Chương 189: Quyển 5 - Chương 188: Lốc Xoáy ( 04 )
Kiya.s
03/01/2017
Chuyển ngữ: Bibon
Chung Chí có một việc chưa từng nói với ai. Kỳ thực, anh ta vẫn luôn thầm yêu Dao Dao, từ ngày đầu tiên của năm thứ nhất vừa bước chân vào trường đã bắt đầu yêu.
Chung Chí của thời đó lòng mang đầy hoài bão kỳ vọng và áp lực lớn đến được trường đại học trong mơ của mình, người đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là Dao Dao. Chẳng phải chỉ có mình anh ta mới để ý tới vẻ đẹp của Dao Dao, mà tất cả những nam sinh ở xung quanh, không có ai là không đem ánh mắt hướng về phía cô. Có điều Chung Chí tự biết mình điều kiện không tốt chỉ dám đứng nhìn, sau đó quay đi báo danh.
Điều khiến Chung Chí không thể nào ngờ được, là cô gái xinh đẹp đó lại là bạn học cùng lớp với mình, hơn nữa còn được ngồi cùng một bàn!
Gia cảnh nhà Dao Dao rất tốt, song lại không hề có tính cách kiêu ngạo như những cô gái xinh đẹp khác. Dao Dao nói, khi còn học cấp 2 và cấp 3, cô chẳng có ai ngồi cùng. Mãi đến tận học đại học mới có bạn ngồi cùng bàn, cô ấy nhất định sẽ rất quý trọng.
Lúc đó Chung Chí gia cảnh nghèo khó đến bữa sáng cũng tiếc không dám ăn. Vì thế, Dao Dao ngày nào cũng mang một bọc đồ ăn sáng tới trường, sau đó lại lấy lý do mình ăn không hết, đem chia bớt cho Chung Chí. Chung Chí mỗi lần nhớ lại bữa sáng của Dao Dao, đều cảm thấy muôn vạn cảm xúc, không biết nên vui, hay nên buồn.
Ký ức về lần đi xem phim đầu tiên ngoài rạp của Chung Chí cũng là do Dao Dao mời anh ta đi, những lời thoại trong phim lúc đó Chung Chí vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Đối với Dao Dao, Chung Chí luôn có cảm giác ngưỡng mộ thậm chí như tôn trọng nữ thần. Anh ta trước giờ chưa bao giờ khát vọng có thể có được sự chú ý từ Dao Dao đối với mình, cảm thấy chỉ cần mình được đứng từ xa ngắm cô mỉm cười vui vẻ cũng đã là hạnh phúc.
Cho đến khi, Chung Chí giới thiệu Dao Dao với anh trai Chung Nghĩa của mình.
Nữ thần lại yêu anh trai mình, sự thực này khiến Chung Chí vô cùng ngạc nhiên. Nếu như không tận mắt nhìn thấy hai bàn tay đang đan vào nhau kia, anh ta thực không cách nào tin được. Dù nhìn thế nào, cũng giống hệt như một bộ phim tình cảm rẻ tiền đến không thể rẻ tiền hơn vẫn thường chiếu trên tivi. Anh trai Chung Nghĩa rõ ràng không hề cảm nhận được tâm tình này của Chung Chí, đôi khi lại để lộ ra khoảng khắc hạnh phúc ngọt ngào và vui vẻ.
Hơn nữa, trong một lần vô tình gặp gỡ, anh trai Chung Nghĩa lại quen biết được ông chủ của khách sạn Phong Diệp là Lăng lão gia, còn được ông giúp đỡ gây dựng nên công ty. Chung Nghĩa dồn toàn tâm huyết để tận dụng cơ hội khó có được này, từ lúc đó trở đi, Chung Nghĩa làm ăn ngày càng phát đạt, từ một người chưa hề tốt nghiệp cấp 3 chỉ đi làm những công việc tầm thường, giờ anh đã hoàn toàn lột xác trở thành ông chủ của một doanh nghiệp có tiếng.
