Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối
Chương 10: Khiết Khiết
Mộc Mộc Tầm Tầm
11/11/2021
"Dĩ nhiên ta không quen người này,ta chỉ đặt trên đầu quả tim thôi."
Lãnh Nguyệt rảnh mãnh trả lời.
Người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Người cô đã từng trao thân cho anh.
Người mà cô đã tự nói với lòng, đời này chỉ có anh là quan trọng nhất.
Ngoài anh ra cô không lấy ai nữa.
Những tưởng cô chết rồi không còn cơ hội nào gặp lại anh.
Thật may ông trời lân này lại thương xót cô, cho cô gặp lại anh ở kiếp này.
Lãnh Nguyệt đỏ mắt nhìn Hàn Tử Dạ.
Cô thật sự rất nhớ anh, rất nhớ anh.
Tiểu Hoa nhìn ra được tình cảm của nàng ấy đối với người nam nhân kia.
Chắc hẳn hai người có tình cảm sâu đậm với nhau.
Tiểu Hoa hiểu chuyện lặng lẽ đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Lãnh Nguyệt sau khi làm xong tất cả cho Hàn Tử Dạ thì cô bước vào phía sau bình phong thay đồ nam ra, mặc lại y phục nữ nhân.
Tuy nhiên, cô chỉ mặc mỗi lớp áo mỏng manh rồi leo lên giường nằm xuống bên cạnh Hàn Tử Dạ.
Cô xoay người nhẹ nhàng ôm lấy anh, rúc đầu vào ngực anh.
Cô thật sự đã từng mơ được làm như vậy không biết bao nhiêu lân.
Cuối cùng cũng có ngày này.
"Khiết Khiết, thật tốt vì có anh ở đây."
Mơ màng nói xong câu này rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Miệng lại nở nụ cười hạnh phúc.
Hai giờ sau, Hàn Tử Dạ sao khi hết thuốc mê đã từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, hắn đã cứng đờ người vì phát hiện có người đang nằm cạnh hắn còn đang nằm ôm lấy hắn.
Quan trọng hơn hết, hình như hắn còn đang không mảnh vải che thân.
Hắn nhíu mày nhìn xuống dưới, rôi đưa tay lên nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của nữ nhân ra khỏi người hắn.
"Khiết Khiết, anh dám bỏ em ra thử xem.Em làm' chết anh."
Lãnh Nguyệt ngái ngủ nói trong vô thức.
Tay Hàn Tử Dạ vừa động vào nàng lập tức dừng động tác lại.
Hắn thật sự không hiểu nổi sao hẳn lại ở nơi này, còn cùng với nữ nhân này..
chắc hai người không xảy ra chuyện gì đâu.
Dù sao hắn cũng đang bị thương lại còn hôn mê thì làm sao được đúng không? Nhưng cũng không thể cứ nằm mãi như thế được.
Thế là hắn quyết định gọi nàng tỉnh lại.
"Cô nương, cô nương..có thể tỉnh lại không?"
Hàn Tử Dạ dè dặt chạm vào người cô.
Lãnh Nguyệt bị lay người lại bị gọi nên mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nhưng chưa vội ngôi dậy, vân ôm chặt lấy hắn.
Thật ra cô quên mất bây giờ cô đang ở đâu.
Cô cứ nghĩ mình vẫn còn ở hiện đại.
"Anh tỉnh rồi sao? Nằm yên để em ôm ngủ một chút."
Lãnh Nguyệt khẽ dụi đâu vào người hắn.
Nhưng cô lại quên hắn đang bị thương nên có hơi dùng lực, vô tình chạm vào vết thương của hắn, khiến hắn khẽ hít hà.
Thế là cô giật mình tỉnh hẳn.Lập tức chống người ngồi dậy xin lỗi rối rít.
Nhưng lần này thì đến lượt Hàn Tử Dạ xuất thần không phản ứng.
Hắn nhìn cô không chớp mắt, cũng chẳng nói năng gì.Làm Lãnh Nguyệt sợ hãi.
"Khiết Khiết, anh sao vậy? Anh đau lắm không? Anh đừng làm em sợ mà."
Lãnh Nguyệt đỏ mắt lo lắng.
