Chương 179: Quyển 5 - Chương 178: Kết Thúc Chưa Hoàn
Kiya.s
03/01/2017
Chuyển ngữ: Bibon
Khi Lăng Hạo đem lời của bà Tô nói với mấy người Mậu Ly và Bách Phú, rõ ràng cảm nhận thấy Mậu Ly trước giờ gương mặt luôn không cảm xúc giờ cũng kinh ngạc, thậm chí còn có động tác nhíu mày trước giờ chưa từng làm.
“Tô tổng và vợ đều không quen người đó, hắn còn đem tặng cái đồng tiền cổ tai họa kia sao? Vậy mục đích của hắn làm gì? Lẽ nào chỉ là trùng hợp, chỉ đơn giản vì thù hận với Tô tổng thôi ư?” Bách Phú nét mặt càng lúc càng thêm nghi ngờ, cô vốn cứ tưởng chuyện này đơn giản đã kết thúc, thực không ngờ được phía sau lại phức tạp đến vậy.
Dịch Đạo suy nghĩ hồi lâu, cũng nói: “Làm sao đơn giản thế được. Tặng ai không tặng lại đi tặng ông Tô Vi Tín này, đây rõ ràng là nhằm vào chúng ta! Nhất định là có âm mưu trong này!”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Bách Phú thở dài một hơi. “Tôi cứ luôn cảm thấy … …giống như một vòng tròn vậy, như đang có người cố ý nhử chúng ta.”
“Rốt cuộc là kẻ nào? Nếu như hắn có ý thù địch, vậy thì mục đích của hắn thực đáng sợ.” Lăng Hạo lạnh lùng bận rộn phân tích, chỉ có Mậu Ly vẫn trầm tư, không nói tiếng nào.
Đương lúc mọi người đau hết cả đầu, thì điện thoại của Lăng Hạo đổ chuông, anh ta cầm lên, hóa ra là ông nội Lăng lão gia gọi tới.
“Alo, ông nội …chúng cháu vẫn đang họp …cháu biết rồi ạ, cháu lúc sáng đều ở bên cô ấy, hơn nữa cháu cũng theo lời ông ngày ngày tới đón cô ấy đi làm ạ … …vâng, lát nữa cháu sẽ về … Chào ông ạ!”
Sau khi nhận điện thoại, gương mặt Lăng Hạo ngượng ngùng nói với mọi người: “Tôi … …”
Vừa mới mở lời, đã bị Mậu Ly lạnh lùng cắt ngang: “Được rồi, anh đi đi. Vốn dĩ đã không có hi vọng gì ở anh cả.”
Thái độ này của Mậu Ly khiến Lăng Hạo vô cùng tức giận: “Anh đây là có ý gì hả? Ông nội tôi năm nay đã tám mươi rồi, tôi về sớm cùng ông cũng không được hay sao?”
“Anh lúc nào chẳng có lý do!” Mậu Ly cũng một bộ dạng dù chết cũng không cúi đầu đáp trả.
“Từ lúc quen biết anh tới bây giờ, anh lúc nào cũng có thái độ này với tôi! Tôi thực không hiểu mình rốt cuộc đã đắc tội gì với anh nữa!”
Hỏa khí của hai người này đang bốc lên hừng hực, khiến nơi này không khí căng thẳng hẳn lên. Bách Phú và Dịch Đạo nhất thời ngây ra, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng, vẫn là mỗi người kéo một người, Dịch Đạo phụ trách Lăng Hạo, còn Bách Phú sang phía Mậu Ly.
“Kỳ thực, đây vốn dĩ là chuyện của riêng tôi, các anh đừng vì chuyện của tôi mà đối nghịch với nhau như thế này, khiến trong lòng tôi vô cùng khó xử.” Nhìn bộ dạng đáng thương của Bách Phú, Mậu Ly chỉ còn biết thở một hơi dài.
Phía bên kia, Dịch Đạo đã kéo được Lăng Hạo ra phía ngoài cửa: “Anh tức giận đến thế làm cái gì? Nào có phải không biết tình khí anh chàng Mậu Ly này đâu. Thực ra anh ta mặc dù thích cái kiểu lạnh lùng, song con người cũng không tệ. Quan trọng nhất là, anh ta đang thực lòng giúp đỡ Bách Phú. Nếu như không có anh ta, e là Bách Phú sớm đã chết mất. Anh lẽ nào không hi vọng Bách Phú sống tốt hơn, không phải chịu đựng sự giày vò của mười ba lời nguyền hay sao?”
Lời nói của Dịch Đạo khiến Lăng Hạo nhất thời bình tĩnh lại, anh ta cười khổ một cái, nói với Dịch Đạo: “Kỳ thực, tôi rất hâm mộ Mậu Ly. Tôi cũng hi vọng mình có năng lực như thế để giúp được Bách Phú.”
Dịch Đạo ngạc nhiên, lập tức cảnh giác lạnh lùng nói: “Này! Anh đừng có hai lòng biết chưa? Anh không phải đã có Kỷ Nhan hay sao? Nhớ kỹ, cô ấy là vợ chưa cưới của anh, cũng đã vì anh mà phải hi sinh quá nhiều rồi! Không được làm chuyện có lỗi với cô ấy! Nghe rõ chưa?”
Lăng Hạo không hề đáp lại, chỉ nhẹ nhàng bước thẳng về phía trước rời đi.
*
Ngày hôm sau, Trương Dương và Thợ săn về tới nhà, điều này khiến Dịch Đạo chịu cảnh cô đơn bấy lâu vui mừng khôn xiết. Nhưng Bách Phú lại bất luận thế nào cũng không vui vẻ hơn được, bởi vì sau buổi tối Dịch Đạo và Lăng Hạo xảy ra mâu thuẫn, lại có thêm một chuyện khiến tới giờ cô vẫn nghĩ chưa thông, hơn nữa còn là một chuyện cứ nghĩ đến là thấy đáng sợ. Bách Phú cúi đầu chăm chú nhìn vào ngón tay mình, suy nghĩ đến nửa ngày, vẫn là quyết định phải nói với mọi người, tránh để sau này khiến mọi người lo lắng thêm.
“Hả? Một tờ thiếp mời sao?” Trương Dương bà tám cầm tấm thiếp mời giấy đỏ bên cạnh Bách Phú lên hỏi.
Bách Phú chán nản nói: “Đúng vậy, ngày mừng thọ Lăng lão gia tám mươi tuổi, tối nay phải đi.”
“Mời cô cơ mà, có mời tôi đâu.” Dịch Đạo tùy ý nói.
“Thật sao?” Bách Phú có chút ngạc nhiên hỏi. “Sư phụ anh không phải rất thân với ông ấy à? Sao có thể mời tôi mà không mời anh chứ?”
Dịch Đạo bất mãn đáp: “Ai mà biết.”
“Thế anh đi với em nhé?” Trương Dương đột nhiên chen vào.
Bách Phú suy nghĩ rồi nói: “Em cũng hi vọng anh có thể đi cùng em, nhưng đây là bữa tiệc sinh nhật chứ không phải tiệc rượu, chỉ sợ mang theo người khác đi cùng không hay lắm?”
“Vậy … …để anh đưa em đi.”
Nhìn bộ dáng thành khẩn của Trương Dương, Bách Phú hơi hơi mỉm cười gật đầu, sau đó lại đem ánh mắt chuyển về phía đầu ngón tay mình.
Sau khi trở về phòng, Bách Phú nhìn linh hoa rõ ràng đã tươi tắn hơn nhiều so với hôm qua, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại lấy chiếc gương đồng đã được cô lau đến bóng loáng, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
Lười nhác được một lúc, sau Bách Phú vẫn phải thay y phục cùng Trương Dương xuất phát.
“Anh vừa đi bồi dưỡng về không phải rất mệt sao? Mau về nghỉ ngơi đi!” Bách Phú nhìn Trương Dương đang ngáp ngắn ngáp dài nhỏ giọng nhắc nhở.
Trương Dương mỉm cười đáp lại: “Được rồi, em càng lúc càng lắm lời, mau đi đi, không thì muộn mất.”
