Chương 24
Ưng Thập Lục
10/08/2023
Nhóm Quách Tĩnh đi băng vết thương rồi, các bạn còn lại trong nhà cũng "vào khuôn phép" hơn hẳn. Trang Viễn cùng Minh Vũ, Diệc Phi phân công nhau, tách ra kèm cặp Quan Siêu, còn có Lưu Hâm, tôi và San San, thành từng nhóm phụ trách bếp nướng, nhà bếp và bàn ăn.
Minh Vũ nhìn Trang Viễn đứng bên ngoài vừa thành công nhóm lại lửa, áo sơ mi vẫn trắng tinh thẳng thớn, không đâu lại thở dài: "Sao chuyện gì cậu ấy cũng có thể làm tốt thế chứ."
"Đúng rồi ấy." Tôi cũng học theo cậu ấy thở dài, "Nhưng mình không đợi Quách Tĩnh về nướng hả? Tụi mình nướng không có được ngon bằng đâu ấy. Trang Viễn!"
"Ừ? Chuyện gì?" Cậu bạn trai đứng bên ngoài đáp lời tôi.
Tôi bình bình bình chạy ra, giúp cậu ấy xếp các loại xiên ra, xong hết sức bức thiết dặn dò: "Mề gà với mắt dê cậu đừng nướng vội, Tưởng Dực thích hai món đó nhất, để đó đợi Quách Tĩnh về nướng cho cậu ấy ăn liền."
"Được." Trang Viễn đồng ý, "Vậy đợi Quách Tĩnh về nướng."
Nhận được phản hồi vừa ý, tôi lại bình bình bình chạy phắt lại vào nhà, Minh Vũ đứng cạnh bồn rửa tự nhiên bật cười, nhỏ giọng thì thào với tôi: "Doanh Tử, cậu có cảm thấy Quách Tĩnh không đúng lắm không?"
"Chỗ nào không đúng." Tôi chẳng thấy chỗ nào không đúng... "Hình như cậu ấy thích ai đó rồi."
"A?" Phương Minh Vũ hơn chục năm nay luôn nỗ lực không ngơi nghỉ mở các loại cánh cửa thế giới mới cho tôi. Hoàng Doanh Tử EQ trưởng thành với tốc độ con rùa bò vẫn luôn không đỡ kịp.
"Cậu ấy thích ai ấy?"
Mấy người Niệm Từ vừa đúng lúc đó đi vào.
Trên mu bàn tay Quách Tĩnh mọc ra dải băng trắng, cậu ấy bảo: "Không sao cả, nhưng mà vụ nướng thịt chốc nữa cần các cậu phụ." Mấy cậu con trai lập tức tranh nhau ton hót phụ hoạ: "Tuân lệnh! Không có vấn đề! Xin nghe chỉ huy."
Niệm Từ đi qua, thấy trong bếp trái cây sắp thành đống, cười nói: "Ai, đều rửa sạch hết rồi à."
Tôi vừa gật đầu, vừa nhanh miệng chia sẻ ngay với bạn, "Niệm Từ, Minh Vũ vừa nói Quách Tĩnh thích ai đó rồi." "Ây?" Niệm Từ và Minh Vũ đều giật mình.
Tôi hỏi liền: "Cậu biết là ai không?"
Niệm Từ cúi đầu, cầm trái đào đã rửa sạch: "Sao tớ biết được... Ai da, quả đào này chín nhũn ra rồi, thơm ơi là thơm."
Phương Minh Vũ trừng tôi một phát.
May sao Quách Tĩnh bên kia lấy cái điều khiển TV lên hỏi: "Niệm Từ, phim cậu muốn coi lại từ đầu không?" Niệm Từ cười bảo: "Không sao đâu, mình cứ coi tiếp thôi."
Hoàng Doanh Tử mơ mơ hồ hồ cứ thế bị che mắt cho qua. Nhiều năm sau đó, chúng tôi cùng tề tựu lại nhân buổi hôn lễ, tối tập dợt trước buổi lễ vì chán quá, Quan Siêu mới nói bên khách sạn bật một bộ phim.
Mọi người còn đang ầm ĩ hè nhau đoán thời đi học là ai thích ai, tiếng ca "Tình yêu một đời" chính vào giữa khi ấy vang lên. Quách Tĩnh đóng bộ đồ tây giầy da, Niệm Từ đã đổi sang váy trắng.