Hàn Tử Dạ không nghe cô nói gì.
Bởi vì hắn đang vui mừng, cực kỳ vui mừng.
Hắn đã tìm cô hơn nữa năm, đi khắp các vùng của Đông Lăng.
Nhưng đều không tìm thấy cô, hắn cứ nghĩ cô đã thật sự chết rồi.
Hắn định chấp nhận sự thật đau lòng ấy mà quay về nước.
Không ngờ được lúc này hắn lại gặp được cô.
Hắn cứ nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng vừa rồi cô đụng vào vết thương của hắn, làm hản đau đớn.
Thế thì làm sao có thể là mơ.
"Nguyệt Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được nàng.Nguyệt Nhi.Ta rất nhớ nàng."
Hàn Tử Dạ nói rồi đưa tay kéo cô vào lòng mặc kệ vết thương trên người.
Lãnh Nguyệt kinh ngạc nằm trong lòng hắn.
Thế này là thế nào? Anh vì tìm được mình nên vui mừng biểu hiện như thế à.
Thật là làm cô sợ chết khiếp.
Lãnh Nguyệt mỉm cười đưa tay vòng qua eo Hàn Tử Dạ.
Cô cũng khẽ nói nhớ hắn.
Thế nhưng sau khi cô nói câu này lập tức bị hắn đẩy ra.
Ánh mắt tối đen nhìn cô.
Làm cô lại sợ hãi một lần nữa.
Sao anh lại thất thường như thế.
Lại làm sao nữa rồi.
Chẳng phải vừa rồi còn đang bình thường sao.
"Nàng gợi ta là gì?"
Hàn Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi.
Lúc nãy vì vui quá nên hắn không để ý nàng nói gì.
Nhưng câu nói vừa rồi thì hắn nghe rất rõ.
Nàng gọi hắn là Khiết Khiết, ôm hắn mà lại gọi tên người nam nhân khác sao? Chẳng lẽ trong những ngày lưu lạc bên ngoài, nàng đã đem lòng yêu người nam nhân kia.
Càng nghĩ hắn càng ghét lạnh.
Ánh mắt đầy sát khí nhìn nàng chờ đợi câu trả lời.
Lãnh Nguyệt khó hiểu, cô gọi anh là Khiết Khiết có gì sai sao? Chẳng phải kiếp trước cũng gọi thế à.
Anh cũng đồng ý mà.
Cô nghi ngờ lập lại: "Khiết Khiết em gọi anh là Khiết Khiết.Có gì không ổn sao?"
"Khiết Khiết, nàng thử lặp lại một lần nữa xem."
Hắn lạnh giọng.
Lãnh Nguyệt giật mình lo sợ.
Thế này là thế nào? Sao cô gọi như vậy mà anh không thích còn lạnh lùng với cô là sao? Ánh mắt kia như muốn giết người nữa.
Chẳng lẽ anh đến đây đã đổi tên khác rồi nên không thích cô gọi tên kia nữa.
Nếu là như thế thật, thì anh chỉ cần nói với cô một tiếng thì cô sẽ không gọi như thế nữa.
Đâu cần anh phải hung dữ với cô như thế.
"Nàng mau nói cho ta biết.Khiết Khiết là ai? Hắn là ai hả?"
Hàn Tử Dạ tức giận đến mức vết thương cũng vì vậy ứa máu ra theo.
Lãnh Nguyệt sợ hãi run cầm cập.
Cô thật sự không biết sao khi đến thế giới này Khiết Khiết của cô lại đáng sợ như vậy.
Nhưng mà hình như anh hiểu lâm gì phải không? Chẳng lẽ anh mất trí sao? Mà cũng không đúng, nếu mất trí sao còn nhớ ra cô được.
Vậy thì tại sao chứ, khó hiểu thật.
Hàn Tử Dạ thấy nàng không trả lời cứ nghĩ nàng không muốn tiết lộ thân phận người nam nhân kia, vì thế càng ngày hăn càng khó chịu, mắt hắn lập tức đỏ ngầu.
Cơn giận sắp không khống chế được nữa, nếu nàng không nói hắn cũng có cách điều tra ra.
Hản sẽ giết chết kẻ đó.
"Khiết Khiết là anh, anh quên rồi sao? Chẳng lẽ anh không nhớ mình tên là gì sao?"
Lãnh Nguyệt suy nghĩ đắn đo mới suy nghĩ đến khả năng, biết đâu hắn không mất trí nhớ tất cả, mà chỉ quên mất tên bản thân thì Sao.
"Ta tên Hàn..Tử..Dạ.Ta không phải Khiết Khiết của nàng."
Hàn Tử Dạ nghiến răng.
Lãnh Nguyệt sáng mắt, thì ra sau khi đến đây, anh đã đổi tên khác 'Hàn Tử Dạ tên hay thật đấy nhỉ.
Nếu vậy chắc anh không muốn nhớ lại kiếp trước, nhớ về cái tên giống người anh trai xấu xa kia.
Có lẽ vì thế anh mới tức giận khi người khác gọi tên cũ của anh phải không? Nhưng anh cũng đâu cần làm dữ thế chứ.
"Nếu anh à không, nếu chàng không thích thiếp có thể không gọi chàng như thế nữa.Thế thiếp gọi chàng là gì được nhỉ? Dạ Dạ, Tử Dạ, A Dạ.Chàng muốn thiếp gọi thế nào?"
Lãnh Nguyệt cười tủm tỉm.
Lần đầu tiên từ sau khi đến đây cô lại xưng hô chàng thiếp sến như vậy mà cảm giác không ớn không lạnh đấy.
Nếu ở cổ đại mà anh anh em em thì cũng không hợp.
Nếu để người khác nghe được còn tưởng cô bị điên nói năng lung tung khó hiểu.
Ở đâu theo đó.
Trong phim cô thấy vợ chồng thường xưng hô như thế.
Tuy kiếp này cô và anh chưa kết hôn nhưng dù sao kiếp trước cũng đã ngủ với nhau rồi.
Tuy kiếp này chưa làm gì nhưng anh cũng chỉ có thể là của cô.
Chỉ có thể lấy cô thôi.
"Nàng lại quên trước kia nàng gọi ta là gì sao? Nguyệt Nhi thật ra nàng có từng nhớ ta chút nào không?"
Hàn Tử Dạ đột nhiên buồn bã.
Lãnh Nguyệt rảnh mãnh trả lời.
Người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Người cô đã từng trao thân cho anh.
Người mà cô đã tự nói với lòng, đời này chỉ có anh là quan trọng nhất.
Ngoài anh ra cô không lấy ai nữa.
Những tưởng cô chết rồi không còn cơ hội nào gặp lại anh.
Thật may ông trời lân này lại thương xót cô, cho cô gặp lại anh ở kiếp này.
Lãnh Nguyệt đỏ mắt nhìn Hàn Tử Dạ.
Cô thật sự rất nhớ anh, rất nhớ anh.
Tiểu Hoa nhìn ra được tình cảm của nàng ấy đối với người nam nhân kia.
Chắc hẳn hai người có tình cảm sâu đậm với nhau.
Tiểu Hoa hiểu chuyện lặng lẽ đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Lãnh Nguyệt sau khi làm xong tất cả cho Hàn Tử Dạ thì cô bước vào phía sau bình phong thay đồ nam ra, mặc lại y phục nữ nhân.
Tuy nhiên, cô chỉ mặc mỗi lớp áo mỏng manh rồi leo lên giường nằm xuống bên cạnh Hàn Tử Dạ.
Cô xoay người nhẹ nhàng ôm lấy anh, rúc đầu vào ngực anh.
Cô thật sự đã từng mơ được làm như vậy không biết bao nhiêu lân.
Cuối cùng cũng có ngày này.
"Khiết Khiết, thật tốt vì có anh ở đây."
Mơ màng nói xong câu này rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Miệng lại nở nụ cười hạnh phúc.
Hai giờ sau, Hàn Tử Dạ sao khi hết thuốc mê đã từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, hắn đã cứng đờ người vì phát hiện có người đang nằm cạnh hắn còn đang nằm ôm lấy hắn.
Quan trọng hơn hết, hình như hắn còn đang không mảnh vải che thân.
Hắn nhíu mày nhìn xuống dưới, rôi đưa tay lên nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của nữ nhân ra khỏi người hắn.
