Chương 2
Ưng Thập Lục
02/02/2023
Edit: lwyrie
Trước đó, sẽ mất mười năm nữa để tiến lên từ mười bảy tuổi.
Đầu mùa hè năm 1992, một năm học sắp kết thúc, cây keo trong trường đang đơm nụ, khu gia đình của một thành phố hàng không lớn ở phía Bắc mở ra dịp nhận nhà năm mới.
Qua hàng cây xanh che trời và ánh nắng ngoài cửa sổ phòng thầy, tôi, lũ nhóc sắp tròn bảy tuổi nhìn đám mây như kẹo bông gòn trên bầu trời xanh.
"Hoàng Doanh Tử!"
Tôi vội vàng rút mắt lại và ngoan ngoãn cúi đầu.
"Đến phòng giáo huấn còn có thể chuồn đi sao? Em là đứa con gái duy nhất cứ hai ngày một lần vào văn phòng." Chủ nhiệm Kim hận rèn sắt không thành thép, đi đi lại lại trên đôi giày cao gót, "Tôi đã gọi cho ba mẹ em, một lát nữa họ sẽ đến đây."
Ai cơ? Tôi chợt lo lắng: "Không phải cô vừa gọi ba em chứ?
"Em gọi ba em đến quản em à? Tôi chưa từng thấy ba mẹ nào cưng chiều con như vậy, lần trước tôi mời ông ấy tới, em có thấy ông ấy về mắng em không, hay cho ông ấy, ông ấy đến đón em sớm để đi đến nhà hàng sau khi tan học! Tôi là mời phụ huynh hay là khen thưởng em chứ? Lần này hãy để mẹ đến."
"Puchi!" Bên cạnh là tiếng cười hả hê của cậu bé.
"Giang Dật, cười mà không biết xấu hổ sao? Lát nữa mẹ em cũng sẽ tới!"
Tôi cũng ngay lập tức cười khúc khích.
Giang Dật gật đầu: "Em biết, cô không thể gọi cho ba em đâu, ông ấy đến tháng chín mới trở về nước."
"Nghe máy đi! Nghe máy đi! Sao không ai nghe máy vậy?!"
"Cô Kim, ba mẹ Hoàng Doanh Tử đến rồi." Một giáo viên mở cửa, cười: " Yo, lại là hai em à. Từ nay hai em có thể kê bàn ở đây để học, đỡ phải phiền cô Kim gọi hai em mỗi lần rồi."
Cô Kim vừa tức vừa buồn: "Tôi chưa từng thấy lũ trẻ nào nói nhiều như vậy. Còn hát với nhau nữa. Khi lớp hai chia lớp, có nói gì cũng phải tách chúng ra."
Cửa phòng mở ra, ba người lần lượt vào: mẹ Giang Dật không nói gì, mẹ tôi cũng không nói lời nào, còn ba tôi lúc đầu còn muốn cười, thoáng qua đã biết tình hình, ho khan một tiếng: "Hai đứa làm sao lại nghịch ngợm nữa thế? Các con có thể hiểu được chút gì không? Người lớn chúng ta hàng ngày đều lo lắng nhiều như vậy có hay gì đâu chứ?"
Đồ phản bội! Tôi nhe cái răng cửa còn dang dở của mình với ba trong lòng.
"Cô Kim, thật xin lỗi đã gây khó chịu cho cô." Mẹ tôi da dẻ trắng nõn, mái tóc đen nhánh được hai ba chiếc kẹp tóc cài thành hình vòng cung xinh đẹp sau đầu, đôi giày cao gót trắng 5 centimet, bộ đồ bó sát màu tím, bộ dáng như người mẫu trên tạp chí thời trang, nhưng bà nói năng rất lễ độ: "Lại để cô lo lắng rồi."
"Nếu chúng có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, khi trở về chúng tôi sẽ trách phạt chúng."
Giang Dật và tôi nao núng một chút.
Mẹ của Giang Dật cũng tiếp lời. Người mẹ này thì phong cách hoàn toàn ngược lại, cô ấy mặc chiếc quần yếm màu xám đậm bằng vải canvas tốt, có lẽ cô ấy từ công trường thẳng về đây. Cô ấy làm kĩ thuật viên ở tiền tuyến quanh năm, chuyên phải quản lý các công nhân cấp cao và cấp thấp, nhưng cô ấy có thể xử lý mọi công việc một cách dễ dàng bằng một lời nói.
