Chương 45
Ưng Thập Lục
10/08/2023
Những ngày giáng sinh từ năm 2001 trở về sau, tôi đều nhớ đến Liêu Tinh. Dù là khi xa nhau, hay là khi ở bên nhau.
Hai ba ngày sau khi Tưởng Dực đi Bắc Kinh, tôi hối hả kiếm gặp các thành viên của đội tuyển trường, lại thêm kỳ kiểm tra cuối tháng sắp đến, thế mà lại vào khuôn khổ hơn trước.
Minh Vũ giảng bài cho tôi kiên nhẫn hơn Tưởng Dực, tôi cũng chú ý nghe, điểm Toán kiểm tra nhảy vọt lên trên 80, tâm tình cũng không quá xuống dốc như vậy.
Nhưng nhìn tình hình các bạn thuộc đội trường ở các lớp khác đã phỏng vấn xong hết, chỉ còn mỗi lớp số 6, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhát chết, không muốn tự đi mà làm một cái đề cương câu hỏi, định nhờ Niệm Từ giúp đưa hộ. Chuyện này chắc chắn không thể để Quan Siêu nhúng tay vào, không lại bị cậu ấy chòng ghẹo, phiền kinh lên.
Ai ngờ buổi tối trên xe đưa rước, Trang Viễn bước tới chỗ ghế ngang hàng tôi cách lối đi, ngồi xuống chủ động hỏi: "Doanh Tử, bài phỏng vấn của cậu sao rồi? Niệm Từ nói cậu định nhờ tớ chuyển giúp một cái đề cương phỏng vấn đúng không?"
A? Tôi còn chưa...
Tôi chợt hiểu ra, hẳn là Niệm Từ không muốn tôi ủ ê mãi nên đi nói trước với Trang Viễn.
Sao tôi lại quên béng là Trang Viễn cũng giúp được nhỉ, vẫn là Niệm Từ nghĩ ra nhiều cách, tôi dùng đôi mắt nài nỉ nhìn cậu ấy: "Có được không? Cậu giúp tớ chuyển được không?" Trang Viễn cười: "Đương nhiên là được."
Tôi giống như gặp được cứu tinh, vội vội lôi từ trong cặp ra hai tờ giấy in sẵn câu hỏi đưa cho cậu ấy: "Đây là cho Liêu Tinh, cả Quan Siêu nữa."
Quan Siêu từ ghế sau ló đầu lên: "Tớ ngồi lù lù đây này tại sao không hỏi thẳng? Các lớp khác không phải cậu đều phỏng vấn trực tiếp còn ghi âm lại à?" "Ghét cái mỏ cậu lắm chuyện, không thích nghe đấy." Minh Vũ ngồi cạnh tôi cướp lời.
Quan Siêu tức cành hông: "Tớ nói hay lắm đấy nhé, tại sao không phỏng vấn tớ?"
Tôi vốn đang bực cậu ấy, đứng dậy định giật lại tờ câu hỏi: "Không muốn viết thì thôi, khỏi phỏng vấn."
"Tớ viết tớ viết tớ viết!" Quan Siêu lập tức rụt về, đùa đùa cười bảo: "Sao mà hai ngày nay tính nóng thế? Tưởng Dực không ở nhà không ai trị nổi cậu nữa à?"
Xem xem, có điên tiết không! Tôi rút quyển sách Lý ra phang cậu ấy: "Tớ trị cậu trước đây này."
"Tha mạng với đàn anh Anh Tư ơi, a a a tha mạng, Hoàng Doanh Tử tớ bảo cậu, tớ cáo trạng với Tưởng Dực đấy nhé! Đợi cô con dâu từ nhỏ nhà cậu về xử cậu đi a a a a!"
Tôi giận đến mắt bốc ra lửa, phang thẳng tay, hận không thể đập cậu ấy lăn bò càng ra sàn xe, Trang Viễn phải vội kéo tôi lại từ sau: "Được rồi được rồi được rồi Doanh Tử, xe sắp chạy, cậu đừng để té."
