Chương 60
Trường Câu Lạc Nguyệt
22/09/2022
Không có một nam nhân nào vui lòng nghe nữ nhân nói mình không được, đặc biệt đối phương còn là nữ nhân mình yêu. Cho nên Mộ Dung Trạm lập tức nổi đóa, trăm phương nghìn kế muốn Cố Mi chủ động nói muốn lúc trước bị ném lên chín tầng mây. Hắn lập tức dùng hành động thực tế để chứng minh vấn đề rốt cuộc là hắn được hay không được.
Nhưng lại chứng minh cả một buổi tối.
Trường thương dũng mãnh ra vào, dữ dội như mãnh hổ hạ sơn, mạnh mẽ như giao long ra khơi, cuối cùng làm cho Cố Mi không ngừng mở miệng xin tha: "Muội sai rồi, ca. Huynh... huynh chậm một chút."
Thế nhưng Mộ Dung Trạm không chịu chậm lại. Chẳng những hắn không chịu chậm lại, ngược lại vừa hoạt động liên tục như mô tơ, vừa hỏi: "Ta có được không?"
Cố Mi đã bị hắn thúc đến nỗi không nói được gì, chỉ có tiếng than nhẹ thỉnh thoảng phát ra khỏi miệng.
Nhưng Mộ Dung Trạm không đạt được mục đích thì không bỏ qua, còn tiếp tục hỏi: "Ta có được không?"
Cố Mi mím môi không đáp. Nàng sẽ không trả lời, tức chết rồi.
Vì vậy Mộ Dung Trạm không thể làm gì khác hơn là thay đổi nội dung câu hỏi: "Thoải mái hay khó chịu?"
Cố Mi đỏ mặt. Mẹ nó, vấn đề này bảo lão nương trả lời thế nào? Nói thoải mái, chắc chắn hắn sẽ đắc ý, nói khó chịu, được, vậy đêm nay nàng khỏi cần ngủ luôn.
Cho nên nàng vẫn cắn môi dưới thật chặt, hai tay càng nắm chặt lấy chăn trải giường dưới thân, vẫn không mở miệng nói.
Nàng chịu đựng cảm giác kỳ dị trong cơ thể, nhưng vẫn không kêu lên, ngươi cho là nàng dễ dàng sao.
Mộ Dung Trạm không nghe được đáp án hắn mong muốn, trong lòng khó chịu. Hắn phải khiến Cố Mi thừa nhận hắn, đặc biệt là loại chuyện trên giường này.
Cho nên hắn bắt đầu làm chuyện xấu, không giống với cuồng phong vũ bão vừa rồi, hắn lại bắt đầu nhẹ nhàng.
Hắn chậm rãi rút trường thương ra, chỉ dùng ‘nấm đầu ô’ nhẹ nhàng ma sát ở lối vào, ma sát khiến Cố Mi không ngừng run rẩy, nơi bụng càng trống rỗng không thôi, ước gì trường thương của hắn lại hung hăng tiến vào.
Nhưng Mộ Dung Trạm không làm. Hắn vẫn tiếp tục động tác chậm rãi ma sát kia, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, nhìn Cố Mi hai gò má ửng hồng, đôi mắt mơ màng dưới thân hắn.
Thần mã vẫn khơi lửa nhưng cũng không dập lửa, thực sự đáng ghét. Cuối cùng Cố Mi vẫn không khán cự được, run run gọi: "Ca, ca ~ "
Lúc này giọng của nàng mị hoặc dường như vắt được nước, chỉ thấy xương sống của Mộ Dung Trạm tê rần, suýt chút nữa liều mạng vọt vào.
Nhưng mà thời cơ còn chưa tới. Hắn tiếp tục cọ sát, cúi đầu cắn nhẹ vành tai xinh xắn nhạy cảm của nàng, nói thật nhỏ: "Mi Mi, có muốn không. Hửm?"
Từ "hửm" cuối cùng kia, thấm vào từng khúc ruột, nói ra một cái là rung động đến tâm can, suýt chút nữa khiến Cố Mi luân hãm vào trong thanh âm trầm thấp gợi cảm đó.
Một chữ thật đơn giản, hắn lại có thể nói ra một cách mê người như vậy. Fuck! Yêu nghiệt!
Cố Mi oán thầm. Nàng mãnh liệt oán thầm. Nàng càng thêm dùng sức, răng cắn chặt môi dưới, nàng không muốn chịu thua.
Nàng cong lưng, hướng về phía trường thương của Mộ Dung Trạm. Nàng phải khiến hắn chủ động nộp vũ khí đầu hàng mới được.
Thế nhưng Mộ Dung Trạm cũng không mắc lừa. Ngay cả là trong lòng hắn cũng khao khát đem trường thương của mình phóng thích vào lối đi ấm áp trong thân thể Cố Mi, vậy thì nàng cũng phải trả lời hắn vấn đề này trước mới được.
Hắn nặng nề gia tăng cường độ cọ sát một chút, ngậm lấy vành tai Cố Mi, liếm hôn rất sắc tình, ám muội hỏi lại một tiếng: "Mi Mi, có muốn không?"
Cố Mi sắp khóc rồi. Trong lòng nàng đã sớm nói "muốn" vô số lần.
"Ca, ca." Giọng nói của nàng mang theo một chút nức nở, giống như con mèo nhỏ mới sinh, nhỏ bé, âm thanh nức nở, Mộ Dung Trạm nghe xong trong lòng đã sớm mềm nhũn rồi.
"Mi Mi." Hắn tiếp tục nói nhỏ bên tai nàng, dụ hoặc nàng: "Chỉ cần muội nói một từ "muốn", ta lập tức cho nó đi vào. Có muốn nó đi vào không?"
Cuối cùng Cố Mi dâng cờ đầu hàng. Trống rỗng trong cơ thể nàng càng lúc càng lớn, lớn giống như hắc động, gần như muốn nuốt chửng nàng.
"Muốn." Nàng cong lưng, thở hổn hển nói: "Muội muốn. Ca, cho muội."
Mộ Dung Trạm nghe vậy hài lòng, khẽ thở dài một tiếng, an ủi nàng: "Bé ngoan."
Sau đó thắt lưng hắn dùng sức, chớp mắt trường thương đâm thẳng vào phủ Hoàng Long.
Sóng lớn ập vào, Cố Mi chỉ cảm thấy thoải mái muốn chết.
Nhưng Mộ Dung Trạm vẫn canh cánh trong lòng câu nói lúc trước của nàng, thắt lưng vừa luận động, còn vừa cố chấp nói: "Ta được không?"
Cố Mi đâu còn dám không trả lời? Nàng bị hắn đâm đến ý thức mơ hồ, khó khăn lắm mới có khí lực thốt ra: "Ừm... được. Ca ca, được nhất."
Mộ Dung Trạm thỏa mãn. Hắn thỏa mãn, tự nhiên cũng sẽ khiến hắn âu yếm Cố Mi đến thỏa mãn.
Cho nên khi gà gáy sáng, Cố Mi còn ở trên giường bị làm cho thỏa mãn.
Ngày hôm sau, nàng lại bị Mộ Dung Trạm cõng xuống núi.
Bỏ đi, quá mệt mỏi rồi có được không. Nàng vốn dĩ ngay cả trợn mắt cũng không có sức. Mà nàng coi như là hiểu ra một việc, không cần biết mấy ngày nay Mộ Dung Trạm ban ngày giả bộ là tiểu bạch dương thanh thuần nhất, nhưng chỉ cần vừa lên giường, lập tức hóa thân thành con sói đuôi to hoàn toàn không có điểm dừng.
Rốt cuộc nàng cũng nhận thức được rồi.
Núi Lão Quân coi như là đi qua như thế. Thực ra ngoại trừ biển mây thác nước khiến người ta rung động ra, những thứ khác nàng không thấy gì cả.
Thí dụ như thác Trân Châu trong truyền thuyết, thí dụ như Không Cốc U Lan trong truyền thuyết.
Sau khi xuống núi bọn họ nhanh chóng đổi đường thủy. Hơn nữa là đi rất nhiều ngày.
Thuyền đi nghìn dặm, xuôi dòng đi xuống. Cập vào địa phương nhỏ hơn, bọn họ lại bỏ thuyền lên bờ.
Mới vừa lên bờ, Cố Mi cảm thấy choáng váng.
Người khác say tàu thì thôi, nàng đây là ngồi lâu trên thuyền cho nên chóng mặt sao?
Mấy đêm đầu nằm trên giường, trong mơ nàng còn còn cảm thấy chao đảo lắc lư, giống như còn ở trên thuyền.
Đứa nhỏ này đúng là phải trải qua nhiều ngày mới thích ứng được cảm giác đi trên mặt đất, sau đó nàng bày tỏ niềm bội phục từ đáy lòng những người trèo thuyền trên sông.
Nhưng trái lại Mộ Dung Trạm khỏe giống như không phải là người, nếu không thì hằn là động vật lưỡng cư, đặt ở đâu cũng có thể thích ứng được.
Cố Mi phẫn hận bất bình. Dựa vào cái gì mà ta vừa mới lên thuyền thì cái gì cũng nôn sạch, sau đó vừa mới lên bờ lại cũng nôn hết, mà hắn có thể giống như một người không có chuyện gì xảy ra?
Điển hình của đứa trẻ hư, mình không tốt thì không nhìn nổi người khác tốt.
Đứa trẻ hư bị anh của nó Mộ Dung Trạm dắt tay đi chầm chậm trên đường.
Trên đường từng tốp người đi lại tấp nập. Cố Mi vừa đi, vừa hất tay bị Mộ Dung Trạm nắm ra.
Vung lên hạ xuống, sau đó nàng còn cười giống như đứa ngốc.
Gần đây, mỗi ngày nàng đều suy nghĩ gấp rút lên đường, mặc dù là đi rất nhiều nơi, thế nhưng cứ đi mãi như thế cũng thật mệt mỏi. Chi bằng nói với Mộ Dung Trạm, về thành Lạc Dương trước, đợi qua hết mùa đông này, chờ đến xuân năm sau, khí trời tốt hơn thì lại đi tiếp.
Lần sau bọn họ đi nhất định phải có kế hoạch lộ trình trước. Tên Mộ Dung Trạm kia, nói muốn dẫn nàng đi chu du khắp thiên hạ, thăm thú núi cao sông dài, thật giống như hận không thể ngày nào cũng ở trên đường, ước gì trong một hai tháng đã đi hết thiên hạ này.
Nàng cũng không phải là người máy. Nàng sẽ mệt.
Nghĩ tới đây, nàng nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Trạm bên cạnh, nàng nghĩ sẽ thương lượng với hắn việc này một chút.
Nhưng lúc này, nét mặt Mộ Dung Trạm dường như là lạnh lùng nghiêm nghị?
Cố Mi có chút bối rối. Vừa rồi hắn còn trêu chọc nàng, cười gọi một tiếng ‘tiểu quỷ’ mà.
"Ca?" Nàng nhỏ giọng gọi hắn, trong lòng có chút lo sợ bất an.
Nàng có thể cảm giác được, gần đây Mộ Dung Trạm ở cùng nàng có biến hóa rất rõ ràng. Mọi ngày hắn rất ít cười, mặt lạnh giống như sông băng nghìn năm. Cho dù là trong lòng có gì không vui cũng không nói với người ta, thà cho ngươi đi trái sai đi phải sai, sau đó không cho phép làm sai, làm sai khiến cho đại gia hắn mất hứng là có thể thưởng cho ngươi một chưởng.
Kết cục thưởng cho ngươi một chưởng là ngươi trực tiếp đi theo Diêm Vương gia đến nơi nào đó mà báo cáo.
Những điều này là nàng lén lút thám thính được ở chỗ A Thanh. Chủ yếu là trước đó vài ngày nàng bị nhốt trong tiểu viện ở Lạc Dương kia, cảm giác thiên la địa võng khắp nơi, căn bản không có cách trốn. Sau đó nàng cố gắng nghĩ tới nơi nào có thể có đột phá, sau đó nàng liền nghĩ tới A Thanh.
Nói như vậy, trong tiểu thuyết hay là phim truyền hình đều sẽ viết như thế, nam chính tuyệt sắc thiên hạ, bên cạnh hắn nhất định phải có một nữ phụ ái mộ hắn nhiều năm, âm thầm quan tâm hắn. Sau đó có một ngày nữ chính xuất hiện, nữ phụ sẽ giở đủ trò với nữ chính, khiến nam chính và nữ chính gặp trắc trở.
Ồ, cảnh tượng giống phim, Mộ Dung Trạm đương nhiên là nam chính, A Thanh đương nhiên là nữ phụ, mà nàng cũng có thể mặt dày tạm thời cho mình là nữ chính trong truyền thuyết kia.
Nhưng mấu chốt là nữ phụ rất an phận, nàng đợi rất lâu cũng không đợi được A Thanh đến ngáng chân nàng.
Nàng nghĩ nếu như A Thanh biểu lộ ra nửa tia yêu thương Mộ Dung Trạm và phẫn hận với nàng, nàng lập tức sẽ đánh rắn tùy côn, nói cho nàng ấy biết, chỉ cần ngươi giúp ta chạy khỏi nơi này, cả đời ta cũng sẽ không gặp y.
Nhưng A Thanh nàng chính là một người vô hình. Cố Mi ở trong tiểu viện mấy tháng, tổng cộng gặp nàng ta chưa được mấy lần, chứ nói chi là chờ nàng ta tới ngáng chân nàng.
Cố Mi không tốn sức nữa, nàng quyết định chủ động xuất kích.
Nàng tìm mọi cách để gặp mặt A Thanh, sau đó nói bóng nói gió hỏi A Thanh có cái nhìn gì với Mộ Dung Trạm.
A Thanh trả lời là, không có cái nhìn gì cả.
Thăm dò một phen, A Thanh cũng không nói gì. Nhưng cuối cùng Mộ Dung Trạm lại biết chuyện này.
Hắn hỏi Cố Mi, nhưng trọng điểm của câu hỏi là: " Muội muốn biết bất cứ chuyện gì, cứ hỏi ta là được, hà tất đi hỏi A Thanh?"
Trong lòng Cố Mi lập tức nhổ một cái, ngươi cho ngươi là tứ gia sao? Nhưng nàng còn chưa phải là Nhược Hi.
Nàng lập tức phủ nhận. Nhưng Mộ Dung Trạm tiếp tục truy hỏi, cuối cùng nàng không còn cách nào khác đành nói dối, ấp a ấp úng, hàm hàm hồ hồ bày tỏ nàng cảm thấy A Thanh tốt, muốn tâm sự với nàng ấy nhiều hơn.
Đúng vậy, A Thanh tốt, tốt đến mức có thể trực tiếp làm chị dâu của nàng. Xin ca đấy, để cho nàng ấy làm chị dâu muội, buông tha lão muội huynh đi.
Mộ Dung Trạm tưởng Cố Mi ghen, hài tử này mặc dù nét mặt căng thẳng vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã vui đến nở hoa.
Sau đó, sau đó, hắn vô cùng bình tĩnh nói một câu, có lẽ cũng là để an ủi Cố Mi: "Muội yên tâm. Sau này phàm là có bất kỳ nữ nhân nào can đảm dám thích ta, ta nhất định sẽ lập tức gϊếŧ nàng ta."
Cố Mi nghĩ, nàng thật sự không có cách nào yên tâm được.
Sau đó nữa nàng chợt phát hiện ra không thấy A Thanh nữa.
Hài tử này sợ ngây người, tưởng Mộ Dung Trạm gϊếŧ nàng ấy. Nhưng vậy chẳng phải là ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết sao? Nàng cảm giác mình đã phạm tội gϊếŧ người. Là một người hiện đại đã từng sinh sống ở thế kỷ hai mươi mốt, nhận thức nếu như gϊếŧ người sẽ bị lôi ra bắn chết sớm đã thấm sâu vào suy nghĩ nàng. Cho nên nàng gần như lập tức chạy đi tìm Mộ Dung Trạm, thậm chí suýt khóc bảo đảm với hắn, A Thanh không thích hắn, thực sự không thích một chút nào. A Thanh chỉ coi hắn là giáo chủ thôi, không có chút tâm tư nào khác. Xin huynh đừng gϊếŧ nàng ấy.
Cho đến nghi nghe được hắn cam đoan không gϊếŧ A Thanh, chỉ sai nàng ấy quay về Huyền Ly giáo, lúc này nàng mới hơi hơi yên tâm.
Nhưng từ sau lần đó, ban đêm nàng vẫn hay gặp ác mộng. Trong mộng A Thanh toàn thân đầy máu bắt nàng đền mạng.
Lúc tỉnh lại luôn luôn hoài nghi lời Mộ Dung trạm nói không gϊếŧ A Thanh có phải thật không, nhưng nàng cũng không đi tìm chứng cứ. Để yên tâm, nàng chỉ có thể an ủi mình, hắn nói là sự thật, chắc chắn là sự thật. Hắn có thể lừa người khác, nhưng chắc chắn sẽ không lừa nàng.
Lại ví dụ như trên đường từ thành Lạc Dương tới giờ, nàng cũng rất tin tưởng hắn.
Kể cả bây giờ, nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Dung Trạm, theo bản năng cho rằng, nhất định là hắn phát hiện ra chỗ nào đó không đúng.
Cho nên nàng đến gần hắn, nhỏ giọng hỏi y: "Ca, làm sao vậy?"
Nếu như trước đây, nàng nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Dung Trạm, phản ứng đầu tiên nhất định sẽ là bản thân đâu có làm gì chọc đại gia hắn tức giận? Sau đó nàng sẽ nghĩ cách dỗ cho đại gia vui vẻ. Nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không cần lo lắng những điều này. Nàng nghĩ nàng và Mộ Dung trạm, ừm, hẳn là rất thân thiết.
Mộ Dung Trạm nghe thấy nàng gọi, cúi đầu nhìn nàng một cái, kéo nàng vào trong lòng mình.
Tư thế này, chính là tư thế bảo vệ.
"Có người theo dõi chúng ta."
Hắn thản nhiên nói, nhưng không quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là ai. Trong giọng nói cũng có phần lơ đãng, dường như đi theo bọn họ không phải là người, mà chỉ giống như rau cải trắng đi đường không hề có lực công kích.
Nhưng lại chứng minh cả một buổi tối.
Trường thương dũng mãnh ra vào, dữ dội như mãnh hổ hạ sơn, mạnh mẽ như giao long ra khơi, cuối cùng làm cho Cố Mi không ngừng mở miệng xin tha: "Muội sai rồi, ca. Huynh... huynh chậm một chút."
Thế nhưng Mộ Dung Trạm không chịu chậm lại. Chẳng những hắn không chịu chậm lại, ngược lại vừa hoạt động liên tục như mô tơ, vừa hỏi: "Ta có được không?"
Cố Mi đã bị hắn thúc đến nỗi không nói được gì, chỉ có tiếng than nhẹ thỉnh thoảng phát ra khỏi miệng.
Nhưng Mộ Dung Trạm không đạt được mục đích thì không bỏ qua, còn tiếp tục hỏi: "Ta có được không?"
Cố Mi mím môi không đáp. Nàng sẽ không trả lời, tức chết rồi.
Vì vậy Mộ Dung Trạm không thể làm gì khác hơn là thay đổi nội dung câu hỏi: "Thoải mái hay khó chịu?"
Cố Mi đỏ mặt. Mẹ nó, vấn đề này bảo lão nương trả lời thế nào? Nói thoải mái, chắc chắn hắn sẽ đắc ý, nói khó chịu, được, vậy đêm nay nàng khỏi cần ngủ luôn.
Cho nên nàng vẫn cắn môi dưới thật chặt, hai tay càng nắm chặt lấy chăn trải giường dưới thân, vẫn không mở miệng nói.
Nàng chịu đựng cảm giác kỳ dị trong cơ thể, nhưng vẫn không kêu lên, ngươi cho là nàng dễ dàng sao.
Mộ Dung Trạm không nghe được đáp án hắn mong muốn, trong lòng khó chịu. Hắn phải khiến Cố Mi thừa nhận hắn, đặc biệt là loại chuyện trên giường này.
Cho nên hắn bắt đầu làm chuyện xấu, không giống với cuồng phong vũ bão vừa rồi, hắn lại bắt đầu nhẹ nhàng.
Hắn chậm rãi rút trường thương ra, chỉ dùng ‘nấm đầu ô’ nhẹ nhàng ma sát ở lối vào, ma sát khiến Cố Mi không ngừng run rẩy, nơi bụng càng trống rỗng không thôi, ước gì trường thương của hắn lại hung hăng tiến vào.
Nhưng Mộ Dung Trạm không làm. Hắn vẫn tiếp tục động tác chậm rãi ma sát kia, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, nhìn Cố Mi hai gò má ửng hồng, đôi mắt mơ màng dưới thân hắn.
Thần mã vẫn khơi lửa nhưng cũng không dập lửa, thực sự đáng ghét. Cuối cùng Cố Mi vẫn không khán cự được, run run gọi: "Ca, ca ~ "
Lúc này giọng của nàng mị hoặc dường như vắt được nước, chỉ thấy xương sống của Mộ Dung Trạm tê rần, suýt chút nữa liều mạng vọt vào.
Nhưng mà thời cơ còn chưa tới. Hắn tiếp tục cọ sát, cúi đầu cắn nhẹ vành tai xinh xắn nhạy cảm của nàng, nói thật nhỏ: "Mi Mi, có muốn không. Hửm?"
Từ "hửm" cuối cùng kia, thấm vào từng khúc ruột, nói ra một cái là rung động đến tâm can, suýt chút nữa khiến Cố Mi luân hãm vào trong thanh âm trầm thấp gợi cảm đó.
Một chữ thật đơn giản, hắn lại có thể nói ra một cách mê người như vậy. Fuck! Yêu nghiệt!
Cố Mi oán thầm. Nàng mãnh liệt oán thầm. Nàng càng thêm dùng sức, răng cắn chặt môi dưới, nàng không muốn chịu thua.
Nàng cong lưng, hướng về phía trường thương của Mộ Dung Trạm. Nàng phải khiến hắn chủ động nộp vũ khí đầu hàng mới được.
Thế nhưng Mộ Dung Trạm cũng không mắc lừa. Ngay cả là trong lòng hắn cũng khao khát đem trường thương của mình phóng thích vào lối đi ấm áp trong thân thể Cố Mi, vậy thì nàng cũng phải trả lời hắn vấn đề này trước mới được.
Hắn nặng nề gia tăng cường độ cọ sát một chút, ngậm lấy vành tai Cố Mi, liếm hôn rất sắc tình, ám muội hỏi lại một tiếng: "Mi Mi, có muốn không?"
Cố Mi sắp khóc rồi. Trong lòng nàng đã sớm nói "muốn" vô số lần.
"Ca, ca." Giọng nói của nàng mang theo một chút nức nở, giống như con mèo nhỏ mới sinh, nhỏ bé, âm thanh nức nở, Mộ Dung Trạm nghe xong trong lòng đã sớm mềm nhũn rồi.
"Mi Mi." Hắn tiếp tục nói nhỏ bên tai nàng, dụ hoặc nàng: "Chỉ cần muội nói một từ "muốn", ta lập tức cho nó đi vào. Có muốn nó đi vào không?"
Cuối cùng Cố Mi dâng cờ đầu hàng. Trống rỗng trong cơ thể nàng càng lúc càng lớn, lớn giống như hắc động, gần như muốn nuốt chửng nàng.
"Muốn." Nàng cong lưng, thở hổn hển nói: "Muội muốn. Ca, cho muội."
Mộ Dung Trạm nghe vậy hài lòng, khẽ thở dài một tiếng, an ủi nàng: "Bé ngoan."
Sau đó thắt lưng hắn dùng sức, chớp mắt trường thương đâm thẳng vào phủ Hoàng Long.
Sóng lớn ập vào, Cố Mi chỉ cảm thấy thoải mái muốn chết.
Nhưng Mộ Dung Trạm vẫn canh cánh trong lòng câu nói lúc trước của nàng, thắt lưng vừa luận động, còn vừa cố chấp nói: "Ta được không?"
Cố Mi đâu còn dám không trả lời? Nàng bị hắn đâm đến ý thức mơ hồ, khó khăn lắm mới có khí lực thốt ra: "Ừm... được. Ca ca, được nhất."
Mộ Dung Trạm thỏa mãn. Hắn thỏa mãn, tự nhiên cũng sẽ khiến hắn âu yếm Cố Mi đến thỏa mãn.
Cho nên khi gà gáy sáng, Cố Mi còn ở trên giường bị làm cho thỏa mãn.
Ngày hôm sau, nàng lại bị Mộ Dung Trạm cõng xuống núi.
Bỏ đi, quá mệt mỏi rồi có được không. Nàng vốn dĩ ngay cả trợn mắt cũng không có sức. Mà nàng coi như là hiểu ra một việc, không cần biết mấy ngày nay Mộ Dung Trạm ban ngày giả bộ là tiểu bạch dương thanh thuần nhất, nhưng chỉ cần vừa lên giường, lập tức hóa thân thành con sói đuôi to hoàn toàn không có điểm dừng.
Rốt cuộc nàng cũng nhận thức được rồi.
Núi Lão Quân coi như là đi qua như thế. Thực ra ngoại trừ biển mây thác nước khiến người ta rung động ra, những thứ khác nàng không thấy gì cả.
Thí dụ như thác Trân Châu trong truyền thuyết, thí dụ như Không Cốc U Lan trong truyền thuyết.
Sau khi xuống núi bọn họ nhanh chóng đổi đường thủy. Hơn nữa là đi rất nhiều ngày.
Thuyền đi nghìn dặm, xuôi dòng đi xuống. Cập vào địa phương nhỏ hơn, bọn họ lại bỏ thuyền lên bờ.
Mới vừa lên bờ, Cố Mi cảm thấy choáng váng.
Người khác say tàu thì thôi, nàng đây là ngồi lâu trên thuyền cho nên chóng mặt sao?
Mấy đêm đầu nằm trên giường, trong mơ nàng còn còn cảm thấy chao đảo lắc lư, giống như còn ở trên thuyền.
Đứa nhỏ này đúng là phải trải qua nhiều ngày mới thích ứng được cảm giác đi trên mặt đất, sau đó nàng bày tỏ niềm bội phục từ đáy lòng những người trèo thuyền trên sông.
Nhưng trái lại Mộ Dung Trạm khỏe giống như không phải là người, nếu không thì hằn là động vật lưỡng cư, đặt ở đâu cũng có thể thích ứng được.
Cố Mi phẫn hận bất bình. Dựa vào cái gì mà ta vừa mới lên thuyền thì cái gì cũng nôn sạch, sau đó vừa mới lên bờ lại cũng nôn hết, mà hắn có thể giống như một người không có chuyện gì xảy ra?
Điển hình của đứa trẻ hư, mình không tốt thì không nhìn nổi người khác tốt.
Đứa trẻ hư bị anh của nó Mộ Dung Trạm dắt tay đi chầm chậm trên đường.
Trên đường từng tốp người đi lại tấp nập. Cố Mi vừa đi, vừa hất tay bị Mộ Dung Trạm nắm ra.
Vung lên hạ xuống, sau đó nàng còn cười giống như đứa ngốc.
Gần đây, mỗi ngày nàng đều suy nghĩ gấp rút lên đường, mặc dù là đi rất nhiều nơi, thế nhưng cứ đi mãi như thế cũng thật mệt mỏi. Chi bằng nói với Mộ Dung Trạm, về thành Lạc Dương trước, đợi qua hết mùa đông này, chờ đến xuân năm sau, khí trời tốt hơn thì lại đi tiếp.
Lần sau bọn họ đi nhất định phải có kế hoạch lộ trình trước. Tên Mộ Dung Trạm kia, nói muốn dẫn nàng đi chu du khắp thiên hạ, thăm thú núi cao sông dài, thật giống như hận không thể ngày nào cũng ở trên đường, ước gì trong một hai tháng đã đi hết thiên hạ này.
Nàng cũng không phải là người máy. Nàng sẽ mệt.
Nghĩ tới đây, nàng nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Trạm bên cạnh, nàng nghĩ sẽ thương lượng với hắn việc này một chút.
Nhưng lúc này, nét mặt Mộ Dung Trạm dường như là lạnh lùng nghiêm nghị?
Cố Mi có chút bối rối. Vừa rồi hắn còn trêu chọc nàng, cười gọi một tiếng ‘tiểu quỷ’ mà.
"Ca?" Nàng nhỏ giọng gọi hắn, trong lòng có chút lo sợ bất an.
Nàng có thể cảm giác được, gần đây Mộ Dung Trạm ở cùng nàng có biến hóa rất rõ ràng. Mọi ngày hắn rất ít cười, mặt lạnh giống như sông băng nghìn năm. Cho dù là trong lòng có gì không vui cũng không nói với người ta, thà cho ngươi đi trái sai đi phải sai, sau đó không cho phép làm sai, làm sai khiến cho đại gia hắn mất hứng là có thể thưởng cho ngươi một chưởng.
Kết cục thưởng cho ngươi một chưởng là ngươi trực tiếp đi theo Diêm Vương gia đến nơi nào đó mà báo cáo.
Những điều này là nàng lén lút thám thính được ở chỗ A Thanh. Chủ yếu là trước đó vài ngày nàng bị nhốt trong tiểu viện ở Lạc Dương kia, cảm giác thiên la địa võng khắp nơi, căn bản không có cách trốn. Sau đó nàng cố gắng nghĩ tới nơi nào có thể có đột phá, sau đó nàng liền nghĩ tới A Thanh.
Nói như vậy, trong tiểu thuyết hay là phim truyền hình đều sẽ viết như thế, nam chính tuyệt sắc thiên hạ, bên cạnh hắn nhất định phải có một nữ phụ ái mộ hắn nhiều năm, âm thầm quan tâm hắn. Sau đó có một ngày nữ chính xuất hiện, nữ phụ sẽ giở đủ trò với nữ chính, khiến nam chính và nữ chính gặp trắc trở.
Ồ, cảnh tượng giống phim, Mộ Dung Trạm đương nhiên là nam chính, A Thanh đương nhiên là nữ phụ, mà nàng cũng có thể mặt dày tạm thời cho mình là nữ chính trong truyền thuyết kia.
Nhưng mấu chốt là nữ phụ rất an phận, nàng đợi rất lâu cũng không đợi được A Thanh đến ngáng chân nàng.
Nàng nghĩ nếu như A Thanh biểu lộ ra nửa tia yêu thương Mộ Dung Trạm và phẫn hận với nàng, nàng lập tức sẽ đánh rắn tùy côn, nói cho nàng ấy biết, chỉ cần ngươi giúp ta chạy khỏi nơi này, cả đời ta cũng sẽ không gặp y.
Nhưng A Thanh nàng chính là một người vô hình. Cố Mi ở trong tiểu viện mấy tháng, tổng cộng gặp nàng ta chưa được mấy lần, chứ nói chi là chờ nàng ta tới ngáng chân nàng.
Cố Mi không tốn sức nữa, nàng quyết định chủ động xuất kích.
Nàng tìm mọi cách để gặp mặt A Thanh, sau đó nói bóng nói gió hỏi A Thanh có cái nhìn gì với Mộ Dung Trạm.
A Thanh trả lời là, không có cái nhìn gì cả.
Thăm dò một phen, A Thanh cũng không nói gì. Nhưng cuối cùng Mộ Dung Trạm lại biết chuyện này.
Hắn hỏi Cố Mi, nhưng trọng điểm của câu hỏi là: " Muội muốn biết bất cứ chuyện gì, cứ hỏi ta là được, hà tất đi hỏi A Thanh?"
Trong lòng Cố Mi lập tức nhổ một cái, ngươi cho ngươi là tứ gia sao? Nhưng nàng còn chưa phải là Nhược Hi.
Nàng lập tức phủ nhận. Nhưng Mộ Dung Trạm tiếp tục truy hỏi, cuối cùng nàng không còn cách nào khác đành nói dối, ấp a ấp úng, hàm hàm hồ hồ bày tỏ nàng cảm thấy A Thanh tốt, muốn tâm sự với nàng ấy nhiều hơn.
Đúng vậy, A Thanh tốt, tốt đến mức có thể trực tiếp làm chị dâu của nàng. Xin ca đấy, để cho nàng ấy làm chị dâu muội, buông tha lão muội huynh đi.
Mộ Dung Trạm tưởng Cố Mi ghen, hài tử này mặc dù nét mặt căng thẳng vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã vui đến nở hoa.
Sau đó, sau đó, hắn vô cùng bình tĩnh nói một câu, có lẽ cũng là để an ủi Cố Mi: "Muội yên tâm. Sau này phàm là có bất kỳ nữ nhân nào can đảm dám thích ta, ta nhất định sẽ lập tức gϊếŧ nàng ta."
Cố Mi nghĩ, nàng thật sự không có cách nào yên tâm được.
Sau đó nữa nàng chợt phát hiện ra không thấy A Thanh nữa.
Hài tử này sợ ngây người, tưởng Mộ Dung Trạm gϊếŧ nàng ấy. Nhưng vậy chẳng phải là ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết sao? Nàng cảm giác mình đã phạm tội gϊếŧ người. Là một người hiện đại đã từng sinh sống ở thế kỷ hai mươi mốt, nhận thức nếu như gϊếŧ người sẽ bị lôi ra bắn chết sớm đã thấm sâu vào suy nghĩ nàng. Cho nên nàng gần như lập tức chạy đi tìm Mộ Dung Trạm, thậm chí suýt khóc bảo đảm với hắn, A Thanh không thích hắn, thực sự không thích một chút nào. A Thanh chỉ coi hắn là giáo chủ thôi, không có chút tâm tư nào khác. Xin huynh đừng gϊếŧ nàng ấy.
Cho đến nghi nghe được hắn cam đoan không gϊếŧ A Thanh, chỉ sai nàng ấy quay về Huyền Ly giáo, lúc này nàng mới hơi hơi yên tâm.
Nhưng từ sau lần đó, ban đêm nàng vẫn hay gặp ác mộng. Trong mộng A Thanh toàn thân đầy máu bắt nàng đền mạng.
Lúc tỉnh lại luôn luôn hoài nghi lời Mộ Dung trạm nói không gϊếŧ A Thanh có phải thật không, nhưng nàng cũng không đi tìm chứng cứ. Để yên tâm, nàng chỉ có thể an ủi mình, hắn nói là sự thật, chắc chắn là sự thật. Hắn có thể lừa người khác, nhưng chắc chắn sẽ không lừa nàng.
Lại ví dụ như trên đường từ thành Lạc Dương tới giờ, nàng cũng rất tin tưởng hắn.
Kể cả bây giờ, nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Dung Trạm, theo bản năng cho rằng, nhất định là hắn phát hiện ra chỗ nào đó không đúng.
Cho nên nàng đến gần hắn, nhỏ giọng hỏi y: "Ca, làm sao vậy?"
Nếu như trước đây, nàng nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Dung Trạm, phản ứng đầu tiên nhất định sẽ là bản thân đâu có làm gì chọc đại gia hắn tức giận? Sau đó nàng sẽ nghĩ cách dỗ cho đại gia vui vẻ. Nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không cần lo lắng những điều này. Nàng nghĩ nàng và Mộ Dung trạm, ừm, hẳn là rất thân thiết.
Mộ Dung Trạm nghe thấy nàng gọi, cúi đầu nhìn nàng một cái, kéo nàng vào trong lòng mình.
Tư thế này, chính là tư thế bảo vệ.
"Có người theo dõi chúng ta."
Hắn thản nhiên nói, nhưng không quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là ai. Trong giọng nói cũng có phần lơ đãng, dường như đi theo bọn họ không phải là người, mà chỉ giống như rau cải trắng đi đường không hề có lực công kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.