Muội Muội Yêu Phi Không Dễ Làm
Chương 2
Mục Dự Hoà
30/06/2023
HAMIstore.
=*=*=*=*=
5.
Có một lần, hoàng đế lặng lẽ gọi ta tới hỏi: "Tiểu di tử, tỷ tỷ muội trước khi tiến cung có từng thích qua ai không?"
(Tiểu di tử: em vợ)
Ta nói: "Hình như có...."
"Cái gì? Là thằng cháu rùa nào? Nhanh nói!"
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Là công tử nhà ai?"
Ta nói: "Là ngài a."
"Ngài? Ngài là ai? Là thám hoa của Ninh gia sao?"
"Hoàng thượng, ngài có phải lâu rồi không lấy ráy tai không?"
Hoàng đế sửng sốt một chút, sau khi ý thức được mình vừa làm chuyện ngu xuẩn gì, tai lập tức đỏ lên, nói: "Trẫm không có, là giọng ngươi quá nhỏ."
Ta "ồ" một tiếng.
Hoàng đế lại hỏi: "Tỷ tỷ muội có thứ gì đặc biệt yêu thích không?"
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt rực lửa.
Hắn nhìn theo tầm mắt ta, nói: "Trẫm đã là của nàng ấy rồi, không cần nói cũng biết nàng yêu thích trẫm, đổi cái khác."
Ta nhìn đi chỗ khác, thở dài một hơi nói: "Hoàng thượng, vậy ngài mang tỷ tỷ ra ngoài cung đi, tỷ ấy thích nhất là động vật cây cối, trong cung quá yêu kiều lại tràn ngập tử khí."
Hoàng đế gật gật đầu: "Trẫm biết rồi." Dứt lời lại nói tiếp một câu: "Đa tạ tiểu di tử, lát nữa trẫm sẽ ban thưởng cho muội châu báu phấn son. Trẫm đi trước đây."
Nói xong liền quay người rời đi. Ta cũng không hành lễ cung tiễn, dù sao hắn cũng nói thời điểm riêng tư không cần câu thúc.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, vai rộng eo hẹp, bước chân vội vã. Vị Ung Vũ đế này 25 tuổi mới có đứa con đầu tiên của mình, nhất định là rất vui mừng.
6.
Ta ngắm hoa trong ngự hoa viên một lúc liền tính rời đi, không nghĩ tới lại gặp được Trấn Bắc Hầu thế tử Hạng Chỉ.
Hắn cùng Đỗ Vân Nhi nhà thừa tướng đang nhìn nhau đầy thắm thiết. Ta đứng sau hòn giả sơn nhìn một lúc, phát hiện hai người bọn họ không chỉ không biết thu liễm, Hạng Chỉ còn vươn tay giúp nàng giữ chiếc trâm hoa mai trên đầu.
Đỗ Vân Nhi một bộ thiếu nữ hoài xuân, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt toả sáng, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.
Sau đó, không bao lâu, Đỗ Vẫn Nhi yêu kiều chạy đi với hai rặng mây đỏ trên má.
Hạng Chỉ đúng là thẳng nam không hiểu phong tình, cũng không biết đuổi theo người ta.
Ta bước tới, lên tiếng: "Thế tử, ngươi ở đây làm gì?"
Hạng Chỉ bị doạ, vô cùng kinh hãi: "Ngươi, sao ngươi lại ở đây." Vừa nói vừa đi đến trước mặt ta: "Ngươi có nhìn thấy gì không?"
Đây là thẹn thùng?
Để giữ mặt mũi cho thiếu niên trẻ đang hoài xuân, ta liền chiều theo hắn nói: "Ta nên nhìn thấy gì sao?"
Khuôn mặt thiếu niên dưới ánh mặt trời đặc biệt thanh khiết, không biết có phải vì nóng quá hay không, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
"Không có, không có gì. Đi, chúng ta xuất cung."
"Ta không đi với ngươi.".
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Ta cảm thấy Hạng Chỉ đúng là ngốc, cũng không sợ Đỗ tiểu thư nhìn thấy sẽ thương tâm.
Người ngốc như vậy lại làm phu quân của ta, may mà ta thích hắn, có thể chịu được sự ngu ngốc của hắn.
Hạng Chỉ rất không vui vì ta không chấp nhận đề nghị cùng ra cung với hắn, tự mình cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi.
Ta ngồi trên chiếc xe ngựa nạm vàng của Hoàng đế tỷ phu trở về.
Trấn Bắc Hầu thế tử thật sự là ngốc, không nghe thấy Khâm Thiên Giám nói với hắn, đêm nay sẽ mưa sao?
Tối hôm đó, Trấn Bắc Hầu thế tử trở về liền bị phong hàn.
Thị vệ khổ sở nói: "Thế tử gia, ngài là muốn làm gì? Cùng Lâm nhị tiểu thư trở về không tốt sao, đâu cần chịu khổ như vậy."
"Ta vui lòng, ngươi quản được?" Thiếu niên gò má đỏ bừng, miệng lầm bầm nhưng lại rất khí phách.
"Ta quản được."
"Ca__"
Hạng Chỉ lập tức ngập miệng, như con ốc sên chui mình vào vỏ.
Người tới mặc một thân cẩm bào bạch sắc, đầu đội ngọc quan, dáng người cao lớn, như trăng thanh gió mát.
"Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, đừng có tuỳ hứng nữa, biết chưa?"
"Ô."
Ủ rũ gật đầu.
Ai
Hạng Cảnh im lặng thở dài, duỗi tay xoa đầu đệ đệ.
"Chú ý thân mình. Hôm nay tiểu thư Đỗ gia đến tìm ngươi đúng không? Ngươi đã có hôn ước cùng Lâm gia nhị tiểu thư, nên cách xa những người khác một chút biết không?"
"Ca! Ta không phải..."
Không đợi Hạng Chỉ nói xong, Hạng Cảnh đã ngắt lời.
"Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác đi tạ lỗi với người ta. Ta đi xem chị dâu ngươi."
Nói xong bước từng bước dài, người đã đi xa.
"Thế tử gia, tiểu hầu gia cùng tiểu hầu phu nhân thật ân ái." Thị vệ dùng tay chọc chọc Hạng Chỉ.
"Đi đi đi, ngươi nếu ngưỡng mộ thì đến chỗ ca ca ta trực đi." Hạng Chỉ phiền muốn chết.
"Vậy đâu được! Ta sống là người của thế tử gia, chết là ma của thế tử gia!"
"Cút!"
"Rõ!"
7.
Mùa mưa sắp đến, trong cung muốn tổ chức yến hội, nói là muốn ban thưởng tam quân.
Vừa khéo tỷ tỷ cũng sắp đến ngày lâm bồn. Ta cùng nương cũng đến dự tiệc.
Trước khi đi, nương ta kéo ta lại chỉnh trang một hồi.
Mất gần nửa canh giờ, khiến cha ta phải chạy tới xem thử ta cùng nương có phải chết trong nhà rồi không.
Mặc kệ thế nào, hiệu quả của việc trang điểm hẳn là rất không tồi. Nếu không cha ta cũng không hai mắt như chuông đồng nhìn ta chằm chằm: "Bảo bối, đây là bé con nhà ta sao? Thế nào lại xinh đẹp như vậy, không phải là đổi khuôn mặt chứ?"
Nương ta lấy khăn tay che miệng cười cười: "Xem đi, nữ nhi nhà chúng ta thật là xinh đẹp."
Ta ngược lại có chút khó chịu, trên đầu treo quá nhiều trang sức, cổ cũng muốn sụp xuống.
Ta nói với nương trên đầu như đội một ngọn núi nhỏ.
Nương vỗ vỗ lưng ta an ủi.
Nàng nói ta sau này sẽ trở thành thê tử của Trấn Bắc Hầu thế tử, đến lúc đó còn phải mang nhiều trang sức hơn, hiện tại tập cho quen.
Ta chỉ "à" một tiếng.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy, nếu Hạng Chỉ cùng Đỗ Vân Nhi người một nhà tương thân tương ái, đợi đến lúc ta cùng hắn thành hôn cũng không nhất định sẽ mang ta cùng đến yến hội.
Đến yến hội, ta nói với nương: "Mẫu thân nhìn kìa, người đeo cho con quá nhiều trang sức rồi."
Bởi vì ban thưởng cho tam quân, đa phần quan viên nữ tử đều ăn mặc đơn giản, chỉ có ta như khổng tước xoè đuôi.
Mặc dù nhìn rất đẹp.
Nhưng thật sự là bị mắng rất khó nghe.
Tỷ tỷ ngồi phía trên vô lực đỡ trán.
Hoàng đế tỷ phu nắm tay tỷ tỷ cười khúc khích.
Tiểu thế tử chạy đến nói: "Ngươi hôm nay nhìn rất xinh đẹp, rất quyến rũ."
Mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng, có lẽ là cảm thấy ta không đứng đắn.
Trước khi đi còn dúi vào tay ta một chiếc trâm cài hoa đào, nói: "Chờ ta đến cưới ngươi."
Ta hiểu, hắn đưa ta cài tóc ý là, hắn cùng Đỗ Vân Nhi hữu tình, muốn ta không cần làm phiền hai người bọn họ.
Hắn nói sẽ đến cưới ta, ý là, ta lấy ngươi làm chính thê, nhưng trong lòng ta có chân ái.
Thật sự là, vòng vo tam quốc.
=*=*=*=*=
5.
Có một lần, hoàng đế lặng lẽ gọi ta tới hỏi: "Tiểu di tử, tỷ tỷ muội trước khi tiến cung có từng thích qua ai không?"
(Tiểu di tử: em vợ)
Ta nói: "Hình như có...."
"Cái gì? Là thằng cháu rùa nào? Nhanh nói!"
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Là công tử nhà ai?"
Ta nói: "Là ngài a."
"Ngài? Ngài là ai? Là thám hoa của Ninh gia sao?"
"Hoàng thượng, ngài có phải lâu rồi không lấy ráy tai không?"
Hoàng đế sửng sốt một chút, sau khi ý thức được mình vừa làm chuyện ngu xuẩn gì, tai lập tức đỏ lên, nói: "Trẫm không có, là giọng ngươi quá nhỏ."
Ta "ồ" một tiếng.
Hoàng đế lại hỏi: "Tỷ tỷ muội có thứ gì đặc biệt yêu thích không?"
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt rực lửa.
Hắn nhìn theo tầm mắt ta, nói: "Trẫm đã là của nàng ấy rồi, không cần nói cũng biết nàng yêu thích trẫm, đổi cái khác."
Ta nhìn đi chỗ khác, thở dài một hơi nói: "Hoàng thượng, vậy ngài mang tỷ tỷ ra ngoài cung đi, tỷ ấy thích nhất là động vật cây cối, trong cung quá yêu kiều lại tràn ngập tử khí."
Hoàng đế gật gật đầu: "Trẫm biết rồi." Dứt lời lại nói tiếp một câu: "Đa tạ tiểu di tử, lát nữa trẫm sẽ ban thưởng cho muội châu báu phấn son. Trẫm đi trước đây."
Nói xong liền quay người rời đi. Ta cũng không hành lễ cung tiễn, dù sao hắn cũng nói thời điểm riêng tư không cần câu thúc.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, vai rộng eo hẹp, bước chân vội vã. Vị Ung Vũ đế này 25 tuổi mới có đứa con đầu tiên của mình, nhất định là rất vui mừng.
6.
Ta ngắm hoa trong ngự hoa viên một lúc liền tính rời đi, không nghĩ tới lại gặp được Trấn Bắc Hầu thế tử Hạng Chỉ.
Hắn cùng Đỗ Vân Nhi nhà thừa tướng đang nhìn nhau đầy thắm thiết. Ta đứng sau hòn giả sơn nhìn một lúc, phát hiện hai người bọn họ không chỉ không biết thu liễm, Hạng Chỉ còn vươn tay giúp nàng giữ chiếc trâm hoa mai trên đầu.
Đỗ Vân Nhi một bộ thiếu nữ hoài xuân, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt toả sáng, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.
Sau đó, không bao lâu, Đỗ Vẫn Nhi yêu kiều chạy đi với hai rặng mây đỏ trên má.
Hạng Chỉ đúng là thẳng nam không hiểu phong tình, cũng không biết đuổi theo người ta.
Ta bước tới, lên tiếng: "Thế tử, ngươi ở đây làm gì?"
Hạng Chỉ bị doạ, vô cùng kinh hãi: "Ngươi, sao ngươi lại ở đây." Vừa nói vừa đi đến trước mặt ta: "Ngươi có nhìn thấy gì không?"
Đây là thẹn thùng?
Để giữ mặt mũi cho thiếu niên trẻ đang hoài xuân, ta liền chiều theo hắn nói: "Ta nên nhìn thấy gì sao?"
Khuôn mặt thiếu niên dưới ánh mặt trời đặc biệt thanh khiết, không biết có phải vì nóng quá hay không, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
"Không có, không có gì. Đi, chúng ta xuất cung."
"Ta không đi với ngươi.".
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Ta cảm thấy Hạng Chỉ đúng là ngốc, cũng không sợ Đỗ tiểu thư nhìn thấy sẽ thương tâm.
Người ngốc như vậy lại làm phu quân của ta, may mà ta thích hắn, có thể chịu được sự ngu ngốc của hắn.
Hạng Chỉ rất không vui vì ta không chấp nhận đề nghị cùng ra cung với hắn, tự mình cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi.
Ta ngồi trên chiếc xe ngựa nạm vàng của Hoàng đế tỷ phu trở về.
Trấn Bắc Hầu thế tử thật sự là ngốc, không nghe thấy Khâm Thiên Giám nói với hắn, đêm nay sẽ mưa sao?
Tối hôm đó, Trấn Bắc Hầu thế tử trở về liền bị phong hàn.
