Chương 35: Người Thần Bí
Hukhomg
12/05/2023
Mười hai ấn chú
Thân hình của Hoàng hiện giờ đang đứng chắn trước cả ba người nhà chú Cường, hắn ngẩng đầu lên nở một nụ cười với ba người nhà chú ấy rồi từ từ đổ gục xuống.
- Yêu cầu đối tượng bỏ súng xuống, anh đã bị chúng tôi bao vây. Chúng tôi xin nhắc lại! Yêu cầu đối tượng bỏ súng xuống, anh đã bị chúng tôi bao vây…
Tiếng loa hiệu lệnh và ánh đèn pha từ cảnh sát phía sau lưng chiếu thẳng vào tên đại ca.
Vùng đất chập trùng núi non vẫn đang say giấc trong màn đêm, chỉ có một góc nào đó tại bệnh bệnh viện vẫn vang lên tiếng hô hoán.
- Huyết áp bệnh nhân đang giảm, nhịp tim và hô hấp đang giảm. Bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch, yêu cầu thêm y tá… chuẩn bị máy sốc điện.
Trong một không gian tối, Hoàng đang đứng yên lặng ở đó chợt vang lên tiếng nói.
- Con trai của mẹ…, tỉnh dậy đi con, đừng ngủ nữa… dậy nhìn mọi người đi con… tỉnh dậy đi…
Hoàng giật mình ngơ ngác nhìn ra khoảng tối xung quanh bản thân.
- Ai vậy, bà là ai, cha mẹ tôi ở đâu…trả lời đi.
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên từng tiếng kêu dài dằng dặc. Tiếng của bác sỹ trợ lý phẫu thuật gấp gáp.
- Bác sĩ, bệnh nhân ngưng tim rồi, tiến hành sốc điện…
Phía ngoài công xưởng lúc này. Một bóng đen mặc áo choàng màu đen, dưới cánh tay là hình xăm con mắt, khuôn mặt bị chiếc mũ trùm đầu che đi chỉ hở ra mỗi đôi mắt đứng cạnh thân hình lão tà sư người Thái Lan đang nằm bất động ở dưới đất, miệng khẽ lẩm bẩm.
- Kẻ này vẫn còn sống…
Gã mặc áo đen bế xốc người lão tà sư lên rồi dần biến mất vào bóng đêm đen kịt.
Màn đêm dần nhường lại ánh sáng cho bình minh, một ngày mới lại bắt đầu trên mảnh đất Yên Bái.
Ngồi bên ngoài hành lang là gia đình chú Cường, bọn họ đã ngồi chờ ở đây suốt cả một đêm rồi.
Bỗng nhiên, tiếng mở cửa ở chỗ phòng cấp cứu vang lên, một vị bác sĩ đi ra ngoài.
- Sao rồi bác sĩ? Tình hình của cậu ấy như nào rồi ạ?
- Các vị có phải là người nhà của bệnh nhân . . .
Bác sĩ tháo cái khẩu trang ra chưa kịp hỏi xong thì tiếng chú Cường đã sốt sắng vang lên.
- Tôi biết bệnh nhân là ai rồi. Xin bác sĩ nói nhanh lên…
Bác sĩ ngập ngừng một chút cuối cùng không đành lòng nói ra kết quả mà chỉ thở dài lắc lắc đầu.
Thế nhưng mà cái lắc đầu từ bác sĩ lại giống như là nhát búa giáng mạnh vào tâm lý vợ chồng chú Cường. Nghe được tin dữ Hạnh quỳ sụp xuống bưng mặt khóc nấc lên từng chập. Những hình ảnh của Hoàng hiện dần về trong tâm trí của cô, từ lần anh cứu cô khỏi bọn giang hồ cho đến hình ảnh Hoàng lao ra đỡ 3 phát súng cho gia đình cô. Và cô biết mình đã thật sự yêu người thanh niên này ngay từ khi nhìn thấy hắn rồi, ấy phải chăng chính là cái được gọi là tình yêu sét đánh hay sao?
Cô Kim tiến đến cạnh an ủi con gái.
- Thôi con ạ… Người mất thì cũng không thể sống lại, dù gì cả nhà mình cũng đã nợ cậu ấy nhiều rồi, con khóc như vậy cậu ấy dưới đó cũng không thể yên lòng được.
Hạnh không muốn chấp nhận sự thật phũ phàng này, cô lắc đầu quầy quậy.
Đúng lúc này lại có một y tá đi đến, thấy hai mẹ con đang ôm nhau khóc, cô y tá kia mới cất tiếng hỏi.
- Chị cho em hỏi mình có phải người nhà của bệnh nhân Lê Hoàng không ạ?
Sau đó, ông bố tiến đến nói.
- Cô cứ để cho hai người họ yên tĩnh, có gì cô cứ nói với tôi, tôi là chồng của bà ấy cũng là người nhà cậu Hoàng.
- Dạ vâng, mời anh qua quầy thu ngân để hoàn thành thủ tục thanh toán phẫu thuật, chúc mừng gia đình… cuộc phẫu thuật tuy gặp rất nhiều khó khăn nhưng đã thành công tốt đẹp, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
- Nhưng mà thế này là sao? Trong phòng này chẳng phải là…
Cả nhà chú Cường đang trong bầu không khí nặng trĩu nhưng sau khi nghe được những lời từ y tá này nói thì như sét đánh ngang tai, Hạnh lúc trước còn đang sụt sùi thì bây giờ cũng quay qua ngạc nhiên.
- Đây là phòng 301, phòng này vừa phẫu thuật một bệnh nhân bị tai nạn giao thông, phòng mà bệnh nhân Hoàng phẫu thuật là phòng 302, anh chị không đọc kĩ số phòng trong thủ tục phẫu thuật ạ?
Lúc này, chú Cường mới lấy tờ giấy xác nhận phẫu thuật trong túi ra xem lại thì thấy số phòng của Hoàng là 302 chứ không phải 301. Cả gia đình thở phào một hơi. Chú Cường thắc mắc.
- Cô không ra nói tôi chắc bây giờ còn tưởng cậu ta đang ở phòng 301 cơ. Bây giờ không biết tôi có thể vào thăm bệnh nhân được không?
Ý tá trả lời.
- Do là bệnh nhân vừa thực hiện xong phẫu thuật nên cần khoảng thời gian nghỉ ngơi, người nhà không nên vào, để cho bệnh nhân không gian yên tĩnh. Cô chú phải chờ ít nhất 6 tiếng sau thì bệnh nhân mới có thể ổn định, lúc đó gia đình mình có thể vào thăm rồi.
Thân hình của Hoàng hiện giờ đang đứng chắn trước cả ba người nhà chú Cường, hắn ngẩng đầu lên nở một nụ cười với ba người nhà chú ấy rồi từ từ đổ gục xuống.
- Yêu cầu đối tượng bỏ súng xuống, anh đã bị chúng tôi bao vây. Chúng tôi xin nhắc lại! Yêu cầu đối tượng bỏ súng xuống, anh đã bị chúng tôi bao vây…
Tiếng loa hiệu lệnh và ánh đèn pha từ cảnh sát phía sau lưng chiếu thẳng vào tên đại ca.
Vùng đất chập trùng núi non vẫn đang say giấc trong màn đêm, chỉ có một góc nào đó tại bệnh bệnh viện vẫn vang lên tiếng hô hoán.
- Huyết áp bệnh nhân đang giảm, nhịp tim và hô hấp đang giảm. Bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch, yêu cầu thêm y tá… chuẩn bị máy sốc điện.
Trong một không gian tối, Hoàng đang đứng yên lặng ở đó chợt vang lên tiếng nói.
- Con trai của mẹ…, tỉnh dậy đi con, đừng ngủ nữa… dậy nhìn mọi người đi con… tỉnh dậy đi…
Hoàng giật mình ngơ ngác nhìn ra khoảng tối xung quanh bản thân.
- Ai vậy, bà là ai, cha mẹ tôi ở đâu…trả lời đi.
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên từng tiếng kêu dài dằng dặc. Tiếng của bác sỹ trợ lý phẫu thuật gấp gáp.
- Bác sĩ, bệnh nhân ngưng tim rồi, tiến hành sốc điện…
Phía ngoài công xưởng lúc này. Một bóng đen mặc áo choàng màu đen, dưới cánh tay là hình xăm con mắt, khuôn mặt bị chiếc mũ trùm đầu che đi chỉ hở ra mỗi đôi mắt đứng cạnh thân hình lão tà sư người Thái Lan đang nằm bất động ở dưới đất, miệng khẽ lẩm bẩm.
- Kẻ này vẫn còn sống…
Gã mặc áo đen bế xốc người lão tà sư lên rồi dần biến mất vào bóng đêm đen kịt.
Màn đêm dần nhường lại ánh sáng cho bình minh, một ngày mới lại bắt đầu trên mảnh đất Yên Bái.
Ngồi bên ngoài hành lang là gia đình chú Cường, bọn họ đã ngồi chờ ở đây suốt cả một đêm rồi.
Bỗng nhiên, tiếng mở cửa ở chỗ phòng cấp cứu vang lên, một vị bác sĩ đi ra ngoài.
- Sao rồi bác sĩ? Tình hình của cậu ấy như nào rồi ạ?
- Các vị có phải là người nhà của bệnh nhân . . .
Bác sĩ tháo cái khẩu trang ra chưa kịp hỏi xong thì tiếng chú Cường đã sốt sắng vang lên.
- Tôi biết bệnh nhân là ai rồi. Xin bác sĩ nói nhanh lên…
Bác sĩ ngập ngừng một chút cuối cùng không đành lòng nói ra kết quả mà chỉ thở dài lắc lắc đầu.
Thế nhưng mà cái lắc đầu từ bác sĩ lại giống như là nhát búa giáng mạnh vào tâm lý vợ chồng chú Cường. Nghe được tin dữ Hạnh quỳ sụp xuống bưng mặt khóc nấc lên từng chập. Những hình ảnh của Hoàng hiện dần về trong tâm trí của cô, từ lần anh cứu cô khỏi bọn giang hồ cho đến hình ảnh Hoàng lao ra đỡ 3 phát súng cho gia đình cô. Và cô biết mình đã thật sự yêu người thanh niên này ngay từ khi nhìn thấy hắn rồi, ấy phải chăng chính là cái được gọi là tình yêu sét đánh hay sao?
Cô Kim tiến đến cạnh an ủi con gái.
- Thôi con ạ… Người mất thì cũng không thể sống lại, dù gì cả nhà mình cũng đã nợ cậu ấy nhiều rồi, con khóc như vậy cậu ấy dưới đó cũng không thể yên lòng được.
Hạnh không muốn chấp nhận sự thật phũ phàng này, cô lắc đầu quầy quậy.
Đúng lúc này lại có một y tá đi đến, thấy hai mẹ con đang ôm nhau khóc, cô y tá kia mới cất tiếng hỏi.
- Chị cho em hỏi mình có phải người nhà của bệnh nhân Lê Hoàng không ạ?
Sau đó, ông bố tiến đến nói.
- Cô cứ để cho hai người họ yên tĩnh, có gì cô cứ nói với tôi, tôi là chồng của bà ấy cũng là người nhà cậu Hoàng.
- Dạ vâng, mời anh qua quầy thu ngân để hoàn thành thủ tục thanh toán phẫu thuật, chúc mừng gia đình… cuộc phẫu thuật tuy gặp rất nhiều khó khăn nhưng đã thành công tốt đẹp, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
- Nhưng mà thế này là sao? Trong phòng này chẳng phải là…
Cả nhà chú Cường đang trong bầu không khí nặng trĩu nhưng sau khi nghe được những lời từ y tá này nói thì như sét đánh ngang tai, Hạnh lúc trước còn đang sụt sùi thì bây giờ cũng quay qua ngạc nhiên.
- Đây là phòng 301, phòng này vừa phẫu thuật một bệnh nhân bị tai nạn giao thông, phòng mà bệnh nhân Hoàng phẫu thuật là phòng 302, anh chị không đọc kĩ số phòng trong thủ tục phẫu thuật ạ?
Lúc này, chú Cường mới lấy tờ giấy xác nhận phẫu thuật trong túi ra xem lại thì thấy số phòng của Hoàng là 302 chứ không phải 301. Cả gia đình thở phào một hơi. Chú Cường thắc mắc.
- Cô không ra nói tôi chắc bây giờ còn tưởng cậu ta đang ở phòng 301 cơ. Bây giờ không biết tôi có thể vào thăm bệnh nhân được không?
Ý tá trả lời.
- Do là bệnh nhân vừa thực hiện xong phẫu thuật nên cần khoảng thời gian nghỉ ngơi, người nhà không nên vào, để cho bệnh nhân không gian yên tĩnh. Cô chú phải chờ ít nhất 6 tiếng sau thì bệnh nhân mới có thể ổn định, lúc đó gia đình mình có thể vào thăm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.