Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 92: Ngoại truyện: Thời gian như dòng sông chảy cuồn cuộn

Cửu Nguyệt Hi

17/10/2020

Là một cô gái trẻ đã kết hôn, ngoài việc trên ngón tay có thêm một chiếc nhẫn, thì cuộc sống của Tô Khởi không khác gì lúc chưa lập gia đình. Cô vẫn học hành, bận bịu làm nghiên cứu. Lương Thuỷ cũng bận việc, thường xuyên làm theo ca nên hai người ăn uống ở căn tin, nếu ở cạnh nhau thì tìm những món ngon, quẹt thẻ ở các nhà hàng khác nhau. Bếp trong nhà không dùng, cũng chưa từng mở lửa, việc quét tước cũng do người giúp việc theo giờ làm.

Tô Khởi không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu cần giải quyết, không cần làm việc nhà nấu cơm, cũng không cần về nhà đúng giờ, đi đi về về bất cứ lúc nào.

Chỉ là, cho dù làm thí nghiệm muộn thế nào, cô vẫn sẽ về nhà vào mỗi tối, chỉ trừ khi phải đi đến nơi khác. Cho dù thỉnh thoảng Lương Thuỷ tan ca trễ, hai ba giờ sáng mới về, cô cũng không ở ký túc xá.

Cô thích chờ anh về nhà.

Thích trong lúc mơ màng ngủ nghe thấy tiếng chìa khoá cắm vào ổ khoá. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh, khẽ khàng từ tốn đi qua phòng khách, vào phòng ngủ. Bên giường hơi lún xuống, anh đặt tay bên người cô, cúi đầu cho cô một cái hôn nhẹ, mang theo hơi thở phong trần mệt mỏi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô híp mắt cười ngây ngô một lát, trở người, anh sẽ không nhịn được mà hôn cô thêm vài cái, rồi mới đi rửa mặt súc miệng.

Cô nằm ở trong chăn cho tỉnh táo một chút, chờ anh rửa mặt xong, cô xoa mặt ngồi dậy, đi vào bếp.

Trong bếp đã có sẵn cháo trắng, dưa leo trộn, rong biển sợi, củ cải ngâm, để ban đêm anh về có thể ăn khuya. Có khi cô sẽ ăn cùng anh, có khi cô ngồi nằm bò ra bàn nhìn anh, có khi vì ban ngày quá mật nên cô nằm vật trên giường không chịu xuống, nửa mơ nửa tỉnh, chờ anh ăn xong rồi chui vào chăn ăn cô.

Lương Thuỷ thường xuyên được nghỉ bù, nếu đúng lúc là cuối tuần cô không phải đi làm thí nghiệm, hai người sẽ ra ngoài chơi. Năm đầu tiên còn chen chúc trên tàu điện ngầm hoặc xe buýt, năm thứ hai Lương Thuỷ mua xe, thỉnh thoảng chở cô đến khu đồng cỏ Bashang hoặc Bắc Đới Hà ở Hà Bắc.

Nếu được nghỉ vào ngày trong tuần, cô phải đi học, vậy là anh đến thư viện tự học đọc sách với cô, còn chạy đến lớp cô học ké.

Tô Khởi học trong một lớp nhỏ, không có nhiều học sinh lắm, giáo sư cũng không ngại có người nghe ké. Cứ vài lần như thế, ai cũng biết Lương Thuỷ, có một lần giáo sư nói đùa: "Lương Thuỷ lại đến nữa. Haiz, trong lớp chỉ có mỗi Tô Khởi là nữ, chồng đến giám sát chặt chẽ chút đó mà."

Mọi người cười vang.

Lương Thuỷ vuốt mũi, cũng cười theo, nói: "Em đến để học, học ạ."

Lần khác, giáo sư đặt câu hỏi, hỏi: "Lương Thuỷ trả lời được không nào?"

Anh thật sự có thể trả lời được tận 60 – 70%.

Có lần giáo sư hỏi anh, với tư cách là một phi công, trong quá trình trải nghiệm nhiều loại máy bay thì thấy sự khác biệt và ưu điểm khuyết điểm gì, nói là phản hồi ở góc độ "người dùng".

Sau khi Tô Khởi học xong nghiên cứu sinh thì tiếp tục học tiến sĩ.

Họ vẫn luôn sử dụng các biện pháp tránh thai. Kết hôn được bốn năm, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ rất tự do và thoải mái.

Lương Thuỷ luôn có thể nghĩ ra những ý tưởng mới mẻ, dắt cô ra ngoài trải nghiệm, nào là không trọng lượng, nhảy dù, nhảy giàn nhún, vân vân, đa dạng các thể loại.

Có lần anh đưa cô đi chơi bắn súng, Tô Khởi mặc áo khoác gi-lê rất ra dáng, đeo mắt kính, cầm chặt súng, hào hứng nói: "Ngầu ghê, biết thế em đã đi làm đặc công rồi."

Lương Thuỷ cho đạn vào súng lục, nói: "Cái tướng bé xíu của em mà làm đặc công, đá phát bay luôn."

"Sắc đẹp." Tô Khởi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, "Em có sắc đẹp anh hiểu không?"

Lương Thuỷ đang cầm súng, lườm cô một cái, ánh mắt mang ý ""em đó thiếu đòn đúng không"" rất rõ ràng xuyên qua lớp kính bảo hộ mỏng, nói: ""Em làm đặc công là vì vậy à?""

Nói xong, anh nâng súng lên, bắn "pằng pằng" vào bia ngắm.

Tô Khởi nói: "Cũng không phải. Cuộc sống của đặc công rất kích thích mà."

Lương Thuỷ nhìn cô sâu xa: "Em cảm thấy sống với anh không kích thích?"

Tô Khởi cố ý chọc giận anh, nói: "Haiz, chỉ có thể xoay quanh một người đàn ông là anh, cuộc sống cũng chưa có tình thú mấy."

Lương Thuỷ cười cười với cô, bóp mạnh mặt cô, nói: "Em chờ đó."

Tối đó Lương Thuỷ trả thù ngay. Hai người xem phim xong về nhà, còn chưa xuống xe, Lương Thuỷ đã khoá cửa xe xử lý cô. Anh vừa lăn lộn cô chết lên chết xuống, vừa hỏi cô có đủ kích thích chưa, có đủ tình thú chưa.

Tô Khởi nằm bò ra tay lái, kêu ai oán: "Hu hu hu, đủ rồi đủ rồi."

Chính là vào lần đó, Tô Khởi 27 tuổi mang thai.

Cũng vào năm đó, C919 thành công bay lần đầu tiên.

Cả nhóm biết tin cô mang thai, hẹn một ngày tụ tập.

Người đến sớm nhất là Lâm Thanh. Cô đã dọn khỏi chỗ của Tiếu Ngọc, thuê phòng ở cùng khu nhà Tô Khởi, vừa làm chỗ ở vừa làm phòng làm việc. Bây giờ cô đã là hoạ sĩ cổ phong nổi tiếng có 3,2 triệu người theo dõi. Tuy không mua kịp nhà trước khi giá nhà tăng vọt, nhưng cũng không có áp lực gì quá lớn.

Cô sống ngay trong tòa nhà cạnh tòa nhà Tô Khởi, chỉ mặc quần áo ở nhà, đeo thêm cặp mắt kính to rồi đi sang.

Lương Thuỷ thấy cô, vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Cậu thật sự coi chỗ này là nhà cậu luôn rồi, tóc bết tới vậy mà còn chưa chịu gội?""

Tối qua Lâm Thanh thức khuya, ngáp một cái, nói: "Tớ còn chưa rửa mặt đâu—"

Lương Thuỷ: "Đám người theo đuổi cậu, nhóm fan cậu biết cái nết này của cậu không?"

Tô Khởi nói: "Biết đó! Lần trước cậu ấy nổi mụn, vậy mà phú nhị đại trên xe lửa vẫn đang cua cậu ấy cơ!"

Vào đêm Tô Khởi và Lâm Thanh từ Thượng Hải trốn đến Bắc Kinh có gặp một đám con trai, trong đó có một người đã thích Lâm Thanh từ cái nhìn đầu tiên, chú ý trường của Tô Khởi, lên Renren tìm, tìm hết ngóc ngách rồi tìm ra được Lâm Thanh. Cậu ta từng nhắn tin cho Lâm Thanh, nhưng Lâm Thanh không trả lời. Mãi sau khi cô đến Bắc Kinh, mạng Renren đóng cửa, cô đăng nhập vào tài khoản cũ xem thử, không ngời là chàng trai đó vẫn còn nhắn tin mình nên đã để lại phương thức liên lạc. Nhưng bây giờ hai người chỉ là bạn bè.

Lâm Thanh nằm vật ra trên sô pha, ngáp một cái, nhìn bụng Tô Khởi. Một lúc sau, cô chọt một cái.

Tô Khởi: "......" Cô nói: "Thuỷ Tạp cũng từng làm vậy, lúc đó tớ đá anh ấy đó.""

Vậy là Lâm Thanh yên lặng dịch ra xa một mét.

Lương Thuỷ đang rửa rau trong phòng bếp mở, nói: "Thanh Thanh, cậu đừng chọc cô ấy, dạo này cô ấy ỷ có thai nên hành hung người, bướng cực kỳ."

Lâm Thanh nói: "Đáng đời, do cậu chiều mà ra đấy. Lúc chưa có thai cũng bướng. Sau này có đứa nhỏ thì càng không chịu nổi luôn.""

Tô Khởi giương tay muốn đánh bạn thì có người gõ cửa, Lâm Thanh né cô, mỉm cười đi mở cửa.

Cô mở cửa ra, ngáp một cái thật to: "Lý Phàm Lộ Tạo, hai cậu——" Đột nhiên cô cúi đầu che miệng, quay đầu bước đi, lùi lại một bước vội nói: "Anh Tử Thâm...." Nói xong thì chạy vèo vào nhà vệ sinh.

Tô Khởi thò đầu ra nhìn, Lý Phong Nhiên, Lộ Tử Hạo và Lộ Tử Thâm cùng đến.

Cô ngạc nhiên: "Anh Tử Thâm đến Bắc Kinh hả?" Hai năm trước anh ấy đã về nước, sau đó vẫn ở Thượng Hải.

"Ừm. Điều đến tổng bộ."

Tô Khởi hàn huyên vài câu, nhìn phòng vệ sinh vẫn đóng chặt cửa, đi đến đẩy cửa bước vào.

Lâm Thanh ngồi trên nắp bồn cầu, vẻ mặt như tan thành tro bụi, nói: "Tớ quá xấu."

Tô Khởi: "....."

"Xấu thì không xấu, chỉ là hơi lôi thôi thôi."

"....." Lâm Thanh khẽ hỏi, "Bây giờ tớ gội đầu thay quần áo thì có hơi lố quá không?"



Tô Khởi gật đầu.

Lâm Thanh ngồi thừ trên bồn cầu.

Cô không lề mề lắm, rửa mặt, búi tóc thành một búi tròn trên đầu. Vừa mở cửa, Lộ Tử Thâm đang rửa tay bên bồn rửa tay, rút khăn giấu lau tay, nhìn vào gương.

Ánh mắt của hai người chạm nhau trong gương.

Lộ Tử Thâm nói: "Thanh Thanh, em khoác bao bố cũng đẹp nữa."

(Editor: Thôi, vì sao anh vẫn ế? Vì anh xứng đáng =)))))))

Lâm Thanh: "....Ò."

Tô Khởi chỉ cười, quay về phòng khách. Lộ Tử Hạo đang phụ Lương Thuỷ nấu cơm, Lý Phong Nhiên cầm điều khiển chọn kênh âm nhạc.

Tô Khởi đi sang đó, ngồi phịch xuống ghế sô pha, duỗi hai tay hai chân, sờ sờ bụng.

Lý Phong Nhiên quay sang nhìn chằm chằm bụng cô, có hơi tò mò, cũng có chút nghiêm túc.

Anh hỏi: "Có cảm nhận được gì không?"

Tô Khởi bật cười: "Sao có được? Bây giờ mới hai tháng à, chỉ là hạt đậu nhỏ thôi." Cô ra dấu bằng ngón tay.

Lý Phong Nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, lại hỏi: "Con trai hay con gái?"

Tô Khởi cười ha ha: "Cậu ngốc hả Phong Phong, bây giờ sao biết được?"

Lý Phong Nhiên cười ngượng ngùng: "Tớ đăng ký làm bố nuôi."

"Duyệt nha." Tô Khởi nói, "Vậu cậu phải đối xử tốt ơi là tốt với em bé, phải mua nhiều đồ ăn đồ chơi đồ mặc đó."

Lý Phong Nhiên gật đầu hứa hẹn: "Được."

Tối đó, trên giường ngủ, Lương Thuỷ tắt đèn, Tô Khởi dụi dụi trong lòng anh, tìm vị trí thoải mái, chợt hỏi: "Thuỷ Tạp ơi?"

"Hửm?"

"Anh mong là con trai hay con gái?"

