Chương 33: Tiếp cận
Chương Nghinh Tử
03/02/2023
Tại Cố gia...
- Hy Quân là con trai của Lục Chính Hoa, người này vừa trở về từ Pháp. Mặc dù chỉ mới một thời gian, nhưng tài năng của anh ta không thể nào xem thường được. Kha thị đắc tội với Lục gia, Hy Quân đã làm cho họ bốc hơi trong một ngày.
Cố Mộc Hoàn chau mày nghi hoặc:
- Tôi từng gặp Lục tổng hơn mười năm về trước. Chẳng phải ngài ấy nói có con trai đã chết rồi hay sao?
Tiểu Mạnh nhìn vào tài liệu.
- Hơn mười năm trước, Hy Quân được báo là mất tích, sau đó được tìm thấy ở bãi biển. Khi bình phục, Lục tổng đưa anh ta sang Pháp ở cho đến bây giờ.
Bãi biển? Lẽ nào là...
Tiểu Mạnh nói tiếp:
- Hiện tại tôi chỉ tìm được bấy nhiêu đó thông tin, khó khăn lắm mới giúp ngài được.
- Được rồi, việc còn lại tôi tự lo.
Cố Mộc Hoàn mở căn phòng bí mật ra. Bức tranh mà Từ Hạ Nhiên tự vẽ chính mình được treo thật trang trọng trên tường, mười mấy năm chỉ có thể bên cậu bằng những kỉ niệm đẹp đẽ này. Lời cậu nói, tiếng cười của cậu vẫn vang vọng đâu đây.
"Anh phải giữ nó thật kĩ, và không bao giờ được quên em đâu đó."
...
"Bây giờ, em cảm giác mình đang đứng bên cạnh một vị vua."
"Còn em là hoàng hậu của anh."
...
Ấp ủ chiếc vòng bạc trong tay, Cố Mộc Hoàn thấy tim mình nhói đau vô cùng. Nói là sẽ bên cậu, nhưng giây phút cuối cùng vẫn thất hứa với cậu, bị Tiêu Mỹ Dao dắt mũi mà không hề hay biết. Hắn lao đầu vào công việc, thậm chí là những thứ đen tối nhất để quên đi nỗi đau.
Trong căn phòng tối ở cầu thang, Cố Tư Thông ngày đêm hú hét, ông ta đã phát điên sau cái chết của Từ Hạ Nhiên và Tiêu gia sụp đổ. Ông chỉ tay vào tường, không ngừng cào cấu, quơ tay tránh né một hình ảnh nào đó trước mắt.
- Con đàn bà kia! Tránh ra! Thằng nhóc kia, thả tao ra...thả tao ra...
Những người đã chết ngày đêm ám ảnh tâm trí của Cố Tư Thông, ông ta sợ hãi thành ra phát điên. Cố Mộc Hoàn nếu không vì huyết thống thì hắn xuống tay với ông từ năm đó rồi.
Bên cạnh bức tranh của Từ Hạ Nhiên, người vợ đoản mệnh của hắn, thì còn có dì Châu, Diệp Tuyết Hoa, An Niệm nữa. Để chuộc lại tội lỗi mà Cố Tư Thông gây ra, Cố Mộc Hoàn cho xây dựng lại cô nhi viện. Cố Mẫn Nhi là con gái của hắn và Tiêu Mỹ Dao, bây giờ là một thiếu nữ cực kì xinh đẹp. Dù nhiều người hay cho rằng cô giống mẹ, dĩ nhiên là sẽ độc ác. Nhưng không, Cố Mẫn Nhi hiền lành và hiểu chuyện vô cùng.
Cố Vũ Thiên, đứa con trai của hắn và Từ Hạ Nhiên, từ khi mất cha thì sức khỏe cũng yếu ớt đi. Cậu hay buồn bã, trốn vào vườn hoa để khóc một mình. Cố Mộc Hoàn thấy vậy, hắn đau lòng khi nhớ lại mình ngày trước, rồi ôm chặt con trai để an ủi.
"Vũ Thiên, ba có lỗi với con, đừng khóc nữa..."
...
Lục Hy Quân vào phòng làm việc của mình, hôm nay khuôn mặt của anh uể oải vô cùng. Cả đêm không ngủ vì những điều khó hiểu, những câu hỏi vì sao cứ hiện ra quấy rối giấc ngủ. Lần đầu tiên, Lục Hy Quân bị mất ngủ.
- Lục tổng, anh không được khỏe sao?
- Ừ, tôi thấy hơi chóng mặt...
Đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, Lục Hy Quân nói với Hà Mẫn Đạt:
- Chiều nay, cậu liên hệ với bác sĩ Lưu giúp tôi.
- Vâng.
Lục Hy Quân mệt mỏi ngả người xuống ghế, Hà Mẫn Đạt không dám làm phiền anh nữa. Mọi công việc cậu sẽ sắp xếp ổn thỏa.
...
Bác sĩ Lưu kiểm tra cho Lục Hy Quân, ông điềm đạm hỏi:
- Vết thương của cậu trước đây có đau như vậy không?
- Không, thưa bác sĩ.
Ông nói:
- Cơn đau này không hẳn là do vết thương cũ tái phát. Trước đây cậu từng bị mất trí nhớ, bây giờ có thể cậu đang dần nhớ lại đó.
- Thật sao?
- Cậu đang tiếp xúc với những gợi nhớ trong kí ức, nên nó đang giúp cậu nhớ lại.
- Nhưng...gợi nhớ đó là gì?
Bác sĩ từ tốn giải thích:
- Gợi nhớ đó, có thể là địa điểm quen thuộc mà cậu từng đi, hoặc là một người rất quan trọng trong quá khứ của cậu.
Lục Hy Quân càng nghĩ càng khó hiểu, trước đây anh chỉ thân thiết với một mình Vương Tử Nguyên mà thôi. Hơn nữa, sao bao lâu nay cơn đau kia không thấy xuất hiện, sau khi gặp vị Cố tổng kia thì phản ứng trong người lại kì lạ như vậy.
Chắc là...Lục Hy Quân phải điều tra chuyện này mới được...
...
Ngày hôm sau, thần sắc của Lục Hy Quân nhanh chóng trở lại như bình thường, cấp dưới ai cũng đều lo lắng hỏi thăm, chứng tỏ mọi người rất quan tâm đến anh. Căn phòng làm việc được xịt một mùi hương hoa hồng, thơm dịu nhẹ và rất dễ chịu. Hà Mẫn Đạt đặt một cốc trà nóng xuống bàn cho anh.
- Bác sĩ nói gì? Anh có bị gì nghiêm trọng không?
- Vết thương cũ đột nhiên tái phát thôi, không sao đâu. Tôi khỏe rồi.
Hà Mẫn Đạt thở phào nhẹ nhõm.
- Trà thơm quá, cảm ơn cậu.
- Em đích thân chọn cho anh đó, giúp tâm trạng anh sảng khoái hơn.
Hà Mẫn Đạt thông báo với Lục Hy Quân:
- Chiều nay, Cố tổng muốn đến gặp anh.
- Được rồi, cứ chuẩn bị tiếp đón ngài ấy.
- Vâng.
Đến chiều, Lục Hy Quân chỉnh trang lại âu phục, một lát nữa Cố tổng sẽ đến gặp anh. Mặc dù không biết gã đàn ông kia muốn gì, nhưng cũng đúng lúc anh đang cần gặp.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Hy Quân đặt tài liệu xuống kêu vọng ra:
- Mời vào!
Đúng như dự đoán, Cố Mộc Hoàn đã đến.
Lục Hy Quân mỉm cười mời Cố Mộc Hoàn ngồi xuống, trà và bánh đã được Hà Mẫn Đạt chuẩn bị sẵn.
- Chào Cố tổng, rất hân hạnh được gặp ngài.
- Chào Lục tổng.
Hai người ngồi nhìn nhau.
"Ánh mắt này, đúng là Hạ Nhiên rồi. Giọng nói cứng rắn hơn, thần thái khi đối diện cũng khác hẳn trước kia. Nếu thật sự là em ấy, mình nhất định không để mất cơ hội."
"Rốt cuộc là ông ta muốn gì, sao cứ nhìn mình chằm chằm vậy? Không được, phải bình tĩnh, không được hoang mang..."
Không khí tĩnh lặng đến mức, con ruồi bay ngang cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Hà Mẫn Đạt nuốt nước bọt, như kiểu chỉ cần một trong hai người nói chuyện, không gian xung quanh sẽ tan tành. Cậu nhanh chóng quay vào phòng, sợ còn đứng đây thì bị Lục Hy Quân mắng một trận mất.
Một lúc sau, Cố Mộc Hoàn mới lên tiếng:
- Chuyện hôm trước, tôi thành thật xin lỗi. Chỉ vì, cậu rất giống với người vợ đã mất của tôi.
- Không sao, tôi vẫn ổn mà. Ngài đến gặp tôi có chuyện gì?
Giọng nói kia nghe thật trầm ấm, Cố Mộc Hoàn sau hơn mười mấy năm mới được nghe lại.
- Tôi có một dự án, hy vọng có thể cùng Lục tổng đây hợp tác.