"Khiết Khiết, anh dám bỏ em ra thử xem.Em làm' chết anh."
Lãnh Nguyệt ngái ngủ nói trong vô thức.
Tay Hàn Tử Dạ vừa động vào nàng lập tức dừng động tác lại.
Hắn thật sự không hiểu nổi sao hẳn lại ở nơi này, còn cùng với nữ nhân này..
chắc hai người không xảy ra chuyện gì đâu.
Dù sao hắn cũng đang bị thương lại còn hôn mê thì làm sao được đúng không? Nhưng cũng không thể cứ nằm mãi như thế được.
Thế là hắn quyết định gọi nàng tỉnh lại.
"Cô nương, cô nương..có thể tỉnh lại không?"
Hàn Tử Dạ dè dặt chạm vào người cô.
Lãnh Nguyệt bị lay người lại bị gọi nên mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nhưng chưa vội ngôi dậy, vân ôm chặt lấy hắn.
Thật ra cô quên mất bây giờ cô đang ở đâu.
Cô cứ nghĩ mình vẫn còn ở hiện đại.
"Anh tỉnh rồi sao? Nằm yên để em ôm ngủ một chút."
Lãnh Nguyệt khẽ dụi đâu vào người hắn.
Nhưng cô lại quên hắn đang bị thương nên có hơi dùng lực, vô tình chạm vào vết thương của hắn, khiến hắn khẽ hít hà.
Thế là cô giật mình tỉnh hẳn.Lập tức chống người ngồi dậy xin lỗi rối rít.
Nhưng lần này thì đến lượt Hàn Tử Dạ xuất thần không phản ứng.
Hắn nhìn cô không chớp mắt, cũng chẳng nói năng gì.Làm Lãnh Nguyệt sợ hãi.
"Khiết Khiết, anh sao vậy? Anh đau lắm không? Anh đừng làm em sợ mà."
Lãnh Nguyệt đỏ mắt lo lắng.
Hàn Tử Dạ không nghe cô nói gì.
Bởi vì hắn đang vui mừng, cực kỳ vui mừng.
Hắn đã tìm cô hơn nữa năm, đi khắp các vùng của Đông Lăng.
Nhưng đều không tìm thấy cô, hắn cứ nghĩ cô đã thật sự chết rồi.
Hắn định chấp nhận sự thật đau lòng ấy mà quay về nước.
Không ngờ được lúc này hắn lại gặp được cô.
Hắn cứ nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng vừa rồi cô đụng vào vết thương của hắn, làm hản đau đớn.
Thế thì làm sao có thể là mơ.
"Nguyệt Nhi, cuối cùng ta cũng tìm được nàng.Nguyệt Nhi.Ta rất nhớ nàng."
Hàn Tử Dạ nói rồi đưa tay kéo cô vào lòng mặc kệ vết thương trên người.
Lãnh Nguyệt kinh ngạc nằm trong lòng hắn.
Thế này là thế nào? Anh vì tìm được mình nên vui mừng biểu hiện như thế à.
Thật là làm cô sợ chết khiếp.
Lãnh Nguyệt mỉm cười đưa tay vòng qua eo Hàn Tử Dạ.
Cô cũng khẽ nói nhớ hắn.
Thế nhưng sau khi cô nói câu này lập tức bị hắn đẩy ra.
Ánh mắt tối đen nhìn cô.
Làm cô lại sợ hãi một lần nữa.
Sao anh lại thất thường như thế.
Lại làm sao nữa rồi.
Chẳng phải vừa rồi còn đang bình thường sao.
"Nàng gợi ta là gì?"
Hàn Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi.
Lúc nãy vì vui quá nên hắn không để ý nàng nói gì.
Nhưng câu nói vừa rồi thì hắn nghe rất rõ.
Nàng gọi hắn là Khiết Khiết, ôm hắn mà lại gọi tên người nam nhân khác sao? Chẳng lẽ trong những ngày lưu lạc bên ngoài, nàng đã đem lòng yêu người nam nhân kia.
Càng nghĩ hắn càng ghét lạnh.
Ánh mắt đầy sát khí nhìn nàng chờ đợi câu trả lời.
Lãnh Nguyệt khó hiểu, cô gọi anh là Khiết Khiết có gì sai sao? Chẳng phải kiếp trước cũng gọi thế à.
Anh cũng đồng ý mà.
Cô nghi ngờ lập lại: "Khiết Khiết em gọi anh là Khiết Khiết.Có gì không ổn sao?"
"Khiết Khiết, nàng thử lặp lại một lần nữa xem."
Hắn lạnh giọng.
Lãnh Nguyệt giật mình lo sợ.
Thế này là thế nào? Sao cô gọi như vậy mà anh không thích còn lạnh lùng với cô là sao? Ánh mắt kia như muốn giết người nữa.
Chẳng lẽ anh đến đây đã đổi tên khác rồi nên không thích cô gọi tên kia nữa.
Nếu là như thế thật, thì anh chỉ cần nói với cô một tiếng thì cô sẽ không gọi như thế nữa.
Đâu cần anh phải hung dữ với cô như thế.
"Nàng mau nói cho ta biết.Khiết Khiết là ai? Hắn là ai hả?"
Hàn Tử Dạ tức giận đến mức vết thương cũng vì vậy ứa máu ra theo.
Lãnh Nguyệt sợ hãi run cầm cập.
Cô thật sự không biết sao khi đến thế giới này Khiết Khiết của cô lại đáng sợ như vậy.
Nhưng mà hình như anh hiểu lâm gì phải không? Chẳng lẽ anh mất trí sao? Mà cũng không đúng, nếu mất trí sao còn nhớ ra cô được.
Vậy thì tại sao chứ, khó hiểu thật.
Hàn Tử Dạ thấy nàng không trả lời cứ nghĩ nàng không muốn tiết lộ thân phận người nam nhân kia, vì thế càng ngày hăn càng khó chịu, mắt hắn lập tức đỏ ngầu.
Cơn giận sắp không khống chế được nữa, nếu nàng không nói hắn cũng có cách điều tra ra.
Hản sẽ giết chết kẻ đó.
"Khiết Khiết là anh, anh quên rồi sao? Chẳng lẽ anh không nhớ mình tên là gì sao?"
Lãnh Nguyệt suy nghĩ đắn đo mới suy nghĩ đến khả năng, biết đâu hắn không mất trí nhớ tất cả, mà chỉ quên mất tên bản thân thì Sao.
"Ta tên Hàn..Tử..Dạ.Ta không phải Khiết Khiết của nàng."
Hàn Tử Dạ nghiến răng.
Lãnh Nguyệt sáng mắt, thì ra sau khi đến đây, anh đã đổi tên khác 'Hàn Tử Dạ tên hay thật đấy nhỉ.
Nếu vậy chắc anh không muốn nhớ lại kiếp trước, nhớ về cái tên giống người anh trai xấu xa kia.
Có lẽ vì thế anh mới tức giận khi người khác gọi tên cũ của anh phải không? Nhưng anh cũng đâu cần làm dữ thế chứ.
"Nếu anh à không, nếu chàng không thích thiếp có thể không gọi chàng như thế nữa.Thế thiếp gọi chàng là gì được nhỉ? Dạ Dạ, Tử Dạ, A Dạ.Chàng muốn thiếp gọi thế nào?"
Lãnh Nguyệt cười tủm tỉm.
Lần đầu tiên từ sau khi đến đây cô lại xưng hô chàng thiếp sến như vậy mà cảm giác không ớn không lạnh đấy.
Nếu ở cổ đại mà anh anh em em thì cũng không hợp.
Nếu để người khác nghe được còn tưởng cô bị điên nói năng lung tung khó hiểu.
Ở đâu theo đó.
Trong phim cô thấy vợ chồng thường xưng hô như thế.
Tuy kiếp này cô và anh chưa kết hôn nhưng dù sao kiếp trước cũng đã ngủ với nhau rồi.
Tuy kiếp này chưa làm gì nhưng anh cũng chỉ có thể là của cô.
Chỉ có thể lấy cô thôi.
"Nàng lại quên trước kia nàng gọi ta là gì sao? Nguyệt Nhi thật ra nàng có từng nhớ ta chút nào không?"
Hàn Tử Dạ đột nhiên buồn bã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.