Chương 166: Quyển 5 - Chương 165: Chữ Đỏ ( 06 )
Kiya.s
03/01/2017
Qua nói chuyện, Trình Phong hiểu thêm được một chút về cô gái này. Hóa ra, cô tên là Tề Kỳ, hiện giờ đang làm nhân viên văn phòng tại một công ty nước ngoài. Để có thể phát triển tốt hơn nữa ở công ty, Tề Kỳ liền sử dụng thời gian rảnh rỗi sau khi làm việc để học thêm khẩu ngữ tiếng Anh và lớp sáng tác viết lách. Đối với cô gái vừa đáng yêu vừa hiếu học này, Trình Phong càng khó mà không động tâm.
Kỳ thật trong lòng Tề Kỳ, sự trầm ấm và quan tâm chăm sóc của Trình Phong cũng đã khiến cô có hảo cảm.
Sau khi đưa Tề Kỳ đến trường xong, Trình Phong mới nhớ tới Dịch Đạo còn đang ở hàng ăn, vì thế bèn vội vã quay lại. Lúc về đến nhà hàng, Dịch Đạo cũng đã ăn no. Cũng may anh chàng này ăn rất nhiều, một mình cũng có thể gọi được vô số món tự ngồi ăn, vì vậy cũng không hề cảm thấy phải đợi quá lâu.
“Thực không ngờ anh cũng biết thế nào là anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy. Tôi còn cứ tưởng anh ngốc lắm cơ.” Dịch Đạo trêu chọc nói.
Trình Phong lại không hề tức giận, ngược lại còn để lộ ra chút ngọt ngào, để mặc Dịch Đạo thoải mái trêu chọc anh ta.
Ngồi thêm một lát, Trình Phong thấy đã sắp đến giờ, bèn mở miệng nói: “Để tôi đưa anh về nhà trước nhé.”
“Đưa tôi về nhà trước à?” Dịch Đạo cố ý lặp lại lời nói của Trình Phong, tinh nghịch hỏi: “Sao thế? Muốn đón cô ấy lúc tan học à?”
Trình Phong coi như không hề nghe thấy, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ha ha, hay là đưa tôi đi cùng, nếu không tôi làm sao mà bảo vệ cho anh? Tôi đã đồng ý với Bách Phú, nhất định sẽ không để anh xảy ra chuyện gì được.” Lời nói này của Dịch Đao nhất thời khiến sắc mặt Trình Phong biến đổi.
Nhìn thấy sắc mặt Trình Phong đột biến, Dịch Đạo lại cười ha ha nói: “Ha ha ha ha, đừng lo, tôi không đi để làm bóng đèn đâu…”
*
Tề Kỳ vừa tan học đã nhìn thấy Trình Phong và xe đang đứng ở trước cửa, không đừng được gương mặt ửng hồng, may mà giờ là buổi tối, người khác không thể nhìn ra được có gì khác thường.
“Anh …”
Tề Kỳ vừa định mở miệng hỏi, đã bị Trình Phong cắt ngang: “Oh, không phải đâu, tôi vừa nãy đã về nhà rồi. Có điều muộn thế này mới tan học, mà cô thân con gái một mình không an toàn lắm … Nếu lại gặp phải mấy tên kia thì phải làm sao?”
Tề Kỳ dùng nụ cười thản nhiên báo đáp lại sự quan tâm chăm sóc này của Trình Phong.
Trình Phong không đưa Tề Kỳ về nhà ngay, mà dưới sự đồng ý của cô lại dẫn cô tới một nhà hàng hải sản ở cửa biển để ăn đêm. Nơi này chính là hơi xa, chỉ lái xe thôi đã mất đến một tiếng đồng hồ, song phong cảnh đúng là không tồi. Nhất là khi từng đợt gió mát lạnh của biển thổi đến, mang tới từng đợt hơi biển cả thơm tho, khiến tiết trời oi bức nơi đất liền cũng hoàn toàn thay đổi.
Sau khi ăn uống đơn giản chút đồ, nhìn thấy cách vách có một bãi câu tôm, hai người lại hứng trí bừng bừng chạy tới đó. Tề Kỳ do là lần đầu tiên đến câu tôm, nên mồi thường xuyên bị ăn hết rồi cũng không biết, may mà kỹ thuật của Trình Phong không tệ, nến thu về cũng không quá kém cỏi.
Những com tôm đã câu lên sẽ được trực tiếp nướng chín, ăn vào đúng là cảm giác thấy ngon hơn lúc thường rất nhiều. Đặc biệt là khi có hai người tương đối hợp nhau cùng ở một chỗ, bao giờ cũng sẽ thấy vô cùng vui vẻ.
Lúc chuẩn bị đưa Tề Kỳ về nhà đã là sắp đến một giờ đêm, Trình Phong có chút ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, nói là muốn đưa cô về nhà, kết quả lại làm ra muộn như thế này.”
“Không hề!” Tề Kỳ vui vẻ nói: “Một mình tôi ở thành phố G, đã lâu chưa được vui vẻ thế này, tôi nên cảm ơn anh mới đúng. Câu tôm đúng là rất vui, lần sau để tôi mời anh nhé!”
“Được!” Trình Phong không cần suy nghĩ đáp lại.
*
Tề Kỳ sống ở một căn phòng trong khu nhà cũ thấp bé, Trình Phong còn phải để xe ở phía ngoài, rẽ hết bảy tám lần trong con ngõ nhỏ mới tới được nhà cô.
Không biết vì sao, mà Trình Phong thấy nơi này tối thui, đúng là kiểu nhà riêng thời dân quốc luôn khiến cho người khác có cảm giác bất an. Nhất là cánh cửa gỗ to đùng thời xưa, trong cái nơi đến cả đèn đường cũng không có này, rõ ràng giống hệt như một cái lỗ đen ngòm đang muốn hút hết mọi thứ, khiến cho người ta không thể thoát khỏi cảm giác hoảng sợ khó diễn tả thành lời.
Kiểu nhà này ở thành phố G không thường xuyên nhìn thấy, song cũng không phải là hiếm, nhưng lần này Trình Phong không sao yên tâm để rời đi được.
“Cô ở đây một mình sao?” Trình Phong quan tâm hỏi .
Tề Kỳ dịu dàng mỉm cười: “Đúng vậy.”
“Cô thân gái một mình ở nơi đen thui này không sợ hãi sao?”
“Lúc mới bắt đầu đúng là khó tránh khỏi sợ hãi, nhưng quen rồi thì khá hơn. Nơi này dù có chút cũ nát, nhưng rất rộng rãi. Nếu như ở nơi khác thuê căn nhà lớn thế này, ít nhất cũng sẽ đắt hơn đến ba lần.”
Nhìn Tề Kỳ trợn tròn mắt, Trình Phong không tránh được mỉm cười.
“Tôi vào đây.”
“Được.” Dù miệng thì nói thế, nhưng Trình Phong vẫn không hề có ý rời đi, cứ có chút gì đó không nỡ nhìn Tề Kỳ.
Tề Kỳ có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Vậy anh … …”
“Oh, chờ cô vào phòng bật đèn sáng rồi tôi sẽ đi.”
Cứ thế, đợi đến khi nhìn thấy đèn sáng lên, Tề Kỳ ló đầu ra vẫy vẫy tay với Trình Phong, anh ta mới an tâm mà rời đi.
Con đường này vẫn sử dụng những tấm gạch thời xưa lót thành, dù rằng hiện ra có vẻ lạc hậu, nhưng lại vô cùng ý nhị. Những người không quen biết thành phố G này, bình thường chỉ nhìn thấy được những tòa nhà chọc trời khiến ai nấy cho rằng nơi này phồn hoa, song ít người biết đến một mặt khác của nó.
Do lúc này đã hai giờ sáng, trên đường chỉ còn có mấy con mèo hoang thi thoảng xẹt qua xẹt lại nơi này, miệng còn phát ra tiếng kêu ngao ngao.
Càng đi lại càng xa, trong lòng Trình Phong sự bất an đã biến thành nhịp đập thình thịch của trái tim. Trình Phong sau khi về đến xe, đột nhiên cắn chặt răng, xoay người chạy bộ về hướng nhà Tề Kỳ.
“Con đường này sao lại dài thế?” Trình Phong vừa thở hổn hển, vừa thầm nguyền rủa trong lòng.
Những gian phòng nơi này đều không có gì khác nhau. Quả nhiên, vừa tới nhà Tề Kỳ, Trình Phong đã nhìn thấy cánh cửa lớn bị mở tung!
“Tề Kỳ … …Tề Kỳ … …”
Nhìn thấy trên mặt đất một mảng hỗn độn, Trình Phong không nhịn được gọi lớn tên Tề Kỳ, chạy lên phía trên lầu. Lúc này anh ta thực sự sợ hãi sẽ phải nhìn thấy thảm cảm giống như cậu bảo vệ tiểu Trần đã kể lại ngày hôm qua.