- Tôi rất sẵn lòng.
- Hy Quân là con trai của Lục Chính Hoa, người này vừa trở về từ Pháp. Mặc dù chỉ mới một thời gian, nhưng tài năng của anh ta không thể nào xem thường được. Kha thị đắc tội với Lục gia, Hy Quân đã làm cho họ bốc hơi trong một ngày.
Cố Mộc Hoàn chau mày nghi hoặc:
- Tôi từng gặp Lục tổng hơn mười năm về trước. Chẳng phải ngài ấy nói có con trai đã chết rồi hay sao?
Tiểu Mạnh nhìn vào tài liệu.
- Hơn mười năm trước, Hy Quân được báo là mất tích, sau đó được tìm thấy ở bãi biển. Khi bình phục, Lục tổng đưa anh ta sang Pháp ở cho đến bây giờ.
Bãi biển? Lẽ nào là...
Tiểu Mạnh nói tiếp:
- Hiện tại tôi chỉ tìm được bấy nhiêu đó thông tin, khó khăn lắm mới giúp ngài được.
- Được rồi, việc còn lại tôi tự lo.
Cố Mộc Hoàn mở căn phòng bí mật ra. Bức tranh mà Từ Hạ Nhiên tự vẽ chính mình được treo thật trang trọng trên tường, mười mấy năm chỉ có thể bên cậu bằng những kỉ niệm đẹp đẽ này. Lời cậu nói, tiếng cười của cậu vẫn vang vọng đâu đây.
"Anh phải giữ nó thật kĩ, và không bao giờ được quên em đâu đó."
...
"Bây giờ, em cảm giác mình đang đứng bên cạnh một vị vua."
"Còn em là hoàng hậu của anh."
...
Ấp ủ chiếc vòng bạc trong tay, Cố Mộc Hoàn thấy tim mình nhói đau vô cùng. Nói là sẽ bên cậu, nhưng giây phút cuối cùng vẫn thất hứa với cậu, bị Tiêu Mỹ Dao dắt mũi mà không hề hay biết. Hắn lao đầu vào công việc, thậm chí là những thứ đen tối nhất để quên đi nỗi đau.
Trong căn phòng tối ở cầu thang, Cố Tư Thông ngày đêm hú hét, ông ta đã phát điên sau cái chết của Từ Hạ Nhiên và Tiêu gia sụp đổ. Ông chỉ tay vào tường, không ngừng cào cấu, quơ tay tránh né một hình ảnh nào đó trước mắt.
- Con đàn bà kia! Tránh ra! Thằng nhóc kia, thả tao ra...thả tao ra...
Những người đã chết ngày đêm ám ảnh tâm trí của Cố Tư Thông, ông ta sợ hãi thành ra phát điên. Cố Mộc Hoàn nếu không vì huyết thống thì hắn xuống tay với ông từ năm đó rồi.
Bên cạnh bức tranh của Từ Hạ Nhiên, người vợ đoản mệnh của hắn, thì còn có dì Châu, Diệp Tuyết Hoa, An Niệm nữa. Để chuộc lại tội lỗi mà Cố Tư Thông gây ra, Cố Mộc Hoàn cho xây dựng lại cô nhi viện. Cố Mẫn Nhi là con gái của hắn và Tiêu Mỹ Dao, bây giờ là một thiếu nữ cực kì xinh đẹp. Dù nhiều người hay cho rằng cô giống mẹ, dĩ nhiên là sẽ độc ác. Nhưng không, Cố Mẫn Nhi hiền lành và hiểu chuyện vô cùng.
Cố Vũ Thiên, đứa con trai của hắn và Từ Hạ Nhiên, từ khi mất cha thì sức khỏe cũng yếu ớt đi. Cậu hay buồn bã, trốn vào vườn hoa để khóc một mình. Cố Mộc Hoàn thấy vậy, hắn đau lòng khi nhớ lại mình ngày trước, rồi ôm chặt con trai để an ủi.
"Vũ Thiên, ba có lỗi với con, đừng khóc nữa..."
...
Lục Hy Quân vào phòng làm việc của mình, hôm nay khuôn mặt của anh uể oải vô cùng. Cả đêm không ngủ vì những điều khó hiểu, những câu hỏi vì sao cứ hiện ra quấy rối giấc ngủ. Lần đầu tiên, Lục Hy Quân bị mất ngủ.
- Lục tổng, anh không được khỏe sao?
- Ừ, tôi thấy hơi chóng mặt...
Đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, Lục Hy Quân nói với Hà Mẫn Đạt:
- Chiều nay, cậu liên hệ với bác sĩ Lưu giúp tôi.
- Vâng.
Lục Hy Quân mệt mỏi ngả người xuống ghế, Hà Mẫn Đạt không dám làm phiền anh nữa. Mọi công việc cậu sẽ sắp xếp ổn thỏa.
...
Bác sĩ Lưu kiểm tra cho Lục Hy Quân, ông điềm đạm hỏi:
- Vết thương của cậu trước đây có đau như vậy không?
- Không, thưa bác sĩ.
Ông nói:
- Cơn đau này không hẳn là do vết thương cũ tái phát. Trước đây cậu từng bị mất trí nhớ, bây giờ có thể cậu đang dần nhớ lại đó.
- Thật sao?
- Cậu đang tiếp xúc với những gợi nhớ trong kí ức, nên nó đang giúp cậu nhớ lại.
- Nhưng...gợi nhớ đó là gì?
Bác sĩ từ tốn giải thích:
- Gợi nhớ đó, có thể là địa điểm quen thuộc mà cậu từng đi, hoặc là một người rất quan trọng trong quá khứ của cậu.
Lục Hy Quân càng nghĩ càng khó hiểu, trước đây anh chỉ thân thiết với một mình Vương Tử Nguyên mà thôi. Hơn nữa, sao bao lâu nay cơn đau kia không thấy xuất hiện, sau khi gặp vị Cố tổng kia thì phản ứng trong người lại kì lạ như vậy.
Chắc là...Lục Hy Quân phải điều tra chuyện này mới được...
...
Ngày hôm sau, thần sắc của Lục Hy Quân nhanh chóng trở lại như bình thường, cấp dưới ai cũng đều lo lắng hỏi thăm, chứng tỏ mọi người rất quan tâm đến anh. Căn phòng làm việc được xịt một mùi hương hoa hồng, thơm dịu nhẹ và rất dễ chịu. Hà Mẫn Đạt đặt một cốc trà nóng xuống bàn cho anh.
- Bác sĩ nói gì? Anh có bị gì nghiêm trọng không?
- Vết thương cũ đột nhiên tái phát thôi, không sao đâu. Tôi khỏe rồi.
Hà Mẫn Đạt thở phào nhẹ nhõm.
- Trà thơm quá, cảm ơn cậu.
- Em đích thân chọn cho anh đó, giúp tâm trạng anh sảng khoái hơn.
Hà Mẫn Đạt thông báo với Lục Hy Quân:
- Chiều nay, Cố tổng muốn đến gặp anh.
- Được rồi, cứ chuẩn bị tiếp đón ngài ấy.
- Vâng.
Đến chiều, Lục Hy Quân chỉnh trang lại âu phục, một lát nữa Cố tổng sẽ đến gặp anh. Mặc dù không biết gã đàn ông kia muốn gì, nhưng cũng đúng lúc anh đang cần gặp.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Hy Quân đặt tài liệu xuống kêu vọng ra:
- Mời vào!
Đúng như dự đoán, Cố Mộc Hoàn đã đến.
Lục Hy Quân mỉm cười mời Cố Mộc Hoàn ngồi xuống, trà và bánh đã được Hà Mẫn Đạt chuẩn bị sẵn.
- Chào Cố tổng, rất hân hạnh được gặp ngài.
- Chào Lục tổng.
Hai người ngồi nhìn nhau.
"Ánh mắt này, đúng là Hạ Nhiên rồi. Giọng nói cứng rắn hơn, thần thái khi đối diện cũng khác hẳn trước kia. Nếu thật sự là em ấy, mình nhất định không để mất cơ hội."
"Rốt cuộc là ông ta muốn gì, sao cứ nhìn mình chằm chằm vậy? Không được, phải bình tĩnh, không được hoang mang..."
Không khí tĩnh lặng đến mức, con ruồi bay ngang cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Hà Mẫn Đạt nuốt nước bọt, như kiểu chỉ cần một trong hai người nói chuyện, không gian xung quanh sẽ tan tành. Cậu nhanh chóng quay vào phòng, sợ còn đứng đây thì bị Lục Hy Quân mắng một trận mất.
Một lúc sau, Cố Mộc Hoàn mới lên tiếng:
- Chuyện hôm trước, tôi thành thật xin lỗi. Chỉ vì, cậu rất giống với người vợ đã mất của tôi.
- Không sao, tôi vẫn ổn mà. Ngài đến gặp tôi có chuyện gì?
Giọng nói kia nghe thật trầm ấm, Cố Mộc Hoàn sau hơn mười mấy năm mới được nghe lại.
- Tôi có một dự án, hy vọng có thể cùng Lục tổng đây hợp tác.
- Tôi rất sẵn lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.