Với khẩu khí của mẹ tôi và mẹ cậu ấy, nói nhẹ nhàng là giữ thể diện, nói hẳn ra là tự hạ mình. Sắc mặt cô Kim tốt hơn hẳn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Các em vẫn rất thông minh, đầu óc nhạy cảm và trí nhớ tốt, nhưng các em quá nghịch ngợm và lắm lời. Kỳ thi cuối sắp tới sẽ ảnh hưởng đến kỷ luật của lớp học. Ngày nào giáo viên bộ môn cũng đến gặp tôi phản ánh các em nghịch ngợm trong lớp và không hoàn thành kỷ luật lớp học, hôm nay trong tiết toán, cô giáo Dương yêu cầu Lưu Tú trả lời câu hỏi, em ấy trả lời hơi chậm, vì vậy Hoàng Doanh Tử đã làm và nêu ra câu trả lời, điều đó làm Lưu Tú mất mặt, em ấy nói: "Cậu có quá nhiều việc phải làm rồi đấy", rồi Giang Dật phản bác, "Cậu ấy đâu có nhiều việc, cậu tính toán có khi đến năm sau đi." Hai em ấy vừa hát với nhau vừa hòa giải chuyện đó, điều đó thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cô Dương hoàn toàn không thể kiểm soát được, thậm chí còn khiến Lưu Tú phải tức giận đến phát khóc."
Giang Dật và tôi đã bị chính mẹ của mình tát vào mặt.
Nhưng họ còn chưa kịp mở lời, ba tôi đã lo lắng nói: "Con trai khóc nhiều không tốt đâu".
Nói một cách dễ hiểu, nó như chọc vào tổ ong bắp cày vậy!
Đôi mắt của cô Kim rực lửa: "Ba Doanh Tử! Hai em ấy đã quậy phá hai lần rồi! Ba mẹ cưng chiều con mình như vậy, giáo viên chúng tôi rất khó quản lý! Lần này không chỉ là về việc của Lưu Tú, Giang Dật đã biến cả lớp thành đủ mọi thứ, và em ấy cùng Hoàng Doanh Tử cùng nhau khẩu chiến với các bạn trong lớp. Con bé cũng không bỏ qua chuyện này, thậm chí còn làm một bộ truyện tranh <<Đứa trẻ hư>> đăng nhiều kỳ mỗi ngày, học sinh trong trường đều đang chờ tập mới."
Bố tôi lập tức xác nhận rằng có chuyện như vậy, ông cũng đã xem, nhưng hiện ra mặt lại đầy dư vị, "Thật khó hiểu tại sao một người nhỏ bé như con lại vẽ được nhiều như vậy..."
Cô Kim run rẩy nắm chặt tay.
Bố tôi lập tức đổi lời: "Nhưng tranh có đẹp đến đâu cũng không nên làm như thế này".
"Hoàng Doanh Tử còn thu phí! Theo lớp phát hành, một cây kem đổi một tập, hai cây kem có thể xem trước, toàn trường mỗi lớp đều có liên lạc viên cố định!"
Bố tôi lập tức trở nên nghiêm trọng: "Ai nghĩ ra ý tưởng này vậy?"
"...Chung Niệm Từ." Tôi cúi đầu và nhỏ gọng nói, tràn đầy lí do muốn thanh minh, "Ban đầu, ai cho chúng con kem que thì đều có thể xem một tập, nhưng kem que nhiều quá, ăn không nổi, cả lớp cũng không ăn hết được, Quách Tĩnh nói với Giang Dật rằng việc nhận quá nhiều kem que cũng không tốt, đó là một khoản phí tùy ý, Niệm Từ đã nảy ra một ý tưởng thay đổi lớp học để thu thập kem que và tìm ai đó để giao dịch làm đại lý..."
Bố tôi rất cảm động: "Ý kiến hay đấy, công việc kinh doanh phát triển tốt và con rất có lương tâm, con ngoan như vậy con có chia hoa hồng cho họ không?"
"Ba Hoàng Doanh Tử!" Kim lão sư trong mắt phun ra lửa.
"Đây!"
Một lúc lâu sau, cô Kim mới lấy lại được hơi: "Lần trước khi chúng nghịch ngợm, tôi đã mời anh đến đây. Anh nói sẽ trở về chỉ dạy lại em ấy, anh đã đưa hai đứa nhỏ về trước khi hết giờ học, nhưng anh lại đưa chúng đi ăn kem và đi nhà hàng. Hôm sau cả lớp đều biết!"
