Chương 64: Hồi cuối
Thiên Lý Hành Ca
07/12/2020
Lúc ta lên Trời, Thương Âm đã vào ở trong cung Ngọc Thanh lộng lẫy, mây tiên bạt ngàn rồi.
Nghe nói vị Thái thượng Hoàng quân ngồi trên đế vị cũng sắp mốc meo cả lên, cuối cùng cũng có thể tìm được cơ hội cùng Hoàng hậu của mình rong chơi tứ hải bát hoang, những việc thiên cung phức tạp đều quẳng hết cho vị Đế quân trẻ tuổi vừa mới lên ngôi chưa được bao lâu.
Làm một âm sai tám trăm năm, ta thực sự không hiểu lắm rảnh rỗi là như thế nào, giờ được rảnh rỗi thật thì lại không biết phải làm gì. Trừ vài ngày nom Ly Nhi học lễ tiết ra cũng chỉ còn đến chỗ của Ty Mệnh Tinh quân mà thôi. Chỉ mỗi Ty Mệnh là vi thần tiên mà ta có thể nói chuyện cùng ở trên Trời được, ít nhất thì lúc ta hỏi, nàng ta sẽ không lo sợ mà quỳ xuống hành lễ, nói các kiểu như: “Không biết nương nương phượng giá, tiểu tiên tội đáng muôn chết.” gì gì đó.
Rảnh rỗi ta bèn ngồi xem nàng ta viết mệnh cách, lâu ngày cũng cảm thấy thú vị. Nàng ta là Ty Mệnh Tinh quân đương nhiên hiểu đươc si oán hồng trần, mà ta là âm sai ở gần bên cầu Nại Hà, đương nhiên cũng hiểu được yêu hận nhân gian. Hai người bọn ta tụ lại mà cùng chuyện trò, nói chán rồi ta lại theo dõi mệnh cách cho nàng ta, từng ngày từng ngày cứ như vậy qua đi.
Không biết từ đâu Thương Âm nghe ngóng được ít nhiều, ban đêm trở về cung bèn gọi ta đến bên cạnh, ta pha một ấm trà thượng hạng, mùi thơm thoang thoảng toát ra, bộ ấm trà bằng sứ với hoa văn mắt cua màu xanh phối với hình lá vàng kim. Ta đặt xuống cái bàn trước mặt chàng, bưng một chén lên, đẩy tấu chương sang một bên, nói: “Nghỉ một chút đi, cơ thể chàng không khỏe đâu.
Thương Âm cả người mặc một bộ đồ mỏng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dài hình rồng đen, mái tóc rũ xuống nhìn vẻ vô cùng thảnh thơi. Ánh nến chập chờn chiếu lên người chàng nhìn rõ được xương quai xanh, chàng đón lấy chén nhấp một ngụm, “Nghe nói gần đây nàng thân với Ty Mệnh Tinh quân.”
Ta đáp lại: “Nghe ai nói cơ?”
Thương Âm cười nhẹ: “Sau này ít tới một chút, có thần tiên khác trên trời tới chỗ ta oán than đây này.”
Ta nhướng nhướng mi cũng cười, biết rồi vẫn cố hỏi: “Ai cơ?”
Ngoài Cửu Khuyết Thần quân ra thì còn ai vào đây nữa chứ.
Thương Âm nhã nhặn mỉm cười, lẳng lặng uống trà, “Y ái ngại nàng cản trở y, muốn ta để ý nàng một chút.”
“À,” ta hừ hừ, “Thế là Đế quân bệ hạ thực sự để ý đến hạ thần thật nhỉ, bảo gì nghe nấy, người ta cảm thấy ái ngại, nhưng Ty Mệnh có thấy sao đâu.”
