Chương 85
Trường Câu Lạc Nguyệt
22/09/2022
Mộ Dung Trạm cứ ôm chặt Cố Mi ở trong lồng ngực hắn, cằm nhẹ tựa lên mái tóc nàng, lẳng lặng ngửi mùi thơm trên tóc nàng. Giây phút đó, hắn cảm thấy, đời này vậy là đủ rồi. So với những gió tanh mưa máu hắn trải qua trước đây, những ấm lạnh tình đời ấy, từ giây phút gặp được Cố Mi, bắt đầu đã trở thành hạnh phúc và viên mãn.
Mà Cố Mi lúc này cũng đang nằm nhoài trong vòng tay của Mộ Dung Trạm, nghe tiếng đập ổn định từng hồi ở trái tim hắn. Nàng cũng thấy, đời này cứ ở bên hắn như vậy, cũng không tệ. Sao lại cứ phải băn khoăn tự tôn, tự do gì đấy?
Hai người yêu nhau vốn dĩ là hoà vào một, thậm chí coi như một người. Vậy nàng sao cứ phải để tâm cái gọi là tự tôn? Nói đến tự do, tới giờ nàng mới hiểu, không có Mộ Dung ở bên cạnh, dù tới nơi đâu nàng cũng không thấy tự do.
Bởi vì, trái tim nàng đã ở chỗ hắn, Chỉ có ở bên cạnh hắn nàng mới có thể xem như một con người lành lặn. Giây phút này, Mộ Dung Trạm thấy rất hạnh phúc, tươi đẹp. Mà Cố Mi cũng thấy hạnh phúc tốt đẹp như thế. Hai người chỉ là thiếu bước, nói ra tấm lòng với đối phương, sau đó nói ra đối phương đối với mình quan trọng như thế nào, như vậy là đã tốt rồi.
Với Mộ Dung Trạm mà nói, hắn là sợ nên không dám nói. Hắn sợ sau khi nói ra không biết Cố Mi sẽ phản ứng thế nào. Hắn sợ nàng từ chối, thậm chí thấy nàng chán ghét, sau đó lại nghĩ mọi cách trốn khỏi hắn như trước kia.
Hắn cứ tự đẩy mình vào ngõ cụt, cho rằng Cố Mi vẫn giống trước đây, hắn làm gì cho nàng, nàng cũng không phản đối, chỉ là nghe theo. Ngay cả tối nay nàng thể hiện sự quan tâm với hắn, mặc dù hắn có cảm động nhưng mặt khác, hắn cũng sợ là nàng áy náy với mình.
Điều thứ hai, Mộ Dung Trạm cũng không quên, bây giờ hắn còn đang trong thời điểm vờ mất trí nhớ. Mặc dù gần đây mỗi ngày Cố Mi đều gợi nhắc chuyện lúc trước với hắn, tuy nhiên cũng chưa thể hoàn toàn khôi phục được. Nếu đột nhiên nói những điều đó với nàng, không phải vác đá ném chân, giấu đầu hở đuôi sao?
Nói dối hắn không ngại, hắn chỉ sợ sau khi nàng biết sẽ không tha thứ cho mình. Kì thực ở trong lòng hắn, chỉ cần Cố Mi không rời khỏi hắn, hắn thật ra có thể không từ thủ đoạn nào. Cho nên với việc lừa gạt nàng là mất trí này, hắn cũng không coi là gì.
Với Cố Mi mà nói, nàng thấy không quan trọng. Tình cảm hắn dành cho nàng nàng rất hiểu, mà nàng thấy những gì nàng đối với hắn, hẳn hắn cũng rõ tâm ý của mình. Đáng tiếc nàng không hiểu nàng, thời gian này Mộ Dung Trạm có bao nhiêu lo lắng trong lòng nàng nghĩ gì. Thậm chí có lúc nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy nàng ngủ say bên cạnh, chỉ hận không thể lay tỉnh nàng, sau đó ép hỏi nàng, rốt cuộc muội có yêu ta không? Yêu bao nhiêu? Có phải chỉ yêu ta thôi?
Mộ Dung Trạm lo lắng đến điên mất rồi. Nhưng vẫn giấu trong lòng. Ví như bây giờ, tuy là hai người ôm chặt, hắn vẫn suy nghĩ chuyện này.
Hai người chẳng rõ đã ôm bao lâu, Cố Mi sắp ngủ thϊếp đi trong lòng hắn rồi. Nhưng bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, sau đó là tiếng rơm rạ lả tả bị kéo đi phát ra phía sau họ, lại có ai đó ngồi xuống, ép đống rơm xuống phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
Cuối cùng, vang lên giọng nói của đôi nam nữ. Cố Mi lập tức tỉnh táo. Tế bào hóng hớt nói cho nàng biết, ở đây vào lúc đêm khuya, hoàn cảnh thế này, lại là đôi nam nữ, ắt là gian tình phát sinh.
Hai lỗ tai nàng đều sắp dựng thẳng đứng, hít sâu một hơi, lắng nghe đôi nam nữ kia nói chuyện. Hai người kia thật là, bao nhiêu chồng rơm rạ vậy, vẫn cứ chọn ngồi cùng chỗ với nàng và Mộ Dung Trạm. Có điều vừa khéo, bọn họ đi từ đầu kia tới, ắt không thấy hai người Cố Mi. Vì vậy Cố Mi thấy đằng sau mình có người, nhưng họ không biết sau lưng mình cũng có người.
Thật sự là một góc hay ho để nghe lén, cơ hội trời ban. Cố Mi che miệng cười trộm, sau đó quay đầu nháy mắt với Mộ Dung Trạm.
Mộ Dung Trạm quả đúng như trù tính của nàng, chẳng hứng thú gì với chuyện nghe trộm tẻ nhạt này, chỉ mong đứng dậy, kéo nàng đi. Nhưng bây giờ hắn đã nhận được ánh mắt của cô vợ nhỏ, vậy nên một phu quân hình mẫu như hắn thật sự thở nhẹ, mặt không cảm tình, im lặng cùng phu nhân nhà mình nghe trộm.
Cố Mi đối với biểu hiện của hắn thật hài lòng. Nàng còn nghiêng đầu, dựa vào đám rơm rạ để tiến gần hơi, có thể nghe rõ hơn hai người ngồi bên kia nói chuyện. Giọng của họ tuy nhẹ nhưng Cố Mi nghe một lát, cũng biết họ là ai. Một người là Nhị Nha ở phía Đông thôn, một người là Đại Bảo ở phía Tây thôn.
Nhị Nha nhìn qua là một cô nương thuần phác, mà Đại Bảo cũng là tiểu tử thật thà. Nghĩ tới thì hai người họ chắc vừa mắt trong đêm hội hoa, nên mới tiện tay lôi nhau tới đây nói chuyện rồi.
Hoặc giả, hai người này cũng sớm quen biết, chỉ là mượn dịp đêm nay chạy tới đây hẹn hò? Không thì cách nói chuyện đã chả quen thuộc tới thế. Có điều hai vị thiếu nam, thiếu nữ, hai người nói lời mùi mẫn thì thôi đi, tại sao càng nói, lời lẽ càng biến vị vậy? Bởi vì Cố Mi nghe được tiếng từ chối e thẹn của Nhị Nha: “Đại Bảo ca, đừng mà.”
Cố Mi thực sự khá hiếu kì đấy. Rốt cuộc Đại Bảo đã làm gì, mới khiến cho thanh âm của Nhị Nha bỗng nhiên run rẩy, còn e thẹn như thế? Vậy nên, nàng chậm rãi bò ra khỏi vòng ôm của hắn, cố gắng không phát ra chút thanh âm nào, âm thầm rời sát ra cạnh mép chồng rơm, sau đó cẩn thận ló đầu ra, muốn nhìn xem bên kia là chuyện gì.
