Chương 5
Trường Câu Lạc Nguyệt
22/09/2022
Ngày tháng như dòng nước chảy dần trôi qua ba tháng, thoáng cái là tới ngày hạ. Ban ngày Triệu Vô Cực vẫn như trước tỉ mỉ dạy Cố Mi các loại kiếm pháp và chưởng pháp, mà tối đến vẫn đợi khi Cố Mi ngủ thϊếp đi liền tới nơi khác, trời sáng mới quay lại.
Có điều sắc mặt y ngày càng khó coi. Cố Mi nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng.
Chiều hôm đó hai người đối diện ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài kia một tiếng kinh thiên động địa, là tiếng sấm dội. Chưa được mấy tiếng, mưa rào tầm tã trút xuống như nước.
Cố Mi vô thức dùng cành cây trong tay khều loạn vào đống lửa trước mặt, mím môi không biết đến cùng có nên nói hay không.
Đợt trước buổi tối cũng có lúc mưa, nhưng Triệu Vô Cực vẫn rời đi như trước, trời sáng trở lại tuy rằng y phục trên người khô ráo, nhưng Cố Mi biết, y dùng nội lực của mình hong khô, không muốn để cho nàng nhìn thấy mà thôi.
Có điều, chưa từng có đêm nào mà trời mưa lại lớn như thế này.
Nàng còn đang xoắn xuýt, bên tai lại nghe được tiếng ôn nhu của Triệu Vô Cực: "Hôm nay luyện công cả ngày, hẳn là vô cùng mệt, sớm nghỉ ngơi chút."
Cố Mi nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy được Triệu Vô Cực ở đối diện đống lửa đang nhìn nàng. Ánh lửa như đang nhảy múa trong con ngươi đen láy của y, chiếu ra một khoảng màu ấm áp.
"Sư thúc người đêm nay cũng không cần ra ngoài nữa. Bên ngoài trời mưa lớn quá."
Câu nói này bỗng nhiên bật thốt lên từ miệng nàng. Nhưng có thể nói ra được, bản thân cũng sững sờ một chút, mà Triệu Vô Cực đối diện rõ ràng cũng sững sờ.
Lát sau, Triệu Vô Cực mới thở dài một tiếng: "Dao Dao, thì ra con cũng biết rồi."
Đầu tiên Cố Mi ngây ngốc gật đầu, sau đó lại vội vã lắc đầu, cuống lên giải thích: "Con biết sư thúc mỗi đêm đều sẽ ra ngoài, khi trời sáng thì mới về. Nhưng con thực sự không biết buổi tối sư thúc đi đâu."
Nàng vốn muốn dùng lời này thể hiện mình vô can, nhưng Triệu Vô Cực nghe nàng nói vậy, trầm mặc một lát, không ngờ lại nói: "Chuyện này, sớm muộn con cũng phải biết."
"Hả?" Cố Mi ngây ngốc nhìn y. Nhưng việc này thì liên quan gì tới nàng.
Nhưng Triệu Vô Cực đã nói tiếp: "Dao Dao, đợi trời tạnh, ta dẫn con tới nơi này."
Tiếng sấm rền ngoài động cuối cùng đã ngưng dần, tiếng mưa rơi cũng từ từ nhỏ xuống, cuối cùng không nghe thấy nữa. Y đứng lên, nhìn Cố Mi, nhẹ nhàng nói: "Dao Dao, ta dẫn con đi gặp một người."
Cố Mi ngây ngốc đứng lên, nhưng lại trộm nghĩ, Tư Quá Nhai khỉ ho cò gáy này còn có người khác sao? Tại sao bản thân từ đâu vẫn chưa gặp qua.
Nàng đi theo Triệu Vô Cực tới tận cùng sơn động, ánh mắt nhìn y chằm chằm từ đầu chí cuối, không dám thả lỏng chút nào.
Nàng thực sự là quá muốn biết hắn mỗi đêm ra ngoài thế nào. Làm sao nàng gõ ở chỗ này nhiều lần như vậy vẫn chưa thấy có cơ quan gì.
Chỉ thấy Triệu Vô Cực nhảy lên, thân mình phi cao, đỉnh đầu đã chạm vào một khối nham thạch nào đó. Sau đó thấy cổ tay y xoay một cái, nghe tiếng xì nhỏ vang lên, trên mặt vách đá đã xuất hiện một hành lang đen đặc.
Cố Mi trợn mắt ngoác mồm, vách đá bốn phía nàng đều đã sờ qua, trên mặt đất những chỗ lồi lõm cũng thử qua. Chỉ là vạn vạn không ngờ tới cái cơ quan này trước giờ vẫn ở trên đỉnh đầu.
Được rồi được rồi, coi như là một cái cửa mở sao cũng không ra, không có chút phản ứng gì, cái cửa này muốn mở ra phải có hai tệ mới được.
Thân mình Triệu Vô Cực nhanh nhẹn hạ xuống, nhìn Cố Mi, đưa tay ra nắm chặt tay nàng.
"Lối đi tối. Dao Dao chớ sợ, ta dẫn con."
Lòng bàn tay của hắn khô ráo ấm áp, hổ khẩu còn có một lớp chai, chắc là do quanh năm luyện kiếm mà thành.
Cố Mi mím chặt môi không đáp, để mặc Triệu Vô Cực nắm tay nàng, đi thẳng một đường vào hành lang đen kịt.
Không tới thời gian nửa nén hương, bỗng có ánh sáng yếu ớt chiếu tới.
Nàng đi sau Triệu Vô Cực khom lưng cúi đầu. Đến lúc ngẩng đầu lên, lại thấy bầu trời đêm như được gột rửa, sao lốm đốm đầy trời. Quanh người có vô số đom đóm bay tới bay lui.
Cố Mi cảm thấy ngạc nhiên. Tới Tư Quá Nhai này thời gian cũng đã ba bốn tháng, nhưng mà nàng lại không biết nơi này còn không gian khác, mà còn như thể thế ngoại đào nguyên.
Triệu Vô Cực nắm tay nàng cùng đi về phía trước. Còn nàng dọc đường đi ngó đông ngó tây, trong lòng còn suy đoán Triệu Vô Cực muốn dẫn nàng đi gặp người nào.
Nhưng y bỗng nhiên dừng lại. Cố Mi ngạc nhiên, sau đó cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt của y.
Trước mặt bọn họ, là một phần mộ cô quạnh. Trước mộ dựng một tấm bia thẳng đứng từ đá xanh, trên tấm bia khắc là, Hoa Sơn Trác Dao chi mộ.
Cố Mi không hiểu, ngẩng đầu nhìn Triệu Vô Cực.
Mà Triệu Vô Cực lại nửa quỳ đi tới, ngón tay gầy thon chậm rãi vuốt ve ba chữ Trác Dao trên bia đá.
Trên mặt y biểu hiện vẻ chăm chú vô cùng, sau một hồi, dường như hắn không chỉ chạm vào ba chữ lạnh băng, mà là gò má người trong mộ.
Cố Mi cảm thấy nàng đã đoán được việc gì xảy ra.
Quả nhiên, Triệu Vô Cực đưa lưng về phía nàng, vô cùng chậm rãi mở lời: "Nằm trong bia mộ này, là nữ tử đời này ta yêu sâu nặng nhất."
Triệu Vô Cực tuổi hai mốt, đồ đệ giỏi của Hoa Sơn, tiên y nộ mã, người giang hồ gọi Vô Cực công tử. Mà Trác Dao, là sư muội của y.
Nguyên tiêu năm đó, y lừa sư phụ, một mình dẫn theo Trác Dao lên kinh vãn cảnh. Ai ngờ lên kinh đô lại gặp phải giáo chủ phái Huyền Cách, Mộ Dung Huyền.
Trác Dao vốn tướng mạo xinh đẹp, Mộ Dung Huyền tuy rằng đã có gia đình, nhưng vẫn vừa gặp đã yêu, ra tay muốn đoạt lấy. Bản thân tuy đem toàn lực để bảo vệ Trác Dao về núi, nhưng thân phận hành tung đã lộ.
Thời gian Huyền Cách giáo chủ tiến núi, Hoa Sơn tổn thất nặng nề.
Cuối cùng để phòng hậu họa, y trơ mắt nhìn sư phụ và sư huynh đem Trác Dao giao ra.
Y từ đó phản bội sư môn, lưu lạc chân trời.
Cố Mi trầm mặc chốc lát, tay vịn lên bờ vai y, nhẹ giọng nói: "Sư thúc, nén lòng sẽ qua."
Nàng thực sự không biết an ủi người khác. Suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ được bốn chữ này.
Triệu Vô Cực quay đầu lại, nhìn vẻ mặt cuống quýt của Cố Mi, khẽ nở nụ cười, bỗng nhiên đưa tay xoa đầu nàng.
Cố Mi ngược lại bị y làm giật mình. Không hiểu y bây giờ đang đau lòng hay là thế nào. Vừa một khắc rồi, y nhìn thực sự rất bi thống, nhưng bây giờ, trên mặt y rõ ràng đang cười, hơn nữa cười rất ôn hòa.
"Dao Dao."
Y dịu dàng gọi nàng.
"Hả?" Trong lòng Cố Mi có chút căng thẳng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y rồi.
"Dao Dao, chỉ cần con có thể chăm sóc tốt bản thân, ta sẽ không còn bận lòng nữa."
Sao bỗng nhiên lại nói tới việc này rồi? Cố Mi không hiểu, nhưng nàng cũng không muốn lý giải. Nàng như đà điểu Châu Phi, lúc có thể giấu đầu đi nhất định sẽ giấu, dù cho cái mông còn lộ ở ngoài này.
Nhưng từ sau đó, Triệu Vô Cực đối với việc luyện võ của nàng càng thêm hà khắc. Mỗi ngày luyện thêm một canh giờ không nói, còn trói trên đùi nàng một hòn đá rất nặng, bảo là muốn nàng luyện được khinh công cao nhất, lúc nguy hiểm có thể nhanh chân bỏ chạy, người khác tuyệt không đuổi kịp.
Cố Mi không thể tin được đây là một lời đại hiệp nói. Đại hiệp không phải đều thề chết không chạy sao?
Nhưng vị đại hiệp này rất nghiêm khắc, hòn đá trói trên đùi nàng mỗi ngày một nặng. Cố Mi không thôi than khổ.
Lúc hoàng hôn ngày hôm đó, nàng khó khăn lấy hòn đá trên đùi xuống, đập lên cái cẳng chân đã trướng đau, bỗng nhiên nhớ tới một nơi.
Nơi này thực ra cũng là Triệu Vô Cực dẫn nàng tới. Một dòng suối nhỏ ở chốn thế ngoại đào nguyên.
Hay nhất là dòng suối này là phần đuôi của một thác nước, khe suối trong suốt. Ngày hè thế này, cả người toàn mồ hôi, thực sự là nơi tắm rửa tốt.
Cố Mi vắt chân lên cổ mà chạy đến.
Suối nhỏ thực sự lạnh lắm à. Nàng giấu mình sau một tảng đá tròn lớn, cả người ngâm vào nước, thoải mái muốn run cả lên.
Trước khi xuyên không nàng rất thích bơi. Khi còn bé thường cùng các bạn gần nhà tới bể nước để nghịch nước. Cả xóm chỉ có một bể nước, sau đó tất cả trẻ con trong xóm đều để người trần rồi vùng vẫy đạp nước.
Cố Mi hiếm lắm mới nhắm mắt cảm thán về thời ấu thơ không lo không sầu.
Tà dương chiếu tới, thác nước xa ầm ầm, Cố Mi từ từ ngủ mất.
Bạn nhỏ này cũng không sợ ngủ thϊếp đi trôi theo nước mà chết đuối.
Không chết đuối, cũng sắp bị hù chết rồi. Bỗng nhiên rầm một tiếng, dọa nàng sợ đến mức vội mở mắt, trốn ở sau tảng đá lớn cẩn thận nhìn ra phía ngoài.
Bên bờ dòng suối nhỏ, có người đang lấy tay nhặt đá nhỏ ném xuống nước.
Người kia đứng ngược sáng, Cố Mi không thấy rõ diện mạo y, chỉ có thể ngờ ngợ nhận ra là nam nhân.
Có điều đại ca, huynh đài là ai vậy? Làm sao mà tìm được chỗ này thế? Mặc dù đây cũng là địa bàn của hoa sơn, nhưng vô cùng bí mật, người thường nhất định không tìm được, vì lẽ đó Cố Mi mới có thể thanh thản bình tĩnh cởϊ qυầи áo mà tắm.
Nàng từ từ bơi trong nước một chút, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, chỉ mong người đối diện lượn nhanh.
Địch bạn chưa rõ, vẫn phải cẩn thận chút mới tốt.
Nhưng người này không những không đi, ngược lại còn bắt đầu cởϊ áσ nới dây lưng rồi.
Cố Mi trợn mắt ngoác mồm, nàng cũng không nghĩ người đó phát hiện ra mình. Sắc trời vốn tối, nàng lại ở trốn sau tảng đá, nàng không tin y có thị lực tốt thế.
vì vậy lời giải thích tốt nhất là, người kia chắc chắn cũng muốn xuống tắm mát rồi.
Bạn nhỏ này thực xong rồi, một tay che ở mắt mình, xấu hổ không dám nhìn. Nhưng trong lòng lại đang nhảy nhót, hai ngón tay lộ ra khe hở lớn, mở to hai mắt không cả chớp mà nhìn ra bên ngoài.
Giống hệt lúc còn bé nàng xem cảnh hôn môi lăn lội trên giường ở trên ti vi. Kỳ thực trong lòng muốn nhìn, nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch.
Nam tử đối diện không biết mình đang bị nhìn trộm, thản nhin đứng trên bờ đưa lưng về phía nàng bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Cơ bụng, ngực nở, quả nhiên là dáng đẹp.
Cố Mi chỉ nhìn mà máu toàn thân đã chảy ngược, mặt đỏ tới mang tai, víu vào tảng đá lớn này, lại đến gần một chút, để nhìn càng rõ ràng
hơn.
Nam tử kia cởi chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ, nhảy xuống nước.
Cố Mi thật xoắn xuýt rồi, cảm giác nhìn cả ngày trời mà không thấy được nơi mấu chốt. Không phải là kém cửa có một cước, chợt phát hiện đối phương đến mùa dâu, đành lâm trận mà nộp vũ khí đầu hàng, ngừng chiến hay sao?
Nhưng cờ trống này thực không nghe lời à. Trong lòng ra sức gào thét lên, muốn xem thêm chút hình ảnh không phù hợp.
Nam nhân này thật hẹp hòi, xoay người không cho xem, ngược lại còn dùng tay vốc nước, không ngừng vỗ lên trên người.
Màu da rắn chắc mạnh mẽ, trong lúc hất tay những hạt nước thật nhỏ lăn xuống, cuối cùng còn phản chút ánh dương bên trong sáng lấp lóa.
Máu của Cố Mi như phun ra, thú tính sôi trào. Bỗng nhiên rất muốn lao ra hỏi phương thức liên lạc của anh chàng đẹp trai có vóc người tốt đến bùng nổ này.
Như tâm ý tương thông, anh chàng đẹp trai bỗng quay người sang.
Vừa cách khá xa, nhìn cũng không quá rõ. Nhưng lúc này, Cố Mi nhìn rõ người này là ai.
Sau đó nàng choáng tại chỗ luôn.
Có điều sắc mặt y ngày càng khó coi. Cố Mi nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng.
Chiều hôm đó hai người đối diện ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài kia một tiếng kinh thiên động địa, là tiếng sấm dội. Chưa được mấy tiếng, mưa rào tầm tã trút xuống như nước.
Cố Mi vô thức dùng cành cây trong tay khều loạn vào đống lửa trước mặt, mím môi không biết đến cùng có nên nói hay không.
Đợt trước buổi tối cũng có lúc mưa, nhưng Triệu Vô Cực vẫn rời đi như trước, trời sáng trở lại tuy rằng y phục trên người khô ráo, nhưng Cố Mi biết, y dùng nội lực của mình hong khô, không muốn để cho nàng nhìn thấy mà thôi.
Có điều, chưa từng có đêm nào mà trời mưa lại lớn như thế này.
Nàng còn đang xoắn xuýt, bên tai lại nghe được tiếng ôn nhu của Triệu Vô Cực: "Hôm nay luyện công cả ngày, hẳn là vô cùng mệt, sớm nghỉ ngơi chút."
Cố Mi nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy được Triệu Vô Cực ở đối diện đống lửa đang nhìn nàng. Ánh lửa như đang nhảy múa trong con ngươi đen láy của y, chiếu ra một khoảng màu ấm áp.
"Sư thúc người đêm nay cũng không cần ra ngoài nữa. Bên ngoài trời mưa lớn quá."
Câu nói này bỗng nhiên bật thốt lên từ miệng nàng. Nhưng có thể nói ra được, bản thân cũng sững sờ một chút, mà Triệu Vô Cực đối diện rõ ràng cũng sững sờ.
Lát sau, Triệu Vô Cực mới thở dài một tiếng: "Dao Dao, thì ra con cũng biết rồi."
Đầu tiên Cố Mi ngây ngốc gật đầu, sau đó lại vội vã lắc đầu, cuống lên giải thích: "Con biết sư thúc mỗi đêm đều sẽ ra ngoài, khi trời sáng thì mới về. Nhưng con thực sự không biết buổi tối sư thúc đi đâu."
Nàng vốn muốn dùng lời này thể hiện mình vô can, nhưng Triệu Vô Cực nghe nàng nói vậy, trầm mặc một lát, không ngờ lại nói: "Chuyện này, sớm muộn con cũng phải biết."
"Hả?" Cố Mi ngây ngốc nhìn y. Nhưng việc này thì liên quan gì tới nàng.
Nhưng Triệu Vô Cực đã nói tiếp: "Dao Dao, đợi trời tạnh, ta dẫn con tới nơi này."
Tiếng sấm rền ngoài động cuối cùng đã ngưng dần, tiếng mưa rơi cũng từ từ nhỏ xuống, cuối cùng không nghe thấy nữa. Y đứng lên, nhìn Cố Mi, nhẹ nhàng nói: "Dao Dao, ta dẫn con đi gặp một người."
Cố Mi ngây ngốc đứng lên, nhưng lại trộm nghĩ, Tư Quá Nhai khỉ ho cò gáy này còn có người khác sao? Tại sao bản thân từ đâu vẫn chưa gặp qua.
Nàng đi theo Triệu Vô Cực tới tận cùng sơn động, ánh mắt nhìn y chằm chằm từ đầu chí cuối, không dám thả lỏng chút nào.
Nàng thực sự là quá muốn biết hắn mỗi đêm ra ngoài thế nào. Làm sao nàng gõ ở chỗ này nhiều lần như vậy vẫn chưa thấy có cơ quan gì.
Chỉ thấy Triệu Vô Cực nhảy lên, thân mình phi cao, đỉnh đầu đã chạm vào một khối nham thạch nào đó. Sau đó thấy cổ tay y xoay một cái, nghe tiếng xì nhỏ vang lên, trên mặt vách đá đã xuất hiện một hành lang đen đặc.
Cố Mi trợn mắt ngoác mồm, vách đá bốn phía nàng đều đã sờ qua, trên mặt đất những chỗ lồi lõm cũng thử qua. Chỉ là vạn vạn không ngờ tới cái cơ quan này trước giờ vẫn ở trên đỉnh đầu.
Được rồi được rồi, coi như là một cái cửa mở sao cũng không ra, không có chút phản ứng gì, cái cửa này muốn mở ra phải có hai tệ mới được.
Thân mình Triệu Vô Cực nhanh nhẹn hạ xuống, nhìn Cố Mi, đưa tay ra nắm chặt tay nàng.
"Lối đi tối. Dao Dao chớ sợ, ta dẫn con."
Lòng bàn tay của hắn khô ráo ấm áp, hổ khẩu còn có một lớp chai, chắc là do quanh năm luyện kiếm mà thành.
Cố Mi mím chặt môi không đáp, để mặc Triệu Vô Cực nắm tay nàng, đi thẳng một đường vào hành lang đen kịt.
Không tới thời gian nửa nén hương, bỗng có ánh sáng yếu ớt chiếu tới.
Nàng đi sau Triệu Vô Cực khom lưng cúi đầu. Đến lúc ngẩng đầu lên, lại thấy bầu trời đêm như được gột rửa, sao lốm đốm đầy trời. Quanh người có vô số đom đóm bay tới bay lui.
Cố Mi cảm thấy ngạc nhiên. Tới Tư Quá Nhai này thời gian cũng đã ba bốn tháng, nhưng mà nàng lại không biết nơi này còn không gian khác, mà còn như thể thế ngoại đào nguyên.
Triệu Vô Cực nắm tay nàng cùng đi về phía trước. Còn nàng dọc đường đi ngó đông ngó tây, trong lòng còn suy đoán Triệu Vô Cực muốn dẫn nàng đi gặp người nào.
Nhưng y bỗng nhiên dừng lại. Cố Mi ngạc nhiên, sau đó cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt của y.
Trước mặt bọn họ, là một phần mộ cô quạnh. Trước mộ dựng một tấm bia thẳng đứng từ đá xanh, trên tấm bia khắc là, Hoa Sơn Trác Dao chi mộ.
Cố Mi không hiểu, ngẩng đầu nhìn Triệu Vô Cực.
Mà Triệu Vô Cực lại nửa quỳ đi tới, ngón tay gầy thon chậm rãi vuốt ve ba chữ Trác Dao trên bia đá.
Trên mặt y biểu hiện vẻ chăm chú vô cùng, sau một hồi, dường như hắn không chỉ chạm vào ba chữ lạnh băng, mà là gò má người trong mộ.
Cố Mi cảm thấy nàng đã đoán được việc gì xảy ra.
Quả nhiên, Triệu Vô Cực đưa lưng về phía nàng, vô cùng chậm rãi mở lời: "Nằm trong bia mộ này, là nữ tử đời này ta yêu sâu nặng nhất."
Triệu Vô Cực tuổi hai mốt, đồ đệ giỏi của Hoa Sơn, tiên y nộ mã, người giang hồ gọi Vô Cực công tử. Mà Trác Dao, là sư muội của y.
Nguyên tiêu năm đó, y lừa sư phụ, một mình dẫn theo Trác Dao lên kinh vãn cảnh. Ai ngờ lên kinh đô lại gặp phải giáo chủ phái Huyền Cách, Mộ Dung Huyền.
Trác Dao vốn tướng mạo xinh đẹp, Mộ Dung Huyền tuy rằng đã có gia đình, nhưng vẫn vừa gặp đã yêu, ra tay muốn đoạt lấy. Bản thân tuy đem toàn lực để bảo vệ Trác Dao về núi, nhưng thân phận hành tung đã lộ.
Thời gian Huyền Cách giáo chủ tiến núi, Hoa Sơn tổn thất nặng nề.
Cuối cùng để phòng hậu họa, y trơ mắt nhìn sư phụ và sư huynh đem Trác Dao giao ra.
Y từ đó phản bội sư môn, lưu lạc chân trời.
Cố Mi trầm mặc chốc lát, tay vịn lên bờ vai y, nhẹ giọng nói: "Sư thúc, nén lòng sẽ qua."
Nàng thực sự không biết an ủi người khác. Suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ được bốn chữ này.
Triệu Vô Cực quay đầu lại, nhìn vẻ mặt cuống quýt của Cố Mi, khẽ nở nụ cười, bỗng nhiên đưa tay xoa đầu nàng.
Cố Mi ngược lại bị y làm giật mình. Không hiểu y bây giờ đang đau lòng hay là thế nào. Vừa một khắc rồi, y nhìn thực sự rất bi thống, nhưng bây giờ, trên mặt y rõ ràng đang cười, hơn nữa cười rất ôn hòa.
"Dao Dao."
Y dịu dàng gọi nàng.
"Hả?" Trong lòng Cố Mi có chút căng thẳng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y rồi.
"Dao Dao, chỉ cần con có thể chăm sóc tốt bản thân, ta sẽ không còn bận lòng nữa."
Sao bỗng nhiên lại nói tới việc này rồi? Cố Mi không hiểu, nhưng nàng cũng không muốn lý giải. Nàng như đà điểu Châu Phi, lúc có thể giấu đầu đi nhất định sẽ giấu, dù cho cái mông còn lộ ở ngoài này.
Nhưng từ sau đó, Triệu Vô Cực đối với việc luyện võ của nàng càng thêm hà khắc. Mỗi ngày luyện thêm một canh giờ không nói, còn trói trên đùi nàng một hòn đá rất nặng, bảo là muốn nàng luyện được khinh công cao nhất, lúc nguy hiểm có thể nhanh chân bỏ chạy, người khác tuyệt không đuổi kịp.
Cố Mi không thể tin được đây là một lời đại hiệp nói. Đại hiệp không phải đều thề chết không chạy sao?
Nhưng vị đại hiệp này rất nghiêm khắc, hòn đá trói trên đùi nàng mỗi ngày một nặng. Cố Mi không thôi than khổ.
Lúc hoàng hôn ngày hôm đó, nàng khó khăn lấy hòn đá trên đùi xuống, đập lên cái cẳng chân đã trướng đau, bỗng nhiên nhớ tới một nơi.
Nơi này thực ra cũng là Triệu Vô Cực dẫn nàng tới. Một dòng suối nhỏ ở chốn thế ngoại đào nguyên.
Hay nhất là dòng suối này là phần đuôi của một thác nước, khe suối trong suốt. Ngày hè thế này, cả người toàn mồ hôi, thực sự là nơi tắm rửa tốt.
Cố Mi vắt chân lên cổ mà chạy đến.
Suối nhỏ thực sự lạnh lắm à. Nàng giấu mình sau một tảng đá tròn lớn, cả người ngâm vào nước, thoải mái muốn run cả lên.
Trước khi xuyên không nàng rất thích bơi. Khi còn bé thường cùng các bạn gần nhà tới bể nước để nghịch nước. Cả xóm chỉ có một bể nước, sau đó tất cả trẻ con trong xóm đều để người trần rồi vùng vẫy đạp nước.
Cố Mi hiếm lắm mới nhắm mắt cảm thán về thời ấu thơ không lo không sầu.
Tà dương chiếu tới, thác nước xa ầm ầm, Cố Mi từ từ ngủ mất.
Bạn nhỏ này cũng không sợ ngủ thϊếp đi trôi theo nước mà chết đuối.
Không chết đuối, cũng sắp bị hù chết rồi. Bỗng nhiên rầm một tiếng, dọa nàng sợ đến mức vội mở mắt, trốn ở sau tảng đá lớn cẩn thận nhìn ra phía ngoài.
Bên bờ dòng suối nhỏ, có người đang lấy tay nhặt đá nhỏ ném xuống nước.
Người kia đứng ngược sáng, Cố Mi không thấy rõ diện mạo y, chỉ có thể ngờ ngợ nhận ra là nam nhân.
Có điều đại ca, huynh đài là ai vậy? Làm sao mà tìm được chỗ này thế? Mặc dù đây cũng là địa bàn của hoa sơn, nhưng vô cùng bí mật, người thường nhất định không tìm được, vì lẽ đó Cố Mi mới có thể thanh thản bình tĩnh cởϊ qυầи áo mà tắm.
Nàng từ từ bơi trong nước một chút, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, chỉ mong người đối diện lượn nhanh.
Địch bạn chưa rõ, vẫn phải cẩn thận chút mới tốt.
Nhưng người này không những không đi, ngược lại còn bắt đầu cởϊ áσ nới dây lưng rồi.
Cố Mi trợn mắt ngoác mồm, nàng cũng không nghĩ người đó phát hiện ra mình. Sắc trời vốn tối, nàng lại ở trốn sau tảng đá, nàng không tin y có thị lực tốt thế.
vì vậy lời giải thích tốt nhất là, người kia chắc chắn cũng muốn xuống tắm mát rồi.
Bạn nhỏ này thực xong rồi, một tay che ở mắt mình, xấu hổ không dám nhìn. Nhưng trong lòng lại đang nhảy nhót, hai ngón tay lộ ra khe hở lớn, mở to hai mắt không cả chớp mà nhìn ra bên ngoài.
Giống hệt lúc còn bé nàng xem cảnh hôn môi lăn lội trên giường ở trên ti vi. Kỳ thực trong lòng muốn nhìn, nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch.
Nam tử đối diện không biết mình đang bị nhìn trộm, thản nhin đứng trên bờ đưa lưng về phía nàng bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Cơ bụng, ngực nở, quả nhiên là dáng đẹp.
Cố Mi chỉ nhìn mà máu toàn thân đã chảy ngược, mặt đỏ tới mang tai, víu vào tảng đá lớn này, lại đến gần một chút, để nhìn càng rõ ràng
hơn.
Nam tử kia cởi chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ, nhảy xuống nước.
Cố Mi thật xoắn xuýt rồi, cảm giác nhìn cả ngày trời mà không thấy được nơi mấu chốt. Không phải là kém cửa có một cước, chợt phát hiện đối phương đến mùa dâu, đành lâm trận mà nộp vũ khí đầu hàng, ngừng chiến hay sao?
Nhưng cờ trống này thực không nghe lời à. Trong lòng ra sức gào thét lên, muốn xem thêm chút hình ảnh không phù hợp.
Nam nhân này thật hẹp hòi, xoay người không cho xem, ngược lại còn dùng tay vốc nước, không ngừng vỗ lên trên người.
Màu da rắn chắc mạnh mẽ, trong lúc hất tay những hạt nước thật nhỏ lăn xuống, cuối cùng còn phản chút ánh dương bên trong sáng lấp lóa.
Máu của Cố Mi như phun ra, thú tính sôi trào. Bỗng nhiên rất muốn lao ra hỏi phương thức liên lạc của anh chàng đẹp trai có vóc người tốt đến bùng nổ này.
Như tâm ý tương thông, anh chàng đẹp trai bỗng quay người sang.
Vừa cách khá xa, nhìn cũng không quá rõ. Nhưng lúc này, Cố Mi nhìn rõ người này là ai.
Sau đó nàng choáng tại chỗ luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.