Mười Ba Lời Nguyền

Chương 168: Quyển 5 - Chương 167: Chữ Đỏ ( 08 )

Kiya.s

03/01/2017

Chuyển ngữ: Bibon

Dịch Đạo sau khi hai người kia đã về phòng ngủ, dùng gương bát quái và cờ định hồn để kiểm tra trước sau, song ngoài thứ âm khí mỏng manh ra, thì thứ gì cũng không cảm nhận được. Việc này khiến cho Dịch Đạo bị đả kích không nhỏ, tại sao hai người bình thường kia còn nhìn thấy được, vậy mà một pháp sư đã khổ luyện nhiều năm như anh ta một chút cũng không nhìn ra. Ngoài sự uể oải, thì chẳng còn gì có thể hình dung tâm trạng của Dịch Đạo lúc này.

Sau khi ai nấy tự về phòng, ba người suy nghĩ chuyện của mình xong cũng chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Dịch Đạo gọi điện thoại cho Bách Phú đến, pháp khí đã không dùng được, vậy chỉ có thể dùng máu của Bách Phú vậy.

“Vất vả cho cô rồi, Bách Phú.” Chỉ một câu nói, Dịch Đạo bèn vui sướng nghênh đón Bách Phú, chẳng hề ngại ngùng vứt gánh nặng sang cho cô.

Khi biết còn phải làm phiền đến Bách Phú, Trình Phong cảm thấy ngại ngùng vô cùng, từ lúc Bách Phú bước vào, không biết đã nói bao nhiêu câu “xin lỗi”, bao nhiêu câu “làm phiền đến cô rồi”.

Song khi nhìn thấy hai người kia tôi một câu anh một câu khách sáo nói, Tề Kỳ đứng bên cạnh lại trầm mặc đi ra một góc, vô lực ngồi xuống. Nhìn thấy Tề Kỳ đã dậy, Trình Phong vội vã giới thiệu Bách Phú với cô:

“Bách Phú, đây là … một người bạn của tôi : Tề Kỳ.”

“Tề Kỳ, vị này là đồng sự cùng công ty với tôi, tên là Trần Bách Phú.”

“Xin chào.” Hai người cùng chào hỏi nhau. Không biết có phải do sự việc đáng sợ ngày hôm qua hay không, mà sắc mặt Tề Kỳ khó coi vô cùng.

Trình Phong không khỏi lo lắng thấp giọng hỏi han: “Sao thế? Còn sợ hãi sao?”

Nhìn ra sự lo lắng của Trình Phong, Tề Kỳ mỉm cười lắc lắc đầu: “Tôi không sao.”

Dịch Đạo ngồi bên cạnh Bách Phú, đem câu chuyện từ đầu đến cuối kể lại cho cô một lượt. Bách Phú nghe xong kinh ngạc hỏi: “Đến anh cũng không nhìn thấy sao?”

“Đúng thế.” Dịch Đạo chán nản đáp.

“Vậy liệu có phải chuyện lần này chỉ có liên quan đến hai người họ không?” Bách Phú thử nói ra suy nghĩ của mình.

Dịch Đạo phụ họa: “Tôi cũng cảm thấy thế, chuyện này nhất định có quan hệ với hai người đó.”

Khoảng thời gian rảnh rỗi luôn khó gợi chuyện, nói xong câu chuyện về chữ đỏ kia, mọi người gần như không còn gì để nói, chỉ đành gượng gạo ngồi tại chỗ, cùng xem mấy tiết mục chán ngắt trên tivi.

“Không bằng, chúng ta đi câu tôm đi.” Trình Phong phá vỡ im lặng nói.



“Được đấy!” Bách Phú và Dịch Đạo lập tức hưởng ứng, dù sao ngồi ở đây quả thực rất chán ngán.

Thấy mọi người đều đồng ý, Tề Kỳ nãy giờ luôn im lặng cũng chỉ có thể gật đầu theo.

*

Trên đường, Bách Phú và Dịch Đạo ngồi ở hàng ghế sau nói chuyện rôm rả. Tề Kỳ tương đối hướng nội lại im lặng, chỉ ngồi ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trình Phong vừa lái xe, vừa nhìn trộm Tề Kỳ trầm mặc không nói tiếng nào ngồi bên cạnh, cảm thấy thật đau lòng. Sắc mặt của cô so với ngày hôm qua còn tái nhợt hơn nữa, tối qua nhất định là không ngủ ngon rồi.

Mãi cho đến lúc tới hồ câu tôm, Tề Kỳ vẫn không nói tiếng nào. Nơi này không có bãi đỗ xe, vì vậy Trình Phong bèn đem xe dừng ở một bãi đất trống.

Chẳng dễ gì mới đợi được đến lúc Dịch Đạo và Bách Phú hớn hở tự đứng câu tôm, khi không cần phải để ý tới hai người họ, Trình Phong mới len lén đi đến bên Tề Kỳ hỏi: “Cô sao thế? Tại sao lại không vui? Cô vẫn còn sợ sao? Đừng lo, Dịch Đạo nói sẽ có cách giải quyết mà. Đừng sợ nữa.”

“Cô Trần Bách Phú kia… …là đồng sự của anh sao?” Tề Kỳ ưu tư mở miệng hỏi.

“Đúng thế.” Trình Phong vẫn chưa phát hiện ra có gì bất thường.

Đứng bên cạnh len lén liếc nhìn Bách Phú một cái, Tề Kỳ có chút thất vọng nhỏ giọng nói: “Cô ấy rất đẹp.”

“Vậy sao?”

Trình Phong cũng câu thêm được mấy con tôm, cao hứng liếc Bách Phú một cái, như không có chuyện gì nói: “Vậy thì phải so sánh thế nào nhỉ. Nếu so với trước đây, thì cô ấy đúng là đã đẹp lên rất nhiều, như hai người khác biệt. Có điều nếu so với cô thì ….” Trình Phong nghiêm túc nhìn Tề Kỳ rồi nói: “Tôi cảm thấy cô xinh hơn cô ấy nhiều.”

Tề Kỳ gương mặt nãy giờ đang ưu buồn bỗng ửng hồng, mỉm cười che tay lên miệng, làm thế nào cũng không che giấu được nụ cười: “Anh cứ nói linh tinh.”

Vẻ mặt thẹn thùng của Tề Kỳ khiến Trình Phong dù có đầu gỗ cũng hiểu được, hóa ra vừa rồi cô ấy không vui là vì Bách Phú!

“Cô ấy đang ghen sao?” Ý nghĩ này trong lòng Trình Phong khiến anh ta mừng rỡ vô cùng, suýt chút nữa là cười ra thành tiếng.

“Thực đấy, tôi không hề nói linh tinh.” Trình Phong tiếp tục nói: “Ngày hôm đó nhìn thấy cô trên xe buýt, tôi đã có cảm giác như quen biết từ lâu vậy. Cảm giác đó thực thần kỳ, khiến tôi không cách nào quên.”

Nói xong, Trình Phong ngượng ngùng cười, còn Tề Kỳ cũng không che giấu nụ cười nữa, hai tròng mắt đen nhánh chuyển động không ngừng. Một không khí ái muội len lỏi giữa hai người họ, để hai người họ thầm hưởng thụ cảm giác lay động hiện tại trong lòng.



Tôm ban ngày quả nhiên trốn nhanh hơn ban đêm, may mà Tề Kỳ đã có kinh nghiêm câu tôm một lần nên kỹ thuật khá hơn hẳn, vì thế thu hoạch không nhỏ. Bốn người họ sau đó vui vẻ mang chiến lợi phẩm đi nướng, vừa đói lại thêm vào tinh thần tốt, khiến họ ăn uống vui vẻ suốt bốn giờ liền.

Buổi tối rất nhanh đã đến, cũng như niềm vui ngắn ngủi mau biến mất. Màn đêm như một cái lưới khổng lồ, khiến lòng Trình Phong và Tề Kỳ rất nhanh cũng bị ép xuống, dường như đến hơi thở cũng khó khăn hơn.

Bách Phú và Dịch Đạo cũng nhận thấy sự trầm trọng của hai người họ, vì thế khuyên họ nên nhanh chóng về nhà.