Quan Siêu mặt hờn cả thế giới, được cứu xong vẫn thấy ăn đòn chưa no, vừa xốc tóc vừa sán lại cười: "Liêu Tinh tính ổn lắm thật đấy, sao cậu lại không chịu nói chuyện với cậu ấy chứ!"
Tôi đứng phắt dậy, lần này không binh cậu ấy nữa mà toan xông xuống xe. Quan Siêu phát hoảng, túm tôi lại.
Mắt tôi liền đỏ lên.
Quan Siêu sợ giật thót, tay chân luống cuống: "Đừng, đừng, Hoàng Doanh Tử cậu làm sao thế? Ai cậu đừng khóc mà! Ai tớ sai rồi tớ sai rồi về sau tớ không đùa thế nữa đã được chưa cậu đừng khóc..."
Tớ khóc đâu mà khóc!
Nhưng mà cậu thật sự rất phiền ấy biết không hả?
"Đừng, đừng khóc!" Quan Siêu đang muốn quẹt mắt cho tôi, bị tôi túm lấy tay cắn một phát.
"Má!" Quan Siêu đau mà không dám kêu to, chỉ nghiến răng phun ra câu chửi thề, "Đợi ông đây gặp Tưởng Dực ông cắn trả lại!"
Chắc là bị tôi hù cho hoảng hồn, Quan Siêu không dám rời khỏi chỗ tôi. Cậu ấy chắn mất Trang Viễn đang định cất tiếng an ủi, ủn tôi ngồi gọn sang chỗ sát cửa sổ, sau đó ngồi xuống chỗ cạnh tôi, vừa canh me sắc mặt tôi vừa nhỏ tiếng nói: "Có khăn giấy không? Tay tớ toàn nước miếng cậu không... Hahaha đừng trừng nữa coi như tớ chưa nói gì đi." Cái tên này vừa cười hehe vừa chả biết dơ là gì lấy tay quệt lên lưng ghế đằng trước.
Tôi ghét ơi là ghét, tựa vào cửa kính tức bực.
Trang Viễn bên kia thì ngồi qua chỗ tôi vừa ngồi khi nãy, hỏi Minh Vũ ở bên cạnh: "Tập đề thi học sinh giỏi sáng nay cậu nhận rồi chưa?" "Nhận rồi, trưa tớ có làm thử mấy bài, có một chỗ chưa rõ lắm."
"Có phải là bài về lực hấp dẫn không?"
"Đúng, dùng hàm số có thể giải, nhưng kết quả tính ra bị chệch..."
Sau một học kỳ, Minh Vũ lúc đối mặt với Trang Viễn đã thả lỏng hơn một chút, không căng thẳng hay cẩn thận để ý quá nữa. Tuy vẫn chưa được sinh động, thậm chí có tinh quái như lúc Minh Vũ chơi với tôi, nhưng chính cái cô thiếu nữ thông minh trìu mến này mới là hình ảnh cậu ấy sau này lớn lên hay thể hiện ra.
Một Minh Vũ như thế, chẳng trách Khâu Hàng thích cậu ấy nhiều vậy.
Thế nhưng Trang Viễn thì nghĩ thế nào ha? Trái tim của cậu bạn ấy cứ như hơi giá, trong suốt nhưng lạnh lẽo, làm người ta chẳng trông thấu được. Trang Viễn có biết cậu ấy được bao nhiêu là người thích không?
Trang Viễn có thích Minh Vũ không?
Nếu có thích, cậu ấy làm sao mà chẳng ai biết vậy?
Nếu không thích, thì cậu ấy làm sao mà như chẳng có việc gì thế được ta.
Quan Siêu thấy tôi ngồi ngẩn cả buổi không nói, lấy gan hỏi một câu: "Tưởng Dực có gọi điện về không?" Tôi nghe lại càng bực thêm, đội sụp nón của chiếc áo khoác đại hàn xuống che mắt, mặc kệ hắn luôn.
