Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 32: Ngắm mặt trời trên mặt trăng

Nhất Cá Bạch Dương

18/06/2024

Tầng một của biệt thự toàn bộ là cửa sổ sát sàn, đứng trong nhà, giống như đang ở dưới bầu trời trong vắt, cạnh ngọn núi xanh mướt, các ca khúc của Pháp êm ái và lãng mạn được chơi rất lâu.

Nơi đây có, người phụ nữ với đường cong sống lưng đẹp đẽ,

Và, cô bé với khuôn mặt đỏ bừng.

Không biết đã bao nhiêu lần, giày thể thao màu trắng giẫm lên giày cao gót màu đen, Thời An ngượng ngùng tựa vào vai Cố Thiên Quân: "Không nhảy nữa đâu, dì Cố."

Ánh mắt Cố Thiên Quân trong veo như nước chảy, cô ấy lại chìa tay: "Rất đơn giản, dì từ từ dạy cho con."

Thời An lắc lắc đầu: "Được."

Eo bàn tay nhẹ nhàng quấn lấy nhau, chiếc vòng bạc trên cổ tay Cố Thiên Quân đang lắc lư, trái tim Thời An cũng dao động theo.

Ngước mắt, đôi môi lạnh lùng, diễm lệ, phù phiếm của Cố Thiên Quân khép rồi lại mở: "Bên phải, hai bước, đúng rồi, lùi, tốt lắm, tiến..."

Dì ấy đẹp quá.

Vừa lơ đãng, lại lần nữa giẫm phải Cố Thiên Quân.

Thời An che mặt, lộ ra nửa khuôn mặt phơn phớt đỏ, khi bắt gặp ánh mắt của Cố Thiên Quân, nó nói: "Đẹp quá."

Cố Thiên Quân không nhịn được cười: "Con có đang học không đó?"

"Con ngốc, học không nổi." Kéo cổ áo che đi hai gò má, khoang mũi là mùi nước giặt giống với Cố Thiên Quân, con tim hỗn loạn, Thời An lại nói: "Dì Cố, dì thật sự... rất xinh đẹp."

Cho dù thế nào thì Cố Thiên Quân vẫn mỉm cười hiền dịu.

Hơi dùng sức, véo tay Thời An: "Những gì có thể dạy, dì đều đã dạy cho con rồi." Dừng lại, cô ấy thêm: "Nhóc con."

Thời An ấm ức: "Con lớn rồi, không phải nhóc con."

Khóe mắt cong lên, cả người Cố Thiên Quân toát ra khí chất dịu dàng: "Dù con có lớn mấy thì vẫn là nhóc con của dì."

Suy nghĩ lại, chẳng thiệt thòi gì.

Thời An vui vẻ gật đầu: "Dạ!"

Cố Thiên Quân mở miệng: "Lại lần nữa."

Trong chớp mắt, Thời An dần dần bắt kịp nhịp điệu, nó chỉ nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của Cố Thiên Quân. Màu xanh thẳm, xanh biếc bên ngoài, chẳng sánh được với cô ấy.

Những đám mây trắng xoay vần trên trời.

Bài hát dừng lại.

Trong quãng thời gian dài,

Họ im lặng đứng đối diện nhau, khoảng cách mắt rất gần.

Thời An khẽ cười, nói khờ dại: "Hình như con học được rồi, dì Cố, con ngốc vậy mà dì dạy được con, dì thật lợi hại."

Buông tay Thời An ra, Cố Thiên Quân vuốt ve tóc nó: "Là An An thông minh, chỉ cần một chút liền hiểu."

Da đầu như bị điện giật, trái tim Thời An cũng vậy.

Uống quá nhiều, không thể giống như một khúc gỗ nữa, Thời An tâm trí rối bời: "Dì không được phép dạy người khác nhảy."

Cố Thiên Quân không hỏi lý do, dịu dàng lại nghiêm túc: "Được."

Cô ấy cúi đầu, ý cười bên môi càng sâu: "Được rồi, dì đi thay giày, bị con giẫm bẩn hết rồi."

Có chút xấu hổ.

Thời An nửa tỉnh nửa mê, nhưng lời nói vẫn khá có logic: "Dì Cố, sau này dì vẫn sẽ dạy con chứ?"

Nghiêng mặt qua, gương mặt tỉnh xảo lộng lẫy phi phàm.

Dường như tâm trạng của Cố Thiên Quân vô cùng tốt: "Đương nhiên rồi." Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, cô ấy lại nói: "Dì là một giáo viên tốt có trách nhiệm mà."

Trong khoảng thời gian tiếp đó.

Thời An đuổi theo Cố Thiên Quân, nói nhiều đến khác thường: "Dì Cố, uống say thì sẽ giống như con sao?"

Gần như dính chặt lấy Cố Thiên Quân.

Đáng yêu, lại có chút, hơi phiền. Cố Thiên Quân không hề mất kiên nhẫn, mặc cho Thời An 'om sòm'.

Lúc này, lại bị ôm cổ từ phía sau.

Cố Theien Quân quay đầu, nuông chiều: "An An, dì định sẽ giấu hết rượu trong nhà đi."

Thời An chớp mắt hai cái: "Tại sao chứ?"

Cố Thiên Quân dỗ ngọt: "Dì sợ lỡ như dì say, cũng biến thành như con, như vậy không ổn."

"Lừa đảo." Đàu óc Thời An rất minh mẫn: "Dì sợ con lại uống nhiều, làm phiền dì chứ gì?"

Nghe vạy, Cố Thiên Quân mở miệng, thanh âm êm tai: "Bị con nói trúng rồi, có chút, phiền."

Thời An còn lâu mới tin là thật.

Cười đùa tí tửng: "Cứ phiền dì đấy."

Thật mong có thể mãi mãi như vậy.

Bầu không khí ngọt ngào, Thời An cũng ngọt ngào. Cố Thiên Quân nghĩ.

*

Thời An làm loạn đủ rồi lại ngủ thiếp đi.

Khi nó tỉnh lại thì đã là buổi tối, vô thức tìm người, nhìn thấy Cố Thiên Quân ở đó mới yên tâm.



Cố Thiên Quân chậm rãi: "Ngủ ngon không?"

Thời An dụi mắt: "Có ạ." Sau đó xuống giường, vừa nhấc tay lên liền đau nhức dữ dội.

Cười thầm

Thu lại tầm nhìn, sắc mặt Cố Thiên Quân không biến đổi: "Đau tay hả, do tư thế ngủ của con không đúng, đè phải rồi."

Thời An: "Chắc vậy."

Ngồi ngây ngốc hồi lâu, tức thời, tim nó đập thịch, hình như vừa nhớ ra gì đó, cảm thấy lạnh sống lưng.

Tất cả đều ở trong mắt.

Cố Thiên Quân cười như không cười: "Còn muốn khiêu vũ không?"

Mặt đỏ bừng.

Thời An không đáp, hối hận ngập mặt: "Không, không nhảy nữa." Vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài.

Mặt mày tươi cười, Cố Thiên Quân thuận miệng nói: "An An, lúc quay lại, con đến phòng bên cạnh, giúp dì lấy máy tính nhé."

Thời An nói "Dạ".

Sau khi ra ngoài, uống hết nửa ly nước, Thời An liền đẩy cửa phòng ngủ. Nhưng giây tiếp theo, nó bị choáng ngợp bởi mọi thứ trước mắt.

Tiến lên một bước nhỏ, Thời An giẫm lên những vì sao, trước mặt, có một mặt trăng lớn, rất đẹp.

Cúi đầu, nhìn thấy một mảnh giấy.

Nhặt lên, trên đó viết: Bật đèn.

Thời An làm theo. Trong chốc lát, căn phòng được chia thành hai màu sắc.

Ngẩng đầu, là ban ngày có mặt trời. Cúi đầu, là màn đêm có mặt trăng và các vì sao.

Tiếp tục đến gần mặt trăng, lại có một tờ giấy ghi chú: An An, bây giờ con có thể ngắm mặt trời trên mặt trăng rồi nhé.

Thời An ngồi trên mặt trăng, 

Toàn bộ ánh sao đều là vì nó mà tỏa sáng, ánh nắng cũng chỉ chiếu rọi mình nó, những dòng ánh sáng này, đủ để chống lại vô số nỗi sợ của nó. 

Lúc này, Cố Thiên Quân đứng ở cửa.

Ánh mắt cô ấy nhu mì, toàn bộ tập trung vào Thời An: "An An, dì đã hái trăng xuống cho con rồi, con nhất định phải vui vẻ."

Đáy mắt Thời An là vẻ kinh ngạc, vui mừng không thể che giấu, nó mời: "Đẹp quá, dì Cố, dì qua đây ngắm với con."

Lắc đầu, Cố Thiên Quân nói "không được".

Thời An: "Dì Cố, dì không thích à?"

Sóng mắt Cố Thiên Quân chớp lóe, ý cười sâu: "Niềm vui đều cho con hết, dì sợ, dì sẽ lấy đi niềm vui vẻ con."

Trong lòng xuất hiện sự thay đổi nhỏ bé.

Thời An: "Đều nghe dì Cố."

Nhìn nhau cười, ăn ý đạt tới độ không nói mà vẫn hiểu: Vì niềm vui của Cố Thiên Quân, Thời An cần phải vui vẻ.

*

Nhưng cảnh tốt không dài, niềm vui vủa Thời An, cũng chẳng kéo dài được lâu.

Gần đây, Cố Thiên Quân công việc bận rồi, cơ thể mệt mỏi, tinh lực không đủ, thời gian ở bên Thời An càng ngày càng ít.

Đang là mùa hè nóng nực, thời tiết càng thêm oi bức.

Con người cũng khó tránh khỏi nóng nảy.

Như thường lệ, Thời An ngồi sóng đôi với Trần Y Lạc.

Nó đang đọc sách, trán không ngừng đổ mồ hôi, đã đọc trang này rất lâu rồi, không đọc nổi nữa, quyết định lật trang.

Nhưng hai trang đó bị dính vào nhau, mấy lần cũng không lật được. Thời An khó hiểu bực dọc, trực tiếp xé rách.

Xé xong, mặt nó vô cảm.

Tiếp tục đọc sách.

Trần Y Lạc thấy Thời An không ổn, quan tâm: "Tiểu Thời, mệt quá hả, cậu nghỉ ngơi một lát đi."

Đặt tờ giấy bị xé rách vào trong sách, đóng lại.

Im lặng một lúc, Thời An hoang mang: "Không cần, chỉ là hai ngày qua, mình phát hiện mình rất khó kiềm chế cảm xúc của mình."

Trần Y Lạc: "Cậu nói cụ thể đi."

Giọng điệu Thời An cứng ngắc: "Ví dụ như vừa rồi, mình dễ cáu, cho dù mình biết mình không nên làm vậy."

Đánh rơi cuốn truyện tranh.

Trần Y Lạc trên mặt tràn đầy lo lắng: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, không chừng sẽ tốt hơn chút, có lẽ là do trời nóng quá."

Lắc đầu, Thời An lẩm bẩm: "Rốt cuộc mình bị sao vậy chứ?"

Cúi đầu, nó nói: "Lạc Lạc, mình thật ra không hề sợ bị bệnh, cậu có biết mình sợ nhất là gì không?"

Trần Y Lạc cau mày: "Mình không biết."

Cười khổ một tiếng, ánh mắt trống rỗng.

Thời An đờ đẫn: "Mình sợ nhất là không thể kiểm chế được chính mình, vô cớ phát cáu với dì Cố."



Trần Y Lạc: "Cậu đừng lo, sẽ không đâu."

Thời An: "Ừ."

Nó rất hi vọng rằng, nó có thể khỏe lại.

Đợi sau khi cảm xúc ổn định, Thời An làm bộ thản nhiên: "Lạc Lạc, mình không tức giận nữa, ra ngoài cùng mình đi."

Trần Y Lạc dĩ nhiên tình nguyện đi cùng: "Đi."

Đi trên đường, nói chuyện cười đồ.

Tất cả đều bình thường, nhưng chỉ có Thời An rõ, tâm trí nó trống rỗng, lòng nặng trĩu, muốn tìm một lối thoát để trút bỏ.

Thật mệt mỏi.

*

Buổi tối, Thời An nằm trên giường.

Đôi mắt lờ đờ, thẫn thờ hồi lâu, cảm thấy cô đơn, bi thương ngập tràn trên gương mặt nó, nhưng sau khi ngơ ngác một lúc, nó bỗng nhiên bật cười không ngớt.

Cho đến khi nụ cười tắt ngấm.

Thời An ngơ ngác sờ mặt mình, rõ ràng đúng như theo như lời dì Trần, uống thuốc, ngủ nghỉ đúng giờ.

"Mình không thể khỏi bệnh sao?"

Tầm nhìn của nó rơi vào hộp thuốc trên kệ tủ cạnh giường, nhẹ nhàng cầm lên, rút ra hướng dẫn sử dụng, "Thuốc chống loạn thần", vài chữ cái đâm vào mắt.

Không kịp nghĩ ngợi nhanh chóng, chán nản, suy sụp, mọi cảm xúc tiêu cực đều bộc phát, chỉ cảm thấy người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nằm xuống, nhắm mắt.

Phải bình tĩnh, đừng để bị ảnh hưởng. Nhưng chăn bông chướng mắt, giường cũng chướng mắt, trong lòng Thời An biết nó đang nửa sống nửa chết.

Cố gắng đến mấy cũng vô ích.

Lúc này, tiếng cửa mở vang lên, Cố Thiên Quân về rồi.

Sắc mặt Thời An biến đổi, cấp tốc xuống giường, nhặt chăn, hộp thuốc và nửa chai nước rải rác trên sàn lên.

Nhưng những thứ này, tại sao lại ở trên mặt đất.

Là nó vứt ư, nó không nhớ. Nhưng đồng thời, nó lại thở phào nhẹ nhõm, may mà không để dì Cố nhìn thấy.

Khi Cố Thiên Quân đi vào.

Nhìn thấy Thời An ngoan ngoãn nằm đó, lộ ra hai con mắt, vui cười: "Dì Cố, dì về rồi."

Dường như Cố Thiên Quân rất mệt: "Sao còn chưa ngủ, sau này dì về muộn thì đừng đợi dì, nghe lời."

Không nên.

Thời An rất bướng: "Con muốn đợi dì về mà."

Càng nhìn càng đau lòng.

Cố Thiên Quân ngồi ở cạnh giường, xoa mặt Thời An: "Đợi giai đoạn bận rộn này qua đi, dì sẽ ở bên cạnh con."

Thời An đáp lại: "Dì hứa rồi nhé."

Cố Thiên Quân: "Dì đi tắm đã, con mau ngủ đi."

Thời An sẽ không ngủ.

Nó nhìn Cố Thiên Quân đi, nụ cười treo trên mặt, hết lần này tới lần khác, thu lại như một cỗ máy.

Ôm ngực,

Nó rất buồn.

Trong lòng có hai tiếng nói.

Một giọng đang nói: Dì Cố rất bận, dì ấy đã mệt lắm rồi, mày không được để dì ấy lo lắng cho mày thêm nữa.

Một giọng khác lại đang nói: "Lại bận, không phải hứa sẽ luôn ở bên mình hay sao, tại sao lại lừa mình chứ?"

Con người ta sẽ tự hành hạ chính mình đến chết.

Thời An kéo đồ ngủ, tâm trí nó đang mày đẩy tao xô, không khiến nó sụp đổ thì sẽ không chịu dừng lại.

Cuối cùng, trong màn đêm dài yên tĩnh, Thời An không nhịn được mà hét lên, hai tay ôm đầu, lý trí bị nuốt chửng, nó sắp phát điên.

Ngay giây tiếp theo, Cố Thiên Quân lao vào, tóc ướt, cúc áo ngủ còn chưa cài xong.

Thời An trong mắt cô ấy.

Co quắp trong góc, một tay áo bị xé rách, buông thõng trên người, nhìn cô ấy, trong mắt là sợ hãi, không chớp mắt lấy một cái.

Tim Cố Thiên Quân thắt lại, cổ họng nghẹn ngào đau đớn, phát ra một tiếng nức nở trầm thấp, ẩn nhẫn: "An An, đừng nhìn dì như vậy, dì là dì Cố của con đây mà."

- --------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

1. Toi không rõ thuốc điều trị BD có ghi rõ mấy chữ đó trên hướng dẫn sử dụng hay không, emmm... Cứ đặt giả thiết là có đi hen

2. Chương này khó viết quá, toi viết siêu lâu! Chương nợ mấy người, ngày mai nhất định sẽ bổ sung, hôm nay vẫn còn 2 chương, toi phải đúng giờ, không được muộn!

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Lăm Mùa Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook