Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối
Chương 25: Bại lộ thân phận
Mộc Mộc Tầm Tầm
11/11/2021
Lãnh Nguyệt đang suy nghĩ về việc lấy nhầm thuốc nên phản ứng không kịp, nghe tiếng hét của Nam Cung Cẩn nàng mới hồi thần lại thì..đã quá muộn.
Nàng phun ra một ngụm máu, ngạc nhiên nhìn người trước mặt sau khi hắn rút kiếm ra, nàng lấy tay ôm lấy bụng.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên nàng trừng mắt, cố gắng nói một câu trước khi đổ gục xuống.
"Dư Mặc chết tiệt, chàng dám giết ân nhân của chàng."
Vừa nói xong thì nàng nhằm mắt ngã xuống đất.
Dư Mặc chết lặng tại chỗ khi nhìn vào mắt tên thái giám.
Hắn là sát thủ vì vậy cũng có sự nhạy bén của sát thủ.
Hơn nữa hẳn còn có tài chỉ cần nhìn vào mắt người nào đó hắn cũng cảm nhận được đã từng gặp người đó ở đâu.
Cho dù người đó có cải trang thành bộ dạng như thế nào, nhưng chỉ cần ánh mắt đã giúp hắn biết người đó là ai.
Vừa rồi khi bị tung gói thuốc không biết là gì vào người, vì phản xạ nên hắn đã nhanh chóng chạy đến đâm một nhát vào bụng tên thái giám.
Tuy nhiên sau đó tên thái giám nhìn vào mắt hẳn, cũng như hắn nhìn vào mắt tên thái giám, bỗng nhiên hẳn thấy mừng rỡ.
Bởi vì đây chính là nàng, nàng không chết.
Nhưng khi nghe câu nói của nàng hắn lại chết lặng, vì hãn vừa đâm nàng...hắn..chính hắn đã tự tay đâm nàng.
"Bắt lấy thích khách cho ta."
Nam Cung Cẩn ra lệnh cho đội cẩm y vệ.
Vừa rồi hắn đã dùng ám hiệu bản lên trời để gọi người đến sau khi thấy Tiểu Nguyệt Tử ngã xuống đất.
Nam Cung Cẩn đôi mắt vô hồn chợt hôi thân sau đó nhanh chóng dùng khinh công phi người chạy khỏi đó.
Khi xác định đã không có cẩm y vệ nào đuổi theo nữa.
Hắn dừng lại bên một rừng cây.
Hắn khụy gối xuống, thanh kiếm khẽ buông lơi.
"Tại sao lại là nàng? Chính tay ta đã giết chết nàng? Ta đã giết chết nàng rồi."
Hắn đau khổ hét lớn.
"Mau truyền thái y."
Nam Cung Cẩn không biết nghĩ gì lại chính tay bế Lãnh Nguyệt vào trong phòng.
Nhanh chóng có thái y đến xem vết thương cho Lãnh Nguyệt.
Nam Cung Cẩn đặt nàng lên giường rồi đi ra ngoài nhưng vừa đi không lâu thì lại nghe tiếng thái y giọng kinh ngạc gọi hắn.
Hắn lại quay trở lại đi đến gân giường.
"Bát hoàng tử, tiểu thái giám này là một cô nương? Tại sao...?"
Thái y chưa kịp nói hết câu đã nghe giọng nói lạnh lẽo của Nam Cung Cẩn xen vào.
"Ngươi chỉ cần nhớ người ngươi đang cứu chỉ là thái giám vì cứu ta mà gặp nguy hiểm.Nếu ngươi dám buông lời bịa đặt thì..."
Nam Cung Cẩn kéo dài giọng.
Thái y sợ hãi quỳ sụp xuống van xin tha tội, luôn miệng hứa sẽ không dám nói gì khác khi không được sự cho phép của hắn.
Nam Cung Cẩn hài lòng với biểu hiện đó, ra hiệu cho thái y tiếp tục cứu chữa cho nàng.