Lương Thuỷ không nói gì trong chốc lát, bàn tay ấm áp phủ lên bụng cô. Một lúc lâu sau,

"Con trai." Anh nói, "Anh mong là con trai."

Tô Khởi hiểu ra, khẽ mỉm cười, ôm cổ anh, thân mật nói: "Thuỷ Tạp, anh sẽ là một người bố tốt thôi."

.....

Năm 2018, em bé ra đời, đúng là con trai.

Tô Khởi gọi bé con là Thuỷ Tạp Nhỏ.

Thuỷ Tạp Nhỏ giống Lương Thủy thời còn bé hệt như đúc. Bé con không thích khóc, đôi ngươi cứ nhìn xung quanh, giống như rất tò mò về thế giới này, lâu lâu còn nhíu mày, bày ra dáng vẻ lạnh lùng khó chịu.

Khi đó Tô Khởi bận tốt nghiệp tiến sĩ, chưa đến ba tháng đã cai sữa cho bé con. Bé con cũng rất ngoan, không khóc không nháo, ngủ đúng giờ, bảo mẫu nói chưa từng thấy em bé nào đỡ phải lo như thế.

Tô Khởi vốn tưởng bản thân mình không thích con nít lắm, nhưng Thuỷ Tạp Nhỏ quá đáng yêu. Ngày nào đi học về, cô cũng ghé vào nôi chọc bé con chốc lát, sờ sờ nắm tay nhỏ của bé con, trái tim muốn tan ra.

Lý Phong Nhiên và Lâm Thanh đều đến thăm bé con từ sớm, cực kỳ thích bé con. Lý Phong Nhiên còn mua một đống đồ dùng trẻ em, toàn là đồ tốt nhất.

Lộ Tử Hạo bận bịu, tới muộn nhất. Lúc thấy bé con, tuy rất thích nhưng không dám chạm vào chứ đừng nói là bế, nói sợ làm đau bé con, bị Tô Khởi cười nhạo.

Lương Thuỷ nói: "Cậu với Tiếu Ngọc sao vậy?"

Lâu rồi không thấy Tiếu Ngọc.

Lộ Tử Hạo nói cãi nhau.

Tô Khởi nói: "Hai người không cãi nhau mới không bình thường."

Lộ Tử Hạo nói lần này không giống.

Tiếu Ngọc muốn có con, muốn đến Mỹ tìm người hiến trứng để mang thai hộ. Lộ Tử Hạo không muốn. Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa hai người.

Tô Khởi nói: "Tại đắt hả? Hai người tìm người hiến trứng đi. Chuyện mang thai, tớ có thể giúp."

Lộ Tử Hạo ngẩn người, một hồi lâu không nói được câu nào, nhìn Lương Thuỷ.

Lương Thuỷ duỗi tay ôm Tô Khởi vào lòng, ôm thật chặt, cười: "Tớ càng muốn cho cậu mượn tiền hơn."

Lộ Tử Hạo cười nhạt, hốc mắt đỏ lên, bị sốc đến mức quên mình muốn nói gì. Một hồi lâu sau, cậu xua xua tay, nói: "Không phải vấn đề tiền bạc. Bọn tớ có đủ tiền, nếu thật sự muốn làm cũng sẽ ra nước ngoài làm. Tớ thật sự cảm ơn hai cậu, thật đó. Cảm ơn hai cậu rất nhiều. Nhưng không phải như hai cậu nghĩ, chỉ là bản thân tớ... tớ không muốn có con."

"Không muốn có?"

"Ừm."

Lương Thuỷ và Tô Khởi nghe Lộ Tử Hạo nói tiếp.

"Tớ không thể bảo đảm không để con bị tổn thương. Nếu tớ không gánh được trách nhiệm này, tớ còn mang nó đến cuộc sống này làm gì? Nếu chỉ vì để dưỡng già, để nương cậy, thì tớ không muốn làm bố mẹ kiểu đó."

Tô Khởi im lặng một lúc, nói: "Lộ Tạo, chuyện năm đó, cậu vẫn đau lòng lắm hả?""

Lộ Tử Hạo không trả lời.

Lương Thuỷ hỏi: "Vậy nhận nuôi thì sao?""

Lộ Tử Hạo xoa trán: "Chưa bàn. Bây giờ nghĩ đến chuyện sinh con thôi là tớ đau đầu rồi."

Sau đó, Tô Khởi hỏi Lương Thuỷ: "Thuỷ Tạp, anh còn nghĩ về bố anh không?""

Lương Thuỷ chỉ nói một chữ: "Còn."

Tô Khởi không hỏi lại nữa.

Mùa xuân năm 2019, Lương Thuỷ thuận lợi thăng chức, lên làm cơ trưởng.

Chuyến bay đầu tiên của anh ấy với tư cách là cơ trưởng là từ Bắc Kinh đến thủ phủ của tỉnh, sau đó lại quay về lại. Hôm đó sau khi tan làm, Lương Thuỷ dắt Tô Khởi đi ăn một bữa thịnh soạn, ném bé con một tuổi ở nhà cho bảo mẫu và Khang Đề trông.

Ăn xong, Lương Thuỷ dắt Tô Khởi đến ngân hàng, ôm cô đứng trước máy ATM xem số dư trong thẻ.



Con số hiện lên, Tô Khởi sửng sốt: "Nhiều tiền vậy hả?"

Anh nói: "Sau này mỗi năm đều nhiều thế này. Ờ, còn tăng lên nữa."

Tô Khởi nhảy nhót trong lòng anh: "Vậy ngày mai em muốn đi mua túi xách!"

"Mua." Anh nói, "Bây giờ mua luôn!"

Tối đó, anh thật sự dắt cô đi mua túi, vẫn chưa đủ, còn mua thêm vòng tay. Khuya về nhà, hai người xách theo một đống hộp.

Khang Đề và bé con đã ngủ, đôi vợ chồng trẻ lặng lẽ ngồi bên bàn ăn mở hộp.

Hai mắt Tô Khởi toả sáng, cô ôm quà, giống như thần giữ của nhỏ. Lương Thuỷ ngồi đối diện, nhìn vẻ mặt phấn khởi của cô thì cười theo.

Một hai năm trước, có một từ nghe rất giả trân cực kỳ phổ biến trên mạng, là từ ""hạnh phúc nhỏ [1]"".

[1] Nguyên văn: 小确幸, nghĩa là hạnh phúc nhỏ, rất đơn giản nhưng chân thật.

Nhưng tại giây phút này, anh đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của từ này —— hạnh phúc đích thực trong từng điều nhỏ bé trong cuộc sống.

Sau khi làm cơ trưởng, Lương Thuỷ có nhiều ca nghỉ hơn, nhưng trách nhiệm trên vai cũng nặng nề hơn.

Tuy đã bay đến số lượng ngàn lần, mỗi một bước đều đã được dự tính trước, nhưng mỗi lần bay đều giống hệt như lần đầu tiên anh cất cánh, nghiêm túc nắm chắc tất cả chi tiết, không chút cẩu thả. Nhất định làm tròn trách nhiệm với hành khách, với đội bay, với chính mình, cũng là với Tô Khởi.

Chỉ là anh không ngờ bài kiểm tra đầu tiên lại đến nhanh tới vậy.

Ngày 29 tháng 9 năm 2019, ngày kỷ niệm 6 năm kết hôn với Tô Khởi. Hôm đó, anh dự kiến máy bay hạ cánh lúc bốn giờ chiều, tan tầm trở về ăn tối với cô. Anh đã đặt trước ở một nhà hàng Tây cao cấp, đã mua hoa tươi và quà.

Nào ngờ, bốn giờ kém mười lăm, khi máy bay hạ xuống ở độ cao 3000 mét thì đột nhiên đâm vào một chú chim, động cơ bốc cháy ngay lập tức, mất đi động lực, máy bay bất ngờ rơi tự do ở độ cao 500-600 mét theo chiều thẳng đứng vuông góc với mặt đất, mặt nạ oxy trong cabin rơi xuống, xung quanh tiếng la hét hỗn loạn.

Phi công phụ là một người mới vào nghề chưa được một năm, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, mất đi phản ứng. May là có Lương Thuỷ giữ máy bay ổn định, cố gắng kéo cần điều khiển, máy bay nghiêng đầu, xóc nảy trong không khí, run rẩy rồi chợt lên chợt xuống ——

"Hàng không X 1209, gọi đài kiểm soát."

"Nghe rõ mời nói."

"Động cơ bên phải bốc cháy. Mười ba phút sau rơi xuống, yêu cầu xe cứu hoả và xe cứu thương đến chi viện."

"Tình huống của động cơ bên phải?"

"Thiêu hủy."

"Độ cao hiện tại?"

"1806."

"Có thể hạ cánh không?"

"Có thể."

"Được... Đài kiểm soát gọi, Hàng không X 1209."

"Nghe rõ."

"Toàn bộ đường băng CDE đã trống, có thể đáp."

"Nghe rõ.""

".... Cơ trưởng cố lên."

"Cảm ơn."

Tối hôm đó, đoạn video về một chiếc máy bay có cánh phải đang bốc cháy khói dày đặc, khẽ run nhẹ nhưng hạ cánh an toàn trên đường băng bùng nổ trên Internet. Cơ trưởng trẻ nhất của hãng Hàng không X lập tức nổi tiếng, ảnh thẻ chứng minh của Lương Thuỷ nhận được vô số bình luận.

"Vãi chưởng, vừa trẻ vừa đẹp trai vậy? Tôi tưởng là cơ trưởng lão luyện cơ.""

"Xịn quá đi."

"Nhiều năng lượng tích cực hơn giới giải trí."

"Trông đứng đắn khí khái quá, like!"

"Muốn gả! Hic."

"Bạn cùng trường của tôi đó! Cậu ấy siêu giỏi, hồi cấp 3 còn từng làm hoạt động phản đối bạo lực!"

"Mị ra mười ngàn nhân dân tệ, ai cho mị phương thức liên lạc của ảnh với!"

"Người ta kết hôn rồi nha, vợ là tiến sĩ của Thanh Hoa, chế tạo máy bay nha. Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên nha."

"Khóc đây, đúng là mấy người giỏi thành một cặp với nhau mà."

"Hy vọng xã hội sẽ có nhiều năng lượng tích cực như này hơn nữa. Bắn tim."

Chỉ có Tô Khởi là sợ tới mức hồn bay khỏi xác khi đọc được tin tức, Lương Thuỷ vừa nhận điện thoại thì cô khóc ngay.

Lương Thuỷ cười: "Tối nay phải ở lại viết báo cáo, báo cáo lên cấp trên, tăng ca nữa. Không thể về đi ăn với em, ngày mai anh bù cho được không nào?""

Lương Thuỷ bận đến hai giờ sáng mới về. Lúc vào cửa, anh đi chầm chậm cực nhẹ nhàng, gần như là một bước phải tốn đến hai giây, chậm rãi vào phòng ngủ.

Trong nhà yên tĩnh và ấm áp, thoang thoảng hương thơm.. Ánh đèn mờ ảo, chỉ có đèn đầu giường còn mở, Tô Khởi co người nằm nghiêng trên giường ngủ say.

Lương Thuỷ tháo cà vạt ném sang một bên, rón ra rón rén đi đến giường, nhìn chằm chằm Tô Khởi. Đồ ngốc này, lông mi vẫn còn ướt. Rồi anh nhìn sang giường nhỏ bên cạnh, bé con nằm hình chữ đại (大), ngủ say sưa.

Lương Thuỷ ngồi xổm xuống, nhìn con trai đang nhắm mắt ngủ. Bé con bĩu môi, hai bàn tay nhỏ xíu cuộn tròn lại.

Anh khẽ vươn tay, bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào tay bé con. Anh nói trong lòng: Bố đảm bảo, cả đời này sẽ không rời bỏ con và mẹ con.

Anh đứng lên, nhìn Tô Khởi một lát nữa, muốn hôn cô nhưng kìm lại, sợ đánh thức cô. Anh lặng lẽ đi đến phòng vệ sinh tắm rửa, lúc ra thì cẩn thận leo lên giường.

Cô mơ màng mở mắt, muốn tỉnh dậy. Anh kéo cô vào lòng, vỗ sau lưng cô như vỗ trẻ con. Cô ôm anh, ngửi thấy được hơi thở an toàn và quen thuộc trong lòng anh, lại chìm vào giấc ngủ, chỉ lẩm bẩm một câu: "Anh về rồi hả?"

"Ừm. Về rồi. Ngủ đi." Anh nói.

Lương Thuỷ tắt đèn, trái tim cũng trở nên yên tĩnh theo.

Đêm nay, hoa tươi và tiếng vỗ tay của toàn thế giới, chỉ có nước mắt của cô, rơi vào đáy lòng anh.

Anh khẽ hôn lên đôi mắt cô, không biết vì sao, bỗng nhớ đến cậu bé ngoan cố nhất định đòi bỏ nhà đi tìm bố bị mẹ đánh. Cuối cùng, cậu bé đó cũng làm hoà với thế giới này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook