Mười Ba Lời Nguyền

Chương 194: Quyển 5 - Chương 193: Lốc Xoáy ( 09 )

Kiya.s

03/01/2017

Chuyển ngữ: Bibon

Mậu Ly nhìn nhìn đường chân trời, nhẹ thở dài một hơi, sau đó xoay người nói với Bách Phú: “Sức mạnh của nó lại lớn hơn rồi, chúng ta quả thực phải nhanh hơn chút nữa. Sức mạnh của chú hồn này rất lớn, hoàn toàn không giống với kẻ lần trước chút nào.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Có thể kiềm chế nó trước không?” Bách Phú không khỏi căng thẳng nhíu hai hàng lông mày.

“Không được, chúng ta nhất định phải lặng lẽ lấy về phần hồn của Chung Nghĩa đã bị mất đi, nếu không… …anh ta chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể đầu thai.”

Nét mặt của Mậu Ly vẫn lãnh đạm như cũ, giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy. Bách Phú nhìn nhìn anh ta, có chút khó xử mở miệng nói: “Chuyện lần trước… …cảm ơn anh. Nếu không có anh, chắc tôi đã chết rồi.”

“Không có gì.” Mậu Ly bình tĩnh nói. “Chú hồn này làm như vậy thực ra không chỉ để tiêu diệt cô rồi có được tự do, nó là muốn lợi dụng cô để nuốt gọn những chú hồn khác. Nếu nó bị bức lên, thì thế giới này sẽ chẳng còn ai là đối thủ của nó nữa. Nếu sức mạnh của mười ba lời nguyền thực sự hợp lại làm một, khi đó nó sẽ nắm trong tay sức mạnh để hủy diệt cả thế giới này. Hơn nữa nó cũng sẽ không tha cho tôi, bởi vì trong tay tôi hiện còn đang giữ những chú hồn khác đã bị chúng ta thu phục.”

Bách Phú hoang mang gật đầu nói: “Oh, thảm nào anh cứ luôn cất giấu những chú hồn kia đi, hóa ra là vì chúng vẫn còn nguy hiểm. Lần sau Thợ săn và Dịch Đạo nếu còn hỏi chuyện về chú hồn tôi sẽ nói rõ với họ, tránh để họ đoán linh tinh.”

Nghe thấy lời này của Bách Phú, Mậu Ly hơi hơi ngây ra, theo đó bất lực mỉm cười, trong con mắt đẹp đẽ kia quét qua tia sáng, như có chút mê hoặc, lại nhiều hơn một chút bất đắc dĩ và cố chấp.

*

“Chung Chí đã đuổi Tần Chính ra khỏi công ty rồi.” Một câu nói lãnh đạm này của Lăng Hạo khiến Bách Phú giật mình.

“Tại sao chứ?”

Lăng Hạo cười khẽ, giống như chuyện này không hề nằm ngoài dự liệu của anh ta vậy: “Tần chính kia trước mặt bao người nói Chung Chí là kẻ thất bại dưới tay ông ta. Cô cho rằng Chung Chí sẽ thực sự vì một câu xin lỗi mà tha cho ông ta hay sao? Vậy thì sau này anh ta làm sao còn uy tín nữa?”



“Nhưng làm thế lẽ nào sẽ có uy tín hay sao?” Bách Phú không cho thế là đúng nhỏ giọng hỏi ngược lại.

Lăng Hạo lại hơi mỉm cười, không phản bác.

Bách Phú đột nhiên hỏi thêm: “Nếu đã như thế này, anh lúc đó sao còn đi thuyết phục Tần Chính, như thế không phải vô ích sao?”

“Sao có thể chứ?” Lăng Hạo kiên nhẫn giải thích, “Kỳ thực như thế này đối với chúng ta mà nói, thì có ba điểm lợi: Thứ nhất, kéo gần được quan hệ giữa chúng ta và Chung Chí, như thế này ít nhất chúng ta cũng không phải vắt hết óc ra để đi tiếp cận anh ta nữa. Thứ hai, chuyện lần này là để thăm dò. Chung Chí trước đây tôi đã từng tiếp xúc, mặc dù tuổi trẻ không mấy kinh nghiệm, nhưng tuyệt đối không phải người không biết lượng sức. Lúc này phản ứng của anh ta ít nhất cũng đã nói rõ một điểm, đó chính là anh ta đang chịu sự ảnh hưởng của chú hồn. Thứ ba, chú hồn kia rất có khả năng sẽ tìm một cơ hội, vì Chung Chí phân tâm đi đối phó với Tần Chính. ( Đừng nghi ngờ điểm này, vì Mậu Ly cũng đồng tình với suy nghĩ này của tôi.) Đến lúc đó chúng ta có thể lợi dựng lúc chú hồn này chuyển hướng sức mạnh, mà khiến Chung Chí hợp tác với chúng ta.”