Ngoài mặt hẳn tỏ ra lạnh lùng nhưng sự thật bên trong lại đang rất hỗn loạn, tên thái giám này lại là nữ nhân sao? Nàng ấy lại giả trang làm thái giám để vào cung sao? Nàng ấy muốn làm gì? Quan trọng là nàng ấy là nữ nhân sao cách ứng xử lại...hắn đột nhiên mỉm cười.
Nếu nàng ấy là nữ nhân vậy thì thật là thú vị.
"Bát hoàng tử, vị cô nương này...thần e là..."thái y thái độ do dự run sợ ấp úng nói.
"Nàng ấy chết ta sẽ để ngươi theo hầu.Yên tâm ta cũng tốt bụng lắm, sẽ để người nhà ngươi đi cùng ngươi."Nam Cung Cẩn mỉm cười nham hiểm.
Lão thái y càng thêm sợ hãi, ông chỉ định nói rằng nếu cứu được mạng cô nương này e là nàng ấy sau này cũng không thể nào sinh nhi tử được nữa.
Tuy nhiên dưới sự uy hiếp ấy, ông cũng không dám nói thêm tiếng nào, chuyên tâm cứu mạng sống của nàng ta.
"Ta sẽ không để nàng chết."
Nam Cung Cẩn nói thâm.
"Lãnh Nguyệt, cô mau tỉnh lại.Ta nhờ cô chăm sóc Vân Nhi giúp ta, nhớ chăm sóc Vân Nhi giúp ta.' Lãnh Nguyệt mơ màng mở mắt ra.
Lúc cô nhắm mắt lại, nàng cứ nghĩ lân này mình chết chắc rồi.
Nàng không ngờ số nàng lại xui xẻo đến như thế.
Kiếp trước bị anh trai của người yêu giết chết, kiếp này lại bị người nàng từng cứu mạng giết chết.
Nhưng bây giờ mở mắt ra nhìn thấy những thứ trước mắt, nàng biết nàng chưa chết.
Nàng vẫn còn sống.
Vừa rồi nàng nghe có giọng nói của một cô nương gọi nàng mau tỉnh lại, cô nương ấy còn nhờ nàng chăm sóc ai đó.
Hình như người kia tên Vân Nhi thì phải.
Nhưng Vân Nhi là ai? Nàng làm sao biết người đó là người nào mà chăm sóc giúp cô nương kia.
"Nàng tỉnh rồi sao?"
Nam Cung Cẩn nhìn thấy nàng mở mắt ra ngơ ngác nhìn xung quanh thì mỉm cười, nàng hôn mê một ngày một đêm cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi.
Lãnh Nguyệt giật mình, nhìn lại người đang ngồi bên cạnh nàng.
Nam Cung Cẩn đang nhìn nàng đăm đăm, hình như vừa rồi hẳn gọi nàng là...
chẳng lẽ hắn đã biết nàng là nữ nhân.
Lãnh Nguyệt trợn tròn mắt, cảm thấy lân này thì nàng chết chắc rồi.
Tại sao nàng quên mất nếu muốn băng bó vết thương cho nàng thì phải lột áo nàng ra, như vậy thì bí mật của nàng cũng bị lộ mất rồi.
Vậy thì cho dù lân này nàng không bị kiếm đâm chết thì sớm muộn gì cũng bị chém đầu mà chết.
"Nàng yên tâm ngoài ta ra sẽ không ai biết nàng là một cô nương."
Nam Cung Cẩn đoán được nàng đang lo sợ điều gì từ trong ánh mắt hốt hoảng của nàng.
"Bát hoàng tử, nô tài...nô tài...nàng cũng không biết giải thích chuyện này như thế nào.Thế nhưng Nam Cung Cẩn lại không cho nàng nói tiếp, bắt nàng im lặng nghỉ ngơi cho khỏe rôi muốn nói gì thì nói sao.
Nàng thật sự cũng không biết phải nói gì đành nói lời đa tạ sau đó im lặng không lên tiếng nữa.
Nàng cũng muốn suy nghĩ xem nên lấy lý do gì để giải thích cho việc nàng cải trang làm thái giám để vào cung đây.
"Hoàng thượng giá đáo, Dung Phi nương nương giá đáo."
Lãnh Nguyệt giật mình khi nghe giọng thái giám bên ngoài.
Sau đó nàng trông thấy lão hoàng đế và một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp tiến vào phòng.
Nghe Nam Cung Cẩn hành lễ nàng mới biết người phụ nữ xinh đẹp kia là ai.
Chính là người nằm trong mục tiêu nhiệm vụ của nàng.
Nàng cũng cố gắng trống người ngồi dậy để hành lễ cho phái phép nhưng vừa ngồi lên một chút, vết thương lại nhói lên vô cùng đau đớn làm nàng phải rên lên một tiếng.
"Ngươi không cần đa lễ, ngươi là ân nhân của ta, đương nhiên phụ hoàng và mẫu phi ta sẽ không phạt ngươi."
Nam Cung Cẩn đưa tay đỡ nàng nằm xuống lại.
Nàng chỉ biết cười ngượng ngùng hành lễ với hai người, sau đó im lặng không nói thêm gì nữa.
Nàng nghe hai người luôn miệng nói đa tạ nàng, đa tạ nàng đã hộ giá, đa tạ nàng đã hy sinh bản thân cứu bát hoàng tử.
Nàng nghe mà âm thầm chột dạ, không biết trường hợp đó có được tính là nàng đang cứu hắn không? Hay chỉ đơn giản là hắn tự phản ứng nhanh, còn không quên cứu lấy nàng.
Nàng biết sự thật trong đó chỉ có ba người hiểu, nàng và hắn hiểu và còn cả tên Dư Mặc chết tiệt kia.
Kẻ đã đâm nàng một kiếm suýt chút nữa thì lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.
Nếu nàng biết thích khách kia là Dư Mặc đương nhiên nàng sẽ không chạy sang.
Mà còn âm thầm giúp hắn hành thích Nam Cung Cẩn nữa kìa.
"Mạng của hoàng nhi là do tên thái giám này cứu, nói gì đi nữa phụ hoàng cũng nên ban thưởng cho hắn nhiều một chút."
Nam Cung Cẩn không kiêng dè gì mà yêu cầu giúp Lãnh Nguyệt.
"Phận làm nô tài cứu chủ tử của mình là lẽ đương nhiên, việc gì phải ban thưởng."
Dung phi giọng nói lạnh lẽo.
Nàng phun ra một ngụm máu, ngạc nhiên nhìn người trước mặt sau khi hắn rút kiếm ra, nàng lấy tay ôm lấy bụng.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên nàng trừng mắt, cố gắng nói một câu trước khi đổ gục xuống.
"Dư Mặc chết tiệt, chàng dám giết ân nhân của chàng."
Vừa nói xong thì nàng nhằm mắt ngã xuống đất.
Dư Mặc chết lặng tại chỗ khi nhìn vào mắt tên thái giám.
Hắn là sát thủ vì vậy cũng có sự nhạy bén của sát thủ.
Hơn nữa hẳn còn có tài chỉ cần nhìn vào mắt người nào đó hắn cũng cảm nhận được đã từng gặp người đó ở đâu.
Cho dù người đó có cải trang thành bộ dạng như thế nào, nhưng chỉ cần ánh mắt đã giúp hắn biết người đó là ai.
Vừa rồi khi bị tung gói thuốc không biết là gì vào người, vì phản xạ nên hắn đã nhanh chóng chạy đến đâm một nhát vào bụng tên thái giám.
Tuy nhiên sau đó tên thái giám nhìn vào mắt hẳn, cũng như hắn nhìn vào mắt tên thái giám, bỗng nhiên hẳn thấy mừng rỡ.
Bởi vì đây chính là nàng, nàng không chết.
Nhưng khi nghe câu nói của nàng hắn lại chết lặng, vì hãn vừa đâm nàng...hắn..chính hắn đã tự tay đâm nàng.
"Bắt lấy thích khách cho ta."
Nam Cung Cẩn ra lệnh cho đội cẩm y vệ.
Vừa rồi hắn đã dùng ám hiệu bản lên trời để gọi người đến sau khi thấy Tiểu Nguyệt Tử ngã xuống đất.
Nam Cung Cẩn đôi mắt vô hồn chợt hôi thân sau đó nhanh chóng dùng khinh công phi người chạy khỏi đó.
