Chương 8: Tớ không tìm thấy cậu
Mạnh Chi Vãn
07/08/2023
Hóa ra cậu ấy bảo không trở lại nữa, liền thật sự sẽ không trở lại nữa.
Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, buổi sáng khai giảng cấp 2, Diệp Tiêu mặc chiếc đầm mới, trang điểm xinh đẹp đi đến trường Trung học số 1 báo danh. Trước khi đi, cô mang theo chiếc phong thư màu hồng phấn đựng thẻ hội viên của nhà thi đấu bóng rổ, sợ phong thư bị đè hư, cô còn cố ý kẹp nó vào trong quyển nhật ký mới mua.
Bên trong khuôn viên trường Trung học số 1 rất huyên náo, vô số học sinh mới và phụ huynh chen chúc trước bảng phân lớp màu đỏ nói chuyện, tán gẫu. Diệp Tiêu bị mẹ dắt tới dắt lui, chào hỏi hết dì này đến chú khác mà cô không quen, nghe mẹ cô khoa trương với bọn họ khen con gái nhà mình có bao nhiêu ưu tú bao nhiêu ngoan ngoãn.
Lần đầu tiên, cô miễn cưỡng, lấy lệ ứng phó với sự khen ngợi và hỏi thăm của các chú dì, dùng mắt tìm kiếm cái tên mà cô nghĩ đến suốt kỳ nghỉ hè trên bảng đỏ. Nhưng dù cho cô đã ngó tới ngó lui rất nhiều lần những dòng chữ đen đen dày đặc trên tấm bảng đỏ kia, vẫn không thể tìm thấy được cái tên mà cô muốn nhìn thấy.
Cô không khỏi có chút hoảng loạn.
Không sao đâu, nhất định là vẫn chưa tìm kỹ. Diệp Tiêu an ủi bản thân nói.
Dù sao thì cậu ấy cũng sẽ đến Trường trung học số 1, chính miệng cậu đã nói với cô.
Phụ huynh xung quanh dần tản đi, mẹ dặn cô vài câu rồi cũng vội vàng đi làm. Cô đứng ngẩn ngơ một mình trước bảng đỏ, đột nhiên có người vỗ một phát vào vai.
Sao giờ cậu mới xuất hiện!
Diệp Tiêu vừa giận vừa mừng, xoay người qua định hung dữ la cậu, lại phát hiện đứng trước mặt mình lại không không phải là người mà cô tưởng.
"Hi, Tiêu Tiêu!" Thường Hinh Nguyệt cười chào hỏi cô.
Biểu cảm của Diệp Tiêu có chút cứng nhắt, lịch sự giật khóe miệng, chào hỏi lại Thường Hinh Nguyệt.
Cậu có thấy Nguyễn Vũ Thanh không? Cô bỗng nhiên rất muốn mở miệng hỏi Thường Hinh Nguyệt, nhưng lại nghe thấy đối phương nói trước.
"Bạn học của chúng ta ngoại trừ Nguyễn Vũ Thanh thì đều đến học ở trường Trung học số 1." Thường Hinh Nguyệt bĩu môi ai oán, "Không nghĩ rằng cậu ấy nói lời không giữ lời."
"Nguyễn Vũ Thanh không học ở đây sao?" Diệp Tiêu hỏi, âm thanh có chút run rẩy.
"Nhà của cậu ấy và tớ ở cùng một tiểu khu, nguyên cả kỳ nghỉ hè tớ chẳng gặp cậu ấy. Nghe hàng xóm nói, vừa mới nghỉ hè thì nhà cậu ấy liền chuyển đi rồi, chuyển vào trong thành phố, sau này cũng sẽ không trở về nữa."
"Thật... Thật sao?" Diệp Tiêu hốt hoảng nói, vẻ mặt có vẻ không đúng lắm.
Cô ấy nói, Nguyễn Vũ Thanh chuyển nhà vào thành phố rồi.
Cô ấy nói, Nguyễn Vũ Thanh sẽ không trở về nữa.
Khoang mũi của Diệp Tiêu chua xót, cô nghĩ đến ngày tốt nghiệp tiểu hôm đó, Nguyễn Vũ Thanh đứng sau cô hét, nếu như cô không đợi cậu, vậy cậu ấy sẽ tự mình rời đi.
Đi rồi sẽ không trở về nữa.
Hóa ra không phải là cậu ấy cố ý nói những lời tàn nhẫn để chọc tức cô, hóa ra những lời cậu ấy nói đều là thật.
Nhưng mà, dựa vào gì cơ chứ?
Cậu ấy dựa vào gì mà nói rời đi liền rời đi?
Cậu ấy dựa vào gì mà lại đối xử với cô như vậy?
Diệp Tiêu càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật nực cười và đáng thương khi phải vật lộn và chờ đợi cậu trong suốt kỳ nghỉ hè. Không trở về thì không trở về, có gì ghê gớm đâu chứ, ai mà không thể rời xa được ai chứ.
Cô nghĩ, mắt cô bị gió thổi vào làm đau rồi, ngay cả tầm mắt cũng mờ đi.
"Tiêu Tiêu, Cậu...bị làm sao vậy?" Thường Hinh Nguyệt chú ý đến phản ứng không đúng lắm của cô, ngạc nhiên hỏi.
"Không sao," Diệp Tiêu vội vàng dùng tay dụi mắt, cô giả vờ thoải mái cười nói, "Cát bay vào mắt tớ."
Không có hạt cát nào bay vào mắt của cô cả.
Là do cô nhẹ dạ cả tin tin vào lời của người không biết giữ lời, bị mê hoặc bởi những lời dối trá.
Diệp Tiêu cũng không biết bản thân rốt cuộc là bị làm sao.
Tháng đầu tiên khai giảng, cô chủ nhiệm lớp mới rất thích cô, ngày đầu tiên khai giảng liền phong cô làm lớp trưởng. Các bạn nữ trong lớp cũng sẽ chủ động đến làm bạn với cô, các bạn nam trong lớp hết người này đến người khác nhét thư, tặng quà cho cô. Trên phương diện học tập, cô cũng nắm chắc mười phần, các kỳ kiểm tra lớn nhỏ điểm tổng của cô lúc nào cũng đứng nhất toàn khối.
Rõ ràng là cuộc sống cấp 2 của cô diễn ra cực kỳ thuận lợi.
Nhưng tại sao cô lại không vui như thế này?
Trên bàn học của cô mỗi ngày đều xuất hiện các loại quà vặt khác nhau, quà tặng hoặc thư, nhưng trước giờ chúng đều không thu hút được bất kỳ sự hứng thú nào của cô.
Dường như tiềm thức của cô cũng cảm giác được, trong đây sẽ không thể xuất hiện bất cứ thứ đồ nào mà cô có hứng thú.
Cũng giống như tiềm thức của cô cảm giác được, trong ngôi trường này sẽ không thể xuất hiện bất cứ người nào mà cô muốn gặp.
Người mà cô thật sự muốn gặp kia, không ở trong ngôi trường này.
"Tiếu Tiêu, tớ phát hiện cậu thật sự là người chỉ hứng thú với việc học tập, bất cứ bạn nam nào cũng không lọt được vào mắt xanh của cậu." Bạn nữ cùng bàn nói với cô.
Nghe lời nói của bạn cùng bàn, Diệp Tiêu sững người, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bóng dáng cà lơ phất phơ của một cậu bé.
"Sau này mà cậu lại gặp chuyện không vui, đều có thể nói cho tớ nghe giống như bây giờ."
"Nhưng tớ cảm thấy Diệp Tiêu này cũng khá dễ thương mà."
"Diệp Tiêu, sao lúc cậu khó chịu mà sức lực của cậu vẫn mạnh vậy a?"
"Thật sự là khó tưởng tượng được, trong tương lai dài như vậy, tớ vẫn phải chịu đựng sự ức hiếp vô duyên vô cớ của cậu."
Diệp Tiêu cảm thấy đầu óc của mình dường như bị mất khống chế trong chốc lát, tất cả hình ảnh về Nguyễn Vũ Thanh lặp đi lặp lại trước mắt cô, khiến cho sự chua xót trong khoang mũi của cô càng lúc càng rõ, càng lúc càng nghiêm trọng.
Đồ lừa đảo.
Đồ lừa đảo.
Nguyễn Vũ Thanh là tên đáng ghét nhất trên thế giới này.
"Cuối tuần này cậu có đi đến bảo tàng xem triển lãm hiện vật không?"
"Cuối tuần này có triển lãm hiện vật?"
"Đúng thế, hôm nay đã bắt đầu triển lãm rồi. Nghe nói tất các học sinh lớp 6 trong thành phố đều đến tham quan vào hôm nay, trên đường đi học lúc nãy, tớ nhìn thấy rất nhiều rất nhiều xe bus dừng trước cổng bảo tàng..."
Hai nữ sinh trò chuyện từ cửa phòng học đi vào.
Diệp Tiêu đột ngột đứng dậy, nói với bạn nữ cùng bàn: "Tớ đi ra ngoài một chút, tí nữa nếu như giáo viên có hỏi, thì cậu cứ nói tớ cảm thấy không khỏe nên đến phòng y tế rồi."
Còn chưa đợi câu trả lời của bạn nữ cùng bàn, Diệp Tiêu đã cầm cặp vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
Cô chạy ra lan can hàng rào ở cổng sau của trường Trung học số 1, dự định trèo tường ra ngoài. Tường ở đây không dễ trèo như tường ở trường tiểu học, vừa trèo qua cô liền sơ ý ngã xuống, nhưng cô vẫn nhịn đau, không ngừng chạy về phía bảo tàng cách đó không xa.
Rõ ràng trên chân rất đau, nhưng Diệp Tiêu lại hoàn toàn không cảm thấy đau khi chạy. Trong lòng cô như có lửa đốt, vừa chạy vừa lẩm bẩm, Nguyễn Vũ Thanh, tốt nhất đừng để tớ bắt được cậu. Nếu như tớ bắt được cậu, tớ nhất định sẽ đánh cậu một trận, sau đó tóm cậu về trường Trung học số 1, sẽ không để cho cậu rời đi nữa.
Diệp Tiêu cuối cùng cũng chạy đến cửa lớn của viện bảo tàng, sau khi mua vé xong liền chạy vào. Mỗi sảnh của bảo tàng đều chen chúc đầy người, giọng nói ồn ào của học sinh và tiếng giải thích của người thuyết minh lần lượt vang lên. Cô tìm hết sảnh này đến sảnh khác, tìm đến tìm lui mấy lần, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng mà cô muốn gặp kia.
Mãi cho đến khi đám người tham quan lần lượt giải tán, cả bảo tàng dần dần trở lên trống vắng, Diệp Tiêu ngây ngốc đứng ở cửa lớn, bỗng nhiên không biết rốt cuộc bản thân đang làm gì.
Cô cúp học rồi, nhất định sẽ bị giáo viên báo cho phụ huynh, sau khi về nhà mẹ nhất định sẽ mắng cô, chất vấn cô đã chạy đi đâu...
Cô bị bong gân, mắt cá chân rất rất đau, đau đến mức cô sắp đứng không vững rồi, đoán chừng cô phải tập tễnh đi học trong mấy ngày sắp tới rồi...Những chuyện này thật sự không có gì nghiêm trọng.
Vấn đề nghiêm trọng đó là, cô không tìm thấy Nguyễn Vũ Thanh.
Cô không tìm thấy được Nguyễn Vũ Thanh.
"Nói đi, chiều nay cúp học đi đâu?" Trở về nhà, mẹ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khoanh tay chất vấn Diệp Tiêu.
"Con cảm thấy không khỏe nên đến phòng y tế."
"Giáo viên chủ nhiệm lớp con kêu bạn học đến phòng y tế tìm con, đến ngay cả bóng người còn không tìm thấy kìa. Là lén lút đi hẹn hò với bạn nam nào?" Mẹ cô cười lạnh, kéo khóa cặp của cô ra, dốc ngược cặp lại, lắc lắc vài cái, rất nhiều thư tình lạch cạch rơi xuống mặt đất.
"Nói rõ cho mẹ, những thứ này là gì đây."
"Là bọn họ tự nhét vào, con không biết." Diệp Tiêu đứng trước cửa, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, không muốn giải thích thêm bất cứ lời nào. Vết thương ở mắt cá chân khiến cô đau đến mức đổ cả mồ hôi lạnh, nhưng cô lại không thể trốn thoát.
Không biết vì sao, cô bỗng nhiên lại nhớ tới Nguyễn Vũ Thanh rồi.
Nguyễn Vũ Thanh, mẹ tớ lại phát tiết lên tớ rồi, tớ rất mệt, chân cũng rất đau, cậu ở đâu vậy?
Cậu ở đâu vậy, tớ không tìm thấy cậu.
"Mẹ, con sai rồi, con xin lỗi." Đột nhiên cô ngẩng đầu lên nói.
"Giáo viên ngữ văn bảo bọn con mua sách luyện đề, con quên mua rồi. Tiệm sách sắp đóng cửa rồi, con có thể đi đến tiệm sách trước không?"
Mẹ nhìn chằm chằm cô một lúc, đáp ứng nói: "Đi đi."
Diệp Tiêu xoay người đẩy cửa chạy ra ngoài, bước từ từ đến tiệm trà sữa "Gặp mặt" ở cổng sau trường tiểu học, sau khi bước vào cửa, cô nhìn chằm chằm một lúc vào vị trí mà bản thân và Nguyễn Vũ Thanh từng ngồi, sau đó ngồi xuống vị trí mà Nguyễn Vũ Thanh hay ngồi lúc trước.
"Cháu uống gì?" Dì chủ tiệm đưa menu qua cho cô, "Vẫn uống trà sữa trân châu giống như trước đây chứ?" .
||||| Truyện đề cử: Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma |||||
Trước đây, mỗi lần đến cùng Nguyễn Vũ Thanh, cô đều sẽ gọi một ly trà sữa trân châu. Nguyễn Vũ Thanh thích uống lục trà, vậy nên lần nào cũng gọi một ly lục trà nhài.
"Cháu muốn một ly lục trà nhài, cảm ơn." Diệp Tiêu ngẩng đầu nói với bà chủ.
Dì chủ tiệm sững người một chút, bỗng nhiên cười lên, hỏi: "Bạn nhỏ đẹp trai lúc trước hay đến với cháu đâu?"
"Vào trong thành phố học rồi ạ" Diệp Tiêu nói.
"Trong thành phố cũng tốt a, tài nguyên dạy học ở trong thành phố tốt." Dì chủ tiệm cảm thán.
Diệp Tiêu dùng sức nhấc khóe môi, cũng không nói nữa.
"Cháu nhìn bạn nữ bên đó kìa, năm nay học lớp 9, cũng là học sinh trường Trung học số 1 của chúng ta." Dì chủ tiệm đột nhiên chỉ vào một nữ sinh ngồi trong góc.
"Nghe nói trường cấp 3 tốt nhất trong thành phố — là trường Phổ thông Thực Nghiệm, mỗi năm đều có chính sách giảm điểm tuyển sinh, nếu như có thể đứng nhất kỳ thi chuyển cấp của huyện chúng ta, là có thể vào trường Thực Nghiệm trong thành phố học."
"Bạn nữ kia cứhễ tan học là lại đến đây học bài, đang chuẩn bị để thi vào trường Thực Nghiệm đó!"
Trái tim Diệp Tiêu đột nhiên co rút mạnh.
Cô nhìn chằm chằm vào chị gái mặc đồng phục Trung học số 1 kia rất lâu, mãi cho đến khi dì chủ tiệm đưa ly lục trà lài lên cho cô, mở miệng gọi cô một tiếng, cô mới hoàn hồn lại.
Cô cúi đầu, hai tay lẳng lặng cầm ly thủy tinh lục trà lài đầy ắp, trong đầu lóe lên một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt.