Lúc Bách Phú tới được địa điểm trong tấm thiếp, mới phát giác có điểm bất thường. Dựa vào thân phận của Lăng lão gia, cư nhiên chỉ mời có hai bàn tiệc! Ngoài Lăng Hạo và Kỷ Nhan, cùng gia đình Tô Vi Tín ra, hai anh em Ỷ Cương Ỷ Lệ là hậu bối trong giới làm ăn cũng tới đây. Kỳ thực trong khách sạn còn rất nhiều những nhân viên đã làm việc lâu năm, nhưng họ đều không được mời, lại chỉ mời có Bách Phú. Đây rốt cuộc là vì sao?
Bách Phú gượng gạo ngồi xuống một góc, nhìn mọi người đang nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau, không khỏi cảm thấy có chút cô đơn. Lăng Hạo không thể tới chỗ cô, dưới sự giám sát của Lăng lão gia, anh ta nhất định phải ở bên Kỷ Nhan, để làm một đôi tình nhân ân ân ái ái. Ỷ Lệ trước giờ vẫn ghét Bách Phú, vì thế nên Ỷ Cương vừa bước qua chào hỏi với Bách Phú, đã bị cô ta kéo phắt đi.
Gia đình Ninh Tiêu là người thân cũng đã tới, đến cùng còn có cả bạn tốt của Bách Phú là Đặng Hân, nhưng bọn họ lại được Lăng lão gia sắp xếp ngồi ở một bàn khác, không cách nào ở bên Bách Phú được. Mặc dù cũng là khách ở đây, song Lăng lão gia không hề nói với Bách Phú câu nào, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái, như thể cô chỉ là một người vô hình vậy.
Lúc này, Bách Phú có ngốc đến đâu cũng đã hiểu ý tứ của Lăng lão gia. Những người đến đây lúc này đều không giàu có cũng cao quý, bức tường khác biệt giữa cô và những người này không cách nào phá bỏ, điểm này chỉ cần nhìn đồ mặc trên người họ là thấy được. Hóa ra Lăng lão gia vẫn để ý tới sự tồn tại và uy hiếp của cô. Kỷ Nhan cũng được, Đặng Hân cũng được, đều là bộ dạng chú chim nhỏ hạnh phúc vì tìm được người nương tựa, thực khiến cho người khác nhìn thấy không nhịn được mà ghen tị.
Trong lòng Bách Phú bỗng hiện lên câu hỏi đã từng dằn vặt mình biết bao lâu nay: “Nếu như lúc này đứng bên Lăng Hạo không phải Kỷ Nhan, mà là mình, thì Lăng lão gia sẽ thế nào đây?”
Nghĩ thế, Bách Phú chợt bật cười, lại cúi đầu xuống nhìn mấy ngón tay của mình.
Khi mọi người đã ngồi kín chỗ chuẩn bị mở tiệc, thì có một người nữa tới. Người này khiến Bách Phú đặc biệt lưu ý, không chỉ vì người này đến sau cùng, mà bởi vì bộ dạng tiều tụy nhợt nhạt của anh ta hoàn toàn đối lập với những vị khách gương mặt hồng hào nơi này. Khi anh ta nhìn thấy đã không còn chỗ trống nào, không khỏi ngây ra, tiếp đó bắt đầu do dự.
“Đúng rồi, tôi vừa nhớ ra còn có việc phải làm.”" Bách Phú đột nhiên đứng lên, mỉm cười nói: “Mọi người cứ tiếp tục, tôi đi trước nhé.” Dù sao lúc này, cô cũng không phải là người được hoan nghênh ở đây.
“Bách Phú … …” Đặng Hân vốn định gọi Bách Phú sang ngồi bên cạnh mình, song còn chưa kịp nói.
Ninh Tiêu bèn đứng dậy nói với Đặng Hân bên cạnh: “Anh đi tiễn cô ấy.” Nói xong không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài cửa.
“Bách Phú là bạn tốt của chúng tôi.” Đặng Hân ngượng ngùng mỉm cười giải thích với mọi người cùng bàn, trong lòng lại không thoải mái chút nào.
Lăng Hạo liếc nhìn Lăng lão gia một cái, sau đó lại đem ánh mắt cố định lại trên gương mặt không cảm xúc của Kỷ Nhan.