Minh Vũ vẫn luôn buồn nhiều xúc cảm nhiều, thở dài bảo: "Thật là một đôi người ngọc, đáng tiếc." Tôi hỏi: "Sao lại đáng tiếc?"
Minh Vũ không đáp lời, nhưng lúc đó tôi cũng đã nghe hiểu lời hát rồi.
Vì sao đáng tiếc ư? Bởi vì trước đây, bây giờ, về sau đều sẽ không tới bao giờ, bởi vì rất thân gần lại chẳng thể đến gần, bởi vì trọn một đời yêu thương là lặng lẽ bảo vệ ở bên ngoài làn mây trắng...
Đây đương nhiên cũng là lời cho về sau.
Buổi tốt nghiệp cùng nhau ăn xiên nướng đó, trừ một đoạn rắc rối be bé ban đầu là Quách Tĩnh bị phỏng ra, là một hồi ức mà tôi dù nhiều năm sau nghĩ lại cũng luôn thấy rất là vui vẻ.
Quách Tĩnh chỉ huy bọn con trai nướng thịt dê ra thơm nức, vừa đặt lên bàn phát nửa giây sau là mất sạch. Phim chiếu xong, cuối cùng đã tới thời khắc tôi bá chiếm TV, sau khi xem hết một lượt tập mới nhất của tất cả các bộ hoạt hình, thì ở bên kia Minh Vũ và Diệc Phi đang vào giữa ván cờ tướng. Trang Viễn bưng đĩa xiên nướng vừa ra lò lên, đặt vào chiếc bàn bên cạnh: "Còn nóng các cậu ăn đi."
Minh Vũ vốn đã máu ăn thua, thấy Trang Viễn ra lại càng nóng ruột, túm lấy pháo định nhảy quân ăn tượng của Diệc Phi.
Tôi vừa chạy lại, thấy tình hình bèn kêu hoảng: "Không được không được không được! Cậu nhảy sang đánh tượng, quân mã của cậu ấy đạp ngược lại là pháo của cậu đi tong, cậu đã mất một quân pháo rồi không thể để chết thêm quân nữa! Giờ phải ra xe mới ổn!"
"Xem cờ không được nói có biết không hả?" Tưởng Dực bưng ra thêm đĩa thịt thứ hai đặt xuống bàn. Tôi thèm để tâm đến chắc. Tôi khoanh chân ngồi thụp xuống, túm tay Minh Vũ: "Đi quân xe." Người thông minh như Phương Minh Vũ bấy giờ nói gì nghe đó, đi quân xe.
Diệc Phi bèn đưa mã lên.
"Ai da sai rồi." Tôi vừa định hiến kế cho Diệc Phi, đột nhiên phát hiện Minh Vũ mím môi lại, bèn cũng im bặt. Chút việc nhìn sắc mặt người khác này Hoàng Doanh Tử vẫn biết đấy.
Dù sau cũng trễ mất một nhịp, Diệc Phi nghe biết mình đi sai cũng đòi đi lại. Minh Vũ đành chịu cho cậu ấy rút quân về.
Nhưng Diệc Phi rút quân về rồi vẫn không biết nên đi tiếp thế nào, Quan Siêu đứng bên cạnh gấp đến vò đầu bứt tai, buột miệng mách: "Đưa tốt lên."
Tôi lập tức chỉ đạo Phương Minh Vũ tiếp chiêu: "Xe qua sông, vào đất bên kia."
Quan Siêu lại tiếp: "Cho tượng bay về giữ đất." "Mình cũng đưa tốt lên."
Tiếng tôi vừa dứt, Trang Viễn đột nhiên bảo: "Không cần đưa tốt, cứ ăn con tượng của cậu ấy."
"A? Vậy thì quân mã của cậu ấy sẽ đạp ngược lại xe của tớ mất." Tôi chơi với ba hay Tưởng Dực rất ít khi chơi kiểu kí.ch thích như vậy. Trang Viễn bình tĩnh nói: "Không sao, cậu ấy ăn xe rồi thì quân mã mất thế công, con pháo của cậu đánh con tốt cách núi, là có thể chiếu tướng."
Tôi còn đương do dự, Minh Vũ thì đã răm rắp nghe kế. Ngờ đâu bên kia Tưởng Dực còn chơi liều hơn, cậu ấy chỉ huy Quan Siêu: "Quân mã đừng đạp lại vội, mất tượng cứ kệ nó, đưa pháo xông thẳng vào đất của cậu ấy, chiếu tướng trước."
Tôi tức mình kêu: "Xem cờ không được nói có biết không hả?" Tưởng Dực hừ lạnh: "Là ai nói trước?"
"Tớ nói được, cậu không được nói!" "Tại sao tớ không được nói?" "Chính là không được nói không được nói!"
Quách Tĩnh ở ngoài gọi: "Tưởng Dực đem đĩa lại đây."
Quan Siêu chân như mọc cánh: "Cái này Quách Tĩnh để tớ mang cho."
"Hay hai cậu chơi tiếp luôn đi." Minh Vũ và Diệc Phi cũng đứng dậy.
"Khỏi cần." Tưởng Dực từ chối, tay nắm lấy cổ áo tôi: "Đi với tớ, khỏi ai nói leo nữa."
“Tớ không đi không đi! Trận này Minh Vũ thắng chắc..." Tôi bị xách khỏi chiến trường, vẫn tiếp tục phản kháng, bị cái tên này dùng chiêu cũ từ đằng sau lấy tay chắn mắt tôi lại, tôi bèn túm vặn cái tay ấy cho vào miệng cắn, "Ai da cay quá!"
"Hahahahahaha!" Tưởng đại gia cười như được mùa, "Tay tớ dính bột ớt, ai cậu đừng có mà dụi mắt." "Ai da cay quá huhu!" Tôi nghẹn đến hai mắt ứa lệ, bèn bị Tưởng Dực lôi tới vòi nước trước mặt rửa mắt. Lúc mắt mới chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người, tôi bỗng dưng trông thấy, dường như Trang Viễn đang nhìn về phía này. Nghĩ đến chuyện ngu ngốc khi nãy bị cậu ấy thấy cả rồi, vừa ngượng vừa tức, tôi xả hết tức giận vào liên hoàn đấm Tưởng Dực: "Tưởng Dực cậu phiền chết đi được!"
Tưởng đại gia nghịch ác thành công, bị đánh mắng cũng chẳng giận, vẫn cười hahaha.
Đương nhiên, nếu tính lời của Hoàng Doanh Tử, thì Tưởng Dực không phải lúc nào cũng "phiền chết đi được" đâu. Vẫn có những lúc đặc biệt, dẫu không nhiều lắm, Tưởng Dực là tốt nhất.
=========
Minh Vũ nhìn Trang Viễn đứng bên ngoài vừa thành công nhóm lại lửa, áo sơ mi vẫn trắng tinh thẳng thớn, không đâu lại thở dài: "Sao chuyện gì cậu ấy cũng có thể làm tốt thế chứ."
"Đúng rồi ấy." Tôi cũng học theo cậu ấy thở dài, "Nhưng mình không đợi Quách Tĩnh về nướng hả? Tụi mình nướng không có được ngon bằng đâu ấy. Trang Viễn!"
"Ừ? Chuyện gì?" Cậu bạn trai đứng bên ngoài đáp lời tôi.
Tôi bình bình bình chạy ra, giúp cậu ấy xếp các loại xiên ra, xong hết sức bức thiết dặn dò: "Mề gà với mắt dê cậu đừng nướng vội, Tưởng Dực thích hai món đó nhất, để đó đợi Quách Tĩnh về nướng cho cậu ấy ăn liền."
"Được." Trang Viễn đồng ý, "Vậy đợi Quách Tĩnh về nướng."
Nhận được phản hồi vừa ý, tôi lại bình bình bình chạy phắt lại vào nhà, Minh Vũ đứng cạnh bồn rửa tự nhiên bật cười, nhỏ giọng thì thào với tôi: "Doanh Tử, cậu có cảm thấy Quách Tĩnh không đúng lắm không?"
"Chỗ nào không đúng." Tôi chẳng thấy chỗ nào không đúng... "Hình như cậu ấy thích ai đó rồi."
"A?" Phương Minh Vũ hơn chục năm nay luôn nỗ lực không ngơi nghỉ mở các loại cánh cửa thế giới mới cho tôi. Hoàng Doanh Tử EQ trưởng thành với tốc độ con rùa bò vẫn luôn không đỡ kịp.
"Cậu ấy thích ai ấy?"
Mấy người Niệm Từ vừa đúng lúc đó đi vào.
Trên mu bàn tay Quách Tĩnh mọc ra dải băng trắng, cậu ấy bảo: "Không sao cả, nhưng mà vụ nướng thịt chốc nữa cần các cậu phụ." Mấy cậu con trai lập tức tranh nhau ton hót phụ hoạ: "Tuân lệnh! Không có vấn đề! Xin nghe chỉ huy."
Niệm Từ đi qua, thấy trong bếp trái cây sắp thành đống, cười nói: "Ai, đều rửa sạch hết rồi à."
Tôi vừa gật đầu, vừa nhanh miệng chia sẻ ngay với bạn, "Niệm Từ, Minh Vũ vừa nói Quách Tĩnh thích ai đó rồi." "Ây?" Niệm Từ và Minh Vũ đều giật mình.
Tôi hỏi liền: "Cậu biết là ai không?"
Niệm Từ cúi đầu, cầm trái đào đã rửa sạch: "Sao tớ biết được... Ai da, quả đào này chín nhũn ra rồi, thơm ơi là thơm."
Phương Minh Vũ trừng tôi một phát.
May sao Quách Tĩnh bên kia lấy cái điều khiển TV lên hỏi: "Niệm Từ, phim cậu muốn coi lại từ đầu không?" Niệm Từ cười bảo: "Không sao đâu, mình cứ coi tiếp thôi."
Hoàng Doanh Tử mơ mơ hồ hồ cứ thế bị che mắt cho qua. Nhiều năm sau đó, chúng tôi cùng tề tựu lại nhân buổi hôn lễ, tối tập dợt trước buổi lễ vì chán quá, Quan Siêu mới nói bên khách sạn bật một bộ phim.
Mọi người còn đang ầm ĩ hè nhau đoán thời đi học là ai thích ai, tiếng ca "Tình yêu một đời" chính vào giữa khi ấy vang lên. Quách Tĩnh đóng bộ đồ tây giầy da, Niệm Từ đã đổi sang váy trắng.
Minh Vũ vẫn luôn buồn nhiều xúc cảm nhiều, thở dài bảo: "Thật là một đôi người ngọc, đáng tiếc." Tôi hỏi: "Sao lại đáng tiếc?"
Minh Vũ không đáp lời, nhưng lúc đó tôi cũng đã nghe hiểu lời hát rồi.
Vì sao đáng tiếc ư? Bởi vì trước đây, bây giờ, về sau đều sẽ không tới bao giờ, bởi vì rất thân gần lại chẳng thể đến gần, bởi vì trọn một đời yêu thương là lặng lẽ bảo vệ ở bên ngoài làn mây trắng...
Đây đương nhiên cũng là lời cho về sau.
Buổi tốt nghiệp cùng nhau ăn xiên nướng đó, trừ một đoạn rắc rối be bé ban đầu là Quách Tĩnh bị phỏng ra, là một hồi ức mà tôi dù nhiều năm sau nghĩ lại cũng luôn thấy rất là vui vẻ.
Quách Tĩnh chỉ huy bọn con trai nướng thịt dê ra thơm nức, vừa đặt lên bàn phát nửa giây sau là mất sạch. Phim chiếu xong, cuối cùng đã tới thời khắc tôi bá chiếm TV, sau khi xem hết một lượt tập mới nhất của tất cả các bộ hoạt hình, thì ở bên kia Minh Vũ và Diệc Phi đang vào giữa ván cờ tướng. Trang Viễn bưng đĩa xiên nướng vừa ra lò lên, đặt vào chiếc bàn bên cạnh: "Còn nóng các cậu ăn đi."
Minh Vũ vốn đã máu ăn thua, thấy Trang Viễn ra lại càng nóng ruột, túm lấy pháo định nhảy quân ăn tượng của Diệc Phi.
Tôi vừa chạy lại, thấy tình hình bèn kêu hoảng: "Không được không được không được! Cậu nhảy sang đánh tượng, quân mã của cậu ấy đạp ngược lại là pháo của cậu đi tong, cậu đã mất một quân pháo rồi không thể để chết thêm quân nữa! Giờ phải ra xe mới ổn!"
"Xem cờ không được nói có biết không hả?" Tưởng Dực bưng ra thêm đĩa thịt thứ hai đặt xuống bàn. Tôi thèm để tâm đến chắc. Tôi khoanh chân ngồi thụp xuống, túm tay Minh Vũ: "Đi quân xe." Người thông minh như Phương Minh Vũ bấy giờ nói gì nghe đó, đi quân xe.
Diệc Phi bèn đưa mã lên.
"Ai da sai rồi." Tôi vừa định hiến kế cho Diệc Phi, đột nhiên phát hiện Minh Vũ mím môi lại, bèn cũng im bặt. Chút việc nhìn sắc mặt người khác này Hoàng Doanh Tử vẫn biết đấy.
Dù sau cũng trễ mất một nhịp, Diệc Phi nghe biết mình đi sai cũng đòi đi lại. Minh Vũ đành chịu cho cậu ấy rút quân về.
Nhưng Diệc Phi rút quân về rồi vẫn không biết nên đi tiếp thế nào, Quan Siêu đứng bên cạnh gấp đến vò đầu bứt tai, buột miệng mách: "Đưa tốt lên."
Tôi lập tức chỉ đạo Phương Minh Vũ tiếp chiêu: "Xe qua sông, vào đất bên kia."
Quan Siêu lại tiếp: "Cho tượng bay về giữ đất." "Mình cũng đưa tốt lên."
Tiếng tôi vừa dứt, Trang Viễn đột nhiên bảo: "Không cần đưa tốt, cứ ăn con tượng của cậu ấy."
"A? Vậy thì quân mã của cậu ấy sẽ đạp ngược lại xe của tớ mất." Tôi chơi với ba hay Tưởng Dực rất ít khi chơi kiểu kí.ch thích như vậy. Trang Viễn bình tĩnh nói: "Không sao, cậu ấy ăn xe rồi thì quân mã mất thế công, con pháo của cậu đánh con tốt cách núi, là có thể chiếu tướng."
Tôi còn đương do dự, Minh Vũ thì đã răm rắp nghe kế. Ngờ đâu bên kia Tưởng Dực còn chơi liều hơn, cậu ấy chỉ huy Quan Siêu: "Quân mã đừng đạp lại vội, mất tượng cứ kệ nó, đưa pháo xông thẳng vào đất của cậu ấy, chiếu tướng trước."
Tôi tức mình kêu: "Xem cờ không được nói có biết không hả?" Tưởng Dực hừ lạnh: "Là ai nói trước?"
"Tớ nói được, cậu không được nói!" "Tại sao tớ không được nói?" "Chính là không được nói không được nói!"
Quách Tĩnh ở ngoài gọi: "Tưởng Dực đem đĩa lại đây."
Quan Siêu chân như mọc cánh: "Cái này Quách Tĩnh để tớ mang cho."
"Hay hai cậu chơi tiếp luôn đi." Minh Vũ và Diệc Phi cũng đứng dậy.
"Khỏi cần." Tưởng Dực từ chối, tay nắm lấy cổ áo tôi: "Đi với tớ, khỏi ai nói leo nữa."
“Tớ không đi không đi! Trận này Minh Vũ thắng chắc..." Tôi bị xách khỏi chiến trường, vẫn tiếp tục phản kháng, bị cái tên này dùng chiêu cũ từ đằng sau lấy tay chắn mắt tôi lại, tôi bèn túm vặn cái tay ấy cho vào miệng cắn, "Ai da cay quá!"
"Hahahahahaha!" Tưởng đại gia cười như được mùa, "Tay tớ dính bột ớt, ai cậu đừng có mà dụi mắt." "Ai da cay quá huhu!" Tôi nghẹn đến hai mắt ứa lệ, bèn bị Tưởng Dực lôi tới vòi nước trước mặt rửa mắt. Lúc mắt mới chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người, tôi bỗng dưng trông thấy, dường như Trang Viễn đang nhìn về phía này. Nghĩ đến chuyện ngu ngốc khi nãy bị cậu ấy thấy cả rồi, vừa ngượng vừa tức, tôi xả hết tức giận vào liên hoàn đấm Tưởng Dực: "Tưởng Dực cậu phiền chết đi được!"
Tưởng đại gia nghịch ác thành công, bị đánh mắng cũng chẳng giận, vẫn cười hahaha.
Đương nhiên, nếu tính lời của Hoàng Doanh Tử, thì Tưởng Dực không phải lúc nào cũng "phiền chết đi được" đâu. Vẫn có những lúc đặc biệt, dẫu không nhiều lắm, Tưởng Dực là tốt nhất.
=========
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.