Mười Lăm Ngày Cuối Cùng Của Cuộc Đời
Chương 4
Mộng Kiến Hảo Đa Ngư
16/11/2021
Dịch: Duật Lam
10.
“Thiếu Ninh?” Giọng nữ ôn hòa khiến Thiếu Ninh ngẩng đầu lên.
“Cô?” Thiếu Ninh sửng sốt, mẹ Hà Cảnh Dung một năm không gặp nay lại đụng phải, không biết là may hay là xui đây.
Mẹ Hà đối xử với bản thân luôn rất tốt, tính hướng của Hà Cảnh Dung mẹ Hà cũng biết.
Nhưng mẹ Hà lại không đồng ý cho Tiêu Duyên và Hà Cảnh Dung ở bên nhau, lại thích Cố Thiếu Ninh hơn.
“Sao con không ở cùng một chỗ với Hà Cảnh Dung?”
Mẹ Hà nhíu mày, chắc là trước đó đã đến nhà Hà Cảnh Dung rồi, thậm chí bà còn gặp cái cậu Tiêu Duyên kia, điều này khiến bà không vui.
Thiếu Ninh cười khổ: “Cô à, con với Cảnh Dung…”
Mẹ Hà ngắt lời Thiếu Ninh: “Cảnh Dung muốn sống với đàn ông, cô chỉ nhìn trúng con thôi, bố các con cũng đồng ý cả rồi, các con còn muốn làm gì nữa?”
Mẹ Hà vô cùng bất mãn, chỉ là đối tượng phát tiết chọn sai rồi.
Chuyện tình yêu đồng tính không có sự ràng buộc của hôn nhân và gia đình, quá khó để dắt tay nhau cả một đời.
Mà cái cậu Tiêu Duyên kia, mình chỉ nói vài ba câu đã không chịu đựng được nổi nữa, còn kết hôn ở nước ngoài rồi, nghĩ là bỏ nhà về đây thì Cảnh Dung sẽ không biết à, thật nực cười!
Gương mặt vẫn còn giữ được nét trẻ trung của mẹ Hà toàn là giận dữ.
Cố Thiếu Ninh hiểu được sự tức giận của bà, trong mắt mẹ Hà, đây chính là cái loại mặt dạn mày dày cắn chết không buông Hà Cảnh Dung.
Nhưng, đây cũng chỉ bắt nguồn từ việc quan tâm con trai của mình thôi.
Từ đầu đến cuối, mẹ Hà cũng không hề để ý đến gượng mặt Thiếu Ninh đã gầy đi rõ rệt.
Cho đến lúc rời đi, mà Hà vẫn chưa ngừng oán giận.
Trong quán café.
“Anh rất xin lỗi.” Hà Cảnh Dung nói.
Thiếu Ninh uống một ngụm café, khi café cuồn cuộn trong bụng mới nhớ ra bản thân đã không thể chịu nổi thứ đồ kích thích như vậy nữa.
Miệng Thiếu Ninh đăng đắng: “Xin lỗi đối với em đã không còn tác dụng gì nữa rồi, có chuyện gì dứt khoát nói rõ một lần đi, em không tính trốn tránh anh, nhưng cũng không muốn gặp lại anh nữa.”
Hà Cảnh Dung im lặng một lát mới mở lời: “Anh thừa nhận bốn năm nay anh đã yêu em, nhưng… anh vẫn không thể bỏ được cậu ấy.”
Thiếu Ninh có chút khiếp sợ nhìn hắn, không hiểu Hà Cảnh Dung đang muốn hát bài nào nữa đây?
Hà Cảnh Dung cười khổ: “Chuyện anh nói mình yêu em là chuyện khiến em rất kinh ngạc ư?”
Thiếu Ninh nắm chặt bàn tay đã bắt đầu ra mồ hôi của mình: “Anh chưa từng nói…”
“Chắc anh chính là cái kiểu chia xa rồi mới có thể biết được người trong lòng mình, thế nên, em có lẽ cũng cảm thấy loại như anh là đồ vô liêm sỉ nhỉ.” Hà Cảnh Dung nhẹ giọng nói.
Trong lòng Thiếu Ninh đáp lời: Đúng là đủ vô liêm sỉ đấy.
“Bệnh trầm cảm của Tiểu Duyên, anh không thể nào cứ để cậu ấy vậy mãi, nếu em có thể đợi anh…” Hà Cảnh Dung nói đến đây đột nhiên ngừng một lúc: “Nếu như em có thể đợi anh…”
Thiếu Ninh nhìn dáng vẻ lúng ta lúng túng của hắn ta, lần đầu tiên thấy một Hà Cảnh Dung luôn bình tĩnh lộ ra nét mặt đó.
Hơi ngạc nhiên, cũng có chút vui vẻ, sau khi vui vẻ tan đi lại mắng chửi bản thân trong lòng.
“Anh muốn bầu bạn cạnh cậu ta bao lâu?” Cuối cùng Thiếu Ninh vẫn hỏi ra vấn đề cậu muốn hỏi nhất.
Hà Cảnh Dung nhíu mày: “Em biết cái thứ như bệnh trầm cảm này… Vốn dĩ anh cũng không muốn làm lỡ dở em, bởi vì bản thân anh cũng chẳng rõ bao giờ sẽ được trở lại bên cạnh em, cho nên anh mới để em đi…”
Nói đến đây Hà Cảnh Dung đã hơi thất thần: “Đúng là anh đã đánh giá cao chính mình.”
Lúc biết trước được còn một tháng là Thiếu Ninh phải rời đi, Hà Cảnh Dung liên tục thuyết phục chính mình, nhưng đến khi thật sự không thấy cậu đâu nữa, Hà Cảnh Dung cảm thấy cả cái thế giới này đều sụp đổ rồi, cuối cùng vẫn là do hắn quá ích kỉ.
Thiếu Ninh muốn nói, cuộc đời em chỉ còn nửa tháng nữa, nhưng lại chậm chạp chẳng cất được lên lời.
Cậu cho rằng cậu muốn báo thù, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt thất thần của Hà Cảnh Dung, nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Hà Cảnh Dung thì lại không thể khống chế được nỗi đau trong lòng.
Cậu vốn cho rằng sau khi cậu đi rồi Hà Cảnh Dung và Tiêu Duyên bên nhau cậu sẽ không vui vẻ gì, nhưng bây giờ biết được Hà Cảnh Dung yêu mình, cậu đột nhiên tình nguyện thà Hà Cảnh Dung không yêu còn hơn.
Thiếu Ninh thấy thật oan trái, vì sao đến cuối nhất định phải là cái kết quả này, cậu muốn nói cho Hà Cảnh Dung, cuộc đời này của cậu chỉ còn lại nửa tháng, đừng đi bầu bạn cùng Tiêu Duyên gì đó nữa.
Nhưng cậu lại không thể chấp nhận việc Hà Cảnh Dung một bên cảm thấy áy náy với Tiêu Duyên, bên này ở lại cạnh mình, lại còn phải chịu đựng việc mình nửa tháng sau không còn nữa.
Chưa kể khoảng thời gian này Tiêu Duyên xảy ra chuyện, vậy thì Hà Cảnh Dung tính làm thế nào?
Thời gian giữa hai con người còn đang do dự cứ vậy trôi qua từng phút.
“Tiểu Duyên?” Hà Cảnh Dung đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Thiếu Ninh nhìn theo hướng nhìn của Hà Cảnh Dung, Tiêu Duyên đứng bên ngoài cửa sổ tiệm café, đang nhìn bọn họ.
Với hiệu quả cách ly này, Tiêu Duyên không nghe được bọn họ nói gì, nhưng vẻ mặt của Tiêu Duyên lại vô cùng bất thường.
