Muội Muội Đừng Trốn, Để Ca Ca Thương Yêu Nàng!
Chương 8: Bỏ Trốn
Dạ Nguyệt Phong Hi
03/09/2024
Cẩn Nhu cũng không biết đáp lại thế nào, đành ôm chặt lấy con ngựa, để hắn rảnh tay đánh nhau với cướp. Rõ ràng là Cao Huyền đến cứu nàng, rõ ràng là nam nhân phía sau vô cùng lợi hại, vài ba tên thổ phỉ không làm khó được hắn.
Cơ mà, Cẩn Nhu chỉ thấy mình thật đen đủi. Nàng thầm khóc trong lòng một cách thê lương đồng thời còn tính toán, chết trong tay cướp hay chết trong tay Cao Huyền, cái nào tốt hơn.
Không để cho nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ. Tên nam nhân này rất nhanh đã đánh mấy tên cướp lăn đùng trên đất, chỉ huy thuộc hạ vài câu là đã vây kín túm gọn bọn cướp. Sau đó hắn nhanh chóng đi trước, ôm nàng chạy một mạch đến một biệt viện sơn trang ở ngoại ô của Cao gia gần đó.
Cao Huyền bế nàng xuống ngựa, vừa vào trong là bảo nha hoàn mang nàng đi tắm rửa, thay đồ. Cẩn Nhu chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Tắm xong nàng lại theo nha hoàn đi dọc hành lang đến một cái đình ở ngay cạnh hồ nước lớn nhất trong vườn.
Sơn trang này vốn là bốn bề núi non bao bọc, đã được Cao gia xây dựng từ lâu về trước, chủ yếu dùng để tránh nóng vào mùa hè.
Khu vườn trong sơn trang cực kì rộng rãi, đủ các loại cây cùng hồ nước tự nhiên. Vì được xây dựng từ rất lâu nên có khá nhiều cây đã cổ thụ, tán lá sum suê dày đặc.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua bóng cây đổ xuống nền gạch lay động nhảy múa, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió lao xao thổi qua.
Cảnh vật bình yên đến lạ kì, dù trong lòng nàng đang rối bời và lo sợ.
Cao Huyền ngồi sẵn nhàn nhã ở trong đình, xoay nhẹ chén trà trong tay. Nàng ngồi xuống trước mặt Cao Huyền, thận trọng hỏi hắn:
- Đại ca, không… Hầu gia tìm được và theo dấu ta khi nào?
- Từ lúc muội trèo tường, muội nghĩ thủ hạ của ta kém cỏi vậy sao, bị hai cô nương nàng dắt mũi.
Cao Huyền nhéo vào má nàng một cái làm Cẩn Nhu bị dọa mà lùi lại phía sau.
- Vậy sao Hầu gia không bắt ta ngay lúc đó? - Cẩn Nhu xoa xoa má.
- Đừng có nói một câu Hầu gia, hai câu Hầu gia được không, gọi là Đại ca như trước vẫn gọi ấy!
Cao Huyền nhẹ nhàng nắm tay nàng, kéo tay Cẩn Nhu về gần mình.
- Hầu gia… Ngài không phải là…
Cẩn Nhu đang nói dở thấy tay của mình bị nắm, bất giác rụt tay lại nhưng còn bị nắm chặt hơn. Sau đó người kia nâng bàn tay của nàng lên gần mũi ngửi một chút, còn định để ống tay áo nàng kéo lên cao, muốn ngửi sâu hơn vào phía trong.
Mùi hương hoa ở trên người mĩ nhân nhàn nhạt, theo gió nhẹ nhàng lan tỏa vào mũi Cao Huyền. Khoảng cách thật gần, môi hắn chỉ cần tiến lên một chút là có thể cảm nhận được làn da non mịn yêu kiều kia… non đến mức chỉ cần chạm khẽ thôi là hắn có thể để lại một dấu vết mờ ám nào đó.
Cả người Cao Huyền rõ ràng chìm trong ánh sáng mặt trời, ánh nắng xuyên qua tàng cây rọi từng đường nét tinh tế tuyệt đẹp của hắn. Sáng sủa và rực rỡ như vậy, song đôi mắt của hắn lại đen đặc giống như một cái hố sâu thăm thẳm không có đáy, khao khát tham lam nuốt chửng thứ trước mặt.
Thấy hắn kì lạ như vậy, Cẩn nhu khẽ rùng mình, hãi hùng nói lắp:
- Hầu… Đại ca! Huynh….huynh làm… cái gì? Mau bỏ tay ta ra!
- Được rồi, lúc thả muội đi ta chỉ thấy thú vị, muốn biết muội rốt cuộc chạy được bao xa thôi!
Cao Huyền thở nhẹ một hơi, đánh trống lảng câu hỏi của nàng. Nghe hai từ đại ca hắn liền hài lòng ngoan ngoãn buông tay nàng ra, khuôn mặt đầy vẻ luyến tiếc. Lúc này, hắn biết không nên dọa nàng sợ hãi thêm, nếu không nàng lại sẽ nghĩ ra cách quái lạ nào đó đào tẩu khỏi hắn.
Cẩn Nhu không để ý vẻ mặt luyến tiếc kia, nàng chỉ biết ai oán trong lòng, đây không phải muốn nàng làm con chuột để cho con mèo là hắn vờn hay sao. Là trước khi tử hình muốn vờn cho đã hay sao?
- Huynh muốn như thế nào? Chả lẽ không hài lòng với chuyện ta rời đi? Muốn phải hành hạ ta rồi mới giết ta?
- Nhu nhi! Nếu muốn giết muội thì ta đã không cần phải tốn công đến thế. Thực sự ta chỉ muốn nhốt muội lại mấy ngày để giáo huấn kẻ dưới thôi. Lần sau không được lừa dối sau lưng ta nữa!
- Đừng gạt ta, ta biết huynh ghét nhất những kẻ sau lưng dối trá với huynh! Huynh thực sự muốn làm cái gì? - Cẩn Nhu không thể tin Cao Huyền cho qua như vậy. Chuyện này nhất định đã sai hoặc có vấn đề ở đâu đó.
- Ta không lừa muội! Ta lừa muội để làm gì? Thôi được rồi, chạy trốn đường dài không tốt, tinh thần lẫn thân thể của muội đã đủ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi mấy ngày đi!
Cao Huyền thở dài, đứng dậy tính rời đi, nhưng được một đoạn lại xoay người nói:
- Sau này muội đừng nghĩ đến chuyện rời phủ nữa. Phủ ta không đến mức không nuôi nổi muội. Muội rời khỏi thì có nghĩ bản thân mình ở bên ngoài, thân nữ nhi gặp bao nguy hiểm không. Đợi ta sắp xếp ổn định mọi thứ sẽ đón muội về phủ lại. Còn nữa, ta chỉ bao dung muội một lần thôi, nếu có lần thứ hai… - Cao huyền mỉm cười dịu dàng, nhưng nàng lại nghe được tiếng rít giữa kẽ răng của hắn.
- Muội đừng trách ta độc ác!
Cẩn Nhu biết hắn nói được làm được chứ không phải nói suông hù dọa nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.