Bố tôi trố mắt: "Ai trong hai đứa đã tiết lộ bí mật thế?"
"Không phải con!" Tôi và Giang Dật đồng thanh nói.
Cô Kim nghiến răng nghiến lợi, "Ba của Hoàng Doanh Tử!"
"Đây!"
"Vấn đề không phải ai đã tiết lộ ra? Bị mời phụ huynh mà còn được thưởng chẳng nhẽ không được nói sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện như vậy! Đừng nói tôi, giáo viên toàn trường đều chưa từng nghe nói qua phụ huynh như vậy! Các bạn học đều ghen tị với chúng, anh có nghĩ rằng tôi nên tiếp tục mời phụ huynh nữa không? Tại sao tôi lại quan tâm đến điều này..."
Ba tôi thật lòng giải thích: "Chúng tôi không đi nhà hàng, chỉ là mua kem, sau đó đi ăn thịt cừu nướng."
"Ha ha ha ha ha." Giáo viên đang xem trong văn phòng không nhịn được cười.
Giang Dật thì thầm vào tai tôi: "Cô Kim đang trách phạt cậu? Hay chú Hoàng?"
Mẹ Giang liếc Giang Dật khiến cậu ấy im miệng.
"Câu hỏi là đã ăn những gì sao?!" Chiếc mũ xinh đẹp của cô Kim gần như bị vẹo!
"Tôi cũng đã trách phạt chúng khi ăn thịt cừu nướng..."
Chợt một ánh mắt lướt qua, không nói lời nào, ba tôi im bặt, cả không gian im bặt.
Cơn giận kìm nén của mẹ sắp bùng phát ra từ búi tóc cao chót vót, nhưng thần kỳ thay, bà lại quay mặt về phía giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi và nói: "Cô Kim, tôi thật sự xin lỗi, ba con bé chỉ là quá chiều con thôi, là do chúng tôi chăm sóc chúng không tốt, làm cô lo lắng. Lần này chúng tôi đến đây là để bày tỏ lời xin lỗi với cô. Phiền cô nói cho chúng tôi biết chúng hư như thế nào, chúng tôi sẽ bắt chúng về giáo dục lại, dạy cho chúng một bài học."
Nghe đến đây, tôi lập tức run rẩy.
Mẹ Giang Dật cũng lộ vẻ bình thường, "Bố Giang Dật đi công tác nước ngoài quanh năm, bố Doanh Tử cũng bận công việc nên không biết nhiều tình hình của con, lần sau nếu cần gì thì có thể liên hệ trực tiếp với tôi hoặc mẹ của Doanh Tử."
Giang Dật ngay lập tức run như trấu.
Mẹ tôi lại cười: "Ba mẹ chúng tôi sẽ về nói chuyện nhiều hơn với chúng, để khỏi làm phiền nhà trường với cô".
Lần này đến lượt ba tôi run rẩy.
Cô Kim cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cuộc đối đầu với bố tôi. Cô ấy cảm động và biết ơn hai "sếp lớn" rât nghiêm túc và có trách nhiệm này. Cô ấy tỏ ra hài lòng với kết quả cuộc nói chuyện: "Tôi rất yên tâm khi hai chị đã nói như thế."
Ba người lớn kia nói chuyện rất vui vẻ cho đến tận bây giờ, chỉ còn ba tôi và chúng tôi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Cuối cùng cũng diễn ra một buổi mời phụ huynh bình thường.
Cô giáo Kim nói rằng mẹ tôi và mẹ của Giang Dật đã gật đầu đồng ý, và hai bà mẹ cũng nói rằng cô Kim rất hài lòng.
Sau khi tan học, cô Kim cười với cả hai chúng tôi rồi đuổi chúng tôi ra ngoài, nói: "Thì ra cũng có người khiến hai đứa phải sợ, tôi sẽ xem biểu hiện của các em trong tiết lên lớp sau."
Chúng tôi bàng hoàng, cùng co người lại thành hai con tôm khô nhỏ, thất vọng theo mẹ ra khỏi khu nhà dạy học.
- --------------------------------------------------
Edit: Tui edit cũng không được mượt cho lắm, chỉ là đọc dễ hiểu thui, trình độ văn của tui chưa bao giờ trên 7 nên các cậu đừng làm tui áp lực nhé ToT
Vote cho tui có động lực edit tiếp đi nào ỤnỤ
Trước đó, sẽ mất mười năm nữa để tiến lên từ mười bảy tuổi.