Hà Cảnh Dung đuổi theo, ngay trong lúc Thiếu Ninh còn chưa kịp phản ứng.
Thiếu Ninh hơi ngây người, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Hà Cảnh Dung đang ôm chặt lấy Tiêu Duyên*, một chút dũng khí mới có được hoàn toàn biến mất.
*Tiêu Duyên: Đoạn này tác giả viết là Thiếu Ninh.
Lúc Hà Cảnh Dung quay lại, chỗ ngồi đã trống không, chẳng để lại chút dấu vết gì.
11.
Thiếu Ninh cho rằng mình sẽ không bao giờ trở về cái nhà đó nữa, những giữa đường lại gặp phải người không ngờ đến.
Ngồi trên ghế phụ lái, cả hai người đều yên lặng, Cố Thiếu Vũ chẳng nói một lời, nhưng chân mày luôn nhíu chặt.
Thiếu Ninh cũng im lặng, hai anh em ở với nhau cũng quen không nói câu nào, đến cuối cùng, Thiếu Ninh phá vỡ sự im lặng: “Bố mẹ vẫn ổn nhỉ.”
Cố Thiếu Vũ lạnh giọng: “Tự em không biết về mà nhìn à?”
“Hay là em nghĩ rằng họ thật sự cắt đứt quan hệ với mình?”
“Em xin lỗi.” Thiếu Ninh cũng không biết phải làm sao.
Xe đột nhiên chuyển hướng, phanh gấp dừng lại bên đường.
“Cố Thiếu Ninh!” Cố Thiếu Vũ đập mạnh lên lưng dựa ghế của Thiếu Ninh.
“Nhà chúng ta trong mắt em chỉ có bố mẹ tạo thành thôi hả? Bố mẹ không cho em về thì em liền không về, cũng không biết được anh rốt cuộc…” Cố Thiếu Vũ nói đến đây thì ngừng lại.
Thiếu Ninh ý thức được hai người dựa quá gần, muốn đẩy Cố Thiếu Vũ ra xa hơn: “Anh à…”
Cố Thiếu Vũ nâng mặt Thiếu Ninh lên: “Hai người các em chia tay rồi đúng không?”
“Anh…” Thiếu Ninh không hiểu được dụng ý của Cố Thiếu Vũ, lại không nghĩ đến trên môi đột nhiên thấy ấm áp, gương mặt Cố Thiếu Vũ trong mắt được phóng to.
Nụ hôn đột ngột làm Thiếu Ninh có chút khó hô hấp.
Đến tận khi Cố Thiếu Vũ rời đi, ngụm máu Thiếu Ninh nhịn xuống mới ho ra, ấn tượng cuối cùng đọng lại là gương mặt ngây ra của Cố Thiếu Vũ.
Thiếu Ninh mơ về rất nhiều chuyện, dáng vẻ bố mẹ không quan tâm những ngày thơ bé, bóng lưng anh trai rời xa.
Sau này gặp được Lưu Tư Dược, trải qua mối tình đầu ngây ngô tươi đẹp.
Lúc ấy vì thích Lưu Tư Dược mà xích mích với em gái lúc nào cũng bám dính lấy mình, không muốn tiếp tục nhường nhịn nên cái giá phải trả là tình anh em rạn nứt, mà kết quả của tất cả những điều này sau cùng lại là bị lừa dối, bị người khác thực hiện những hành động bỉ ổi.
Trong lúc nản lòng thoái chí được Hà Cảnh Dung đưa về nhà, Hà Cảnh Dùng do chuyện Tiêu Duyên mà tinh thần sa sút, bên cạnh Hà Cảnh Dung đột nhiên xuất hiện một đám người, vì Tiêu Duyên đòi hỏi công lý, ngăn cản sự xuất hiện của mình, tai nạn, bắt cóc, nhiều không kể xiết.
Sau đó, chính là những ngày tháng Hà Cảnh Dung để bản thân ở bên cạnh.
