Chương 77
Trường Câu Lạc Nguyệt
22/09/2022
"Ca, muội muốn."
Tuy rằng nội tâm Cố Mi vô cùng 囧, nhưng sau khi đấu tranh một hồi, nàng vẫn đỏ mặt nói với Mộ Dung Trạm câu này.
Nếu như trước đây, Mộ Dung Trạm nghe được Cố Mi nói những lời này, chỉ sợ không chịu được kích động, lập tức đẩy ngã nàng, cho nàng tất cả điều nàng muốn, thậm chí còn cho nàng gấp bội. Nhưng bây giờ ngay cả nội tâm hắn kích động đến nỗi hận không thể xoay người đè nàng dưới thân, nhưng vẫn không thể. Hắn còn đang mất trí nhớ, hắn còn đang không nhớ Cố Mi, làm sao có thể tự nhiên lại nhiệt tình với nàng như vậy được.
Lần đầu tiên hắn hối hận vì sao đến bây giờ vẫn còn giả bộ mất trí nhớ với nàng. Nếu như sớm nói rõ với nàng, bây giờ làm gì đến nỗi nghe xong lời này của nàng, tuy rằng nội tâm tình cảm dâng trào mãnh liệt đến mức này mà vẫn không thể hành động.
"Cố cô nương, cô..."
Nhưng ba chữ "xin tự trọng" còn chưa nói ra, Cố Mi đã nghiêng người lên trước, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Mái tóc như thác nước đổ xuống, khẽ khàng lướt qua gò má hắn, chóp mũi hắn. Hắn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng.
"Gọi Mi Mi." Cố Mi thấp giọng nói, thể nhưng đôi môi vẫn không rời môi hắn.
Nét mặt mới vừa giả vờ bình tĩnh của Mộ Dung Trạm giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ. Đôi mắt hắn u ám, chỉ người nhìn Cố Mi ở trên người mình.
Lúc này Cố Mi đang nhắm mắt, chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng vẫn đang kiên định hôn môi hắn.
Kỳ thực nàng cũng không quá giỏi trong chuyện hôn. Tuy rằng kiếp trước đã xem qua vô số Tiểu hoàng thư1, cũng xem qua các loại Tiểu hoàng phiến2, thậm chí thỉnh thoảng ngay cả GV3 cũng có đọc lướt qua, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi. Hơn nữa mặc dù kiếp này cũng đã bị Mộ Dung Trạm đè rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là Mộ Dung Trạm chủ động, nàng chỉ cần theo tiết tấu của hắn là được. Kiểu chủ động hôn môi hắn thế này, Cố Mi thật sự là lần đầu tiên.
Thế nhưng nàng hôn cũng rất dụng tâm.
Môi hắn âm ấm, mềm mềm, hôn lên cảm giác thật tốt. Chỉ cần vừa nghĩ tới chính là đôi môi này, đôi môi đã từng hôn lên toàn thân nàng, ngay cả nơi tư mật nhất cũng không buông tha, Cố Mi lại cảm thấy tai đỏ hồng.
Còn có khóe môi hắn, nàng từ từ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, từng chút từng chút.
Nhưng khóe môi này, trước giờ luôn mím chặt với người khác, chỉ có đối với nàng mới có thể cong lên một chút. Hắn chắc chắn coi nàng là tất cả của hắn, cho nên tất cả dáng vẻ tươi cười của hắn chỉ có thể nở rộ với một mình nàng.
Cố Mi vừa hôn, vừa nghĩ trước đây Mộ Dung Trạm đối xử với nàng thật tốt. Sau đó nàng bắt đầu hổ thẹn, tại sao nàng có thể tiếp nhận tất cả ý tốt của hắn với nàng như một lẽ đương nhiên, sau đó còn không biết quý trọng, oán giận đủ kiểu.
Còn Mộ Dung Trạm được nàng dịu dàng hôn như vậy quả thực bị làm cho điên rồi.
Thời khắc này Cố Mi thật đẹp, biểu tình mềm mại say mê, hai mắt nhắm nghiền, lúc hôn, lông mi dài khẽ lướt qua mặt hắn, khiến cho lòng hắn ngứa ngáy không chịu được.
Thực sự hắn rất muốn dứt khoát xoay người, sau đó đặt nàng dưới thân, nâng đầu nàng, đầu lưỡi mềm dẻo quả quyết luồn vào, mạnh mẽ hôn lại. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có chỗ cố kỵ.
Sở dĩ hắn còn đang giả vờ mất trí nhớ với nàng, đơn giản là muốn cho Cố Mi có thể thực lòng thích hắn, thậm chí hắn còn rất tư lợi cho rằng, hắn giả vờ mất trí nhớ như vậy, Cố Mi sẽ không bao giờ tìm cách rời xa hắn nữa. Thậm chí hắn còn đang hối hận, ban đầu tại sao không ngoan độc hơn, giả vờ mù mắt hoặc là chân tàn phế, như vậy cả đời này Cố Mi sẽ không rời xa hắn nữa.
Mặc kệ là dùng biện pháp đáng xấu hổ gì, cho dù là lừa dối nàng cũng được, nhưng hắn không thể cho Cố Mi rời khỏi hắn được.
Trước đây không có nàng, thế giới của hắn chỉ có đen trắng, đơn độc mà sống. Khi đó hắn cho rằng, cả đời này hắn sẽ như vậy. Thế nhưng nàng xuất hiện, từ đó trong thế giới của hắn có sắc màu, hắn bắt đầu quen có nàng ở bên cạnh mỗi ngày, vậy thì bây giờ, nàng không thể mang những sắc thái này đi mất, khiến thế giới của hắn lại khôi phục hai màu trắng đen như trước.
Đã từng nhìn thấy màu sắc, sao còn có thể chịu được đen trắng ngày xưa? Hắn nghĩ, nếu như nàng rời khỏi hắn, vậy thì hắn cũng không tìm được ý nghĩa để sống tiếp nữa.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hắn quả thực có thể cảm giác được Cố Mi đối với hắn rất tốt, có thể cảm nhận được nàng càng ngày càng không muốn rời xa hắn. Hắn nghĩ tất cả những suy tưởng lúc trước đều đang dần dần trở thành hiện thực.
Thế nhưng chính hắn cũng không ngờ đột nhiên Cố Mi lại chủ động như thế, chủ động nói với hắn: "Ca, muội muốn."
Kỳ thực, làm sao hắn có thể không muốn nàng? Khoảng thời gian này, mỗi thời mỗi khắc, hắn đều nghĩ làm sao mới có thể muốn nàng.
Thế giới của mình mỗi đêm đều nằm bên cạnh mình, thế nhưng hắn vẫn không thể đụng tay, chỉ có thể giả vờ như người xa lạ, hờ hững với nàng, xa cách với nàng như vậy, nội tâm hắn cũng không ngừng bị dày vò.
Thế nhưng bây giờ hắn thực sự không muốn những thứ này nữa. Trên chóp mũi là mùi tóc thơm mát của nàng, trên môi là đôi môi mềm mại của nàng, toàn thân hắn, mỗi một chỗ đều đang điên cuồng thét gào, ôm chặt nàng, đẩy ngã nàng, sau đó hung hăng đi vào bên trong nàng, tất cả nỗi nhớ mấy ngày nay với nàng đều thỏa thích phát tiết ra ngoài.
Tim đập nhanh như nổi trống, hắn quả quyết nắm hai vai nàng, muốn xoay người, làm thế nào để đặt nàng dưới thân, đòi hỏi tất cả.
Thế nhưng xúc cảm mềm mại trên môi đột nhiên biến mất. Hắn thấy Cố Mi mở mắt ra.
Trên mặt nàng là màu đỏ nhàn nhạt, đôi môi cũng là màu đỏ, thoạt nhìn trơn bóng ánh nước.
Đó là vừa rồi nàng hôn hắn mà tạo thành.
Mộ Dung Trạm nhìn đôi môi trơn bóng của nàng, đôi mắt đen ngày càng sâu thẳm như màu mực.
Sau đó hắn chậm rãi ngước mắt, chống lại ánh mắt có chút né tránh vì xấu hổ của Cố Mi.
Lúc này Cố Mi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lần đầu tiên chủ động làm chuyện như vậy, nàng thực sự cảm thấy xấu hổ.
Thế nhưng nàng còn muốn tiếp tục làm như vậy xuống phía dưới. Không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì, người trước mặt này đã làm nhiều như vậy, thậm chí không nhíu mày lấy một cái vì nàng mà nộp mạng, nàng còn làm hắn bị thương.
Không chỉ bị thương trên người, còn bị thương trong lòng.
Cho nên nàng dũng cảm đối diện với ánh mắt của Mộ Dung Trạm, cúi người xuống hôn lên đôi môi hắn, nhẹ nhàng nói: "Ca, đêm nay để muội tới."
Mộ Dung Trạm không dám tin nghe được lời này, tay nắm hai vai nàng đột nhiên cứng đờ.
Đêm nay Cố Mi chủ động hôn hắn, hắn vốn đã kích động không thôi, nhưng bây giờ nàng lại chủ động nói với y: "Ca, đêm nay để muội tới."
Nàng có ý gì, cuối cùng nội tâm nàng đã bắt đầu tiếp nhận hắn sao? Nàng thực sự bắt đầu yêu hắn sao? Vậy có phải đồng nghĩa với việc, nàng sẽ không bao giờ tìm cách rời xa hắn nữa không?
Nghĩ tới những điều này, hai tay nắm bả vai nàng có chút run rẩy.
Hai mươi lăm năm trước, đôi tay này, bất luận là gϊếŧ kẻ nào cũng dứt khoát, vững như núi Thái Sơn, nhưng bây giờ chỉ vì câu nói đơn giản của Cố Mi, đôi tay này bắt đầu run rẩy.
Kỳ thực nào chỉ có đôi tay này run rẩy, còn có trái tim kia đã chờ đợi lâu lắm rồi.
Mà Cố Mi đã nhắm hai mắt lại, bắt đầu dịu dàng hôn hắn, chỉ là tay phải lần lượt cởi cổ áo hắn, chậm rãi dò xét đi vào.
Đúng vậy, để giả vờ mất trí nhớ cho giống, mấy ngày nay khi ngủ cùng Cố Mi, Mộ Dung Trạm đều mặc trung y.
Trung hắn màu trắng tuyết, tôn lên vẻ cấm dục như núi băng của hắn, nhưng lại hoàn hảo làm cho dung mạo xinh đẹp của hắn khiến người ta kinh diễm, chỉ khiến người khác càng muốn đẩy ngã hắn, sau đó chà đạp đủ kiểu.
Thực ra Mộ Dung đại gia của chúng ta lớn lên rất là ôn nhã.
Bây giờ nét mặt của Mộ Dung đại gia chúng ta không còn yên tĩnh bất biến như sông băng nghìn năm nữa. Mặt ngọc của hắn ngập tràn nhu hòa, trong con ngươi u tối tràn đầy vui mừng cuồng nhiệt.
Hắn vui mừng vì Cố Mi chủ động làm tất cả cho hắn.
Bàn tay mềm mại từ từ tìm đến cổ áo hắn chậm rãi lướt qua lồng ngực trơn nhẵn, sau đó thẳng xuống phía dưới.
Trong quá trình này, để Cố Mi có thể dễ dàng cởi y phục hắn, Mộ Dung Trạm còn lặng lẽ nâng tay phải lên kéo đai lưng của mình ra.
Mà lúc này, tay phải Cố Mi đã bắt đầu thong thả chậm rãi thăm dò xuống phía dưới.
Tựa như có nghìn vạn con kiến đang bò trên người, Mộ Dung Trạm cảm giác ngay cả xương cốt của hắn cũng bắt đầu tê dại rồi.
Thế nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp kia còn đột nhiên nắm lấy Mộ Dung tiểu nhị.
Mộ Dung Trạm không chịu đựng nổi, từ cổ họng phát ra một tiếng "hừ" thỏa mãn.
Cố Mi kinh ngạc với xúc cảm dưới tay mình, nóng như vậy, lại to như vậy, cứng rắn như vậy, nàng thật sự không thể tin được, ngày trước chính thứ này đã tiến vào trong cơ thể nàng.
Nàng xem qua thấy nó không giả, thế nhưng tự tay sờ nó, thật đúng là lần đầu tiên.
Xúc cảm nóng hổi trong lòng bàn tay, ngay cả mặt mày cũng nóng hổi, nội tâm Cố Mi kinh hoàng, chớp mắt bị dọa sợ, đương nhiên là quên mất tiếp theo nên làm thế nào.
Nàng cứ ngây ngốc ngẩng đầu như vậy, hai mắt trợn tròn nhìn Mộ Dung Trạm dưới thân, sau đó không hôn hắn, tay phải cũng không động, chỉ ngây người nắm Mộ Dung tiểu nhị.
Thế nhưng Mộ Dung Trạm mới vừa được hưởng thụ sự tiếp xúc với bàn tay mềm mại của Cố Mi, hắn làm sao có thể thỏa mãn.
Vì vậy, Mộ Dung tiểu nhị động. Nó đang khẽ nhúc nhích trong lòng bàn tay Cố Mi, dường như đang mời gọi nàng, mau sờ ta đi.
Cố Mi bị làm cho giật mình, theo bản năng rụt tay về, không dám tin nhìn nó.
Khi xem qua Tiểu hoàng thư, nói thứ này sẽ nảy sẽ động, không ngờ hôm nay thật sự thấy được.
Nhưng nàng vẫn không dám thò tay sờ nó. Thứ này giống như một vật sống, khi vừa nảy lên, Cố Mi ngẩng đầu nhìn đỉnh trướng, khi đánh vào lòng bàn tay nàng, hình như rất có lực.
Nàng bắt đầu tim đập mặt đỏ. Cảm giác này, thực sự rất kỳ quái.
Thế nhưng bỗng nhiên có bàn tay cầm tay phải nàng, từ từ dẫn dắt nàng, ấn tay nàng vào nơi đó.
Nóng hổi, to, cứng rắn, còn đang khẽ động. Mặt Cố Mi càng thêm đỏ, nháy mắt nàng đã biết được tay nàng bây giờ đang ấn vào cái gì.
Nàng muốn rụt tay về, thế nhưng bàn tay kia lôi kéo nàng ấn xuống thật chặt, nàng không có cách nào rút về.
Vì vậy nàng lại đỏ mặt, mặc cho bàn tay kia nắm tay nàng, kéo tay nàng di chuyển trên thứ đó.
Đây là lái máy bay trong truyền thuyết sao? Nhưng tại sao lại phải dùng tay nàng chứ. Cố Mi có cảm giác tự mình chuốc họa.
Mà lúc này, Mộ Dung Trạm hơi cúi đầu, nhìn tay mình đang bao bọc lấy bàn tay kia. Mà trong lòng bàn tay kia, chính là bao bọc lấy Mộ Dung tiểu nhị.
Bàn tay trắng nõn mềm mại đang di chuyển trên nó từ trên xuống dưới, mang tới cảm giác kỳ diệu, khiến toàn thân hắn đều bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ muốn mở cuộc phát động.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Cố Mi vẫn đang ngửa đầu nhìn đỉnh trướng, không dám cúi đầu nhìn hắn. Nhưng nét mặt nàng đỏ hồng ứa máu, thậm chí ngay cả toàn thân cũng đỏ.
Trên da thịt trắng nõn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn thực sự rất ngon miệng. Hầu kết Mộ Dung Trạm chuyển động, hắn mở miệng, khàn khàn nói: "Mi Mi, ngồi lên đi."
1, 2. Sách, tranh đồi trụy
3. Gay video
Tuy rằng nội tâm Cố Mi vô cùng 囧, nhưng sau khi đấu tranh một hồi, nàng vẫn đỏ mặt nói với Mộ Dung Trạm câu này.
Nếu như trước đây, Mộ Dung Trạm nghe được Cố Mi nói những lời này, chỉ sợ không chịu được kích động, lập tức đẩy ngã nàng, cho nàng tất cả điều nàng muốn, thậm chí còn cho nàng gấp bội. Nhưng bây giờ ngay cả nội tâm hắn kích động đến nỗi hận không thể xoay người đè nàng dưới thân, nhưng vẫn không thể. Hắn còn đang mất trí nhớ, hắn còn đang không nhớ Cố Mi, làm sao có thể tự nhiên lại nhiệt tình với nàng như vậy được.
Lần đầu tiên hắn hối hận vì sao đến bây giờ vẫn còn giả bộ mất trí nhớ với nàng. Nếu như sớm nói rõ với nàng, bây giờ làm gì đến nỗi nghe xong lời này của nàng, tuy rằng nội tâm tình cảm dâng trào mãnh liệt đến mức này mà vẫn không thể hành động.
"Cố cô nương, cô..."
Nhưng ba chữ "xin tự trọng" còn chưa nói ra, Cố Mi đã nghiêng người lên trước, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Mái tóc như thác nước đổ xuống, khẽ khàng lướt qua gò má hắn, chóp mũi hắn. Hắn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng.
"Gọi Mi Mi." Cố Mi thấp giọng nói, thể nhưng đôi môi vẫn không rời môi hắn.
Nét mặt mới vừa giả vờ bình tĩnh của Mộ Dung Trạm giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ. Đôi mắt hắn u ám, chỉ người nhìn Cố Mi ở trên người mình.
Lúc này Cố Mi đang nhắm mắt, chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng vẫn đang kiên định hôn môi hắn.
Kỳ thực nàng cũng không quá giỏi trong chuyện hôn. Tuy rằng kiếp trước đã xem qua vô số Tiểu hoàng thư1, cũng xem qua các loại Tiểu hoàng phiến2, thậm chí thỉnh thoảng ngay cả GV3 cũng có đọc lướt qua, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi. Hơn nữa mặc dù kiếp này cũng đã bị Mộ Dung Trạm đè rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là Mộ Dung Trạm chủ động, nàng chỉ cần theo tiết tấu của hắn là được. Kiểu chủ động hôn môi hắn thế này, Cố Mi thật sự là lần đầu tiên.
Thế nhưng nàng hôn cũng rất dụng tâm.
Môi hắn âm ấm, mềm mềm, hôn lên cảm giác thật tốt. Chỉ cần vừa nghĩ tới chính là đôi môi này, đôi môi đã từng hôn lên toàn thân nàng, ngay cả nơi tư mật nhất cũng không buông tha, Cố Mi lại cảm thấy tai đỏ hồng.
Còn có khóe môi hắn, nàng từ từ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, từng chút từng chút.
Nhưng khóe môi này, trước giờ luôn mím chặt với người khác, chỉ có đối với nàng mới có thể cong lên một chút. Hắn chắc chắn coi nàng là tất cả của hắn, cho nên tất cả dáng vẻ tươi cười của hắn chỉ có thể nở rộ với một mình nàng.
Cố Mi vừa hôn, vừa nghĩ trước đây Mộ Dung Trạm đối xử với nàng thật tốt. Sau đó nàng bắt đầu hổ thẹn, tại sao nàng có thể tiếp nhận tất cả ý tốt của hắn với nàng như một lẽ đương nhiên, sau đó còn không biết quý trọng, oán giận đủ kiểu.
Còn Mộ Dung Trạm được nàng dịu dàng hôn như vậy quả thực bị làm cho điên rồi.
Thời khắc này Cố Mi thật đẹp, biểu tình mềm mại say mê, hai mắt nhắm nghiền, lúc hôn, lông mi dài khẽ lướt qua mặt hắn, khiến cho lòng hắn ngứa ngáy không chịu được.
Thực sự hắn rất muốn dứt khoát xoay người, sau đó đặt nàng dưới thân, nâng đầu nàng, đầu lưỡi mềm dẻo quả quyết luồn vào, mạnh mẽ hôn lại. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có chỗ cố kỵ.
Sở dĩ hắn còn đang giả vờ mất trí nhớ với nàng, đơn giản là muốn cho Cố Mi có thể thực lòng thích hắn, thậm chí hắn còn rất tư lợi cho rằng, hắn giả vờ mất trí nhớ như vậy, Cố Mi sẽ không bao giờ tìm cách rời xa hắn nữa. Thậm chí hắn còn đang hối hận, ban đầu tại sao không ngoan độc hơn, giả vờ mù mắt hoặc là chân tàn phế, như vậy cả đời này Cố Mi sẽ không rời xa hắn nữa.
Mặc kệ là dùng biện pháp đáng xấu hổ gì, cho dù là lừa dối nàng cũng được, nhưng hắn không thể cho Cố Mi rời khỏi hắn được.
Trước đây không có nàng, thế giới của hắn chỉ có đen trắng, đơn độc mà sống. Khi đó hắn cho rằng, cả đời này hắn sẽ như vậy. Thế nhưng nàng xuất hiện, từ đó trong thế giới của hắn có sắc màu, hắn bắt đầu quen có nàng ở bên cạnh mỗi ngày, vậy thì bây giờ, nàng không thể mang những sắc thái này đi mất, khiến thế giới của hắn lại khôi phục hai màu trắng đen như trước.
Đã từng nhìn thấy màu sắc, sao còn có thể chịu được đen trắng ngày xưa? Hắn nghĩ, nếu như nàng rời khỏi hắn, vậy thì hắn cũng không tìm được ý nghĩa để sống tiếp nữa.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hắn quả thực có thể cảm giác được Cố Mi đối với hắn rất tốt, có thể cảm nhận được nàng càng ngày càng không muốn rời xa hắn. Hắn nghĩ tất cả những suy tưởng lúc trước đều đang dần dần trở thành hiện thực.
Thế nhưng chính hắn cũng không ngờ đột nhiên Cố Mi lại chủ động như thế, chủ động nói với hắn: "Ca, muội muốn."
Kỳ thực, làm sao hắn có thể không muốn nàng? Khoảng thời gian này, mỗi thời mỗi khắc, hắn đều nghĩ làm sao mới có thể muốn nàng.
Thế giới của mình mỗi đêm đều nằm bên cạnh mình, thế nhưng hắn vẫn không thể đụng tay, chỉ có thể giả vờ như người xa lạ, hờ hững với nàng, xa cách với nàng như vậy, nội tâm hắn cũng không ngừng bị dày vò.
Thế nhưng bây giờ hắn thực sự không muốn những thứ này nữa. Trên chóp mũi là mùi tóc thơm mát của nàng, trên môi là đôi môi mềm mại của nàng, toàn thân hắn, mỗi một chỗ đều đang điên cuồng thét gào, ôm chặt nàng, đẩy ngã nàng, sau đó hung hăng đi vào bên trong nàng, tất cả nỗi nhớ mấy ngày nay với nàng đều thỏa thích phát tiết ra ngoài.
Tim đập nhanh như nổi trống, hắn quả quyết nắm hai vai nàng, muốn xoay người, làm thế nào để đặt nàng dưới thân, đòi hỏi tất cả.
Thế nhưng xúc cảm mềm mại trên môi đột nhiên biến mất. Hắn thấy Cố Mi mở mắt ra.
Trên mặt nàng là màu đỏ nhàn nhạt, đôi môi cũng là màu đỏ, thoạt nhìn trơn bóng ánh nước.
Đó là vừa rồi nàng hôn hắn mà tạo thành.
Mộ Dung Trạm nhìn đôi môi trơn bóng của nàng, đôi mắt đen ngày càng sâu thẳm như màu mực.
Sau đó hắn chậm rãi ngước mắt, chống lại ánh mắt có chút né tránh vì xấu hổ của Cố Mi.
Lúc này Cố Mi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lần đầu tiên chủ động làm chuyện như vậy, nàng thực sự cảm thấy xấu hổ.
Thế nhưng nàng còn muốn tiếp tục làm như vậy xuống phía dưới. Không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì, người trước mặt này đã làm nhiều như vậy, thậm chí không nhíu mày lấy một cái vì nàng mà nộp mạng, nàng còn làm hắn bị thương.
Không chỉ bị thương trên người, còn bị thương trong lòng.
Cho nên nàng dũng cảm đối diện với ánh mắt của Mộ Dung Trạm, cúi người xuống hôn lên đôi môi hắn, nhẹ nhàng nói: "Ca, đêm nay để muội tới."
Mộ Dung Trạm không dám tin nghe được lời này, tay nắm hai vai nàng đột nhiên cứng đờ.
Đêm nay Cố Mi chủ động hôn hắn, hắn vốn đã kích động không thôi, nhưng bây giờ nàng lại chủ động nói với y: "Ca, đêm nay để muội tới."
Nàng có ý gì, cuối cùng nội tâm nàng đã bắt đầu tiếp nhận hắn sao? Nàng thực sự bắt đầu yêu hắn sao? Vậy có phải đồng nghĩa với việc, nàng sẽ không bao giờ tìm cách rời xa hắn nữa không?
Nghĩ tới những điều này, hai tay nắm bả vai nàng có chút run rẩy.
Hai mươi lăm năm trước, đôi tay này, bất luận là gϊếŧ kẻ nào cũng dứt khoát, vững như núi Thái Sơn, nhưng bây giờ chỉ vì câu nói đơn giản của Cố Mi, đôi tay này bắt đầu run rẩy.
Kỳ thực nào chỉ có đôi tay này run rẩy, còn có trái tim kia đã chờ đợi lâu lắm rồi.
Mà Cố Mi đã nhắm hai mắt lại, bắt đầu dịu dàng hôn hắn, chỉ là tay phải lần lượt cởi cổ áo hắn, chậm rãi dò xét đi vào.
Đúng vậy, để giả vờ mất trí nhớ cho giống, mấy ngày nay khi ngủ cùng Cố Mi, Mộ Dung Trạm đều mặc trung y.
Trung hắn màu trắng tuyết, tôn lên vẻ cấm dục như núi băng của hắn, nhưng lại hoàn hảo làm cho dung mạo xinh đẹp của hắn khiến người ta kinh diễm, chỉ khiến người khác càng muốn đẩy ngã hắn, sau đó chà đạp đủ kiểu.
Thực ra Mộ Dung đại gia của chúng ta lớn lên rất là ôn nhã.
Bây giờ nét mặt của Mộ Dung đại gia chúng ta không còn yên tĩnh bất biến như sông băng nghìn năm nữa. Mặt ngọc của hắn ngập tràn nhu hòa, trong con ngươi u tối tràn đầy vui mừng cuồng nhiệt.
Hắn vui mừng vì Cố Mi chủ động làm tất cả cho hắn.
Bàn tay mềm mại từ từ tìm đến cổ áo hắn chậm rãi lướt qua lồng ngực trơn nhẵn, sau đó thẳng xuống phía dưới.
Trong quá trình này, để Cố Mi có thể dễ dàng cởi y phục hắn, Mộ Dung Trạm còn lặng lẽ nâng tay phải lên kéo đai lưng của mình ra.
Mà lúc này, tay phải Cố Mi đã bắt đầu thong thả chậm rãi thăm dò xuống phía dưới.
Tựa như có nghìn vạn con kiến đang bò trên người, Mộ Dung Trạm cảm giác ngay cả xương cốt của hắn cũng bắt đầu tê dại rồi.
Thế nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp kia còn đột nhiên nắm lấy Mộ Dung tiểu nhị.
Mộ Dung Trạm không chịu đựng nổi, từ cổ họng phát ra một tiếng "hừ" thỏa mãn.
Cố Mi kinh ngạc với xúc cảm dưới tay mình, nóng như vậy, lại to như vậy, cứng rắn như vậy, nàng thật sự không thể tin được, ngày trước chính thứ này đã tiến vào trong cơ thể nàng.
Nàng xem qua thấy nó không giả, thế nhưng tự tay sờ nó, thật đúng là lần đầu tiên.
Xúc cảm nóng hổi trong lòng bàn tay, ngay cả mặt mày cũng nóng hổi, nội tâm Cố Mi kinh hoàng, chớp mắt bị dọa sợ, đương nhiên là quên mất tiếp theo nên làm thế nào.
Nàng cứ ngây ngốc ngẩng đầu như vậy, hai mắt trợn tròn nhìn Mộ Dung Trạm dưới thân, sau đó không hôn hắn, tay phải cũng không động, chỉ ngây người nắm Mộ Dung tiểu nhị.
Thế nhưng Mộ Dung Trạm mới vừa được hưởng thụ sự tiếp xúc với bàn tay mềm mại của Cố Mi, hắn làm sao có thể thỏa mãn.
Vì vậy, Mộ Dung tiểu nhị động. Nó đang khẽ nhúc nhích trong lòng bàn tay Cố Mi, dường như đang mời gọi nàng, mau sờ ta đi.
Cố Mi bị làm cho giật mình, theo bản năng rụt tay về, không dám tin nhìn nó.
Khi xem qua Tiểu hoàng thư, nói thứ này sẽ nảy sẽ động, không ngờ hôm nay thật sự thấy được.
Nhưng nàng vẫn không dám thò tay sờ nó. Thứ này giống như một vật sống, khi vừa nảy lên, Cố Mi ngẩng đầu nhìn đỉnh trướng, khi đánh vào lòng bàn tay nàng, hình như rất có lực.
Nàng bắt đầu tim đập mặt đỏ. Cảm giác này, thực sự rất kỳ quái.
Thế nhưng bỗng nhiên có bàn tay cầm tay phải nàng, từ từ dẫn dắt nàng, ấn tay nàng vào nơi đó.
Nóng hổi, to, cứng rắn, còn đang khẽ động. Mặt Cố Mi càng thêm đỏ, nháy mắt nàng đã biết được tay nàng bây giờ đang ấn vào cái gì.
Nàng muốn rụt tay về, thế nhưng bàn tay kia lôi kéo nàng ấn xuống thật chặt, nàng không có cách nào rút về.
Vì vậy nàng lại đỏ mặt, mặc cho bàn tay kia nắm tay nàng, kéo tay nàng di chuyển trên thứ đó.
Đây là lái máy bay trong truyền thuyết sao? Nhưng tại sao lại phải dùng tay nàng chứ. Cố Mi có cảm giác tự mình chuốc họa.
Mà lúc này, Mộ Dung Trạm hơi cúi đầu, nhìn tay mình đang bao bọc lấy bàn tay kia. Mà trong lòng bàn tay kia, chính là bao bọc lấy Mộ Dung tiểu nhị.
Bàn tay trắng nõn mềm mại đang di chuyển trên nó từ trên xuống dưới, mang tới cảm giác kỳ diệu, khiến toàn thân hắn đều bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ muốn mở cuộc phát động.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Cố Mi vẫn đang ngửa đầu nhìn đỉnh trướng, không dám cúi đầu nhìn hắn. Nhưng nét mặt nàng đỏ hồng ứa máu, thậm chí ngay cả toàn thân cũng đỏ.
Trên da thịt trắng nõn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn thực sự rất ngon miệng. Hầu kết Mộ Dung Trạm chuyển động, hắn mở miệng, khàn khàn nói: "Mi Mi, ngồi lên đi."
1, 2. Sách, tranh đồi trụy
3. Gay video
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.