Chương 77: Xin chào đàn chị 2
Cửu Nguyệt Hi
19/08/2020
Sáng hôm sau Tô Khởi thức dậy, hai mắt đau vô cùng, mơ màng mở mắt ra. Lương Thuỷ khom người lệch sang một bên ngủ trên ghế sô pha. Thân hình to đùng mà chen thành một cục, nửa đầu đặt tên lưng ghế, trông hơi tội nghiệp.
Cô nhẹ nhàng vén chăn, rón ra rón rén đi xuống giường, nhưng cậu bừng tỉnh ngay lập tức, lúng túng nhìn cô, rồi xấu hổ cúi đầu, xoa mạnh khuôn mặt.
Tô Khởi mặc áo khoác dệt kim vào, đeo cặp lên, không nói gì đi ra ngoài. Lương Thuỷ nhanh chóng đuổi theo, chạy đến quầy lễ tân trả phòng, vừa quay đầu lại thì cô đã ra khỏi khách sạn.
Lương Thuỷ đuổi theo, đi kế bên cô. Đôi mắt cô sưng húp, mày nhíu lại, vẫn còn đang giận.
Vào đến trường, cậu hỏi: "Cậu đói bụng chưa? Tớ mời cậu ăn sáng nha?"
Cô không để ý, quẹo vào.
Cậu quẹo theo: "Vậy có muốn đến siêu thị mua đồ ăn vặt không?.... Trái cây?"
Không để ý.
Cậu ảo não cất lời: "Bộ sau này cậu không nói chuyện với tớ luôn hả?"
Vẫn không thèm để ý.
"Thất Thất...." Cậu hết cách, kéo kéo cô, cô giống như con mèo bị nắm lỗ tai, bùng nổ, hất mạnh tay cậu ra, hung dữ trợn mắt liếc cậu một cái.
Lương Thuỷ bị cô trừng mắt, trong lòng hoảng hốt, đứng lại tại chỗ. Tô Khởi đi nhanh vào ký túc xá, không quay đầu lại.
Trở về ký túc xá, Vương Thần Thần đi chơi Quốc khánh, Phương Phỉ đã về nhà, Vương Thần Thần đang chơi Plants vs. Zombie. Gần đây, trò chơi mới này càn quét các trường đại học, rất nhiều sinh viên chơi.
Tô Khởi ngồi nghe tiếng zombie nhai đầu, đầu đau khủng khiếp.
Cô mở di động xem tin nhắn, tin nhắn của Giang Hy đã không còn hiển thị "chưa đọc" nữa. Đồ chó Lương Thuỷ này!
Vương Thần Thần đang gieo một hạt bí đỏ trên đất, nói: "Vậy là cậu chọn bạn trai cũ hả?"
Tô Khởi: "Tiết Tiểu Trúc nói gì với cậu rồi?"
Vương Thần Thần thấy buồn cười: "Cậu ấy nói chạy đến Thiên Tân trốn rồi. Để cậu khỏi đuổi giết cậu ấy."
Tô Khởi lấy sách vở ra: "Chả giết ai, chả chọn ai hết. Tớ chọn học hành."
"Học cái đầu á, nghỉ lễ rồi, chơi trò này đi. Chơi vui cực, cậu chơi năm phút mà không nghiện thì đến tìm tớ."
Tô Khởi trong lòng bực bội, đọc sách không vào, dứt khoát đi đánh zombie.
.....
Bảy giờ tối, đúng lúc là giờ ăn tối cao điểm của các quán ăn bên ngoài trường.
Lương Thuỷ ngồi ở một góc gần cửa kính của một nhà hàng món Tân Cương, rót bia vào ly. Lộ Tử Hạo giật lại: "Sao cậu cũng làm cái trò mượn rượu giải sầu vậy hả? Đừng có hại tớ nha, tớ không muốn vác cậu về đâu."
Gò má Lương Thuỷ ửng đỏ, tay che miệng ly lại, áp trán vào mu bàn tay: "Trong lòng khó chịu!"
"Đáng đời!" Dáng vẻ của cậu khiến Lộ Tử Hạo vừa giận vừa thấy buồn cười, "Kế hoạch của cậu quá đẹp luôn, thi đại học xong thì đến làm hoà với cậu ấy. Cậu ấy là người vẫy tay thì tới, xua tay thì đi à?"
Lương Thuỷ hơi ngẩng đầu, chỉ lộ ra đôi mắt: "Tớ không có nghĩ như vậy."
"Cậu hành động như vậy."
Cậu lại cúi đầu, thấp giọng nói: "Lúc trước tớ thật sự nghĩ tớ tiêu rồi, hết hy vọng rồi."
Nhắc tới khoảng thời gian đó, Lộ Tử Hạo cũng không đành lòng, nói: "Vấn đề của hai cậu không phải ai đúng ai sai, mà có lẽ là, bỏ lỡ rồi."
Lương Thuỷ: "Tớ không!"
Lộ Tử Hạo: "....."
"Dạ dạ dạ, cậu nói không thì không." Cậu gắp một miếng thịt dê, ăn mà không biết vị gì, buông đũa xuống, nói: "Thuỷ Tạp, thật ra lúc cậu chia tay với Thất Thất, cậu ấy bị tổn thương nhiều lắm."
Lương Thuỷ lại ngẩng mắt lên.
"Ban đầu cậu ấy không biểu hiệu gì hết, tớ cũng tưởng là cậu ấy không sao. Dù sao cũng là Tô Thất Thất mà, qua một thời gian thì vui vẻ ngay thôi. Nhưng mà," Lộ Tử Hạo ngẩng đầu nhớ lại, "chắc là lúc hai cậu chia tay được một tháng, ba ngày sau sinh nhật cậu ấy. Một giờ khuya hôm đó, cậu ấy gọi điện cho tớ, khóc, nói tớ không chịu nổi nữa rồi Lộ Tạo, cậu tới tìm tớ được không."
Môi Lương Thuỷ đặt trên mu bàn tay, vẫn không nhúc nhích.
"Năm đó có bão tuyết, lạnh chết luôn. Rạng sáng tớ chạy tới dưới ký túc xá cậu ấy, cậu ấy đang đứng khóc trong gió. Thấy tớ cũng không nói gì, quay đầu đi luôn. Xong tớ đi theo cậu ấy, ra khỏi trường, trên đường không có một bóng người. Tớ cũng không biết thì ra Bắc Kinh vào ban đêm lại vắng vẻ như vậy, giống hệt phim thảm hoạ. Cậu ấy vừa đi vừa khóc, đau lòng quá thì ngồi xổm xuống gào khóc. Tối đó âm 15 độ, cậu ấy cứ khóc mãi từ trường đến Cảnh Sơn [1], rồi khóc từ Cảnh Sơn về trường." Lộ Tử Hạo nói đến đây, rất buồn bã, "Lớn thế này rồi, chưa từng thấy Thất Thất đau lòng giống vậy. Hôm đó tớ cũng khóc."
[1] Cảnh Sơn là một ngọn đồi nhân tạo ở thành phố Bắc Kinh.
Vành mắt Lương Thuỷ ửng đỏ, hít một hơi, cố kiềm chế.
"Thuỷ Tạp, tớ cực kỳ thích Thất Thất. Từ nhỏ đến lớn cậu ấy xuôi gió xuôi nước, chưa từng vấp ngã, cho nên ngày nào cũng cười híp mắt, dáng vẻ rất hạnh phúc, khiến người khác thấy rất vui vẻ. Nhưng cậu lại là cái hố của cậu ấy. Cậu không phát hiện ra sao? Sau khi chia tay cậu, cậu ấy yên lặng hơn rất nhiều."
Lương Thuỷ ngồi thẳng người dậy, dựa vào lưng ghế, lau mặt lung tung, im lặng nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ.
"Nếu cậu không thể bảo đảm sẽ đi đến cuối đời với cậu ấy, thì đừng nhập nhằng với cậu ấy nữa. Cứ vài lần kiểu này, sau này làm bạn cũng không được luôn, cớ sao phải vậy?"
Lương Thuỷ nghiến chặt cằm, vẫn nhìn chằm chằm vào khung cửa, hỏi: "Nếu tớ có thể bảo đảm thì sao?"
Lộ Tử Hạo: "Cậu đừng có bốc đồng."
Lương Thuỷ nhìn cậu: "Cậu cảm thấy tớ như vậy à?"
"Nếu cậu không như thế thì nhẫn nhịn trước. Từ từ thôi. Hai người chia tay nhau hơn một năm rồi, đùng một cái quen lại, được sao? Cậu ấy ăn mềm không ăn cứng, cậu đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ dần mềm lòng. Cậu cứng rắn với cậu ấy, cậu ấy còn bướng hơn cậu. Với lại..." Lộ Tử Hạo cầm đũa lên, gắp một miếng bánh xèo.
"Bây giờ hai người làm bạn mà còn hục hà hục hặc thì yêu đương gì? Điều chỉnh mối quan hệ cho rõ ràng trước đã. Tớ nói thật, hai người chả ai cần theo đuổi ai hết, thuận theo tự nhiên, cuối cùng vẫn sẽ là đi về phía nhau thôi. Gấp gì chứ? Tình trạng của cậu ấy, trường bảy nam một nữ, tới bây giờ còn chưa yêu đương, cậu cũng tới đây rồi thì lúc này gấp gáp gì? Đừng có cả ngày phiền lòng suy nghĩ vớ vẩn nữa, lo học đi, khoa cậu có tỉ lệ loại cao, vất vả lắm mới giành được, đừng để sau này đánh mất."
Lương Thuỷ như suy nghĩ gì đó.
Lộ Tử Hạo nhíu mày: "Cái đệt, sao lại xào bánh xèo chung với đồ ăn thế này?"
.....
Cả lễ Quốc khánh, Tô Khởi chỉ ở trong ký túc xá trồng cây, đánh zombie, chơi đến trời tối mịt mù. Những ngày không nghĩ ngợi bất kỳ gì cả, chỉ đánh zombie quả thực không sảng khoái lắm.
Nhưng mà, báo ứng đến rất nhanh.
Đến khi sắp hết kỳ nghỉ, Tô Khởi mới nhớ tới bản thân lãng phí thời gian, vừa chột dạ vừa hối hận.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi Plants vs. Zombie, đeo cặp, ra khỏi ký túc xá, trong lòng vẫn thấy ngột ngạt, trong ngực vẫn ngập tràn tức giận, vội vã băng qua khuôn viên trường.
Gió thu lướt qua, trên đường cây râm mát tươi tốt, cây ngô đồng kêu vang trong gió, phát ra tiếng sột soạt êm tai. Cô ngẩng đầu nhìn, lá vàng lá xanh giao nhau, ánh mặt trời rực rỡ, đúng là tiết trời dễ chịu của mùa thu.
Trái tim cô chợt thấy bình thản, đang tính đến thư viện, nhưng nghĩ lại, lại vòng đến khu lớp học, tìm đại một phòng học trống để tự học.
Ngồi học không biết bao lâu, có người lấy ghế của bàn bên cạnh xuống, một bóng người dừng bên cạnh.
Là Lương Thuỷ.
Tô Khởi dùng ánh mắt hỏi cậu: Cậu tới đây làm gì?
Lương Thuỷ trả lời rất bình thản: "Tìm phòng tự học, vậy mà gặp cậu." Nói xong thì lấy sách trong cặp ra.
Tô Khởi: "....."
Có n khu lớp học, mấy trăm phòng học, khéo vừa thôi.
Phòng này hoàn toàn trống không, chỉ có hai người họ.
Tô Khởi nói: "Phòng to đùng, chen với tớ làm gì? Xích qua dùm cái, tớ không có chỗ để sách."
"Đợi chút." Lương Thuỷ mở sách Cơ học ứng dụng ra, "Tớ có mấy chỗ không hiểu, muốn hỏi cậu."
Tô Khởi không tin: "Hỏi bạn cùng lớp cậu đi."
Lương Thuỷ: "Tụi nó chả thông minh bằng tớ đâu."
"Hơ." Tô Khởi khinh bỉ trả thù, "Cậu là đồ ngốc [2] mà!"
"...." Lương Thuỷ thầm liếc cô một cái. Tô Khởi khẽ nhướng mày, hết sức kiêu ngạo. Ba năm đại học, cô gái trẻ đã đủ lông đủ cánh rồi. Gương mặt thì vẫn như cũ, giữa chân mày có nét bình tĩnh thong dong, càng có khí chất hơn. Cậu cũng vậy. Hai năm ẩn nhẫn trôi qua, đã trưởng thành hơn, đôi đồng tử xinh đẹp kia càng thêm sâu thẳm và rõ nét hơn. Cậu nhìn chằm chằm cô, cô ngay lập tức cảm giác nguy hiểm, quay đầu đi chỗ khác ngay.
Lương Thuỷ thôi nhìn, lật đến một trang sách, chậm rãi nói: "Cậu muốn ăn dưa [2] hả?"
[2] Ở trên Thất Thất dùng chữ "瓜" để mắng Thuỷ Tạp, chữ này có nghĩa là dưa, hoặc là đồ ngốc trong 呆瓜, 傻瓜.
Tô Khởi bỗng không nhịn được, bật cười.
Lương Thuỷ cũng cong khoé môi.
Tô Khởi nhanh chóng không cười nữa, không muốn chịu thua, cũng không muốn nguôi giận nhanh như thế, cho nên nói: "Tớ dạy cho cậu cũng được, gọi đàn chị đi."
Lương Thuỷ trợn nhẹ đôi mắt, cho rằng mình nghe nhầm: "Cái này mà cậu cũng đòi?"
Tô Khởi nhún vai: "Tớ năm ba rồi. Nhờ dạy thì phải theo quy củ, gọi đàn chị. Không gọi thì đi chỗ khác ngồi."
Cô biết chắc cậu không muốn mất mặt.
Ánh mắt Lương Thuỷ trong trẻo, cậu khẽ gọi: "Đàn chị."
Tô Khởi nhìn mắt cậu, chợt có cảm giác như tự đào hố cho bản thân mình, rũ mắt: "Hỏi đi."
Lương Thuỷ đẩy bài tập về phía cô: "Bài này."
Tô Khởi nghiêng đầu xem, tay vô thức sờ bàn. Lương Thuỷ đưa giấy cho cô, cô lấy bút ra, nói: "Đây là hai dầm tổ hợp thêm một bản lề, để tớ vẽ cho cậu một biểu đồ lực..."
Ánh mặt trời chiếu vào trang sách, màu trắng của giấy phản chiếu lên mặt cô, càng thêm mịn màng và sáng sủa. Lương Thuỷ chỉ nhìn một cái rồi thôi, rũ mắt nghiêm túc xem cô tính toán giảng giải.
Cô nhanh chóng vẽ ra một biểu đồ nội lực, vừa chính xác vừa rõ ràng: "Thế này nhìn hiểu không?"
Lương Thuỷ gật đầu.
"Lần sau cậu nhớ kỹ, gặp dạng bài này thì trước tiên phải phân tích lực, vẽ từng lực ra, nhìn là hiểu ngay." Cô kiên nhẫn giải thích, giọng nói mềm mại, có sự dịu dàng và bình thản mà ban nãy không có, tựa như gió xuân. Đầu óc Lương Thuỷ bỗng thất thần, nhưng nhanh chóng tập trung lại.
"Điểm a là điểm cố định, chúng ta lấy điểm b làm điểm kết, viết phương trình——" Cô viết xuống giấy hai phương trình cân bằng cơ học, nói, "Nè, vậy là giải ra rồi đó."
Lương Thuỷ gật đầu, tay đang xoay bút dừng lại, nhìn chằm chằm vào nét chữ của cô trên giấy một lúc, nói: "Hiểu rồi."
Cậu rút sách bài tập về, tự mình tính toán thử.
Tô Khởi thấy dáng vẻ học tập nghiêm túc của cậu thì rất hài lòng, nói: "Tớ đọc sách đây, có gì không hiểu thì hỏi."
Cậu cúi đầu viết công thức, thuận miệng "ừm" một tiếng.
Hai người không quấy rầy nhau, tự ai người nấy học. Lâu lâu cậu gặp một hai chỗ khó sẽ quay sang nhờ cô, cô chỉ giảng một chút cậu đã hiểu ngay, rồi xem lại để nhớ kỹ.
Ngoài cửa sổ, gió thổi qua cây ngô đồng, từng tia nắng chậm rãi lướt qua bàn ghế. Cửa phòng học khi đóng khi mở, ghế ngồi kéo ra đẩy vào, sinh viên ra vào,...
Hai người chăm chú đọc sách của mình.
Không biết từ lúc nào, gió ngoài cửa sổ ngừng thổi, ánh mặt trời chuyển thành màu cam, ấm áp toả khắp lớp học.
Hoàng hôn rồi.
Tô Khởi xoa bả vai, quay đầu nhìn sang, Lương Thuỷ đã làm xong bài tập, đang đọc sách Hàng không tiếng Anh.
Cô tò mò liếc mắt sang, đa số là tiếng Anh chuyên thì cô hiểu hết, còn về hoa tiêu thì cô không quen thuộc lắm. Cô ngước mắt lên, sườn mặt của chàng trai rất đẹp, đường cong của cằm càng rõ ràng hơn.
Cô đang nhìn, cậu chợt quay đầu qua, nhìn thẳng cô.
Hoàng hôn rọi vào, cậu khẽ híp mắt, màu hổ phách của đôi đồng tử tan đi dưới ánh nắng, sáng lấp lánh.
Tô Khởi nhìn chỗ khác, đóng sách lại: "Tớ phải đi rồi."
Lương Thuỷ cũng dọn sách: "Đi chung đi."
Ra khỏi khu lớp học, Tô Khởi đi về hướng ký túc xá, Lương Thuỷ đi theo cô.
Tô Khởi nói: "Tớ hẹn ăn cơm với bạn cùng phòng rồi."
Lương Thuỷ nói: "Tớ cũng vậy."
Tô Khởi: "....."
Hai người đi cách nhau một khoảng, đi song song theo lối đi bộ.
Lương Thuỷ gãi đầu, chợt gọi: "Thất Thất——"
Tô Khởi hung dữ liếc cậu một cái.
Cậu không để tâm: "Ok, đàn chị."
"Gì?"
"Trưa mai muốn đi xem máy bay thật với tớ không?" Giọng điệu của cậu cứ như đang dụ dỗ con nít, "Tớ dắt cậu đi chơi."
Tô Khởi nói: "Thuỷ Tạp, tớ học thiết kế máy bay, năm ba rồi. Tớ không chỉ đã thấy máy bay thật, còn biết làm sao để tạo ra máy bay. Tớ không chỉ biết tạo ra máy bay, mà còn biết tạo tên lửa, vệ tinh, trạm không gian nữa."
Lương Thuỷ không nói câu nào, thờ ơ đi về phía trước, đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu nói: "Cậu không biết lái."
Tô Khởi nói: "Cậu cũng có biết đâu." Cậu mới nhập học hơn một tháng, có lẽ tháng sau mới đến học ở Châu Hải.
Lương Thuỷ: "...."
Quay đầu đi luôn.
Tô Khởi đứng phía sau cậu hai mét, thấy hơi buồn cười. Đúng là đồ ngốc mà!
Cười xong, cô nhìn bóng dáng cao gầy và thẳng thớm của cậu, chợt thấy rất may mắn. May mắn ở chỗ cậu vẫn còn trẻ, trẻ tuổi nên có thể chịu đựng và chống chọi, ngã xuống thì có thể bò dậy từng bước, vẫn có thể hồi phục lại, có thể dần tìm lại được trái tim trẻ trung ban đầu.
Chỉ mong là, sau này không còn trắc trở nữa. Đừng bao giờ.
Ăn xong cơm chiều, Tô Khởi đi tản bộ ở khuôn viên trường với Tiết Tiểu Trúc, đến sân bóng rổ như thường lệ. Tiết Tiểu Trúc rất thích xem con trai chơi bóng rổ, nói là khí thế hừng hực, là dáng vẻ mà sinh viên nên có.
Tô Khởi cũng vui vẻ xem. Cô đứng ở sân nhựa màu xanh lá bên ngoài, thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Lương Thuỷ cùng một nhóm sinh viên khoa Hàng không đang chơi bóng. Dù là chiều cao, tầm vóc hay khí chất, cũng hơn những người khác trên sân bóng nhiều, tất nhiên thu hút rất nhiều con gái vây xem. Tô Khởi không hề biết trường mình nhiều lại nhiều nữ như thế, có lẽ đa số là của trường kế bên.
Đôi mắt Tiết Tiểu Trúc toả sáng: "Có muốn vào trong không?"
Tô Khởi: "Đừng. Đừng để bị bóng rổ đập trúng đầu."
Làn gió thổi nhẹ, lá vàng rơi xuống, rơi trên tấm lưới màu xanh lá ngoài trời. Phía bên kia, tiếng bước chân di chuyển nhanh, tiếng vỗ bóng, tiếng bóng vào rổ, hết đợt này đến đợt khác, giống như một khúc nhạc.
Lương Thuỷ cầm bóng trong tay, đập bóng, chạy đi, qua người, xoay người, nhảy lấy đà, ném bóng, đập tay với đồng đội, chạy về, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, dáng người vẫn mạnh mẽ.
Tô Khởi nhớ lại, lần gần nhất xem cậu chơi bóng đã là 5 năm trước, lúc còn học lớp 10.
Chàng trai trên sân bóng tựa như đột nhiên trưởng thành, nét ngây thơ mất dần, tư thái đàn ông dần dần lộ rõ.
Bóng dáng chạy tới lui của cậu xuyên qua trong nhóm người, cánh tay gầy gầy lộ ra độ cong cơ bắp cân xứng, bắp chân cũng thon dài và mạnh mẽ. Trước giờ cậu vẫn rất gầy, tố chất cơ thể không bằng vận động viên, nhưng vóc dáng thì lại vừa đủ đẹp.
Tô Khởi kịp thời dừng suy nghĩ, nhìn chỗ khác. Cô thấy làn gió nhẹ thổi qua, từng chiếc lá vàng rơi, vài lá bay qua lưới bóng chuyền, rơi vào sân bóng.
Hồi năm nhất, cậu từng đứng ở vị trí này, nhìn sân viên trong sân đầy hâm mộ. Hiện giờ, đã được như ước nguyện rồi.
Cô lại nhìn về phía cậu, trong lòng tràn đầy hân hoan. May mắn, cuối cùng cậu vẫn tiến về phía trước.
Đột nhiên, bóng rổ đập vào lưới bóng chuyền trước mặt cô, "đùng" một tiếng lớn. Tô Khởi sợ đến nỗi hét to, nhảy dựng lên: "Á——"
Tiếng la này thu hút sự chú ý của nhiều người
Tô Khởi đỏ hết cả mặt, vẫn chưa hết kinh hoàng thì trái bóng kia đã dội về, được Lương Thuỷ bắt gọn, tâng trên đất, trở nên "ngoan ngoãn".
Trên trán chàng trai đầy mồ hôi, gò má ửng đỏ, tóc ướt dầm dề: "Sao cậu ở đây?"
Tim Tô Khởi đập thình thịch, chất vấn: "Cậu cố ý đúng không?"
Lương Thuỷ nhướng mày, oan ức nói: "Sao cậu nghĩ vậy?"
Mọi lời nói nghẹn trong cổ họng, Tô Khởi không nói nữa.
