Chương 48: Dì bay lượn trong trái tim con
Nhất Cá Bạch Dương
18/06/2024
Cố Thiên Quân né tránh, khuôn mặt duyên dáng đỏ bừng rõ ràng, cô ấy kéo tóc xuống, "Không biết lớn nhỏ."
Thời An vung chân hai cái, ánh mắt mơ hồ, nhìn Cố Thiên Quân, không khỏi kinh ngạc: Dì ấy đẹp đến vô thực.
Tự sờ mặt mình, khóe miệng rũ xuống, "Dì Cố, mặt con cũng nóng quá nè."
Cố Thiên Quân cười không lộ răng, "Bắt chước."
Thời An giận dỗi, "Ồ."
Trong lúc hai người không chịu nhìn nhau, Hạ Dạng bước ra, vẻ mặt oán giận, cô châm biếm, "Tôi sắp tức chết vì Tô Nhiên mất, còn lo cho cô ta thì tôi không còn mang họ Hạ nữa."
Cố Thiên Quân bối rối, "Hai người các cô làm sao thế?"
Hạ Dạng xụ mặt, "Tôi lo cô ta ngã, muốn giúp cô ta tắm, cô ta không chịu, hắt nước ướt cả người tôi."
Cố Thiên Quân liếc nhìn Thời An, lộ ra biểu cảm "Quả nhiên bị con nói trúng rồi", sau đó, hồi lâu mới rặn ra hai chữ, "Cái này——."
Thời An cười thầm.
Hạ Dạng vẫn chưa nguôi giận, "Tôi vốn dĩ có ý tốt, cô ta lại chế giễu, làm như tôi ăn được cô ta ấy."
Cô vừa nói, Cố Thiên Quân vừa ho khan.
Hạ Dạng lúc này mới ý thức được Thời An ở đây, không nên nói những lời này, vội vàng ngậm miệng.
Cố Thiên Quân nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch, "Cô Hạ, vậy cũng không thể chị ấy ở trong đó một mình chứ, mau vào xem đi."
Hạ Dạng hờn dỗi, "Tôi không đi."
Cố Thiên Quân cười mà không nói.
Hạ Dạng tức giận liền sẽ biến thành kẻ ngốc, nói mà không nghĩ, "Cô ta thích cô, đâu có thích tôi.".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Lông mày Cố Thiên Quân run lên, vội nhìn Thời An, cũng may, Thời An không hề nghĩ đến chuyện đó, hồn nhiên nói: "Cô Hạ, cô Tô làm sao lại không thích cô được?"
Hạ Dạng: "Nói cũng phải."
Sau đó, cô lại cười ngốc nghếch, đi về phía phòng tắm, "Vậy bỏ họ Hạ vậy, tôi là đại nhân độ lượng, không tị nạnh với cô ta."
Nói xong, chui vào nhà tắm.
5 giây sau, bên trong truyền tới tiếng lốp bốp, loáng thoáng nghe, giọng điệu Tô Nhiên lạnh lùng, "Cút ra ngoài."
Hạ Dạng: "Không cút."
Thời An mặt đầy hóng hớt, thò đầu nhìn, "Dì Cố, dì có muốn qua xem không, vì sao họ lại cãi nhau?"
Cố Thiên Quân: "Dì không đi."
"Ồ." Thời An có chút thất vọng, "Con vẫn muốn đợi dì xem rồi kể con nghe có chuyện gì cơ."
Cố Thiên Quân tươi cười, "Con tò mò vậy thì tự vào xem là được mà."
Thời An xua tay, "Bỏ đi, bỏ đi."
Cuối cùng, 20 phút sau, cửa nhà tắm mở ra.
Tiếp đó, Thời An trợn tròn mắt, bởi vì, bộ dạng Hạ Dạng nhếch nhác, quần áo ướt hết nửa, lại trực tiếp bế Tô Nhiên ra ngoài.
