Chương 70
Ưng Thập Lục
10/08/2023
Nhan Quân từ sau gọi tôi: "Hoàng Doanh Tử, quay lại!"
Câu ấy tôi chẳng nghe vào tai, thậm chí chẳng nghe bất kỳ âm thanh gì khác. Tôi xoay người chạy thẳng về phía sân vận động. Đàn chị, Bắc Kinh, đại học truyền thông gì đều bị tôi vứt lại phía sau.
Ở bên rìa kia sân bóng đang đứng xúm đông xúm đỏ, tôi mặc kệ cứ vạch lấy đường xông vào giữa: "Sao vậy Tưởng Dực ở đâu? Bị thương làm sao?" Ở ngay giữa đám người, Tưởng Dực để hở nguyên bàn chân, bác sĩ của trường vặn cổ chân cậu ấy: "Đau không?"
"Ư..." Tưởng Dực hít một hơi, miễn cưỡng không cau mặt, ngước lên nhìn tôi, không nói gì, chỗ giữa hai đầu mày giật lên một cái.
"Nhất định là đau! Thầy nhẹ tay một chút, cậu ấy còn vết thương cũ chưa lành hẳn..." Tôi cấp tập ngồi xuống bên cạnh hỏi, "Bị trẹo chân hay là bị sao thế? Sao mới có một chốc đã bị thương rồi..."
Tưởng đại gia chau mày nhìn tôi, hỏi thành chuyện khác: "Cậu vừa đi đâu?"
"A?" Tôi đần ra một thoáng mới hiểu kịp: "Đàn chị Lan Khê về trường, cô Sử kêu tớ qua làm quen với chị ấy." "Không phải đã nói cậu không được đi đâu à?"
"Cô Sử gọi làm sao tớ không đi được? Đừng nói cái này nữa, tớ đi với cậu tới bệnh viện giờ được không?" "Không cần." Tưởng Dực vừa nói vừa toan đứng dậy, "Tiếp tục trận đấu."
Bác sĩ bấy giờ mới chẩn đoán: "Xương không sao, chỉ bị trẹo thôi, nhưng giờ cậu không thể ra sân được." "Không sao." Tưởng Dực nhìn chỗ mắt cá đang sưng đỏ, "Lấy băng quấn lại giúp em."
"Không được." Tôi ngăn lại, "Đi bệnh viện. Khâu Hàng đâu rồi? Khâu Hàng!"
Khâu Hàng len vào: "Đây đây, giờ đi hả? Phải kiếm cái xe đạp rồi đẩy đi ấy..." "Em muốn vào sân." Tưởng Dực nói với bác sĩ, "Băng cổ chân lại giúp em."
Trang Viễn đỡ cậu ấy: "Tưởng Dực, đừng cố gượng." "Không sao."
"Không được, em bị thương rồi, không thể vào sân tiếp." Thầy thể dục nói. "Băng lại cho em."
"Lần này nghe lời thầy đi." Quách Tĩnh nói.
Tưởng Dực giục bác sĩ: "Không sao đâu, mau băng lại cho em." "Không được băng cho cậu ấy." Tôi ngăn lại.
"Vậy thì khỏi băng, tớ cứ thế vào sân, tiếp tục trận đấu." Tưởng Dực sầm mặt, định nhổm dậy. "Cậu làm gì thế chứ?" Cơn tức cả buổi chiều lại vọt lên họng tôi, "Đã bị thương rồi cố gượng làm gì?" "Tớ không sao." Mặt Tưởng Dực lạnh băng.
"Không sao vậy cậu làm gì phải hít hà?" "Không cần cậu lo."
"Cậu?!" Tôi giận đến không nói tiếp nổi.
"Cứ băng lại cho cậu ấy đi, để cậu ấy vào sân." Quan Siêu đứng lẫn trong đám đông đột ngột nói.
"Quan Siêu cậu tính làm gì?!" Tôi bùng hết cơn điên tiết với Quan Siêu. Quan Siêu kệ tôi, nói với bác sĩ: "Băng lại cho cậu ấy đi ạ."
