên trái dường như bị thừa một cục thẹo thịt lồi kéo dài đến cổ, đến con mắt cũng bị đè mất chỉ còn lại một khe hỏ. Chiếc mũi phía giữa cũng vậy bên phải đẹp đẽ, bên trái lại gãy khúc vặn vẹo, lỗ mũi to như lỗ mũi sư tử đá.
Trong mắt thiếu niên đầy hận ý, mặc dù chỉ nhìn thấy một con mắt nhưng Thợ săn cũng có thể cảm nhận. Thợ săn cảm thấy trên người thiếu niên này ẩn chứa một cỗ sức mạnh sâu không lường được, đồng thời bèn nhanh chóng điều động tất cả pháp lực trong người mình. Dù cho sức lực của anh ta và thiếu niên này có chút chênh lệch, nhưng dù cho phải dùng cả tính mạng, anh ta cũng quyết không để cho thiếu niên này mang cô bé đi. Vì cha, cũng vì sự tiếc nuối của thời thơ ấu.
Song thiếu niên lại thu hồi ánh mắt, chuyển đến cô bé đang ngủ say trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Đêm mai ta sẽ tới đón ngươi.” Nói xong lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Thợ săn.
“Cuối cùng đã đi.” Thợ săn toát mồ hôi lạnh, kỳ thực anh ta biết, nếu thực sự phải đánh, bản thân nhất định không phải đối thủ của thiếu niên này. Nhưng, ngày mai nó vẫn sẽ đến!
*
Thợ săn thở một hơi thật dài, dù đã điện thoại cho Bách Phú nhờ chuyển lời gấp tới Mậu Ly, nhưng nơi này hẻo lánh như vậy, chỉ e Mậu Ly khó mà đến kịp. Làm sao đây?
Đem cô bé đặt lên giường xong, Thợ săn lại gấp rút tranh thủ thời gian nghiên cứu quyển sổ của cha mình, hi vọng có thể từ trong đó phát hiện manh mối để khắc chế con quỷ kia. Nhìn quần áo trên người nó, Thợ săn phán đoán thiếu niên này nhất định chính là chú hồn được ghi lại trong quyển sổ của cha. Dù sao thì thời đại này, chỉ có trong bảo tàng hay phim ảnh mới có thể nhìn thấy loại vải thô đại quẻ như thế.
Cuối cùng, Thợ săn phát hiện ở bên trong có một đoạn, bên trên còn được cha dùng bút đỏ gạch đậm lên. Bên trên viết, dưới cây đa có một nơi chôn giấu nhược điểm của chú hồn.
Nhược điểm? Rốt cuộc là nhược điểm gì? Thứ mà Thợ săn quan tâm nhất lại không được viết tiếp, đã bị ngắt đoạn. Lẽ nào khi viết đến đây, chính là lúc cha bị thôn dân cầm đuốc bao quanh sao? Thực đúng là nực cười!
Những thứ đã từng dùng qua vẫn được đặt ở chỗ cũ. Chỉ là đã cũ nát lắm rồi, hơn nữa còn bị phủ lên một lớp bụi dầy kín. Song Thợ săn khi nhìn thấy những thứ này, vẫn vui mừng như một đứa trẻ.
Chiếc bàn trang điểm này là của mẹ, bà trước đây vẫn thường chải đầu ở chỗ này. Trong thôn Cây đa không có dùng bàn trang điểm, đây là do cha đặc biệt nhờ người mang từ trên thành phố về đây. Nhớ ngày hôm đó, mẹ đã rất vui.
Đi sang bên này… …chiếc bàn kia là của cha, vẫn nhớ ông rất thích ngồi đọc sách một mình ở nơi này, viết lách gì đó. Có lẽ sẽ vẫn còn thứ gì đó cha đã từng viết, Thợ săn ngậm chiếc đèn pin trong miệng, lật lật mấy thứ trên bàn lên.
Quả nhiên, ngoài một số bài thơ mà cha vẫn thích ra, Thợ săn còn phát hiện một quyển sổ màu đen, lúc nhỏ anh ta vẫn thường nhìn thấy cha viết viết vẽ vẽ lên trên đó.
Đang muốn mở ra xem thử, tiếng gọi của Từ đại gia lại vang lên: “Con à, mau mau xuống đây!”
Không thể suy nghĩ nhiều hơn, Thợ săn đem quyển sổ cất vào trong túi áo ngực rồi chạy xuống.
“Con à, nghe nói đứa bé nhà thôn trưởng Dương xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau tới đó xem xem!”
