Chương 163: [ Phiên ngoại 3 ] Lớn lên
Ưng Thập Lục
10/08/2023
Xe đưa rước đỗ lại trước cổng khu tập thể cán bộ.
Các bạn nhỏ ôn tập tối về lục tục kéo nhau xuống xe.
Quách Tĩnh và Tưởng Dực cùng đưa mắt nhìn cái tên / cái con nhỏ đang ngủ say sưa trên vai mình, hành động cũng giống nhau, vẹo đầu, hơi nhúc nhích vai.
Hai bạn nhỏ còn đương ngủ khì, tóc trên đỉnh đầu chọc vào mặt bạn mình, mỗi bạn phản ứng một kiểu.
Quan Siêu hẵng chưa tỉnh, nhưng bị rung một chặp mơ mơ màng màng lấy tay dụi mắt.
Hoàng Doanh Tử còn chìm trong mộng đẹp, hai má hồng hồng, bị quấy giấc bèn nhăn mày, vùi đầu sâu hơn vào hõm vai của Tưởng Dực. Tưởng Dực biết trước là sẽ như thế, mặt đầy ngao ngán cùng bất đắc dĩ.
Quách Tĩnh thôi động đậy, đợi một chốc, đầu vai nhẹ đi, trên kính xe hắt bóng cậu học trò nhỏ ngồi thẳng người dậy, dụi mắt.
Quách Tĩnh nhổm dậy, với tay lên máng xe lần lượt lấy ba lô cùng áo đồng phục của cả bốn, thêm cả bình nước, hộp cơm, giày thể thao, túi máy ảnh... của Hoàng Doanh Tử.
Quan Siêu ngoan ngoãn quàng từng món lên người, đầu tiên tròng áo khoác đồng phục, sau đó tới ba lô của mình, rồi ba lô, rồi bình nước của Hoàng Doanh Tử...
Các bạn học hầu như đã xuống hết.
Ba Quan Siêu nhìn bốn cô cậ.u nhỏ vẫn còn trên xe không nói, lục tìm gói thuốc trong túi, rút ra một điếu song chưa bật quẹt mà cầm trong tay bước xuống xe.
Tưởng Dực ngồi hàng ghế trước vẫn chẳng nhúc nhích gì được. Hoàng Doanh Tử lúc ngủ nướng rất ư là quấy, trong cơn mơ màng bèn ngả hẳn vào giữa khuỷu tay của Tưởng Dực. Tưởng Dực bị chuỗi động tác của cô bạn nhỏ điểm huyệt, vô ý thức choàng tay ôm lấy Hoàng Doanh Tử.
Quách Tĩnh đứng dậy, nhướng mày hỏi không tiếng: Mãi không xong thế? Có xuống không đấy?
Tưởng Dực sốt ruột, nhưng vẫn quàng tay chặt thêm, sợ Hoàng Doanh Tử trượt xuống muốn tìm vị trí ngả đầu thoải mái hơn bị té.
Hoàng Doanh Tử theo đà quấn tay quanh eo Tưởng Dực, tìm được tư thế thoải mái rồi, nằm nép hẳn vào lòng cậu bạn.
Quan Siêu đương ngái ngủ không nhìn rõ sắc mặt Tưởng Dực, lấy tay chọt xoáy tóc của Hoàng Doanh Tử: "Đến trạm rồi, về nhà ngủ tiếp."
Tưởng Dực không chặn kịp, Hoàng Doanh Tử còn say giấc nồng hé miệng đáp, tiếng bật trong cổ họng: "Ừm...?!"
Tưởng Dực giống như bị chọc vào màng nhĩ, vươn cổ né khỏi tiếng ngân đầy uất ức + lên án của cô bạn nhỏ.
"Tới trạm rồi, đợi mỗi cậu đây này." Quách Tĩnh mặt lạnh te thêm một câu.
Ở dưới xe, Niệm Từ và Trang Viễn đứng rảnh đương bàn nhau về câu hỏi trong đợt kiểm tra một tiết vừa qua.
Thế nhưng Hoàng Doanh Tử học ôn cho đợt kiểm tra đã thức trắng mấy đêm liền, khó khăn lắm mới được chìm vào giấc ngủ nên là cực trái tính, càng bị gọi thì càng chống đối, hai tay ôm khư khư lấy eo Tưởng Dực, hệt như quyết tâm đã chui vào đây rồi cả đời này đừng hòng ta đi ra.
Quách Tĩnh trừng mắt nhìn Tưởng Dực uy hiếp: Cậu còn không gọi cậu ấy dậy.
Tưởng Dực chau mày, miệng càu nhàu đúng y tính tình bình thường: "Dậy đi dậy đi, không về nhà nửa đêm lại không ngủ được." Nhưng ngón tay chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc trên đầu cô bạn nhỏ.
Hoàng Doanh Tử nghe Tưởng Dực gọi dậy suốt mười sáu năm, đã miễn dịch với cả chất giọng cùng từ ngữ, chẳng cục cựa lấy một tẹo.
Tưởng Dực nhìn Quách Tĩnh: "Dậy thôi, Niệm Từ các cậu ấy đợi cậu đây này."
Nói thì nói thế, nhưng tay chẳng hề động đậy.
Quách Tĩnh quen dứt khoát, đang định đưa tay ra, Tưởng Dực vội kéo cả người cô bạn nhỏ vào lòng, trừng mắt: "Làm gì? Nam nữ thọ thọ bất thân không biết à?"
Quách Tĩnh: "Được, ông không phải nam đúng không?"
Tưởng Dực há miệng mắc quai, đành tiếp tục dịch vụ báo thức: "Được rồi, "Hoàng Doanh Tử", đừng mè nheo nữa, mau mau, dậy về nhà thôi!"
Miệng Hoàng Doanh Tử bật ra một tiếng ậm ừ.
Tưởng Dực nhìn về phía Quan Siêu, nhấc cằm: Cậu ấy muốn uống nước.
Quan Siêu cam chịu lấy bình nước khoác trên cổ xuống, vừa dụi mắt vừa làu bàu: "Thế cũng nghe ra á?"
Uống hút bình nước được nhét vào miệng Hoàng tiểu thơ, người đang mơ ngủ vẫn chẳng biết gì, không hút lấy một miếng.
Tưởng Dực đành đẩy đẩy cằm cô bạn nhỏ: "Uống nhanh, đợi cậu đây này."
Hoàng Doanh Tử ngái ngủ hút vào một ngụm, sau đó bèn sặc ra cả, Tưởng Dực luống cuống vỗ lưng cho Hoàng Doanh Tử. Cô nhỏ tức mình đẩy bình nước phiền nhiễu đi, níu lấy cổ cậu bạn lại vùi đầu toan ngủ tiếp.
Tưởng Dực chưa kịp nổi nóng, chỉ thấy người lành lạnh, cúi đầu nhìn mới thấy ngụm nước khi nãy Hoàng tiểu thơ sặc ra chẳng đúng chỗ chút nào, làm ướt hết một mảng nhạy cảm trên quần của cậu.
Quan Siêu không kềm được phá ra cười, bấy giờ mới thật sự tỉnh ngủ.
Tưởng Dực điên tiết muốn túm Hoàng Doanh Tử dậy tính sổ, cuối cùng vẫn ráng nhịn, trả bình nước lại chỗ Quan Siêu, đưa mắt cho Quách Tĩnh: Hộ một tay.
Quách Tĩnh hất mặt: "Làm gì? Nam nữ thọ thọ bất thân không biết à?"
Tưởng Dực tức uất lên, đưa tay chỉ về phía Niệm Từ đang đứng hứng gió lạnh dưới xe chờ.
Quan Siêu tự giác ôm luôn lấy ba lô của Quách Tĩnh, trên người thành ra có tổng cộng bốn cái ba lô đeo trước sau trái phải, giống y như siêu nhân rùa ver mập ú.
Quách Tĩnh kéo tay Hoàng Doanh Tử, giúp Tưởng Dực "quàng" cô bạn nhỏ vào người như gấu túi.
Tưởng Dực cố nén mới không bật kêu lên "Nhẹ chút".
Sắc mặt của Quách đại hiệp đã hơi sa sầm.
Hoành Doanh Tử vẫn chẳng hay biết, khuôn mặt nhỏ nhắn tìm được chỗ tì thoải mái trên hõm cổ Tưởng Dực, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Bốn người vừa định bắt đầu di chuyển, Tưởng Dực gắt khẽ với Quan Siêu: Đưa áo khoác đồng phục đây.
Mùa thu năm ngoái cũng có một lần y thế này, Hoàng Doanh Tử ngủ say Tưởng Dực phải cõng về, song vì đương say giấc lại hứng phải gió lạnh, đâm trúng gió còn thậm hơn.
Quan Siêu bỏ tay thôi không dụi mắt nữa, toan cởi áo ngoài theo thói quen.
Quách Tĩnh ngăn bạn lại, cởi áo khoác của mình ra bọc cho Doanh Tử, đồng thời lấy bớt hai cái ba lô từ người Quan Siêu qua.
Tưởng Dực ngồi đằng trước không thấy bạn mình cũng vừa ngủ dậy, nhưng cậu biết.
Quan Siêu rốt cuộc vẫn ụp cái nón của mình lên đầu Hoàng Doanh Tử, ba cậu mới rồng rắn kéo xuống xe.
Trang Viễn và Niệm Từ đứng dưới đợi tuy đã sớm đoán được đội hình này, nhưng trông thấy chỗ quần của Tưởng Dực, năm con người tỉnh táo đều nín lặng nhìn nhau cười.
Chỉ riêng Hoàng Doanh Tử vẫn ngủ say sưa. Trong giấc mơ cô nhỏ thấy hệt như lúc đương còn bé, ngồi trên xích đu ở nhà bà đu qua đu lại, trước mặt là làn gió ấm áp, sau lưng có cánh tay bảo vệ, kề bên thì có tiếng lích chích lích lích chích của bạn bè và hoa và cỏ và heo và chim làm bạn cùng em...
Sắp tròn mười bảy tuổi rồi, Hoàng Doanh Tử vẫn chưa cần lớn lên.
=======
Các bạn nhỏ ôn tập tối về lục tục kéo nhau xuống xe.
Quách Tĩnh và Tưởng Dực cùng đưa mắt nhìn cái tên / cái con nhỏ đang ngủ say sưa trên vai mình, hành động cũng giống nhau, vẹo đầu, hơi nhúc nhích vai.
Hai bạn nhỏ còn đương ngủ khì, tóc trên đỉnh đầu chọc vào mặt bạn mình, mỗi bạn phản ứng một kiểu.
Quan Siêu hẵng chưa tỉnh, nhưng bị rung một chặp mơ mơ màng màng lấy tay dụi mắt.
Hoàng Doanh Tử còn chìm trong mộng đẹp, hai má hồng hồng, bị quấy giấc bèn nhăn mày, vùi đầu sâu hơn vào hõm vai của Tưởng Dực. Tưởng Dực biết trước là sẽ như thế, mặt đầy ngao ngán cùng bất đắc dĩ.
Quách Tĩnh thôi động đậy, đợi một chốc, đầu vai nhẹ đi, trên kính xe hắt bóng cậu học trò nhỏ ngồi thẳng người dậy, dụi mắt.
Quách Tĩnh nhổm dậy, với tay lên máng xe lần lượt lấy ba lô cùng áo đồng phục của cả bốn, thêm cả bình nước, hộp cơm, giày thể thao, túi máy ảnh... của Hoàng Doanh Tử.
Quan Siêu ngoan ngoãn quàng từng món lên người, đầu tiên tròng áo khoác đồng phục, sau đó tới ba lô của mình, rồi ba lô, rồi bình nước của Hoàng Doanh Tử...
Các bạn học hầu như đã xuống hết.
Ba Quan Siêu nhìn bốn cô cậ.u nhỏ vẫn còn trên xe không nói, lục tìm gói thuốc trong túi, rút ra một điếu song chưa bật quẹt mà cầm trong tay bước xuống xe.
Tưởng Dực ngồi hàng ghế trước vẫn chẳng nhúc nhích gì được. Hoàng Doanh Tử lúc ngủ nướng rất ư là quấy, trong cơn mơ màng bèn ngả hẳn vào giữa khuỷu tay của Tưởng Dực. Tưởng Dực bị chuỗi động tác của cô bạn nhỏ điểm huyệt, vô ý thức choàng tay ôm lấy Hoàng Doanh Tử.
Quách Tĩnh đứng dậy, nhướng mày hỏi không tiếng: Mãi không xong thế? Có xuống không đấy?
Tưởng Dực sốt ruột, nhưng vẫn quàng tay chặt thêm, sợ Hoàng Doanh Tử trượt xuống muốn tìm vị trí ngả đầu thoải mái hơn bị té.
Hoàng Doanh Tử theo đà quấn tay quanh eo Tưởng Dực, tìm được tư thế thoải mái rồi, nằm nép hẳn vào lòng cậu bạn.
Quan Siêu đương ngái ngủ không nhìn rõ sắc mặt Tưởng Dực, lấy tay chọt xoáy tóc của Hoàng Doanh Tử: "Đến trạm rồi, về nhà ngủ tiếp."
Tưởng Dực không chặn kịp, Hoàng Doanh Tử còn say giấc nồng hé miệng đáp, tiếng bật trong cổ họng: "Ừm...?!"
Tưởng Dực giống như bị chọc vào màng nhĩ, vươn cổ né khỏi tiếng ngân đầy uất ức + lên án của cô bạn nhỏ.
"Tới trạm rồi, đợi mỗi cậu đây này." Quách Tĩnh mặt lạnh te thêm một câu.
Ở dưới xe, Niệm Từ và Trang Viễn đứng rảnh đương bàn nhau về câu hỏi trong đợt kiểm tra một tiết vừa qua.
Thế nhưng Hoàng Doanh Tử học ôn cho đợt kiểm tra đã thức trắng mấy đêm liền, khó khăn lắm mới được chìm vào giấc ngủ nên là cực trái tính, càng bị gọi thì càng chống đối, hai tay ôm khư khư lấy eo Tưởng Dực, hệt như quyết tâm đã chui vào đây rồi cả đời này đừng hòng ta đi ra.
Quách Tĩnh trừng mắt nhìn Tưởng Dực uy hiếp: Cậu còn không gọi cậu ấy dậy.
Tưởng Dực chau mày, miệng càu nhàu đúng y tính tình bình thường: "Dậy đi dậy đi, không về nhà nửa đêm lại không ngủ được." Nhưng ngón tay chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc trên đầu cô bạn nhỏ.
Hoàng Doanh Tử nghe Tưởng Dực gọi dậy suốt mười sáu năm, đã miễn dịch với cả chất giọng cùng từ ngữ, chẳng cục cựa lấy một tẹo.
Tưởng Dực nhìn Quách Tĩnh: "Dậy thôi, Niệm Từ các cậu ấy đợi cậu đây này."
Nói thì nói thế, nhưng tay chẳng hề động đậy.
Quách Tĩnh quen dứt khoát, đang định đưa tay ra, Tưởng Dực vội kéo cả người cô bạn nhỏ vào lòng, trừng mắt: "Làm gì? Nam nữ thọ thọ bất thân không biết à?"
Quách Tĩnh: "Được, ông không phải nam đúng không?"
Tưởng Dực há miệng mắc quai, đành tiếp tục dịch vụ báo thức: "Được rồi, "Hoàng Doanh Tử", đừng mè nheo nữa, mau mau, dậy về nhà thôi!"
Miệng Hoàng Doanh Tử bật ra một tiếng ậm ừ.
Tưởng Dực nhìn về phía Quan Siêu, nhấc cằm: Cậu ấy muốn uống nước.
Quan Siêu cam chịu lấy bình nước khoác trên cổ xuống, vừa dụi mắt vừa làu bàu: "Thế cũng nghe ra á?"
Uống hút bình nước được nhét vào miệng Hoàng tiểu thơ, người đang mơ ngủ vẫn chẳng biết gì, không hút lấy một miếng.
Tưởng Dực đành đẩy đẩy cằm cô bạn nhỏ: "Uống nhanh, đợi cậu đây này."
Hoàng Doanh Tử ngái ngủ hút vào một ngụm, sau đó bèn sặc ra cả, Tưởng Dực luống cuống vỗ lưng cho Hoàng Doanh Tử. Cô nhỏ tức mình đẩy bình nước phiền nhiễu đi, níu lấy cổ cậu bạn lại vùi đầu toan ngủ tiếp.
Tưởng Dực chưa kịp nổi nóng, chỉ thấy người lành lạnh, cúi đầu nhìn mới thấy ngụm nước khi nãy Hoàng tiểu thơ sặc ra chẳng đúng chỗ chút nào, làm ướt hết một mảng nhạy cảm trên quần của cậu.
Quan Siêu không kềm được phá ra cười, bấy giờ mới thật sự tỉnh ngủ.
Tưởng Dực điên tiết muốn túm Hoàng Doanh Tử dậy tính sổ, cuối cùng vẫn ráng nhịn, trả bình nước lại chỗ Quan Siêu, đưa mắt cho Quách Tĩnh: Hộ một tay.
Quách Tĩnh hất mặt: "Làm gì? Nam nữ thọ thọ bất thân không biết à?"
Tưởng Dực tức uất lên, đưa tay chỉ về phía Niệm Từ đang đứng hứng gió lạnh dưới xe chờ.
Quan Siêu tự giác ôm luôn lấy ba lô của Quách Tĩnh, trên người thành ra có tổng cộng bốn cái ba lô đeo trước sau trái phải, giống y như siêu nhân rùa ver mập ú.
Quách Tĩnh kéo tay Hoàng Doanh Tử, giúp Tưởng Dực "quàng" cô bạn nhỏ vào người như gấu túi.
Tưởng Dực cố nén mới không bật kêu lên "Nhẹ chút".
Sắc mặt của Quách đại hiệp đã hơi sa sầm.
Hoành Doanh Tử vẫn chẳng hay biết, khuôn mặt nhỏ nhắn tìm được chỗ tì thoải mái trên hõm cổ Tưởng Dực, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Bốn người vừa định bắt đầu di chuyển, Tưởng Dực gắt khẽ với Quan Siêu: Đưa áo khoác đồng phục đây.
Mùa thu năm ngoái cũng có một lần y thế này, Hoàng Doanh Tử ngủ say Tưởng Dực phải cõng về, song vì đương say giấc lại hứng phải gió lạnh, đâm trúng gió còn thậm hơn.
Quan Siêu bỏ tay thôi không dụi mắt nữa, toan cởi áo ngoài theo thói quen.
Quách Tĩnh ngăn bạn lại, cởi áo khoác của mình ra bọc cho Doanh Tử, đồng thời lấy bớt hai cái ba lô từ người Quan Siêu qua.
Tưởng Dực ngồi đằng trước không thấy bạn mình cũng vừa ngủ dậy, nhưng cậu biết.
Quan Siêu rốt cuộc vẫn ụp cái nón của mình lên đầu Hoàng Doanh Tử, ba cậu mới rồng rắn kéo xuống xe.
Trang Viễn và Niệm Từ đứng dưới đợi tuy đã sớm đoán được đội hình này, nhưng trông thấy chỗ quần của Tưởng Dực, năm con người tỉnh táo đều nín lặng nhìn nhau cười.
Chỉ riêng Hoàng Doanh Tử vẫn ngủ say sưa. Trong giấc mơ cô nhỏ thấy hệt như lúc đương còn bé, ngồi trên xích đu ở nhà bà đu qua đu lại, trước mặt là làn gió ấm áp, sau lưng có cánh tay bảo vệ, kề bên thì có tiếng lích chích lích lích chích của bạn bè và hoa và cỏ và heo và chim làm bạn cùng em...
Sắp tròn mười bảy tuổi rồi, Hoàng Doanh Tử vẫn chưa cần lớn lên.
=======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.