Đầu mùa hè năm 1992, một năm học sắp kết thúc, cây keo trong trường đang đơm nụ, khu gia đình của một thành phố hàng không lớn ở phía Bắc mở ra dịp nhận nhà năm mới.
Qua hàng cây xanh che trời và ánh nắng ngoài cửa sổ phòng thầy, tôi, lũ nhóc sắp tròn bảy tuổi nhìn đám mây như kẹo bông gòn trên bầu trời xanh.
"Hoàng Doanh Tử!"
Tôi vội vàng rút mắt lại và ngoan ngoãn cúi đầu.
"Đến phòng giáo huấn còn có thể chuồn đi sao? Em là đứa con gái duy nhất cứ hai ngày một lần vào văn phòng." Chủ nhiệm Kim hận rèn sắt không thành thép, đi đi lại lại trên đôi giày cao gót, "Tôi đã gọi cho ba mẹ em, một lát nữa họ sẽ đến đây."
Ai cơ? Tôi chợt lo lắng: "Không phải cô vừa gọi ba em chứ?
"Em gọi ba em đến quản em à? Tôi chưa từng thấy ba mẹ nào cưng chiều con như vậy, lần trước tôi mời ông ấy tới, em có thấy ông ấy về mắng em không, hay cho ông ấy, ông ấy đến đón em sớm để đi đến nhà hàng sau khi tan học! Tôi là mời phụ huynh hay là khen thưởng em chứ? Lần này hãy để mẹ đến."
"Puchi!" Bên cạnh là tiếng cười hả hê của cậu bé.
"Giang Dật, cười mà không biết xấu hổ sao? Lát nữa mẹ em cũng sẽ tới!"
Tôi cũng ngay lập tức cười khúc khích.
Giang Dật gật đầu: "Em biết, cô không thể gọi cho ba em đâu, ông ấy đến tháng chín mới trở về nước."
"Nghe máy đi! Nghe máy đi! Sao không ai nghe máy vậy?!"
"Cô Kim, ba mẹ Hoàng Doanh Tử đến rồi." Một giáo viên mở cửa, cười: " Yo, lại là hai em à. Từ nay hai em có thể kê bàn ở đây để học, đỡ phải phiền cô Kim gọi hai em mỗi lần rồi."
Cô Kim vừa tức vừa buồn: "Tôi chưa từng thấy lũ trẻ nào nói nhiều như vậy. Còn hát với nhau nữa. Khi lớp hai chia lớp, có nói gì cũng phải tách chúng ra."
Cửa phòng mở ra, ba người lần lượt vào: mẹ Giang Dật không nói gì, mẹ tôi cũng không nói lời nào, còn ba tôi lúc đầu còn muốn cười, thoáng qua đã biết tình hình, ho khan một tiếng: "Hai đứa làm sao lại nghịch ngợm nữa thế? Các con có thể hiểu được chút gì không? Người lớn chúng ta hàng ngày đều lo lắng nhiều như vậy có hay gì đâu chứ?"
Đồ phản bội! Tôi nhe cái răng cửa còn dang dở của mình với ba trong lòng.
"Cô Kim, thật xin lỗi đã gây khó chịu cho cô." Mẹ tôi da dẻ trắng nõn, mái tóc đen nhánh được hai ba chiếc kẹp tóc cài thành hình vòng cung xinh đẹp sau đầu, đôi giày cao gót trắng 5 centimet, bộ đồ bó sát màu tím, bộ dáng như người mẫu trên tạp chí thời trang, nhưng bà nói năng rất lễ độ: "Lại để cô lo lắng rồi."
"Nếu chúng có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết, khi trở về chúng tôi sẽ trách phạt chúng."
Giang Dật và tôi nao núng một chút.
Mẹ của Giang Dật cũng tiếp lời. Người mẹ này thì phong cách hoàn toàn ngược lại, cô ấy mặc chiếc quần yếm màu xám đậm bằng vải canvas tốt, có lẽ cô ấy từ công trường thẳng về đây. Cô ấy làm kĩ thuật viên ở tiền tuyến quanh năm, chuyên phải quản lý các công nhân cấp cao và cấp thấp, nhưng cô ấy có thể xử lý mọi công việc một cách dễ dàng bằng một lời nói.