Khi Lăng Hạo đem lời của bà Tô nói với mấy người Mậu Ly và Bách Phú, rõ ràng cảm nhận thấy Mậu Ly trước giờ gương mặt luôn không cảm xúc giờ cũng kinh ngạc, thậm chí còn có động tác nhíu mày trước giờ chưa từng làm.
“Tô tổng và vợ đều không quen người đó, hắn còn đem tặng cái đồng tiền cổ tai họa kia sao? Vậy mục đích của hắn làm gì? Lẽ nào chỉ là trùng hợp, chỉ đơn giản vì thù hận với Tô tổng thôi ư?” Bách Phú nét mặt càng lúc càng thêm nghi ngờ, cô vốn cứ tưởng chuyện này đơn giản đã kết thúc, thực không ngờ được phía sau lại phức tạp đến vậy.
Dịch Đạo suy nghĩ hồi lâu, cũng nói: “Làm sao đơn giản thế được. Tặng ai không tặng lại đi tặng ông Tô Vi Tín này, đây rõ ràng là nhằm vào chúng ta! Nhất định là có âm mưu trong này!”
“Tôi cũng nghĩ thế.” Bách Phú thở dài một hơi. “Tôi cứ luôn cảm thấy … …giống như một vòng tròn vậy, như đang có người cố ý nhử chúng ta.”
“Rốt cuộc là kẻ nào? Nếu như hắn có ý thù địch, vậy thì mục đích của hắn thực đáng sợ.” Lăng Hạo lạnh lùng bận rộn phân tích, chỉ có Mậu Ly vẫn trầm tư, không nói tiếng nào.
Đương lúc mọi người đau hết cả đầu, thì điện thoại của Lăng Hạo đổ chuông, anh ta cầm lên, hóa ra là ông nội Lăng lão gia gọi tới.
“Alo, ông nội …chúng cháu vẫn đang họp …cháu biết rồi ạ, cháu lúc sáng đều ở bên cô ấy, hơn nữa cháu cũng theo lời ông ngày ngày tới đón cô ấy đi làm ạ … …vâng, lát nữa cháu sẽ về … Chào ông ạ!”
Sau khi nhận điện thoại, gương mặt Lăng Hạo ngượng ngùng nói với mọi người: “Tôi … …”
Vừa mới mở lời, đã bị Mậu Ly lạnh lùng cắt ngang: “Được rồi, anh đi đi. Vốn dĩ đã không có hi vọng gì ở anh cả.”
Thái độ này của Mậu Ly khiến Lăng Hạo vô cùng tức giận: “Anh đây là có ý gì hả? Ông nội tôi năm nay đã tám mươi rồi, tôi về sớm cùng ông cũng không được hay sao?”
“Anh lúc nào chẳng có lý do!” Mậu Ly cũng một bộ dạng dù chết cũng không cúi đầu đáp trả.
“Từ lúc quen biết anh tới bây giờ, anh lúc nào cũng có thái độ này với tôi! Tôi thực không hiểu mình rốt cuộc đã đắc tội gì với anh nữa!”
Hỏa khí của hai người này đang bốc lên hừng hực, khiến nơi này không khí căng thẳng hẳn lên. Bách Phú và Dịch Đạo nhất thời ngây ra, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng, vẫn là mỗi người kéo một người, Dịch Đạo phụ trách Lăng Hạo, còn Bách Phú sang phía Mậu Ly.
“Kỳ thực, đây vốn dĩ là chuyện của riêng tôi, các anh đừng vì chuyện của tôi mà đối nghịch với nhau như thế này, khiến trong lòng tôi vô cùng khó xử.” Nhìn bộ dạng đáng thương của Bách Phú, Mậu Ly chỉ còn biết thở một hơi dài.
Phía bên kia, Dịch Đạo đã kéo được Lăng Hạo ra phía ngoài cửa: “Anh tức giận đến thế làm cái gì? Nào có phải không biết tình khí anh chàng Mậu Ly này đâu. Thực ra anh ta mặc dù thích cái kiểu lạnh lùng, song con người cũng không tệ. Quan trọng nhất là, anh ta đang thực lòng giúp đỡ Bách Phú. Nếu như không có anh ta, e là Bách Phú sớm đã chết mất. Anh lẽ nào không hi vọng Bách Phú sống tốt hơn, không phải chịu đựng sự giày vò của mười ba lời nguyền hay sao?”