Mang theo trái tim đang không ngừng nhói lên, Trình Phong rốt cuộc tìm thấy Tề Kỳ đang lạnh đến phát run ở ban công.
Kỳ thật trong lòng Tề Kỳ, sự trầm ấm và quan tâm chăm sóc của Trình Phong cũng đã khiến cô có hảo cảm.
Sau khi đưa Tề Kỳ đến trường xong, Trình Phong mới nhớ tới Dịch Đạo còn đang ở hàng ăn, vì thế bèn vội vã quay lại. Lúc về đến nhà hàng, Dịch Đạo cũng đã ăn no. Cũng may anh chàng này ăn rất nhiều, một mình cũng có thể gọi được vô số món tự ngồi ăn, vì vậy cũng không hề cảm thấy phải đợi quá lâu.
“Thực không ngờ anh cũng biết thế nào là anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy. Tôi còn cứ tưởng anh ngốc lắm cơ.” Dịch Đạo trêu chọc nói.
Trình Phong lại không hề tức giận, ngược lại còn để lộ ra chút ngọt ngào, để mặc Dịch Đạo thoải mái trêu chọc anh ta.
Ngồi thêm một lát, Trình Phong thấy đã sắp đến giờ, bèn mở miệng nói: “Để tôi đưa anh về nhà trước nhé.”
“Đưa tôi về nhà trước à?” Dịch Đạo cố ý lặp lại lời nói của Trình Phong, tinh nghịch hỏi: “Sao thế? Muốn đón cô ấy lúc tan học à?”
Trình Phong coi như không hề nghe thấy, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ha ha, hay là đưa tôi đi cùng, nếu không tôi làm sao mà bảo vệ cho anh? Tôi đã đồng ý với Bách Phú, nhất định sẽ không để anh xảy ra chuyện gì được.” Lời nói này của Dịch Đao nhất thời khiến sắc mặt Trình Phong biến đổi.
Nhìn thấy sắc mặt Trình Phong đột biến, Dịch Đạo lại cười ha ha nói: “Ha ha ha ha, đừng lo, tôi không đi để làm bóng đèn đâu…”
*
Tề Kỳ vừa tan học đã nhìn thấy Trình Phong và xe đang đứng ở trước cửa, không đừng được gương mặt ửng hồng, may mà giờ là buổi tối, người khác không thể nhìn ra được có gì khác thường.
“Anh …”
Tề Kỳ vừa định mở miệng hỏi, đã bị Trình Phong cắt ngang: “Oh, không phải đâu, tôi vừa nãy đã về nhà rồi. Có điều muộn thế này mới tan học, mà cô thân con gái một mình không an toàn lắm … Nếu lại gặp phải mấy tên kia thì phải làm sao?”
Tề Kỳ dùng nụ cười thản nhiên báo đáp lại sự quan tâm chăm sóc này của Trình Phong.
Trình Phong không đưa Tề Kỳ về nhà ngay, mà dưới sự đồng ý của cô lại dẫn cô tới một nhà hàng hải sản ở cửa biển để ăn đêm. Nơi này chính là hơi xa, chỉ lái xe thôi đã mất đến một tiếng đồng hồ, song phong cảnh đúng là không tồi. Nhất là khi từng đợt gió mát lạnh của biển thổi đến, mang tới từng đợt hơi biển cả thơm tho, khiến tiết trời oi bức nơi đất liền cũng hoàn toàn thay đổi.
Sau khi ăn uống đơn giản chút đồ, nhìn thấy cách vách có một bãi câu tôm, hai người lại hứng trí bừng bừng chạy tới đó. Tề Kỳ do là lần đầu tiên đến câu tôm, nên mồi thường xuyên bị ăn hết rồi cũng không biết, may mà kỹ thuật của Trình Phong không tệ, nến thu về cũng không quá kém cỏi.
Những com tôm đã câu lên sẽ được trực tiếp nướng chín, ăn vào đúng là cảm giác thấy ngon hơn lúc thường rất nhiều. Đặc biệt là khi có hai người tương đối hợp nhau cùng ở một chỗ, bao giờ cũng sẽ thấy vô cùng vui vẻ.
Lúc chuẩn bị đưa Tề Kỳ về nhà đã là sắp đến một giờ đêm, Trình Phong có chút ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, nói là muốn đưa cô về nhà, kết quả lại làm ra muộn như thế này.”
“Không hề!” Tề Kỳ vui vẻ nói: “Một mình tôi ở thành phố G, đã lâu chưa được vui vẻ thế này, tôi nên cảm ơn anh mới đúng. Câu tôm đúng là rất vui, lần sau để tôi mời anh nhé!”
“Được!” Trình Phong không cần suy nghĩ đáp lại.
*
Tề Kỳ sống ở một căn phòng trong khu nhà cũ thấp bé, Trình Phong còn phải để xe ở phía ngoài, rẽ hết bảy tám lần trong con ngõ nhỏ mới tới được nhà cô.
Không biết vì sao, mà Trình Phong thấy nơi này tối thui, đúng là kiểu nhà riêng thời dân quốc luôn khiến cho người khác có cảm giác bất an. Nhất là cánh cửa gỗ to đùng thời xưa, trong cái nơi đến cả đèn đường cũng không có này, rõ ràng giống hệt như một cái lỗ đen ngòm đang muốn hút hết mọi thứ, khiến cho người ta không thể thoát khỏi cảm giác hoảng sợ khó diễn tả thành lời.
Kiểu nhà này ở thành phố G không thường xuyên nhìn thấy, song cũng không phải là hiếm, nhưng lần này Trình Phong không sao yên tâm để rời đi được.
“Cô ở đây một mình sao?” Trình Phong quan tâm hỏi .
Tề Kỳ dịu dàng mỉm cười: “Đúng vậy.”
“Cô thân gái một mình ở nơi đen thui này không sợ hãi sao?”
“Lúc mới bắt đầu đúng là khó tránh khỏi sợ hãi, nhưng quen rồi thì khá hơn. Nơi này dù có chút cũ nát, nhưng rất rộng rãi. Nếu như ở nơi khác thuê căn nhà lớn thế này, ít nhất cũng sẽ đắt hơn đến ba lần.”
Nhìn Tề Kỳ trợn tròn mắt, Trình Phong không tránh được mỉm cười.
“Tôi vào đây.”
“Được.” Dù miệng thì nói thế, nhưng Trình Phong vẫn không hề có ý rời đi, cứ có chút gì đó không nỡ nhìn Tề Kỳ.
Tề Kỳ có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Vậy anh … …”
“Oh, chờ cô vào phòng bật đèn sáng rồi tôi sẽ đi.”
Cứ thế, đợi đến khi nhìn thấy đèn sáng lên, Tề Kỳ ló đầu ra vẫy vẫy tay với Trình Phong, anh ta mới an tâm mà rời đi.
Con đường này vẫn sử dụng những tấm gạch thời xưa lót thành, dù rằng hiện ra có vẻ lạc hậu, nhưng lại vô cùng ý nhị. Những người không quen biết thành phố G này, bình thường chỉ nhìn thấy được những tòa nhà chọc trời khiến ai nấy cho rằng nơi này phồn hoa, song ít người biết đến một mặt khác của nó.
Do lúc này đã hai giờ sáng, trên đường chỉ còn có mấy con mèo hoang thi thoảng xẹt qua xẹt lại nơi này, miệng còn phát ra tiếng kêu ngao ngao.
Càng đi lại càng xa, trong lòng Trình Phong sự bất an đã biến thành nhịp đập thình thịch của trái tim. Trình Phong sau khi về đến xe, đột nhiên cắn chặt răng, xoay người chạy bộ về hướng nhà Tề Kỳ.
“Con đường này sao lại dài thế?” Trình Phong vừa thở hổn hển, vừa thầm nguyền rủa trong lòng.
Những gian phòng nơi này đều không có gì khác nhau. Quả nhiên, vừa tới nhà Tề Kỳ, Trình Phong đã nhìn thấy cánh cửa lớn bị mở tung!
“Tề Kỳ … …Tề Kỳ … …”
Nhìn thấy trên mặt đất một mảng hỗn độn, Trình Phong không nhịn được gọi lớn tên Tề Kỳ, chạy lên phía trên lầu. Lúc này anh ta thực sự sợ hãi sẽ phải nhìn thấy thảm cảm giống như cậu bảo vệ tiểu Trần đã kể lại ngày hôm qua.
Mang theo trái tim đang không ngừng nhói lên, Trình Phong rốt cuộc tìm thấy Tề Kỳ đang lạnh đến phát run ở ban công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.