"Không cho!"
Bác sĩ và thầy thể dục do dự chẳng quyết. Quan Siêu thấy thế cũng không nhờ nữa, tự cầm cuộn băng, nói với Liêu Tinh đứng bên cạnh: "Tới giúp tớ."
Liêu Tinh phân vân một thoáng, ngồi xuống cùng Quan Siêu hai người giúp Tưởng Dực băng lại.
Tôi còn muốn nói, thì Diệc Phi bỗng kéo tay tôi lại: "Không sao đâu, Tưởng Dực sẽ không làm bừa." Tôi thần người ra, nín thinh.
"Được rồi Doanh Tử." Niệm Từ giữ chặt tôi, hỏi: "Anh Nhan Quân đâu?"
"... Không biết." Tôi nói lộn xị ngậu, "Tớ nghe Tưởng Dực bị thương xong chạy về ngay..."
Ngay lúc ấy Niệm Từ nói khẽ bên tai tôi: "Cậu ấy hôm nay không nghe cậu đâu, hồi nãy cậu chưa về cậu ấy đã nổi cơn tanh bành một lần rồi." Tôi cứ đứng đấy, nhìn chăm chăm đám Quan Siêu nhanh chóng băng lại chỗ thương, miệng làm thinh.
Ở bên kia, Tưởng Dực đã có thể đứng dậy, phần băng cổ chân vừa chặt chẽ vừa chắc chắn. Quan Siêu đỡ tay cậu ấy, hai người đi được mấy bước, Tưởng Dực bỏ tay ra. "Đi thôi."
Hai người họ cứ thế đi ngang qua bọn tôi, Diệc Phi gọi cậu ấy: "Tưởng Dực."
Tưởng Dực ngoái lại, mặt chẳng có biểu cảm gì.
Diệc Phi dịu dàng nói: "Chú ý nhé." "Biết rồi."
Tất cả lời tôi muốn nói đều bị nuốt xuống lại.
Ấy là một tình cảnh Hoàng Doanh Tử chưa từng biết đến trước đây.
Con nít muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, tất cả phản ứng đều thẳng tưng, không giấu diếm, vòng vo. Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô nhóc làm gì cũng rõ rành rành, thẳng băng băng, sạch boong boong, thậm chí đến mức ngố ngờ nghệch ấy lần đầu tiên nhận ra: Có một số người sẽ không thẳng thừng như vậy.
Hoặc có thể nói, Lam Diệc Phi và Hoàng Doanh Tử không giống nhau.
Diệc Phi đã trở thiếu nữ, mang trong mình sức mạnh riêng có của con gái, mềm mại dịu dàng, cực kì cuốn hút, có thể an ủi hết thảy những thương đau sây sát của tuổi trẻ nóng nảy.
Ấy là sự dịu dàng không thể chối từ, cũng không thể bị chối từ.
Trước ánh mắt như nước của cậu ấy, Tưởng Dực nói: "Biết rồi."
Tưởng Dực luôn rắn đanh sắc bén như thanh đao rút khỏi vỏ đã nói: "Biết rồi." Cậu ấy nghe theo sức mạnh ấy.
Hoàng Doanh Tử chứng kiến hết thảy, trong lúc ngẩn ngơ, lần đầu cô bé lâm vào cảm giác bất lực rất nhẹ nhàng nhưng lại thấm thía, chua chát.
Trong một thoáng, cả người cứng ngắc ra như đá.
Minh Vũ ôm tôi kéo lại, nói: "Đi thôi, Doanh Tử, bọn mình về khán đài."
Tôi ngây ngẩn đi theo về ngồi xuống lại, cũng không rõ là do lo lắng hay tức giận, chỉ thấy đầu óc trống rỗng.
Sân banh rất nhanh đã lại sôi sục trở lại, Quan Siêu khoan thẳng vào phần sân kia, Tưởng Dực trừ lúc mới đầu động tác còn hơi căng cứng, thì đã nhanh chóng trở lại trạng thái.
Tôi cứ không yên lòng, Tưởng Dực đã lên cơn thì thôi, Quan Siêu và Trang Viễn đấu cũng bừng bừng máu ăn thua, chuyện như vậy thật sự quá khó để hiểu với người tâm tư đơn giản như Hoàng Doanh Tử.
Khán đài nín thinh một hồi lâu, cuối cùng là Minh Vũ bình bình nói: "Đừng lo quá, các cậu ấy chỉ là không muốn thua thôi."
Tôi không nói nổi ra lời, San San thắc mắc hỏi: "Nhưng mà Quan Siêu sao cũng lên gân ghê thế? Lúc đầu cậu ấy là người sợ Tưởng Dực tham gia giải bị thương nhất mà?"
Niệm Từ nói: "Giải bóng rổ của trường mình chỉ có lớp 10 được tham dự, một trận đấu chính thức thế này về sau cũng không biết lúc nào mới lại có. Các cậu ấy chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đánh banh đánh lộn với nhau từ nhỏ cho đến giờ. Nhưng giờ lên cấp ba, trọng tâm không giống hồi xưa nữa, cơ hội cùng đánh banh với nhau sẽ càng ngày càng ít, cho nên chắc là đều rất quý trọng trận đấu này. Đường đi của Tưởng Dực về sau cũng không liên quan đến mấy cái này, số trận banh còn có thể tham gia không bao nhiêu. Giờ cậu ấy ra sân, có khi đây cũng là trận cuối của lớp mình trong giải rồi. Chưa rõ được thắng thua, đều sẽ thấy nuối tiếc."
Những chuyện này tôi hiểu chứ, nhưng mà...
"Cậu ấy làm sao mà bị thương?" Tôi hỏi.
Khả Tâm tường thuật: "Khi nãy đang đánh banh thì hình như có hơi phân tâm, mắt nhìn về phía khán đài, lúc đáp xuống né đà Liêu Tinh đang xông tới, thế là trẹo chân..." Liêu Tinh... Hai con người này giờ càng khó mà làm hoà rồi...
=======
Câu ấy tôi chẳng nghe vào tai, thậm chí chẳng nghe bất kỳ âm thanh gì khác. Tôi xoay người chạy thẳng về phía sân vận động. Đàn chị, Bắc Kinh, đại học truyền thông gì đều bị tôi vứt lại phía sau.
Ở bên rìa kia sân bóng đang đứng xúm đông xúm đỏ, tôi mặc kệ cứ vạch lấy đường xông vào giữa: "Sao vậy Tưởng Dực ở đâu? Bị thương làm sao?" Ở ngay giữa đám người, Tưởng Dực để hở nguyên bàn chân, bác sĩ của trường vặn cổ chân cậu ấy: "Đau không?"
"Ư..." Tưởng Dực hít một hơi, miễn cưỡng không cau mặt, ngước lên nhìn tôi, không nói gì, chỗ giữa hai đầu mày giật lên một cái.
"Nhất định là đau! Thầy nhẹ tay một chút, cậu ấy còn vết thương cũ chưa lành hẳn..." Tôi cấp tập ngồi xuống bên cạnh hỏi, "Bị trẹo chân hay là bị sao thế? Sao mới có một chốc đã bị thương rồi..."
Tưởng đại gia chau mày nhìn tôi, hỏi thành chuyện khác: "Cậu vừa đi đâu?"
"A?" Tôi đần ra một thoáng mới hiểu kịp: "Đàn chị Lan Khê về trường, cô Sử kêu tớ qua làm quen với chị ấy." "Không phải đã nói cậu không được đi đâu à?"
"Cô Sử gọi làm sao tớ không đi được? Đừng nói cái này nữa, tớ đi với cậu tới bệnh viện giờ được không?" "Không cần." Tưởng Dực vừa nói vừa toan đứng dậy, "Tiếp tục trận đấu."
Bác sĩ bấy giờ mới chẩn đoán: "Xương không sao, chỉ bị trẹo thôi, nhưng giờ cậu không thể ra sân được." "Không sao." Tưởng Dực nhìn chỗ mắt cá đang sưng đỏ, "Lấy băng quấn lại giúp em."
"Không được." Tôi ngăn lại, "Đi bệnh viện. Khâu Hàng đâu rồi? Khâu Hàng!"
Khâu Hàng len vào: "Đây đây, giờ đi hả? Phải kiếm cái xe đạp rồi đẩy đi ấy..." "Em muốn vào sân." Tưởng Dực nói với bác sĩ, "Băng cổ chân lại giúp em."
Trang Viễn đỡ cậu ấy: "Tưởng Dực, đừng cố gượng." "Không sao."
"Không được, em bị thương rồi, không thể vào sân tiếp." Thầy thể dục nói. "Băng lại cho em."
"Lần này nghe lời thầy đi." Quách Tĩnh nói.
Tưởng Dực giục bác sĩ: "Không sao đâu, mau băng lại cho em." "Không được băng cho cậu ấy." Tôi ngăn lại.
"Vậy thì khỏi băng, tớ cứ thế vào sân, tiếp tục trận đấu." Tưởng Dực sầm mặt, định nhổm dậy. "Cậu làm gì thế chứ?" Cơn tức cả buổi chiều lại vọt lên họng tôi, "Đã bị thương rồi cố gượng làm gì?" "Tớ không sao." Mặt Tưởng Dực lạnh băng.
"Không sao vậy cậu làm gì phải hít hà?" "Không cần cậu lo."
"Cậu?!" Tôi giận đến không nói tiếp nổi.
"Cứ băng lại cho cậu ấy đi, để cậu ấy vào sân." Quan Siêu đứng lẫn trong đám đông đột ngột nói.
"Quan Siêu cậu tính làm gì?!" Tôi bùng hết cơn điên tiết với Quan Siêu. Quan Siêu kệ tôi, nói với bác sĩ: "Băng lại cho cậu ấy đi ạ."
"Không cho!"
Bác sĩ và thầy thể dục do dự chẳng quyết. Quan Siêu thấy thế cũng không nhờ nữa, tự cầm cuộn băng, nói với Liêu Tinh đứng bên cạnh: "Tới giúp tớ."
Liêu Tinh phân vân một thoáng, ngồi xuống cùng Quan Siêu hai người giúp Tưởng Dực băng lại.
Tôi còn muốn nói, thì Diệc Phi bỗng kéo tay tôi lại: "Không sao đâu, Tưởng Dực sẽ không làm bừa." Tôi thần người ra, nín thinh.
"Được rồi Doanh Tử." Niệm Từ giữ chặt tôi, hỏi: "Anh Nhan Quân đâu?"
"... Không biết." Tôi nói lộn xị ngậu, "Tớ nghe Tưởng Dực bị thương xong chạy về ngay..."
Ngay lúc ấy Niệm Từ nói khẽ bên tai tôi: "Cậu ấy hôm nay không nghe cậu đâu, hồi nãy cậu chưa về cậu ấy đã nổi cơn tanh bành một lần rồi." Tôi cứ đứng đấy, nhìn chăm chăm đám Quan Siêu nhanh chóng băng lại chỗ thương, miệng làm thinh.
Ở bên kia, Tưởng Dực đã có thể đứng dậy, phần băng cổ chân vừa chặt chẽ vừa chắc chắn. Quan Siêu đỡ tay cậu ấy, hai người đi được mấy bước, Tưởng Dực bỏ tay ra. "Đi thôi."
Hai người họ cứ thế đi ngang qua bọn tôi, Diệc Phi gọi cậu ấy: "Tưởng Dực."
Tưởng Dực ngoái lại, mặt chẳng có biểu cảm gì.
Diệc Phi dịu dàng nói: "Chú ý nhé." "Biết rồi."
Tất cả lời tôi muốn nói đều bị nuốt xuống lại.
Ấy là một tình cảnh Hoàng Doanh Tử chưa từng biết đến trước đây.