Lời nói của Dịch Đạo khiến Lăng Hạo nhất thời bình tĩnh lại, anh ta cười khổ một cái, nói với Dịch Đạo: “Kỳ thực, tôi rất hâm mộ Mậu Ly. Tôi cũng hi vọng mình có năng lực như thế để giúp được Bách Phú.”
Dịch Đạo ngạc nhiên, lập tức cảnh giác lạnh lùng nói: “Này! Anh đừng có hai lòng biết chưa? Anh không phải đã có Kỷ Nhan hay sao? Nhớ kỹ, cô ấy là vợ chưa cưới của anh, cũng đã vì anh mà phải hi sinh quá nhiều rồi! Không được làm chuyện có lỗi với cô ấy! Nghe rõ chưa?”
Lăng Hạo không hề đáp lại, chỉ nhẹ nhàng bước thẳng về phía trước rời đi.
*
Ngày hôm sau, Trương Dương và Thợ săn về tới nhà, điều này khiến Dịch Đạo chịu cảnh cô đơn bấy lâu vui mừng khôn xiết. Nhưng Bách Phú lại bất luận thế nào cũng không vui vẻ hơn được, bởi vì sau buổi tối Dịch Đạo và Lăng Hạo xảy ra mâu thuẫn, lại có thêm một chuyện khiến tới giờ cô vẫn nghĩ chưa thông, hơn nữa còn là một chuyện cứ nghĩ đến là thấy đáng sợ. Bách Phú cúi đầu chăm chú nhìn vào ngón tay mình, suy nghĩ đến nửa ngày, vẫn là quyết định phải nói với mọi người, tránh để sau này khiến mọi người lo lắng thêm.
“Hả? Một tờ thiếp mời sao?” Trương Dương bà tám cầm tấm thiếp mời giấy đỏ bên cạnh Bách Phú lên hỏi.
Bách Phú chán nản nói: “Đúng vậy, ngày mừng thọ Lăng lão gia tám mươi tuổi, tối nay phải đi.”
“Mời cô cơ mà, có mời tôi đâu.” Dịch Đạo tùy ý nói.
“Thật sao?” Bách Phú có chút ngạc nhiên hỏi. “Sư phụ anh không phải rất thân với ông ấy à? Sao có thể mời tôi mà không mời anh chứ?”
Dịch Đạo bất mãn đáp: “Ai mà biết.”
“Thế anh đi với em nhé?” Trương Dương đột nhiên chen vào.
Bách Phú suy nghĩ rồi nói: “Em cũng hi vọng anh có thể đi cùng em, nhưng đây là bữa tiệc sinh nhật chứ không phải tiệc rượu, chỉ sợ mang theo người khác đi cùng không hay lắm?”
“Vậy … …để anh đưa em đi.”
Nhìn bộ dáng thành khẩn của Trương Dương, Bách Phú hơi hơi mỉm cười gật đầu, sau đó lại đem ánh mắt chuyển về phía đầu ngón tay mình.
Sau khi trở về phòng, Bách Phú nhìn linh hoa rõ ràng đã tươi tắn hơn nhiều so với hôm qua, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại lấy chiếc gương đồng đã được cô lau đến bóng loáng, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
Lười nhác được một lúc, sau Bách Phú vẫn phải thay y phục cùng Trương Dương xuất phát.
“Anh vừa đi bồi dưỡng về không phải rất mệt sao? Mau về nghỉ ngơi đi!” Bách Phú nhìn Trương Dương đang ngáp ngắn ngáp dài nhỏ giọng nhắc nhở.
Trương Dương mỉm cười đáp lại: “Được rồi, em càng lúc càng lắm lời, mau đi đi, không thì muộn mất.”
Lúc Bách Phú tới được địa điểm trong tấm thiếp, mới phát giác có điểm bất thường. Dựa vào thân phận của Lăng lão gia, cư nhiên chỉ mời có hai bàn tiệc! Ngoài Lăng Hạo và Kỷ Nhan, cùng gia đình Tô Vi Tín ra, hai anh em Ỷ Cương Ỷ Lệ là hậu bối trong giới làm ăn cũng tới đây. Kỳ thực trong khách sạn còn rất nhiều những nhân viên đã làm việc lâu năm, nhưng họ đều không được mời, lại chỉ mời có Bách Phú. Đây rốt cuộc là vì sao?
Bách Phú gượng gạo ngồi xuống một góc, nhìn mọi người đang nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau, không khỏi cảm thấy có chút cô đơn. Lăng Hạo không thể tới chỗ cô, dưới sự giám sát của Lăng lão gia, anh ta nhất định phải ở bên Kỷ Nhan, để làm một đôi tình nhân ân ân ái ái. Ỷ Lệ trước giờ vẫn ghét Bách Phú, vì thế nên Ỷ Cương vừa bước qua chào hỏi với Bách Phú, đã bị cô ta kéo phắt đi.
Gia đình Ninh Tiêu là người thân cũng đã tới, đến cùng còn có cả bạn tốt của Bách Phú là Đặng Hân, nhưng bọn họ lại được Lăng lão gia sắp xếp ngồi ở một bàn khác, không cách nào ở bên Bách Phú được. Mặc dù cũng là khách ở đây, song Lăng lão gia không hề nói với Bách Phú câu nào, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái, như thể cô chỉ là một người vô hình vậy.
Lúc này, Bách Phú có ngốc đến đâu cũng đã hiểu ý tứ của Lăng lão gia. Những người đến đây lúc này đều không giàu có cũng cao quý, bức tường khác biệt giữa cô và những người này không cách nào phá bỏ, điểm này chỉ cần nhìn đồ mặc trên người họ là thấy được. Hóa ra Lăng lão gia vẫn để ý tới sự tồn tại và uy hiếp của cô. Kỷ Nhan cũng được, Đặng Hân cũng được, đều là bộ dạng chú chim nhỏ hạnh phúc vì tìm được người nương tựa, thực khiến cho người khác nhìn thấy không nhịn được mà ghen tị.
Trong lòng Bách Phú bỗng hiện lên câu hỏi đã từng dằn vặt mình biết bao lâu nay: “Nếu như lúc này đứng bên Lăng Hạo không phải Kỷ Nhan, mà là mình, thì Lăng lão gia sẽ thế nào đây?”
Nghĩ thế, Bách Phú chợt bật cười, lại cúi đầu xuống nhìn mấy ngón tay của mình.
Khi mọi người đã ngồi kín chỗ chuẩn bị mở tiệc, thì có một người nữa tới. Người này khiến Bách Phú đặc biệt lưu ý, không chỉ vì người này đến sau cùng, mà bởi vì bộ dạng tiều tụy nhợt nhạt của anh ta hoàn toàn đối lập với những vị khách gương mặt hồng hào nơi này. Khi anh ta nhìn thấy đã không còn chỗ trống nào, không khỏi ngây ra, tiếp đó bắt đầu do dự.
“Đúng rồi, tôi vừa nhớ ra còn có việc phải làm.”" Bách Phú đột nhiên đứng lên, mỉm cười nói: “Mọi người cứ tiếp tục, tôi đi trước nhé.” Dù sao lúc này, cô cũng không phải là người được hoan nghênh ở đây.
“Bách Phú … …” Đặng Hân vốn định gọi Bách Phú sang ngồi bên cạnh mình, song còn chưa kịp nói.
Ninh Tiêu bèn đứng dậy nói với Đặng Hân bên cạnh: “Anh đi tiễn cô ấy.” Nói xong không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài cửa.
“Bách Phú là bạn tốt của chúng tôi.” Đặng Hân ngượng ngùng mỉm cười giải thích với mọi người cùng bàn, trong lòng lại không thoải mái chút nào.
Lăng Hạo liếc nhìn Lăng lão gia một cái, sau đó lại đem ánh mắt cố định lại trên gương mặt không cảm xúc của Kỷ Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.