Hai mắt mở tròn nghe những lời này, Bách Phú có chút bất mãn chu miệng nói: “Hóa ra anh và Mậu Ly đã bàn bạc hết cả rồi, vậy còn nói với tôi làm gì nữa?”

“Ấy… …” Lăng Hạo nhận được tín hiệu có chút thất vọng trong lòng Bách Phú, nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ đành bày trog kéo kéo góc áo của Bách Phú an ủi.

Bách Phú thấy vậy lại có chút kỳ lạ hỏi lại: “Anh và Mậu Ly không phải không thèm nhìn người kia à? Sao giờ lại bình thường thế?”

Lăng Hạo nhìn Bách Phú một cái, lãnh đạm nói: “Đàn ông… …chính là thế đấy.”

*

Chung Chí tắm xong, mệt mỏi nằm xuống giường. Hôm nay có quá nhiều việc khiến anh ta vui vẻ, ký được một hạng mục lớn với Lăng Hạo, đuổi được lão Tần Chính đáng ghét kia ra khỏi công ty. Nét mặt của Tần Chính khi đó Chung Chí vẫn còn nhớ rõ, giờ nghĩ lại càng khiến anh ta vui hơn.

Sau đó, điều làm Chung Chí vui nhất là, Dao Dao lần đầu tiên chủ động hẹn hò với anh ta. Cô gái suýt chút nữa là làm chị dâu của anh ta, cuối cùng đã thoát khỏi bóng đen anh trai anh để lại, như đóa bách hợp tươi tắn, đang nở rộ nụ cười với anh ta.

Đột nhiên, câu nói của Tần Chính lại vô tình xuất hiện trong đầu Chung Chí: “Cậu đừng tưởng lấy được tất cả những thứ của anh cậu, thì sẽ là anh ta! Cậu vĩnh viễn cũng không thể so với anh ta được!”



Câu nói này lập tức khiến Chung Chí đang tinh thần phấn chấn như rơi xuống hố băng. Hít sâu một hơi, ánh mắt của Chung Chí đột nhiên biến thành lãnh khốc vô tình.

Tắt đèn, Chung Chí sau đó nghĩ: Không biết giấc mơ kia còn xuất hiện nữa hay không… …

Không nằm ngoài mong đợi của Chung Chí, giấc mơ trước đây anh ta vẫn nằm mơ đến mức tỉnh rồi cũng không cách nào quên được lại bắt đầu. Nhưng lần này, giấc mơ đó không chỉ khiến trí nhớ của anh ta có phần thay đổi mới, còn khiến anh ta từ sâu trong trái tim có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác đồng cảm vô cùng. Cảm giác này thực lạ lẫm. Đồng thời, lại có một cảm giác hoảng sợ chưa từng có lẫn trong đó.

Chung chí có lúc thậm chí còn có thể cảm thấy rõ, trong lòng như đang có thứ gì đang lớn dần.

Không khiến Chung Chí thất vọng, giấc mơ lại tiếp tục, chỉ là sự việc lần này xảy ra trong mơ khiến anh ta thực bất ngờ.

Hai huynh đệ Thạch Ngọc và Thạch Phương lại lớn lên không ít, theo năm tháng lớn dần của hai anh em còn có cô gái tên Mãn Xuân kia.

Sự phát triển của câu chuyện này cư nhiên lại giống hệt như chuyện của anh em Chung Chí và Chung Nghĩa. Tiểu đệ Thạch Phương rất thích Mãn Xuân, nhưng Mãn Xuân lại có cảm tình với danh y Thạch Ngọc. Nhất là khi nhìn Thạch Ngọc chăm chú chữa bệnh cho mệ mình, trong mắt Mãn Xuân lại đong đầy sự sùng bái và ngưỡng mộ. Đương nhiên, tất cả những điều này không qua được mắt Thạch Phương.

Những cảnh tượng sau đó lại giống như trong rạp chiếu phim, bị phóng lên rất to.

Dù đó lại là những cảnh tượng ngắt đoạn không liền nhau, song lại khiến Chung Chí hiểu rõ ràng.

Đôi mắt càng lúc càng lạnh lùng của Thạch Phương, những tranh chấp giữa hai huynh đệ về chuyện y thuật, ca ca Thạch Ngọc bất lực thở dài, tiểu đệ Thạch Phương luôn luôn trầm ngâm… …

Chung Chí nhìn sự tình xảy ra trước mắt, chỉ cảm thấy tất cả tất cả những điều này, vừa xa lạ, mà lại vừa quen thuộc.

Cuối cùng chuyện xảy ra lúc sau đã hoàn toàn khiến Chung Chí ngây người. Anh ta nhìn thấy rất rõ ràng Thạch Phương trong lúc hái thuốc đã một tay như thế nào đẩy ca ca mình rơi xuống vực…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Ba Lời Nguyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook