Chương 45: Dì là khát vọng sống của con
Nhất Cá Bạch Dương
18/06/2024
Khoảnh khắc này, như đang dạo chơi.
Thời An rất thoải mái, khi thân thể ngã xuống đất, nó nằm xuống, đôi mắt u sầu mở ra, trong lòng đau đớn.
Chân đau từng cơn.
Chẳng sao cả.
Thời An cười: "Hoa đào à, hoa đào không cần nở nữa, tao sẽ tự dâng hiến thân mình cho khung cảnh hoang tàn này."
Không cần phải ngủ, nó lắng nghe, tiết tấu gió thổi tặ như đang run rẩy, nó thấy, cái xác không hồn đang ngáy.
Cảm nhận được thứ gì sẽ biến thành thứ đó. Nó hóa thành gió, lại hóa thành cái xác không hồn.
Cuối cùng, hóa thành một viên đá.
Nó sờ tấm lưng ướt đẫm, vì va đập với đá, máu tươi chảy ra đã khô lại, dang hai tay, ý thức nổ vang, đột ngột tỉnh táo.
Thời An muốn bò dậy, nhưng cắn rách môi cũng vô ích, cuối cùng, bị cơn đau xé toạc đánh bại, ăn đầy bùn.
Quan sát xung quanh, tối đen như mực, không có người.
Sự tuyệt vọng của Thời An trần trụi, nó nói: "Đá vỡ thành từng mảnh rồi, đâm vào da thịt, dì Cố, con đau quá."
Dì Cố.
Con lại nhớ dì rồi.
Lặng như tờ.
Chỉ có một khuôn mặt tái nhợt, lẩm bẩm, "Hết hi vọng rồi." Nhưng lúc này, gió cuốn theo cánh hoa, rơi trên môi nó.
Chốc lát, mắt Thời An ngấn lệ, "Hoa vẫn đang nở." Thanh âm bao trùm mảnh đất rộng lớn, trôi không xa, lan ra.
Gió càng lúc càng lớn, lạnh quá.
Đêm lạnh, nhưng Thời An muốn đợi bình minh, muốn ôm lấy Cố Thiên Quân, nói cho cô ấy biết, nó sợ hãi đến nhường nào, bất lực đến nhường nào.
Dù rơi vào trong vũng lầy hỗn loạn này, nhưng vì nghĩ đến Cố Thiên Quân, con tim Thời An bùng lên ngọn lửa lớn, "Dì Cố, dì là khát vọng sống của con."
Nó bỗng thấy, nhung nhớ Cố Thiên Quân để giết thời gian, vượt qua đêm dài đằng đẵng cũng không phải là vấn đề, nhưng, "Nhớ dì ấy, không bao giờ giết được thời gian, bởi..."
Thời An trốn chạy khỏi suy nghĩ này.
Nó luôn cho rằng, thân thể nó có rất nhiều vết nhơ, chút sạch sẽ còn lại, nó muốn dành cho Cố Thiên Quân.
"Con thích cây, con muốn biến thành cây, con thích mây, con muốn biến thành mây, vậy vì sao lại muốn biến thành Cố Thiên Quân nhỉ?"
Nở nụ cười.
Thời An nói: "Con không biết."
Nỗi nhớ đốt cháy cổ họng, nhưng lời nói phát ra khỏi miệng lại không có chút độ ấm nào, căn bệnh này, mang tên "nghĩ một đằng nói một nẻo".
Nụ cười vụt tắt.
Thời An: "Bệnh thì bệnh thôi."
*
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng.
Cố Thiên Quân ra ngoài tìm Thời An, vừa thấy nó nằm trên mặt đất, cô nàng sợ đến bủn rủn chân tay, cách đó không xa, gọi hai tiếng, "Thời An, Thời An!"
Thời An mở mắt, giọng nói yếu ớt, "Dì Thiên Quân."
Cố Thiên Quân vỗ ngực, bước nhanh tới, "Con suýt dọa chết dì rồi, dì còn tưởng con đi rồi chứ."
Thời An bất đắc dĩ, "May là hôm nay dì dậy sớm."
Cố Thiên Nhiên: "Con nằm đây bao lâu rồi?"
Thời An: "Một đêm ạ."
"Một đêm?" Cố Thiên Nhiên kinh ngạc, "Cũng may con mệnh lớn đó, chưa bị sói tha đi."
Thời An: "Con cũng nghĩ thế."
Trợn trắng mắt, Cố Thiên Nhiên lại nói: "Nằm đây làm gì, có dậy không thì bảo?"
Thời An dở khóc dở cười, "Dì Thiên Nhiên, con mà động đậy được thì sẽ nằm đây cả đêm chắc?"
Cố Thiên Nhiên gật đầu: "Cũng phải." Sau đó, độc thoại, "Con nặng quá, dì không bế nổi con, đợi dì một lát, dì gọi điện thoại."
Vậy là, Cố Thiên Nhiên bận tới bận lui.
20 phút sau, vài người đàn ông đeo kính râm tới, nâng Thời An lên xe, đi đến bệnh viện của Cố Thiên Quân.
Lên xe, cuối cùng cũng có chút hơi ấm, Thời An đã không ngủ hai đêm nhắm mắt lại, dần dần mê man.
Khi Thời An tỉnh lại, nó đã đang nằm trên giường bệnh, nó thấy bên ngoài trời vẫn đang sáng, muốn xuống giường, nhưng lại phát hiện chân đã bị bó bột.
Cố Thiên Nhiên: "Đừng cử động, con bị trật khớp, lưng cũng toàn là vết thương, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Thời An nghe lời nằm yên, "Dì Thiên Nhiên, con ngủ bao lâu rồi?"
Cố Thiên Nhiên rót nước, "Một ngày một đêm." Cắm ống hút vào ly, đưa tới trước mặt Thời An, "Uống chút nước đi."
"Dạ."
Uống xong nước, Thời An dò hỏi, "Dì Cố đâu ạ?"
Sắc mặt Cố Thiên Nhiên hơi biến đổi, "Chị ấy vừa mới đi, dặn dì chăm sóc con thật tốt, bây giờ đang ở phòng bên cạnh chăm sóc Tô Nhiên."
Thời An lo lắng: "Cô Tô cũng ở đây, dì Thiên Nhiên, con qua đó thăm cô ấy được không?"
Cố Thiên Nhiên ngăn cản, "Con bị thương thế này rồi, trước tiên đừng lo cho người khác, dưỡng bệnh cho khỏi đi rồi tính tiếp."
Suy nghĩ một lát, Thời An vẻ mặt khẩn trương, "Cô Tô bị gì vậy, cô ấy bị bệnh nặng sao?"
Cố Thiên Nhiên: "Không, con đừng nghĩ nhiều nữa." Vừa nói, cô nàng vừa cầm con dao trái cây ở bên cạnh lên, tập trung gọt táo.
Im lặng một hồi, Thời An không yên tâm, truy hỏi, "Dì Thiên Nhiên, dì nói thật cho con đi, cô Tô thật sự không sao chứ?"
Nghe vậy, tay Cố Thiên Nhiên khựng lại, "Không sao."
Lần tiếp theo, Thời An nhìn Cố Thiên Nhiệt gọt táo, khi táo được đặt vào tay nó, Cố Thiên Nhiên nói: "Chắc con đói rồi, dì ra ngoài mua chút đồ ăn cho con, có gì thì gọi y tá nhé."
Thời An: "Vâng."
Nhưng sau khi Cố Thiên Nhiên rời đi, trong lòng nó càng thêm bất an, nhìn cặp nạng bên cạnh, đánh liều rời giường.
*
Phòng kế bên.
Được sự cho phép của bác sĩ, tối qua Tô Nhiên đã được chuyển đến phòng bệnh thường, bây giờ đã tỉnh, bố mẹ cô một đêm không ngủ, Cố Thiên Quân bảo họ về nhà ngủ bù, đợi họ rời đi mới gọi cho Hạ Dạng tới.