Chàng đặt chén trà xuống, ta đang định nhấc ấm lên rót một chén đầy nữa, eo bị nắm lấy, ta lập tức bị rơi vào một lồng ngực nở nang ấm áp. Thương Âm siết chặt eo ta, ta đỏ mặt đẩy chàng, “Làm gì đấy, không đứng đắn…”
Chàng khẽ cười, “Hình như Thiên hậu không đặt tâm tư ở bên trẫm thì phải, ngày hôm nay đến tìm nàng, nàng cũng ở chỗ Ty Mệnh.”
Ta vô tình quét mắt qua chỗ xương quai xanh quyến rũ kia mà nuốt một ngụm nước miếng, ta gác lại ánh mắt, “Đâu có đâu, chàng đang ghen đấy à?”
Thương Âm ôm sát ta hơn một chút, hôn một cái rồi nói: “Ừm, ghen đấy.”
Từ khi ta về lại Trời, Thương Âm có phần không giống quân tử nữa, hàng đêm ân ái cũng chẳng sợ những thần tiên khác rì rầm tán chuyện, mỗi lần ta ra cửa thì đều bị những ánh mắt mập mờ của đám tiểu tiên ấy làm cho rợn cả tóc gáy. Ta còn nhớ có một hôm Thương Âm đi rồi mà ta thì ngủ đến mọng cả mắt, ngủ một giấc đến giữa trưa thì có một ma ma lớn vạn vạn tuổi trong cung bưng cơm nước vào hầu hạ ta dùng bữa, thế rồi bà ấy bỗng thốt một câu, “Nương nương, canh này bổ lắm đấy, nương nương rất cần phải nghỉ ngơi đấy nhé.”
Ta suýt sặc khí, bà ấy lại cười hiền hậu nói: “Mấy hôm trước thần nghe Thái tử Điện hạ nói, ngài ấy còn muốn có một cô em gái nữa đấy ạ.”
Ta dùng chút sức lực còn lại mới xác định được Thái tử Điện hạ kia là nói Ly Nhi của mình.
Đang nghĩ tới đây thì ta bỗng thấy lành lạnh, một ánh nến nháy lên, trong bóng tối mờ mờ Thương Âm đang vén chiếc áo mỏng tang cuối cùng còn buộc trên ngực ta. Ta bị chàng hôn cho choáng váng, môi lưỡi nóng bỏng của chàng còn có tác dụng đánh tan nửa già ba hồn bảy vía của ta hơn cả canh Mạnh Bà nữa.
Thương Âm vừa mút lấy môi ta, vừa nhấc bổng ta lên, tách hai chân của ta ra để ta ngồi trên người chàng. Chân vừa bị tách ra ta lập tức co lại, không khí cứ như dịch chuyển trốn hết xuống lòng bàn chân vậy.
“Ưm…từ từ…” Đây là thư phòng kia mà, chẳng lẽ chàng lại định giải quyết ngay ở đây à? Bên ngoài đầy thị vệ, nếu chuyện này mà truyền ra thì ra thì mặt mũi ta biết vứt đi đâu đây?
Ta hơi hoảng hốt giãy giụa, chỉ nghe rầm một tiếng lớn, tấu chương rơi đầy trên nền đất hoa trắng, cơ thể ta thì bị đặt lên bàn.
Mặt ta đỏ bằng sạch, tay nắm chặt thành quyền, tê liệt nằm trên bàn khốn đốn nhìn tận mắt chàng giật cái yếm của ta ra.
Thôi xong, ngày mai không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
Tà áo trên vòm ngực chàng mở rộng, chàng nghiêng người nặng nề đè xuống, ta khẽ thở gấp mà chẳng dám nhìn chàng. Chàng ở trên người ta chậm rãi dùng thân thể ép ta, ngực ta vì bị chàng đè mà vừa nóng lại vừa khó chịu.
“Mẫu Đơn.” Giọng nói khàn khàn khàn mang ý cười, “Hoa Nhi gia xấu hổ đấy à, hả?”
Ta mở mắt lườm chàng, đối diện là một đôi mắt đen sâu thẳm, đượm sóng tình dục, nhất thời đầu óc ta lại mê man. Chàng bắt tay ta cởi quần áo trên người rồi tách chân ta ra, nhẹ nhàng ve vuốt.
Môi ta tê dại đau đớn, bị chàng hôn cho ngây dại, đành để mặc chàng giở trò. Bàn tay nóng bỏng của chàng mơn trớn trên từng tấc da thịt của ta, ta cảm giác từng tấc da thịt của mình giống như bị lửa đốt vậy, mềm nhũn không còn chút sức lực. Chàng đang giở trò trên ngực ta bỗng ngâm nga: “Mẫu Đơn, chỗ này của nàng lại lớn lên đẹp lắm.”
Ta đỏ mặt mặc kệ chàng, gì mà gọi là “lại” chứ.
Đến khi ngón tay hắn làm loạn ở giữa hai chân ta, ta chịu hết nổi, bên trong vừa tê dại, vừa khó chịu, ta rướn cổ luống cuống ấn lên tay chàng, “Đừng mà…xin chàng…a, a…”
Ngón tay chàng hơi ra sức một chút ta không chịu nổi kêu lên một tiếng, lại bịt miệng mình lại, chàng vẫn cử động, cả người ta co lại trực run rẩy thấp giọng nghẹn ngào. Cuối cùng chàng cũng có lương tâm phát hiện ra mà làm tắt ngọn nến, nâng ta dậy lại ngồi xuống ghế, dịu dàng vuốt ve trước sau, “Ngoan, đừng khóc, cho nàng đây.”
Về sau nhớ lại ta rất muốn đấm chàng một quả, làm như kẻ dục cầu bất mãn là ta vậy.
Trong ánh sáng thăm thẳm của viên dạ minh châu, chàng giơ ngón tay dính đầy thứ chất lỏng dính dính sền sệt mà quơ quơ trước mặt ta, ta xấu hổ vô cùng, nghiến răng lườm chàng. Chỗ đó của chàng nóng bỏng lại cứng rắn như sắt ở dưới người ta, cọ cọ một chút rồi tiến thẳng vào.
Căng trướng ê ê, ta rên khẽ một tiếng, mở miệng hít thở nặng nề, cả người đỏ ửng.
“Thương Âm…”
“Ừm?” Chàng bắt đầu cử động, ta thấp giọng nói: “Khó chịu quá…”
Chàng khẽ cười hôn ta, “Ngoan nào, sẽ thoải mái nhanh thôi.”
Chàng nhấn sâu vào trong ta một cái, thần trí ta tản mất hơn nửa, cắn bả vai chàng run rẩy mơ hồ: “Chàng, chàng…chỗ đó của các thần tiên đều lớn như vậy sao…”
Nói xong ta cảm thấy rất mất mặt, nhưng chàng chỉ cười một tiếng, nâng mông ta mà nhấp nhô dao động, vừa nhanh vừa mạnh. Lực tác động quá mạnh khiến ta không chịu nổi mà ôm lấy cổ chàng, giọng nói cũng không ổn định, chàng lại đưa ta trở lại trên bàn giày vò ta hết ba lần, đến lần thứ tư tiếng của ta cũng mất luôn, “Đừng…đừng…ưm…”
Chàng dùng sức một cái chạm tới đỉnh nhũ hoa của ta, ta rên một tiếng mềm nhũn như nước trong ngực chàng, hai chân co rút.
Ngày hôm sau ta kiệt sức nướng trên giường nửa ngày.
Lúc mơ màng ngủ cảm thấy có gì đó ướt át, nhột nhột khẽ miết trên trán ta, ta hậm hừ tránh, một cái tay kéo ta lại, ta bất mãn mở mắt, lại thấy khuôn mặt sáng láng của Thương Âm, đôi mắt đen híp lại.
Chẳng biết chàng đã cầm cái bút lông dê, vén tay áo mà vẽ vời cái gì trên trán ta từ bao giờ, ánh sáng màu vàng nhạt ngoài cửa sổ mơ hồ phủ một lớp lên vai chàng. Ta cũng chẳng động, im lặng nhìn chàng chăm chú, đợi chàng vẽ xong.