Lương Thuỷ nhìn về phía Tiết Tiểu Trúc, hỏi: "Không vào à?"
Tiết Tiểu Trúc vừa định nói gì đó thì thấy ánh mắt của Tô Khởi, cười he he: "Tụi mình xem lâu rồi, sắp đi rồi."
Lương Thuỷ lại nhìn Tô Khởi. Từ mặt đến tai cô đều đỏ bừng, là do tiếng hét vừa rồi gây ra. Cậu vỗ vào quả bóng, tâm trạng vui vẻ, đúng là cố ý đấy.
Bạn học của cậu đúng lúc kết trận uống nước, có vài người nhìn thấy Lương Thuỷ đứng ngoài sân nói chuyện với một cô gái, cô gái này còn khá xinh nữa, nên không khỏi nhìn thêm vài lần.
Mọi người xô đẩy chỉ trỏ nhau, ngay sau đó, một nhóm con trai năm nhất nhìn chằm chằm Tô Khởi.
Tô Khởi: "....."
Lương Thuỷ quay đầu lại theo ánh mắt cô, nhìn thấy một đám sói con cười tủm tỉm thì cạn hết lời. Mặt cậu nghiêm lại, nói: "Nhìn gì mà nhìn? Gọi đàn chị!"
Mọi người sửng sốt, trông Tô Khởi giống năm nhất cơ.
Lương Thuỷ nói: "Năm ba. Thiết kế máy bay."
Một đám nhóc cao to vặn nắp đóng chai nước, hơi thẳng người lên, gật đầu chào: "Chào đàn chị!"
Tô Khởi: "..... Ừm."
Lương Thuỷ hài lòng, quay lại nhìn cô: "Năm nhất, không biết lễ phép."
Tô Khởi trừng mắt với cậu, đang định nói gì đó thì một cô gái chạy tới đưa cho cậu một chai nước: "Lương Thuỷ, nè."
Lương Thuỷ cúi đầu, lắc chai nước trong tay, nói: "Tôi có rồi. Bạn tự uống đi."
Bạn nữ kia rất ngại ngùng, cười cười, chạy nhanh về sân.
Lương Thuỷ thuận miệng hỏi: "Tối nay cậu đến đâu tự học?"
Tô Khởi nói: "Thư viện."
Lương Thuỷ: "Không trùng hợp rồi, tớ thì đến khu lớp học."
".... Ai quan tâm cậu đi đâu." Tô Khởi trừng mắt với cậu, lôi Tiết Tiểu Trúc đi.
Tiết Tiểu Trúc thầm nói: "Tớ nói rồi mà, bảo đảm có con gái theo đuổi cậu ấy. Nhưng cậu ấy làm tốt lắm, không nhận hối lộ!"
Tô Khởi: "Sao cậu cứ nhắc tới cậu ấy hoài vậy?"
Tiết Tiểu Trúc: "Tớ là fan mà."
Tô Khởi: "Fan cái đầu cậu, chuyện lần trước vẫn chưa tính với cậu đâu."
Tiết Tiểu Trúc: "Tớ câm ngay!"
Tối đó đến thư viện học, học được một lúc, Tô Khởi lấy ly uống nước, vừa duỗi tay ra thì cầm trúng một ly trà sữa nóng, đã được cắm ống hút rồi.
Cô giật cả mình, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lương Thuỷ ngồi ở bàn đối diện, đang cúi đầu đọc sách, ngón tay xoay bút điêu luyện. Cậu đã tắm rửa, thay quần áo, tóc khô ráo sạch sẽ.
Tô Khởi uống một ngụm trà sữa, liếc cậu. Cậu không chú ý đến bên này, chăm chú đọc sách. Ánh đèn chiếu lên mái tóc đen nhánh của cậu, có một vầng sáng mỏng.
Từ đó về sau, Lương Thuỷ cứ học trên lớp xong là dính theo Tô Khởi đi tự học, lấy lý do hay ho là "nhờ chỉ bài".
Ban đầu Tô Khởi nghi ngờ cậu toan tính gì đó, nhưng cậu học hành rất nghiêm túc, không nói vớ vẩn, chỉ đùa giỡn với cô ở mức bạn bè, không hề làm gì quá đáng, sau đó Tô Khởi không nghĩ nhiều nữa. Thấy cậu chăm chỉ nỗ lực như vậy, trong lòng cô rất vui vẻ. Cô mong cậu ấy tốt lên biết bao.
Có lần thấy lớp trưởng và vài ba bạn cùng lớp của Tô Khởi đang nghiên cứu vấn đề, Lương Thuỷ còn vô cùng hào phóng, mua nước cho đàn anh đàn chị, cũng hỏi han bạn cùng lớp của cô một vài bài khó, ra dáng một đàn em khiêm tốn, hiếu học, có thái độ tốt.
Có một lần hiếm hoi, Giang Hy cũng có mặt.
Tô Khởi đang thảo luận về sự chuyển dịch của quỹ đạo cực với nhóm bạn cùng lớp, quay đầu sang thì phát hiện Lương Thuỷ đang ngồi nghe ngon lành, còn hỏi Giang Hy: "Đàn anh Giang, chí hướng sau này của anh là nghiên cứu vệ tinh?"
Giang Hy cười: "Đúng vậy."
Lương Thuỷ giơ ngón tay cái về phía Giang Hy: "Xịn. Em cực kỳ hâm mộ người làm nghiên cứu khoa học. Anh phải kiên trì với ước mơ đó."
Giang Hy nói: "Cảm ơn nhé, anh sẽ cố gắng."
Tô Khởi nghĩ, cậu có bao giờ tốt tính thế này đâu, thì Lương Thuỷ nhìn sang cô, mỉm cười: "Đàn chị, sau này chị muốn nghiên cứu máy ban dân dụng?"
Tô Khởi: "Ừa."
Lương Thuỷ: "Cố lên."
Tô Khởi: "....Ò."
Cậu về chỗ đọc sách.
Lớp trưởng nói: "Thằng nhóc Lương Thuỷ này được ghê."
Tô Khởi:??? Thằng nhóc???
"Cậu hơn có hai tuổi thôi đó."
Lớp trưởng cười: "Hồi đó tuyển người cho câu lạc bộ, nói theo thói quen."
Đang nói chuyện thì không biết tại sao Lương Thuỷ lại sang đây, hỏi: "Thất, tháng sau Lý Phàm về Bắc Kinh, tới lúc đó gọi Lâm Thanh đến luôn?"
Ánh mắt Tô Khởi sáng lên: "Được đó. Mà không biết cậu ấy đến được không nữa."
Lương Thuỷ cười: "Để tớ nói cậu ấy."
Cả nhóm Giang Hy và lớp trưởng không hiểu hai người họ đang nói gì, không ai chen lời vào cả.
Lương Thuỷ cũng không nói nhiều, lần này thật sự về chỗ ngồi.
Giang Hy không biết tên tục của cô là Thất Thất, Lương Thuỷ cũng không muốn cho cậu ta biết, nên chỉ gọi ngắn là "Thất".
Tuy Giang Hy biết Lý Phong Nhiên là ai, nhưng cậu không biết Lý Phàm là ai, càng không biết Lâm Thanh là ai.
Lương Thuỷ mở sách ra. Giang Hy và Tô Khởi có cùng đề tại để nói, cậu cũng có. Hơn nữa, chí hướng của cô là nghiên cứu máy bay dân dụng, mà sau này cậu lái máy bay, xứng chịu hết nổi luôn. Đề tài chung của cậu và Tô Thất Thất thì cả đống.
Nghĩ như thế, tâm trạng vui vẻ, học thuộc thêm vài từ vựng nữa.
Hạng nhất.
Cậu nghĩ, bộ hạng nhất khó lắm à? Để cuối kỳ này lấy hạng nhất cho Tô Thất Thất nhìn một cái, tránh để cô chưa trải đời nên cho rằng chuyện này hiếm hoi, nhìn cái quỷ "hạng nhất" này mà mắt cũng sáng lấp la lấp lánh được, y hệt đồ ngốc.
(Editor: Biết ngay, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, không tử tế được bao lâu là lộ cái bộ mặt thiệt liền =)))))
Cô nhẹ nhàng vén chăn, rón ra rón rén đi xuống giường, nhưng cậu bừng tỉnh ngay lập tức, lúng túng nhìn cô, rồi xấu hổ cúi đầu, xoa mạnh khuôn mặt.
Tô Khởi mặc áo khoác dệt kim vào, đeo cặp lên, không nói gì đi ra ngoài. Lương Thuỷ nhanh chóng đuổi theo, chạy đến quầy lễ tân trả phòng, vừa quay đầu lại thì cô đã ra khỏi khách sạn.
Lương Thuỷ đuổi theo, đi kế bên cô. Đôi mắt cô sưng húp, mày nhíu lại, vẫn còn đang giận.
Vào đến trường, cậu hỏi: "Cậu đói bụng chưa? Tớ mời cậu ăn sáng nha?"
Cô không để ý, quẹo vào.
Cậu quẹo theo: "Vậy có muốn đến siêu thị mua đồ ăn vặt không?.... Trái cây?"
Không để ý.
Cậu ảo não cất lời: "Bộ sau này cậu không nói chuyện với tớ luôn hả?"
Vẫn không thèm để ý.
"Thất Thất...." Cậu hết cách, kéo kéo cô, cô giống như con mèo bị nắm lỗ tai, bùng nổ, hất mạnh tay cậu ra, hung dữ trợn mắt liếc cậu một cái.
Lương Thuỷ bị cô trừng mắt, trong lòng hoảng hốt, đứng lại tại chỗ. Tô Khởi đi nhanh vào ký túc xá, không quay đầu lại.
Trở về ký túc xá, Vương Thần Thần đi chơi Quốc khánh, Phương Phỉ đã về nhà, Vương Thần Thần đang chơi Plants vs. Zombie. Gần đây, trò chơi mới này càn quét các trường đại học, rất nhiều sinh viên chơi.
Tô Khởi ngồi nghe tiếng zombie nhai đầu, đầu đau khủng khiếp.
Cô mở di động xem tin nhắn, tin nhắn của Giang Hy đã không còn hiển thị "chưa đọc" nữa. Đồ chó Lương Thuỷ này!
Vương Thần Thần đang gieo một hạt bí đỏ trên đất, nói: "Vậy là cậu chọn bạn trai cũ hả?"
Tô Khởi: "Tiết Tiểu Trúc nói gì với cậu rồi?"
Vương Thần Thần thấy buồn cười: "Cậu ấy nói chạy đến Thiên Tân trốn rồi. Để cậu khỏi đuổi giết cậu ấy."
Tô Khởi lấy sách vở ra: "Chả giết ai, chả chọn ai hết. Tớ chọn học hành."
"Học cái đầu á, nghỉ lễ rồi, chơi trò này đi. Chơi vui cực, cậu chơi năm phút mà không nghiện thì đến tìm tớ."
Tô Khởi trong lòng bực bội, đọc sách không vào, dứt khoát đi đánh zombie.
.....
Bảy giờ tối, đúng lúc là giờ ăn tối cao điểm của các quán ăn bên ngoài trường.
Lương Thuỷ ngồi ở một góc gần cửa kính của một nhà hàng món Tân Cương, rót bia vào ly. Lộ Tử Hạo giật lại: "Sao cậu cũng làm cái trò mượn rượu giải sầu vậy hả? Đừng có hại tớ nha, tớ không muốn vác cậu về đâu."
Gò má Lương Thuỷ ửng đỏ, tay che miệng ly lại, áp trán vào mu bàn tay: "Trong lòng khó chịu!"
"Đáng đời!" Dáng vẻ của cậu khiến Lộ Tử Hạo vừa giận vừa thấy buồn cười, "Kế hoạch của cậu quá đẹp luôn, thi đại học xong thì đến làm hoà với cậu ấy. Cậu ấy là người vẫy tay thì tới, xua tay thì đi à?"
Lương Thuỷ hơi ngẩng đầu, chỉ lộ ra đôi mắt: "Tớ không có nghĩ như vậy."
"Cậu hành động như vậy."
Cậu lại cúi đầu, thấp giọng nói: "Lúc trước tớ thật sự nghĩ tớ tiêu rồi, hết hy vọng rồi."
Nhắc tới khoảng thời gian đó, Lộ Tử Hạo cũng không đành lòng, nói: "Vấn đề của hai cậu không phải ai đúng ai sai, mà có lẽ là, bỏ lỡ rồi."
Lương Thuỷ: "Tớ không!"
Lộ Tử Hạo: "....."
"Dạ dạ dạ, cậu nói không thì không." Cậu gắp một miếng thịt dê, ăn mà không biết vị gì, buông đũa xuống, nói: "Thuỷ Tạp, thật ra lúc cậu chia tay với Thất Thất, cậu ấy bị tổn thương nhiều lắm."
Lương Thuỷ lại ngẩng mắt lên.
"Ban đầu cậu ấy không biểu hiệu gì hết, tớ cũng tưởng là cậu ấy không sao. Dù sao cũng là Tô Thất Thất mà, qua một thời gian thì vui vẻ ngay thôi. Nhưng mà," Lộ Tử Hạo ngẩng đầu nhớ lại, "chắc là lúc hai cậu chia tay được một tháng, ba ngày sau sinh nhật cậu ấy. Một giờ khuya hôm đó, cậu ấy gọi điện cho tớ, khóc, nói tớ không chịu nổi nữa rồi Lộ Tạo, cậu tới tìm tớ được không."
Môi Lương Thuỷ đặt trên mu bàn tay, vẫn không nhúc nhích.
"Năm đó có bão tuyết, lạnh chết luôn. Rạng sáng tớ chạy tới dưới ký túc xá cậu ấy, cậu ấy đang đứng khóc trong gió. Thấy tớ cũng không nói gì, quay đầu đi luôn. Xong tớ đi theo cậu ấy, ra khỏi trường, trên đường không có một bóng người. Tớ cũng không biết thì ra Bắc Kinh vào ban đêm lại vắng vẻ như vậy, giống hệt phim thảm hoạ. Cậu ấy vừa đi vừa khóc, đau lòng quá thì ngồi xổm xuống gào khóc. Tối đó âm 15 độ, cậu ấy cứ khóc mãi từ trường đến Cảnh Sơn [1], rồi khóc từ Cảnh Sơn về trường." Lộ Tử Hạo nói đến đây, rất buồn bã, "Lớn thế này rồi, chưa từng thấy Thất Thất đau lòng giống vậy. Hôm đó tớ cũng khóc."
[1] Cảnh Sơn là một ngọn đồi nhân tạo ở thành phố Bắc Kinh.
Vành mắt Lương Thuỷ ửng đỏ, hít một hơi, cố kiềm chế.
"Thuỷ Tạp, tớ cực kỳ thích Thất Thất. Từ nhỏ đến lớn cậu ấy xuôi gió xuôi nước, chưa từng vấp ngã, cho nên ngày nào cũng cười híp mắt, dáng vẻ rất hạnh phúc, khiến người khác thấy rất vui vẻ. Nhưng cậu lại là cái hố của cậu ấy. Cậu không phát hiện ra sao? Sau khi chia tay cậu, cậu ấy yên lặng hơn rất nhiều."
Lương Thuỷ ngồi thẳng người dậy, dựa vào lưng ghế, lau mặt lung tung, im lặng nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ.
"Nếu cậu không thể bảo đảm sẽ đi đến cuối đời với cậu ấy, thì đừng nhập nhằng với cậu ấy nữa. Cứ vài lần kiểu này, sau này làm bạn cũng không được luôn, cớ sao phải vậy?"
Lương Thuỷ nghiến chặt cằm, vẫn nhìn chằm chằm vào khung cửa, hỏi: "Nếu tớ có thể bảo đảm thì sao?"
Lộ Tử Hạo: "Cậu đừng có bốc đồng."
Lương Thuỷ nhìn cậu: "Cậu cảm thấy tớ như vậy à?"
"Nếu cậu không như thế thì nhẫn nhịn trước. Từ từ thôi. Hai người chia tay nhau hơn một năm rồi, đùng một cái quen lại, được sao? Cậu ấy ăn mềm không ăn cứng, cậu đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ dần mềm lòng. Cậu cứng rắn với cậu ấy, cậu ấy còn bướng hơn cậu. Với lại..." Lộ Tử Hạo cầm đũa lên, gắp một miếng bánh xèo.
"Bây giờ hai người làm bạn mà còn hục hà hục hặc thì yêu đương gì? Điều chỉnh mối quan hệ cho rõ ràng trước đã. Tớ nói thật, hai người chả ai cần theo đuổi ai hết, thuận theo tự nhiên, cuối cùng vẫn sẽ là đi về phía nhau thôi. Gấp gì chứ? Tình trạng của cậu ấy, trường bảy nam một nữ, tới bây giờ còn chưa yêu đương, cậu cũng tới đây rồi thì lúc này gấp gáp gì? Đừng có cả ngày phiền lòng suy nghĩ vớ vẩn nữa, lo học đi, khoa cậu có tỉ lệ loại cao, vất vả lắm mới giành được, đừng để sau này đánh mất."
Lương Thuỷ như suy nghĩ gì đó.
Lộ Tử Hạo nhíu mày: "Cái đệt, sao lại xào bánh xèo chung với đồ ăn thế này?"
.....
Cả lễ Quốc khánh, Tô Khởi chỉ ở trong ký túc xá trồng cây, đánh zombie, chơi đến trời tối mịt mù. Những ngày không nghĩ ngợi bất kỳ gì cả, chỉ đánh zombie quả thực không sảng khoái lắm.
Nhưng mà, báo ứng đến rất nhanh.
Đến khi sắp hết kỳ nghỉ, Tô Khởi mới nhớ tới bản thân lãng phí thời gian, vừa chột dạ vừa hối hận.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi Plants vs. Zombie, đeo cặp, ra khỏi ký túc xá, trong lòng vẫn thấy ngột ngạt, trong ngực vẫn ngập tràn tức giận, vội vã băng qua khuôn viên trường.
Gió thu lướt qua, trên đường cây râm mát tươi tốt, cây ngô đồng kêu vang trong gió, phát ra tiếng sột soạt êm tai. Cô ngẩng đầu nhìn, lá vàng lá xanh giao nhau, ánh mặt trời rực rỡ, đúng là tiết trời dễ chịu của mùa thu.
Trái tim cô chợt thấy bình thản, đang tính đến thư viện, nhưng nghĩ lại, lại vòng đến khu lớp học, tìm đại một phòng học trống để tự học.
Ngồi học không biết bao lâu, có người lấy ghế của bàn bên cạnh xuống, một bóng người dừng bên cạnh.
Là Lương Thuỷ.
Tô Khởi dùng ánh mắt hỏi cậu: Cậu tới đây làm gì?
Lương Thuỷ trả lời rất bình thản: "Tìm phòng tự học, vậy mà gặp cậu." Nói xong thì lấy sách trong cặp ra.
Tô Khởi: "....."
Có n khu lớp học, mấy trăm phòng học, khéo vừa thôi.
Phòng này hoàn toàn trống không, chỉ có hai người họ.
Tô Khởi nói: "Phòng to đùng, chen với tớ làm gì? Xích qua dùm cái, tớ không có chỗ để sách."
"Đợi chút." Lương Thuỷ mở sách Cơ học ứng dụng ra, "Tớ có mấy chỗ không hiểu, muốn hỏi cậu."
Tô Khởi không tin: "Hỏi bạn cùng lớp cậu đi."
Lương Thuỷ: "Tụi nó chả thông minh bằng tớ đâu."
"Hơ." Tô Khởi khinh bỉ trả thù, "Cậu là đồ ngốc [2] mà!"
"...." Lương Thuỷ thầm liếc cô một cái. Tô Khởi khẽ nhướng mày, hết sức kiêu ngạo. Ba năm đại học, cô gái trẻ đã đủ lông đủ cánh rồi. Gương mặt thì vẫn như cũ, giữa chân mày có nét bình tĩnh thong dong, càng có khí chất hơn. Cậu cũng vậy. Hai năm ẩn nhẫn trôi qua, đã trưởng thành hơn, đôi đồng tử xinh đẹp kia càng thêm sâu thẳm và rõ nét hơn. Cậu nhìn chằm chằm cô, cô ngay lập tức cảm giác nguy hiểm, quay đầu đi chỗ khác ngay.
Lương Thuỷ thôi nhìn, lật đến một trang sách, chậm rãi nói: "Cậu muốn ăn dưa [2] hả?"
[2] Ở trên Thất Thất dùng chữ "瓜" để mắng Thuỷ Tạp, chữ này có nghĩa là dưa, hoặc là đồ ngốc trong 呆瓜, 傻瓜.
Tô Khởi bỗng không nhịn được, bật cười.
Lương Thuỷ cũng cong khoé môi.
Tô Khởi nhanh chóng không cười nữa, không muốn chịu thua, cũng không muốn nguôi giận nhanh như thế, cho nên nói: "Tớ dạy cho cậu cũng được, gọi đàn chị đi."
Lương Thuỷ trợn nhẹ đôi mắt, cho rằng mình nghe nhầm: "Cái này mà cậu cũng đòi?"
Tô Khởi nhún vai: "Tớ năm ba rồi. Nhờ dạy thì phải theo quy củ, gọi đàn chị. Không gọi thì đi chỗ khác ngồi."
Cô biết chắc cậu không muốn mất mặt.
Ánh mắt Lương Thuỷ trong trẻo, cậu khẽ gọi: "Đàn chị."
Tô Khởi nhìn mắt cậu, chợt có cảm giác như tự đào hố cho bản thân mình, rũ mắt: "Hỏi đi."
Lương Thuỷ đẩy bài tập về phía cô: "Bài này."
Tô Khởi nghiêng đầu xem, tay vô thức sờ bàn. Lương Thuỷ đưa giấy cho cô, cô lấy bút ra, nói: "Đây là hai dầm tổ hợp thêm một bản lề, để tớ vẽ cho cậu một biểu đồ lực..."
Ánh mặt trời chiếu vào trang sách, màu trắng của giấy phản chiếu lên mặt cô, càng thêm mịn màng và sáng sủa. Lương Thuỷ chỉ nhìn một cái rồi thôi, rũ mắt nghiêm túc xem cô tính toán giảng giải.
Cô nhanh chóng vẽ ra một biểu đồ nội lực, vừa chính xác vừa rõ ràng: "Thế này nhìn hiểu không?"
Lương Thuỷ gật đầu.
"Lần sau cậu nhớ kỹ, gặp dạng bài này thì trước tiên phải phân tích lực, vẽ từng lực ra, nhìn là hiểu ngay." Cô kiên nhẫn giải thích, giọng nói mềm mại, có sự dịu dàng và bình thản mà ban nãy không có, tựa như gió xuân. Đầu óc Lương Thuỷ bỗng thất thần, nhưng nhanh chóng tập trung lại.
"Điểm a là điểm cố định, chúng ta lấy điểm b làm điểm kết, viết phương trình——" Cô viết xuống giấy hai phương trình cân bằng cơ học, nói, "Nè, vậy là giải ra rồi đó."
Lương Thuỷ gật đầu, tay đang xoay bút dừng lại, nhìn chằm chằm vào nét chữ của cô trên giấy một lúc, nói: "Hiểu rồi."
Cậu rút sách bài tập về, tự mình tính toán thử.
Tô Khởi thấy dáng vẻ học tập nghiêm túc của cậu thì rất hài lòng, nói: "Tớ đọc sách đây, có gì không hiểu thì hỏi."