Mà Mộ Dung Trạm không chỉ không can, trái lại còn bao che cho hành vi nghe trộm, nhìn lén này của phu nhân nhà mình. Nhưng Cố Mi nhìn sang chồng rơm rạ, cảm giác chính là, sợ ngây người.
Hình dung sao nhỉ? À, chính là hình ảnh 18+. Đại Bảo ca thật mạnh mẽ quá, ấn hai tay của Nhị Nha muội xuống rồi hôn tới. Sau đó Nhị Nha muội vừa muốn vừa không, miệng e thẹn nói, Đại Bảo ca, đừng. Nhưng mặt khác, lại khẽ nâng bộ ngực mềm, thuận cho Đại Bảo ca hôn sâu, đồng thời còn không ngừng đẩy cái mông, ma sát dưới thân Đại Bảo ca.
Được lắm Đại Bảo ca, thời khắc mấu chốt vùng lên. Đôi mắt đỏ ngầu, tay phải kéo qυầи ɭóŧ Nhị Nha muội xuống, còn kéo luôn cả qυầи ɭóŧ của mình, cứ như vậy, cứng rắn, trực tiếp, nhanh chóng, vọt thẳng vào.
Vừa đi vào, Cố Mi liền nghe thấy âm thanh thoả mãn của Đại Bảo ca và Nhị Nha muội. Mà nàng đánh giá là, sao mỗi lần Mộ Dung Trạm đi vào, chưa từng nghe hắn thở dài thoả mãn như vậy? Về phần nàng, hình như cũng không có. Cứ với công lực như vậy, cảnh tượng lại thay đổi. Đại Bảo ca hiền hậu mà Cố Mi thấy hàng ngày, biểu tình dữ tợn bặm trợn, không ngừng vuốt ve thân dưới của Nhị Nha muội. Mà Nhị Nha muội, cũng thường ngày là vẻ e thẹn hiền lành, giờ đã đôi mắt mờ sương, mặt hồng môi đỏ, miệng không ngừng rên lên yêu kiều, nghe mà khiến xương cốt ngứa rần.
Chỉ chốc lát, tư thế lại thay đổi. Đại Bảo ca ôm xuống eo Nhị Nha muội một cái, xoay ngược nàng ta lại, âm thanh thô trầm nói: “Quỳ vững.”
Mà Nhị Nha muội e thẹn quay đầu nhìn hắn, cũng quỳ gối cong người để hắn nằm lên….
Cố Mi sắp loạn rồi, cảnh tượng thô bạo, trực tiếp thế này, nàng cũng chưa từng xem qua trong AV đâu. Không ngờ xuyên qua thì lại có thể thấy được nơi thôn dã này.
Hơn nữa quan trọng là, hai người họ, hai người họ, dáng vẻ và hành vi hiện tại, so với dáng vẻ và hành vi hàng ngày nàng thấy, cứ như hai người khác nhau vậy.
Chỉ cần đem dáng vẻ hàng ngày của họ so sánh với hiện tại, trong nháy mắt Cố Mi thấy như đang tự đâm mù mắt mình. Cái cảm giác này, đúng là, đúng là, quá vi diệu rồi.
Mà nàng bị chấn kinh đến đơ người, cứ ngây ngốc như vậy, ngơ ngác nhìn xuân cung đồ sống. Hơn nữa còn là xuân cung đồ siêu mạnh bạo. Nhưng bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp che lấy miệng nàng, lại có một bàn tay khác kéo cằm nàng, xoay mặt nàng lại.
Nàng kinh ngạc xoay đầu, chỉ thấy vẻ mặt vô cảm của hắn đối diện nàng. Mặt nàng thoáng cải đỏ rực. Một mình xem xuân cung đồ cũng thôi đi, nhưng là xem cùng Mộ Dung Trạm, cảm giác sao lại lúng túng thế này? Nhưng nàng lại bắt đầu an ủi bản thân, không sao, không sao, hắn có nhìn thấy đâu, có phải không? Từ đầu chí cuối, hắn chỉ an tĩnh ngồi đó, không hề ló đầu nhìn quanh như nàng.
Vì vậy trừ phi hắn biết nhìn xuyên tường, bằng không sao nhìn được cảnh tượng đó.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng nàng dễ chịu hơn, gương mặt ửng đỏ cũng đỡ hơn.
Nhưng bỗng nhiên nàng lại nghĩ tới một chuyện, không thấy, nhưng lại nghe thấy. Hơn nữa nghe mà không nhìn, còn khiến người ta tưởng tượng, mơ tưởng còn ghê hơn.
Cố Mi cảm thấy cơn đỏ trên mặt vừa mới đỡ lại bắt đầu, hơn nữa còn rực lên.
Nàng sắp không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Đừng nhìn bên ngoài đạo mạo bao nhiêu, nhưng với hiểu biết của nàng về hắn, nội tâm y nhất định nổi sóng mãnh liệt.
Đúng như nàng nghĩ, trong lòng hắn giờ không thể an ổn. Hắn chỉ muốn nhân dịp trăng sáng đêm nay ôm nàng một cái là được. Nhưng ai ngờ có kẻ tới cửa, còn ở sau họ diễn xuân cung đồ. Không thấy thì sao? Chỉ cần nghe thấy cũng khiến máu sói của hắn sôi trào. Nhưng khiến hắn bất mãn, là nàng cứ ngây ngô nhìn, không hề liếc hắn một cái.
Vì vậy hắn chỉ có thể đưa tay, che miệng nàng, kéo đầu nàng lại, đối diện hắn.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn nàng, từ từ vươn ngón tay, sờ đôi môi mềm của nàng.
Cúi người, cúi đầu, từ từ lại gần. Hơi thở ấm áp dần dần toả trên cổ nàng, trong nháy mắt gò má nàng như bị bỏng.
Sau đó, Mộ Dung Trạm há miệng, nhẹ nhàng ngậm vành tai nàng vào miệng.
Mà Cố Mi lúc này cũng đang nằm nhoài trong vòng tay của Mộ Dung Trạm, nghe tiếng đập ổn định từng hồi ở trái tim hắn. Nàng cũng thấy, đời này cứ ở bên hắn như vậy, cũng không tệ. Sao lại cứ phải băn khoăn tự tôn, tự do gì đấy?
Hai người yêu nhau vốn dĩ là hoà vào một, thậm chí coi như một người. Vậy nàng sao cứ phải để tâm cái gọi là tự tôn? Nói đến tự do, tới giờ nàng mới hiểu, không có Mộ Dung ở bên cạnh, dù tới nơi đâu nàng cũng không thấy tự do.
Bởi vì, trái tim nàng đã ở chỗ hắn, Chỉ có ở bên cạnh hắn nàng mới có thể xem như một con người lành lặn. Giây phút này, Mộ Dung Trạm thấy rất hạnh phúc, tươi đẹp. Mà Cố Mi cũng thấy hạnh phúc tốt đẹp như thế. Hai người chỉ là thiếu bước, nói ra tấm lòng với đối phương, sau đó nói ra đối phương đối với mình quan trọng như thế nào, như vậy là đã tốt rồi.
Với Mộ Dung Trạm mà nói, hắn là sợ nên không dám nói. Hắn sợ sau khi nói ra không biết Cố Mi sẽ phản ứng thế nào. Hắn sợ nàng từ chối, thậm chí thấy nàng chán ghét, sau đó lại nghĩ mọi cách trốn khỏi hắn như trước kia.
Hắn cứ tự đẩy mình vào ngõ cụt, cho rằng Cố Mi vẫn giống trước đây, hắn làm gì cho nàng, nàng cũng không phản đối, chỉ là nghe theo. Ngay cả tối nay nàng thể hiện sự quan tâm với hắn, mặc dù hắn có cảm động nhưng mặt khác, hắn cũng sợ là nàng áy náy với mình.
Điều thứ hai, Mộ Dung Trạm cũng không quên, bây giờ hắn còn đang trong thời điểm vờ mất trí nhớ. Mặc dù gần đây mỗi ngày Cố Mi đều gợi nhắc chuyện lúc trước với hắn, tuy nhiên cũng chưa thể hoàn toàn khôi phục được. Nếu đột nhiên nói những điều đó với nàng, không phải vác đá ném chân, giấu đầu hở đuôi sao?
Nói dối hắn không ngại, hắn chỉ sợ sau khi nàng biết sẽ không tha thứ cho mình. Kì thực ở trong lòng hắn, chỉ cần Cố Mi không rời khỏi hắn, hắn thật ra có thể không từ thủ đoạn nào. Cho nên với việc lừa gạt nàng là mất trí này, hắn cũng không coi là gì.
Với Cố Mi mà nói, nàng thấy không quan trọng. Tình cảm hắn dành cho nàng nàng rất hiểu, mà nàng thấy những gì nàng đối với hắn, hẳn hắn cũng rõ tâm ý của mình. Đáng tiếc nàng không hiểu nàng, thời gian này Mộ Dung Trạm có bao nhiêu lo lắng trong lòng nàng nghĩ gì. Thậm chí có lúc nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy nàng ngủ say bên cạnh, chỉ hận không thể lay tỉnh nàng, sau đó ép hỏi nàng, rốt cuộc muội có yêu ta không? Yêu bao nhiêu? Có phải chỉ yêu ta thôi?
Mộ Dung Trạm lo lắng đến điên mất rồi. Nhưng vẫn giấu trong lòng. Ví như bây giờ, tuy là hai người ôm chặt, hắn vẫn suy nghĩ chuyện này.
Hai người chẳng rõ đã ôm bao lâu, Cố Mi sắp ngủ thϊếp đi trong lòng hắn rồi. Nhưng bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, sau đó là tiếng rơm rạ lả tả bị kéo đi phát ra phía sau họ, lại có ai đó ngồi xuống, ép đống rơm xuống phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
Cuối cùng, vang lên giọng nói của đôi nam nữ. Cố Mi lập tức tỉnh táo. Tế bào hóng hớt nói cho nàng biết, ở đây vào lúc đêm khuya, hoàn cảnh thế này, lại là đôi nam nữ, ắt là gian tình phát sinh.
Hai lỗ tai nàng đều sắp dựng thẳng đứng, hít sâu một hơi, lắng nghe đôi nam nữ kia nói chuyện. Hai người kia thật là, bao nhiêu chồng rơm rạ vậy, vẫn cứ chọn ngồi cùng chỗ với nàng và Mộ Dung Trạm. Có điều vừa khéo, bọn họ đi từ đầu kia tới, ắt không thấy hai người Cố Mi. Vì vậy Cố Mi thấy đằng sau mình có người, nhưng họ không biết sau lưng mình cũng có người.
Thật sự là một góc hay ho để nghe lén, cơ hội trời ban. Cố Mi che miệng cười trộm, sau đó quay đầu nháy mắt với Mộ Dung Trạm.
Mộ Dung Trạm quả đúng như trù tính của nàng, chẳng hứng thú gì với chuyện nghe trộm tẻ nhạt này, chỉ mong đứng dậy, kéo nàng đi. Nhưng bây giờ hắn đã nhận được ánh mắt của cô vợ nhỏ, vậy nên một phu quân hình mẫu như hắn thật sự thở nhẹ, mặt không cảm tình, im lặng cùng phu nhân nhà mình nghe trộm.
Cố Mi đối với biểu hiện của hắn thật hài lòng. Nàng còn nghiêng đầu, dựa vào đám rơm rạ để tiến gần hơi, có thể nghe rõ hơn hai người ngồi bên kia nói chuyện. Giọng của họ tuy nhẹ nhưng Cố Mi nghe một lát, cũng biết họ là ai. Một người là Nhị Nha ở phía Đông thôn, một người là Đại Bảo ở phía Tây thôn.
Nhị Nha nhìn qua là một cô nương thuần phác, mà Đại Bảo cũng là tiểu tử thật thà. Nghĩ tới thì hai người họ chắc vừa mắt trong đêm hội hoa, nên mới tiện tay lôi nhau tới đây nói chuyện rồi.
Hoặc giả, hai người này cũng sớm quen biết, chỉ là mượn dịp đêm nay chạy tới đây hẹn hò? Không thì cách nói chuyện đã chả quen thuộc tới thế. Có điều hai vị thiếu nam, thiếu nữ, hai người nói lời mùi mẫn thì thôi đi, tại sao càng nói, lời lẽ càng biến vị vậy? Bởi vì Cố Mi nghe được tiếng từ chối e thẹn của Nhị Nha: “Đại Bảo ca, đừng mà.”
Cố Mi thực sự khá hiếu kì đấy. Rốt cuộc Đại Bảo đã làm gì, mới khiến cho thanh âm của Nhị Nha bỗng nhiên run rẩy, còn e thẹn như thế? Vậy nên, nàng chậm rãi bò ra khỏi vòng ôm của hắn, cố gắng không phát ra chút thanh âm nào, âm thầm rời sát ra cạnh mép chồng rơm, sau đó cẩn thận ló đầu ra, muốn nhìn xem bên kia là chuyện gì.
Mà Mộ Dung Trạm không chỉ không can, trái lại còn bao che cho hành vi nghe trộm, nhìn lén này của phu nhân nhà mình. Nhưng Cố Mi nhìn sang chồng rơm rạ, cảm giác chính là, sợ ngây người.
Hình dung sao nhỉ? À, chính là hình ảnh 18+. Đại Bảo ca thật mạnh mẽ quá, ấn hai tay của Nhị Nha muội xuống rồi hôn tới. Sau đó Nhị Nha muội vừa muốn vừa không, miệng e thẹn nói, Đại Bảo ca, đừng. Nhưng mặt khác, lại khẽ nâng bộ ngực mềm, thuận cho Đại Bảo ca hôn sâu, đồng thời còn không ngừng đẩy cái mông, ma sát dưới thân Đại Bảo ca.
Được lắm Đại Bảo ca, thời khắc mấu chốt vùng lên. Đôi mắt đỏ ngầu, tay phải kéo qυầи ɭóŧ Nhị Nha muội xuống, còn kéo luôn cả qυầи ɭóŧ của mình, cứ như vậy, cứng rắn, trực tiếp, nhanh chóng, vọt thẳng vào.
Vừa đi vào, Cố Mi liền nghe thấy âm thanh thoả mãn của Đại Bảo ca và Nhị Nha muội. Mà nàng đánh giá là, sao mỗi lần Mộ Dung Trạm đi vào, chưa từng nghe hắn thở dài thoả mãn như vậy? Về phần nàng, hình như cũng không có. Cứ với công lực như vậy, cảnh tượng lại thay đổi. Đại Bảo ca hiền hậu mà Cố Mi thấy hàng ngày, biểu tình dữ tợn bặm trợn, không ngừng vuốt ve thân dưới của Nhị Nha muội. Mà Nhị Nha muội, cũng thường ngày là vẻ e thẹn hiền lành, giờ đã đôi mắt mờ sương, mặt hồng môi đỏ, miệng không ngừng rên lên yêu kiều, nghe mà khiến xương cốt ngứa rần.
Chỉ chốc lát, tư thế lại thay đổi. Đại Bảo ca ôm xuống eo Nhị Nha muội một cái, xoay ngược nàng ta lại, âm thanh thô trầm nói: “Quỳ vững.”
Mà Nhị Nha muội e thẹn quay đầu nhìn hắn, cũng quỳ gối cong người để hắn nằm lên….
Cố Mi sắp loạn rồi, cảnh tượng thô bạo, trực tiếp thế này, nàng cũng chưa từng xem qua trong AV đâu. Không ngờ xuyên qua thì lại có thể thấy được nơi thôn dã này.
Hơn nữa quan trọng là, hai người họ, hai người họ, dáng vẻ và hành vi hiện tại, so với dáng vẻ và hành vi hàng ngày nàng thấy, cứ như hai người khác nhau vậy.
Chỉ cần đem dáng vẻ hàng ngày của họ so sánh với hiện tại, trong nháy mắt Cố Mi thấy như đang tự đâm mù mắt mình. Cái cảm giác này, đúng là, đúng là, quá vi diệu rồi.
Mà nàng bị chấn kinh đến đơ người, cứ ngây ngốc như vậy, ngơ ngác nhìn xuân cung đồ sống. Hơn nữa còn là xuân cung đồ siêu mạnh bạo. Nhưng bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp che lấy miệng nàng, lại có một bàn tay khác kéo cằm nàng, xoay mặt nàng lại.
Nàng kinh ngạc xoay đầu, chỉ thấy vẻ mặt vô cảm của hắn đối diện nàng. Mặt nàng thoáng cải đỏ rực. Một mình xem xuân cung đồ cũng thôi đi, nhưng là xem cùng Mộ Dung Trạm, cảm giác sao lại lúng túng thế này? Nhưng nàng lại bắt đầu an ủi bản thân, không sao, không sao, hắn có nhìn thấy đâu, có phải không? Từ đầu chí cuối, hắn chỉ an tĩnh ngồi đó, không hề ló đầu nhìn quanh như nàng.
Vì vậy trừ phi hắn biết nhìn xuyên tường, bằng không sao nhìn được cảnh tượng đó.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng nàng dễ chịu hơn, gương mặt ửng đỏ cũng đỡ hơn.
Nhưng bỗng nhiên nàng lại nghĩ tới một chuyện, không thấy, nhưng lại nghe thấy. Hơn nữa nghe mà không nhìn, còn khiến người ta tưởng tượng, mơ tưởng còn ghê hơn.
Cố Mi cảm thấy cơn đỏ trên mặt vừa mới đỡ lại bắt đầu, hơn nữa còn rực lên.
Nàng sắp không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Đừng nhìn bên ngoài đạo mạo bao nhiêu, nhưng với hiểu biết của nàng về hắn, nội tâm y nhất định nổi sóng mãnh liệt.
Đúng như nàng nghĩ, trong lòng hắn giờ không thể an ổn. Hắn chỉ muốn nhân dịp trăng sáng đêm nay ôm nàng một cái là được. Nhưng ai ngờ có kẻ tới cửa, còn ở sau họ diễn xuân cung đồ. Không thấy thì sao? Chỉ cần nghe thấy cũng khiến máu sói của hắn sôi trào. Nhưng khiến hắn bất mãn, là nàng cứ ngây ngô nhìn, không hề liếc hắn một cái.
Vì vậy hắn chỉ có thể đưa tay, che miệng nàng, kéo đầu nàng lại, đối diện hắn.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn nàng, từ từ vươn ngón tay, sờ đôi môi mềm của nàng.
Cúi người, cúi đầu, từ từ lại gần. Hơi thở ấm áp dần dần toả trên cổ nàng, trong nháy mắt gò má nàng như bị bỏng.
Sau đó, Mộ Dung Trạm há miệng, nhẹ nhàng ngậm vành tai nàng vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.