Cô muốn thi vào trường Thực Nghiệm trong thành phố.
Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, buổi sáng khai giảng cấp 2, Diệp Tiêu mặc chiếc đầm mới, trang điểm xinh đẹp đi đến trường Trung học số 1 báo danh. Trước khi đi, cô mang theo chiếc phong thư màu hồng phấn đựng thẻ hội viên của nhà thi đấu bóng rổ, sợ phong thư bị đè hư, cô còn cố ý kẹp nó vào trong quyển nhật ký mới mua.
Bên trong khuôn viên trường Trung học số 1 rất huyên náo, vô số học sinh mới và phụ huynh chen chúc trước bảng phân lớp màu đỏ nói chuyện, tán gẫu. Diệp Tiêu bị mẹ dắt tới dắt lui, chào hỏi hết dì này đến chú khác mà cô không quen, nghe mẹ cô khoa trương với bọn họ khen con gái nhà mình có bao nhiêu ưu tú bao nhiêu ngoan ngoãn.
Lần đầu tiên, cô miễn cưỡng, lấy lệ ứng phó với sự khen ngợi và hỏi thăm của các chú dì, dùng mắt tìm kiếm cái tên mà cô nghĩ đến suốt kỳ nghỉ hè trên bảng đỏ. Nhưng dù cho cô đã ngó tới ngó lui rất nhiều lần những dòng chữ đen đen dày đặc trên tấm bảng đỏ kia, vẫn không thể tìm thấy được cái tên mà cô muốn nhìn thấy.
Cô không khỏi có chút hoảng loạn.
Không sao đâu, nhất định là vẫn chưa tìm kỹ. Diệp Tiêu an ủi bản thân nói.
Dù sao thì cậu ấy cũng sẽ đến Trường trung học số 1, chính miệng cậu đã nói với cô.
Phụ huynh xung quanh dần tản đi, mẹ dặn cô vài câu rồi cũng vội vàng đi làm. Cô đứng ngẩn ngơ một mình trước bảng đỏ, đột nhiên có người vỗ một phát vào vai.
Sao giờ cậu mới xuất hiện!
Diệp Tiêu vừa giận vừa mừng, xoay người qua định hung dữ la cậu, lại phát hiện đứng trước mặt mình lại không không phải là người mà cô tưởng.
"Hi, Tiêu Tiêu!" Thường Hinh Nguyệt cười chào hỏi cô.
Biểu cảm của Diệp Tiêu có chút cứng nhắt, lịch sự giật khóe miệng, chào hỏi lại Thường Hinh Nguyệt.
Cậu có thấy Nguyễn Vũ Thanh không? Cô bỗng nhiên rất muốn mở miệng hỏi Thường Hinh Nguyệt, nhưng lại nghe thấy đối phương nói trước.
"Bạn học của chúng ta ngoại trừ Nguyễn Vũ Thanh thì đều đến học ở trường Trung học số 1." Thường Hinh Nguyệt bĩu môi ai oán, "Không nghĩ rằng cậu ấy nói lời không giữ lời."
"Nguyễn Vũ Thanh không học ở đây sao?" Diệp Tiêu hỏi, âm thanh có chút run rẩy.
"Nhà của cậu ấy và tớ ở cùng một tiểu khu, nguyên cả kỳ nghỉ hè tớ chẳng gặp cậu ấy. Nghe hàng xóm nói, vừa mới nghỉ hè thì nhà cậu ấy liền chuyển đi rồi, chuyển vào trong thành phố, sau này cũng sẽ không trở về nữa."
"Thật... Thật sao?" Diệp Tiêu hốt hoảng nói, vẻ mặt có vẻ không đúng lắm.
Cô ấy nói, Nguyễn Vũ Thanh chuyển nhà vào thành phố rồi.
Cô ấy nói, Nguyễn Vũ Thanh sẽ không trở về nữa.
Khoang mũi của Diệp Tiêu chua xót, cô nghĩ đến ngày tốt nghiệp tiểu hôm đó, Nguyễn Vũ Thanh đứng sau cô hét, nếu như cô không đợi cậu, vậy cậu ấy sẽ tự mình rời đi.
Đi rồi sẽ không trở về nữa.
Hóa ra không phải là cậu ấy cố ý nói những lời tàn nhẫn để chọc tức cô, hóa ra những lời cậu ấy nói đều là thật.
Nhưng mà, dựa vào gì cơ chứ?
Cậu ấy dựa vào gì mà nói rời đi liền rời đi?
Cậu ấy dựa vào gì mà lại đối xử với cô như vậy?
Diệp Tiêu càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật nực cười và đáng thương khi phải vật lộn và chờ đợi cậu trong suốt kỳ nghỉ hè. Không trở về thì không trở về, có gì ghê gớm đâu chứ, ai mà không thể rời xa được ai chứ.
Cô nghĩ, mắt cô bị gió thổi vào làm đau rồi, ngay cả tầm mắt cũng mờ đi.
"Tiêu Tiêu, Cậu...bị làm sao vậy?" Thường Hinh Nguyệt chú ý đến phản ứng không đúng lắm của cô, ngạc nhiên hỏi.
"Không sao," Diệp Tiêu vội vàng dùng tay dụi mắt, cô giả vờ thoải mái cười nói, "Cát bay vào mắt tớ."
Không có hạt cát nào bay vào mắt của cô cả.
Là do cô nhẹ dạ cả tin tin vào lời của người không biết giữ lời, bị mê hoặc bởi những lời dối trá.
Diệp Tiêu cũng không biết bản thân rốt cuộc là bị làm sao.
Tháng đầu tiên khai giảng, cô chủ nhiệm lớp mới rất thích cô, ngày đầu tiên khai giảng liền phong cô làm lớp trưởng. Các bạn nữ trong lớp cũng sẽ chủ động đến làm bạn với cô, các bạn nam trong lớp hết người này đến người khác nhét thư, tặng quà cho cô. Trên phương diện học tập, cô cũng nắm chắc mười phần, các kỳ kiểm tra lớn nhỏ điểm tổng của cô lúc nào cũng đứng nhất toàn khối.
Rõ ràng là cuộc sống cấp 2 của cô diễn ra cực kỳ thuận lợi.
Nhưng tại sao cô lại không vui như thế này?
Trên bàn học của cô mỗi ngày đều xuất hiện các loại quà vặt khác nhau, quà tặng hoặc thư, nhưng trước giờ chúng đều không thu hút được bất kỳ sự hứng thú nào của cô.
Dường như tiềm thức của cô cũng cảm giác được, trong đây sẽ không thể xuất hiện bất cứ thứ đồ nào mà cô có hứng thú.
Cũng giống như tiềm thức của cô cảm giác được, trong ngôi trường này sẽ không thể xuất hiện bất cứ người nào mà cô muốn gặp.
Người mà cô thật sự muốn gặp kia, không ở trong ngôi trường này.
"Tiếu Tiêu, tớ phát hiện cậu thật sự là người chỉ hứng thú với việc học tập, bất cứ bạn nam nào cũng không lọt được vào mắt xanh của cậu." Bạn nữ cùng bàn nói với cô.
Nghe lời nói của bạn cùng bàn, Diệp Tiêu sững người, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bóng dáng cà lơ phất phơ của một cậu bé.
"Sau này mà cậu lại gặp chuyện không vui, đều có thể nói cho tớ nghe giống như bây giờ."
"Nhưng tớ cảm thấy Diệp Tiêu này cũng khá dễ thương mà."
"Diệp Tiêu, sao lúc cậu khó chịu mà sức lực của cậu vẫn mạnh vậy a?"
"Thật sự là khó tưởng tượng được, trong tương lai dài như vậy, tớ vẫn phải chịu đựng sự ức hiếp vô duyên vô cớ của cậu."
Diệp Tiêu cảm thấy đầu óc của mình dường như bị mất khống chế trong chốc lát, tất cả hình ảnh về Nguyễn Vũ Thanh lặp đi lặp lại trước mắt cô, khiến cho sự chua xót trong khoang mũi của cô càng lúc càng rõ, càng lúc càng nghiêm trọng.
Đồ lừa đảo.
Đồ lừa đảo.
Nguyễn Vũ Thanh là tên đáng ghét nhất trên thế giới này.
"Cuối tuần này cậu có đi đến bảo tàng xem triển lãm hiện vật không?"
"Cuối tuần này có triển lãm hiện vật?"
"Đúng thế, hôm nay đã bắt đầu triển lãm rồi. Nghe nói tất các học sinh lớp 6 trong thành phố đều đến tham quan vào hôm nay, trên đường đi học lúc nãy, tớ nhìn thấy rất nhiều rất nhiều xe bus dừng trước cổng bảo tàng..."
Hai nữ sinh trò chuyện từ cửa phòng học đi vào.
Diệp Tiêu đột ngột đứng dậy, nói với bạn nữ cùng bàn: "Tớ đi ra ngoài một chút, tí nữa nếu như giáo viên có hỏi, thì cậu cứ nói tớ cảm thấy không khỏe nên đến phòng y tế rồi."
Còn chưa đợi câu trả lời của bạn nữ cùng bàn, Diệp Tiêu đã cầm cặp vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
Cô chạy ra lan can hàng rào ở cổng sau của trường Trung học số 1, dự định trèo tường ra ngoài. Tường ở đây không dễ trèo như tường ở trường tiểu học, vừa trèo qua cô liền sơ ý ngã xuống, nhưng cô vẫn nhịn đau, không ngừng chạy về phía bảo tàng cách đó không xa.
Rõ ràng trên chân rất đau, nhưng Diệp Tiêu lại hoàn toàn không cảm thấy đau khi chạy. Trong lòng cô như có lửa đốt, vừa chạy vừa lẩm bẩm, Nguyễn Vũ Thanh, tốt nhất đừng để tớ bắt được cậu. Nếu như tớ bắt được cậu, tớ nhất định sẽ đánh cậu một trận, sau đó tóm cậu về trường Trung học số 1, sẽ không để cho cậu rời đi nữa.
Diệp Tiêu cuối cùng cũng chạy đến cửa lớn của viện bảo tàng, sau khi mua vé xong liền chạy vào. Mỗi sảnh của bảo tàng đều chen chúc đầy người, giọng nói ồn ào của học sinh và tiếng giải thích của người thuyết minh lần lượt vang lên. Cô tìm hết sảnh này đến sảnh khác, tìm đến tìm lui mấy lần, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng mà cô muốn gặp kia.
Mãi cho đến khi đám người tham quan lần lượt giải tán, cả bảo tàng dần dần trở lên trống vắng, Diệp Tiêu ngây ngốc đứng ở cửa lớn, bỗng nhiên không biết rốt cuộc bản thân đang làm gì.
Cô cúp học rồi, nhất định sẽ bị giáo viên báo cho phụ huynh, sau khi về nhà mẹ nhất định sẽ mắng cô, chất vấn cô đã chạy đi đâu...
Cô bị bong gân, mắt cá chân rất rất đau, đau đến mức cô sắp đứng không vững rồi, đoán chừng cô phải tập tễnh đi học trong mấy ngày sắp tới rồi...Những chuyện này thật sự không có gì nghiêm trọng.
Vấn đề nghiêm trọng đó là, cô không tìm thấy Nguyễn Vũ Thanh.
Cô không tìm thấy được Nguyễn Vũ Thanh.
"Nói đi, chiều nay cúp học đi đâu?" Trở về nhà, mẹ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, khoanh tay chất vấn Diệp Tiêu.
"Con cảm thấy không khỏe nên đến phòng y tế."
"Giáo viên chủ nhiệm lớp con kêu bạn học đến phòng y tế tìm con, đến ngay cả bóng người còn không tìm thấy kìa. Là lén lút đi hẹn hò với bạn nam nào?" Mẹ cô cười lạnh, kéo khóa cặp của cô ra, dốc ngược cặp lại, lắc lắc vài cái, rất nhiều thư tình lạch cạch rơi xuống mặt đất.
"Nói rõ cho mẹ, những thứ này là gì đây."
"Là bọn họ tự nhét vào, con không biết." Diệp Tiêu đứng trước cửa, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, không muốn giải thích thêm bất cứ lời nào. Vết thương ở mắt cá chân khiến cô đau đến mức đổ cả mồ hôi lạnh, nhưng cô lại không thể trốn thoát.
Không biết vì sao, cô bỗng nhiên lại nhớ tới Nguyễn Vũ Thanh rồi.
Nguyễn Vũ Thanh, mẹ tớ lại phát tiết lên tớ rồi, tớ rất mệt, chân cũng rất đau, cậu ở đâu vậy?
Cậu ở đâu vậy, tớ không tìm thấy cậu.
"Mẹ, con sai rồi, con xin lỗi." Đột nhiên cô ngẩng đầu lên nói.
"Giáo viên ngữ văn bảo bọn con mua sách luyện đề, con quên mua rồi. Tiệm sách sắp đóng cửa rồi, con có thể đi đến tiệm sách trước không?"
Mẹ nhìn chằm chằm cô một lúc, đáp ứng nói: "Đi đi."
Diệp Tiêu xoay người đẩy cửa chạy ra ngoài, bước từ từ đến tiệm trà sữa "Gặp mặt" ở cổng sau trường tiểu học, sau khi bước vào cửa, cô nhìn chằm chằm một lúc vào vị trí mà bản thân và Nguyễn Vũ Thanh từng ngồi, sau đó ngồi xuống vị trí mà Nguyễn Vũ Thanh hay ngồi lúc trước.
"Cháu uống gì?" Dì chủ tiệm đưa menu qua cho cô, "Vẫn uống trà sữa trân châu giống như trước đây chứ?" .
||||| Truyện đề cử: Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma |||||
Trước đây, mỗi lần đến cùng Nguyễn Vũ Thanh, cô đều sẽ gọi một ly trà sữa trân châu. Nguyễn Vũ Thanh thích uống lục trà, vậy nên lần nào cũng gọi một ly lục trà nhài.
"Cháu muốn một ly lục trà nhài, cảm ơn." Diệp Tiêu ngẩng đầu nói với bà chủ.
Dì chủ tiệm sững người một chút, bỗng nhiên cười lên, hỏi: "Bạn nhỏ đẹp trai lúc trước hay đến với cháu đâu?"
"Vào trong thành phố học rồi ạ" Diệp Tiêu nói.
"Trong thành phố cũng tốt a, tài nguyên dạy học ở trong thành phố tốt." Dì chủ tiệm cảm thán.
Diệp Tiêu dùng sức nhấc khóe môi, cũng không nói nữa.
"Cháu nhìn bạn nữ bên đó kìa, năm nay học lớp 9, cũng là học sinh trường Trung học số 1 của chúng ta." Dì chủ tiệm đột nhiên chỉ vào một nữ sinh ngồi trong góc.
"Nghe nói trường cấp 3 tốt nhất trong thành phố — là trường Phổ thông Thực Nghiệm, mỗi năm đều có chính sách giảm điểm tuyển sinh, nếu như có thể đứng nhất kỳ thi chuyển cấp của huyện chúng ta, là có thể vào trường Thực Nghiệm trong thành phố học."
"Bạn nữ kia cứhễ tan học là lại đến đây học bài, đang chuẩn bị để thi vào trường Thực Nghiệm đó!"
Trái tim Diệp Tiêu đột nhiên co rút mạnh.
Cô nhìn chằm chằm vào chị gái mặc đồng phục Trung học số 1 kia rất lâu, mãi cho đến khi dì chủ tiệm đưa ly lục trà lài lên cho cô, mở miệng gọi cô một tiếng, cô mới hoàn hồn lại.
Cô cúi đầu, hai tay lẳng lặng cầm ly thủy tinh lục trà lài đầy ắp, trong đầu lóe lên một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt.
Cô muốn thi vào trường Thực Nghiệm trong thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.