Không lâu sau Thương Âm thu bút, xoay người bước tới bàn, ta ngồi dậy thấy cả người lạnh lạnh mới phát hiện mình không mặc quần áo, dưới ánh mắt nụ cười của chàng ta lập tức kéo chăn che lại.
Chàng cầm chiếc gương đồng chạm trổ hoa văn thần thú mà để trước mặt ta, ta nhìn thấy một đóa hoa mẫu đơn hồng phấn ung dung nở rộ trên trán mình, màu sắc bông mẫu đơn nhẹ nhàng mà mọng mẩy, quyến rũ đến gần như sắp rụng xuống lòng bàn tay vậy.
Ta chợt nhớ tới cách nói phu quân kẻ mi cho vợ dưới phàm trần.
“Phê tấu chương xong rồi à?” Hôm qua phóng đãng suốt cả đêm, không phải tấu chương vẫn còn rất nhiều đấy ư?”
“Đừng lo, xế chiều hôm nay đài đông có tiên hội, đi cùng ta nhé.” Dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Đều là các tiên thần có quen biết sơ sơ, không phải cẩn trọng gì đâu.”
Ta gật đầu, tiên hội gì đó, nếu không bắt buộc phải tham gia thì ta nhất định không muốn đi, ngồi chỗ đài cao trên các chúng tiên ta không thoải mái cho lắm. Tuy Thương Âm có nói rằng rồi ta sẽ quen dần thôi, nhưng ta vẫn cứ không thoải mái, với lại ta cũng sợ sẽ làm xấu mặt Thương Âm.
Nếu chàng đã nói vậy, ta cứ đi một chuyến cũng được.
Chàng ngồi xuống, ta theo bản năng nhích lại gần, cướp lấy chút ấm áp.
Thương Âm xoa mặt ta rồi bỗng lôi ta ra, ta trần truồng ngồi trên đùi chàng, mái tóc đen của ta lòa xòa tỏa trên bờ vai phủ kín tay chàng. Ta đỏ mặt, “Chàng lại định làm gì đấy?”
Chàng cúi đầu hôn lên bông mẫu đơn giữa trán ta, ta cảm nhận được đầu lưỡi chàng khẽ liếm phần nhụy hoa, bàn tay khẽ vuốt ve cơ thể trần như nhộng của ta.
Ta bắt đầu căng thẳng, mặt ngày càng đỏ, luôn cảm thấy ta dường như nghĩ đến cái thứ…gì đó. Nghĩ lại phát hiện mặt mình cũng biến sắc luôn, Thương Âm đường đường là Thiên Chi Đế quân, đâu phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kia chứ…
“Ưm…”
Chàng nghiêng đầu hôn lên môi ta, hô hấp hơi nóng lên, “Thuốc màu này là phu nhân Hoa Thần Tức dùng cả trăm cánh hoa điều chế ra đấy, nàng cũng nếm thử một chút xem…” Chàng ngậm lấy miệng ta, giọng nói dần dần nặng: “Ngọt đúng không…?”
Hô hấp ta loạn lên gật đầu lấy lệ, chàng thở gấp một tiếng, bỗng đè ta xuống giường, ta vội vàng đạp chàng một cái, “Lại nữa? Ly nhi sắp từ lớp tiên trở về rồi đấy!”
Chàng bắt được chân ta mà tách ra, ngoan ngoãn đáp lời: “Ừm, nhanh thôi, giờ vẫn chưa về mà.”
“Chàng…chàng lưu manh!” Đầu lưỡi chàng thuận theo bắp chân ta trượt xuống, ta bắt đầu run sợ.
“Ừ, ta lưu manh đấy.” Chàng cười, “Mẫu Đơn biết không, đêm qua nàng đáng yêu lắm.”
Ta câm nín, trơ mắt ngây ngốc nhìn chàng ngậm…nhụy hoa mẫu đơn thật sự.”