Lúc này trong phòng bệnh.
Chỉ có ba người họ.
Tô Nhiên nhìn chằm chằm trần nhà, Cố Thiên Quân và Hạ Dạng nhìn cô nàng, không ai lên tiếng, nói chuyện.
Tự bao giờ, bầu trời âm u đã trở nên quang đãng.
Tô Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi ngăn nước mắt rơi, lật người, không đối mặt với họ, chầm chậm, tấm lưng run lên không ngừng.
Cô nàng khóc.
Hạ Dạng đau lòng không thôi, "Nhiên Nhiên."
Nghe tiếng, Tô Nhiên quay qua, nhưng cô không nhìn Hạ Dạng, mà là Cố Thiên Quân, dù nhanh chóng rời mắt, nhưng động tác nhỏ này vẫn khiến Hạ Dạng tổn thương, ảo tưởng còn sót lại trong cô tiêu tan, lúc này, cô hiểu rằng, Tô Nhiên không cần cô.
Vỗ vai Cố Thiên Quân, Hạ Dạng dùng khẩu hình: "Chuyện đã nói, đừng quên."
Cố Thiên Quân gật đầu, cô ấy nhớ lại những gì mình đã thỏa thuận với Hạ Dạng trên hành lang bệnh viện ngày hôm đó——
Lúc ấy.
Hai mắt Cố Thiên Quân đỏ ngầu, "Nhưng tôi không yêu, không lẽ thử yêu là sẽ yêu được sao?"
"Tôi không biết." Giọng Hạ Dạng khản đặc, "Thật lòng mà nói, trước đây tôi rất mừng vì cô không yêu cô ấy, nhưng thấy cô ấy suýt chút nữa mất mạng vì cô, tôi lại hi vọng, cô có thể yêu cô ấy."
Cố Thiên Quân rũ mí mắt xuống, "Tôi rất tự trách, chị ấy vì tôi nên mới thành ra như vậy, tôi sẽ làm những gì nên làm, yêu chị ấy, được, nhưng tôi không chắc có thể làm tốt, tôi sợ, tôi sẽ tổn thương chị ấy."
Hạ Dạng: "Hiện tại cô có người mình thích chưa?"
Cố Thiên Quân: "Chưa."
Hạ Dạng: "Vậy nếu như sau khi Nhiên Nhiên tỉnh lại, vẫn muốn làm người yêu của cô, cô có đồng ý không?"
Cố Thiên Quân đang đắn đo, lúc này, điều cô ấy nghĩ tới là, nếu như thành đôi với Tô Nhiên, An An sẽ làm sao, vẫn đủ tinh lực để chăm sóc cô bé chứ? Nhưng Tô Nhiên, thành ra như vậy là vì cô ấy, cô ấy sẽ mãi hổ thẹn với chị ấy.
Hạ Dạng tiếp tục nói: "Thiên Quân, hãy cân nhắc đến trách nhiệm và tình cảm những năm nay của các cô, cô suy nghĩ kĩ đi."
Không còn do dự nữa.
Cố Thiên Quân gật đầu: "Tôi đồng ý."
Hạ Dạng: "Được."
Dừng lại, cô tiếp tục nói: "Thiên Quân, vậy đây coi như là thỏa thuận của hai chúng ta."
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Cô ấy biết rõ, so với Hạ Dạng, những thứ cô bỏ ra, chỉ như muối bỏ biển, cô ấy không thể tưởng tượng nổi khi cầu xin người khác yêu người mình yêu, trong lòng khổ sở đến nhường nào.
Cố Thiên Quân hỏi lần cuối cùng, "Cô thật sự, cam lòng sao?"
Môi Hạ Dạng run rẩy, ngay sau đó, nước mắt tuôn trào, "Tôi yêu cô ấy 13 năm trời, làm sao tôi nỡ, nhưng cô ấy không yêu tôi, người cô ấy yêu là cô, tôi muốn cô ấy vui vẻ, tôi buộc phải cam lòng."
Cố Thiên Quân không nói tiếp. Bởi vì, những gì cô ấy làm, so với Hạ Dạng, cũng chỉ là hạt bụi.
Nhưng thực ra.
Họ đều không hiểu Tô Nhiên.
Lúc này——
Hạ Dạng ngồi trong góc. Cố Thiên Quân nhìn Tô Nhiên, nước mắt rưng rưng, nói "Em xin lỗi".
Tô Nhiên giơ tay, muốn lau nước mắt cho Cố Thiên Quân, nhưng không với tới, cô đành buông xuống, cười mất tự nhiên, "Không sao, em đừng cảm thấy có lỗi, chị muốn làm nên mới làm vậy."
Cố Thiên Quân: "Sẽ ổn thôi, chị sẽ ổn thôi."
Tô Nhiên nghiêng đầu, bình tĩnh nói: "Không đâu, Thiên Quân, chị biết, chị, tàn phế rồi."
Cố Thiên Quân: "Đừng nản lòng, Nhiên Nhiên, em sẽ ở bên chị, chăm sóc chị."
Tô Nhiên: "Ở bên chị?"
Cố Thiên Quân: "Phải, chúng ta yêu nhau đi."
Lời này buông xuống, Tô Nhiên nhấn mạnh từng chữ: "Nếu là trước đây, nghe dược lời này, chị sẽ rất hạnh phúc, nhưng hiện tại." Tạm dừng, cô lắc đầu, khẽ cười, "Thiên Quân, em cũng xem thường chị quá rồi, chị không cần thương cảm."
Cố Thiên Quân hé miệng, không nói nên lời, nhìn về phía Hạ Dạng, Hạ Dạng lắc rồi cúi đầu.
Ba người, lại trầm lặng.
Mà họ, không hề biết, vừa rồi——
Thời An đứng ở cửa, qua cánh cửa khép hờ, nghe thấy Cố Thiên Quân xin lỗi, cũng nghe được Tô Nhiên nói "Tàn phế rồi".
Lập tức, máu khắp người sôi trào, giống như bị bóp cổ, ngột ngạt đến cực điểm, Thời An loạng choạng, trở về phòng bệnh, ném đôi nạng đi, ngã lên giường, cuộn tròn.
Nó giễu cợt nói: "Mình chỉ là một vũng bùn lầy, ai chạm vào mình, đều sẽ bất hạnh." Vừa nói, nó vừa sờ mặt, "Mình vẫn còn sống, mình dựa vào cái gì mà vẫn được sống?"
Giây phút này, điên cuồng đổ lỗi cho chính mình, Thời An nghĩ: Mình phải lấy gì để trả nợ đây?"
Nền trời trong xanh chuyển thành âm u.
Thời An cười khổ, "Lấy mạng đi."
Nằm xuống, Thời An cởi chiếc vòng trên cổ tay xuống, nó nói: "Cái này là do dì Cố mua, không được làm bẩn."
"Dì Cố, dì Cố ơi, vẫn chưa học cách kho cá với dì, cũng chưa được cùng dì ngắm biển, con nhớ dì lắm, nhưng con mệt quá, con tùy hứng một lần này thôi, dì đừng trách con, nhé?"
Nói xong lời cuối cùng, con dao trái cây nhuốm máu, Thời An trùm chăn kĩ càng, khép mắt lại, hình ảnh nó cùng Cố Thiên Quân ở bên nhau không ngừng hiện lên trong tâm trí nó, cuối cùng, dừng lại tại cảnh ấy——
"An An, ngoan, từ giờ đây sẽ là nhà của con."
Dần dần, hồi ức sống động bị đứt đoạn.
Ga giường một mảng đỏ tươi, Thời An rất bình tĩnh, nó nghĩ: Kiếp sau, làm cây, làm mây, chỉ không muốn, lại làm Thời An nữa.
Mưa rơi, cuồng phong nổi dậy, thế giới tăm tối, vạn vật hoang tàn, dưới gốc cây đào, hoa rơi.
- --------------------------------------------------------------
Sao cứ cảm giác mấy chương ngược thì toi sẽ dịch mượt hơn ấy nhỉ? (●'⌓'●)
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Thời An rất thoải mái, khi thân thể ngã xuống đất, nó nằm xuống, đôi mắt u sầu mở ra, trong lòng đau đớn.
Chân đau từng cơn.
Chẳng sao cả.
Thời An cười: "Hoa đào à, hoa đào không cần nở nữa, tao sẽ tự dâng hiến thân mình cho khung cảnh hoang tàn này."
Không cần phải ngủ, nó lắng nghe, tiết tấu gió thổi tặ như đang run rẩy, nó thấy, cái xác không hồn đang ngáy.
Cảm nhận được thứ gì sẽ biến thành thứ đó. Nó hóa thành gió, lại hóa thành cái xác không hồn.
Cuối cùng, hóa thành một viên đá.
Nó sờ tấm lưng ướt đẫm, vì va đập với đá, máu tươi chảy ra đã khô lại, dang hai tay, ý thức nổ vang, đột ngột tỉnh táo.
Thời An muốn bò dậy, nhưng cắn rách môi cũng vô ích, cuối cùng, bị cơn đau xé toạc đánh bại, ăn đầy bùn.
Quan sát xung quanh, tối đen như mực, không có người.
Sự tuyệt vọng của Thời An trần trụi, nó nói: "Đá vỡ thành từng mảnh rồi, đâm vào da thịt, dì Cố, con đau quá."
Dì Cố.
Con lại nhớ dì rồi.
Lặng như tờ.
Chỉ có một khuôn mặt tái nhợt, lẩm bẩm, "Hết hi vọng rồi." Nhưng lúc này, gió cuốn theo cánh hoa, rơi trên môi nó.
Chốc lát, mắt Thời An ngấn lệ, "Hoa vẫn đang nở." Thanh âm bao trùm mảnh đất rộng lớn, trôi không xa, lan ra.
Gió càng lúc càng lớn, lạnh quá.
Đêm lạnh, nhưng Thời An muốn đợi bình minh, muốn ôm lấy Cố Thiên Quân, nói cho cô ấy biết, nó sợ hãi đến nhường nào, bất lực đến nhường nào.
Dù rơi vào trong vũng lầy hỗn loạn này, nhưng vì nghĩ đến Cố Thiên Quân, con tim Thời An bùng lên ngọn lửa lớn, "Dì Cố, dì là khát vọng sống của con."
Nó bỗng thấy, nhung nhớ Cố Thiên Quân để giết thời gian, vượt qua đêm dài đằng đẵng cũng không phải là vấn đề, nhưng, "Nhớ dì ấy, không bao giờ giết được thời gian, bởi..."
Thời An trốn chạy khỏi suy nghĩ này.
Nó luôn cho rằng, thân thể nó có rất nhiều vết nhơ, chút sạch sẽ còn lại, nó muốn dành cho Cố Thiên Quân.
"Con thích cây, con muốn biến thành cây, con thích mây, con muốn biến thành mây, vậy vì sao lại muốn biến thành Cố Thiên Quân nhỉ?"
Nở nụ cười.
Thời An nói: "Con không biết."
Nỗi nhớ đốt cháy cổ họng, nhưng lời nói phát ra khỏi miệng lại không có chút độ ấm nào, căn bệnh này, mang tên "nghĩ một đằng nói một nẻo".
Nụ cười vụt tắt.
Thời An: "Bệnh thì bệnh thôi."
*
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng.
Cố Thiên Quân ra ngoài tìm Thời An, vừa thấy nó nằm trên mặt đất, cô nàng sợ đến bủn rủn chân tay, cách đó không xa, gọi hai tiếng, "Thời An, Thời An!"
Thời An mở mắt, giọng nói yếu ớt, "Dì Thiên Quân."
Cố Thiên Quân vỗ ngực, bước nhanh tới, "Con suýt dọa chết dì rồi, dì còn tưởng con đi rồi chứ."
Thời An bất đắc dĩ, "May là hôm nay dì dậy sớm."
Cố Thiên Nhiên: "Con nằm đây bao lâu rồi?"
Thời An: "Một đêm ạ."
"Một đêm?" Cố Thiên Nhiên kinh ngạc, "Cũng may con mệnh lớn đó, chưa bị sói tha đi."
Thời An: "Con cũng nghĩ thế."
Trợn trắng mắt, Cố Thiên Nhiên lại nói: "Nằm đây làm gì, có dậy không thì bảo?"
Thời An dở khóc dở cười, "Dì Thiên Nhiên, con mà động đậy được thì sẽ nằm đây cả đêm chắc?"
Cố Thiên Nhiên gật đầu: "Cũng phải." Sau đó, độc thoại, "Con nặng quá, dì không bế nổi con, đợi dì một lát, dì gọi điện thoại."
Vậy là, Cố Thiên Nhiên bận tới bận lui.
20 phút sau, vài người đàn ông đeo kính râm tới, nâng Thời An lên xe, đi đến bệnh viện của Cố Thiên Quân.
Lên xe, cuối cùng cũng có chút hơi ấm, Thời An đã không ngủ hai đêm nhắm mắt lại, dần dần mê man.
Khi Thời An tỉnh lại, nó đã đang nằm trên giường bệnh, nó thấy bên ngoài trời vẫn đang sáng, muốn xuống giường, nhưng lại phát hiện chân đã bị bó bột.
Cố Thiên Nhiên: "Đừng cử động, con bị trật khớp, lưng cũng toàn là vết thương, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Thời An nghe lời nằm yên, "Dì Thiên Nhiên, con ngủ bao lâu rồi?"
Cố Thiên Nhiên rót nước, "Một ngày một đêm." Cắm ống hút vào ly, đưa tới trước mặt Thời An, "Uống chút nước đi."
"Dạ."
Uống xong nước, Thời An dò hỏi, "Dì Cố đâu ạ?"
Sắc mặt Cố Thiên Nhiên hơi biến đổi, "Chị ấy vừa mới đi, dặn dì chăm sóc con thật tốt, bây giờ đang ở phòng bên cạnh chăm sóc Tô Nhiên."
Thời An lo lắng: "Cô Tô cũng ở đây, dì Thiên Nhiên, con qua đó thăm cô ấy được không?"
Cố Thiên Nhiên ngăn cản, "Con bị thương thế này rồi, trước tiên đừng lo cho người khác, dưỡng bệnh cho khỏi đi rồi tính tiếp."
Suy nghĩ một lát, Thời An vẻ mặt khẩn trương, "Cô Tô bị gì vậy, cô ấy bị bệnh nặng sao?"
Cố Thiên Nhiên: "Không, con đừng nghĩ nhiều nữa." Vừa nói, cô nàng vừa cầm con dao trái cây ở bên cạnh lên, tập trung gọt táo.
Im lặng một hồi, Thời An không yên tâm, truy hỏi, "Dì Thiên Nhiên, dì nói thật cho con đi, cô Tô thật sự không sao chứ?"
Nghe vậy, tay Cố Thiên Nhiên khựng lại, "Không sao."
Lần tiếp theo, Thời An nhìn Cố Thiên Nhiệt gọt táo, khi táo được đặt vào tay nó, Cố Thiên Nhiên nói: "Chắc con đói rồi, dì ra ngoài mua chút đồ ăn cho con, có gì thì gọi y tá nhé."
Thời An: "Vâng."
Nhưng sau khi Cố Thiên Nhiên rời đi, trong lòng nó càng thêm bất an, nhìn cặp nạng bên cạnh, đánh liều rời giường.
*
Phòng kế bên.
Được sự cho phép của bác sĩ, tối qua Tô Nhiên đã được chuyển đến phòng bệnh thường, bây giờ đã tỉnh, bố mẹ cô một đêm không ngủ, Cố Thiên Quân bảo họ về nhà ngủ bù, đợi họ rời đi mới gọi cho Hạ Dạng tới.
Lúc này trong phòng bệnh.
Chỉ có ba người họ.
Tô Nhiên nhìn chằm chằm trần nhà, Cố Thiên Quân và Hạ Dạng nhìn cô nàng, không ai lên tiếng, nói chuyện.
Tự bao giờ, bầu trời âm u đã trở nên quang đãng.
Tô Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi ngăn nước mắt rơi, lật người, không đối mặt với họ, chầm chậm, tấm lưng run lên không ngừng.
Cô nàng khóc.
Hạ Dạng đau lòng không thôi, "Nhiên Nhiên."
Nghe tiếng, Tô Nhiên quay qua, nhưng cô không nhìn Hạ Dạng, mà là Cố Thiên Quân, dù nhanh chóng rời mắt, nhưng động tác nhỏ này vẫn khiến Hạ Dạng tổn thương, ảo tưởng còn sót lại trong cô tiêu tan, lúc này, cô hiểu rằng, Tô Nhiên không cần cô.
Vỗ vai Cố Thiên Quân, Hạ Dạng dùng khẩu hình: "Chuyện đã nói, đừng quên."
Cố Thiên Quân gật đầu, cô ấy nhớ lại những gì mình đã thỏa thuận với Hạ Dạng trên hành lang bệnh viện ngày hôm đó——
Lúc ấy.
Hai mắt Cố Thiên Quân đỏ ngầu, "Nhưng tôi không yêu, không lẽ thử yêu là sẽ yêu được sao?"
"Tôi không biết." Giọng Hạ Dạng khản đặc, "Thật lòng mà nói, trước đây tôi rất mừng vì cô không yêu cô ấy, nhưng thấy cô ấy suýt chút nữa mất mạng vì cô, tôi lại hi vọng, cô có thể yêu cô ấy."
Cố Thiên Quân rũ mí mắt xuống, "Tôi rất tự trách, chị ấy vì tôi nên mới thành ra như vậy, tôi sẽ làm những gì nên làm, yêu chị ấy, được, nhưng tôi không chắc có thể làm tốt, tôi sợ, tôi sẽ tổn thương chị ấy."
Hạ Dạng: "Hiện tại cô có người mình thích chưa?"
Cố Thiên Quân: "Chưa."
Hạ Dạng: "Vậy nếu như sau khi Nhiên Nhiên tỉnh lại, vẫn muốn làm người yêu của cô, cô có đồng ý không?"
Cố Thiên Quân đang đắn đo, lúc này, điều cô ấy nghĩ tới là, nếu như thành đôi với Tô Nhiên, An An sẽ làm sao, vẫn đủ tinh lực để chăm sóc cô bé chứ? Nhưng Tô Nhiên, thành ra như vậy là vì cô ấy, cô ấy sẽ mãi hổ thẹn với chị ấy.
Hạ Dạng tiếp tục nói: "Thiên Quân, hãy cân nhắc đến trách nhiệm và tình cảm những năm nay của các cô, cô suy nghĩ kĩ đi."
Không còn do dự nữa.
Cố Thiên Quân gật đầu: "Tôi đồng ý."
Hạ Dạng: "Được."
Dừng lại, cô tiếp tục nói: "Thiên Quân, vậy đây coi như là thỏa thuận của hai chúng ta."
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Cô ấy biết rõ, so với Hạ Dạng, những thứ cô bỏ ra, chỉ như muối bỏ biển, cô ấy không thể tưởng tượng nổi khi cầu xin người khác yêu người mình yêu, trong lòng khổ sở đến nhường nào.
Cố Thiên Quân hỏi lần cuối cùng, "Cô thật sự, cam lòng sao?"
Môi Hạ Dạng run rẩy, ngay sau đó, nước mắt tuôn trào, "Tôi yêu cô ấy 13 năm trời, làm sao tôi nỡ, nhưng cô ấy không yêu tôi, người cô ấy yêu là cô, tôi muốn cô ấy vui vẻ, tôi buộc phải cam lòng."
Cố Thiên Quân không nói tiếp. Bởi vì, những gì cô ấy làm, so với Hạ Dạng, cũng chỉ là hạt bụi.
Nhưng thực ra.
Họ đều không hiểu Tô Nhiên.
Lúc này——
Hạ Dạng ngồi trong góc. Cố Thiên Quân nhìn Tô Nhiên, nước mắt rưng rưng, nói "Em xin lỗi".
Tô Nhiên giơ tay, muốn lau nước mắt cho Cố Thiên Quân, nhưng không với tới, cô đành buông xuống, cười mất tự nhiên, "Không sao, em đừng cảm thấy có lỗi, chị muốn làm nên mới làm vậy."
Cố Thiên Quân: "Sẽ ổn thôi, chị sẽ ổn thôi."
Tô Nhiên nghiêng đầu, bình tĩnh nói: "Không đâu, Thiên Quân, chị biết, chị, tàn phế rồi."
Cố Thiên Quân: "Đừng nản lòng, Nhiên Nhiên, em sẽ ở bên chị, chăm sóc chị."
Tô Nhiên: "Ở bên chị?"
Cố Thiên Quân: "Phải, chúng ta yêu nhau đi."
Lời này buông xuống, Tô Nhiên nhấn mạnh từng chữ: "Nếu là trước đây, nghe dược lời này, chị sẽ rất hạnh phúc, nhưng hiện tại." Tạm dừng, cô lắc đầu, khẽ cười, "Thiên Quân, em cũng xem thường chị quá rồi, chị không cần thương cảm."
Cố Thiên Quân hé miệng, không nói nên lời, nhìn về phía Hạ Dạng, Hạ Dạng lắc rồi cúi đầu.
Ba người, lại trầm lặng.
Mà họ, không hề biết, vừa rồi——
Thời An đứng ở cửa, qua cánh cửa khép hờ, nghe thấy Cố Thiên Quân xin lỗi, cũng nghe được Tô Nhiên nói "Tàn phế rồi".
Lập tức, máu khắp người sôi trào, giống như bị bóp cổ, ngột ngạt đến cực điểm, Thời An loạng choạng, trở về phòng bệnh, ném đôi nạng đi, ngã lên giường, cuộn tròn.
Nó giễu cợt nói: "Mình chỉ là một vũng bùn lầy, ai chạm vào mình, đều sẽ bất hạnh." Vừa nói, nó vừa sờ mặt, "Mình vẫn còn sống, mình dựa vào cái gì mà vẫn được sống?"
Giây phút này, điên cuồng đổ lỗi cho chính mình, Thời An nghĩ: Mình phải lấy gì để trả nợ đây?"
Nền trời trong xanh chuyển thành âm u.
Thời An cười khổ, "Lấy mạng đi."
Nằm xuống, Thời An cởi chiếc vòng trên cổ tay xuống, nó nói: "Cái này là do dì Cố mua, không được làm bẩn."
"Dì Cố, dì Cố ơi, vẫn chưa học cách kho cá với dì, cũng chưa được cùng dì ngắm biển, con nhớ dì lắm, nhưng con mệt quá, con tùy hứng một lần này thôi, dì đừng trách con, nhé?"
Nói xong lời cuối cùng, con dao trái cây nhuốm máu, Thời An trùm chăn kĩ càng, khép mắt lại, hình ảnh nó cùng Cố Thiên Quân ở bên nhau không ngừng hiện lên trong tâm trí nó, cuối cùng, dừng lại tại cảnh ấy——
"An An, ngoan, từ giờ đây sẽ là nhà của con."
Dần dần, hồi ức sống động bị đứt đoạn.
Ga giường một mảng đỏ tươi, Thời An rất bình tĩnh, nó nghĩ: Kiếp sau, làm cây, làm mây, chỉ không muốn, lại làm Thời An nữa.
Mưa rơi, cuồng phong nổi dậy, thế giới tăm tối, vạn vật hoang tàn, dưới gốc cây đào, hoa rơi.
- --------------------------------------------------------------
Sao cứ cảm giác mấy chương ngược thì toi sẽ dịch mượt hơn ấy nhỉ? (●'⌓'●)
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.