Năm đó, Chung Chí vừa tốt nghiệp đại học. Khi thành phố G lựa chọn doanh nghiệp ưu tú, Chung Chí từ đôi mắt Dao Dao đã nhìn thấy được sự tự hào và ngọt ngào mà anh ta khát vọng lâu nay. Chung Chí đáng thương chỉ có thể điên cuồng làm việc, để bù đắp vào sự thiếu hụt trong tình cảm của mình. Dần dần, cảm giác của Chung Chí cũng thay đổi, công việc đã trở thành niềm vui duy nhất của anh ta.
Song ai mà ngờ tới, rằng anh trai lại ra đi sớm như vậy.
Chung Chí vừa lái xe vừa thở dài một hơi. Gần đây việc thở dài dường như đã trở thành việc làm nhiều nhất trong ngày của anh ta.
“Thực sự không nhớ cô ta nữa sao?”
Cái giọng nói xa lạ trong rạp chiếu phim lại vang lên bên tai Chung Chí. Anh ta thậm chí còn cảm thấy được hơi thở của người đã nói bên tai, nhè nhè lướt qua vành tai, lạnh lẽo mà khủng khiếp. Toàn thân da gà nhất thời nổi hết cả lên, đến những chiếc lông tơ nho nhỏ cũng dựng đứng dậy.
Chung Chí đang lái xe bị dọa cho sợ hãi nhất thời phân tâm, đem tay lái bẻ ngoặt một vòng lớn, đâm thẳng vào dải ngăn cách giữa đường.
Cơn chấn động vì bị đâm mạnh lại khiến cho ý thức của Chung Chí mơ hồ dần, ý nghĩ của anh ta chầm chậm bay về nơi xa.
Chung Chí mất đi ý thức như được hóa thân vào trong một bộ phim điện ảnh, thưởng thức những cảnh tượng trước mắt trong màn đêm đen.
Một đứa bé trai khoảng mười tuổi mặc bộ quần áo cổ đại cũ kỹ, tay phải nắm chặt hai cái bánh nướng sống chết bỏ chạy, đằng sau có một người đàn ông to cao tức khí hồng hộc đuổi theo phía sau. Đứa bé đương nhiên chạy sao nhanh bằng kẻ kia, rất nhanh khi nó vừa lên một chiếc cầu đã bị người đàn ông đó tóm được. Chuyện xảy ra sau đó cũng không nằm ngoài dự liệu, một trận đánh đập dã man đương nhiên không thể tránh.
“Xem mày còn dám trộm bánh nướng của tao nữa hay không!” Người đàn ông đó vừa mắng chửi, vừa tức giận đá vào chân của đứa bé kia.
Đứa bé bị đau đến nỗi co quắp lại, song vẫn cố nắm thật chặt cái bánh nướng trong tay. Người đàn ông đó thấy thế bèn dẫm lên tay đứa bé, khiến nó kêu thảm một tiếng, cuối cùng đã phải buông tay, trên mu bàn tay còn lưu lại một vết cắt dài đến hai tấc.
“Bẩn rồi à?” Người đàn ông kia nhìn chiếc bánh nướng trong tay nó, uất hận nói: “Cho dù có bẩn rồi ông cũng không cho mày ăn!”
Nói xong, ông ta bèn vứt cái bánh trong tay nó xuống dưới cầu, hai chiếc bánh bẩn thỉu kia chớp mắt đã bị dòng nước dưới cầu nuốt trôi.
( Đứa bé đáng thương. Chung Chí có chút buồn bã nhíu mày, việc này cũng khiến anh ta nhớ lại thời thơ ấu bất hạnh của mình, còn có cả anh trai lúc nào cũng vững chãi như núi cho anh ta dựa dẫm.)