Trong đầu Thời An léo lên một cụm từ: Vô lễ chớ nhìn.
Cấp tốc cúi đầu.
Tô Nhiên: "Bỏ tôi xuống."
Hạ Dạng: "Đừng nói nhảm nữa." Đặt Tô Nhiên lên sô pha rồi tiếp tục nói: "Quần áo chị ướt rồi, cho chị mượn một bộ đi."
Tô Nhiên không nhìn cô, "Tự đi mà tìm."
Hạ Dạng cũng không khách sáo, "Được." Xoay người, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa đi đến phòng ngủ của Tô Nhiên.
Thời An càng nhìn, càng cảm thấy kỳ lạ, nó nhìn Tô Nhiên, khi chạm mắt với cô nàng, nó cười ngượng.
Tô Nhiên nhếch mày, "Hở?"
Để tìm cảm giác an toàn, Thời An bèn dựa lên người Cố Thiên Quân, lời nói không trôi chảy, "Lực... Lực tay của cô Hạ khá khỏe."
Lời này, nghe thế nào cũng thấy không đúng lắm.
Cố Thiên Quân bối rối, "An An, con nói cái gì?"
"A, sao vậy?" Thời An im lặng vài giây, "Trông cô Hạ rất yếu ớt, nhưng cô ấy bế được cô Tô nên lực cánh tay đương nhiên sẽ khỏe rồi."
Cố Thiên Quân thở phào, "Hóa ra là vậy."
Mà Tô Nhiên, lại chột dạ mỉm cười.
Lúc này, Hạ Dạng đi tới, "Thời An, em nói đúng, cô kể cho em nghe, cô Tô của em không ổn đâu, yếu lắm."
Tô Nhiên: "Cạn lời."
Nghe vậy, Thời An vẻ mặt đắc ý, "Dì Cố hai năm trước đã bế được em rồi, lực cánh tay của dì Cố cũng rất khỏe."
Lời vừa dứt, ba người còn lại nhìn nhau cười.
Chỉ khoe chút thôi mà, buồn cười vậy sao? Thời An lại mơ màng, "Em nói sai sao?"
Hạ Dạng nhịn cười, "Đúng mà."
Cố Thiên Quân ôm trán.
Sau đó, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Nhiên Nhiên, gần đây chị thấy thế nào, chân vẫn không có cảm giác à?"
Tô Nhiên cười khổ, "Không."
Hạ Dạng chêm lời, "Nhiên Nhiên, chuyện lần trước Thiên Quân nói với em, em thật sự không cân nhắc chút nào sao?"
Tô Nhiên không nhìn cô, không lên tiếng.
Hạ Dạng cười thành tiếng, không chút sơ hở, "Em vui là được, chị không sao đâu, em không cần nghĩ cho chị đâu."
Tô Nhiên lắc đầu, "Không cân nhắc, về sau đừng nhắc tới chuyện này nữa, tôi không yếu đuối như vậy."
Trong mắt Cố Thiên Quân hiện lên vẻ áy náy, "Nhiên Nhiên, nếu cách này không dùng được thì em cũng mong tìm được cách khác để bù đắp."
Khóe miệng Tô Nhiên hiện lên một nụ cười, "Vậy thì với tư cách là bạn bè, ở bên chị mãi mãi, trừ khi..."
Cô nàng không nói tiếp, nhưng Cố Thiên Quân hiểu. Trừ khi một ngày, cô ấy có thể yêu cô nàng lần nữa.
Đương nhiên, Hạ Dạng cũng hiểu.
Cô ngồi cạnh Tô Nhiên, chống cằm, mắt đỏ hoe, nhưng vẫn ra vẻ thản nhiên cười.
Chỉ có Thời An, rất mù mịt. Nó không hiểu, lẩm bẩm, "Cái gì với cái gì cơ?"
Tiếng rất nhỏ.
Cố Thiên Quân không nghe thấy, vẫn đang trò chuyện với Tô Nhiên.