=======
Hai ba ngày sau khi Tưởng Dực đi Bắc Kinh, tôi hối hả kiếm gặp các thành viên của đội tuyển trường, lại thêm kỳ kiểm tra cuối tháng sắp đến, thế mà lại vào khuôn khổ hơn trước.
Minh Vũ giảng bài cho tôi kiên nhẫn hơn Tưởng Dực, tôi cũng chú ý nghe, điểm Toán kiểm tra nhảy vọt lên trên 80, tâm tình cũng không quá xuống dốc như vậy.
Nhưng nhìn tình hình các bạn thuộc đội trường ở các lớp khác đã phỏng vấn xong hết, chỉ còn mỗi lớp số 6, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhát chết, không muốn tự đi mà làm một cái đề cương câu hỏi, định nhờ Niệm Từ giúp đưa hộ. Chuyện này chắc chắn không thể để Quan Siêu nhúng tay vào, không lại bị cậu ấy chòng ghẹo, phiền kinh lên.
Ai ngờ buổi tối trên xe đưa rước, Trang Viễn bước tới chỗ ghế ngang hàng tôi cách lối đi, ngồi xuống chủ động hỏi: "Doanh Tử, bài phỏng vấn của cậu sao rồi? Niệm Từ nói cậu định nhờ tớ chuyển giúp một cái đề cương phỏng vấn đúng không?"
A? Tôi còn chưa...
Tôi chợt hiểu ra, hẳn là Niệm Từ không muốn tôi ủ ê mãi nên đi nói trước với Trang Viễn.
Sao tôi lại quên béng là Trang Viễn cũng giúp được nhỉ, vẫn là Niệm Từ nghĩ ra nhiều cách, tôi dùng đôi mắt nài nỉ nhìn cậu ấy: "Có được không? Cậu giúp tớ chuyển được không?" Trang Viễn cười: "Đương nhiên là được."
Tôi giống như gặp được cứu tinh, vội vội lôi từ trong cặp ra hai tờ giấy in sẵn câu hỏi đưa cho cậu ấy: "Đây là cho Liêu Tinh, cả Quan Siêu nữa."
Quan Siêu từ ghế sau ló đầu lên: "Tớ ngồi lù lù đây này tại sao không hỏi thẳng? Các lớp khác không phải cậu đều phỏng vấn trực tiếp còn ghi âm lại à?" "Ghét cái mỏ cậu lắm chuyện, không thích nghe đấy." Minh Vũ ngồi cạnh tôi cướp lời.
Quan Siêu tức cành hông: "Tớ nói hay lắm đấy nhé, tại sao không phỏng vấn tớ?"
Tôi vốn đang bực cậu ấy, đứng dậy định giật lại tờ câu hỏi: "Không muốn viết thì thôi, khỏi phỏng vấn."
"Tớ viết tớ viết tớ viết!" Quan Siêu lập tức rụt về, đùa đùa cười bảo: "Sao mà hai ngày nay tính nóng thế? Tưởng Dực không ở nhà không ai trị nổi cậu nữa à?"
Xem xem, có điên tiết không! Tôi rút quyển sách Lý ra phang cậu ấy: "Tớ trị cậu trước đây này."
"Tha mạng với đàn anh Anh Tư ơi, a a a tha mạng, Hoàng Doanh Tử tớ bảo cậu, tớ cáo trạng với Tưởng Dực đấy nhé! Đợi cô con dâu từ nhỏ nhà cậu về xử cậu đi a a a a!"
Tôi giận đến mắt bốc ra lửa, phang thẳng tay, hận không thể đập cậu ấy lăn bò càng ra sàn xe, Trang Viễn phải vội kéo tôi lại từ sau: "Được rồi được rồi được rồi Doanh Tử, xe sắp chạy, cậu đừng để té."
