Chương 158: Quyển 5 - Chương 157: Động hẹp ( hai )
Kiya.s
03/01/2017
Rốt cuộc đã có được ít thu hoạch, Thợ săn cũng âm thầm cảm thấy được sự xuất hiện thần bí của sơn động này có lẽ có liên quan đến thiếu niên kia, dù rằng vẫn có chút vấn đề vẫn thấy mâu thuẫn. Khi trở về phòng, Mậu Ly cũng đã trở về, đang giơ cao mảnh sứ vỡ của cái bình đựng chiếc giày vải của thiếu niên có gương mặt âm dương ra nghiên cứu gì đó.
“Hai người về rồi sao?” Mậu Ly cư nhiên chủ động chào hỏi với Thợ săn, thiết nghĩ cũng đã có chút thu hoạch gì.
Khi Thợ săn đem chuyện sơn động cùng những phán đoán của chính mình kể cho Mậu Ly nghe, thì Bách Phú chỉ chăm chú nhìn vào mảnh sứ vỡ trong tay Mậu Ly.
“Tôi cũng có phát hiện.” Mậu Ly chỉ chỉ mảnh sứ vỡ, “Những chữ viết ở mặt trên của mảnh sứ vỡ này, chính là một loại pháp thuật cổ, nội dung của pháp thuật này là lợi dụng chấp niệm tìm kiếm muội muội của thiếu niên có gương mặt âm dương kia, đem hồn phách của cậu ta dùng bùa chú mà tạo thành khế ước. Song kỳ quái nhất là, khế ước trên bùa chú này, chỉ cho phép linh hồn thiếu niên kia xuất hiện vào ban đêm! Những bùa chú bình thường căn bản không thể nào có loại khế ước này.”
Thấy Thợ săn và Bách Phú vẫn mang theo gương mặt mê man, Mậu Ly nói tiếp: “Với sức mạnh của chú hồn, chúng ta dù có trốn đến đâu hắn cũng vẫn sẽ tìm được. Nhưng nếu như hạn định sức mạnh của hắn chỉ đủ trong thời gian ban đêm, vậy thì khi chúng ta chỉ xuất hiện vào ban ngày, đến tối tìm cách trốn tránh được sự truy bắt của hắn, thì chúng ta có thể mãi mãi thoát được!”
“Nói như vậy, nếu buổi tối thiếu niên kia không tìm thấy muội muội, vậy thì khi cô bé xuất hiện lúc ban ngày, thiếu niên cũng sẽ không biết sao?” Thợ săn đột nhiên hiểu ra, “Thảm nào mà sức mạnh của hắn lại không thể tìm thấy muội muội của mình!”
“Kẻ nào đó thật độc ác, khiến cho hai người rõ ràng gần trong gang tấc, song lại trọn đời không thể gặp lại!” Bách Phú tức giận nói.
“Đương nhiên không thể để hai người đó gặp mặt!” Mậu Ly thản nhiên nói.
“Sức mạnh mà thiếu niên khi làm chú hồn có được chính là sức mạnh từ chấp niệm. Nếu hai anh em họ gặp nhau rồi, sức mạnh của chú hồn này đương nhiên sẽ biến mất, vậy thì mười ba lời nguyền cũng sẽ mất đi một phần sức mạnh.”
“Nhưng chúng ta có cách gì để hai người họ có thể cùng một thời gian gặp nhau không?” Bách Phú nhìn về Mậu Ly hỏi.
Mậu Ly hơi nở nụ cười, trả lời: “Giao cho tôi là được, quan trọng nhất chính là phải tìm được thứ giam giữ cô bé đó.”
Bách Phú và Thợ săn nhìn nụ cười thoáng qua trong giây lát trên gương mặt Mậu Ly song lại có một cảm giác rõ ràng như không rét mà run. Anh ta dù đang cười, nhưng trong nụ cười đó lại là tà khí vô tận.
*
Do sơn động rất tối, lại không dễ đi, công việc tìm kiếm trong sơn động đành phải để gác lại ngày hôm sau. Đại khái vì quá mệt mỏi, nên vừa nằm xuống giường, Bách Phú đã nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Sơn động!
Là sơn động hẹp dài thần bí kia lại hiện ra trước mặt Bách Phú, bên trong còn truyền đến lời ca du dương của thiếu nhi:
“Cây đa già,
Râu rất dài,
Mở rộng chiếc ô lớn đem ánh dương che đi.
Mặt trăng tròn,
Đeo trên trời cao,
Ông lão cây đa thích nhất nó.
Nếu có hài đồng nào không nghe lời,
Ông lão cây đa sẽ mang nó đi.
… …”
Hình ảnh tiếp tục biến hóa, một khe hở nguyên bản vốn chỉ có ba mươi xen ti mét ở trong núi đá, dưới một tia chớp giữa lúc trời quang mây tạnh, biến thành một cái sơn động vừa hẹp vừa dài.
Tiếp đó, một cô bé thân mặc một chiếc váy thời nay bằng sợi vải len đỏ, tầm khoảng bốn năm tuổi đang tò mò đứng nhìn vào bên trong sơn động. Trên gương mặt phấn nộn nhỏ nhắn, là cặp mắt to linh động vô cùng. Đại khái có lẽ là vì không nhìn thấy gì cả, cô bé nhỏ có chút hứng thú rã rời chu cái miệng nhỏ nhắn, thất vọng xoay người chuẩn bị rời đi.
Nơi này, trong sơn động lại chầm chậm có một bàn tay nhỏ bé vươn ra, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc váy vải sợi len của cô bé kia.
Cô bé vừa nhìn thấy, cực kỳ sợ hãi, còn chưa đợi cô bé kịp hô lên tiếng nào, đã bị đôi bàn tay nhỏ tái nhợt đến gần như không nhìn thấy gì kia kéo vào trong động. Bàn tay đó có lẽ có sức mạnh rất lớn, vì Bách Phú nhìn thấy cô bé kia trực tiếp bay thẳng vào bên trong sơn động.
“Cùng chờ ca ca với ta nhé?”
Sau một âm thanh non nớt của trẻ nhỏ vang lên, là tiếng khóc hoảng sợ cùng tiếng thét chói tai của cô bé kia, sau đó sơn động lại trở lại với vẻ yên tĩnh lúc ban đầu.
Bài đồng dao lại lần nữa âm u vang lên:
“Cây đa già,
Râu rất dài,
Mở rộng chiếc ô lớn đem ánh dương che đi.
Mặt trăng tròn,
Đeo trên trời cao,
Ông lão cây đa thích nhất nó.
Nếu có hài đồng nào không nghe lời,
Ông lão cây đa sẽ mang nó đi.
… …”
Chỉ là, lần này đã biến thành giọng của hai đứa trẻ.
… …
Giấc mộng này cứ như vậy lặp đi lặp lại tra tấn Bách Phú, mãi cho đến lúc hừng đông. Giấc mộng này cứ như vậy lặp đi lặp lại tra tấn Bách Phú, mãi cho đến lúc hừng đông.
*
Còn chưa đến bảy giờ sáng, Thợ săn đã gọi Bách Phú dậy. Do cái anh chàng A Dân biết địa điểm lại sống chết thế nào cũng không chịu đi tới hang động kia, ba người Bách Phú chỉ đành dựa theo bản vẽ mơ hồ của anh ta mà chầm chậm dò đường. Từ đại gia cũng muốn đi theo, vốn dĩ tuổi tác ông đã cao, không muốn để ông phải đi nhiều vất vả, nhưng ai cũng không ngăn được ông già cứng đầu này, đành phải để mặc theo ý ông.
Do bức vẽ kia quá mức mơ hồ, mấy người họ mất đến ba tiếng đồng hồ mới đi được đến nơi gần đó. Từ đại gia dù thân thể quắc thước, cũng không tránh khỏi việc thở hổn hển.
Còn chưa tới được sơn động, Bách Phú đã nghe thấy âm thanh hài đồng vang vọng: “Cây đa già, râu rất dài… ..” Nhưng không chỉ có tiếng của hai đứa trẻ như trong giấc mộng, mà là giọng nói của rất nhiều rất nhiều những đứa trẻ. Từ xa xa nghe vọng lại, giống hệt như học đường của những đứa trẻ thời xưa. Song tiếng đọc đều đặn đến không thể đồng đều hơn này, cũng lại khiến cho Bách Phú nổi hết cả da gà trên người.
“Đến nơi rồi.” Bách Phú dùng bờ môi có chút run rẩy nói.
Ba người bên cạnh, bao gồm cả Mậu Ly pháp lực cao cường nhất cũng không nghe thấy được gì, chỉ có mình Bách Phú phải chịu đựng những âm thanh khiến cô dựng hết cả lông tơ.
Chiếc sơn động tìm kiếm suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng đã xuất hiện trước mắt, tiếng hát các hài đồng cũng không ngừng vang vọng bên tai Bách Phú.
Trong phạm vi đầy những sơn động to có nhỏ có xung quanh đây, thì sơn động này đúng là không hề có gì đặc biệt, thậm chí còn rất khó khiến mọi người chú ý đến nó. Nếu như không có Bách Phú nghe được âm thanh, mà chỉ dựa vào bức họa kia, không chừng mọi người sẽ chẳng ai để ý tới nó.
Từ đại gia cứng đầu không chịu nghe lời mọi người, cứ nhất quyết muốn đi vào bên trong, ai nấy bất lực đành phải tôn trọng ý kiến ông.
Vì vậy, sau khi bước vào sơn động, mấy người họ bật đèn pin lên tìm kiếm xung quanh. Nhưng khiến mọi người thất vọng, nơi này nếu so với những sơn động khác, thì chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn rất chật hẹp, tất cả có lẽ chỉ sâu khoảng hai mươi mấy mét.
Thợ săn không ngừng niệm chú trong miệng, song vẫn không thể phát hiện được điều gì.
“Sao có thể cái gì cũng không có chứ? Liệu có phải là chúng ta đi nhầm rồi không?” Thợ săn kỳ quái hỏi.
“Không sai được, nhất định là nơi này.” Bách Phú chăm chú nhìn nơi tối om trên đỉnh đầu khẳng định nói, chính là cái động này, dù đến cuối đời cô cũng không thể quên được.
“Mậu Ly, có cách nào để cho nơi này sáng hơn không?” Bách Phú đột nhiên hỏi.
Mậu Ly suy nghĩ một chút, rồi từ trong ngực lấy ra một chiếc bình màu đỏ to bằng nắm tay, sau một hồi nhẹ lầm bầm đọc bùa chú, đem nắp bình mở ra, một đạo ánh sáng trắng như đèn nê – ông xuất hiện, chiếu sáng khắp toàn bộ sơn động này.
“Vẫn là chẳng thấy được gì cả.” Thợ săn sau khi tìm kiếm hồi lâu thất vọng nói. Từ đại gia ở bên cạnh cũng đang căng hết cả mắt, cuống quýt tìm kiếm.
Bách Phú chỉ nơi trên đỉnh động, nói: “Ai bảo không có thứ gì, nơi đó có một cái lỗ.”
“Ở đâu?” Mọi người tìm kiếm hồi lâu, mới miễn cưỡng nhìn ra được cái lỗ mà Bách Phú nói tới. Cái lỗ kia quả thực hơi bị bé, có lẽ chỉ đủ cho một người chui vào.
“Phải nghĩ cách để đi lên đó!” Thợ săn lẩm bẩm nói, nếu như không có Bách Phú vẽ ra được chiếc động này, còn đọc ra được bài hát dân gian cổ mà chỉ người nơi này mới biết, anh ta chắc chắn sẽ bức cô và Mậu Ly quay về. Còn giờ, chỉ có thể ngựa chết cũng coi như ngựa sống mà cứu rồi.
Thợ săn từ trong ngực lấy ra một lá bùa chú, gấp gấp một chút, nhẹ đọc bùa chú, vứt vào trong không trung, một thứ giống như chiếc thang dây làm từ dây mây ngoan ngoãn thả từ trên cái lỗ trên cao xuống.
Vốn dĩ Mậu Ly muốn mình đi lên thăm dò trước, nhưng dưới sự kiên trì của Bách Phú, đành phải cho cô đi đầu, Mậu Ly bước đi phía sau, tùy cơ ứng biến với nguy hiểm có thể xảy ra. Sau đó là Từ đại gia, Thợ săn bọc hậu.