Thời An vô cớ có chút khó chịu, đã lâu như vậy, nhưng dì Cố không để ý đến nó, mà gọi "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên" rất dịu dàng, càng nghĩ càng tủi thân, nó "Hừ" một tiếng.
Lần này, Cố Thiên Quân cuối cùng cũng nghe thấy, cô ấy quay qua hỏi, "An An, sao thế?"
Thời An: "Con hơi khó chịu."
Cố Thiên Quân lập tức khẩn trương, "An An, khó chịu ở đâu, thuốc sáng nay dì lấy cho con, con uống hết rồi chứ?"
Thời An cắn môi, "Uống rồi ạ."
Cố Thiên Quân suy nghĩ, "Bí bách quá hả, hay là dì dẫn con ra ngoài đi dạo nhé?"
Đúng ý Thời An, nó gật đầu lia lịa, "Vâng."
Đứng dậy, kéo Cố Thiên Quân dậy, "Dì Cố, chúng ta đi thôi." Quay đầu nói: "Tạm biệt cô Hạ, tạm biệt cô Tô."
Cố Thiên Quân bị kéo đi, khi đi đến cửa, cô ấy nói, "Cô Hạ, Nhiên Nhiên..."
Nhưng chưa kịp dứt lời thì đã bị kéo ra ngoài.
Cố Thiên Quân cười bất đắc dĩ, gõ nhẹ trán Thời An, "Hôm nay sao con lạ vậy?"
Thời An: "Con đâu thấy thế."
Cố Thiên Quân: "Con là đồ ngốc, đương nhiên không thấy rồi." Vừa nói, vừa ôm vai Thời An, "Đi thôi, có thời gian thì lại đến gặp chị ấy."
Thời An ngập ngừng, "Lần sau, lần sau con không đến nữa đâu." Sau đó, cúi đầu.
Cố Thiên Quân dỗ dành nó, "Được, được, được, nghe con, nghe con hết, đừng bực bội nữa."
Thời An nhìn chằm chằm mặt đất, cười tà ác, giẫm nhẹ lên mũi giày Cố Thiên Quân, "Dì ngốc." Sau đó, chạy đi xa.
Cố Thiên Quân đuổi theo, "Ơ, dì ngốc chỗ nào hả?"
Dì ngốc.
Con ghen mà dì cũng chẳng nhận ra.
*
Chỉ có điều, Thời An không làm theo lời nó nói rằng, không gặp Tô Nhiên nữa. Ngược lại, chỉ cần có thời gian, nó sẽ cùng với Cố Thiên Quân, giúp đỡ Tô Nhiên đến bệnh viện thực hiện vài buổi phục hồi chức năng.
Bỏ qua việc Tô Nhiên bị thương vì cứu Cố Thiên Quân, cô nàng vẫn là giáo viên từng giúp đỡ nó, Thời An vô cùng biết ơn cô nàng.
Đáng tiếc, Tô Nhiên không dạy học nữa. Bây giờ, trong trường, ngoại trừ Hạ Dạng, và cả Lục Thính Nghiêu theo đuôi nó mỗi ngày, Thời An rất hiếm khi nói chuyện với người khác.
Sự cô độc này, rất giống với thời tiểu học.
Thời An của trước đây rụt rè, nhu nhược, bị bắt nạt nhưng không dám phản kháng, nhưng hiện tại, trong mắt nó có sức mạnh.
Khí chất rất đặc biệt.
Khiến người ta chùn bước.
Tất cả những đổi thay này, đều là vì nút thắt trong tim đã được gỡ bỏ.
Trong quá trình thay đổi từ 14 tuổi sang 15 tuổi, Thời An cuối cùng cũng tìm lại được chính mình.
Cuối tháng 6, Thời An tham gia kỳ thi tuyển sinh vào 10.
Đầu tháng 7, Thời An nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng cũng làm ra được một đã cá kho "khó ăn".