Bốn người họ bước về phía mảnh đất trống đậu xe, kết quả cảnh tượng trước mắt lại khiến cho họ hết thảy đều bị chấn động. Trên chiếc xe vốn dĩ có màu trắng của Trình Phong, giờ gần như đã biến thành màu máu đỏ. Trên đầu xe có một chữ viết to đùng, còn như có sinh mệnh đang không ngừng nhỏ máu. Lần này bốn người họ cùng nhìn thấy chữ viết kia, Tề Kỳ nói không sai, đó chính là một chữ “trảm” to đùng. ( chữ chém )

Chữ “trảm” này mới nhìn thì thấy cứng cáp, giống như được một người chuyên viết thư pháp viết nên vậy. Nhưng sắc màu đỏ tươi kia, lại nhức nhối đến mức khiến người ta không cách nào thưởng thức, theo bản năng muốn tránh đi. Còn có cả mùi máu tươi nồng nặc nữa, khiến bốn người họ không cách nào chịu đựng nổi.

Tề Kỳ chỉ cảm thấy hô hấp đông cứng lại, toàn bộ tâm trí rối loạn hết cả lên. Chữ viết này, ngoài hôm nhìn thấy ở trên gương trong phòng tắm, dường như cô trước đây còn nhìn thấy ở đâu đó nữa rồi. Rốt cuộc là ở nơi nào.

Cảm thấy Tề Kỳ đang hoảng hốt và không ngừng run rẩy, Trình Phong vội vã nắm chặt lấy đôi tay lạnh như băng của cô, nỗ lực muốn truyền cho cô chút hơi ấm.

Dịch Đạo nhanh chóng bước qua thử xem xét, sau đó nói: “Là máu người.”

Chỉ ba chữ mà hoàn toàn khiến cơ thể mọi người rét run.

“Mau đỡ cô ấy sang bên kia nghỉ ngơi đã, cô ấy nhất định sợ hãi lắm!” Bách Phú nói, cô giờ cũng coi như đã từng trải qua nhiều trận chiến thế này, nên phản ứng không lớn lắm. Còn Trình Phong và Tề Kỳ mới lần đầu gặp phải chuyện ma quỷ đương nhiên khó mà chịu đựng được cảnh này. Có điều phản ứng của Tề Kỳ lại quá mức mãnh liệt, so với ban ngày, thì cô hiện giờ giống như đã hoàn toàn bị rút cạn kiệt sức sống.

“Nhưng Bách Phú cũng đang giúp đỡ ……” Trình Phong lưỡng lự, anh ta là đàn ông con trai sao có thể để một cô gái vì mình đi lau xe chứ?

Dịch Đạo cố gắng nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm đi, chuyện nhỏ này tôi một mình làm được, Bách Phú cô ấy giúp tôi chuyển mấy thứ là được, không làm cô ấy mệt đâu. Còn Tề Kỳ, hình như bị dọa không nhẹ, mau đi xem cô ấy thế nào.”

Dưới sự khuyên nhủ của Bách Phú và Dịch Đạo, Trình Phong đành đưa Tề Kỳ đến ngồi nghỉ dưới một gốc cây. Trình Phong vốn dĩ muốn chạy đi giúp đỡ, song khi nhìn thấy Tề Kỳ sợ hãi run rẩy như một con cừu non, làm sao nỡ nhẫn tâm bỏ lại mình cô.

Bàn tay Tề Kỳ lạnh như một miếng băng, Trình Phong cởi áo khoác ngoài đắp lên trên người cô, cố gắng mỉm cười an ủi: “Sao tay lại lạnh thế này? Lại dọa đến cô rồi đúng không?”

Tề Kỳ nhẹ lắc lắc đầu, dùng âm thanh run rẩy nói: “Tôi không sợ, mà chỉ là có một dự cảm, hình như có chuyện gì đáng sợ lắm sắp xảy ra rồi.”

Bỗng, Tề Kỳ lần đầu tiên chủ động nắm chặt lấy bàn tay Trình Phong: “Anh phải cẩn thận! Tôi … …tôi thực sự sợ anh sẽ gặp phải chuyện gì đó.”

Trình Phong nhẹ ôm Tề Kỳ vào trong lòng, khẩn cấp nói: “Sẽ không, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Chúng ta rồi sẽ được cùng sống hạnh phúc với nhau.”

Đột ngột, vào lúc hai người họ không ai chú ý, có một bóng đen bay xuống từ trên tàn cây cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Ba Lời Nguyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook