Muội Muội Đã Mất Tích Mười Sáu Năm Bỗng Nhiên Trở Về
Chương 3:
Tử Vi
06/07/2024
Ta không để lộ biểu cảm, liếc nhìn Tống Tuyết Nhu, trên mặt nàng thoáng hiện vẻ hả hê.
Ta lạnh lùng cười trong lòng, Hoắc Thanh không phải người dễ đối phó.
Hoắc Thanh có ngoại hình tuấn tú, đã lập được vô số chiến công, nắm trong tay một nửa binh quyền của Đại Lương, là thiên chi kiêu tử không ai sánh kịp.
Đáng tiếc, nghe nói số mệnh của hắn cứng rắn, tính tình cũng không tốt, trong chưa đầy một năm đã khắc chết hai vị hôn thê, nên các gia đình quan lại có nữ nhi ở Thượng Kinh đều không muốn gả nữ nhi cho hắn, coi Hoắc Thanh như hồng thủy mãnh thú.
Nhưng Tống Tuyết Nhu lại trúng tiếng sét ái tình với Hoắc Thanh, thề phải gả cho hắn.
Phụ thân mẫu thân vốn không đồng ý, nhưng Tống Tuyết Nhu tuyệt thực để uy hiếp, cuối cùng phụ thân đành hạ mình cầu xin hoàng thượng ban hôn.
Tống Tuyết Nhu như ý nguyện gả cho Hoắc Thanh, nhưng vào ngày thứ ba lại mặt chỉ có một mình nàng trở về, trên mặt còn có vết thương.
Phụ thân mẫu thân hỏi tại sao lại như vậy, nàng không chịu nói gì.
Sau đó, cứ mười ngày nửa tháng, Tống Tuyết Nhu lại khóc lóc trở về Tống phủ.
Về sau, mẫu thân cầu xin ta, ta mới tìm hiểu rõ sự tình và phát hiện rằng trong phủ của Hoắc Thanh còn có một cô nương đang ở, là nữ nhi của ân nhân cứu mạng Hoắc Thanh, Hoắc Thanh nhận nàng ta làm muội muội.
Cô nương kia rất có thủ đoạn, luôn chia rẽ giữa Hoắc Thanh và Tống Tuyết Nhu, khiến Hoắc Thanh rất khó chịu với Tống Tuyết Nhu.
Tống Tuyết Nhu chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, nên luôn gây khó dễ cho cô nương đó. Kết quả là, Hoắc Thanh bênh vực cô nương kia, còn Tống Tuyết Nhu thì bị trách phạt.
Kiếp trước, ta thật lòng lo lắng cho Tống Tuyết Nhu, sợ nàng chịu thiệt, nên đã sắp xếp thiếp thân nha hoàn của ta là Tử Quyên đến Hoắc phủ để giúp đỡ nàng.
Sau khi Tử Quyên đến, mọi việc yên ổn được hai tháng, nhưng đến tháng thứ ba không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói Tống Tuyết Nhu đã phạt nhũ mẫu của cô nương đó, không kiểm soát được lực, đánh chết bà ta. Vì việc này, cô nương kia đau lòng đến nỗi thổ huyết và ngất xỉu.
Hoắc Thanh chủ trì công đạo cho cô nương đó, đã đưa Tống Tuyết Nhu đến nha môn, yêu cầu xét xử.
Trước mặt mọi người trong nha môn, Tống Tuyết Nhu vẫn ngang ngược nói: “Một tiện nô, đánh chết thì cũng chỉ là chết.”
Hoắc Thanh tức giận đến mức rút đao định xử lý Tống Tuyết Nhu ngay tại chỗ, lúc ấy nàng mới sợ hãi đổ hết trách nhiệm lên Tử Quyên, nói đó là ý của Tử Quyên, còn trách ta không nên can thiệp vào chuyện của nàng, khiến nàng bị hại như vậy.
Ta dĩ nhiên không tin lời nói của Tống Tuyết Nhu. Tử Quyên lớn lên bên cạnh ta, là người chín chắn, không thể nào làm chuyện hồ đồ như vậy.
Tuy nhiên, Tử Quyên vì muốn báo đáp ta, đã chủ động nhận tội thay cho Tống Tuyết Nhu, suýt chút nữa bị đánh chết trong ngục.
Cuối cùng, Hoắc Thanh điều tra ra sự thật, Tử Quyên hôm đó ra ngoài mua sắm, hoàn toàn không có mặt ở phủ, tất cả đều là lỗi của Tống Tuyết Nhu.
Mặc dù ta rất giận vì sự vu khống của Tống Tuyết Nhu, nhưng vì tình tỷ muội, ta đã cố gắng xoay xở, giúp nàng thoát khỏi lao ngục.
Tuy nhiên, Tống Tuyết Nhu vẫn chịu nhiều khổ cực, cuối cùng còn bị Hoắc Thanh bỏ rơi, khiến nàng mất mặt, bệnh suốt nửa năm, trở thành trò cười của Thượng Kinh.
Nhưng ta cũng bất lực, lúc đó trong cung sóng ngầm nổi lên, chỉ cần một sai sót nhỏ không chỉ ta mà cả phụ mẫu cũng không thể thoát khỏi nguy hiểm.
Trong chuyện này ta đã làm hết sức mình, ta không hổ thẹn với lương tâm. Tiếc là Tống Tuyết Nhu và mẫu thân không nghĩ vậy, nếu không sau này họ cũng sẽ không liên thủ giết ta.