Giữa tháng 8, Thời An nhận được giấy báo nhập học của trường 'Trung học số 6 Lâm An'.
Tuần cuối cùng của tháng 8, Thời và Cố Thiên Quân đi ngắm biển, chỉ có hai người họ.
Hôm đó, trời mưa phùn. Họ không mang ô, tản bộ trên bãi biển, Cố Thiên Quân nói, "An An, tuần sau khai giảng rồi."
Thời An: "Con không muốn đi học đâu."
Cố Thiên Quân trêu ghẹo, "Sao mà chưa đi đã bắt đầu sợ rồi hả?"
"Không phải." Thời An đi mệt rồi, bèn ngồi xuống một tảng đá, "Dì Cố, con không nỡ xa dì."
Cố Thiên Quân cúi người, đối mắt với nó, "Đâu phải không được gặp, nửa tháng sẽ gặp một lần mà."
Thời An thì thầm, "Lâu quá à."
Cố Thiên Quân: "An An, ba năm trôi qua nhanh như chớp, vả lại, con sớm muộn gì cũng sẽ rời xa dì."
Thời An: "Con sẽ không."
Cố Thiên Quân: "Nói linh tinh, sau này dì còn sẽ gửi con tới thành phố tốt nhất để học đại học đấy."
Thời An: "Con không đi."
Cố Thiên Quân khẽ cười, quay người, đối mặt với đại dương sóng gió cuồn cuộn: "An An, con lớn lên rồi sẽ không nghĩ như vậy nữa, con sẽ có mong cầu, có lý tưởng."
Thời An đứng dậy, nhìn bóng lưng Cố Thiên Quân. Dì Cố, dì có biết, được đứng phía sau dì, chính là lý tưởng của con không?
Thôi, Thời An lắc đầu thật mạnh.
Nó gật đầu nói: "Dạ."
Sóng dậy, hải âu tung bay.
Cố Thiên Quân lùi về sau, đến khi, lưng đụng vào vai Thời An, bốn mắt giao nhau, mưa phùn thở phì phò, mãi không tạnh.
Rất nhanh, rất nhanh.
Thời An đếm tim mình đã đập bao nhiêu nhịp.
Gió biển thổi qua váy dài và sơ mi của Cố Thiên Quân sau đó hôn lên gương mặt Thời An, gió có tội, gió khiến Thời An đỏ mặt.
Cuối cùng, màn đối mắt này, bị cơn mưa lớn cuồn cuộn cắt ngang, cả người ướt sũng, hai người bật cười, sau đó nắm chặt tay, chạy về phía homestay.
Mưa ơi mưa, mưa đừng ngơi nghỉ.
Hướng về biển, Thời An nghĩ: Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ thích bờ biển dưới trời mưa, còn dì?
Dì Cố.
Liệu dì có giống con?
Nhưng chưa kịp trở lại homestay, mưa đã ngưng, họ dừng lại, thở hổn hển, nhìn nhau cười.
Cố Thiên Quân: "An An, trở về tắm rửa trước đi."
Thời An: "Không muốn."
Cố Thiên Quân: "Đừng để bị cảm lạnh."
Thời An miễn cưỡng, "Thôi được." Chậm chạp bước vài bước, "Tắm xong, có thể ra ngoài tiếp không, dì Cố, còn còn chưa chơi đủ."
Cố Thiên Quân: "Đương nhiên là được chứ."
"Được." Thời An nhìn Cố Thiên Quân, không dám nhìn quá lâu, sau đó đi theo phía sau Cố Thiên Quân.
Cảm nhận ánh nắng.
Thời An quay lại, ánh sáng vàng chiếu rọi mặt biển xanh, nó vô thức nhìn về phía Cố Thiên Quân, trông thấy cả người cô ấy được bao phủ bởi ánh sáng vàng.
Lần này, Thời An không rời mắt, nó biết rõ: Dì bay lượn trong trái tim con, để lại vết tích, vĩnh viễn không phai mờ.
- --------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời An sắp lớn rồi!
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Thời An vung chân hai cái, ánh mắt mơ hồ, nhìn Cố Thiên Quân, không khỏi kinh ngạc: Dì ấy đẹp đến vô thực.
Tự sờ mặt mình, khóe miệng rũ xuống, "Dì Cố, mặt con cũng nóng quá nè."
Cố Thiên Quân cười không lộ răng, "Bắt chước."
Thời An giận dỗi, "Ồ."
Trong lúc hai người không chịu nhìn nhau, Hạ Dạng bước ra, vẻ mặt oán giận, cô châm biếm, "Tôi sắp tức chết vì Tô Nhiên mất, còn lo cho cô ta thì tôi không còn mang họ Hạ nữa."
Cố Thiên Quân bối rối, "Hai người các cô làm sao thế?"
Hạ Dạng xụ mặt, "Tôi lo cô ta ngã, muốn giúp cô ta tắm, cô ta không chịu, hắt nước ướt cả người tôi."
Cố Thiên Quân liếc nhìn Thời An, lộ ra biểu cảm "Quả nhiên bị con nói trúng rồi", sau đó, hồi lâu mới rặn ra hai chữ, "Cái này——."
Thời An cười thầm.
Hạ Dạng vẫn chưa nguôi giận, "Tôi vốn dĩ có ý tốt, cô ta lại chế giễu, làm như tôi ăn được cô ta ấy."
Cô vừa nói, Cố Thiên Quân vừa ho khan.
Hạ Dạng lúc này mới ý thức được Thời An ở đây, không nên nói những lời này, vội vàng ngậm miệng.
Cố Thiên Quân nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch, "Cô Hạ, vậy cũng không thể chị ấy ở trong đó một mình chứ, mau vào xem đi."
Hạ Dạng hờn dỗi, "Tôi không đi."
Cố Thiên Quân cười mà không nói.
Hạ Dạng tức giận liền sẽ biến thành kẻ ngốc, nói mà không nghĩ, "Cô ta thích cô, đâu có thích tôi.".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Lông mày Cố Thiên Quân run lên, vội nhìn Thời An, cũng may, Thời An không hề nghĩ đến chuyện đó, hồn nhiên nói: "Cô Hạ, cô Tô làm sao lại không thích cô được?"
Hạ Dạng: "Nói cũng phải."
Sau đó, cô lại cười ngốc nghếch, đi về phía phòng tắm, "Vậy bỏ họ Hạ vậy, tôi là đại nhân độ lượng, không tị nạnh với cô ta."
Nói xong, chui vào nhà tắm.
5 giây sau, bên trong truyền tới tiếng lốp bốp, loáng thoáng nghe, giọng điệu Tô Nhiên lạnh lùng, "Cút ra ngoài."
Hạ Dạng: "Không cút."
Thời An mặt đầy hóng hớt, thò đầu nhìn, "Dì Cố, dì có muốn qua xem không, vì sao họ lại cãi nhau?"
Cố Thiên Quân: "Dì không đi."
"Ồ." Thời An có chút thất vọng, "Con vẫn muốn đợi dì xem rồi kể con nghe có chuyện gì cơ."
Cố Thiên Quân tươi cười, "Con tò mò vậy thì tự vào xem là được mà."
Thời An xua tay, "Bỏ đi, bỏ đi."
Cuối cùng, 20 phút sau, cửa nhà tắm mở ra.
Tiếp đó, Thời An trợn tròn mắt, bởi vì, bộ dạng Hạ Dạng nhếch nhác, quần áo ướt hết nửa, lại trực tiếp bế Tô Nhiên ra ngoài.
Trong đầu Thời An léo lên một cụm từ: Vô lễ chớ nhìn.
Cấp tốc cúi đầu.
Tô Nhiên: "Bỏ tôi xuống."
Hạ Dạng: "Đừng nói nhảm nữa." Đặt Tô Nhiên lên sô pha rồi tiếp tục nói: "Quần áo chị ướt rồi, cho chị mượn một bộ đi."
Tô Nhiên không nhìn cô, "Tự đi mà tìm."
Hạ Dạng cũng không khách sáo, "Được." Xoay người, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa đi đến phòng ngủ của Tô Nhiên.
Thời An càng nhìn, càng cảm thấy kỳ lạ, nó nhìn Tô Nhiên, khi chạm mắt với cô nàng, nó cười ngượng.
Tô Nhiên nhếch mày, "Hở?"
Để tìm cảm giác an toàn, Thời An bèn dựa lên người Cố Thiên Quân, lời nói không trôi chảy, "Lực... Lực tay của cô Hạ khá khỏe."
Lời này, nghe thế nào cũng thấy không đúng lắm.
Cố Thiên Quân bối rối, "An An, con nói cái gì?"
"A, sao vậy?" Thời An im lặng vài giây, "Trông cô Hạ rất yếu ớt, nhưng cô ấy bế được cô Tô nên lực cánh tay đương nhiên sẽ khỏe rồi."
Cố Thiên Quân thở phào, "Hóa ra là vậy."
Mà Tô Nhiên, lại chột dạ mỉm cười.
Lúc này, Hạ Dạng đi tới, "Thời An, em nói đúng, cô kể cho em nghe, cô Tô của em không ổn đâu, yếu lắm."
Tô Nhiên: "Cạn lời."
Nghe vậy, Thời An vẻ mặt đắc ý, "Dì Cố hai năm trước đã bế được em rồi, lực cánh tay của dì Cố cũng rất khỏe."
Lời vừa dứt, ba người còn lại nhìn nhau cười.
Chỉ khoe chút thôi mà, buồn cười vậy sao? Thời An lại mơ màng, "Em nói sai sao?"
Hạ Dạng nhịn cười, "Đúng mà."
Cố Thiên Quân ôm trán.
Sau đó, nhanh chóng chuyển chủ đề, "Nhiên Nhiên, gần đây chị thấy thế nào, chân vẫn không có cảm giác à?"
Tô Nhiên cười khổ, "Không."
Hạ Dạng chêm lời, "Nhiên Nhiên, chuyện lần trước Thiên Quân nói với em, em thật sự không cân nhắc chút nào sao?"
Tô Nhiên không nhìn cô, không lên tiếng.
Hạ Dạng cười thành tiếng, không chút sơ hở, "Em vui là được, chị không sao đâu, em không cần nghĩ cho chị đâu."
Tô Nhiên lắc đầu, "Không cân nhắc, về sau đừng nhắc tới chuyện này nữa, tôi không yếu đuối như vậy."
Trong mắt Cố Thiên Quân hiện lên vẻ áy náy, "Nhiên Nhiên, nếu cách này không dùng được thì em cũng mong tìm được cách khác để bù đắp."
Khóe miệng Tô Nhiên hiện lên một nụ cười, "Vậy thì với tư cách là bạn bè, ở bên chị mãi mãi, trừ khi..."
Cô nàng không nói tiếp, nhưng Cố Thiên Quân hiểu. Trừ khi một ngày, cô ấy có thể yêu cô nàng lần nữa.
Đương nhiên, Hạ Dạng cũng hiểu.
Cô ngồi cạnh Tô Nhiên, chống cằm, mắt đỏ hoe, nhưng vẫn ra vẻ thản nhiên cười.
Chỉ có Thời An, rất mù mịt. Nó không hiểu, lẩm bẩm, "Cái gì với cái gì cơ?"
Tiếng rất nhỏ.
Cố Thiên Quân không nghe thấy, vẫn đang trò chuyện với Tô Nhiên.
Thời An vô cớ có chút khó chịu, đã lâu như vậy, nhưng dì Cố không để ý đến nó, mà gọi "Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên" rất dịu dàng, càng nghĩ càng tủi thân, nó "Hừ" một tiếng.
Lần này, Cố Thiên Quân cuối cùng cũng nghe thấy, cô ấy quay qua hỏi, "An An, sao thế?"
Thời An: "Con hơi khó chịu."
Cố Thiên Quân lập tức khẩn trương, "An An, khó chịu ở đâu, thuốc sáng nay dì lấy cho con, con uống hết rồi chứ?"
Thời An cắn môi, "Uống rồi ạ."
Cố Thiên Quân suy nghĩ, "Bí bách quá hả, hay là dì dẫn con ra ngoài đi dạo nhé?"
Đúng ý Thời An, nó gật đầu lia lịa, "Vâng."
Đứng dậy, kéo Cố Thiên Quân dậy, "Dì Cố, chúng ta đi thôi." Quay đầu nói: "Tạm biệt cô Hạ, tạm biệt cô Tô."
Cố Thiên Quân bị kéo đi, khi đi đến cửa, cô ấy nói, "Cô Hạ, Nhiên Nhiên..."
Nhưng chưa kịp dứt lời thì đã bị kéo ra ngoài.
Cố Thiên Quân cười bất đắc dĩ, gõ nhẹ trán Thời An, "Hôm nay sao con lạ vậy?"
Thời An: "Con đâu thấy thế."
Cố Thiên Quân: "Con là đồ ngốc, đương nhiên không thấy rồi." Vừa nói, vừa ôm vai Thời An, "Đi thôi, có thời gian thì lại đến gặp chị ấy."
Thời An ngập ngừng, "Lần sau, lần sau con không đến nữa đâu." Sau đó, cúi đầu.
Cố Thiên Quân dỗ dành nó, "Được, được, được, nghe con, nghe con hết, đừng bực bội nữa."
Thời An nhìn chằm chằm mặt đất, cười tà ác, giẫm nhẹ lên mũi giày Cố Thiên Quân, "Dì ngốc." Sau đó, chạy đi xa.
Cố Thiên Quân đuổi theo, "Ơ, dì ngốc chỗ nào hả?"
Dì ngốc.
Con ghen mà dì cũng chẳng nhận ra.
*
Chỉ có điều, Thời An không làm theo lời nó nói rằng, không gặp Tô Nhiên nữa. Ngược lại, chỉ cần có thời gian, nó sẽ cùng với Cố Thiên Quân, giúp đỡ Tô Nhiên đến bệnh viện thực hiện vài buổi phục hồi chức năng.
Bỏ qua việc Tô Nhiên bị thương vì cứu Cố Thiên Quân, cô nàng vẫn là giáo viên từng giúp đỡ nó, Thời An vô cùng biết ơn cô nàng.
Đáng tiếc, Tô Nhiên không dạy học nữa. Bây giờ, trong trường, ngoại trừ Hạ Dạng, và cả Lục Thính Nghiêu theo đuôi nó mỗi ngày, Thời An rất hiếm khi nói chuyện với người khác.
Sự cô độc này, rất giống với thời tiểu học.
Thời An của trước đây rụt rè, nhu nhược, bị bắt nạt nhưng không dám phản kháng, nhưng hiện tại, trong mắt nó có sức mạnh.
Khí chất rất đặc biệt.
Khiến người ta chùn bước.
Tất cả những đổi thay này, đều là vì nút thắt trong tim đã được gỡ bỏ.
Trong quá trình thay đổi từ 14 tuổi sang 15 tuổi, Thời An cuối cùng cũng tìm lại được chính mình.
Cuối tháng 6, Thời An tham gia kỳ thi tuyển sinh vào 10.
Đầu tháng 7, Thời An nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng cũng làm ra được một đã cá kho "khó ăn".
Giữa tháng 8, Thời An nhận được giấy báo nhập học của trường 'Trung học số 6 Lâm An'.
Tuần cuối cùng của tháng 8, Thời và Cố Thiên Quân đi ngắm biển, chỉ có hai người họ.
Hôm đó, trời mưa phùn. Họ không mang ô, tản bộ trên bãi biển, Cố Thiên Quân nói, "An An, tuần sau khai giảng rồi."
Thời An: "Con không muốn đi học đâu."
Cố Thiên Quân trêu ghẹo, "Sao mà chưa đi đã bắt đầu sợ rồi hả?"
"Không phải." Thời An đi mệt rồi, bèn ngồi xuống một tảng đá, "Dì Cố, con không nỡ xa dì."
Cố Thiên Quân cúi người, đối mắt với nó, "Đâu phải không được gặp, nửa tháng sẽ gặp một lần mà."
Thời An thì thầm, "Lâu quá à."
Cố Thiên Quân: "An An, ba năm trôi qua nhanh như chớp, vả lại, con sớm muộn gì cũng sẽ rời xa dì."
Thời An: "Con sẽ không."
Cố Thiên Quân: "Nói linh tinh, sau này dì còn sẽ gửi con tới thành phố tốt nhất để học đại học đấy."
Thời An: "Con không đi."
Cố Thiên Quân khẽ cười, quay người, đối mặt với đại dương sóng gió cuồn cuộn: "An An, con lớn lên rồi sẽ không nghĩ như vậy nữa, con sẽ có mong cầu, có lý tưởng."
Thời An đứng dậy, nhìn bóng lưng Cố Thiên Quân. Dì Cố, dì có biết, được đứng phía sau dì, chính là lý tưởng của con không?
Thôi, Thời An lắc đầu thật mạnh.
Nó gật đầu nói: "Dạ."
Sóng dậy, hải âu tung bay.
Cố Thiên Quân lùi về sau, đến khi, lưng đụng vào vai Thời An, bốn mắt giao nhau, mưa phùn thở phì phò, mãi không tạnh.
Rất nhanh, rất nhanh.
Thời An đếm tim mình đã đập bao nhiêu nhịp.
Gió biển thổi qua váy dài và sơ mi của Cố Thiên Quân sau đó hôn lên gương mặt Thời An, gió có tội, gió khiến Thời An đỏ mặt.
Cuối cùng, màn đối mắt này, bị cơn mưa lớn cuồn cuộn cắt ngang, cả người ướt sũng, hai người bật cười, sau đó nắm chặt tay, chạy về phía homestay.
Mưa ơi mưa, mưa đừng ngơi nghỉ.
Hướng về biển, Thời An nghĩ: Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ thích bờ biển dưới trời mưa, còn dì?
Dì Cố.
Liệu dì có giống con?
Nhưng chưa kịp trở lại homestay, mưa đã ngưng, họ dừng lại, thở hổn hển, nhìn nhau cười.
Cố Thiên Quân: "An An, trở về tắm rửa trước đi."
Thời An: "Không muốn."
Cố Thiên Quân: "Đừng để bị cảm lạnh."
Thời An miễn cưỡng, "Thôi được." Chậm chạp bước vài bước, "Tắm xong, có thể ra ngoài tiếp không, dì Cố, còn còn chưa chơi đủ."
Cố Thiên Quân: "Đương nhiên là được chứ."
"Được." Thời An nhìn Cố Thiên Quân, không dám nhìn quá lâu, sau đó đi theo phía sau Cố Thiên Quân.
Cảm nhận ánh nắng.
Thời An quay lại, ánh sáng vàng chiếu rọi mặt biển xanh, nó vô thức nhìn về phía Cố Thiên Quân, trông thấy cả người cô ấy được bao phủ bởi ánh sáng vàng.
Lần này, Thời An không rời mắt, nó biết rõ: Dì bay lượn trong trái tim con, để lại vết tích, vĩnh viễn không phai mờ.
- --------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời An sắp lớn rồi!
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.