Thị vệ khổ sở nói: "Thế tử gia, ngài là muốn làm gì? Cùng Lâm nhị tiểu thư trở về không tốt sao, đâu cần chịu khổ như vậy."
"Ta vui lòng, ngươi quản được?" Thiếu niên gò má đỏ bừng, miệng lầm bầm nhưng lại rất khí phách.
"Ta quản được."
"Ca__"
Hạng Chỉ lập tức ngập miệng, như con ốc sên chui mình vào vỏ.
Người tới mặc một thân cẩm bào bạch sắc, đầu đội ngọc quan, dáng người cao lớn, như trăng thanh gió mát.
"Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, đừng có tuỳ hứng nữa, biết chưa?"
"Ô."
Ủ rũ gật đầu.
Ai
Hạng Cảnh im lặng thở dài, duỗi tay xoa đầu đệ đệ.
"Chú ý thân mình. Hôm nay tiểu thư Đỗ gia đến tìm ngươi đúng không? Ngươi đã có hôn ước cùng Lâm gia nhị tiểu thư, nên cách xa những người khác một chút biết không?"
"Ca! Ta không phải..."
Không đợi Hạng Chỉ nói xong, Hạng Cảnh đã ngắt lời.
"Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác đi tạ lỗi với người ta. Ta đi xem chị dâu ngươi."
Nói xong bước từng bước dài, người đã đi xa.
"Thế tử gia, tiểu hầu gia cùng tiểu hầu phu nhân thật ân ái." Thị vệ dùng tay chọc chọc Hạng Chỉ.
"Đi đi đi, ngươi nếu ngưỡng mộ thì đến chỗ ca ca ta trực đi." Hạng Chỉ phiền muốn chết.
"Vậy đâu được! Ta sống là người của thế tử gia, chết là ma của thế tử gia!"
"Cút!"
"Rõ!"
7.
Mùa mưa sắp đến, trong cung muốn tổ chức yến hội, nói là muốn ban thưởng tam quân.
Vừa khéo tỷ tỷ cũng sắp đến ngày lâm bồn. Ta cùng nương cũng đến dự tiệc.
Trước khi đi, nương ta kéo ta lại chỉnh trang một hồi.
Mất gần nửa canh giờ, khiến cha ta phải chạy tới xem thử ta cùng nương có phải chết trong nhà rồi không.
Mặc kệ thế nào, hiệu quả của việc trang điểm hẳn là rất không tồi. Nếu không cha ta cũng không hai mắt như chuông đồng nhìn ta chằm chằm: "Bảo bối, đây là bé con nhà ta sao? Thế nào lại xinh đẹp như vậy, không phải là đổi khuôn mặt chứ?"
Nương ta lấy khăn tay che miệng cười cười: "Xem đi, nữ nhi nhà chúng ta thật là xinh đẹp."
Ta ngược lại có chút khó chịu, trên đầu treo quá nhiều trang sức, cổ cũng muốn sụp xuống.
Ta nói với nương trên đầu như đội một ngọn núi nhỏ.
Nương vỗ vỗ lưng ta an ủi.
Nàng nói ta sau này sẽ trở thành thê tử của Trấn Bắc Hầu thế tử, đến lúc đó còn phải mang nhiều trang sức hơn, hiện tại tập cho quen.
Ta chỉ "à" một tiếng.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy, nếu Hạng Chỉ cùng Đỗ Vân Nhi người một nhà tương thân tương ái, đợi đến lúc ta cùng hắn thành hôn cũng không nhất định sẽ mang ta cùng đến yến hội.
Đến yến hội, ta nói với nương: "Mẫu thân nhìn kìa, người đeo cho con quá nhiều trang sức rồi."
Bởi vì ban thưởng cho tam quân, đa phần quan viên nữ tử đều ăn mặc đơn giản, chỉ có ta như khổng tước xoè đuôi.
Mặc dù nhìn rất đẹp.
Nhưng thật sự là bị mắng rất khó nghe.
Tỷ tỷ ngồi phía trên vô lực đỡ trán.
Hoàng đế tỷ phu nắm tay tỷ tỷ cười khúc khích.
Tiểu thế tử chạy đến nói: "Ngươi hôm nay nhìn rất xinh đẹp, rất quyến rũ."
Mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng, có lẽ là cảm thấy ta không đứng đắn.
Trước khi đi còn dúi vào tay ta một chiếc trâm cài hoa đào, nói: "Chờ ta đến cưới ngươi."
Ta hiểu, hắn đưa ta cài tóc ý là, hắn cùng Đỗ Vân Nhi hữu tình, muốn ta không cần làm phiền hai người bọn họ.
Hắn nói sẽ đến cưới ta, ý là, ta lấy ngươi làm chính thê, nhưng trong lòng ta có chân ái.
Thật sự là, vòng vo tam quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.