Cuối cùng Hà Cảnh Dung vẫn vì Tiêu Duyên mà rời đi, bên này Lưu Tư Dược lại xuất hiện ngay trước mắt, còn nụ hôn của anh trai, giấc mơ ngừng hẳn.
Thiếu Ninh mở mắt, nhìn trần nhà trắng toát, trong mơ màng cảm thấy cuộc sống luôn khiến con người ta trở nên thật chật vật, Thiếu Ninh mãi mãi chẳng thể thấu hiểu được cách nghĩ của những người khác.
Bố mẹ vì sao đã sinh ra ba đứa con lại chỉ mình mình là không thương.
Lưu Tư Dược không chấp nhận vậy cớ gì thuở ban đầu lại nặn ra gương mặt tươi cười để rồi khiến sau này bản thân khó coi đến thế.
Hà Cảnh Dung nói yêu nhưng tại sao kể cả Tiêu Duyên có xuất hiện hay không cũng chưa từng cho mình một chút hi vọng.
Sống hơn hai mươi năm, cuộc đời của chính mình lại trôi qua nát bét như vậy.
12.
Lúc Thiếu Ninh rời đi Cố Thiếu Vũ vẫn đang canh bên giường, đôi mày nhíu chặt khiến người ta đau lòng.
Thiếu Ninh không dám làm anh giật mình, thái độ của Cố Thiếu Vũ rõ ràng như vậy, khiến Thiếu Ninh không thể trốn tránh được.
Cậu không ngốc, sẽ không cho rằng tình cảm Cố Thiếu Vũ dành cho mình chỉ đơn giản là tình anh em ngay sau khi nụ hôn nồng nhiệt qua đi.
Khi ra đến cửa, Thiếu Ninh gặp Cố Thiếu Nguyệt, Cố Thiếu Nguyệt vẫn là cô gái xinh đẹp có vẻ ngoài lạnh lùng cao quý như xưa, ánh nhìn dành cho Thiếu Ninh vẫn tràn đầy xem thường, cứ như nhìn thêm một cái là khiến bản thân thêm bực mình vậy.
Dáng vẻ này của Cố Thiếu Nguyệt làm Thiếu Ninh cảm thấy hơi kì lạ, đứa em gái năm xưa luôn dính lấy mình là từ đâu mà có vậy nhỉ?
Quả nhiên, tình yêu sẽ làm thay đổi trí thông minh của một người.
Cố Thiếu Nguyệt ngăn Thiếu Ninh lại, nói bằng giọng điệu ngạo mạn: “Anh hai à, anh Tử Dược trở về rồi, nếu như anh đã thất bại, vậy thì lần này tôi sẽ theo đuổi anh ấy đấy nhé!”
Thiếu Ninh nghe những lời nói có chút ngu ngơ này của Cố Thiếu Nguyệt, hơi cười ra tiếng.
Suy cho cùng thì khi còn trẻ dại, luôn kiên định như thế, cũng luôn có nhiều dũng khí đến vậy.
“Ừ, chúc em thành công.” Thiếu Ninh sờ đầu em gái.
Lưu Tư Dược ngoại trừ chuyện không vui vẻ là hẹn mình rồi biến mất vào bốn năm trước ra, thật ra các mặt khác đều rất ưu tú, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Gương mặt Cố Thiếu Nguyệt ửng ửng hồng, đập cánh tay Thiếu Ninh ra, cố tỏ vẻ trưởng thành làm Thiếu Ninh không nhịn được cười.
Nghĩ đến đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai người, Thiếu Ninh nhịn không nổi ôm lấy cô em gái như cái đuôi nhỏ ngày ngày theo sau mình này vào lòng, lại buông ra rất nhanh.
Cố Thiếu Nguyệt ngây người, tận đến lúc Thiếu Ninh đi ra cửa, Cố Thiếu Nguyệt mới ý thức được chạy theo, nhưng được nửa đường lại dừng chân.
Cô luôn có cảm giác, ánh mắt cuối cùng anh hai nhìn cô khiến cho người ta cảm thấy quá bi thương.
10.
“Thiếu Ninh?” Giọng nữ ôn hòa khiến Thiếu Ninh ngẩng đầu lên.
“Cô?” Thiếu Ninh sửng sốt, mẹ Hà Cảnh Dung một năm không gặp nay lại đụng phải, không biết là may hay là xui đây.
Mẹ Hà đối xử với bản thân luôn rất tốt, tính hướng của Hà Cảnh Dung mẹ Hà cũng biết.
Nhưng mẹ Hà lại không đồng ý cho Tiêu Duyên và Hà Cảnh Dung ở bên nhau, lại thích Cố Thiếu Ninh hơn.
“Sao con không ở cùng một chỗ với Hà Cảnh Dung?”
Mẹ Hà nhíu mày, chắc là trước đó đã đến nhà Hà Cảnh Dung rồi, thậm chí bà còn gặp cái cậu Tiêu Duyên kia, điều này khiến bà không vui.
Thiếu Ninh cười khổ: “Cô à, con với Cảnh Dung…”
Mẹ Hà ngắt lời Thiếu Ninh: “Cảnh Dung muốn sống với đàn ông, cô chỉ nhìn trúng con thôi, bố các con cũng đồng ý cả rồi, các con còn muốn làm gì nữa?”
Mẹ Hà vô cùng bất mãn, chỉ là đối tượng phát tiết chọn sai rồi.
Chuyện tình yêu đồng tính không có sự ràng buộc của hôn nhân và gia đình, quá khó để dắt tay nhau cả một đời.
Mà cái cậu Tiêu Duyên kia, mình chỉ nói vài ba câu đã không chịu đựng được nổi nữa, còn kết hôn ở nước ngoài rồi, nghĩ là bỏ nhà về đây thì Cảnh Dung sẽ không biết à, thật nực cười!
Gương mặt vẫn còn giữ được nét trẻ trung của mẹ Hà toàn là giận dữ.
Cố Thiếu Ninh hiểu được sự tức giận của bà, trong mắt mẹ Hà, đây chính là cái loại mặt dạn mày dày cắn chết không buông Hà Cảnh Dung.
Nhưng, đây cũng chỉ bắt nguồn từ việc quan tâm con trai của mình thôi.
Từ đầu đến cuối, mẹ Hà cũng không hề để ý đến gượng mặt Thiếu Ninh đã gầy đi rõ rệt.
Cho đến lúc rời đi, mà Hà vẫn chưa ngừng oán giận.
Trong quán café.
“Anh rất xin lỗi.” Hà Cảnh Dung nói.
Thiếu Ninh uống một ngụm café, khi café cuồn cuộn trong bụng mới nhớ ra bản thân đã không thể chịu nổi thứ đồ kích thích như vậy nữa.
Miệng Thiếu Ninh đăng đắng: “Xin lỗi đối với em đã không còn tác dụng gì nữa rồi, có chuyện gì dứt khoát nói rõ một lần đi, em không tính trốn tránh anh, nhưng cũng không muốn gặp lại anh nữa.”
Hà Cảnh Dung im lặng một lát mới mở lời: “Anh thừa nhận bốn năm nay anh đã yêu em, nhưng… anh vẫn không thể bỏ được cậu ấy.”
Thiếu Ninh có chút khiếp sợ nhìn hắn, không hiểu Hà Cảnh Dung đang muốn hát bài nào nữa đây?
Hà Cảnh Dung cười khổ: “Chuyện anh nói mình yêu em là chuyện khiến em rất kinh ngạc ư?”
Thiếu Ninh nắm chặt bàn tay đã bắt đầu ra mồ hôi của mình: “Anh chưa từng nói…”
“Chắc anh chính là cái kiểu chia xa rồi mới có thể biết được người trong lòng mình, thế nên, em có lẽ cũng cảm thấy loại như anh là đồ vô liêm sỉ nhỉ.” Hà Cảnh Dung nhẹ giọng nói.
Trong lòng Thiếu Ninh đáp lời: Đúng là đủ vô liêm sỉ đấy.
“Bệnh trầm cảm của Tiểu Duyên, anh không thể nào cứ để cậu ấy vậy mãi, nếu em có thể đợi anh…” Hà Cảnh Dung nói đến đây đột nhiên ngừng một lúc: “Nếu như em có thể đợi anh…”
Thiếu Ninh nhìn dáng vẻ lúng ta lúng túng của hắn ta, lần đầu tiên thấy một Hà Cảnh Dung luôn bình tĩnh lộ ra nét mặt đó.
Hơi ngạc nhiên, cũng có chút vui vẻ, sau khi vui vẻ tan đi lại mắng chửi bản thân trong lòng.
“Anh muốn bầu bạn cạnh cậu ta bao lâu?” Cuối cùng Thiếu Ninh vẫn hỏi ra vấn đề cậu muốn hỏi nhất.
Hà Cảnh Dung nhíu mày: “Em biết cái thứ như bệnh trầm cảm này… Vốn dĩ anh cũng không muốn làm lỡ dở em, bởi vì bản thân anh cũng chẳng rõ bao giờ sẽ được trở lại bên cạnh em, cho nên anh mới để em đi…”
Nói đến đây Hà Cảnh Dung đã hơi thất thần: “Đúng là anh đã đánh giá cao chính mình.”
Lúc biết trước được còn một tháng là Thiếu Ninh phải rời đi, Hà Cảnh Dung liên tục thuyết phục chính mình, nhưng đến khi thật sự không thấy cậu đâu nữa, Hà Cảnh Dung cảm thấy cả cái thế giới này đều sụp đổ rồi, cuối cùng vẫn là do hắn quá ích kỉ.
Thiếu Ninh muốn nói, cuộc đời em chỉ còn nửa tháng nữa, nhưng lại chậm chạp chẳng cất được lên lời.
Cậu cho rằng cậu muốn báo thù, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt thất thần của Hà Cảnh Dung, nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Hà Cảnh Dung thì lại không thể khống chế được nỗi đau trong lòng.
Cậu vốn cho rằng sau khi cậu đi rồi Hà Cảnh Dung và Tiêu Duyên bên nhau cậu sẽ không vui vẻ gì, nhưng bây giờ biết được Hà Cảnh Dung yêu mình, cậu đột nhiên tình nguyện thà Hà Cảnh Dung không yêu còn hơn.
Thiếu Ninh thấy thật oan trái, vì sao đến cuối nhất định phải là cái kết quả này, cậu muốn nói cho Hà Cảnh Dung, cuộc đời này của cậu chỉ còn lại nửa tháng, đừng đi bầu bạn cùng Tiêu Duyên gì đó nữa.
Nhưng cậu lại không thể chấp nhận việc Hà Cảnh Dung một bên cảm thấy áy náy với Tiêu Duyên, bên này ở lại cạnh mình, lại còn phải chịu đựng việc mình nửa tháng sau không còn nữa.
Chưa kể khoảng thời gian này Tiêu Duyên xảy ra chuyện, vậy thì Hà Cảnh Dung tính làm thế nào?
Thời gian giữa hai con người còn đang do dự cứ vậy trôi qua từng phút.
“Tiểu Duyên?” Hà Cảnh Dung đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Thiếu Ninh nhìn theo hướng nhìn của Hà Cảnh Dung, Tiêu Duyên đứng bên ngoài cửa sổ tiệm café, đang nhìn bọn họ.
Với hiệu quả cách ly này, Tiêu Duyên không nghe được bọn họ nói gì, nhưng vẻ mặt của Tiêu Duyên lại vô cùng bất thường.
Hà Cảnh Dung đuổi theo, ngay trong lúc Thiếu Ninh còn chưa kịp phản ứng.
