Chương 83
Trường Câu Lạc Nguyệt
22/09/2022
Trước đây đã thấy được, Hồng Đào cô nương nhìn vẻ ngoài thì nhu nhược, nhưng nội tâm kì thực rất cứng cỏi, đối với việc hay người đã vừa ý là không dễ buông tay. Vì vậy, lần này tuy nàng ta đánh cược để tới tìm Mộ Dung Trạm nói cảm ơn, kì thực vẫn là muốn thể hiện mặt yếu đuối xinh đẹp nhất của mình cho hắn xem, tuy rằng cuối cùng vẫn bị hắn ngó lơ, nhưng nàng ta không hề nản lòng, trái lại vẫn theo chiều hướng ngày càng quá ra.
Sau đó Cố Mi nhận ra, trong tiểu viện của Hoàng Nhất Phó đã thêm một người.
Mà người mới tới này, chính là Hồng Đào cô nương.
Hồng Đào cô nương dù là con gái nhà nông, nhưng từ nhỏ cô ta được Triệu đồ tể nuôi dưỡng, vì vậy mười ngón tay không dính nước, việc nông cũng không đả động.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể cứ dày mặt chạy tới nhà người khác suốt được, thế nào cũng nên tìm lí do hợp tình. Vì vậy tới cùng, Hồng Đào cô nương yếu đuối nhu nhược dĩ nhiên đã tới giúp thuốc thang với đồng tử áo xanh rồi.
Lúc trời đẹp, bê một khay lại một khay thảo dược đi ra. Thiếu nữ tóc đen môi đỏ, váy trắng quần xanh, trong lúc bước đi cứ như mây bay, lúm đồng tiền như hoa. Đột nhiên quay đầu, nhìn thấy người thương, bỗng gò má đỏ rực, xấu hổ quay đi. Sau đó vội vã cúi đầu lướt qua hắn, để lại một cần cổ trắng nõn, cùng hương thảo dược thoang thoảng....
Đây đều là cảnh đẹp Hồng Đào nghĩ ra. Hơn nữa nàng ta trộm nghĩ, cảnh này quá hay, chỉ cần nam nhân nào thấy, một thời gian dài, lo gì hắn không động lòng với mình.
Sau đó nàng ta chạy theo Hoàng Nhất Phó nói, dùng lí do chính đáng là đồng tử áo xanh cứu tính mạng cha mình, đại ân khó báo, vậy thì mỗi ngày tới giúp hắn phơi thảo dược vậy.
Hoàng Nhất Phó lại là người thẳng đuột như ruột ngựa. Dạo này ông ta thu hái được rất nhiều thảo dược, trong nhà chỉ có một đồng tử thật khó giải quyết, vậy nên bận bù đầu. Mà giờ có người chủ động tới của, ông ta vui hết biết, vội vã đồng ý.
Như vậy, Hồng Đào cô nương chính thức vào cửa, tự do ra vào tiểu viện của Hoàng Nhất Phó.
Nàng ta tự tin cho rằng, nếu nàng ta và Mộ Dung Trạm ở cùng trong tiểu viện, vậy thì mỗi ngày sẽ có bao cơ hội gặp gỡ. Mà thừa dịp gặp gỡ ấy, nàng sẽ đưa mọi mặt đẹp nhất của bản thân cho hắn thấy. Như vậy lâu dài, nàng nhất định sẽ thu phục được hắn.
Vậy nên, thời gian gần đây, Triệu đồ tể thấy con gái mình bỗng ngày nào cũng lo lắng vấn đề mai phải mặc gì, thậm chí tìm ông ta xin tiền để đi mua các loại vải vóc và trang sức mới nhất, ngày hôm sau lại trang điểm lộng lẫy ra ngoài, cho tới khi lên đèn mới về.
Trang phục mỗi ngày của Hồng Đào cô nương đều rất đẹp, thật quá xứng với danh xưng mà nam nhân đặt cho nàng ta, bông hoa biết đi.
Bông hoa biết đi ấy ngày nào cũng cười dịu dàng, mong rằng khắc sau sẽ có thể gặp người trong lòng, sau đó e thẹn nói chuyện vài câu..
Đang tiếc nàng ta mỗi ngày ngẫu nhiên gặp nhiều nhất chỉ có Cố Mi.
Ví như giờ, Mộ Dung Trạm thực sự là trạch siêu cấp. Hắn không dễ dàng bước khỏi phòng, dù có ra khỏi phòng, cũng không phải là một người, nhất định có Cố Mi bên cạnh. Vì lẽ đó nàng ta muốn ở riêng với hằn, thật khó như nước sông chảy ngược.
Tuy phải đối diện với cái bóng đèn điện làm kì đà cản mũi như Cố Mi, nhưng mỗi lần ít ỏi đáng thương chạm mặt Mộ Dung Trạm, Hồng Đào vẫn gắng sức nói vài câu với hắn.
Nhưng Mộ Dung Trạm chỉ có một vẻ mặt và một động tác.
Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không liếc nàng một cái. Động tác thì là nắm cổ tay Cố Mi, lướt qua nàng ta như phía trước trống không.
Qua vài lần, nàng ta thấy cách này không được, nàng ta quyết đi đường khác cứu nước.
Nàng ta tới tìm Cố Mi.
Trước khi gả đi phải lôi kéo được em chồng, như vậy chờ sau khi thành thân, cái gánh nặng em chồng đá đi được càng xa.
Nàng ta chuyển hướng hỏi han Cố Mi, Mộ Dung Trạm có gì thích có ghét gì. Sau đó nàng ta định đúng bệnh bốc thuốc, một lần là xong, cho tới khi lật đổ kẻ địch. Mà cô nương Cố Mi với đầu óc siêu nhanh nhạy sau khi quan sát hành động nàng ta trong thời gian này, cùng câu hỏi hiện tại, nàng đã thấy có gì đó, nhưng giờ thì rõ rồi, cô nương Hồng Đào trước mắt nàng, chắc là đã thích Mộ Dung Trạm đi.
Nếu như là cô nương bình thường, nghe thấy có người thích nam nhân nhà mình, hơn nữa còn hỏi han mình yêu ghét của người đó, thế nào cũng phải cao ngạo lạnh lùng, trên mặt lạnh tanh ẩn giấu tức tối mà cảnh cáo, người đàn ông này là của tôi, cô đừng hòng động vào. Nhưng Cố Mi không phải người thường. Nàng không chỉ không giận, còn đầy hứng khởi hỏi lại, quay về phía đang được cô nương kia mơ ước, nam nhân nhà mình, rồi hỏi: "Ca, huynh đoán được không? Hóa ra Hồng Đào thích huynh đấy. Ha ha. Bảo sao dạo này ngày nào cũng mặc đẹp thế giúp tiểu đồng tử phơi thuốc này nọ, còn lần nào thấy huynh cũng đỏ mặt."
Lúc đó Mộ Dung Trạm đang cúi đầu đọc sách, nghe nàng nói, hắn ngẩng đầu, nhìn nàng cười vui vẻ, cặp mày kiếm đẹp nâng lên.
Hắn không để ý nàng ta có thích hắn không. Kì thực thời gian dài vậy, hắn vốn chưa từng nhìn thẳng nàng ta, căn bản không biết nàng ta thế nào. Hắn chỉ biết, trong tiểu viện có thêm một cô nương mà thôi. Mà việc cô nương này thích hắn, hắn vốn không muốn phí một tí tâm tư nào vào việc bé tí này. Nhưng mà, sao Cố Mi không có chút phản ứng gì, trái lại còn vui vẻ thế?
Sau đó hắn lại để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Hắn thấy điều này chứng minh nàng chưa yêu hắn, vì vậy sau khi biết có người thích hắn, nàng chả quan tâm.
Kì thực hắn nghĩ oan cho nàng quá. trong lòng nàng, hai người dù trời long đất lở cũng không li biệt, vì vậy sao phải vì có người thích hắn, mà lại vội vã đi lo được lo mất?
Ngược lại, có người thích hắn, nàng lại hơi đắc ý. Bởi vì...điều này chứng tỏ nhãn quang nàng tốt. Người nàng yêu, là tốt nhất trên đời, vì vậy có những người khác cũng thích.
Đáng tiếc, Mộ Dung Trạm không biết ý nghĩ hiện tại của nàng. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ thể hiện vẻ lạnh nhạt không may mảy đổi thay, nhưng nội tâm sớm đã phẫn nộ như dời sông lấp biển, sau đó đủ cách ngược thân nàng, sau đó lại tới quá trình ngược tâm bản thân. Nhưng dạo này hắn được Cố Mi dạy khá tốt, biết những chuyện quan trọng nên nói rõ, không cần để trong lòng mà suy đoán. Vì lẽ đó hắn đặt sách trong tay xuống, định sẽ nói một hồi với nàng.
"Mi Mi," hắn gọi nàng, ngữ điệu bình thản, "Lại đây ngồi."
Cố Mi nghe lời ngồi cạnh ghế của hắn, trên mặt chưa hết ý cười, vẫn tủm tỉm.
"Mi Mi," Mộ Dung Trạm nhìn gương mặt nhỏ của nàng, đắn đo mở lời, "có người khác thích ta, muội rất vui?"
Cố Mi không biết câu hỏi đơn giản ấy, kì thực trong lòng nghĩ rất nhiều. Cho nên nàng gật đầu hai cái: "Đúng vậy."
Nàng ước mình người đàn ông của mình là kiểu, dáng vẻ đẹp đến mức nữ nhân trên đời đều thèm khát, sau đó nàng có thể vênh vang kéo tay hắn, kiêu ngạo đi qua mặt những người đó, dùng hành động thực tế nói cho họ hay, người đàn ông này của riêng nàng, ai cũng đừng mơ.
Kì thực nàng nghĩ vậy cũng vì có căn do, nàng biết hắn mãi mãi chỉ yêu nàng.
Mộ Dung Trạm đời này quấn lấy nàng, không biết là phúc hay họa. Nhưng người trong cuộc thể hiện, vẫn là phúc đi.
Đối với một người mờ mịt mông lung, thì người đầu gỗ thành thực vẫn là tốt đi. Hỗ trợ lẫn nhau còn gì.
Chỉ là đối với hắn mà nói, hai chữ nàng đáp lại chính là đâm một dao vào tim hắn.
Hóa ra nàng chẳng để tâm gì.
Hắn lại cân nhắc một chút, lại hỏi: "Muội không giận?"
Kì thực hai chữ tức giận, hắn muốn dùng từ ghen để thay thế. Hắn thấy, có người thích hắn, Cố Mi trong lòng phải ghen tị chứ.
Nhưng Cố Mi lại lắc đầu: "Không đâu."
Lại bồi một đao.
Mộ Dung Trạm thấy trên mặt đất như toàn băng mẳng đầu xuân, đầy những vết nứt mơ hồ.
Sau đó hắn lại hỏi: "Tại sao?"
Tại sao không giận? Tại sao không ghen? Tại sao không yêu ta?
Mộ Dung đại gia lọt vào lối chết một cách lợi hại. Không cần biết chuyện gì, chỉ cần hắn rơi vào bế tắc, đều chỉ vì vấn đề rốt cuộc nàng có yêu hắn không.
Kì thực nếu hắn có thể hỏi thẳng ra, nàng nhất định sẽ trả lời rõ. Chỉ là hắn luôn thấy, chuyện này, nhất định phải là nàng chủ động nói với hắn, như vậy mới là yêu. Nếu hắn chủ động hỏi, không chắc nàng có vì điều gì mà lừa hắn.
Như vậy dù là đáp án hắn muốn nghe, nhưng mà, hắn muốn nghe là tình yêu thật sự, không có chút vẩn đục gì.
Nhưng Cố Mi đâu biết. Hi vọng Cố Mi với phản xạ vòng quanh trái đất có thể hiểu được sự dằn vặt trong lòng hắn, không khác gì cho cá đi học toán cao cấp.
Cho nên với câu hỏi tại sao của hắn, Cố Mi vẫn trả lời một câu: "Sao phải giận chứ?"
Nàng thấy chả có lí do gì.
Lại một dao sâu sắc nữa. Hắn thấy mình sắp nội thương rồi đấy. Sau đó hắn liền nghĩ tới một câu nói, "lộ mạn mạn kì tu viễn hề", hắn còn phải "thượng hạ nhi cầu tác."
*câu thơ của Khuất Nguyên trong Ly Tao ý nói đường xa khó khăn phải cố gắng cất bước.
Sau đó Cố Mi nhận ra, trong tiểu viện của Hoàng Nhất Phó đã thêm một người.
Mà người mới tới này, chính là Hồng Đào cô nương.
Hồng Đào cô nương dù là con gái nhà nông, nhưng từ nhỏ cô ta được Triệu đồ tể nuôi dưỡng, vì vậy mười ngón tay không dính nước, việc nông cũng không đả động.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể cứ dày mặt chạy tới nhà người khác suốt được, thế nào cũng nên tìm lí do hợp tình. Vì vậy tới cùng, Hồng Đào cô nương yếu đuối nhu nhược dĩ nhiên đã tới giúp thuốc thang với đồng tử áo xanh rồi.
Lúc trời đẹp, bê một khay lại một khay thảo dược đi ra. Thiếu nữ tóc đen môi đỏ, váy trắng quần xanh, trong lúc bước đi cứ như mây bay, lúm đồng tiền như hoa. Đột nhiên quay đầu, nhìn thấy người thương, bỗng gò má đỏ rực, xấu hổ quay đi. Sau đó vội vã cúi đầu lướt qua hắn, để lại một cần cổ trắng nõn, cùng hương thảo dược thoang thoảng....
Đây đều là cảnh đẹp Hồng Đào nghĩ ra. Hơn nữa nàng ta trộm nghĩ, cảnh này quá hay, chỉ cần nam nhân nào thấy, một thời gian dài, lo gì hắn không động lòng với mình.
Sau đó nàng ta chạy theo Hoàng Nhất Phó nói, dùng lí do chính đáng là đồng tử áo xanh cứu tính mạng cha mình, đại ân khó báo, vậy thì mỗi ngày tới giúp hắn phơi thảo dược vậy.
Hoàng Nhất Phó lại là người thẳng đuột như ruột ngựa. Dạo này ông ta thu hái được rất nhiều thảo dược, trong nhà chỉ có một đồng tử thật khó giải quyết, vậy nên bận bù đầu. Mà giờ có người chủ động tới của, ông ta vui hết biết, vội vã đồng ý.
Như vậy, Hồng Đào cô nương chính thức vào cửa, tự do ra vào tiểu viện của Hoàng Nhất Phó.
Nàng ta tự tin cho rằng, nếu nàng ta và Mộ Dung Trạm ở cùng trong tiểu viện, vậy thì mỗi ngày sẽ có bao cơ hội gặp gỡ. Mà thừa dịp gặp gỡ ấy, nàng sẽ đưa mọi mặt đẹp nhất của bản thân cho hắn thấy. Như vậy lâu dài, nàng nhất định sẽ thu phục được hắn.
Vậy nên, thời gian gần đây, Triệu đồ tể thấy con gái mình bỗng ngày nào cũng lo lắng vấn đề mai phải mặc gì, thậm chí tìm ông ta xin tiền để đi mua các loại vải vóc và trang sức mới nhất, ngày hôm sau lại trang điểm lộng lẫy ra ngoài, cho tới khi lên đèn mới về.
Trang phục mỗi ngày của Hồng Đào cô nương đều rất đẹp, thật quá xứng với danh xưng mà nam nhân đặt cho nàng ta, bông hoa biết đi.
Bông hoa biết đi ấy ngày nào cũng cười dịu dàng, mong rằng khắc sau sẽ có thể gặp người trong lòng, sau đó e thẹn nói chuyện vài câu..
Đang tiếc nàng ta mỗi ngày ngẫu nhiên gặp nhiều nhất chỉ có Cố Mi.
Ví như giờ, Mộ Dung Trạm thực sự là trạch siêu cấp. Hắn không dễ dàng bước khỏi phòng, dù có ra khỏi phòng, cũng không phải là một người, nhất định có Cố Mi bên cạnh. Vì lẽ đó nàng ta muốn ở riêng với hằn, thật khó như nước sông chảy ngược.
Tuy phải đối diện với cái bóng đèn điện làm kì đà cản mũi như Cố Mi, nhưng mỗi lần ít ỏi đáng thương chạm mặt Mộ Dung Trạm, Hồng Đào vẫn gắng sức nói vài câu với hắn.
Nhưng Mộ Dung Trạm chỉ có một vẻ mặt và một động tác.
Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không liếc nàng một cái. Động tác thì là nắm cổ tay Cố Mi, lướt qua nàng ta như phía trước trống không.
Qua vài lần, nàng ta thấy cách này không được, nàng ta quyết đi đường khác cứu nước.
Nàng ta tới tìm Cố Mi.
Trước khi gả đi phải lôi kéo được em chồng, như vậy chờ sau khi thành thân, cái gánh nặng em chồng đá đi được càng xa.
Nàng ta chuyển hướng hỏi han Cố Mi, Mộ Dung Trạm có gì thích có ghét gì. Sau đó nàng ta định đúng bệnh bốc thuốc, một lần là xong, cho tới khi lật đổ kẻ địch. Mà cô nương Cố Mi với đầu óc siêu nhanh nhạy sau khi quan sát hành động nàng ta trong thời gian này, cùng câu hỏi hiện tại, nàng đã thấy có gì đó, nhưng giờ thì rõ rồi, cô nương Hồng Đào trước mắt nàng, chắc là đã thích Mộ Dung Trạm đi.
Nếu như là cô nương bình thường, nghe thấy có người thích nam nhân nhà mình, hơn nữa còn hỏi han mình yêu ghét của người đó, thế nào cũng phải cao ngạo lạnh lùng, trên mặt lạnh tanh ẩn giấu tức tối mà cảnh cáo, người đàn ông này là của tôi, cô đừng hòng động vào. Nhưng Cố Mi không phải người thường. Nàng không chỉ không giận, còn đầy hứng khởi hỏi lại, quay về phía đang được cô nương kia mơ ước, nam nhân nhà mình, rồi hỏi: "Ca, huynh đoán được không? Hóa ra Hồng Đào thích huynh đấy. Ha ha. Bảo sao dạo này ngày nào cũng mặc đẹp thế giúp tiểu đồng tử phơi thuốc này nọ, còn lần nào thấy huynh cũng đỏ mặt."
Lúc đó Mộ Dung Trạm đang cúi đầu đọc sách, nghe nàng nói, hắn ngẩng đầu, nhìn nàng cười vui vẻ, cặp mày kiếm đẹp nâng lên.
Hắn không để ý nàng ta có thích hắn không. Kì thực thời gian dài vậy, hắn vốn chưa từng nhìn thẳng nàng ta, căn bản không biết nàng ta thế nào. Hắn chỉ biết, trong tiểu viện có thêm một cô nương mà thôi. Mà việc cô nương này thích hắn, hắn vốn không muốn phí một tí tâm tư nào vào việc bé tí này. Nhưng mà, sao Cố Mi không có chút phản ứng gì, trái lại còn vui vẻ thế?
Sau đó hắn lại để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Hắn thấy điều này chứng minh nàng chưa yêu hắn, vì vậy sau khi biết có người thích hắn, nàng chả quan tâm.
Kì thực hắn nghĩ oan cho nàng quá. trong lòng nàng, hai người dù trời long đất lở cũng không li biệt, vì vậy sao phải vì có người thích hắn, mà lại vội vã đi lo được lo mất?
Ngược lại, có người thích hắn, nàng lại hơi đắc ý. Bởi vì...điều này chứng tỏ nhãn quang nàng tốt. Người nàng yêu, là tốt nhất trên đời, vì vậy có những người khác cũng thích.
Đáng tiếc, Mộ Dung Trạm không biết ý nghĩ hiện tại của nàng. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ thể hiện vẻ lạnh nhạt không may mảy đổi thay, nhưng nội tâm sớm đã phẫn nộ như dời sông lấp biển, sau đó đủ cách ngược thân nàng, sau đó lại tới quá trình ngược tâm bản thân. Nhưng dạo này hắn được Cố Mi dạy khá tốt, biết những chuyện quan trọng nên nói rõ, không cần để trong lòng mà suy đoán. Vì lẽ đó hắn đặt sách trong tay xuống, định sẽ nói một hồi với nàng.
"Mi Mi," hắn gọi nàng, ngữ điệu bình thản, "Lại đây ngồi."
Cố Mi nghe lời ngồi cạnh ghế của hắn, trên mặt chưa hết ý cười, vẫn tủm tỉm.
"Mi Mi," Mộ Dung Trạm nhìn gương mặt nhỏ của nàng, đắn đo mở lời, "có người khác thích ta, muội rất vui?"
Cố Mi không biết câu hỏi đơn giản ấy, kì thực trong lòng nghĩ rất nhiều. Cho nên nàng gật đầu hai cái: "Đúng vậy."
Nàng ước mình người đàn ông của mình là kiểu, dáng vẻ đẹp đến mức nữ nhân trên đời đều thèm khát, sau đó nàng có thể vênh vang kéo tay hắn, kiêu ngạo đi qua mặt những người đó, dùng hành động thực tế nói cho họ hay, người đàn ông này của riêng nàng, ai cũng đừng mơ.
Kì thực nàng nghĩ vậy cũng vì có căn do, nàng biết hắn mãi mãi chỉ yêu nàng.
Mộ Dung Trạm đời này quấn lấy nàng, không biết là phúc hay họa. Nhưng người trong cuộc thể hiện, vẫn là phúc đi.
Đối với một người mờ mịt mông lung, thì người đầu gỗ thành thực vẫn là tốt đi. Hỗ trợ lẫn nhau còn gì.
Chỉ là đối với hắn mà nói, hai chữ nàng đáp lại chính là đâm một dao vào tim hắn.
Hóa ra nàng chẳng để tâm gì.
Hắn lại cân nhắc một chút, lại hỏi: "Muội không giận?"
Kì thực hai chữ tức giận, hắn muốn dùng từ ghen để thay thế. Hắn thấy, có người thích hắn, Cố Mi trong lòng phải ghen tị chứ.
Nhưng Cố Mi lại lắc đầu: "Không đâu."
Lại bồi một đao.
Mộ Dung Trạm thấy trên mặt đất như toàn băng mẳng đầu xuân, đầy những vết nứt mơ hồ.
Sau đó hắn lại hỏi: "Tại sao?"
Tại sao không giận? Tại sao không ghen? Tại sao không yêu ta?
Mộ Dung đại gia lọt vào lối chết một cách lợi hại. Không cần biết chuyện gì, chỉ cần hắn rơi vào bế tắc, đều chỉ vì vấn đề rốt cuộc nàng có yêu hắn không.
Kì thực nếu hắn có thể hỏi thẳng ra, nàng nhất định sẽ trả lời rõ. Chỉ là hắn luôn thấy, chuyện này, nhất định phải là nàng chủ động nói với hắn, như vậy mới là yêu. Nếu hắn chủ động hỏi, không chắc nàng có vì điều gì mà lừa hắn.
Như vậy dù là đáp án hắn muốn nghe, nhưng mà, hắn muốn nghe là tình yêu thật sự, không có chút vẩn đục gì.
Nhưng Cố Mi đâu biết. Hi vọng Cố Mi với phản xạ vòng quanh trái đất có thể hiểu được sự dằn vặt trong lòng hắn, không khác gì cho cá đi học toán cao cấp.
Cho nên với câu hỏi tại sao của hắn, Cố Mi vẫn trả lời một câu: "Sao phải giận chứ?"
Nàng thấy chả có lí do gì.
Lại một dao sâu sắc nữa. Hắn thấy mình sắp nội thương rồi đấy. Sau đó hắn liền nghĩ tới một câu nói, "lộ mạn mạn kì tu viễn hề", hắn còn phải "thượng hạ nhi cầu tác."
*câu thơ của Khuất Nguyên trong Ly Tao ý nói đường xa khó khăn phải cố gắng cất bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.