Khi xác định đã không có cẩm y vệ nào đuổi theo nữa.
Hắn dừng lại bên một rừng cây.
Hắn khụy gối xuống, thanh kiếm khẽ buông lơi.
"Tại sao lại là nàng? Chính tay ta đã giết chết nàng? Ta đã giết chết nàng rồi."
Hắn đau khổ hét lớn.
"Mau truyền thái y."
Nam Cung Cẩn không biết nghĩ gì lại chính tay bế Lãnh Nguyệt vào trong phòng.
Nhanh chóng có thái y đến xem vết thương cho Lãnh Nguyệt.
Nam Cung Cẩn đặt nàng lên giường rồi đi ra ngoài nhưng vừa đi không lâu thì lại nghe tiếng thái y giọng kinh ngạc gọi hắn.
Hắn lại quay trở lại đi đến gân giường.
"Bát hoàng tử, tiểu thái giám này là một cô nương? Tại sao...?"
Thái y chưa kịp nói hết câu đã nghe giọng nói lạnh lẽo của Nam Cung Cẩn xen vào.
"Ngươi chỉ cần nhớ người ngươi đang cứu chỉ là thái giám vì cứu ta mà gặp nguy hiểm.Nếu ngươi dám buông lời bịa đặt thì..."
Nam Cung Cẩn kéo dài giọng.
Thái y sợ hãi quỳ sụp xuống van xin tha tội, luôn miệng hứa sẽ không dám nói gì khác khi không được sự cho phép của hắn.
Nam Cung Cẩn hài lòng với biểu hiện đó, ra hiệu cho thái y tiếp tục cứu chữa cho nàng.
Ngoài mặt hẳn tỏ ra lạnh lùng nhưng sự thật bên trong lại đang rất hỗn loạn, tên thái giám này lại là nữ nhân sao? Nàng ấy lại giả trang làm thái giám để vào cung sao? Nàng ấy muốn làm gì? Quan trọng là nàng ấy là nữ nhân sao cách ứng xử lại...hắn đột nhiên mỉm cười.
Nếu nàng ấy là nữ nhân vậy thì thật là thú vị.
"Bát hoàng tử, vị cô nương này...thần e là..."thái y thái độ do dự run sợ ấp úng nói.
"Nàng ấy chết ta sẽ để ngươi theo hầu.Yên tâm ta cũng tốt bụng lắm, sẽ để người nhà ngươi đi cùng ngươi."Nam Cung Cẩn mỉm cười nham hiểm.
Lão thái y càng thêm sợ hãi, ông chỉ định nói rằng nếu cứu được mạng cô nương này e là nàng ấy sau này cũng không thể nào sinh nhi tử được nữa.
Tuy nhiên dưới sự uy hiếp ấy, ông cũng không dám nói thêm tiếng nào, chuyên tâm cứu mạng sống của nàng ta.
"Ta sẽ không để nàng chết."
Nam Cung Cẩn nói thâm.
"Lãnh Nguyệt, cô mau tỉnh lại.Ta nhờ cô chăm sóc Vân Nhi giúp ta, nhớ chăm sóc Vân Nhi giúp ta.' Lãnh Nguyệt mơ màng mở mắt ra.
Lúc cô nhắm mắt lại, nàng cứ nghĩ lân này mình chết chắc rồi.
Nàng không ngờ số nàng lại xui xẻo đến như thế.
Kiếp trước bị anh trai của người yêu giết chết, kiếp này lại bị người nàng từng cứu mạng giết chết.
Nhưng bây giờ mở mắt ra nhìn thấy những thứ trước mắt, nàng biết nàng chưa chết.
Nàng vẫn còn sống.
Vừa rồi nàng nghe có giọng nói của một cô nương gọi nàng mau tỉnh lại, cô nương ấy còn nhờ nàng chăm sóc ai đó.
Hình như người kia tên Vân Nhi thì phải.
Nhưng Vân Nhi là ai? Nàng làm sao biết người đó là người nào mà chăm sóc giúp cô nương kia.
"Nàng tỉnh rồi sao?"
Nam Cung Cẩn nhìn thấy nàng mở mắt ra ngơ ngác nhìn xung quanh thì mỉm cười, nàng hôn mê một ngày một đêm cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi.
Lãnh Nguyệt giật mình, nhìn lại người đang ngồi bên cạnh nàng.
Nam Cung Cẩn đang nhìn nàng đăm đăm, hình như vừa rồi hẳn gọi nàng là...
chẳng lẽ hắn đã biết nàng là nữ nhân.
Lãnh Nguyệt trợn tròn mắt, cảm thấy lân này thì nàng chết chắc rồi.
Tại sao nàng quên mất nếu muốn băng bó vết thương cho nàng thì phải lột áo nàng ra, như vậy thì bí mật của nàng cũng bị lộ mất rồi.
Vậy thì cho dù lân này nàng không bị kiếm đâm chết thì sớm muộn gì cũng bị chém đầu mà chết.
"Nàng yên tâm ngoài ta ra sẽ không ai biết nàng là một cô nương."
Nam Cung Cẩn đoán được nàng đang lo sợ điều gì từ trong ánh mắt hốt hoảng của nàng.
"Bát hoàng tử, nô tài...nô tài...nàng cũng không biết giải thích chuyện này như thế nào.Thế nhưng Nam Cung Cẩn lại không cho nàng nói tiếp, bắt nàng im lặng nghỉ ngơi cho khỏe rôi muốn nói gì thì nói sao.
Nàng thật sự cũng không biết phải nói gì đành nói lời đa tạ sau đó im lặng không lên tiếng nữa.
Nàng cũng muốn suy nghĩ xem nên lấy lý do gì để giải thích cho việc nàng cải trang làm thái giám để vào cung đây.
"Hoàng thượng giá đáo, Dung Phi nương nương giá đáo."
Lãnh Nguyệt giật mình khi nghe giọng thái giám bên ngoài.
Sau đó nàng trông thấy lão hoàng đế và một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp tiến vào phòng.
Nghe Nam Cung Cẩn hành lễ nàng mới biết người phụ nữ xinh đẹp kia là ai.
Chính là người nằm trong mục tiêu nhiệm vụ của nàng.
Nàng cũng cố gắng trống người ngồi dậy để hành lễ cho phái phép nhưng vừa ngồi lên một chút, vết thương lại nhói lên vô cùng đau đớn làm nàng phải rên lên một tiếng.
"Ngươi không cần đa lễ, ngươi là ân nhân của ta, đương nhiên phụ hoàng và mẫu phi ta sẽ không phạt ngươi."
Nam Cung Cẩn đưa tay đỡ nàng nằm xuống lại.
Nàng chỉ biết cười ngượng ngùng hành lễ với hai người, sau đó im lặng không nói thêm gì nữa.
Nàng nghe hai người luôn miệng nói đa tạ nàng, đa tạ nàng đã hộ giá, đa tạ nàng đã hy sinh bản thân cứu bát hoàng tử.
Nàng nghe mà âm thầm chột dạ, không biết trường hợp đó có được tính là nàng đang cứu hắn không? Hay chỉ đơn giản là hắn tự phản ứng nhanh, còn không quên cứu lấy nàng.
Nàng biết sự thật trong đó chỉ có ba người hiểu, nàng và hắn hiểu và còn cả tên Dư Mặc chết tiệt kia.
Kẻ đã đâm nàng một kiếm suýt chút nữa thì lấy đi cái mạng nhỏ của nàng.
Nếu nàng biết thích khách kia là Dư Mặc đương nhiên nàng sẽ không chạy sang.
Mà còn âm thầm giúp hắn hành thích Nam Cung Cẩn nữa kìa.
"Mạng của hoàng nhi là do tên thái giám này cứu, nói gì đi nữa phụ hoàng cũng nên ban thưởng cho hắn nhiều một chút."
Nam Cung Cẩn không kiêng dè gì mà yêu cầu giúp Lãnh Nguyệt.
"Phận làm nô tài cứu chủ tử của mình là lẽ đương nhiên, việc gì phải ban thưởng."
Dung phi giọng nói lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.