Đợi sau khi người đàn ông đó đã rời đi, đứa bé trai đột nhiên giao xảo cười vang, dùng quần ào lau sạch vết máu trên mu bàn tay, lấy từ trong lòng ra một cái bánh nướng, tham lam đưa lên mũi hít hà, giống như đó là thứ thơm nhất trên thế gian này vậy. Sau khi hít ngửi xong, nó lại để cái bánh vào trong lòng mình.
“Tiểu đệ, ta đã về.” Đứa bé trai chân cà nhắc bước vào trong một cái miếu đổ nát, nụ cười trên gương mặt nó sáng ngời, giống như trận đòn ác liệt khi nãy đã bị nó quên lãng hoàn toàn vậy.
Một đứa bé trai có gương mặt mệt mỏi hét vang: “Đại ca.”
( Đại ca? Chung chí vừa nghe thấy hai từ này đã nhịn không được lại thấy đau lòng. Cứ là đại ca tức là luôn âm thầm chịu đựng như vậy hay sao? Vì ít nhất anh trai anh cũng như vậy.)
Đứa bé trai kia vui mừng bước nhanh hơn, bước đến trước mặt đứa bé hơn mặc một bộ quần áo màu tro xám nói: “Tiểu đệ, hôm nay đã đỡ hơn chưa? Ngực còn đau nữa hay không?”
Tiểu đệ mỉm cười lắc lắc đầu, tuy nhiên, từng đợt nhíu mày đã chứng minh nó rõ ràng đang nói dối.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của tiểu đệ mình, đứa bé trai kia cắn cắn môi, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu tiểu đệ, đại ca nhất định sẽ mời Bạch sư phụ tới cứu đệ. Đệ nhất định sẽ khỏe lại thôi. Đúng rồi, đoán xem đại ca mang gì về cho đệ ăn nào?”
“Cái gì thế?” Đứa bé hơn vừa nghe thấy có đồ ăn, hai mắt lập tức sáng ngời, đến tinh thần cũng tốt hẳn lên.
“Đệ xem.” Đứa bé trai từ trong ngực lấy ra cái bánh nướng được đổi lại bằng trận đòn ghê gớm lúc trước, đưa đến trước mặt tiểu đệ đang bị bệnh của mình.
Nụ cười như tỏa nắng lập tức xuất hiện trên gương mặt yếu ớt xanh xao của cậu bé khiến nó khá hơn không ít, không khách khí đón lấy cái bánh gặm ngay hai miếng. Tiểu đệ nhai ngon lành xong hai miếng bánh thơm ngon lúc này mới nhìn đến đại ca đang chăm chú nhìn mình, do dự ngừng lại nói: “Đại ca, ca sao lại không ăn đi?”
Đứa bé trai mỉm cười đáp lại: “Đại ca đói quá, nên ăn trước rồi, cái này là để phần cho đệ đấy.”
“Thực sao?”
“Đương nhiên là thật.”
“Đại ca nói dối.”
“Đại ca có dối ai cũng không bao giờ nói dối tiểu đệ.”
“Đại ca, tay của ca sao thế?”
“À, lúc bắt cá bị hòn đá sắc cắt phải đấy.”
… …
Cảnh tượng bị ngắt quãng, Chung Chí cũng dần dần tỉnh lại. Đón anh ta, là Dao Dao đang khóc tới mức hai mắt đỏ hoe như quả đào.
“Tớ còn tưởng cậu sẽ không tỉnh lại nữa.” Dao Dao lúc này thực sự càng lúc càng thấy yếu ớt hơn.
Chung Chí nhẹ cười, nhỏ giọng an ủi cô: “Yên tâm đi, tớ không sao cả, có lẽ do tối qua ngủ không tốt thôi.”
Kỳ thực, ý thức của Chung Chí phần lớn vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện trước đó, chưa hoàn toàn quay về được, nhưng lúc này bác sĩ Lâm xuất hiện lại khiến anh ta hoàn toàn thanh tỉnh.
Để không làm Dao Dao sợ hãi, Chung Chí tìm một cái cớ để cô về trước, rồi sau đó mới một mình nói chuyện với bác sĩ Lâm.