*
Lúc Thợ săn và Từ đại gia tới nơi, thấy thôn trưởng Dương đang ngồi ngây ngốc trên chiếc ghế gỗ trước cửa, trong tay đang cầm điếu thuốc, song lại không hề hút tí nào. Trong nhà có lẽ là vợ của thôn trưởng, đang khóc ầm ỹ hết cả lên, Thợ săn từ cách đó một trăm mét đã có thể nghe thấy.
“Con gái của mẹ a, con không thể xảy ra chuyện gì được, nếu con mà có chuyện gì, thì mẹ và cha con phải làm thế nào đây … …”
Vội vã chạy vào trong phòng, Thợ săn lại phát hiện một đứa bé gái mập mạp đang dựa vào trong lòng vợ thôn trưởng, còn vợ thôn trưởng thì vừa khóc, vừa kêu gào. Thấy có người bước vào, cô bé kia còn quay mặt ra, nhìn nhìn Thợ săn. Gương mặt phấn hồng nhỏ bé kia, khiến Thợ săn nhớ tới táo nhỏ.
“Con bé bị sao thế?” Từ đại gia tiến lên phía trước, lo lắng hỏi han.
Vợ thôn trưởng vừa khóc, vừa xắn tay áo cô bé lên: “Từ đại gia, ông xem.”
Trên cổ tay trắng nõn của cô bé, rõ ràng lưu lại một dấu tay màu tím xanh, giống như có ai đó dùng lực kéo cô bé vậy.
Thấy Thợ săn có chút mơ hồ, Từ đại gia vội vàng giải thích: “Trong thôn gần đây đã mất tích ba đứa bé, những đứa bé bị mất tích, đứa nào cũng có dấu tay này.”
Thợ săn tiến lên, lấy tay thử qua một chút, quả nhiên có luồng âm khí nhè nhẹ liều mạng hướng tới làn da anh ta mà chui vào. Lẽ nào là tên trong cỗ quan tài đỏ kia chui ra sao? Song cảm giác lại không giống như vậy. Rốt cuộc là chuyện gì?
“Hôm nay đưa con bé cho cháu ta đi.” Từ đại gia nói rồi vỗ vỗ vai Thợ săn, “Đứa cháu này của ta chính là cứu tinh của thôn, có thể giúp được các người đấy… …”
Thợ săn không lên tiếng, anh ta biết sự tin tưởng của Từ đại gia đối với mình đều là do tín nhiệm cha anh ta, mà bản thân cũng tuyệt đối không thể làm mất mặt cha mình được.
Vợ thôn trưởng ngừng khóc ngay, thôn trưởng cũng xông vào, dùng ánh mắt hồ nghi xem xét ánh mắt chắc chắn của ông già, lại nhìn nhìn đứa con gái dễ thương, sau đó quyết tâm nói: “Từ đại gia, ông là người già nhất ở hai cái thôn này… …tôi tin ông!”
*
Mọi người sau khi nghe lời dặn dò của Thợ săn, tất cả đều lui ra ngoài, chỉ để lại Thợ săn và đứa con gái của trưởng thôn.
Anh chàng Thợ săn lại chẳng hiểu rõ cách giao tiếp với một đứa bé gái, chỉ có thể tay chân vụng về lóng ngóng dỗ cho nó ngủ, sau đó bản thân cũng yên lặng ngồi bên cạnh lật xem quyển sổ ghi chép của cha mình.
Hơi ẩm cùng bụi bặm xâm nhập đã khiến cho trang giấy trở nên khô vàng, ngay cả chữ viết trên bề mặt cũng trở nên mơ hồ. Thợ săn phải khó khăn lắm mới hiểu được nội dung trên đó, trong đó có rất nhiều chuyện khi nhỏ của anh ta. Cha hóa ra lại quan tâm đến anh ta như vậy! Thợ săn trong lòng chua xót vô cùng.
Cứ như thế, trên gương mặt Thợ săn khi thì vui mừng, khi thì bi thương. Song càng lật về phía sau, nét mặt của anh ta càng lúc càng trầm trọng hơn. Hóa ra, trong thôn này có thứ có liên quan với mười ba lời nguyền! Cho nên cha mới đưa cả nhà chuyển đến nơi đây, hơn nữa hàng năm đều đi loanh quanh trong thôn, xem xem có biến chuyển gì hay không.
Khó trách lại mạnh đến vậy! Thợ săn âm thầm nghĩ, mắt thấy mười ba lời nguyền đã bắt đầu có ảnh hưởng tới thôn này, như vậy thì chuyện những đứa trẻ gần đây bị mất tích là có liên quan đến việc Mậu Ly thả chú hồn ra sao? Vậy táo nhỏ thì sao, cũng là chịu ảnh hưởng của nó?
Đang muốn buông quyển sổ xuống để cho cặp mắt đau nhức được nghỉ ngơi, Thợ săn bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ nặng nề ập đến, nhắm hai mắt lại.