Vừa nóng ẩm mềm mại vừa thoải mái…còn chui vào trong nữa.
Đầu óc ta nổ tung, cái tên hôn quân này!
Nghe nói vị Thái thượng Hoàng quân ngồi trên đế vị cũng sắp mốc meo cả lên, cuối cùng cũng có thể tìm được cơ hội cùng Hoàng hậu của mình rong chơi tứ hải bát hoang, những việc thiên cung phức tạp đều quẳng hết cho vị Đế quân trẻ tuổi vừa mới lên ngôi chưa được bao lâu.
Làm một âm sai tám trăm năm, ta thực sự không hiểu lắm rảnh rỗi là như thế nào, giờ được rảnh rỗi thật thì lại không biết phải làm gì. Trừ vài ngày nom Ly Nhi học lễ tiết ra cũng chỉ còn đến chỗ của Ty Mệnh Tinh quân mà thôi. Chỉ mỗi Ty Mệnh là vi thần tiên mà ta có thể nói chuyện cùng ở trên Trời được, ít nhất thì lúc ta hỏi, nàng ta sẽ không lo sợ mà quỳ xuống hành lễ, nói các kiểu như: “Không biết nương nương phượng giá, tiểu tiên tội đáng muôn chết.” gì gì đó.
Rảnh rỗi ta bèn ngồi xem nàng ta viết mệnh cách, lâu ngày cũng cảm thấy thú vị. Nàng ta là Ty Mệnh Tinh quân đương nhiên hiểu đươc si oán hồng trần, mà ta là âm sai ở gần bên cầu Nại Hà, đương nhiên cũng hiểu được yêu hận nhân gian. Hai người bọn ta tụ lại mà cùng chuyện trò, nói chán rồi ta lại theo dõi mệnh cách cho nàng ta, từng ngày từng ngày cứ như vậy qua đi.
Không biết từ đâu Thương Âm nghe ngóng được ít nhiều, ban đêm trở về cung bèn gọi ta đến bên cạnh, ta pha một ấm trà thượng hạng, mùi thơm thoang thoảng toát ra, bộ ấm trà bằng sứ với hoa văn mắt cua màu xanh phối với hình lá vàng kim. Ta đặt xuống cái bàn trước mặt chàng, bưng một chén lên, đẩy tấu chương sang một bên, nói: “Nghỉ một chút đi, cơ thể chàng không khỏe đâu.
Thương Âm cả người mặc một bộ đồ mỏng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dài hình rồng đen, mái tóc rũ xuống nhìn vẻ vô cùng thảnh thơi. Ánh nến chập chờn chiếu lên người chàng nhìn rõ được xương quai xanh, chàng đón lấy chén nhấp một ngụm, “Nghe nói gần đây nàng thân với Ty Mệnh Tinh quân.”
Ta đáp lại: “Nghe ai nói cơ?”
Thương Âm cười nhẹ: “Sau này ít tới một chút, có thần tiên khác trên trời tới chỗ ta oán than đây này.”
Ta nhướng nhướng mi cũng cười, biết rồi vẫn cố hỏi: “Ai cơ?”
Ngoài Cửu Khuyết Thần quân ra thì còn ai vào đây nữa chứ.
Thương Âm nhã nhặn mỉm cười, lẳng lặng uống trà, “Y ái ngại nàng cản trở y, muốn ta để ý nàng một chút.”
“À,” ta hừ hừ, “Thế là Đế quân bệ hạ thực sự để ý đến hạ thần thật nhỉ, bảo gì nghe nấy, người ta cảm thấy ái ngại, nhưng Ty Mệnh có thấy sao đâu.”
Chàng đặt chén trà xuống, ta đang định nhấc ấm lên rót một chén đầy nữa, eo bị nắm lấy, ta lập tức bị rơi vào một lồng ngực nở nang ấm áp. Thương Âm siết chặt eo ta, ta đỏ mặt đẩy chàng, “Làm gì đấy, không đứng đắn…”
Chàng khẽ cười, “Hình như Thiên hậu không đặt tâm tư ở bên trẫm thì phải, ngày hôm nay đến tìm nàng, nàng cũng ở chỗ Ty Mệnh.”