Quan Siêu mặt hờn cả thế giới, được cứu xong vẫn thấy ăn đòn chưa no, vừa xốc tóc vừa sán lại cười: "Liêu Tinh tính ổn lắm thật đấy, sao cậu lại không chịu nói chuyện với cậu ấy chứ!"
Tôi đứng phắt dậy, lần này không binh cậu ấy nữa mà toan xông xuống xe. Quan Siêu phát hoảng, túm tôi lại.
Mắt tôi liền đỏ lên.
Quan Siêu sợ giật thót, tay chân luống cuống: "Đừng, đừng, Hoàng Doanh Tử cậu làm sao thế? Ai cậu đừng khóc mà! Ai tớ sai rồi tớ sai rồi về sau tớ không đùa thế nữa đã được chưa cậu đừng khóc..."
Tớ khóc đâu mà khóc!
Nhưng mà cậu thật sự rất phiền ấy biết không hả?
"Đừng, đừng khóc!" Quan Siêu đang muốn quẹt mắt cho tôi, bị tôi túm lấy tay cắn một phát.
"Má!" Quan Siêu đau mà không dám kêu to, chỉ nghiến răng phun ra câu chửi thề, "Đợi ông đây gặp Tưởng Dực ông cắn trả lại!"
Chắc là bị tôi hù cho hoảng hồn, Quan Siêu không dám rời khỏi chỗ tôi. Cậu ấy chắn mất Trang Viễn đang định cất tiếng an ủi, ủn tôi ngồi gọn sang chỗ sát cửa sổ, sau đó ngồi xuống chỗ cạnh tôi, vừa canh me sắc mặt tôi vừa nhỏ tiếng nói: "Có khăn giấy không? Tay tớ toàn nước miếng cậu không... Hahaha đừng trừng nữa coi như tớ chưa nói gì đi." Cái tên này vừa cười hehe vừa chả biết dơ là gì lấy tay quệt lên lưng ghế đằng trước.
Tôi ghét ơi là ghét, tựa vào cửa kính tức bực.
Trang Viễn bên kia thì ngồi qua chỗ tôi vừa ngồi khi nãy, hỏi Minh Vũ ở bên cạnh: "Tập đề thi học sinh giỏi sáng nay cậu nhận rồi chưa?" "Nhận rồi, trưa tớ có làm thử mấy bài, có một chỗ chưa rõ lắm."
"Có phải là bài về lực hấp dẫn không?"
"Đúng, dùng hàm số có thể giải, nhưng kết quả tính ra bị chệch..."
Sau một học kỳ, Minh Vũ lúc đối mặt với Trang Viễn đã thả lỏng hơn một chút, không căng thẳng hay cẩn thận để ý quá nữa. Tuy vẫn chưa được sinh động, thậm chí có tinh quái như lúc Minh Vũ chơi với tôi, nhưng chính cái cô thiếu nữ thông minh trìu mến này mới là hình ảnh cậu ấy sau này lớn lên hay thể hiện ra.
Một Minh Vũ như thế, chẳng trách Khâu Hàng thích cậu ấy nhiều vậy.
Thế nhưng Trang Viễn thì nghĩ thế nào ha? Trái tim của cậu bạn ấy cứ như hơi giá, trong suốt nhưng lạnh lẽo, làm người ta chẳng trông thấu được. Trang Viễn có biết cậu ấy được bao nhiêu là người thích không?
Trang Viễn có thích Minh Vũ không?
Nếu có thích, cậu ấy làm sao mà chẳng ai biết vậy?
Nếu không thích, thì cậu ấy làm sao mà như chẳng có việc gì thế được ta.
Quan Siêu thấy tôi ngồi ngẩn cả buổi không nói, lấy gan hỏi một câu: "Tưởng Dực có gọi điện về không?" Tôi nghe lại càng bực thêm, đội sụp nón của chiếc áo khoác đại hàn xuống che mắt, mặc kệ hắn luôn.
=======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.