Không được! Không được ngủ! Thợ săn trước mắt đột nhiên xuất hiện thảm cảnh phụ thân chết thảm, lúc đó anh ta cũng đang ngủ say. Anh ta nhanh chóng nhảy dựng lên từ chiếc ghế, muốn tỉnh táo lại, song lại phát hiện đứa bé nằm trên chiếc giường không thấy đâu nữa! Liếc nhanh ra phía ngoài nhà lại phát hiện thấy có một chiếc bóng màu đen.
“Không được đi!” Thợ săn hét lớn một tiếng rồi đuổi theo, ra đến cửa thì phát hiện thấy đứa bé gái đang bị một chiếc bóng nắm tay dắt đi.
Chiếc bóng này cao hơn một chút so với cô bé kia, khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi. Cứ như không hề nghe thấy tiếng gọi của Thợ săn, cô bé nhỏ vẫn bị chiếc bóng đó dắt đi về phía trước, căn bản không hề quay đầu lại.
Thợ săn âm thầm niệm thần chú, sau đó hung hăng đánh một đạo kim quang về phía chiếc bóng kia. Song chiếc bóng kia không hề có tiếng thét thảm nào như Thợ săn đã nghĩ, chỉ cứng đờ một chút, song nó cũng đã chịu buông tay đứa bé ra. Cùng lúc nó buông tay, đứa bé gái dần dần ngã xuống mặt đất, vẫn chìm trong giấc ngủ say.
Chiếc bóng kia chậm rãi quay đầu lại, gương mặt khiến Thợ săn sợ đến hoảng hồn.
Đó nào phải một gương mặt! Bên phải như người bình thường, là một thiếu niên tuấn tú trắng trẻo; bên trái lại tím bầm thô ráp như da voi, song đáng sợ hơn là, gò má phía bên trái dường như bị thừa một cục thẹo thịt lồi kéo dài đến cổ, đến con mắt cũng bị đè mất chỉ còn lại một khe hỏ. Chiếc mũi phía giữa cũng vậy bên phải đẹp đẽ, bên trái lại gãy khúc vặn vẹo, lỗ mũi to như lỗ mũi sư tử đá.
Trong mắt thiếu niên đầy hận ý, mặc dù chỉ nhìn thấy một con mắt nhưng Thợ săn cũng có thể cảm nhận. Thợ săn cảm thấy trên người thiếu niên này ẩn chứa một cỗ sức mạnh sâu không lường được, đồng thời bèn nhanh chóng điều động tất cả pháp lực trong người mình. Dù cho sức lực của anh ta và thiếu niên này có chút chênh lệch, nhưng dù cho phải dùng cả tính mạng, anh ta cũng quyết không để cho thiếu niên này mang cô bé đi. Vì cha, cũng vì sự tiếc nuối của thời thơ ấu.
Song thiếu niên lại thu hồi ánh mắt, chuyển đến cô bé đang ngủ say trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Đêm mai ta sẽ tới đón ngươi.” Nói xong lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Thợ săn.
“Cuối cùng đã đi.” Thợ săn toát mồ hôi lạnh, kỳ thực anh ta biết, nếu thực sự phải đánh, bản thân nhất định không phải đối thủ của thiếu niên này. Nhưng, ngày mai nó vẫn sẽ đến!
*
Thợ săn thở một hơi thật dài, dù đã điện thoại cho Bách Phú nhờ chuyển lời gấp tới Mậu Ly, nhưng nơi này hẻo lánh như vậy, chỉ e Mậu Ly khó mà đến kịp. Làm sao đây?
Đem cô bé đặt lên giường xong, Thợ săn lại gấp rút tranh thủ thời gian nghiên cứu quyển sổ của cha mình, hi vọng có thể từ trong đó phát hiện manh mối để khắc chế con quỷ kia. Nhìn quần áo trên người nó, Thợ săn phán đoán thiếu niên này nhất định chính là chú hồn được ghi lại trong quyển sổ của cha. Dù sao thì thời đại này, chỉ có trong bảo tàng hay phim ảnh mới có thể nhìn thấy loại vải thô đại quẻ như thế.
Cuối cùng, Thợ săn phát hiện ở bên trong có một đoạn, bên trên còn được cha dùng bút đỏ gạch đậm lên. Bên trên viết, dưới cây đa có một nơi chôn giấu nhược điểm của chú hồn.
Nhược điểm? Rốt cuộc là nhược điểm gì? Thứ mà Thợ săn quan tâm nhất lại không được viết tiếp, đã bị ngắt đoạn. Lẽ nào khi viết đến đây, chính là lúc cha bị thôn dân cầm đuốc bao quanh sao? Thực đúng là nực cười!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.