Lúc này, vẻ mặt hả hê của Tống Tuyết Nhu rõ ràng là muốn nhìn thấy ta bị Hoắc Thanh và cô nương kia hành hạ, muốn ta giống như nàng ở kiếp trước, trở thành trò cười của Thượng Kinh.
Ta lạnh lùng cười trong lòng, Hoắc Thanh không phải người dễ đối phó.
Hoắc Thanh có ngoại hình tuấn tú, đã lập được vô số chiến công, nắm trong tay một nửa binh quyền của Đại Lương, là thiên chi kiêu tử không ai sánh kịp.
Đáng tiếc, nghe nói số mệnh của hắn cứng rắn, tính tình cũng không tốt, trong chưa đầy một năm đã khắc chết hai vị hôn thê, nên các gia đình quan lại có nữ nhi ở Thượng Kinh đều không muốn gả nữ nhi cho hắn, coi Hoắc Thanh như hồng thủy mãnh thú.
Nhưng Tống Tuyết Nhu lại trúng tiếng sét ái tình với Hoắc Thanh, thề phải gả cho hắn.
Phụ thân mẫu thân vốn không đồng ý, nhưng Tống Tuyết Nhu tuyệt thực để uy hiếp, cuối cùng phụ thân đành hạ mình cầu xin hoàng thượng ban hôn.
Tống Tuyết Nhu như ý nguyện gả cho Hoắc Thanh, nhưng vào ngày thứ ba lại mặt chỉ có một mình nàng trở về, trên mặt còn có vết thương.
Phụ thân mẫu thân hỏi tại sao lại như vậy, nàng không chịu nói gì.
Sau đó, cứ mười ngày nửa tháng, Tống Tuyết Nhu lại khóc lóc trở về Tống phủ.
Về sau, mẫu thân cầu xin ta, ta mới tìm hiểu rõ sự tình và phát hiện rằng trong phủ của Hoắc Thanh còn có một cô nương đang ở, là nữ nhi của ân nhân cứu mạng Hoắc Thanh, Hoắc Thanh nhận nàng ta làm muội muội.
Cô nương kia rất có thủ đoạn, luôn chia rẽ giữa Hoắc Thanh và Tống Tuyết Nhu, khiến Hoắc Thanh rất khó chịu với Tống Tuyết Nhu.
Tống Tuyết Nhu chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, nên luôn gây khó dễ cho cô nương đó. Kết quả là, Hoắc Thanh bênh vực cô nương kia, còn Tống Tuyết Nhu thì bị trách phạt.
Kiếp trước, ta thật lòng lo lắng cho Tống Tuyết Nhu, sợ nàng chịu thiệt, nên đã sắp xếp thiếp thân nha hoàn của ta là Tử Quyên đến Hoắc phủ để giúp đỡ nàng.
Sau khi Tử Quyên đến, mọi việc yên ổn được hai tháng, nhưng đến tháng thứ ba không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói Tống Tuyết Nhu đã phạt nhũ mẫu của cô nương đó, không kiểm soát được lực, đánh chết bà ta. Vì việc này, cô nương kia đau lòng đến nỗi thổ huyết và ngất xỉu.
Hoắc Thanh chủ trì công đạo cho cô nương đó, đã đưa Tống Tuyết Nhu đến nha môn, yêu cầu xét xử.
Trước mặt mọi người trong nha môn, Tống Tuyết Nhu vẫn ngang ngược nói: “Một tiện nô, đánh chết thì cũng chỉ là chết.”
Hoắc Thanh tức giận đến mức rút đao định xử lý Tống Tuyết Nhu ngay tại chỗ, lúc ấy nàng mới sợ hãi đổ hết trách nhiệm lên Tử Quyên, nói đó là ý của Tử Quyên, còn trách ta không nên can thiệp vào chuyện của nàng, khiến nàng bị hại như vậy.
Ta dĩ nhiên không tin lời nói của Tống Tuyết Nhu. Tử Quyên lớn lên bên cạnh ta, là người chín chắn, không thể nào làm chuyện hồ đồ như vậy.
Tuy nhiên, Tử Quyên vì muốn báo đáp ta, đã chủ động nhận tội thay cho Tống Tuyết Nhu, suýt chút nữa bị đánh chết trong ngục.
Cuối cùng, Hoắc Thanh điều tra ra sự thật, Tử Quyên hôm đó ra ngoài mua sắm, hoàn toàn không có mặt ở phủ, tất cả đều là lỗi của Tống Tuyết Nhu.
Mặc dù ta rất giận vì sự vu khống của Tống Tuyết Nhu, nhưng vì tình tỷ muội, ta đã cố gắng xoay xở, giúp nàng thoát khỏi lao ngục.
Tuy nhiên, Tống Tuyết Nhu vẫn chịu nhiều khổ cực, cuối cùng còn bị Hoắc Thanh bỏ rơi, khiến nàng mất mặt, bệnh suốt nửa năm, trở thành trò cười của Thượng Kinh.
Nhưng ta cũng bất lực, lúc đó trong cung sóng ngầm nổi lên, chỉ cần một sai sót nhỏ không chỉ ta mà cả phụ mẫu cũng không thể thoát khỏi nguy hiểm.
Trong chuyện này ta đã làm hết sức mình, ta không hổ thẹn với lương tâm. Tiếc là Tống Tuyết Nhu và mẫu thân không nghĩ vậy, nếu không sau này họ cũng sẽ không liên thủ giết ta.
Lúc này, vẻ mặt hả hê của Tống Tuyết Nhu rõ ràng là muốn nhìn thấy ta bị Hoắc Thanh và cô nương kia hành hạ, muốn ta giống như nàng ở kiếp trước, trở thành trò cười của Thượng Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.