Chung Chí có một việc chưa từng nói với ai. Kỳ thực, anh ta vẫn luôn thầm yêu Dao Dao, từ ngày đầu tiên của năm thứ nhất vừa bước chân vào trường đã bắt đầu yêu.
Chung Chí của thời đó lòng mang đầy hoài bão kỳ vọng và áp lực lớn đến được trường đại học trong mơ của mình, người đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là Dao Dao. Chẳng phải chỉ có mình anh ta mới để ý tới vẻ đẹp của Dao Dao, mà tất cả những nam sinh ở xung quanh, không có ai là không đem ánh mắt hướng về phía cô. Có điều Chung Chí tự biết mình điều kiện không tốt chỉ dám đứng nhìn, sau đó quay đi báo danh.
Điều khiến Chung Chí không thể nào ngờ được, là cô gái xinh đẹp đó lại là bạn học cùng lớp với mình, hơn nữa còn được ngồi cùng một bàn!
Gia cảnh nhà Dao Dao rất tốt, song lại không hề có tính cách kiêu ngạo như những cô gái xinh đẹp khác. Dao Dao nói, khi còn học cấp 2 và cấp 3, cô chẳng có ai ngồi cùng. Mãi đến tận học đại học mới có bạn ngồi cùng bàn, cô ấy nhất định sẽ rất quý trọng.
Lúc đó Chung Chí gia cảnh nghèo khó đến bữa sáng cũng tiếc không dám ăn. Vì thế, Dao Dao ngày nào cũng mang một bọc đồ ăn sáng tới trường, sau đó lại lấy lý do mình ăn không hết, đem chia bớt cho Chung Chí. Chung Chí mỗi lần nhớ lại bữa sáng của Dao Dao, đều cảm thấy muôn vạn cảm xúc, không biết nên vui, hay nên buồn.
Ký ức về lần đi xem phim đầu tiên ngoài rạp của Chung Chí cũng là do Dao Dao mời anh ta đi, những lời thoại trong phim lúc đó Chung Chí vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Đối với Dao Dao, Chung Chí luôn có cảm giác ngưỡng mộ thậm chí như tôn trọng nữ thần. Anh ta trước giờ chưa bao giờ khát vọng có thể có được sự chú ý từ Dao Dao đối với mình, cảm thấy chỉ cần mình được đứng từ xa ngắm cô mỉm cười vui vẻ cũng đã là hạnh phúc.
Cho đến khi, Chung Chí giới thiệu Dao Dao với anh trai Chung Nghĩa của mình.
Nữ thần lại yêu anh trai mình, sự thực này khiến Chung Chí vô cùng ngạc nhiên. Nếu như không tận mắt nhìn thấy hai bàn tay đang đan vào nhau kia, anh ta thực không cách nào tin được. Dù nhìn thế nào, cũng giống hệt như một bộ phim tình cảm rẻ tiền đến không thể rẻ tiền hơn vẫn thường chiếu trên tivi. Anh trai Chung Nghĩa rõ ràng không hề cảm nhận được tâm tình này của Chung Chí, đôi khi lại để lộ ra khoảng khắc hạnh phúc ngọt ngào và vui vẻ.
Hơn nữa, trong một lần vô tình gặp gỡ, anh trai Chung Nghĩa lại quen biết được ông chủ của khách sạn Phong Diệp là Lăng lão gia, còn được ông giúp đỡ gây dựng nên công ty. Chung Nghĩa dồn toàn tâm huyết để tận dụng cơ hội khó có được này, từ lúc đó trở đi, Chung Nghĩa làm ăn ngày càng phát đạt, từ một người chưa hề tốt nghiệp cấp 3 chỉ đi làm những công việc tầm thường, giờ anh đã hoàn toàn lột xác trở thành ông chủ của một doanh nghiệp có tiếng.
Năm đó, Chung Chí vừa tốt nghiệp đại học. Khi thành phố G lựa chọn doanh nghiệp ưu tú, Chung Chí từ đôi mắt Dao Dao đã nhìn thấy được sự tự hào và ngọt ngào mà anh ta khát vọng lâu nay. Chung Chí đáng thương chỉ có thể điên cuồng làm việc, để bù đắp vào sự thiếu hụt trong tình cảm của mình. Dần dần, cảm giác của Chung Chí cũng thay đổi, công việc đã trở thành niềm vui duy nhất của anh ta.
Song ai mà ngờ tới, rằng anh trai lại ra đi sớm như vậy.
Chung Chí vừa lái xe vừa thở dài một hơi. Gần đây việc thở dài dường như đã trở thành việc làm nhiều nhất trong ngày của anh ta.
“Thực sự không nhớ cô ta nữa sao?”
Cái giọng nói xa lạ trong rạp chiếu phim lại vang lên bên tai Chung Chí. Anh ta thậm chí còn cảm thấy được hơi thở của người đã nói bên tai, nhè nhè lướt qua vành tai, lạnh lẽo mà khủng khiếp. Toàn thân da gà nhất thời nổi hết cả lên, đến những chiếc lông tơ nho nhỏ cũng dựng đứng dậy.
Chung Chí đang lái xe bị dọa cho sợ hãi nhất thời phân tâm, đem tay lái bẻ ngoặt một vòng lớn, đâm thẳng vào dải ngăn cách giữa đường.
Cơn chấn động vì bị đâm mạnh lại khiến cho ý thức của Chung Chí mơ hồ dần, ý nghĩ của anh ta chầm chậm bay về nơi xa.
Chung Chí mất đi ý thức như được hóa thân vào trong một bộ phim điện ảnh, thưởng thức những cảnh tượng trước mắt trong màn đêm đen.
Một đứa bé trai khoảng mười tuổi mặc bộ quần áo cổ đại cũ kỹ, tay phải nắm chặt hai cái bánh nướng sống chết bỏ chạy, đằng sau có một người đàn ông to cao tức khí hồng hộc đuổi theo phía sau. Đứa bé đương nhiên chạy sao nhanh bằng kẻ kia, rất nhanh khi nó vừa lên một chiếc cầu đã bị người đàn ông đó tóm được. Chuyện xảy ra sau đó cũng không nằm ngoài dự liệu, một trận đánh đập dã man đương nhiên không thể tránh.
“Xem mày còn dám trộm bánh nướng của tao nữa hay không!” Người đàn ông đó vừa mắng chửi, vừa tức giận đá vào chân của đứa bé kia.
Đứa bé bị đau đến nỗi co quắp lại, song vẫn cố nắm thật chặt cái bánh nướng trong tay. Người đàn ông đó thấy thế bèn dẫm lên tay đứa bé, khiến nó kêu thảm một tiếng, cuối cùng đã phải buông tay, trên mu bàn tay còn lưu lại một vết cắt dài đến hai tấc.
“Bẩn rồi à?” Người đàn ông kia nhìn chiếc bánh nướng trong tay nó, uất hận nói: “Cho dù có bẩn rồi ông cũng không cho mày ăn!”
Nói xong, ông ta bèn vứt cái bánh trong tay nó xuống dưới cầu, hai chiếc bánh bẩn thỉu kia chớp mắt đã bị dòng nước dưới cầu nuốt trôi.
( Đứa bé đáng thương. Chung Chí có chút buồn bã nhíu mày, việc này cũng khiến anh ta nhớ lại thời thơ ấu bất hạnh của mình, còn có cả anh trai lúc nào cũng vững chãi như núi cho anh ta dựa dẫm.)
Đợi sau khi người đàn ông đó đã rời đi, đứa bé trai đột nhiên giao xảo cười vang, dùng quần ào lau sạch vết máu trên mu bàn tay, lấy từ trong lòng ra một cái bánh nướng, tham lam đưa lên mũi hít hà, giống như đó là thứ thơm nhất trên thế gian này vậy. Sau khi hít ngửi xong, nó lại để cái bánh vào trong lòng mình.
“Tiểu đệ, ta đã về.” Đứa bé trai chân cà nhắc bước vào trong một cái miếu đổ nát, nụ cười trên gương mặt nó sáng ngời, giống như trận đòn ác liệt khi nãy đã bị nó quên lãng hoàn toàn vậy.
Một đứa bé trai có gương mặt mệt mỏi hét vang: “Đại ca.”
( Đại ca? Chung chí vừa nghe thấy hai từ này đã nhịn không được lại thấy đau lòng. Cứ là đại ca tức là luôn âm thầm chịu đựng như vậy hay sao? Vì ít nhất anh trai anh cũng như vậy.)
Đứa bé trai kia vui mừng bước nhanh hơn, bước đến trước mặt đứa bé hơn mặc một bộ quần áo màu tro xám nói: “Tiểu đệ, hôm nay đã đỡ hơn chưa? Ngực còn đau nữa hay không?”
Tiểu đệ mỉm cười lắc lắc đầu, tuy nhiên, từng đợt nhíu mày đã chứng minh nó rõ ràng đang nói dối.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của tiểu đệ mình, đứa bé trai kia cắn cắn môi, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu tiểu đệ, đại ca nhất định sẽ mời Bạch sư phụ tới cứu đệ. Đệ nhất định sẽ khỏe lại thôi. Đúng rồi, đoán xem đại ca mang gì về cho đệ ăn nào?”
“Cái gì thế?” Đứa bé hơn vừa nghe thấy có đồ ăn, hai mắt lập tức sáng ngời, đến tinh thần cũng tốt hẳn lên.
“Đệ xem.” Đứa bé trai từ trong ngực lấy ra cái bánh nướng được đổi lại bằng trận đòn ghê gớm lúc trước, đưa đến trước mặt tiểu đệ đang bị bệnh của mình.
Nụ cười như tỏa nắng lập tức xuất hiện trên gương mặt yếu ớt xanh xao của cậu bé khiến nó khá hơn không ít, không khách khí đón lấy cái bánh gặm ngay hai miếng. Tiểu đệ nhai ngon lành xong hai miếng bánh thơm ngon lúc này mới nhìn đến đại ca đang chăm chú nhìn mình, do dự ngừng lại nói: “Đại ca, ca sao lại không ăn đi?”
Đứa bé trai mỉm cười đáp lại: “Đại ca đói quá, nên ăn trước rồi, cái này là để phần cho đệ đấy.”
“Thực sao?”
“Đương nhiên là thật.”
“Đại ca nói dối.”
“Đại ca có dối ai cũng không bao giờ nói dối tiểu đệ.”
“Đại ca, tay của ca sao thế?”
“À, lúc bắt cá bị hòn đá sắc cắt phải đấy.”
… …
Cảnh tượng bị ngắt quãng, Chung Chí cũng dần dần tỉnh lại. Đón anh ta, là Dao Dao đang khóc tới mức hai mắt đỏ hoe như quả đào.
“Tớ còn tưởng cậu sẽ không tỉnh lại nữa.” Dao Dao lúc này thực sự càng lúc càng thấy yếu ớt hơn.
Chung Chí nhẹ cười, nhỏ giọng an ủi cô: “Yên tâm đi, tớ không sao cả, có lẽ do tối qua ngủ không tốt thôi.”
Kỳ thực, ý thức của Chung Chí phần lớn vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện trước đó, chưa hoàn toàn quay về được, nhưng lúc này bác sĩ Lâm xuất hiện lại khiến anh ta hoàn toàn thanh tỉnh.
Để không làm Dao Dao sợ hãi, Chung Chí tìm một cái cớ để cô về trước, rồi sau đó mới một mình nói chuyện với bác sĩ Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.