Con nít muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, tất cả phản ứng đều thẳng tưng, không giấu diếm, vòng vo. Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô nhóc làm gì cũng rõ rành rành, thẳng băng băng, sạch boong boong, thậm chí đến mức ngố ngờ nghệch ấy lần đầu tiên nhận ra: Có một số người sẽ không thẳng thừng như vậy.
Hoặc có thể nói, Lam Diệc Phi và Hoàng Doanh Tử không giống nhau.
Diệc Phi đã trở thiếu nữ, mang trong mình sức mạnh riêng có của con gái, mềm mại dịu dàng, cực kì cuốn hút, có thể an ủi hết thảy những thương đau sây sát của tuổi trẻ nóng nảy.
Ấy là sự dịu dàng không thể chối từ, cũng không thể bị chối từ.
Trước ánh mắt như nước của cậu ấy, Tưởng Dực nói: "Biết rồi."
Tưởng Dực luôn rắn đanh sắc bén như thanh đao rút khỏi vỏ đã nói: "Biết rồi." Cậu ấy nghe theo sức mạnh ấy.
Hoàng Doanh Tử chứng kiến hết thảy, trong lúc ngẩn ngơ, lần đầu cô bé lâm vào cảm giác bất lực rất nhẹ nhàng nhưng lại thấm thía, chua chát.
Trong một thoáng, cả người cứng ngắc ra như đá.
Minh Vũ ôm tôi kéo lại, nói: "Đi thôi, Doanh Tử, bọn mình về khán đài."
Tôi ngây ngẩn đi theo về ngồi xuống lại, cũng không rõ là do lo lắng hay tức giận, chỉ thấy đầu óc trống rỗng.
Sân banh rất nhanh đã lại sôi sục trở lại, Quan Siêu khoan thẳng vào phần sân kia, Tưởng Dực trừ lúc mới đầu động tác còn hơi căng cứng, thì đã nhanh chóng trở lại trạng thái.
Tôi cứ không yên lòng, Tưởng Dực đã lên cơn thì thôi, Quan Siêu và Trang Viễn đấu cũng bừng bừng máu ăn thua, chuyện như vậy thật sự quá khó để hiểu với người tâm tư đơn giản như Hoàng Doanh Tử.
Khán đài nín thinh một hồi lâu, cuối cùng là Minh Vũ bình bình nói: "Đừng lo quá, các cậu ấy chỉ là không muốn thua thôi."
Tôi không nói nổi ra lời, San San thắc mắc hỏi: "Nhưng mà Quan Siêu sao cũng lên gân ghê thế? Lúc đầu cậu ấy là người sợ Tưởng Dực tham gia giải bị thương nhất mà?"
Niệm Từ nói: "Giải bóng rổ của trường mình chỉ có lớp 10 được tham dự, một trận đấu chính thức thế này về sau cũng không biết lúc nào mới lại có. Các cậu ấy chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đánh banh đánh lộn với nhau từ nhỏ cho đến giờ. Nhưng giờ lên cấp ba, trọng tâm không giống hồi xưa nữa, cơ hội cùng đánh banh với nhau sẽ càng ngày càng ít, cho nên chắc là đều rất quý trọng trận đấu này. Đường đi của Tưởng Dực về sau cũng không liên quan đến mấy cái này, số trận banh còn có thể tham gia không bao nhiêu. Giờ cậu ấy ra sân, có khi đây cũng là trận cuối của lớp mình trong giải rồi. Chưa rõ được thắng thua, đều sẽ thấy nuối tiếc."
Những chuyện này tôi hiểu chứ, nhưng mà...
"Cậu ấy làm sao mà bị thương?" Tôi hỏi.
Khả Tâm tường thuật: "Khi nãy đang đánh banh thì hình như có hơi phân tâm, mắt nhìn về phía khán đài, lúc đáp xuống né đà Liêu Tinh đang xông tới, thế là trẹo chân..." Liêu Tinh... Hai con người này giờ càng khó mà làm hoà rồi...
=======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.