Bước vào trong cái lỗ của gian động, bên trong này lại sáng sủa vô cùng. Tuy vậy, trong không gian rộng lớn đó, Thợ săn và Từ đại gia ngó trái ngó phải mãi mà vẫn chẳng thể nhìn thấy gì.
“Hai người về rồi sao?” Mậu Ly cư nhiên chủ động chào hỏi với Thợ săn, thiết nghĩ cũng đã có chút thu hoạch gì.
Khi Thợ săn đem chuyện sơn động cùng những phán đoán của chính mình kể cho Mậu Ly nghe, thì Bách Phú chỉ chăm chú nhìn vào mảnh sứ vỡ trong tay Mậu Ly.
“Tôi cũng có phát hiện.” Mậu Ly chỉ chỉ mảnh sứ vỡ, “Những chữ viết ở mặt trên của mảnh sứ vỡ này, chính là một loại pháp thuật cổ, nội dung của pháp thuật này là lợi dụng chấp niệm tìm kiếm muội muội của thiếu niên có gương mặt âm dương kia, đem hồn phách của cậu ta dùng bùa chú mà tạo thành khế ước. Song kỳ quái nhất là, khế ước trên bùa chú này, chỉ cho phép linh hồn thiếu niên kia xuất hiện vào ban đêm! Những bùa chú bình thường căn bản không thể nào có loại khế ước này.”
Thấy Thợ săn và Bách Phú vẫn mang theo gương mặt mê man, Mậu Ly nói tiếp: “Với sức mạnh của chú hồn, chúng ta dù có trốn đến đâu hắn cũng vẫn sẽ tìm được. Nhưng nếu như hạn định sức mạnh của hắn chỉ đủ trong thời gian ban đêm, vậy thì khi chúng ta chỉ xuất hiện vào ban ngày, đến tối tìm cách trốn tránh được sự truy bắt của hắn, thì chúng ta có thể mãi mãi thoát được!”
“Nói như vậy, nếu buổi tối thiếu niên kia không tìm thấy muội muội, vậy thì khi cô bé xuất hiện lúc ban ngày, thiếu niên cũng sẽ không biết sao?” Thợ săn đột nhiên hiểu ra, “Thảm nào mà sức mạnh của hắn lại không thể tìm thấy muội muội của mình!”
“Kẻ nào đó thật độc ác, khiến cho hai người rõ ràng gần trong gang tấc, song lại trọn đời không thể gặp lại!” Bách Phú tức giận nói.
“Đương nhiên không thể để hai người đó gặp mặt!” Mậu Ly thản nhiên nói.
“Sức mạnh mà thiếu niên khi làm chú hồn có được chính là sức mạnh từ chấp niệm. Nếu hai anh em họ gặp nhau rồi, sức mạnh của chú hồn này đương nhiên sẽ biến mất, vậy thì mười ba lời nguyền cũng sẽ mất đi một phần sức mạnh.”
“Nhưng chúng ta có cách gì để hai người họ có thể cùng một thời gian gặp nhau không?” Bách Phú nhìn về Mậu Ly hỏi.
Mậu Ly hơi nở nụ cười, trả lời: “Giao cho tôi là được, quan trọng nhất chính là phải tìm được thứ giam giữ cô bé đó.”
Bách Phú và Thợ săn nhìn nụ cười thoáng qua trong giây lát trên gương mặt Mậu Ly song lại có một cảm giác rõ ràng như không rét mà run. Anh ta dù đang cười, nhưng trong nụ cười đó lại là tà khí vô tận.
*
Do sơn động rất tối, lại không dễ đi, công việc tìm kiếm trong sơn động đành phải để gác lại ngày hôm sau. Đại khái vì quá mệt mỏi, nên vừa nằm xuống giường, Bách Phú đã nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Sơn động!
Là sơn động hẹp dài thần bí kia lại hiện ra trước mặt Bách Phú, bên trong còn truyền đến lời ca du dương của thiếu nhi:
“Cây đa già,
Râu rất dài,
Mở rộng chiếc ô lớn đem ánh dương che đi.
Mặt trăng tròn,
Đeo trên trời cao,
Ông lão cây đa thích nhất nó.
