Chương 15: Hạ độc
Chương Nghinh Tử
03/02/2023
Từ Hạ Nhiên quay trở về, việc cậu ngất xỉu và đến bệnh viện không ai biết, Cố Mộc Hoàn cũng vậy. Cậu sờ tay vào bụng mình, cậu tự hỏi nếu như anh biết được cậu đang có thai, anh sẽ yêu thương cậu hơn chứ? Nhưng không được, nếu để Tiêu Mỹ Dao biết được chuyện này, cô ta sẽ tìm cách hại cậu.
Từ Hạ Nhiên quyết định, có lẽ cậu nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tìm Dương Khải Thiên rồi sẽ tính tiếp.
Ở nhà, Từ Hạ Nhiên hạn chế chạm mặt Cố Mộc Hoàn nhất có thể, cậu sợ nếu anh mà đánh cậu thì ảnh hưởng đến em bé trong bụng mất. Cậu tự hứa với lòng sẽ sinh con, chăm sóc cho con của mình thật tốt, không để cho nó thiếu đi tình thương.
Còn bé Mẫn Nhi, cậu chỉ mong con bé sẽ sớm quên đi cậu, mặc dù trong thâm tâm cậu không nỡ.
Tối hôm đó, Từ Hạ Nhiên chăm sóc cho Mẫn Nhi xong thì cậu quay trở lại phòng của mình, thu dọn hết quần áo và vật dụng cá nhân vào trong túi. Trước khi đi, cậu viết một mảnh giấy để lại trên bàn với dòng chữ: "Mộc Hoàn, vĩnh biệt".
Cậu nghe có một tiếng động lạ ngoài vườn, lẽ nào là Dương Khải Thiên, hay là Đậu Phộng đến tìm cậu? Bây giờ cũng đã khuya rồi, còn ai ngoài vườn giờ này? Cậu bước ra ngoài để kiểm tra, nếu có trộm thì sẽ bấm vào chuông báo. Khi đã nhìn rõ, cậu hoảng hốt vì người đó lại là Tiêu Mỹ Dao.
Nhìn thấy cậu bước đến, cô nhẹ quay lưng lại, nở một cười thật gian ác.
- Cuối cùng mày cũng ra đây.
- Phu nhân...
- Tao đã nhiều lần cảnh cáo, nhưng mày vẫn lén lút quyến rũ Mộc Hoàn, kể cả Mẫn Nhi cũng thích mày hơn. Xem ra, tao không trừng trị mày thì mày không biết sợ.
Hai tên thuộc hạ từ đâu xuất hiện, chúng giữ chặt tay của Từ Hạ Nhiên lại để cậu không bỏ chạy. Tiêu Mỹ Dao lấy ra một lọ thuốc màu đen, cô ta dùng tay mở miệng cậu ra rồi đổ loại thuốc đó vào. Từ Hạ Nhiên ngã xuống, cổ họng cậu như bị lửa thiêu đốt.
- Tao sẽ cho mày im lặng vĩnh viễn, hahaha!
Tiêu Mỹ Dao và hai tên thuộc hạ bỏ đi, Từ Hạ Nhiên bắt đầu cảm thấy cơn đau đang chuyển xuống bụng. Lẽ nào cậu sẽ sảy thai? Cậu đau đớn, nhưng lần này Dương Khải Thiên không xuất hiện để cứu cậu. Có lẽ mọi thứ đều tan nát hết rồi, con của cậu không thể giữ lại được nữa...
...
Cậu tỉnh lại, vẫn là Dương Khải Thiên ở bên cạnh cậu.
- Hạ Nhiên, anh còn đau không?
- Ưm...ưm...
Cậu không thể nào nói thành lời được nữa, Dương Khải Thiên đưa giấy bút cho cậu ghi chép.
- Anh bị trúng độc, có một người đàn ông đã đưa anh đến chỗ của em. Nhưng khi em quay lại, ông ta đi mất rồi.
- "Con của tôi?"
- Con của anh không sao. Nhưng bác sĩ nói, anh đang mang thai cặp song sinh, chất độc đã ảnh hưởng đến một trong hai.
Ánh mắt của Từ Hạ Nhiên hiện lên một nỗi đau khổ, Tiêu Mỹ Dao đã hại cậu còn hại cả con cậu, mối hận này cậu vĩnh viễn không bao giờ quên. Dương Khải Thiên nắm lấy tay cậu.
- Anh đừng buồn, em bé sẽ không sao đâu. Anh hãy rời khỏi căn nhà đó, em sẽ đưa anh đi.
- "Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn."
Ngày hôm sau, Dương Khải Thiên mua hai chiếc vé, cậu và Từ Hạ Nhiên sẽ chuyển đến thành phố A.
Từ Hạ Nhiên quay lưng lại nhìn một chút, đây là nơi cậu từng gắn bó, từng có biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn. Cậu vứt bỏ chiếc nhẫn đi, như vứt bỏ hết những kí ức đau buồn về anh.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Từ Hạ Nhiên thầm nói lời từ biệt. Tất cả đều ngủ yên trong quá khứ. Từ khi dì Châu, An Niệm, Diệp Tuyết Hoa, Tôn Hạo Phong chết, thì Cố Mộc Hoàn cũng đã đoàn tụ với họ.
Cây ngô đồng vẫn thay lá, cũng như tình yêu của cậu đã thay đổi...
...
Cố Mộc Hoàn không còn nhìn thấy Từ Hạ Nhiên trong căn nhà của mình, anh đâm ra khó chịu trong lòng. Mẫn Nhi ban đầu còn khóc đòi cậu, nhưng dần dần cô bé không khóc nữa. Dạo gần đây, Tiêu Mỹ Dao bắt đầu cảm nhận sự lạnh nhạt của Cố Mộc Hoàn, anh không còn ngọt ngào với cô như lúc trước.
- Mộc Hoàn, anh có về ăn cơm với em không?
- Anh có việc bận, em và Mẫn Nhi cứ ăn trước.
Thật ra Cố Mộc Hoàn không bận, nhưng anh bỗng nhiên không muốn về nhà lúc này. Anh cho người đi tìm, nhưng không biết cậu đi đâu, đi cùng ai. Anh không hiểu nổi bản thân mình, xem cậu như một thứ dơ bẩn nhưng lại không muốn cậu bỏ đi.
"Mộc Hoàn! Mộc Hoàn!"
Tiếng gọi nghe thật đau đớn, thảm thiết. Cố Mộc Hoàn giật mình tỉnh dậy, dạo này anh thường mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Một bóng đen quỳ dưới chân anh, khóc lóc và van xin anh hãy giết chết người đó. Hình ảnh đó anh đã từng nhìn thấy...
Một lần khác, anh nằm mơ thấy mình đang ở một ngôi nhà, một cô gái đang bị đánh bằng roi quất ngựa, rồi bị bắn chết, bị thiêu rụi trong ngọn lửa thật tàn nhẫn. Rồi trong nhà giam, xác chết nằm trên vũng máu và tiếng khóc nức nở..
Cố Mộc Hoàn không thể ngủ được, trong đầu anh đang bị bao trùm bởi những bóng đen kì lạ. Trời đã sáng, anh lặng lẽ bước ra vườn để hít thở không khí.
- Ba...ba...
Nhìn thấy Mẫn Nhi bước tới, anh bồng con lên và hôn lên đôi má hồng hồng kia.
- Sao con dậy sớm vậy?
- Ba thức...con cũng thức...ba chơi với con...
Tiêu Mỹ Dao vẫn còn đang ngủ như chết trong phòng, ngày nào cô cũng uống rượu ở quán Bar với bạn bè đến khuya mới về. Mẫn Nhi mỗi lần nhìn thấy mẹ mình thì đều sợ hãi mà chạy trốn...
Từ Hạ Nhiên quyết định, có lẽ cậu nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tìm Dương Khải Thiên rồi sẽ tính tiếp.
Ở nhà, Từ Hạ Nhiên hạn chế chạm mặt Cố Mộc Hoàn nhất có thể, cậu sợ nếu anh mà đánh cậu thì ảnh hưởng đến em bé trong bụng mất. Cậu tự hứa với lòng sẽ sinh con, chăm sóc cho con của mình thật tốt, không để cho nó thiếu đi tình thương.
Còn bé Mẫn Nhi, cậu chỉ mong con bé sẽ sớm quên đi cậu, mặc dù trong thâm tâm cậu không nỡ.
Tối hôm đó, Từ Hạ Nhiên chăm sóc cho Mẫn Nhi xong thì cậu quay trở lại phòng của mình, thu dọn hết quần áo và vật dụng cá nhân vào trong túi. Trước khi đi, cậu viết một mảnh giấy để lại trên bàn với dòng chữ: "Mộc Hoàn, vĩnh biệt".
Cậu nghe có một tiếng động lạ ngoài vườn, lẽ nào là Dương Khải Thiên, hay là Đậu Phộng đến tìm cậu? Bây giờ cũng đã khuya rồi, còn ai ngoài vườn giờ này? Cậu bước ra ngoài để kiểm tra, nếu có trộm thì sẽ bấm vào chuông báo. Khi đã nhìn rõ, cậu hoảng hốt vì người đó lại là Tiêu Mỹ Dao.
Nhìn thấy cậu bước đến, cô nhẹ quay lưng lại, nở một cười thật gian ác.
- Cuối cùng mày cũng ra đây.
- Phu nhân...
- Tao đã nhiều lần cảnh cáo, nhưng mày vẫn lén lút quyến rũ Mộc Hoàn, kể cả Mẫn Nhi cũng thích mày hơn. Xem ra, tao không trừng trị mày thì mày không biết sợ.
Hai tên thuộc hạ từ đâu xuất hiện, chúng giữ chặt tay của Từ Hạ Nhiên lại để cậu không bỏ chạy. Tiêu Mỹ Dao lấy ra một lọ thuốc màu đen, cô ta dùng tay mở miệng cậu ra rồi đổ loại thuốc đó vào. Từ Hạ Nhiên ngã xuống, cổ họng cậu như bị lửa thiêu đốt.
- Tao sẽ cho mày im lặng vĩnh viễn, hahaha!
Tiêu Mỹ Dao và hai tên thuộc hạ bỏ đi, Từ Hạ Nhiên bắt đầu cảm thấy cơn đau đang chuyển xuống bụng. Lẽ nào cậu sẽ sảy thai? Cậu đau đớn, nhưng lần này Dương Khải Thiên không xuất hiện để cứu cậu. Có lẽ mọi thứ đều tan nát hết rồi, con của cậu không thể giữ lại được nữa...
...
Cậu tỉnh lại, vẫn là Dương Khải Thiên ở bên cạnh cậu.
- Hạ Nhiên, anh còn đau không?
- Ưm...ưm...
Cậu không thể nào nói thành lời được nữa, Dương Khải Thiên đưa giấy bút cho cậu ghi chép.
- Anh bị trúng độc, có một người đàn ông đã đưa anh đến chỗ của em. Nhưng khi em quay lại, ông ta đi mất rồi.
- "Con của tôi?"
- Con của anh không sao. Nhưng bác sĩ nói, anh đang mang thai cặp song sinh, chất độc đã ảnh hưởng đến một trong hai.
Ánh mắt của Từ Hạ Nhiên hiện lên một nỗi đau khổ, Tiêu Mỹ Dao đã hại cậu còn hại cả con cậu, mối hận này cậu vĩnh viễn không bao giờ quên. Dương Khải Thiên nắm lấy tay cậu.
- Anh đừng buồn, em bé sẽ không sao đâu. Anh hãy rời khỏi căn nhà đó, em sẽ đưa anh đi.
- "Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn."
Ngày hôm sau, Dương Khải Thiên mua hai chiếc vé, cậu và Từ Hạ Nhiên sẽ chuyển đến thành phố A.
Từ Hạ Nhiên quay lưng lại nhìn một chút, đây là nơi cậu từng gắn bó, từng có biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn. Cậu vứt bỏ chiếc nhẫn đi, như vứt bỏ hết những kí ức đau buồn về anh.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Từ Hạ Nhiên thầm nói lời từ biệt. Tất cả đều ngủ yên trong quá khứ. Từ khi dì Châu, An Niệm, Diệp Tuyết Hoa, Tôn Hạo Phong chết, thì Cố Mộc Hoàn cũng đã đoàn tụ với họ.
Cây ngô đồng vẫn thay lá, cũng như tình yêu của cậu đã thay đổi...
...
Cố Mộc Hoàn không còn nhìn thấy Từ Hạ Nhiên trong căn nhà của mình, anh đâm ra khó chịu trong lòng. Mẫn Nhi ban đầu còn khóc đòi cậu, nhưng dần dần cô bé không khóc nữa. Dạo gần đây, Tiêu Mỹ Dao bắt đầu cảm nhận sự lạnh nhạt của Cố Mộc Hoàn, anh không còn ngọt ngào với cô như lúc trước.
- Mộc Hoàn, anh có về ăn cơm với em không?
- Anh có việc bận, em và Mẫn Nhi cứ ăn trước.
Thật ra Cố Mộc Hoàn không bận, nhưng anh bỗng nhiên không muốn về nhà lúc này. Anh cho người đi tìm, nhưng không biết cậu đi đâu, đi cùng ai. Anh không hiểu nổi bản thân mình, xem cậu như một thứ dơ bẩn nhưng lại không muốn cậu bỏ đi.
"Mộc Hoàn! Mộc Hoàn!"
Tiếng gọi nghe thật đau đớn, thảm thiết. Cố Mộc Hoàn giật mình tỉnh dậy, dạo này anh thường mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Một bóng đen quỳ dưới chân anh, khóc lóc và van xin anh hãy giết chết người đó. Hình ảnh đó anh đã từng nhìn thấy...
Một lần khác, anh nằm mơ thấy mình đang ở một ngôi nhà, một cô gái đang bị đánh bằng roi quất ngựa, rồi bị bắn chết, bị thiêu rụi trong ngọn lửa thật tàn nhẫn. Rồi trong nhà giam, xác chết nằm trên vũng máu và tiếng khóc nức nở..
Cố Mộc Hoàn không thể ngủ được, trong đầu anh đang bị bao trùm bởi những bóng đen kì lạ. Trời đã sáng, anh lặng lẽ bước ra vườn để hít thở không khí.
- Ba...ba...
Nhìn thấy Mẫn Nhi bước tới, anh bồng con lên và hôn lên đôi má hồng hồng kia.
- Sao con dậy sớm vậy?
- Ba thức...con cũng thức...ba chơi với con...
Tiêu Mỹ Dao vẫn còn đang ngủ như chết trong phòng, ngày nào cô cũng uống rượu ở quán Bar với bạn bè đến khuya mới về. Mẫn Nhi mỗi lần nhìn thấy mẹ mình thì đều sợ hãi mà chạy trốn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.