Thiếu Ninh hơi ngây người, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Hà Cảnh Dung đang ôm chặt lấy Tiêu Duyên*, một chút dũng khí mới có được hoàn toàn biến mất.
*Tiêu Duyên: Đoạn này tác giả viết là Thiếu Ninh.
Lúc Hà Cảnh Dung quay lại, chỗ ngồi đã trống không, chẳng để lại chút dấu vết gì.
11.
Thiếu Ninh cho rằng mình sẽ không bao giờ trở về cái nhà đó nữa, những giữa đường lại gặp phải người không ngờ đến.
Ngồi trên ghế phụ lái, cả hai người đều yên lặng, Cố Thiếu Vũ chẳng nói một lời, nhưng chân mày luôn nhíu chặt.
Thiếu Ninh cũng im lặng, hai anh em ở với nhau cũng quen không nói câu nào, đến cuối cùng, Thiếu Ninh phá vỡ sự im lặng: “Bố mẹ vẫn ổn nhỉ.”
Cố Thiếu Vũ lạnh giọng: “Tự em không biết về mà nhìn à?”
“Hay là em nghĩ rằng họ thật sự cắt đứt quan hệ với mình?”
“Em xin lỗi.” Thiếu Ninh cũng không biết phải làm sao.
Xe đột nhiên chuyển hướng, phanh gấp dừng lại bên đường.
“Cố Thiếu Ninh!” Cố Thiếu Vũ đập mạnh lên lưng dựa ghế của Thiếu Ninh.
“Nhà chúng ta trong mắt em chỉ có bố mẹ tạo thành thôi hả? Bố mẹ không cho em về thì em liền không về, cũng không biết được anh rốt cuộc…” Cố Thiếu Vũ nói đến đây thì ngừng lại.
Thiếu Ninh ý thức được hai người dựa quá gần, muốn đẩy Cố Thiếu Vũ ra xa hơn: “Anh à…”
Cố Thiếu Vũ nâng mặt Thiếu Ninh lên: “Hai người các em chia tay rồi đúng không?”
“Anh…” Thiếu Ninh không hiểu được dụng ý của Cố Thiếu Vũ, lại không nghĩ đến trên môi đột nhiên thấy ấm áp, gương mặt Cố Thiếu Vũ trong mắt được phóng to.
Nụ hôn đột ngột làm Thiếu Ninh có chút khó hô hấp.
Đến tận khi Cố Thiếu Vũ rời đi, ngụm máu Thiếu Ninh nhịn xuống mới ho ra, ấn tượng cuối cùng đọng lại là gương mặt ngây ra của Cố Thiếu Vũ.
Thiếu Ninh mơ về rất nhiều chuyện, dáng vẻ bố mẹ không quan tâm những ngày thơ bé, bóng lưng anh trai rời xa.
Sau này gặp được Lưu Tư Dược, trải qua mối tình đầu ngây ngô tươi đẹp.
Lúc ấy vì thích Lưu Tư Dược mà xích mích với em gái lúc nào cũng bám dính lấy mình, không muốn tiếp tục nhường nhịn nên cái giá phải trả là tình anh em rạn nứt, mà kết quả của tất cả những điều này sau cùng lại là bị lừa dối, bị người khác thực hiện những hành động bỉ ổi.
Trong lúc nản lòng thoái chí được Hà Cảnh Dung đưa về nhà, Hà Cảnh Dùng do chuyện Tiêu Duyên mà tinh thần sa sút, bên cạnh Hà Cảnh Dung đột nhiên xuất hiện một đám người, vì Tiêu Duyên đòi hỏi công lý, ngăn cản sự xuất hiện của mình, tai nạn, bắt cóc, nhiều không kể xiết.
Sau đó, chính là những ngày tháng Hà Cảnh Dung để bản thân ở bên cạnh.
Cuối cùng Hà Cảnh Dung vẫn vì Tiêu Duyên mà rời đi, bên này Lưu Tư Dược lại xuất hiện ngay trước mắt, còn nụ hôn của anh trai, giấc mơ ngừng hẳn.
Thiếu Ninh mở mắt, nhìn trần nhà trắng toát, trong mơ màng cảm thấy cuộc sống luôn khiến con người ta trở nên thật chật vật, Thiếu Ninh mãi mãi chẳng thể thấu hiểu được cách nghĩ của những người khác.
Bố mẹ vì sao đã sinh ra ba đứa con lại chỉ mình mình là không thương.
Lưu Tư Dược không chấp nhận vậy cớ gì thuở ban đầu lại nặn ra gương mặt tươi cười để rồi khiến sau này bản thân khó coi đến thế.
Hà Cảnh Dung nói yêu nhưng tại sao kể cả Tiêu Duyên có xuất hiện hay không cũng chưa từng cho mình một chút hi vọng.
Sống hơn hai mươi năm, cuộc đời của chính mình lại trôi qua nát bét như vậy.
12.
Lúc Thiếu Ninh rời đi Cố Thiếu Vũ vẫn đang canh bên giường, đôi mày nhíu chặt khiến người ta đau lòng.
Thiếu Ninh không dám làm anh giật mình, thái độ của Cố Thiếu Vũ rõ ràng như vậy, khiến Thiếu Ninh không thể trốn tránh được.
Cậu không ngốc, sẽ không cho rằng tình cảm Cố Thiếu Vũ dành cho mình chỉ đơn giản là tình anh em ngay sau khi nụ hôn nồng nhiệt qua đi.
Khi ra đến cửa, Thiếu Ninh gặp Cố Thiếu Nguyệt, Cố Thiếu Nguyệt vẫn là cô gái xinh đẹp có vẻ ngoài lạnh lùng cao quý như xưa, ánh nhìn dành cho Thiếu Ninh vẫn tràn đầy xem thường, cứ như nhìn thêm một cái là khiến bản thân thêm bực mình vậy.
Dáng vẻ này của Cố Thiếu Nguyệt làm Thiếu Ninh cảm thấy hơi kì lạ, đứa em gái năm xưa luôn dính lấy mình là từ đâu mà có vậy nhỉ?
Quả nhiên, tình yêu sẽ làm thay đổi trí thông minh của một người.
Cố Thiếu Nguyệt ngăn Thiếu Ninh lại, nói bằng giọng điệu ngạo mạn: “Anh hai à, anh Tử Dược trở về rồi, nếu như anh đã thất bại, vậy thì lần này tôi sẽ theo đuổi anh ấy đấy nhé!”
Thiếu Ninh nghe những lời nói có chút ngu ngơ này của Cố Thiếu Nguyệt, hơi cười ra tiếng.
Suy cho cùng thì khi còn trẻ dại, luôn kiên định như thế, cũng luôn có nhiều dũng khí đến vậy.
“Ừ, chúc em thành công.” Thiếu Ninh sờ đầu em gái.
Lưu Tư Dược ngoại trừ chuyện không vui vẻ là hẹn mình rồi biến mất vào bốn năm trước ra, thật ra các mặt khác đều rất ưu tú, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Gương mặt Cố Thiếu Nguyệt ửng ửng hồng, đập cánh tay Thiếu Ninh ra, cố tỏ vẻ trưởng thành làm Thiếu Ninh không nhịn được cười.
Nghĩ đến đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai người, Thiếu Ninh nhịn không nổi ôm lấy cô em gái như cái đuôi nhỏ ngày ngày theo sau mình này vào lòng, lại buông ra rất nhanh.
Cố Thiếu Nguyệt ngây người, tận đến lúc Thiếu Ninh đi ra cửa, Cố Thiếu Nguyệt mới ý thức được chạy theo, nhưng được nửa đường lại dừng chân.
Cô luôn có cảm giác, ánh mắt cuối cùng anh hai nhìn cô khiến cho người ta cảm thấy quá bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.