Chương 184: Quyển 5 - Chương 183: Liên Kết Trái Tim?
Kiya.s
03/01/2017
Chuyển ngữ: Bibon
Sau khi về tới nhà, Dịch Đạo mới phát hiện ra ngoài Trương Dương đã đi công tác, còn Bách Phú cùng Anh Đào và Thợ săn đều ở nhà, mà ai nấy đều có bộ dáng mệt mỏi tới cực điểm. Riêng gương mặt Bách Phú còn có vẻ tiều tụy và suy nhược vô cùng, khiến Dịch Đạo làm sao cũng cảm thấy khó nghĩ.
Dịch Đạo nằm trên giường, dù cho đôi mắt nhắm chặt không mở, song lại không thể ngủ được. Anh ta chán nản chợp mắt dưỡng thần, đợi khi Thợ săn tỉnh lại, sẽ hỏi xem anh ta đã từng gặp phải chuyện kỳ lạ như thế kia chưa, dù cho khả năng anh ta biết được chuyện đó không hề lớn.
“Gì cơ? Có chuyện đó sao?” Không ngoài dự đoán của Dịch Đạo, xem ra Thợ săn đúng là không biết chuyện này.
Dịch Đạo thở một hơi dài: “Thôi vậy, nếu không được thì đành phải nhờ Bách Phú tìm Mậu Ly hỏi xem thế nào. Mặc dù cái người kia lúc nào cũng kiêu ngạo khiến người khác nghiến răng kèn kẹt, song bản lĩnh của anh ta đúng là không thể xem thường.”
“Không phải thế.” Thợ săn có chút ngập ngừng nói: “Kỳ thực tình trạng mà anh nói … …tối qua Bách Phú cũng gặp phải. Đúng rồi, Lăng Hạo là lúc nào bị như vậy?”
“Có lẽ khoảng sau nửa đêm tầm mười phút.”
“Trùng hợp thế sao?” Thợ săn kêu lên: “Bách Phú cũng là vào lúc đó xảy ra chuyện y hệt như vậy. Anh nói xem hai người họ đồng thời cùng xuất hiện tình trạng bệnh như nhau, liệu có thể nào có mối quan hệ gì đó mà chúng ta không biết không?”
“Liên hệ?” Dịch Đạo trầm ngâm một chút. “Rất có khả năng này. Kỷ Nhan tìm tôi cũng vì ngày hôm qua Lăng Hạo chợt có một khoảng thời gian rất kỳ lạ, nói là lúc đó bên tai cứ nghe văng vẳng tiếng gì đó. Giờ nghĩ lại, vừa hay chính là lúc Bách Phú gặp phải quỷ hồn ở dưới căn phòng kia.”
“Nói như thế, tức là khi Bách Phú gặp phải thứ gì đó, hay cảm nhận thấy bất cứ cảm giác nào đó, thì Lăng Hạo cũng sẽ như Bách Phú, cảm thấy y hệt như thế sao?”
Dịch Đạo ngây người, không biết nên trả lời lại thế nào. Ngồi một lúc lâu, anh ta mới do dự mở miệng nói: “Liệu có phải có chuyện gì quái lạ không?”
Thợ săn phiền não lắc lắc đầu: “Tôi trước giờ chưa từng gặp chuyện thế này, cũng chưa bao giờ nghe thấy loại pháp thuật này cả.”
“Chúng ta tốt nhất hỏi Bách Phú xem thế nào.” Dịch Đạo đột nhiên ngẩng đầu lên nói. “Tôi đoán nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”
Hai người họ đợi đến khi Bách Phú đã bình phục lại tương đối, lúc đó mới cùng tới phòng thăm cô. Dịch Đạo đem chuyện của Lăng Hạo kể lại cho Bách Phú nghe, cô dù cho có kinh ngạc, song lại không hề có vẻ mặt không hiểu như Thợ săn.
“Bách Phú, có phải là đã xảy ra chuyện gì mà cô không nói cho chúng tôi hay không?” Thợ săn cẩn thận hỏi Bách Phú.
Dịch Đạo lạnh lùng hừm một tiếng: “Nhất định là có chuyện, cô mau nói cho chúng tôi xem nào.”
Bách Phú thở một hơi dài, nhẹ nhàng nói: “Vốn là thế này, chuyện tôi sớm đã muốn nói, chỉ là nhất thời nhiều việc quá, nên chưa có thời gian kể lại.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Dịch Đạo khẩn cấp giục cô.