Nếu có hài đồng nào không nghe lời,
Ông lão cây đa sẽ mang nó đi.
… …”
Hình ảnh tiếp tục biến hóa, một khe hở nguyên bản vốn chỉ có ba mươi xen ti mét ở trong núi đá, dưới một tia chớp giữa lúc trời quang mây tạnh, biến thành một cái sơn động vừa hẹp vừa dài.
Tiếp đó, một cô bé thân mặc một chiếc váy thời nay bằng sợi vải len đỏ, tầm khoảng bốn năm tuổi đang tò mò đứng nhìn vào bên trong sơn động. Trên gương mặt phấn nộn nhỏ nhắn, là cặp mắt to linh động vô cùng. Đại khái có lẽ là vì không nhìn thấy gì cả, cô bé nhỏ có chút hứng thú rã rời chu cái miệng nhỏ nhắn, thất vọng xoay người chuẩn bị rời đi.
Nơi này, trong sơn động lại chầm chậm có một bàn tay nhỏ bé vươn ra, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc váy vải sợi len của cô bé kia.
Cô bé vừa nhìn thấy, cực kỳ sợ hãi, còn chưa đợi cô bé kịp hô lên tiếng nào, đã bị đôi bàn tay nhỏ tái nhợt đến gần như không nhìn thấy gì kia kéo vào trong động. Bàn tay đó có lẽ có sức mạnh rất lớn, vì Bách Phú nhìn thấy cô bé kia trực tiếp bay thẳng vào bên trong sơn động.
“Cùng chờ ca ca với ta nhé?”
Sau một âm thanh non nớt của trẻ nhỏ vang lên, là tiếng khóc hoảng sợ cùng tiếng thét chói tai của cô bé kia, sau đó sơn động lại trở lại với vẻ yên tĩnh lúc ban đầu.
Bài đồng dao lại lần nữa âm u vang lên:
“Cây đa già,
Râu rất dài,
Mở rộng chiếc ô lớn đem ánh dương che đi.
Mặt trăng tròn,
Đeo trên trời cao,
Ông lão cây đa thích nhất nó.
Nếu có hài đồng nào không nghe lời,
Ông lão cây đa sẽ mang nó đi.
… …”
Chỉ là, lần này đã biến thành giọng của hai đứa trẻ.
… …
Giấc mộng này cứ như vậy lặp đi lặp lại tra tấn Bách Phú, mãi cho đến lúc hừng đông. Giấc mộng này cứ như vậy lặp đi lặp lại tra tấn Bách Phú, mãi cho đến lúc hừng đông.
*
Còn chưa đến bảy giờ sáng, Thợ săn đã gọi Bách Phú dậy. Do cái anh chàng A Dân biết địa điểm lại sống chết thế nào cũng không chịu đi tới hang động kia, ba người Bách Phú chỉ đành dựa theo bản vẽ mơ hồ của anh ta mà chầm chậm dò đường. Từ đại gia cũng muốn đi theo, vốn dĩ tuổi tác ông đã cao, không muốn để ông phải đi nhiều vất vả, nhưng ai cũng không ngăn được ông già cứng đầu này, đành phải để mặc theo ý ông.
Do bức vẽ kia quá mức mơ hồ, mấy người họ mất đến ba tiếng đồng hồ mới đi được đến nơi gần đó. Từ đại gia dù thân thể quắc thước, cũng không tránh khỏi việc thở hổn hển.
Còn chưa tới được sơn động, Bách Phú đã nghe thấy âm thanh hài đồng vang vọng: “Cây đa già, râu rất dài… ..” Nhưng không chỉ có tiếng của hai đứa trẻ như trong giấc mộng, mà là giọng nói của rất nhiều rất nhiều những đứa trẻ. Từ xa xa nghe vọng lại, giống hệt như học đường của những đứa trẻ thời xưa. Song tiếng đọc đều đặn đến không thể đồng đều hơn này, cũng lại khiến cho Bách Phú nổi hết cả da gà trên người.
“Đến nơi rồi.” Bách Phú dùng bờ môi có chút run rẩy nói.
Ba người bên cạnh, bao gồm cả Mậu Ly pháp lực cao cường nhất cũng không nghe thấy được gì, chỉ có mình Bách Phú phải chịu đựng những âm thanh khiến cô dựng hết cả lông tơ.
Chiếc sơn động tìm kiếm suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng đã xuất hiện trước mắt, tiếng hát các hài đồng cũng không ngừng vang vọng bên tai Bách Phú.
Trong phạm vi đầy những sơn động to có nhỏ có xung quanh đây, thì sơn động này đúng là không hề có gì đặc biệt, thậm chí còn rất khó khiến mọi người chú ý đến nó. Nếu như không có Bách Phú nghe được âm thanh, mà chỉ dựa vào bức họa kia, không chừng mọi người sẽ chẳng ai để ý tới nó.
Từ đại gia cứng đầu không chịu nghe lời mọi người, cứ nhất quyết muốn đi vào bên trong, ai nấy bất lực đành phải tôn trọng ý kiến ông.
Vì vậy, sau khi bước vào sơn động, mấy người họ bật đèn pin lên tìm kiếm xung quanh. Nhưng khiến mọi người thất vọng, nơi này nếu so với những sơn động khác, thì chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn rất chật hẹp, tất cả có lẽ chỉ sâu khoảng hai mươi mấy mét.
Thợ săn không ngừng niệm chú trong miệng, song vẫn không thể phát hiện được điều gì.
“Sao có thể cái gì cũng không có chứ? Liệu có phải là chúng ta đi nhầm rồi không?” Thợ săn kỳ quái hỏi.
“Không sai được, nhất định là nơi này.” Bách Phú chăm chú nhìn nơi tối om trên đỉnh đầu khẳng định nói, chính là cái động này, dù đến cuối đời cô cũng không thể quên được.
“Mậu Ly, có cách nào để cho nơi này sáng hơn không?” Bách Phú đột nhiên hỏi.
Mậu Ly suy nghĩ một chút, rồi từ trong ngực lấy ra một chiếc bình màu đỏ to bằng nắm tay, sau một hồi nhẹ lầm bầm đọc bùa chú, đem nắp bình mở ra, một đạo ánh sáng trắng như đèn nê – ông xuất hiện, chiếu sáng khắp toàn bộ sơn động này.
“Vẫn là chẳng thấy được gì cả.” Thợ săn sau khi tìm kiếm hồi lâu thất vọng nói. Từ đại gia ở bên cạnh cũng đang căng hết cả mắt, cuống quýt tìm kiếm.
Bách Phú chỉ nơi trên đỉnh động, nói: “Ai bảo không có thứ gì, nơi đó có một cái lỗ.”
“Ở đâu?” Mọi người tìm kiếm hồi lâu, mới miễn cưỡng nhìn ra được cái lỗ mà Bách Phú nói tới. Cái lỗ kia quả thực hơi bị bé, có lẽ chỉ đủ cho một người chui vào.
“Phải nghĩ cách để đi lên đó!” Thợ săn lẩm bẩm nói, nếu như không có Bách Phú vẽ ra được chiếc động này, còn đọc ra được bài hát dân gian cổ mà chỉ người nơi này mới biết, anh ta chắc chắn sẽ bức cô và Mậu Ly quay về. Còn giờ, chỉ có thể ngựa chết cũng coi như ngựa sống mà cứu rồi.
Thợ săn từ trong ngực lấy ra một lá bùa chú, gấp gấp một chút, nhẹ đọc bùa chú, vứt vào trong không trung, một thứ giống như chiếc thang dây làm từ dây mây ngoan ngoãn thả từ trên cái lỗ trên cao xuống.
Vốn dĩ Mậu Ly muốn mình đi lên thăm dò trước, nhưng dưới sự kiên trì của Bách Phú, đành phải cho cô đi đầu, Mậu Ly bước đi phía sau, tùy cơ ứng biến với nguy hiểm có thể xảy ra. Sau đó là Từ đại gia, Thợ săn bọc hậu.
Bước vào trong cái lỗ của gian động, bên trong này lại sáng sủa vô cùng. Tuy vậy, trong không gian rộng lớn đó, Thợ săn và Từ đại gia ngó trái ngó phải mãi mà vẫn chẳng thể nhìn thấy gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.