Ta vô tình quét mắt qua chỗ xương quai xanh quyến rũ kia mà nuốt một ngụm nước miếng, ta gác lại ánh mắt, “Đâu có đâu, chàng đang ghen đấy à?”
Thương Âm ôm sát ta hơn một chút, hôn một cái rồi nói: “Ừm, ghen đấy.”
Từ khi ta về lại Trời, Thương Âm có phần không giống quân tử nữa, hàng đêm ân ái cũng chẳng sợ những thần tiên khác rì rầm tán chuyện, mỗi lần ta ra cửa thì đều bị những ánh mắt mập mờ của đám tiểu tiên ấy làm cho rợn cả tóc gáy. Ta còn nhớ có một hôm Thương Âm đi rồi mà ta thì ngủ đến mọng cả mắt, ngủ một giấc đến giữa trưa thì có một ma ma lớn vạn vạn tuổi trong cung bưng cơm nước vào hầu hạ ta dùng bữa, thế rồi bà ấy bỗng thốt một câu, “Nương nương, canh này bổ lắm đấy, nương nương rất cần phải nghỉ ngơi đấy nhé.”
Ta suýt sặc khí, bà ấy lại cười hiền hậu nói: “Mấy hôm trước thần nghe Thái tử Điện hạ nói, ngài ấy còn muốn có một cô em gái nữa đấy ạ.”
Ta dùng chút sức lực còn lại mới xác định được Thái tử Điện hạ kia là nói Ly Nhi của mình.
Đang nghĩ tới đây thì ta bỗng thấy lành lạnh, một ánh nến nháy lên, trong bóng tối mờ mờ Thương Âm đang vén chiếc áo mỏng tang cuối cùng còn buộc trên ngực ta. Ta bị chàng hôn cho choáng váng, môi lưỡi nóng bỏng của chàng còn có tác dụng đánh tan nửa già ba hồn bảy vía của ta hơn cả canh Mạnh Bà nữa.
Thương Âm vừa mút lấy môi ta, vừa nhấc bổng ta lên, tách hai chân của ta ra để ta ngồi trên người chàng. Chân vừa bị tách ra ta lập tức co lại, không khí cứ như dịch chuyển trốn hết xuống lòng bàn chân vậy.
“Ưm…từ từ…” Đây là thư phòng kia mà, chẳng lẽ chàng lại định giải quyết ngay ở đây à? Bên ngoài đầy thị vệ, nếu chuyện này mà truyền ra thì ra thì mặt mũi ta biết vứt đi đâu đây?
Ta hơi hoảng hốt giãy giụa, chỉ nghe rầm một tiếng lớn, tấu chương rơi đầy trên nền đất hoa trắng, cơ thể ta thì bị đặt lên bàn.
Mặt ta đỏ bằng sạch, tay nắm chặt thành quyền, tê liệt nằm trên bàn khốn đốn nhìn tận mắt chàng giật cái yếm của ta ra.
Thôi xong, ngày mai không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
Tà áo trên vòm ngực chàng mở rộng, chàng nghiêng người nặng nề đè xuống, ta khẽ thở gấp mà chẳng dám nhìn chàng. Chàng ở trên người ta chậm rãi dùng thân thể ép ta, ngực ta vì bị chàng đè mà vừa nóng lại vừa khó chịu.
“Mẫu Đơn.” Giọng nói khàn khàn khàn mang ý cười, “Hoa Nhi gia xấu hổ đấy à, hả?”
Ta mở mắt lườm chàng, đối diện là một đôi mắt đen sâu thẳm, đượm sóng tình dục, nhất thời đầu óc ta lại mê man. Chàng bắt tay ta cởi quần áo trên người rồi tách chân ta ra, nhẹ nhàng ve vuốt.
Môi ta tê dại đau đớn, bị chàng hôn cho ngây dại, đành để mặc chàng giở trò. Bàn tay nóng bỏng của chàng mơn trớn trên từng tấc da thịt của ta, ta cảm giác từng tấc da thịt của mình giống như bị lửa đốt vậy, mềm nhũn không còn chút sức lực. Chàng đang giở trò trên ngực ta bỗng ngâm nga: “Mẫu Đơn, chỗ này của nàng lại lớn lên đẹp lắm.”
Ta đỏ mặt mặc kệ chàng, gì mà gọi là “lại” chứ.
Đến khi ngón tay hắn làm loạn ở giữa hai chân ta, ta chịu hết nổi, bên trong vừa tê dại, vừa khó chịu, ta rướn cổ luống cuống ấn lên tay chàng, “Đừng mà…xin chàng…a, a…”
Ngón tay chàng hơi ra sức một chút ta không chịu nổi kêu lên một tiếng, lại bịt miệng mình lại, chàng vẫn cử động, cả người ta co lại trực run rẩy thấp giọng nghẹn ngào. Cuối cùng chàng cũng có lương tâm phát hiện ra mà làm tắt ngọn nến, nâng ta dậy lại ngồi xuống ghế, dịu dàng vuốt ve trước sau, “Ngoan, đừng khóc, cho nàng đây.”
Về sau nhớ lại ta rất muốn đấm chàng một quả, làm như kẻ dục cầu bất mãn là ta vậy.
Trong ánh sáng thăm thẳm của viên dạ minh châu, chàng giơ ngón tay dính đầy thứ chất lỏng dính dính sền sệt mà quơ quơ trước mặt ta, ta xấu hổ vô cùng, nghiến răng lườm chàng. Chỗ đó của chàng nóng bỏng lại cứng rắn như sắt ở dưới người ta, cọ cọ một chút rồi tiến thẳng vào.
Căng trướng ê ê, ta rên khẽ một tiếng, mở miệng hít thở nặng nề, cả người đỏ ửng.
“Thương Âm…”
“Ừm?” Chàng bắt đầu cử động, ta thấp giọng nói: “Khó chịu quá…”
Chàng khẽ cười hôn ta, “Ngoan nào, sẽ thoải mái nhanh thôi.”
Chàng nhấn sâu vào trong ta một cái, thần trí ta tản mất hơn nửa, cắn bả vai chàng run rẩy mơ hồ: “Chàng, chàng…chỗ đó của các thần tiên đều lớn như vậy sao…”
Nói xong ta cảm thấy rất mất mặt, nhưng chàng chỉ cười một tiếng, nâng mông ta mà nhấp nhô dao động, vừa nhanh vừa mạnh. Lực tác động quá mạnh khiến ta không chịu nổi mà ôm lấy cổ chàng, giọng nói cũng không ổn định, chàng lại đưa ta trở lại trên bàn giày vò ta hết ba lần, đến lần thứ tư tiếng của ta cũng mất luôn, “Đừng…đừng…ưm…”
Chàng dùng sức một cái chạm tới đỉnh nhũ hoa của ta, ta rên một tiếng mềm nhũn như nước trong ngực chàng, hai chân co rút.
Ngày hôm sau ta kiệt sức nướng trên giường nửa ngày.
Lúc mơ màng ngủ cảm thấy có gì đó ướt át, nhột nhột khẽ miết trên trán ta, ta hậm hừ tránh, một cái tay kéo ta lại, ta bất mãn mở mắt, lại thấy khuôn mặt sáng láng của Thương Âm, đôi mắt đen híp lại.
Chẳng biết chàng đã cầm cái bút lông dê, vén tay áo mà vẽ vời cái gì trên trán ta từ bao giờ, ánh sáng màu vàng nhạt ngoài cửa sổ mơ hồ phủ một lớp lên vai chàng. Ta cũng chẳng động, im lặng nhìn chàng chăm chú, đợi chàng vẽ xong.
Không lâu sau Thương Âm thu bút, xoay người bước tới bàn, ta ngồi dậy thấy cả người lạnh lạnh mới phát hiện mình không mặc quần áo, dưới ánh mắt nụ cười của chàng ta lập tức kéo chăn che lại.
Chàng cầm chiếc gương đồng chạm trổ hoa văn thần thú mà để trước mặt ta, ta nhìn thấy một đóa hoa mẫu đơn hồng phấn ung dung nở rộ trên trán mình, màu sắc bông mẫu đơn nhẹ nhàng mà mọng mẩy, quyến rũ đến gần như sắp rụng xuống lòng bàn tay vậy.
Ta chợt nhớ tới cách nói phu quân kẻ mi cho vợ dưới phàm trần.
“Phê tấu chương xong rồi à?” Hôm qua phóng đãng suốt cả đêm, không phải tấu chương vẫn còn rất nhiều đấy ư?”
“Đừng lo, xế chiều hôm nay đài đông có tiên hội, đi cùng ta nhé.” Dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Đều là các tiên thần có quen biết sơ sơ, không phải cẩn trọng gì đâu.”
Ta gật đầu, tiên hội gì đó, nếu không bắt buộc phải tham gia thì ta nhất định không muốn đi, ngồi chỗ đài cao trên các chúng tiên ta không thoải mái cho lắm. Tuy Thương Âm có nói rằng rồi ta sẽ quen dần thôi, nhưng ta vẫn cứ không thoải mái, với lại ta cũng sợ sẽ làm xấu mặt Thương Âm.
Nếu chàng đã nói vậy, ta cứ đi một chuyến cũng được.
Chàng ngồi xuống, ta theo bản năng nhích lại gần, cướp lấy chút ấm áp.
Thương Âm xoa mặt ta rồi bỗng lôi ta ra, ta trần truồng ngồi trên đùi chàng, mái tóc đen của ta lòa xòa tỏa trên bờ vai phủ kín tay chàng. Ta đỏ mặt, “Chàng lại định làm gì đấy?”
Chàng cúi đầu hôn lên bông mẫu đơn giữa trán ta, ta cảm nhận được đầu lưỡi chàng khẽ liếm phần nhụy hoa, bàn tay khẽ vuốt ve cơ thể trần như nhộng của ta.
Ta bắt đầu căng thẳng, mặt ngày càng đỏ, luôn cảm thấy ta dường như nghĩ đến cái thứ…gì đó. Nghĩ lại phát hiện mặt mình cũng biến sắc luôn, Thương Âm đường đường là Thiên Chi Đế quân, đâu phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kia chứ…
“Ưm…”
Chàng nghiêng đầu hôn lên môi ta, hô hấp hơi nóng lên, “Thuốc màu này là phu nhân Hoa Thần Tức dùng cả trăm cánh hoa điều chế ra đấy, nàng cũng nếm thử một chút xem…” Chàng ngậm lấy miệng ta, giọng nói dần dần nặng: “Ngọt đúng không…?”
Hô hấp ta loạn lên gật đầu lấy lệ, chàng thở gấp một tiếng, bỗng đè ta xuống giường, ta vội vàng đạp chàng một cái, “Lại nữa? Ly nhi sắp từ lớp tiên trở về rồi đấy!”
Chàng bắt được chân ta mà tách ra, ngoan ngoãn đáp lời: “Ừm, nhanh thôi, giờ vẫn chưa về mà.”
“Chàng…chàng lưu manh!” Đầu lưỡi chàng thuận theo bắp chân ta trượt xuống, ta bắt đầu run sợ.
“Ừ, ta lưu manh đấy.” Chàng cười, “Mẫu Đơn biết không, đêm qua nàng đáng yêu lắm.”
Ta câm nín, trơ mắt ngây ngốc nhìn chàng ngậm…nhụy hoa mẫu đơn thật sự.”
Vừa nóng ẩm mềm mại vừa thoải mái…còn chui vào trong nữa.
Đầu óc ta nổ tung, cái tên hôn quân này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.