Cậu cúi đầu viết công thức, thuận miệng "ừm" một tiếng.
Hai người không quấy rầy nhau, tự ai người nấy học. Lâu lâu cậu gặp một hai chỗ khó sẽ quay sang nhờ cô, cô chỉ giảng một chút cậu đã hiểu ngay, rồi xem lại để nhớ kỹ.
Ngoài cửa sổ, gió thổi qua cây ngô đồng, từng tia nắng chậm rãi lướt qua bàn ghế. Cửa phòng học khi đóng khi mở, ghế ngồi kéo ra đẩy vào, sinh viên ra vào,...
Hai người chăm chú đọc sách của mình.
Không biết từ lúc nào, gió ngoài cửa sổ ngừng thổi, ánh mặt trời chuyển thành màu cam, ấm áp toả khắp lớp học.
Hoàng hôn rồi.
Tô Khởi xoa bả vai, quay đầu nhìn sang, Lương Thuỷ đã làm xong bài tập, đang đọc sách Hàng không tiếng Anh.
Cô tò mò liếc mắt sang, đa số là tiếng Anh chuyên thì cô hiểu hết, còn về hoa tiêu thì cô không quen thuộc lắm. Cô ngước mắt lên, sườn mặt của chàng trai rất đẹp, đường cong của cằm càng rõ ràng hơn.
Cô đang nhìn, cậu chợt quay đầu qua, nhìn thẳng cô.
Hoàng hôn rọi vào, cậu khẽ híp mắt, màu hổ phách của đôi đồng tử tan đi dưới ánh nắng, sáng lấp lánh.
Tô Khởi nhìn chỗ khác, đóng sách lại: "Tớ phải đi rồi."
Lương Thuỷ cũng dọn sách: "Đi chung đi."
Ra khỏi khu lớp học, Tô Khởi đi về hướng ký túc xá, Lương Thuỷ đi theo cô.
Tô Khởi nói: "Tớ hẹn ăn cơm với bạn cùng phòng rồi."
Lương Thuỷ nói: "Tớ cũng vậy."
Tô Khởi: "....."
Hai người đi cách nhau một khoảng, đi song song theo lối đi bộ.
Lương Thuỷ gãi đầu, chợt gọi: "Thất Thất——"
Tô Khởi hung dữ liếc cậu một cái.
Cậu không để tâm: "Ok, đàn chị."
"Gì?"
"Trưa mai muốn đi xem máy bay thật với tớ không?" Giọng điệu của cậu cứ như đang dụ dỗ con nít, "Tớ dắt cậu đi chơi."
Tô Khởi nói: "Thuỷ Tạp, tớ học thiết kế máy bay, năm ba rồi. Tớ không chỉ đã thấy máy bay thật, còn biết làm sao để tạo ra máy bay. Tớ không chỉ biết tạo ra máy bay, mà còn biết tạo tên lửa, vệ tinh, trạm không gian nữa."
Lương Thuỷ không nói câu nào, thờ ơ đi về phía trước, đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu nói: "Cậu không biết lái."
Tô Khởi nói: "Cậu cũng có biết đâu." Cậu mới nhập học hơn một tháng, có lẽ tháng sau mới đến học ở Châu Hải.
Lương Thuỷ: "...."
Quay đầu đi luôn.
Tô Khởi đứng phía sau cậu hai mét, thấy hơi buồn cười. Đúng là đồ ngốc mà!
Cười xong, cô nhìn bóng dáng cao gầy và thẳng thớm của cậu, chợt thấy rất may mắn. May mắn ở chỗ cậu vẫn còn trẻ, trẻ tuổi nên có thể chịu đựng và chống chọi, ngã xuống thì có thể bò dậy từng bước, vẫn có thể hồi phục lại, có thể dần tìm lại được trái tim trẻ trung ban đầu.
Chỉ mong là, sau này không còn trắc trở nữa. Đừng bao giờ.
Ăn xong cơm chiều, Tô Khởi đi tản bộ ở khuôn viên trường với Tiết Tiểu Trúc, đến sân bóng rổ như thường lệ. Tiết Tiểu Trúc rất thích xem con trai chơi bóng rổ, nói là khí thế hừng hực, là dáng vẻ mà sinh viên nên có.
Tô Khởi cũng vui vẻ xem. Cô đứng ở sân nhựa màu xanh lá bên ngoài, thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Lương Thuỷ cùng một nhóm sinh viên khoa Hàng không đang chơi bóng. Dù là chiều cao, tầm vóc hay khí chất, cũng hơn những người khác trên sân bóng nhiều, tất nhiên thu hút rất nhiều con gái vây xem. Tô Khởi không hề biết trường mình nhiều lại nhiều nữ như thế, có lẽ đa số là của trường kế bên.
Đôi mắt Tiết Tiểu Trúc toả sáng: "Có muốn vào trong không?"
Tô Khởi: "Đừng. Đừng để bị bóng rổ đập trúng đầu."
Làn gió thổi nhẹ, lá vàng rơi xuống, rơi trên tấm lưới màu xanh lá ngoài trời. Phía bên kia, tiếng bước chân di chuyển nhanh, tiếng vỗ bóng, tiếng bóng vào rổ, hết đợt này đến đợt khác, giống như một khúc nhạc.
Lương Thuỷ cầm bóng trong tay, đập bóng, chạy đi, qua người, xoay người, nhảy lấy đà, ném bóng, đập tay với đồng đội, chạy về, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, dáng người vẫn mạnh mẽ.
Tô Khởi nhớ lại, lần gần nhất xem cậu chơi bóng đã là 5 năm trước, lúc còn học lớp 10.
Chàng trai trên sân bóng tựa như đột nhiên trưởng thành, nét ngây thơ mất dần, tư thái đàn ông dần dần lộ rõ.
Bóng dáng chạy tới lui của cậu xuyên qua trong nhóm người, cánh tay gầy gầy lộ ra độ cong cơ bắp cân xứng, bắp chân cũng thon dài và mạnh mẽ. Trước giờ cậu vẫn rất gầy, tố chất cơ thể không bằng vận động viên, nhưng vóc dáng thì lại vừa đủ đẹp.
Tô Khởi kịp thời dừng suy nghĩ, nhìn chỗ khác. Cô thấy làn gió nhẹ thổi qua, từng chiếc lá vàng rơi, vài lá bay qua lưới bóng chuyền, rơi vào sân bóng.
Hồi năm nhất, cậu từng đứng ở vị trí này, nhìn sân viên trong sân đầy hâm mộ. Hiện giờ, đã được như ước nguyện rồi.
Cô lại nhìn về phía cậu, trong lòng tràn đầy hân hoan. May mắn, cuối cùng cậu vẫn tiến về phía trước.
Đột nhiên, bóng rổ đập vào lưới bóng chuyền trước mặt cô, "đùng" một tiếng lớn. Tô Khởi sợ đến nỗi hét to, nhảy dựng lên: "Á——"
Tiếng la này thu hút sự chú ý của nhiều người
Tô Khởi đỏ hết cả mặt, vẫn chưa hết kinh hoàng thì trái bóng kia đã dội về, được Lương Thuỷ bắt gọn, tâng trên đất, trở nên "ngoan ngoãn".
Trên trán chàng trai đầy mồ hôi, gò má ửng đỏ, tóc ướt dầm dề: "Sao cậu ở đây?"
Tim Tô Khởi đập thình thịch, chất vấn: "Cậu cố ý đúng không?"
Lương Thuỷ nhướng mày, oan ức nói: "Sao cậu nghĩ vậy?"
Mọi lời nói nghẹn trong cổ họng, Tô Khởi không nói nữa.
Lương Thuỷ nhìn về phía Tiết Tiểu Trúc, hỏi: "Không vào à?"
Tiết Tiểu Trúc vừa định nói gì đó thì thấy ánh mắt của Tô Khởi, cười he he: "Tụi mình xem lâu rồi, sắp đi rồi."
Lương Thuỷ lại nhìn Tô Khởi. Từ mặt đến tai cô đều đỏ bừng, là do tiếng hét vừa rồi gây ra. Cậu vỗ vào quả bóng, tâm trạng vui vẻ, đúng là cố ý đấy.
Bạn học của cậu đúng lúc kết trận uống nước, có vài người nhìn thấy Lương Thuỷ đứng ngoài sân nói chuyện với một cô gái, cô gái này còn khá xinh nữa, nên không khỏi nhìn thêm vài lần.
Mọi người xô đẩy chỉ trỏ nhau, ngay sau đó, một nhóm con trai năm nhất nhìn chằm chằm Tô Khởi.
Tô Khởi: "....."
Lương Thuỷ quay đầu lại theo ánh mắt cô, nhìn thấy một đám sói con cười tủm tỉm thì cạn hết lời. Mặt cậu nghiêm lại, nói: "Nhìn gì mà nhìn? Gọi đàn chị!"
Mọi người sửng sốt, trông Tô Khởi giống năm nhất cơ.
Lương Thuỷ nói: "Năm ba. Thiết kế máy bay."
Một đám nhóc cao to vặn nắp đóng chai nước, hơi thẳng người lên, gật đầu chào: "Chào đàn chị!"
Tô Khởi: "..... Ừm."
Lương Thuỷ hài lòng, quay lại nhìn cô: "Năm nhất, không biết lễ phép."
Tô Khởi trừng mắt với cậu, đang định nói gì đó thì một cô gái chạy tới đưa cho cậu một chai nước: "Lương Thuỷ, nè."
Lương Thuỷ cúi đầu, lắc chai nước trong tay, nói: "Tôi có rồi. Bạn tự uống đi."
Bạn nữ kia rất ngại ngùng, cười cười, chạy nhanh về sân.
Lương Thuỷ thuận miệng hỏi: "Tối nay cậu đến đâu tự học?"
Tô Khởi nói: "Thư viện."
Lương Thuỷ: "Không trùng hợp rồi, tớ thì đến khu lớp học."
".... Ai quan tâm cậu đi đâu." Tô Khởi trừng mắt với cậu, lôi Tiết Tiểu Trúc đi.
Tiết Tiểu Trúc thầm nói: "Tớ nói rồi mà, bảo đảm có con gái theo đuổi cậu ấy. Nhưng cậu ấy làm tốt lắm, không nhận hối lộ!"
Tô Khởi: "Sao cậu cứ nhắc tới cậu ấy hoài vậy?"
Tiết Tiểu Trúc: "Tớ là fan mà."
Tô Khởi: "Fan cái đầu cậu, chuyện lần trước vẫn chưa tính với cậu đâu."
Tiết Tiểu Trúc: "Tớ câm ngay!"
Tối đó đến thư viện học, học được một lúc, Tô Khởi lấy ly uống nước, vừa duỗi tay ra thì cầm trúng một ly trà sữa nóng, đã được cắm ống hút rồi.
Cô giật cả mình, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lương Thuỷ ngồi ở bàn đối diện, đang cúi đầu đọc sách, ngón tay xoay bút điêu luyện. Cậu đã tắm rửa, thay quần áo, tóc khô ráo sạch sẽ.
Tô Khởi uống một ngụm trà sữa, liếc cậu. Cậu không chú ý đến bên này, chăm chú đọc sách. Ánh đèn chiếu lên mái tóc đen nhánh của cậu, có một vầng sáng mỏng.
Từ đó về sau, Lương Thuỷ cứ học trên lớp xong là dính theo Tô Khởi đi tự học, lấy lý do hay ho là "nhờ chỉ bài".
Ban đầu Tô Khởi nghi ngờ cậu toan tính gì đó, nhưng cậu học hành rất nghiêm túc, không nói vớ vẩn, chỉ đùa giỡn với cô ở mức bạn bè, không hề làm gì quá đáng, sau đó Tô Khởi không nghĩ nhiều nữa. Thấy cậu chăm chỉ nỗ lực như vậy, trong lòng cô rất vui vẻ. Cô mong cậu ấy tốt lên biết bao.
Có lần thấy lớp trưởng và vài ba bạn cùng lớp của Tô Khởi đang nghiên cứu vấn đề, Lương Thuỷ còn vô cùng hào phóng, mua nước cho đàn anh đàn chị, cũng hỏi han bạn cùng lớp của cô một vài bài khó, ra dáng một đàn em khiêm tốn, hiếu học, có thái độ tốt.
Có một lần hiếm hoi, Giang Hy cũng có mặt.
Tô Khởi đang thảo luận về sự chuyển dịch của quỹ đạo cực với nhóm bạn cùng lớp, quay đầu sang thì phát hiện Lương Thuỷ đang ngồi nghe ngon lành, còn hỏi Giang Hy: "Đàn anh Giang, chí hướng sau này của anh là nghiên cứu vệ tinh?"
Giang Hy cười: "Đúng vậy."
Lương Thuỷ giơ ngón tay cái về phía Giang Hy: "Xịn. Em cực kỳ hâm mộ người làm nghiên cứu khoa học. Anh phải kiên trì với ước mơ đó."
Giang Hy nói: "Cảm ơn nhé, anh sẽ cố gắng."
Tô Khởi nghĩ, cậu có bao giờ tốt tính thế này đâu, thì Lương Thuỷ nhìn sang cô, mỉm cười: "Đàn chị, sau này chị muốn nghiên cứu máy ban dân dụng?"
Tô Khởi: "Ừa."
Lương Thuỷ: "Cố lên."
Tô Khởi: "....Ò."
Cậu về chỗ đọc sách.
Lớp trưởng nói: "Thằng nhóc Lương Thuỷ này được ghê."
Tô Khởi:??? Thằng nhóc???
"Cậu hơn có hai tuổi thôi đó."
Lớp trưởng cười: "Hồi đó tuyển người cho câu lạc bộ, nói theo thói quen."
Đang nói chuyện thì không biết tại sao Lương Thuỷ lại sang đây, hỏi: "Thất, tháng sau Lý Phàm về Bắc Kinh, tới lúc đó gọi Lâm Thanh đến luôn?"
Ánh mắt Tô Khởi sáng lên: "Được đó. Mà không biết cậu ấy đến được không nữa."
Lương Thuỷ cười: "Để tớ nói cậu ấy."
Cả nhóm Giang Hy và lớp trưởng không hiểu hai người họ đang nói gì, không ai chen lời vào cả.
Lương Thuỷ cũng không nói nhiều, lần này thật sự về chỗ ngồi.
Giang Hy không biết tên tục của cô là Thất Thất, Lương Thuỷ cũng không muốn cho cậu ta biết, nên chỉ gọi ngắn là "Thất".
Tuy Giang Hy biết Lý Phong Nhiên là ai, nhưng cậu không biết Lý Phàm là ai, càng không biết Lâm Thanh là ai.
Lương Thuỷ mở sách ra. Giang Hy và Tô Khởi có cùng đề tại để nói, cậu cũng có. Hơn nữa, chí hướng của cô là nghiên cứu máy bay dân dụng, mà sau này cậu lái máy bay, xứng chịu hết nổi luôn. Đề tài chung của cậu và Tô Thất Thất thì cả đống.
Nghĩ như thế, tâm trạng vui vẻ, học thuộc thêm vài từ vựng nữa.
Hạng nhất.
Cậu nghĩ, bộ hạng nhất khó lắm à? Để cuối kỳ này lấy hạng nhất cho Tô Thất Thất nhìn một cái, tránh để cô chưa trải đời nên cho rằng chuyện này hiếm hoi, nhìn cái quỷ "hạng nhất" này mà mắt cũng sáng lấp la lấp lánh được, y hệt đồ ngốc.
(Editor: Biết ngay, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, không tử tế được bao lâu là lộ cái bộ mặt thiệt liền =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.