Với khẩu khí của mẹ tôi và mẹ cậu ấy, nói nhẹ nhàng là giữ thể diện, nói hẳn ra là tự hạ mình. Sắc mặt cô Kim tốt hơn hẳn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Các em vẫn rất thông minh, đầu óc nhạy cảm và trí nhớ tốt, nhưng các em quá nghịch ngợm và lắm lời. Kỳ thi cuối sắp tới sẽ ảnh hưởng đến kỷ luật của lớp học. Ngày nào giáo viên bộ môn cũng đến gặp tôi phản ánh các em nghịch ngợm trong lớp và không hoàn thành kỷ luật lớp học, hôm nay trong tiết toán, cô giáo Dương yêu cầu Lưu Tú trả lời câu hỏi, em ấy trả lời hơi chậm, vì vậy Hoàng Doanh Tử đã làm và nêu ra câu trả lời, điều đó làm Lưu Tú mất mặt, em ấy nói: "Cậu có quá nhiều việc phải làm rồi đấy", rồi Giang Dật phản bác, "Cậu ấy đâu có nhiều việc, cậu tính toán có khi đến năm sau đi." Hai em ấy vừa hát với nhau vừa hòa giải chuyện đó, điều đó thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cô Dương hoàn toàn không thể kiểm soát được, thậm chí còn khiến Lưu Tú phải tức giận đến phát khóc."
Giang Dật và tôi đã bị chính mẹ của mình tát vào mặt.
Nhưng họ còn chưa kịp mở lời, ba tôi đã lo lắng nói: "Con trai khóc nhiều không tốt đâu".
Nói một cách dễ hiểu, nó như chọc vào tổ ong bắp cày vậy!
Đôi mắt của cô Kim rực lửa: "Ba Doanh Tử! Hai em ấy đã quậy phá hai lần rồi! Ba mẹ cưng chiều con mình như vậy, giáo viên chúng tôi rất khó quản lý! Lần này không chỉ là về việc của Lưu Tú, Giang Dật đã biến cả lớp thành đủ mọi thứ, và em ấy cùng Hoàng Doanh Tử cùng nhau khẩu chiến với các bạn trong lớp. Con bé cũng không bỏ qua chuyện này, thậm chí còn làm một bộ truyện tranh <<Đứa trẻ hư>> đăng nhiều kỳ mỗi ngày, học sinh trong trường đều đang chờ tập mới."
Bố tôi lập tức xác nhận rằng có chuyện như vậy, ông cũng đã xem, nhưng hiện ra mặt lại đầy dư vị, "Thật khó hiểu tại sao một người nhỏ bé như con lại vẽ được nhiều như vậy..."
Cô Kim run rẩy nắm chặt tay.
Bố tôi lập tức đổi lời: "Nhưng tranh có đẹp đến đâu cũng không nên làm như thế này".
"Hoàng Doanh Tử còn thu phí! Theo lớp phát hành, một cây kem đổi một tập, hai cây kem có thể xem trước, toàn trường mỗi lớp đều có liên lạc viên cố định!"
Bố tôi lập tức trở nên nghiêm trọng: "Ai nghĩ ra ý tưởng này vậy?"
"...Chung Niệm Từ." Tôi cúi đầu và nhỏ gọng nói, tràn đầy lí do muốn thanh minh, "Ban đầu, ai cho chúng con kem que thì đều có thể xem một tập, nhưng kem que nhiều quá, ăn không nổi, cả lớp cũng không ăn hết được, Quách Tĩnh nói với Giang Dật rằng việc nhận quá nhiều kem que cũng không tốt, đó là một khoản phí tùy ý, Niệm Từ đã nảy ra một ý tưởng thay đổi lớp học để thu thập kem que và tìm ai đó để giao dịch làm đại lý..."
Bố tôi rất cảm động: "Ý kiến hay đấy, công việc kinh doanh phát triển tốt và con rất có lương tâm, con ngoan như vậy con có chia hoa hồng cho họ không?"
"Ba Hoàng Doanh Tử!" Kim lão sư trong mắt phun ra lửa.
"Đây!"
Một lúc lâu sau, cô Kim mới lấy lại được hơi: "Lần trước khi chúng nghịch ngợm, tôi đã mời anh đến đây. Anh nói sẽ trở về chỉ dạy lại em ấy, anh đã đưa hai đứa nhỏ về trước khi hết giờ học, nhưng anh lại đưa chúng đi ăn kem và đi nhà hàng. Hôm sau cả lớp đều biết!"