Bách Phú xoay mặt ra phía ngoài cửa sổ nói: “Là linh hoa, nó cắn chúng tôi.”
“Gì chứ?” Thợ săn và Dịch Đạo cùng hoang mang truy vấn.
“Linh hoa cắn hai người ư?”
“Cây quỷ diện linh hoa kia biết cắn người sao?” Dịch Đạo nhất thời há hốc miệng không ngậm lại được.
Thợ săn liếc một cái linh hoa đang đón gió nhảy múa ngoài kia, hồ nghi hỏi: “Liệu có phải cây linh hoa này chính là loại cây ăn thịt người ở Châu Phi á?”
“Không phải chứ?” Dịch Đạo thực không thể tưởng tượng được bộ dáng cắn người của gương mặt tươi cười trên đó.
Thợ săn dũng cảm chuyển linh hoa vào trong phòng, dùng tay chủ động đi trêu chọc nó, hi vọng có thể thấy nó cắn người. Tuy nhiên, dù cho Thợ săn có trêu chọc nó thế nào, thì Linh hoa cũng không thèm để ý tới anh ta. Sau đó Dịch Đạo cũng tham gia vào đội ngũ trêu chọc, đáng tiếc, trong mắt linh hoa, anh ta và Thợ săn kia chẳng có gì khác biệt.
Linh hoa ngẩng cao đầu, yêu mỵ mà vui vẻ. Bách Phú ngày ngày ngắm linh hoa biết, nó lại lớn thêm, cánh hoa màu đỏ trên đó màu sắc càng lúc càng đậm hơn. Có lúc Bách Phú cũng nghi ngờ, cái màu đỏ quỷ dị khác thường của linh hoa lúc này, liệu có phải là lấy từ cô và Lăng Hạo, hay là từ máu tươi của những người khác. Nếu không, nó làm sao lại có thể đỏ đến đẹp như thế, khiến người ta không dứt mắt được.
Song, bất luận linh hoa trước mắt có đẹp đẽ bao phần, có mê người thế nào, Bách Phú cũng không thể quên được cảnh tượng linh hoa với cái miệng mở to, cái miệng đầy răng kia cắm phập vào người ta. Còn cả giây phút nỗi đau đớn lan đến tận xương tủy.
“Linh hoa, em rốt cuộc muốn làm gì?” Bách Phú bất lực tự hỏi.
Dịch Đạo thấy linh hoa quay mặt sang một bên, có chút hoài nghi hỏi: “Cô là nói, linh hoa này cắn cô trước, rồi sau đó lại cắn Lăng Hạo sao?”
“Ừm.”
“Thực không thể tưởng tượng được. Nếu như chúng ta không phải bạn bè, nếu Lăng Hạo không cùng một lúc cảm nhận được tất cả như cô, tôi thực sự không dám tin có chuyện như thế này xảy ra.”
Dịch Đạo thở dài một hơi, đây có lẽ chính là chuyện có thực của ‘liên kết trái tim’ ( chỉ việc hai người nam nữ khi yêu nhau, có cùng cảm nhận hoặc suy nghĩ.), lẽ nào duyên phận giữa Bách Phú và Lăng Hạo đúng là đã được số mệnh định đoạt hay sao?
Thợ săn nhìn Dịch Đạo và Bách Phú rồi nói: “Chúng ta cũng nên nói chuyện này cho Lăng Hạo nữa.”
Dịch Đạo cúi mắt xuống bất an, anh ta gần như đã lại nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Kỷ Nhan nếu biết được chuyện Bách Phú và Lăng Hạo có hiện tượng liên kết trái tim như thế này. Rốt cuộc phải làm thế nào? Làm sao mới có thể giúp được Kỷ Nhan, mà vẫn không làm hại tới Bách Phú và Lăng Hạo?
Kỳ thực sự lo lắng của Bách Phú còn nhiều hơn, không chỉ đối với Lăng Hạo, đối với Kỷ Nhan, mà còn cả với tương lai sau này. Không biết tại vì sao, mà tương lai trong lòng cô lại là một thứ xa vời vợi mơ hồ đến thế này, có quá nhiều quá nhiều những việc ngẫu nhiên gây ảnh hưởng lớn tới cô và những người xung quanh. Tất cả những việc xảy ra bây giờ như một tấm lưới lớn, đang vây lấy cô, còn có cả bạn bè xung quanh. Hi vọng lần này, sẽ không còn thương tổn và u buồn nữa.
Sau khi về tới nhà, Dịch Đạo mới phát hiện ra ngoài Trương Dương đã đi công tác, còn Bách Phú cùng Anh Đào và Thợ săn đều ở nhà, mà ai nấy đều có bộ dáng mệt mỏi tới cực điểm. Riêng gương mặt Bách Phú còn có vẻ tiều tụy và suy nhược vô cùng, khiến Dịch Đạo làm sao cũng cảm thấy khó nghĩ.
Dịch Đạo nằm trên giường, dù cho đôi mắt nhắm chặt không mở, song lại không thể ngủ được. Anh ta chán nản chợp mắt dưỡng thần, đợi khi Thợ săn tỉnh lại, sẽ hỏi xem anh ta đã từng gặp phải chuyện kỳ lạ như thế kia chưa, dù cho khả năng anh ta biết được chuyện đó không hề lớn.
“Gì cơ? Có chuyện đó sao?” Không ngoài dự đoán của Dịch Đạo, xem ra Thợ săn đúng là không biết chuyện này.
Dịch Đạo thở một hơi dài: “Thôi vậy, nếu không được thì đành phải nhờ Bách Phú tìm Mậu Ly hỏi xem thế nào. Mặc dù cái người kia lúc nào cũng kiêu ngạo khiến người khác nghiến răng kèn kẹt, song bản lĩnh của anh ta đúng là không thể xem thường.”
“Không phải thế.” Thợ săn có chút ngập ngừng nói: “Kỳ thực tình trạng mà anh nói … …tối qua Bách Phú cũng gặp phải. Đúng rồi, Lăng Hạo là lúc nào bị như vậy?”
“Có lẽ khoảng sau nửa đêm tầm mười phút.”
“Trùng hợp thế sao?” Thợ săn kêu lên: “Bách Phú cũng là vào lúc đó xảy ra chuyện y hệt như vậy. Anh nói xem hai người họ đồng thời cùng xuất hiện tình trạng bệnh như nhau, liệu có thể nào có mối quan hệ gì đó mà chúng ta không biết không?”
“Liên hệ?” Dịch Đạo trầm ngâm một chút. “Rất có khả năng này. Kỷ Nhan tìm tôi cũng vì ngày hôm qua Lăng Hạo chợt có một khoảng thời gian rất kỳ lạ, nói là lúc đó bên tai cứ nghe văng vẳng tiếng gì đó. Giờ nghĩ lại, vừa hay chính là lúc Bách Phú gặp phải quỷ hồn ở dưới căn phòng kia.”
“Nói như thế, tức là khi Bách Phú gặp phải thứ gì đó, hay cảm nhận thấy bất cứ cảm giác nào đó, thì Lăng Hạo cũng sẽ như Bách Phú, cảm thấy y hệt như thế sao?”
Dịch Đạo ngây người, không biết nên trả lời lại thế nào. Ngồi một lúc lâu, anh ta mới do dự mở miệng nói: “Liệu có phải có chuyện gì quái lạ không?”
Thợ săn phiền não lắc lắc đầu: “Tôi trước giờ chưa từng gặp chuyện thế này, cũng chưa bao giờ nghe thấy loại pháp thuật này cả.”
“Chúng ta tốt nhất hỏi Bách Phú xem thế nào.” Dịch Đạo đột nhiên ngẩng đầu lên nói. “Tôi đoán nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”
Hai người họ đợi đến khi Bách Phú đã bình phục lại tương đối, lúc đó mới cùng tới phòng thăm cô. Dịch Đạo đem chuyện của Lăng Hạo kể lại cho Bách Phú nghe, cô dù cho có kinh ngạc, song lại không hề có vẻ mặt không hiểu như Thợ săn.
“Bách Phú, có phải là đã xảy ra chuyện gì mà cô không nói cho chúng tôi hay không?” Thợ săn cẩn thận hỏi Bách Phú.
Dịch Đạo lạnh lùng hừm một tiếng: “Nhất định là có chuyện, cô mau nói cho chúng tôi xem nào.”
Bách Phú thở một hơi dài, nhẹ nhàng nói: “Vốn là thế này, chuyện tôi sớm đã muốn nói, chỉ là nhất thời nhiều việc quá, nên chưa có thời gian kể lại.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Dịch Đạo khẩn cấp giục cô.
