Chương 181: Quyển 5 - Chương 180: Âm Thanh
Kiya.s
03/01/2017
Bách Phú tâm tình hoảng loạn căn bản không hề để ý được, lúc này ở bên ngoài lớp kính ngăn phòng tắm, đang có một cái bóng không ngừng ẩn hiện. ~
*
Vừa bước từ phòng tắm ra, Bách Phú đã nhìn thấy trên mặt kính có một chữ viết kỳ lạ. Giống như chữ “cứu” ( 救 ) , nhưng lại thiếu mất hai nét. Điều này rõ ràng có gì đó kỳ quái, song Bách Phú căn bản không hề có tâm tình để ý đến, chỉ bực mình dùng tay lau lau mặt kính, lau sạch lớp hơi nước bám trên đó, cũng lau sạch cả cái chữ kia.
Sau khi quay về phòng, Bách Phú trừng mắt tức giận nói với linh hoa gây ra chuyện lớn hôm nay: “Nói thực đi! Có phải là em làm đúng không? Hôm qua đã cắn chị một cái, hôm nay lại cắn cả Lăng Hạo! Em từ lúc nào đã biến thành con cún không biết lý lẽ như thế này hả? Còn cắn người? Cắn người ta như thế này đối với em có lợi gì hả? Đồ hư đốn! Sau này không muốn nhìn thấy em nữa!”
Càng nói càng tức giận, Bách Phú bực mình mang linh hoa đem ra để ngoài ban công, nhưng linh hoa lại vẫn nương theo ngọn gió nhảy múa như lúc thường, hơn nữa còn dường như đang phát ra thứ mỵ hoặc kỳ lạ.
Chỉ là không ai biết được, nụ cười của nó là vì ai mà nở rộ, vụ điệu của nó vì ai mà yêu mỵ đến thế.
Bách Phú lên giường nằm soi mình mãi trong chiếc gương cô yêu thích không nỡ rời tay, suy nghĩ lung tung một lúc lâu, rồi cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đáng tiếc Bách Phú cả đêm đều không ngủ được, bên tai cô cứ luôn nghe thấy một âm thanh, lúc thì thở dài, lúc thì như đang thì thầm, lúc lại trầm ngâm, khi lại vô cùng lo lắng. Trước mắt dường như cũng không ngừng hiện lên vài cảnh tượng, chỉ là làm thế nào cô cũng không thể nhìn rõ được.
Điều này khiến Bách Phú vốn dĩ đã có tâm sự trong lòng càng không cách nào nghỉ ngơi cho tốt, giấc ngủ này, so với không ngủ còn mệt mỏi hơn bội phần.
Thức dậy xuống lầu, bữa sáng đã được làm xong. Anh Đào giờ đã được gọi là cô chủ nhỏ nơi này, Bách Phú khi mệt mỏi, đều do cô ta phụ trách làm bữa sáng, hơn nữa còn khá là phong phú. Lúc này cái nhìn của mọi người về Anh Đào đã khác hẳn lúc xưa, còn thường xuyên khen ngợi cô nữa. Anh Đào giờ đã thực sự hòa nhập vào ngôi nhà này.
Dịch Đạo rõ ràng vẫn đang giận Bách Phú, cứ cúi đầu mà ăn, không mồm năm miệng mười như bình thường. Trương Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, người thần kinh thô như anh ta cũng không phát hiện ra giữa hai người này xảy ra chuyện, chỉ liên tục gắp cho Bách Phú thức ăn mà cô thích.
“Ý? Anh cũng dậy rồi à?” Trương Dương chào hỏi với Thợ săn xuất hiện phía sau lưng Bách Phú.
“Ừ.” Thợ săn đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Bách Phú.
Bách Phủ mỏi mệt nhìn Thợ săn một cái, song lại khiến Thợ săn giật mình: “Cô sao thế này? Tối qua đã xảy ra chuyện gì hả?”
“Á?” Nghe thấy thợ săn hỏi, Bách Phú ngây ra, cứ ngỡ anh ta nói là chuyện tối qua với Lăng Hạo, không đừng được có chút lắp bắp.
Thợ săn nhíu mày nói với Bách Phú: “Cô soi gương mà xem, ấn đường đen thế này, nhất định là bị thứ gì bám lấy rồi.”
“Thật không?” Bộ dáng cuả Trương Dương còn khẩn trương hơn cả chính Bách Phú: “Xem nào xem nào, để anh nhìn chút.” Chỉ tiếc anh ta nhìn mãi cũng chẳng thể nhìn ra được gì.
Lúc này Dịch Đạo cũng đã ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy gương mặt Bách Phú, sự giận dữ tối qua đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự kinh ngạc và hoang mang. Anh ta dù không nói gì, nhưng lại quay về phòng lấy ngay mấy lá bùa đưa cho Bách Phú: “Đây chỉ là con tiểu quỷ không có mấy pháp lực, thế này có lẽ nó sẽ không dám theo cô nữa đâu.”
Dù ngữ khí của Dịch Đạo vẫn không ngọt không nhạt, nhưng trong lòng Bách Phú lại ấm áp hơn rất nhiều, cố giấu nụ cười thầm của mình.
Nhìn thấy Bách Phú như thế, Anh Đào ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ chị họ, bị quỷ ám mà vui thế sao.”
“Làm gì có.” Bách Phú đáp lại, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Bách Phú như thế, Anh Đào ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ chị họ, bị quỷ ám mà vui thế sao.”
“Làm gì có.” Bách Phú đáp lại, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. ~
*
Sau khi đến khách sạn, Bách Phú lại lấy bùa chú của Dịch Đạo ra xem xét, sau đó cẩn thận cất vào trong túi áo ngực. Tiếp đó việc cần làm, chính là xử lý cái “kho nhỏ” bí mật mà Tô Vi Tín lén lút tạo ra.
Cái kho nhỏ này chính là một căn phòng nhỏ dưới lòng đất bên cạnh nhà để xe, nó được tạo ra trong khoảng thời gian mà Tô Vi Tín đang bị khống chế, nghe nói nơi này để đầy những thứ “bảo bối” mà ông ta đã thu thập được.
Lăng Hạo đánh tiếng nói với Bách Phú tìm người xử lý đống đồ đó, tránh để Tô Vi Tín khó xử. Mặc dù trước giờ chẳng thích gì Tô Vi Tín, nhưng lần này Lăng Hạo không rõ vì sao lại thấy thương hại ông ta. Hoặc có lẽ là vì bộ dáng quỷ keo kiệt của Tô Vi Tín thực sự rất đáng thương, cũng có thể vì Tô Vi Tín chỉ là một con sâu đáng thương vô tội bị đem ra làm vật hi sinh.
Vừa vào căn phòng kia, Bách Phú không khỏi bị tính hùng vĩ của thứ bên trong đó làm cho kinh ngạc!
Những chiếc vỏ lon nước có gas được xếp gọn gàng phía bên trái, phải cao đến mười tầng, nhìn vào thấy hao hao giống quảng cáo nước đóng lon có gas của Cocacola. Những chiếc bình nhựa lại được đặt nằm ngang ở phía bên phải, dầy đặc giống như một cái tổ ong khổng lồ. Thú vị nhất là, những chiếc bình này đều được sắp xếp dựa theo màu sắc, mỗi tầng phân ra rõ rệt, rất có hương vị của người làm nghệ thuật.
Đi tiếp vào bên trong, là nơi Tô Vi Tín thu thập những vật dụng của khách sạn, bao gồm đống báo được chất cao như núi, những đồ linh tinh trong phòng tắm, đống bàn chải đã ố vàng, grap giường … …
Bách Phú chán nản nhìn tất cả những thứ trước mắt, thật bái phục Tô Vi Tín sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà thu thập được những thứ này. Thở một hơi dài, Bách Phú gọi điện thoại cho chú chuyên thu thập phế liệu, hai người họ bận rộn suốt ba giờ đồng hồ mới xử lý sạch sẽ được nơi đó. Chiếc áo màu kaki Bách Phú sáng nay vừa mặc cũng bị lem nhem mấy chỗ, thấy thế cô bèn cởi chiếc áo khoác đã ướt mồ hôi vắt sang bên cạnh, tránh để nó bị biến thành màu đen.
Vất vả một lúc lâu mới thu dọn xong xuôi gian phòng đó, đồ phế liệu cũng đã bán, vất vả suốt cả buổi sáng thu lại được mấy trăm đồng. Bách Phú nhìn nhìn mấy tờ tiền đỏ trong tay, không khỏi cười thầm, lại nghĩ tới gương mặt Tô Vi Tín nếu nhìn thấy những đồng tiền này … ..hê hê, chắc là thú vị lắm.
Bách Phú đứng trong căn phòng đó ngây ngốc tự cười, còn chưa đợi cô cười xong, cánh cửa đột nhiên đóng chặt lại, bóng tối chợt ập xuống đôi mắt cô. Đồng thời, tiếng thở dài trong đêm lại vang lên …
*
Vừa bước từ phòng tắm ra, Bách Phú đã nhìn thấy trên mặt kính có một chữ viết kỳ lạ. Giống như chữ “cứu” ( 救 ) , nhưng lại thiếu mất hai nét. Điều này rõ ràng có gì đó kỳ quái, song Bách Phú căn bản không hề có tâm tình để ý đến, chỉ bực mình dùng tay lau lau mặt kính, lau sạch lớp hơi nước bám trên đó, cũng lau sạch cả cái chữ kia.
Sau khi quay về phòng, Bách Phú trừng mắt tức giận nói với linh hoa gây ra chuyện lớn hôm nay: “Nói thực đi! Có phải là em làm đúng không? Hôm qua đã cắn chị một cái, hôm nay lại cắn cả Lăng Hạo! Em từ lúc nào đã biến thành con cún không biết lý lẽ như thế này hả? Còn cắn người? Cắn người ta như thế này đối với em có lợi gì hả? Đồ hư đốn! Sau này không muốn nhìn thấy em nữa!”
Càng nói càng tức giận, Bách Phú bực mình mang linh hoa đem ra để ngoài ban công, nhưng linh hoa lại vẫn nương theo ngọn gió nhảy múa như lúc thường, hơn nữa còn dường như đang phát ra thứ mỵ hoặc kỳ lạ.
Chỉ là không ai biết được, nụ cười của nó là vì ai mà nở rộ, vụ điệu của nó vì ai mà yêu mỵ đến thế.
Bách Phú lên giường nằm soi mình mãi trong chiếc gương cô yêu thích không nỡ rời tay, suy nghĩ lung tung một lúc lâu, rồi cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đáng tiếc Bách Phú cả đêm đều không ngủ được, bên tai cô cứ luôn nghe thấy một âm thanh, lúc thì thở dài, lúc thì như đang thì thầm, lúc lại trầm ngâm, khi lại vô cùng lo lắng. Trước mắt dường như cũng không ngừng hiện lên vài cảnh tượng, chỉ là làm thế nào cô cũng không thể nhìn rõ được.
Điều này khiến Bách Phú vốn dĩ đã có tâm sự trong lòng càng không cách nào nghỉ ngơi cho tốt, giấc ngủ này, so với không ngủ còn mệt mỏi hơn bội phần.
Thức dậy xuống lầu, bữa sáng đã được làm xong. Anh Đào giờ đã được gọi là cô chủ nhỏ nơi này, Bách Phú khi mệt mỏi, đều do cô ta phụ trách làm bữa sáng, hơn nữa còn khá là phong phú. Lúc này cái nhìn của mọi người về Anh Đào đã khác hẳn lúc xưa, còn thường xuyên khen ngợi cô nữa. Anh Đào giờ đã thực sự hòa nhập vào ngôi nhà này.
Dịch Đạo rõ ràng vẫn đang giận Bách Phú, cứ cúi đầu mà ăn, không mồm năm miệng mười như bình thường. Trương Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, người thần kinh thô như anh ta cũng không phát hiện ra giữa hai người này xảy ra chuyện, chỉ liên tục gắp cho Bách Phú thức ăn mà cô thích.
“Ý? Anh cũng dậy rồi à?” Trương Dương chào hỏi với Thợ săn xuất hiện phía sau lưng Bách Phú.
“Ừ.” Thợ săn đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Bách Phú.
Bách Phủ mỏi mệt nhìn Thợ săn một cái, song lại khiến Thợ săn giật mình: “Cô sao thế này? Tối qua đã xảy ra chuyện gì hả?”
“Á?” Nghe thấy thợ săn hỏi, Bách Phú ngây ra, cứ ngỡ anh ta nói là chuyện tối qua với Lăng Hạo, không đừng được có chút lắp bắp.
Thợ săn nhíu mày nói với Bách Phú: “Cô soi gương mà xem, ấn đường đen thế này, nhất định là bị thứ gì bám lấy rồi.”
“Thật không?” Bộ dáng cuả Trương Dương còn khẩn trương hơn cả chính Bách Phú: “Xem nào xem nào, để anh nhìn chút.” Chỉ tiếc anh ta nhìn mãi cũng chẳng thể nhìn ra được gì.
Lúc này Dịch Đạo cũng đã ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy gương mặt Bách Phú, sự giận dữ tối qua đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự kinh ngạc và hoang mang. Anh ta dù không nói gì, nhưng lại quay về phòng lấy ngay mấy lá bùa đưa cho Bách Phú: “Đây chỉ là con tiểu quỷ không có mấy pháp lực, thế này có lẽ nó sẽ không dám theo cô nữa đâu.”
Dù ngữ khí của Dịch Đạo vẫn không ngọt không nhạt, nhưng trong lòng Bách Phú lại ấm áp hơn rất nhiều, cố giấu nụ cười thầm của mình.
Nhìn thấy Bách Phú như thế, Anh Đào ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ chị họ, bị quỷ ám mà vui thế sao.”
“Làm gì có.” Bách Phú đáp lại, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Bách Phú như thế, Anh Đào ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ chị họ, bị quỷ ám mà vui thế sao.”
“Làm gì có.” Bách Phú đáp lại, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. ~
*
Sau khi đến khách sạn, Bách Phú lại lấy bùa chú của Dịch Đạo ra xem xét, sau đó cẩn thận cất vào trong túi áo ngực. Tiếp đó việc cần làm, chính là xử lý cái “kho nhỏ” bí mật mà Tô Vi Tín lén lút tạo ra.
Cái kho nhỏ này chính là một căn phòng nhỏ dưới lòng đất bên cạnh nhà để xe, nó được tạo ra trong khoảng thời gian mà Tô Vi Tín đang bị khống chế, nghe nói nơi này để đầy những thứ “bảo bối” mà ông ta đã thu thập được.
Lăng Hạo đánh tiếng nói với Bách Phú tìm người xử lý đống đồ đó, tránh để Tô Vi Tín khó xử. Mặc dù trước giờ chẳng thích gì Tô Vi Tín, nhưng lần này Lăng Hạo không rõ vì sao lại thấy thương hại ông ta. Hoặc có lẽ là vì bộ dáng quỷ keo kiệt của Tô Vi Tín thực sự rất đáng thương, cũng có thể vì Tô Vi Tín chỉ là một con sâu đáng thương vô tội bị đem ra làm vật hi sinh.
Vừa vào căn phòng kia, Bách Phú không khỏi bị tính hùng vĩ của thứ bên trong đó làm cho kinh ngạc!
Những chiếc vỏ lon nước có gas được xếp gọn gàng phía bên trái, phải cao đến mười tầng, nhìn vào thấy hao hao giống quảng cáo nước đóng lon có gas của Cocacola. Những chiếc bình nhựa lại được đặt nằm ngang ở phía bên phải, dầy đặc giống như một cái tổ ong khổng lồ. Thú vị nhất là, những chiếc bình này đều được sắp xếp dựa theo màu sắc, mỗi tầng phân ra rõ rệt, rất có hương vị của người làm nghệ thuật.
Đi tiếp vào bên trong, là nơi Tô Vi Tín thu thập những vật dụng của khách sạn, bao gồm đống báo được chất cao như núi, những đồ linh tinh trong phòng tắm, đống bàn chải đã ố vàng, grap giường … …
Bách Phú chán nản nhìn tất cả những thứ trước mắt, thật bái phục Tô Vi Tín sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà thu thập được những thứ này. Thở một hơi dài, Bách Phú gọi điện thoại cho chú chuyên thu thập phế liệu, hai người họ bận rộn suốt ba giờ đồng hồ mới xử lý sạch sẽ được nơi đó. Chiếc áo màu kaki Bách Phú sáng nay vừa mặc cũng bị lem nhem mấy chỗ, thấy thế cô bèn cởi chiếc áo khoác đã ướt mồ hôi vắt sang bên cạnh, tránh để nó bị biến thành màu đen.
Vất vả một lúc lâu mới thu dọn xong xuôi gian phòng đó, đồ phế liệu cũng đã bán, vất vả suốt cả buổi sáng thu lại được mấy trăm đồng. Bách Phú nhìn nhìn mấy tờ tiền đỏ trong tay, không khỏi cười thầm, lại nghĩ tới gương mặt Tô Vi Tín nếu nhìn thấy những đồng tiền này … ..hê hê, chắc là thú vị lắm.
Bách Phú đứng trong căn phòng đó ngây ngốc tự cười, còn chưa đợi cô cười xong, cánh cửa đột nhiên đóng chặt lại, bóng tối chợt ập xuống đôi mắt cô. Đồng thời, tiếng thở dài trong đêm lại vang lên …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.