Chương 17: Đêm Thứ Ba (1)
Lâm Tiểu Long
27/07/2024
Trong đêm, giấc ngủ của Thập Dạ không được trọn vẹn.
Cô mơ màng tỉnh giấc một lần, thực ra là vì lạnh.
Nhà của Minh Thập nằm gần khu rừng, phía xa còn có một con sông, cây cối um tùm rậm rạp, ngay cả ban ngày cũng chẳng thấy được nhiều ánh nắng. Nếu rời khỏi vòng tay anh, cô sẽ lạnh.
Anh không có ở bên cạnh.
Thập Dạ với tay lấy điện thoại đặt trên đầu giường, thấy đã bốn giờ sáng.
Cô ôm chăn ngồi trong đêm tối tĩnh lặng.
Cô ngồi rất lâu, cũng không biết mình đang nghĩ gì, cho đến khi Minh Thập đẩy cửa bước vào, anh thấy cô trong tình trạng như vậy. Anh đút hai tay vào ống tay áo, cởi đôi guốc gỗ rồi bước vào phòng ngủ.
Cô vẫn còn trần truồng, trên ngực và vai là những vết hôn đỏ ửng do anh để lại, từng vết một, đỏ rực cả một mảng lớn. "Em không lạnh sao?" Anh đi đến tủ quần áo, lấy cho cô một bộ yukata mặc khi ngủ.
Anh rất thích ngắm cô thay những bộ yukata khác nhau. Và khi làm chuyện ấy, anh cũng rất đa dạng, nhiều lúc anh muốn cô mặc yukata, cởi ra một nửa, anh thích cô nhất khi ở trạng thái như vậy. Thập Dạ không trả lời, cũng không nhúc nhích.
"Thật là trẻ con. Anh dạy em để làm gì chứ!" Anh mặc cho cô chiếc yukata rộng thùng thình: "Che kín lưng lại, không thì dễ bị cảm lắm."
Anh quay lại giường, cô đưa tay ôm chặt lấy anh, rúc vào lòng anh.
Thập Dạ một lần nữa ngửi thấy mùi máu tanh, lần này mùi máu nồng hơn nhiều.
cô hỏi: "Anh đã đi đâu vậy?"
Anh trả lời: "Trong rừng."
"Tại sao anh lại chọn em?" Cô hỏi, tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh, không còn quan tâm lắm đến việc liệu mình có còn được thấy mặt trời ngày mai hay không. Hemingway từng nói rằng, dục vọng có thể khiến người ta quên đi nỗi sợ hãi cái chết, thậm chí có thể đối mặt trực diện với cái chết. Cô thấy câu nói đó rất đúng.
Anh vuốt ve đôi mắt cô: "Không phải em đã chọn anh sao?"
"Cũng đúng." Cô hít hà mùi hương trên người anh. Làn da anh có vị ngọt ngào của sô cô la, cũng có mùi máu tanh, một mùi hương rất kỳ lạ.
Cô đột nhiên hỏi: "Em không biết máu có vị gì."
Anh suy nghĩ một lúc, rồi rút một lưỡi dao lam từ dưới gối của mình ra, cửa sổ không đóng chặt, để lọt một tia trăng vào, lưỡi dao dưới ánh trăng lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng xanh lét.
Cô mơ màng tỉnh giấc một lần, thực ra là vì lạnh.
Nhà của Minh Thập nằm gần khu rừng, phía xa còn có một con sông, cây cối um tùm rậm rạp, ngay cả ban ngày cũng chẳng thấy được nhiều ánh nắng. Nếu rời khỏi vòng tay anh, cô sẽ lạnh.
Anh không có ở bên cạnh.
Thập Dạ với tay lấy điện thoại đặt trên đầu giường, thấy đã bốn giờ sáng.
Cô ôm chăn ngồi trong đêm tối tĩnh lặng.
Cô ngồi rất lâu, cũng không biết mình đang nghĩ gì, cho đến khi Minh Thập đẩy cửa bước vào, anh thấy cô trong tình trạng như vậy. Anh đút hai tay vào ống tay áo, cởi đôi guốc gỗ rồi bước vào phòng ngủ.
Cô vẫn còn trần truồng, trên ngực và vai là những vết hôn đỏ ửng do anh để lại, từng vết một, đỏ rực cả một mảng lớn. "Em không lạnh sao?" Anh đi đến tủ quần áo, lấy cho cô một bộ yukata mặc khi ngủ.
Anh rất thích ngắm cô thay những bộ yukata khác nhau. Và khi làm chuyện ấy, anh cũng rất đa dạng, nhiều lúc anh muốn cô mặc yukata, cởi ra một nửa, anh thích cô nhất khi ở trạng thái như vậy. Thập Dạ không trả lời, cũng không nhúc nhích.
"Thật là trẻ con. Anh dạy em để làm gì chứ!" Anh mặc cho cô chiếc yukata rộng thùng thình: "Che kín lưng lại, không thì dễ bị cảm lắm."
Anh quay lại giường, cô đưa tay ôm chặt lấy anh, rúc vào lòng anh.
Thập Dạ một lần nữa ngửi thấy mùi máu tanh, lần này mùi máu nồng hơn nhiều.
cô hỏi: "Anh đã đi đâu vậy?"
Anh trả lời: "Trong rừng."
"Tại sao anh lại chọn em?" Cô hỏi, tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh, không còn quan tâm lắm đến việc liệu mình có còn được thấy mặt trời ngày mai hay không. Hemingway từng nói rằng, dục vọng có thể khiến người ta quên đi nỗi sợ hãi cái chết, thậm chí có thể đối mặt trực diện với cái chết. Cô thấy câu nói đó rất đúng.
Anh vuốt ve đôi mắt cô: "Không phải em đã chọn anh sao?"
"Cũng đúng." Cô hít hà mùi hương trên người anh. Làn da anh có vị ngọt ngào của sô cô la, cũng có mùi máu tanh, một mùi hương rất kỳ lạ.
Cô đột nhiên hỏi: "Em không biết máu có vị gì."
Anh suy nghĩ một lúc, rồi rút một lưỡi dao lam từ dưới gối của mình ra, cửa sổ không đóng chặt, để lọt một tia trăng vào, lưỡi dao dưới ánh trăng lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng xanh lét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.