Bách Phú xoay mặt ra phía ngoài cửa sổ nói: “Là linh hoa, nó cắn chúng tôi.”
“Gì chứ?” Thợ săn và Dịch Đạo cùng hoang mang truy vấn.
“Linh hoa cắn hai người ư?”
“Cây quỷ diện linh hoa kia biết cắn người sao?” Dịch Đạo nhất thời há hốc miệng không ngậm lại được.
Thợ săn liếc một cái linh hoa đang đón gió nhảy múa ngoài kia, hồ nghi hỏi: “Liệu có phải cây linh hoa này chính là loại cây ăn thịt người ở Châu Phi á?”
“Không phải chứ?” Dịch Đạo thực không thể tưởng tượng được bộ dáng cắn người của gương mặt tươi cười trên đó.
Thợ săn dũng cảm chuyển linh hoa vào trong phòng, dùng tay chủ động đi trêu chọc nó, hi vọng có thể thấy nó cắn người. Tuy nhiên, dù cho Thợ săn có trêu chọc nó thế nào, thì Linh hoa cũng không thèm để ý tới anh ta. Sau đó Dịch Đạo cũng tham gia vào đội ngũ trêu chọc, đáng tiếc, trong mắt linh hoa, anh ta và Thợ săn kia chẳng có gì khác biệt.
Linh hoa ngẩng cao đầu, yêu mỵ mà vui vẻ. Bách Phú ngày ngày ngắm linh hoa biết, nó lại lớn thêm, cánh hoa màu đỏ trên đó màu sắc càng lúc càng đậm hơn. Có lúc Bách Phú cũng nghi ngờ, cái màu đỏ quỷ dị khác thường của linh hoa lúc này, liệu có phải là lấy từ cô và Lăng Hạo, hay là từ máu tươi của những người khác. Nếu không, nó làm sao lại có thể đỏ đến đẹp như thế, khiến người ta không dứt mắt được.
Song, bất luận linh hoa trước mắt có đẹp đẽ bao phần, có mê người thế nào, Bách Phú cũng không thể quên được cảnh tượng linh hoa với cái miệng mở to, cái miệng đầy răng kia cắm phập vào người ta. Còn cả giây phút nỗi đau đớn lan đến tận xương tủy.
“Linh hoa, em rốt cuộc muốn làm gì?” Bách Phú bất lực tự hỏi.
Dịch Đạo thấy linh hoa quay mặt sang một bên, có chút hoài nghi hỏi: “Cô là nói, linh hoa này cắn cô trước, rồi sau đó lại cắn Lăng Hạo sao?”
“Ừm.”
“Thực không thể tưởng tượng được. Nếu như chúng ta không phải bạn bè, nếu Lăng Hạo không cùng một lúc cảm nhận được tất cả như cô, tôi thực sự không dám tin có chuyện như thế này xảy ra.”
Dịch Đạo thở dài một hơi, đây có lẽ chính là chuyện có thực của ‘liên kết trái tim’ ( chỉ việc hai người nam nữ khi yêu nhau, có cùng cảm nhận hoặc suy nghĩ.), lẽ nào duyên phận giữa Bách Phú và Lăng Hạo đúng là đã được số mệnh định đoạt hay sao?
Thợ săn nhìn Dịch Đạo và Bách Phú rồi nói: “Chúng ta cũng nên nói chuyện này cho Lăng Hạo nữa.”
Dịch Đạo cúi mắt xuống bất an, anh ta gần như đã lại nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Kỷ Nhan nếu biết được chuyện Bách Phú và Lăng Hạo có hiện tượng liên kết trái tim như thế này. Rốt cuộc phải làm thế nào? Làm sao mới có thể giúp được Kỷ Nhan, mà vẫn không làm hại tới Bách Phú và Lăng Hạo?
Kỳ thực sự lo lắng của Bách Phú còn nhiều hơn, không chỉ đối với Lăng Hạo, đối với Kỷ Nhan, mà còn cả với tương lai sau này. Không biết tại vì sao, mà tương lai trong lòng cô lại là một thứ xa vời vợi mơ hồ đến thế này, có quá nhiều quá nhiều những việc ngẫu nhiên gây ảnh hưởng lớn tới cô và những người xung quanh. Tất cả những việc xảy ra bây giờ như một tấm lưới lớn, đang vây lấy cô, còn có cả bạn bè xung quanh. Hi vọng lần này, sẽ không còn thương tổn và u buồn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.