Bố tôi trố mắt: "Ai trong hai đứa đã tiết lộ bí mật thế?"
"Không phải con!" Tôi và Giang Dật đồng thanh nói.
Cô Kim nghiến răng nghiến lợi, "Ba của Hoàng Doanh Tử!"
"Đây!"
"Vấn đề không phải ai đã tiết lộ ra? Bị mời phụ huynh mà còn được thưởng chẳng nhẽ không được nói sao? Đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện như vậy! Đừng nói tôi, giáo viên toàn trường đều chưa từng nghe nói qua phụ huynh như vậy! Các bạn học đều ghen tị với chúng, anh có nghĩ rằng tôi nên tiếp tục mời phụ huynh nữa không? Tại sao tôi lại quan tâm đến điều này..."
Ba tôi thật lòng giải thích: "Chúng tôi không đi nhà hàng, chỉ là mua kem, sau đó đi ăn thịt cừu nướng."
"Ha ha ha ha ha." Giáo viên đang xem trong văn phòng không nhịn được cười.
Giang Dật thì thầm vào tai tôi: "Cô Kim đang trách phạt cậu? Hay chú Hoàng?"
Mẹ Giang liếc Giang Dật khiến cậu ấy im miệng.
"Câu hỏi là đã ăn những gì sao?!" Chiếc mũ xinh đẹp của cô Kim gần như bị vẹo!
"Tôi cũng đã trách phạt chúng khi ăn thịt cừu nướng..."
Chợt một ánh mắt lướt qua, không nói lời nào, ba tôi im bặt, cả không gian im bặt.
Cơn giận kìm nén của mẹ sắp bùng phát ra từ búi tóc cao chót vót, nhưng thần kỳ thay, bà lại quay mặt về phía giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi và nói: "Cô Kim, tôi thật sự xin lỗi, ba con bé chỉ là quá chiều con thôi, là do chúng tôi chăm sóc chúng không tốt, làm cô lo lắng. Lần này chúng tôi đến đây là để bày tỏ lời xin lỗi với cô. Phiền cô nói cho chúng tôi biết chúng hư như thế nào, chúng tôi sẽ bắt chúng về giáo dục lại, dạy cho chúng một bài học."
Nghe đến đây, tôi lập tức run rẩy.
Mẹ Giang Dật cũng lộ vẻ bình thường, "Bố Giang Dật đi công tác nước ngoài quanh năm, bố Doanh Tử cũng bận công việc nên không biết nhiều tình hình của con, lần sau nếu cần gì thì có thể liên hệ trực tiếp với tôi hoặc mẹ của Doanh Tử."
Giang Dật ngay lập tức run như trấu.
Mẹ tôi lại cười: "Ba mẹ chúng tôi sẽ về nói chuyện nhiều hơn với chúng, để khỏi làm phiền nhà trường với cô".
Lần này đến lượt ba tôi run rẩy.
Cô Kim cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cuộc đối đầu với bố tôi. Cô ấy cảm động và biết ơn hai "sếp lớn" rât nghiêm túc và có trách nhiệm này. Cô ấy tỏ ra hài lòng với kết quả cuộc nói chuyện: "Tôi rất yên tâm khi hai chị đã nói như thế."
Ba người lớn kia nói chuyện rất vui vẻ cho đến tận bây giờ, chỉ còn ba tôi và chúng tôi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Cuối cùng cũng diễn ra một buổi mời phụ huynh bình thường.
Cô giáo Kim nói rằng mẹ tôi và mẹ của Giang Dật đã gật đầu đồng ý, và hai bà mẹ cũng nói rằng cô Kim rất hài lòng.
Sau khi tan học, cô Kim cười với cả hai chúng tôi rồi đuổi chúng tôi ra ngoài, nói: "Thì ra cũng có người khiến hai đứa phải sợ, tôi sẽ xem biểu hiện của các em trong tiết lên lớp sau."
Chúng tôi bàng hoàng, cùng co người lại thành hai con tôm khô nhỏ, thất vọng theo mẹ ra khỏi khu nhà dạy học.
- --------------------------------------------------
Edit: Tui edit cũng không được mượt cho lắm, chỉ là đọc dễ hiểu thui, trình độ văn của tui chưa bao giờ trên 7 nên các cậu đừng làm tui áp lực nhé ToT
Vote cho tui có động lực edit tiếp đi nào ỤnỤ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.